Duc Van Xa
Trong phòng, Dương Cửu Lang nghiêng người tựa trên ghế, ngắm nghía khẩu súng ngắn trên tay, nhẹ nhàng mỉm cười, phút chốc hồi ức tuôn trào. ''Dương Cửu Lang, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không thể nào ở bên cạnh anh được! Anh đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo tôi!'' Trương Vân Lôi quay đầu ném lại một câu cho Dương Cửu Lang ở sau lưng, tiếp tục sải bước đi về phía trước. Dương Cửu Lang như không có nghe thấy, cũng không tức giận, vẫn vui vẻ hớn hở như cũ, khoanh tay với vẻ lười biếng đi theo sau lưng cậu, nhìn phần gáy trắng nõn của cậu, không nhịn được mà đưa tay sờ một cái. ''Dương Cửu Lang!'' Trương Vân Lôi cảm giác phần gáy của mình đột nhiên truyền đến hơi ấm, toàn thân cậu run lên, quay người trở tay tát lên mặt Dương Cửu Lang: ''Đã nói anh rồi, đừng có mà sờ vào tôi!'' Dương Cửu Lang nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay cậu, Trương Vân Lôi vùng vẫy một hồi, Dương Cửu Lang lại nắm càng chặt hơn, Trương Vân Lôi hít vào một hơi lạnh, dằn xuống kích động muốn đánh hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Rốt cuộc là anh muốn cái gì!'' ''Muốn em.'' Dương Cửu Lang vẫn cười, cậu càng tức giận hắn càng muốn trêu, đưa tay túm lấy tay cậu, thoáng dùng sức kéo cậu vào ngực, Trương Vân Lôi giật mình, đang muốn mở miệng mắng hắn, Dương Cửu Lang đã đưa tay nắm lấy cằm cậu, hung hăng lấp kín môi cậu. ''Dương Cửu Lang!'' Trương Vân Lôi đẩy hắn ra, mặt đỏ rần lan đến tận cổ, Dương Cửu Lang mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu, hắn thích dáng vẻ xù lông này của cậu, rốt cuộc Trương Vân Lôi không nhịn được nữa, đột nhiên nhảy lên đá vào phần dưới của anh một cái. ''Mẹ ơi!'' Dương Cửu Lang giật mình, cuống quít đưa tay cản chân cậu lại, buồn cười nói: ''Chiêu này đúng là hơi không biết xấu hổ đó!'' ''Cần gì mặt mũi với loại người như anh!'' Trương Vân Lôi cười khẩy, cổ chân xoay ngang đá lên bắp chân anh.''Úi da!'' Dương Cửu Lang né không kịp, đau đến la lên, Trương Vân Lôi thừa cơ lại nhắm đấm một đấm lên mặt hắn, Dương Cửu Lang giật mình, chỉ kịp nghiêng đầu, một đấm của Trương Vân Lôi sượt ngang qua sát bên lỗ tai hắn, lại cấp tốc đổi hướng, đánh thẳng vào bên gò má hắn, Dương Cửu Lang lại vội cúi đầu xuống, Trương Vân Lôi đấm hụt, Dương Cửu Lang ngẩng đầu nhẹ nhàng thở phào, Trương Vân Lôi lại đổi hướng khác, đánh thẳng vào mặt hắn, Dương Cửu Lang một phát bắt lấy tay cậu, mặc dù tốc độ của Trương Vân Lôi thắng hắn, nhưng sức lực thì lại kém xa hắn, chỉ cần có thể bắt được tay của cậu thì cậu không có cách nào phản kháng! Quả nhiên Trương Vân Lôi làm thế nào cũng không thoát ra được, đang định giơ chân lên, Dương Cửu Lang bỗng kéo một phát, lại nắm kéo cậu vào trong ngực, hai gương mặt đột nhiên gần sát lại với nhau, trong lòng Trương Vân Lôi bỗng thắt chặt, bộ dạng của Dương Cửu Lang lưu manh điển hình, đôi mắt chuyển dời từ bờ môi cậu hướng lên, cho đến khi nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêng đầu bật cười, Trương Vân Lôi tức đến nổ phổi nhìn chằm chằm vào hắn, vùng vẫy một lát, lần này hai tay Dương Cửu Lang khóa chặt cậu lại, Trương Vân Lôi không giãy ra được nên bỏ cuộc, hít sâu một hơi, nghiến răng uy hiếp hắn: ''Buông ra!'' Dương Cửu Lang cảm nhận được hình như có thứ gì đó chống lên ngực trái, cúi đầu liếc nhìn, không khỏi nhếch mày, cậu móc súng ra hồi nào vậy? Trương Vân Lôi lạnh lùng nhìn hắn, đẩy khẩu súng lên ngực hắn, ra hiệu cho hắn nếu còn không tránh xa ra là cậu sẽ nổ súng, Dương Cửu Lang tin chắc chắn cậu dám làm vậy, hắn cúi đầu cười, đành phải buông cậu ra, giơ tay đầu hàng, chậm rãi bước lùi lại hai bước. ''Dương Cửu Lang, tôi nói với anh một lần cuối, tôi không yêu anh, hai chúng ta cả đời này cũng không thể, sau này anh bớt sờ vào tôi, bớt quấn lấy tôi đi, nếu anh còn không thay đổi thì hai chúng ta thật sự không làm cộng sự được đâu!'' Trương Vân Lôi nói với vẻ lạnh lùng, họng súng găm mạnh xuống ngực hắn xem như cảnh cáo.Dương Cửu Lang nghe thấy câu này, phút chốc hắn lạnh mặt, nhíu chặt mày lại nhìn cậu, đột nhiên nhếch môi cười: ''Mắt nhìn tim, tai nghe tiếng gió.'' ''Gì cơ?'' Trương Vân Lôi hơi sững sờ, Dương Cửu Lang cười càng lúc càng điên cuồng, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, sải bước đi về phía cậu: ''Lúc nhắm bắn thì đừng thở, lúc nổ súng không được do dự, đạn bay ra khỏi nòng ắt sẽ thấy máu, giơ súng lên rồi thì không thể thu hồi.'' Trương Vân Lôi thấy hắn không sợ chết mà đến gần, chỉ có thể bước lùi về phía sau, Dương Cửu Lang vẫn mỉm cười bước tới gần cậu, mãi đến khi ép cậu đến chân tường, không còn đường lui, Dương Cửu Lang mới dừng lại, bỗng nhiên vươn tay, chống bên đầu cậu, họng súng vẫn còn chống trên trái tim hắn, Dương Cửu Lang hoàn toàn không quan tâm, cúi đầu kề sát đến bên môi cậu, dừng lại ở khoảng cách chưa đến một ngón tay, giương khóe môi bật cười cười tà mị, nhẹ giọng nói: ''Đây là tôi dạy cho em, bây giờ dùng nó để giết tôi đi!'' Hơi thở ấm áp phả lên môi cậu, lỗ tai Trương Vân Lôi thoáng chốc đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là giận, chỉ là đôi mắt vẫn tức anh ách nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang ẩn nhẫn điều gì, cậu thở phì phò từng hơi từng hơi, nhìn dáng vẻ không chịu lùi bước dù chỉ một chút của hắn, Trương Vân Lôi tựa như bị ép đến mức nổi nóng, nghiến chặt răng, hạ quyết tâm, khẩu súng đang chống trên ngực hắn bỗng giương lên, đồng thời bóp cò, đạn bay qua sát bên lỗ tai Dương Cửu Lang, tai Dương Cửu Lang bị trầy da, lại như không biết đau, hắn vẫn cười, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Máu thuận theo lỗ tai Dương Cửu Lang chảy xuống bên cổ, Trương Vân Lôi hít sâu mấy hơi, nhìn hắn với vẻ hậm hực, tức giận ném khẩu súng lên người hắn, Dương Cửu Lang đón được súng, mỉm cười với cậu, Trương Vân Lôi trừng mắt liếc hắn, đẩy hắn ra, thở hổn hển sải bước bỏ đi.Dương Cửu Lang nhìn theo bóng lưng cậu, lại nhìn về khẩu súng mà cậu vứt lại trong tay, sờ lên lỗ tai lỗ máu của mình, hắn lại giương môi cười cười với vẻ đầy hạnh phúc. Hồi ức kết thúc, Dương Cửu Lang nhìn khẩu súng trong tay mình, trong nụ cười lại chứa thêm mấy phần đắng chát, nhớ lần đó là lần cuối cùng hắn nói chuyện với Trương Vân Lôi, về sau mọi chuyện đều trở nên lộn xộn...''Đại ca, có phải chúng ta ra tay từ chỗ Trương nhị gia vừa mới về kia trước không? Nghe nói hắn ta là một tên què.'' Lúc nửa đêm, dưới mái tường Đức Vân Xã, có hai người đàn ông lén lén lút lút ngồi bên dưới, một tên đàn ông nhìn tương đối cao lớn, nhỏ giọng nói với người đàn ông ở bên cạnh.Người đàn ông được gọi là đại ca trái lại là thấp hơn hắn một cái đầu, đưa tay vỗ vào đầu hắn một phát, nghiến răng nhỏ giọng nói: ''Đồ ngu! Lời độn đại nói hắn thần thánh như vậy, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, tìm đại một người có thân phận trong số bọn chúng ra tay trước đã, hù dọa bọn chúng một chút!'' Tên đàn em cái hiểu cái không, hắn ''à'' một tiếng, hai người giúp nhau, rón rén bò lên bờ tường, thấy trong viện đối diện bức tường có một người, mặc một thân đại quái màu trắng, nằm trên ghế nằm, hình như là đã ngủ, trông dáng vẻ không lớn tuổi lắm, cũng không cao, nhưng nhìn cách ăn mặc thì chắc là một người có thân phận, tên đại ca cười cười, chọn ra tay với người này, ra oai đánh phủ đầu Đức Vân Xã bọn họ trước! Mặt khác ở Cửu môn, Dương Cửu Lang đang xuất thần ngắm nghía súng ngắn, một đàn em của Cửu môn gõ cửa phòng Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang lên tiếng ''vào đi'', đàn em Cửu môn bước vào, gật đầu gọi ''Cửu gia'' rồi nói: ''Thám tử cử đến Đức Vân Xã vừa đến báo, nói vẫn chưa nhìn thấy Nhị gia, nhưng nhìn thấy có hai người lén lén lút lút, xem ra không giống người lương thiện, hình như là đi về phía Đông viện.''''Đông viện?'' Tay cầm súng của Dương Cửu Lang bỗng khựng lại, hơi khẽ cau mày.Đức Vân Xã là một tứ hợp viện lớn rất đặc biệt, lúc bốn phái từng ở Đức Vân Xã, chia ra theo Vân Hạc Cửu Tiêu, ở các hướng Đông Tây Nam Bắc viện, hai bên ở giữa tứ hợp viện một nhà là của sư phụ, một nhà là của đại gia. Mà Trương Vân Lôi thì ở Đông viện, mặc dù nói hiện tại Đức Vân Xã nguy cơ rình rập nhưng chưa từng nghe nói có loại tình huống thế này, hơn nữa cậu vừa mới về đã có người đi đánh lén, chẳng lẽ là nhắm vào cậu? Chẳng lẽ là...Không đâu, phòng thủ của Đức Vân Xã cũng xem như nghiêm ngặt, viện tử bốn phía đều có người đi tuần gác đêm, hắn là chúng không vào sâu trong Đức Vân Xã như vậy được mới phải, Dương Cửu Lang im lặng một lát, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, hắn hỏi: ''Gian viện nào của Đông viện?'' ''Viện thứ ba của Đông viện.'' Đôi mắt của Dương Cửu Lang khẽ run lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ đến chủ nhân của viện tử thứ ba trong Đông viện, giương môi phì cười, tiếp tục ngắm nghía súng, chậm rãi từ tốn nói. ''Đào Dương à.'' ''Thằng nhóc đó gầy teo nhỏ bé, dùng nó để khai đao trước!'' Trên bờ tường tam viện phía Đông Đức Vân Xã, tên đàn em nghe lời đại ca, lục lọi trong ngực áo, mất một lúc mới móc ra được khẩu súng, đại ca thấy hắn móc súng ra, lại tát một cái trời giáng lên đầu hắn: ''Đồ ngu! Mày mà nổ súng không phải sẽ kéo tất cả mọi người đến đây à!'' Lúc này, Đào Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong viện, nghe thấy tiếng động, cậu ta không chút biến sắc khẽ nhíu mày nghiêng đầu, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, giương môi cười, tiếp tục nằm yên đó không lo lắng gì. Tên đại ca rút từ tay áo ra ba thanh phi đao, híp mắt cố gắng phán đoán vị trí của Đào Dương, tên nhóc khốn kiếp này hơn nửa đêm ở trong phòng cũng không biết đốt đèn lên! Đức Vân Xã là bang phái lớn như thế mà ngay cả tiền mua dầu thắp đèn thôi cũng không có hả? Đại ca đành phải nương theo ánh trăng nhắm vào Đào Dương, nhưng đúng lúc tên nhóc này mặc quần áo màu trắng, miễn cưỡng mới nhắm chuẩn được, đại ca vung tay, ném phi đao ra. Đào Dương hơi lắng tai, nghe thấy tiếng lưỡi dao xé gió, đưa tay vận công, vỗ một cái lên bàn bên cạnh, ghế nằm dịch chuyển về phía bên cạnh, ba thanh phi đao đồng loạt cắm lên phiến đá trên mặt đất, Đào Dương ung dung thu cánh tay về, kê xuống dưới cổ, tiếp tục ngủ, trong lúc đó chưa từng mở mắt ra. Tên đàn em nhìn cảnh tượng này mà giật bắn người, vội vàng kéo lấy tay đại ca hỏi: ''Đại ca! Hắn lợi hại quá! Làm sao bây giờ?'' Đại ca cũng lấy làm hoảng sợ, xem ra người này không dễ đối phó, đại ca cúi đầu suy nghĩ, tuy nói là lợi hại nhưng cũng không thể tới rồi lại tay không đi về, hơn nửa đàn em của hắn ta còn đang ở bên cạnh đây, không thể để mất mặt được. Nếu tên nhóc này đã phát hiện ra bọn họ vậy thì tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót, đại ca cướp lấy khẩu súng từ trong tay đàn em, không quan tâm là hắn ta có kéo những người khác tới đây hay không, cũng không tin tên nhóc này tránh được phi đao mà còn có thể tránh thoát được đạn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com