TruyenHHH.com

Đức Vân Xã

Happy Ending 2

canvutiensiinh

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Văn Hưng, Trần Văn Hưng nhìn Quách Đức Cương trước mặt mình, trong ánh mắt lóe lên sự bối rối trong chớp nhoáng rồi biến mất, đột nhiên ông ta bật cười: '''Lâu rồi không gặp, sư phụ.''

''Sư phụ?'' Quách Kỳ Lân trợn mắt nhìn về phía bố mình, mọi người cũng giật mình, Quách Kỳ Lân còn định hỏi gì nữa thì Đào Dương đã bước tới kéo cậu ấy ra, lắc đầu với cậu ấy, ra hiệu cậu ấy đừng quan tâm đến chuyện này, Quách Kỳ Lân thấy Đào Dương bình tĩnh như vậy thì có lẽ cậu ta đã biết từ trước rồi.

Quách Đức Cương từ từ đi đến trước mặt Trần Văn Hưng, ông ấy hơi cong môi cười: ''Con của ta, ta đã luôn chờ con tới gặp ta.''

Trần Văn Hưng nghe ông ấy nói, ông ta ngạc nhiên trợn to mắt, chậm rãi cúi đầu xuống, đột nhiên tủi thân bĩu môi, lau nước mắt đi như đứa trẻ, bờ môi ông ta liên tục run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào: ''Nhưng từ trước đến giờ ông chưa từng để ý đến tôi.''

Quách Đức Cương lẳng lặng nhìn ông ta, Trần Văn Hưng nức nở, cố gắng hết sức nhịn xuống, ra vẻ kiên cường cười khẩy: ''Lúc tôi hai tuổi, ông nhặt tôi từ bên bờ sông về, lúc tôi mười hai tuổi, ông ép tôi, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, bây giờ đã qua hai mươi mốt năm, ông cũng đã nhận nhiều đồ đệ như vậy rồi, đến cả chuyện tôi là ai, sợ là không còn không nhớ rõ nữa.''

Quách Đức Cương lẳng lặng nhìn ông ta: ''Con là đồ đệ của ta.''

''Tôi không phải!'' Trần Văn Hưng bỗng ngẩng đầu nhìn ông ấy, giây phút chạm mắt với ông ấy, lại hơi sợ hãi né tránh đi ánh mắt đó: ''Ít nhất thì bây giờ đã không phải nữa rồi.''

Quách Đức Cương chỉ nhìn ông ta mà không nói gì.

''Tôi sùng bái ông, kính trọng ông, cho dù ông có đối xử quá đáng với tôi, tôi vẫn xem ông là sư phụ của tôi! Ông dạy tôi bản lĩnh, tôi cố gắng đi theo ông học hỏi, về sau, ông không dạy tôi nữa, tôi lén đi theo ông học, là chính tôi cùng với ông bước chân vào giang hồ, là chính tôi cùng ông dựng lên Đức Vân Xã!'' Trần Văn Hưng đã không nhịn được nữa mà gào lên, ông ta nhìn chằm chằm ông ấy với vẻ oán hận, tiếp tục nói: ''Tôi thật sự không biết có phải tôi đã đắc tội gì với ông rồi không, tại sao từ trước đến giờ ông chưa từng xem trọng tôi! Ông luôn nói tôi có năng lực, tôi đã đạt được hết chân truyền của ông, nhưng trong lòng ông, người kế thừa lại chỉ là một thằng nhóc còn chưa gặp mặt qua lần nào! Chỉ vì nó là con của ông!''

Trần Văn Hưng chỉ vào Quách Kỳ Lân, Quách Kỳ Lân khẽ cau mày, chậm rãi cúi đầu, Trần Văn Hưng liếc nhìn Quách Kỳ Lân, ông ta bật cười khinh bỉ, lại nhìn về phía những người khác, đột nhiên ông ta uất ức bật khóc, quát lên với Quách Đức Cương.

''Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện giết chết bất kỳ đồ đệ nào của ông!''

''Tôi chỉ muốn chứng minh với ông là tôi mạnh hơn so với tất cả bọn họ!''

''Tôi chỉ muốn để ông biết là ai mới có đủ tư cách trở thành người kế thừa của ông!!''

Quách Đức Cương nhìn Trần Văn Hưng đã phát điên, ông ấy thở dài một hơi nặng nề, nhàn nhạt nói: ''Con à, con biết mà, con vẫn luôn là đồ đệ mà ta xem trọng nhất, con có năng lực, con đạt được hết mọi chân truyền từ ta, cũng có thể nói là con đã học hết tất cả từ ta, con học được hết tất cả của ta, bao gồm cả dã tâm của ta. Nhưng con không phải là Quách Đức Cương, con đường mà con muốn đi, không cùng một con đường mà ta muốn, các con đều là người chứ không phải những con rối của ta, mỗi con khỉ có một sợi xích khác nhau*, ta đối xử với các con không ai giống ai, ta cũng chưa từng nhắm vào con, thậm chí ta còn xem trọng con hơn bất kỳ người nào khác, nhưng càng như vậy, dã tâm của con càng lớn, mãi đến khi có một ngày đi đến mức độ chẳng ai còn kiểm soát nổi, con của ta, chẳng ai ép con đi cả, cũng không phải ta không tha cho con mà là chính con không tha cho ta trước, Đức Vân Xã không phải của con, cũng không phải của ta, nó là của tất cả mọi người chúng ta, con chính là không hiểu được điểm này nên mới có thể u mê không tỉnh ngộ, bây giờ con đã tới bước đường này, cũng nên tỉnh ngộ đi thôi, cái con cần phá hủy không phải là những người khác, mà là dã tâm của chính con.''

*Mỗi con khỉ có một sợi xích khác nhau: ẩn dụ phương pháp giáo dục khác nhau cho từng đối tượng giáo dục khác nhau.

Trần Văn Hưng nghe ông ấy nói, sững sờ cúi đầu xuống, thật lâu sau Trần Văn Hưng lại lắc đầu bật cười, dần dần biến thành ngửa mặt lên trời cười lớn, mọi người đều nhíu mày nhìn ông ta, cho rằng ông ta điên rồi, Trần Văn Hưng dừng cười, cố nhịn cơn đau từ vết thương, chậm rãi quỳ xuống đất, dập đầu với Quách Đức Cương, Quách Đức Cương chầm chậm nhắm mắt lại, không nhìn ông ta nữa.

''Ai đúng ai sai tôi cũng mặc, tôi chỉ biết là làm đến mức như hôm nay, tôi không hối hận.''

Trần Văn Hưng ngồi thẳng dậy, cười khẩy nhìn Quách Đức Cương, rút súng lục từ trong ngực ra, nhắm vào huyệt thái dương của chính mình, bóp cò.

Trần Văn Hưng đã chết, mối nguy của Đức Vân Xã hoàn toàn được tháo gỡ, chẳng mấy ngày nữa, trẻ em và nữ quyến của Đức Vân Xã cũng sẽ trở về, rốt cuộc Đức Vân Xã lại có thể sum họp.

Hôm nay, trước cửa Đức Vân Xã đốt pháo chúc mừng đoàn viên, anh em từ khắp mọi miền kéo đến chúc mừng, trong đó cũng không thiếu những người bạn cũ.

Người đầu tiên tới là hai anh em Phùng Chiếu Dương, Lý Tư Minh, hai người họ trùng hợp đến vùng lân cận Bắc Kinh, muốn nhân cơ hội này tới gặp bạn, kết quả là lần đầu tiên hai người gặp Vu Khiêm, họ đã rất thu hút ánh nhìn của đại gia, bấy giờ nhận hai người họ làm đồ đệ, sau này ở lại Đức Vân Xã, hai anh em cũng trùng hợp không hẹn mà cùng đồng ý với lời mời của Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi lúc trước.

Còn có kẻ trộm trâm hoa Trịnh Hảo, Tôn mập Tôn Việt và đồ đệ của ông ấy là Tôn Tử Chiêu.

Hầu Chấn cũng gửi thư đến, nói là sau lưng ông ấy có quá nhiều kẻ thù, trước khi giải quyết xong thì e là không thể tới đích thân chúc mừng được, xin hãy tha lỗi, nhưng sớm muộn cũng có một ngày ông ấy chắc chắn sẽ trở về.

Khách khứa đã tới đông đủ, tạm chờ đến giờ cơm, Quách Đức Cương gặp được sư đệ xa cách đã lâu nên rất vui mừng, bây giờ đang ngồi trong phòng khách nhỏ tán gẫu với Tôn Việt, các đồ đệ cũng đều ở bên cạnh nghe, Tôn Việt hình như rất thích Nhạc Vân Bằng, nói muốn ở lại Đức Vân Xã vài ngày, chỉ cho anh một chút côn pháp, Nhạc Vân Bằng nhìn ông ấy với vẻ mặt đầy ghét bỏ, mặc dù trong lòng vẫn không tin cái tên mập này thì có thể dạy được mình kungfu gì, nhưng nhìn cây gậy đã mất nhưng tìm lại được trong tay và chủ nhân thật sự của cây gậy này thì có lẽ học một ít cũng tốt, tránh cho sau này người ta lại cướp mất nó.

Mọi người vui vẻ hớn hở trò chuyện với nhau, lúc này, một tràng tiếng cười truyền đến, mọi người đều quay ra cửa nhìn, Cao Phong ung dung bước tới, mọi người nhìn thấy ông ấy thì đều giật mình, vội vàng đứng lên chào đón ông ấy: ''Ông chủ Cao! Sao ngài lại tới đây?''

Cao Phong cười cười nhìn mấy đứa nhỏ kia, lướt thẳng qua bọn họ đi đến trước mặt Quách Đức Cương, chắp tay hơi cúi đầu, gọi: ''Sư ca.''

''Sư ca?'' Mọi người lại giật mình, đồng loạt nhìn về phía Quách Đức Cương, cảm thán đúng là gừng càng già càng cay, chung quy cũng là người lăn lộn giang hồ hai mươi năm, thân phận này, những người bạn này, đúng là đám thanh niên bọn họ có muốn cũng không có được.

Cao Phong nghe bọn họ la lên với vẻ sợ hãi, ông ấy cúi đầu cười trộm, tiếp tục nói với Quách Đức Cương: ''Sư ca uống thuốc của tôi xong, có thấy sức khỏe chuyển biến tốt hơn không?''

''Quả nhiên là cậu.'' Quách Đức Cương nhìn ông ấy, nhướng mày cười: ''Anh đã đoán toa thuốc đó là do cậu kê, còn dọa các đồ đệ của anh cắt lấy máu đầu tim gì đó nữa chứ.''

''Dọa?'' Dương Cửu Lang nghe thấy Quách Đức Cương nói, hắn ngạc nhiên há hốc mồm, đưa tay sờ lên vết sẹo để lại vì lúc trước cắt lấy máu đầu tim, nhìn về phía Cao Phong với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Cao Phong nhìn hắn, cười cười ra vẻ vô tội, móc một bình thuốc nhỏ từ trong túi ra, ném cho hắn, Dương Cửu Lang đón lấy bình thuốc, lườm ông ấy với vẻ khó chịu, lạnh lùng nói: ''Kê bao nhiêu thuốc bổ cũng không bù đắp được vết thương ông làm với trái tim bé bỏng của tôi đâu.''

Cao Phong lắc đầu cười bất đắc dĩ, ông ấy nói tiếp: ''Đây là thuốc giải cho Trương Vân Lôi.''

''Thuốc giải?'' Mọi người lại giật mình, Dương Cửu Lang cũng ngạc nhiên trợn to mắt, cuống quít nhìn về phía bình thuốc trong tay mình, Trương Vân Lôi thì rất bình tĩnh, cậu hơi nhíu mày, bước tới hỏi: ''Trần Văn Hưng từng nói độc này không có thuốc nào chữa được mà? Chẳng lẽ ông chủ Cao lại có cách?''

''Đương nhiên.'' Cao Phong trả lời với vẻ rất đắc ý, sau đó lại giải thích với họ: ''Bởi vì thuốc đó là do chính tôi bán cho cậu ta, nhưng mà chuyện ăn mòn nội tạng là chỉ lừa cậu ta thôi, cùng lắm là sẽ khiến cho sức khỏe cậu yếu đi, dạ dày chảy chút máu sau đó lại nôn chút máu đó ra thôi, nghĩ lần này mối nguy của Đức Vân Xã đã được tháo gở nên tôi cố tình đến đưa thuốc giải.''

Trương Vân Lôi ngạc nhiên hít sâu một hơi, Cao Phong vỗ vai cậu, hù dọa: ''Cho dù thuốc này không có độc thì cũng không được coi thường, để lâu ngày cũng sẽ gây chết người đấy.''

Xuống tay với người của mình mà cũng ác như vậy, Dương Cửu Lang cũng thua luôn, hắn hít sâu, nghiến răng thì thầm với Quách Kỳ Lân ở bên cạnh: ''Lát nữa đợi ông ta đi ra, kéo ông ta tới góc tường đập một trận cho tôi!''

''Hả?'' Quách Kỳ Lân hơi lo lắng nhìn Cao Phong, nhỏ giọng trả lời Dương Cửu Lang: ''Nhưng mà ông ấy là sư thúc đó!''

''Tôi quan tâm ông ta là ai à!'' Dương Cửu Lang suýt tức đến mức la lên.

Cao Phong lén liếc nhìn Dương Cửu Lang, ho nhẹ rồi bù vào một câu: ''Bình thuốc này chỉ là nửa trước thôi, ba tháng nữa tôi sẽ cử người đưa phần thuốc còn lại cho.''

''Hả?'' Trương Vân Lôi nhìn ông ấy với vẻ không hiểu.

Quách Kỳ Lân nghe ông ấy nói, nhỏ giọng hỏi Dương Cửu Lang: ''Còn đánh nữa không?''

Dương Cửu Lang lại tức đến hít ngược một hơi, ai mà biết Cao Phong nói thật hay xạo!

Cao Phong ra vẻ vô tội, chìa tay về phía Quách Đức Cương: ''Trước hết thì thanh toán tiền thuốc cái đi.''

Quách Đức Cương mỉm cười nhìn ông ấy, nói với Tôn Việt ở bên cạnh: ''Sư đệ à, Khiêm ca đang đón tiếp khách khứa ngoài sảnh, chắc lâu rồi cậu không gặp anh ấy, để anh dẫn cậu đi tìm anh ấy nha?''

Tôn Việt lập tức gật đầu, đi theo Quách Đức Cương ra ngoài, Nhạc Vân Bằng cũng vội đi ra theo, Loan Vân Bình thấy sư phụ cũng chuồn rồi nên anh chầm chậm đứng lên, lạnh lùng nói: ''Đức Vân Xã không có tiền.''

Nói rồi anh liếc nhìn Dương Cửu Lang, chắp tay sau lưng lướt thẳng qua Cao Phong, đi ra khỏi phòng, Cao Phong suy nghĩ gì đó, đưa mắt nhìn Loan Vân Bình, tên nhóc này hợp khẩu vị của ông ấy, có thể xem xét kéo về tiệm thuốc của ông ấy quản lý sổ sách.

Dương Cửu Lang thấy ai cũng chạy hết, hắn hít sâu, đưa mắt liếc ra hiệu với Quách Kỳ Lân: Bỏ tiền ra, Quách Kỳ Lân mơ mắt nhìn nhìn vai ra hiểu với hắn: Mắc gì phải là em bỏ tiền? Dương Cửu Lang chỉ chỉ vào túi mình, lại chỉ chỉ Trương Vân Lôi, nhíu mày ra hiệu: Tiền của tôi đều đưa cho ông cậu của cậu hết rồi.

Quách Kỳ Lân nhìn hắn với vẻ kinh hãi, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận móc tiền túi của mình, mở ví tiền ra, hỏi Cao Phong: ''Bao nhiêu vậy?''

''Một trăm đồng.''

Quách Kỳ Lân lập tức hít một hơi lạnh, nhìn ông ấy rồi lại nhìn tổng cộng bảy mươi hai đồng Đại Dương trong ví của mình, cắn răng hạ quyết tâm, nhét luôn ví tiền vào tay ông ấy, Cao Phong nhận lấy ví tiền, không hài lòng cho lắm, ông ấy thở dài: ''Coi như giảm giá cho cậu vậy.''

Lấy được tiền xong, Cao Phong vui vẻ hớn hở đi tìm sư ca, Quách Kỳ Lân tủi thân nhìn Dương Cửu Lang, đột nhiên túm lấy cánh tay hắn gào khóc: ''Bảo Biện nhi nhà anh trả tiền lại cho em!''

''Tôi làm gì còn tiền! Số tiền này cậu đi mà tìm em ấy đòi đi!'' Dương Cửu Lang ghét bỏ gỡ tay cậu ấy ra.

Quách Kỳ Lân làm sao dám tìm Trương Vân Lôi đòi tiền, cậu ấy lắc tay Dương Cửu Lang ăn vạ: ''Em mặc kệ đấy!''

Mọi người đều mỉm cười nhìn hai người bọn họ, lúc này, lại có một người tới, mọi người đều yên tĩnh lại, cùng nhau nhìn ra cửa, Tạ Kim chậm rãi bước tới trước mặt họ, hơi rủ mắt, đứng yên tại chỗ không nói gì.

Dương Cửu Lang quét mắt nhìn Mạnh Hạc Đường, lại nhìn về phía Tạ Kim, cười nói: ''Sư gia cũng tới đưa thuốc giải à?''

Tạ Kim nghe hắn nói, hơi nhíu mày, trộm liếc nhìn Mạnh Hạc Đường, chậm rãi cúi đầu, móc một bình thuốc từ trong ngực ra: ''Nhà họ Tạ chế độc chứ không thể thuốc giải, tôi cũng không chế được thuốc giải, nhưng mà tôi tìm được cỏ trúc lưng đỏ, mặc dù bây giờ cũng không còn tác dụng gì nữa, nhưng mà...''

Tạ Kim không nói được nữa, phút chốc tay chân trở nên luống cuống, Mạnh Hạc Đường cười khẽ, bước tới mấy bước, nhận lấy bình thuốc từ tay ông ấy: ''Có lẽ cũng không phải là vô ích, không chừng là nó có ích đấy, ông chủ Cao có thể giúp tôi nghĩ cách.''

Tạ Kim sững sờ nhìn anh, cuối cùng ông ấy cúi đầu cười, Châu Cửu Lương cũng bước tới, nhìn ông ấy rồi nói: ''Ở bên ngoài bôn ba đủ rồi, cũng nên về nhà thôi, các anh em đều rất nhớ người.''

Tạ Kim nhìn cậu ta, cúi đầu cười cười.

Lần này tốt rồi, những người nên về đều đã về, lần này thật sự là đoàn viên.

Quách Đức Cương muốn để Quách Kỳ Lân quản lý Đức Vân Xã, Quách Kỳ Lân từ chối, cậu ấy cảm thấy năng lực của mình vẫn còn chưa đủ, cậu ấy muốn học tập thêm vài năm, đợi đứng cùng một độ cao với bố, hoặc là leo lên cao hơn mới có tư cách dìu dắt toàn bộ Đức Vân Xã.

Từ ngày đó trở đi, Quách Kỳ Lân tập trung học cách quản lý Đức Vân Xã, Mạnh Hạc Đường thì vẫn quản lý Hạc môn của anh, mặc dù mắt anh không thấy đường nhưng bên cạnh có Châu Cửu Lương giúp đỡ như hình với bóng, Châu Cửu Lương luôn đi theo bên cạnh Mạnh Hạc Đường, cậu ta từng lén hỏi ông chủ Cao, ông chủ Cao nói mắt của anh vẫn còn cứu được, nhưng chẳng qua là ông ấy cũng bó tay, Châu Cửu Lương tin chắc là cậu ta nhất định có thể chữa trị khỏi hẳn cho anh, về sau cậu ta lại một lòng một dạ nghiên cứu cách chữa khỏi cho đôi mắt của Mạnh Hạc Đường.

Tần Tiêu Hiền trở thành tổng chỉ huy của thành Bắc Kinh, dưới sự dẫn dắt của cậu ấy, Tiêu môn trở thành đội quân được người ở thành Bắc Kinh yêu mến và tin tưởng nhất.

Còn Dương Cửu Lang thì vẫn làm lão đại của Cửu môn, mỗi ngày đều rảnh đến phát chán, mỗi ngày đến dính bên người Trương Vân Lôi, Trương Vân Lôi toàn mỉm cười nhìn hắn, chưa từng cảm thấy phiền.

Có một đêm, Trương Vân Lôi gặp ác mộng, mơ thấy lúc đó sư phụ không xuất hiện ngăn viên đạn kia lại, nó cứ thế xuyên qua tim của Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cứ thế mà rời bỏ cậu.

Giấc mơ chân thật đến đáng sợ, Trương Vân Lôi nhìn Dương Cửu Lang tắt thở ngay trong ngực mình, sau đó cậu ôm tro cốt của hắn, rời khỏi Đức Vân Xã, đi khắp chân trời góc biển, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng lại chưa từng xa cách với Cửu Lang.

Cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Trương Vân Lôi thở dốc, Dương Cửu Lang ở dưới giường bị cậu làm giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi thăm cậu: ''Sao vậy? Em lại đau à?''

Dương Cửu Lang thấy đầu Trương Vân Lôi đổ đầy mồ hôi, hắn nhíu chặt mày: ''Không phải ngày nào cũng uống thuốc giải sao? Sao còn chưa đỡ hơn nữa vậy?''

Trương Vân Lôi dần bình tĩnh lại, nhìn Dương Cửu Lang còn đang sống sờ sờ trước mặt mình, cậu bỗng ôm chằm lấy hắn, cảm nhận được nhiệt độ từ hắn, Trương Vân Lôi nhẹ nhàng thở phào.

Vẫn may, may mà hắn vẫn ở đó.

Dương Cửu Lang thấy cậu là lạ, cánh tay đang ôm mình run khe khẽ, đột nhiên hắn đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười cưng chiều, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, nhẹ giọng dỗ dành: ''Mơ thấy ác mộng à? Không sao, anh ở đây, ở ngay đây.''

Trương Vân Lôi dần tỉnh táo lại, tựa đầu lên bờ vai của Dương Cửu Lang, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đời người thật ra rất ngắn, người dùng cả trái tim để quan tâm bạn đã ít càng ít, một khi gặp được người thích bạn, nhất định bạn phải thích họ một cách nghiêm túc, tuyệt đối đừng đợi đến khi mất đi người đó rồi mới phát hiện là họ rất đáng quý. 

Chính văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com