Duc Van Xa
Một bên khác ở Cửu môn, Trương Vân Lôi nhận được tin của Lý Cửu Xuân, vội vàng chạy tới Cửu môn, mọi người đang cùng nhau nghĩ cách, Lý Cửu Xuân gấp gáp đến độ đi qua đi lại khắp nơi trong phòng, lúc này, một đàn em của Cửu môn vội vàng chạy tới báo tin. ''Nhà của Đoàn Quốc Lâm truyền tin ra, Cửu gia đến nhà Đoàn Quốc Lâm gây sự, giết Trần Hoa, Đoàn Quốc Lâm lấy tội tự tiện xông vào nhà dân và tội danh giết người bắt tất cả anh em của chúng ta rồi, sáng sớm mai sẽ mở phiên tòa thẩm định!'' ''Anh nói Dương Cửu Lang bị Đoàn Quốc Lâm bắt rồi hả?'' Quách Kỳ Lân ngạc nhiên trợn mắt.''Đúng vậy!'' Đàn em Cửu môn trả lời với vẻ mặt như đưa đám: ''Nghe đám quân lính nói nếu không có gì thay đổi thì sẽ phán tử hình.'' Trương Vân Lôi nghe cậu ta nói, lửa công tâm, bỗng nhiên xoay người phun ra một vũng máu, ngay sau đó rơi vào hôn mê. ''Biện ca!'' Đổng Cửu Hàm cuống quít đón lấy cậu.''Cậu!'' ''Biện nhi!''''Nhị gia!'' Tất cả mọi người còn chưa kịp lo lắng cho Dương Cửu Lang, phút chốc ai nấy đều chạy tới bên cạnh Trương Vân Lôi, Châu Cửu Lương vội vàng bắt mạch cho cậu, cau mày nói: ''Cơ thể anh ấy không thể nhận thêm lo lắng, càng động khí thì độc tố di chuyển càng nhanh.'' Lý Cửu Xuân nhíu chặt mày lại: ''Đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi trước đi.''Trương Vân Lôi nằm trên giường của Dương Cửu Lang, sắc mặt cậu trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, mặc dù đã ngất đi nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, mọi người vây xung quanh, nhìn cậu uống thuốc, lông mày thoáng giãn ra đôi chút, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.''Bây giờ bên chỗ Cửu Lang nên làm sao đây?'' Lý Cửu Xuân nhíu chặt mày lại: ''Đoàn Quốc Lâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu ấy đâu.'' Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới lời của Đoàn Quốc Lâm năm đó: ''Tôi muốn Dương Cửu Lang phải chịu hết tra tấn cho đến chết, tôi muốn chém cậu ta thành trăm mảnh, đem đi chôn chung với đứa con trai đã chết của tôi!'' ''Đoàn Quốc Lâm một lòng muốn bắt Cửu Lang chôn chung với Đoàn Dục Văn, hiện tại rốt cuộc cũng đã có cơ hội, chắc chắn ông ta sẽ tra tấn cậu ấy theo cách tàn bạo nhất, chúng ta phải mau chóng cứu Cửu Lang ra.'' Mạnh Hạc Đường nhíu chặt mày.''Nhưng chúng ta nên làm gì đây?'' Lý Cửu Xuân sốt ruột nhảy dựng lên. ''Em đi cứu anh ấy.'' Quách Kỳ Lân bỗng đứng lên, nói. ''Đại Lâm!'' Mạnh Hạc Đường gọi cậu ấy, mò mẫm giữ chặt tay cậu ấy lại, khuyên nhủ: ''Lần này Cửu Lang bị định tội rồi bắt đi, nếu cậu đi cướp ngục, tội danh này đủ để đóng cửa toàn bộ Đức Vân Xã đó!'' Quách Kỳ Lân không nói gì, cậu ấy dùng sức vùng vẫy, Mạnh Hạc Đường càng nắm chặt hơn: ''Cậu cũng muốn học theo Dương Cửu Lang kích động dẫn các anh em theo đi tìm đường chết hay sao!'' Quách Kỳ Lân nhíu chặt mày, lần này mỗi một hành động của Trần Văn Hưng đã hoàn toàn chọc giận bọn họ, nói không kích động nhưng tất cả những người nói phải tỉnh táo nghĩ cách này ai mà không muốn vọt qua đó chính tay mình đâm cho Trần Văn Hưng một nhát, Quách Kỳ Lân hít một hơi sâu, vung tay anh ra, gằn từng chữ: ''Tự em đi cứu anh ấy!'' Mọi người nghe cậu nói vậy thì lại giật mình, Lý Cửu Xuân vội vàng bước tới gần: ''Những người có thể đánh của Cửu môn gần như đều đã bị bắt hết, cậu đi một mình không phải là muốn chết sao!'' Quách Kỳ Lân quay đầu lại nhìn họ, nghiêm giọng ra lệnh: ''Cậu của em là thay quyền bang chủ hiện tại đang hôn mê, em là Thiếu bang chủ, lời em nói, các anh chỉ cần nghe theo thôi!'' Quách Kỳ Lân sử dụng thân phận Thiếu bang chủ, mọi người đều đồng loạt cúi đầu xuống, không dám hé môi, Mạnh Hạc Đường nghe thấy giọng điệu của cậu ấy nghiêm túc thế này, anh nhíu chặt mày lại: ''Đại Lâm, cậu nghĩ kỹ lại đi, đây chính là đường chết!''''Em đã có quyết định của mình, cũng đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả, cho dù chỉ có một con đường chết thì Đức Vân Xã cũng sẽ không bỏ rơi bất kỳ người nào.'' Quách Kỳ Lân nói rồi chậm rãi quay người lại, đi vài bước, đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía mọi người mà nói: ''Tất cả các anh, không ai được phép đi theo tới đó, chuyện này cũng không được nói cho bố và sư phụ của em biết, và cả cậu em nữa, đây là lệnh.'' Quách Kỳ Lân nói xong, sải bước đi không quay đầu lại. ''Chuyện này phải xử lý thế nào đây?'' Lý Cửu Xuân nhìn theo bóng lưng cậu ấy, nhíu chặt mày. Mạnh Hạc Đường thở dài nặng nề, rốt cuộc cuộc cũng không dám không nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy, lúc này Tần Tiêu Hiền cứ giữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh bỗng đứng lên, nhìn mọi người rồi nói: ''Em ra ngoài một chuyến.'' Nói rồi định đi ra cửa phòng, đột nhiên Mạnh Hạc Đường kịp nhận ra cậu ấy định làm gì, anh vội gọi cậu ấy lại, rút một khẩu súng từ bên hông ra đưa tới trước mặt cậu ấy, Tần Tiêu Hiền nhìn khẩu súng trong tay Mạnh Hạc Đường, cậu ấy nhíu chặt mày lại, định tới nhận lấy súng, nhưng tay lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy, mặc dù Mạnh Hạc Đường không nhìn thấy nhưng anh biết Tần Tiêu Hiền đang run, anh nhẹ nhàng mỉm cười, lại đưa khẩu súng đến trước mặt cậu ấy thêm một chút: ''Đây là súng của cậu, cầm lấy đi, phòng thân.'' Tần Tiêu Hiền hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy, nhanh chóng nhận lấy khẩu súng trong tay Mạnh Hạc Đường, đánh giá, nhìn Mạnh Hạc Đường rồi nói khẽ: ''Cảm ơn.'' Nói xong quay người rời đi.Cửu môn đều bị giam vào tù, Dương Cửu Lang bị đưa tới một căn phòng bí mật một mình, hắn bị dây xích sắt cột chặt lên mặt cọc gỗ hình thập tự giá, Đoàn Quốc Lâm cầm dao găm cứa từng đường lên ngực hắn, cười hỏi: ''Dương Cửu Lang, năm đó cậu đã giết con tôi như thế nào?'' Dương Cửu Lang hung hăng nhìn chằm chằm ông ta, giương khóe miệng lên nói: ''Bắn từng phát súng, từng viên từng viên đạn, bắn hắn thành một trăm lẻ tám lỗ thủng, cuối cùng châm một mồi lửa, đốt sạch sẽ!'' Đoàn Quốc Lâm nghe hắn nói, bỗng nhiên cắm dao vào bả vai hắn, Dương Cửu Lang cắn răng, nhịn đau không để phát ra tiếng, hắn vẫn cười nhìn ông ta, Đoàn Quốc Lâm nhìn chằm chằm hắn, cười khẩy, rút dao ra: ''Đạn thì quá nhanh, tôi sẽ dùng nửa lưỡi dao cùn này trả lại cho cậu một trăm lẻ tám lỗ thủng!'' Vừa nói vằn cắm thẳng một dao vào bả vai còn lại của hắn, tiếp tục cười nói: ''Nhưng mà cậu yên tâm, trước khi đủ một trăm lẻ tám lỗ thủng thì tôi không để cho cậu chết đâu!'' Dương Cửu Lang đau đớn đến mức cơ bắp trên mặt không ngừng co rút, hắn vẫn mỉm cười phẫn nộ nhìn ông ta: ''Tôi thật sự hối hận, lúc đó tôi tức đến mức mê muội đầu óc, quên mất không tra tấn con của ông một chút!'' Đoàn Quốc Lâm nghiến răng, chậm rãi từng chút đẩy con dao cùn vào trong bả vai hắn, cho đến khi đâm lút cán, lại từ từ rút ra, nghe tiếng lưỡi dao ma sát với máu thịt, Đoàn Quốc Lâm bật ra một tràng cười điên dại, Dương Cửu Lang đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, hắn vẫn nghiến chặt răng, không chịu phát ra tiếng. Đoàn Quốc Lâm vừa định đâm thêm một dao nữa, một quân lính đột nhiên chạy tới la lên: ''Đại nhân! Không ổn rồi! Thiếu bang chủ của Đức Vân Xã đánh thuốc mê các binh sĩ canh tù, cứu người của Cửu môn ra rồi!'' ''Cái gì!'' Đoàn Quốc Lâm giật mình, Dương Cửu Lang kích động phấn kích giương khóe môi lên, Đoàn Quốc Lâm tức giận nhìn Dương Cửu Lang, ông ta bỗng lại cắm một dao vào ngực hắn, lạnh lùng nói: ''Cậu chờ đó!'' Nói rồi sai người trông chừng Dương Cửu Lang cho thật kỹ, vội vàng chạy về nhà tù, lúc Đoàn Quốc Lâm chạy tới, Quách Kỳ Lân đang cầm súng dẫn theo người của Cửu môn xông vào cửa viện, Đoàn Quốc Lâm cuống quít ra lệnh: ''Bắt bọn chúng lại cho tôi!'' Quách Kỳ Lân bắn một phát súng giải quyết một người, thấy kẻ địch lao tời càng lúc càng nhiều, cậu ấy nhíu chặt mày, Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long vội đẩy cậu ấy một cái, la lên: ''Nhanh lên, mau dẫn các anh em đi trước, bọn anh ở lại cản bọn họ!'' Quách Kỳ Lân nhíu chặt mày, liếc nhìn qua Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long, sau đó lại liếc nhìn các anh em Cửu môn, cậu ấy giơ súng lên đứng bên cạnh hai người, la lên với các anh em Cửu môn: ''Các anh mau đi đi, trở lại Cửu môn tìm người tới cứu bọn tôi!'' Tất nhiên là các anh em Cửu môn không chịu, Quách Kỳ Lân lại quát: ''Tôi là Thiếu bang chủ! Nghe lời tôi! Đi tìm viện binh mới có thể cứu được chúng ta!'' ''Này, chiêu này vô dụng thôi, Cửu Lang nói Cửu môn đã không còn chịu sự sai khiến của Đức Vân Xã nữa rồi!'' Vương Cửu Long tới gần thì thầm với cậu ấy. Lời nói còn chưa dứt, các anh em Cửu môn đã đồng loạt rút lui, phút chốc Vương Cửu Long trợn tròn mắt, Quách Kỳ Lân cười nói: ''Thiếu bang chủ như em còn chưa đồng ý, anh ấy nói không thuận theo sai khiến của Đức Vân Xã thì không thuận sao?'' Trương Cửu Linh nhìn bọn họ: ''Đừng trò chuyện nữa, mau che chở cho các anh em rút lui!'' Ba người chặn ở cửa, đạn đã dùng hết, họ liều mạng xông lên, cướp lấy súng của quân lính, mãi đến khi tất cả các anh em đã đi hết, họ mới bị bắt, Đoàn Quốc Lâm tức đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo thành một đống, ông ta đi đến trước mặt ba người, bóp mạnh lấy cằm Quách Kỳ Lân: ''Thiếu bang chủ Đức Vân Xã cướp ngục, ngày mai chờ bị xét xử chung một lượt đi!'' ''Đại nhân có từng chơi mạt chược chưa?'' Đột nhiên Quách Kỳ Lân hỏi.''Gì cơ?'' Đoàn Quốc Lâm bị câu hỏi không đầu không đuôi của cậu ấy làm bối rối.''Cả bàn, chỉ cần không có ai bỏ giữa chừng thì bất cứ lúc nào cũng có thể thắng!'' Quách Kỳ Lân nói, cười cười nhìn ông ta.''Cuộc sống chính là một ván bài, kẻ cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng!'' Đoàn Quốc Lâm nhíu chặt mày, tức đến nỗi không phản bác lại được, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu ấy, ra lệnh với cấp với: ''Nhốt Thiếu bang chủ lại cho tôi!'' Người của Cửu môn về tới Cửu môn, Lý Cửu Xuân thấy họ về, phút chốc suýt đã bật khóc, nhưng nhìn trong số mọi người lại thiếu đi mất Dương Cửu Lang, Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long, Quách Kỳ Lân đi cướp ngục cũng chưa về, tức thì anh lại lo lắng: ''Mấy người Cửu Lang đâu? Thiếu bang chủ đâu?''Các anh em tranh nhau chen lấn kể lại chuyện đã xảy ra cho anh nghe, Mạnh Hạc Đường nghe xong lại thấy buồn rầu đỡ trán, tuy là đã cứu được các anh em Cửu môn về, nhưng lại liên lụy vào thêm một Thiếu bang chủ, nếu tính theo số mạng thì điều này đáng giá, nhưng tính theo lợi ích thì như vậy thật sự quá lỗ, ai cũng nói bắt giặc trước mới bắt vua, bây giờ lại để người ta chiếu tướng rồi. Châu Cửu Lương thấy anh khổ não như vậy, cậu ta vịn vai anh, nói: ''Tiếp theo phải xem lão Tần rồi.'' Sáng sớm hôm sau, Đoàn Quốc Lâm ngồi ở sảnh quân sự nhìn Dương Cửu Lang, Quách Kỳ Lân, Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long vênh váo đắc ý dưới sảnh, ông ta hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: ''Nói sao thì bây giờ các cậu cũng là tội phạm, nhìn thấy bổn đại nhân thì cũng nên hành lễ chứ?'' Trương Cửu Linh gọi một tiếng cũng xem như vừa đúng mực: ''Đại nhân...'' Vương Cửu Long lười biếng gật đầu, kéo dài giọng gọi: ''Chào đại nhân~'' Quách Kỳ Lân thì liếc ông ta với vẻ ghét bỏ, qua loa chắp tay: ''Thỉnh an đại nhân~'' Còn Dương Cửu Lang thì khoanh tay, ngửa đầu ra phía sau, âm dương quái khí kêu: ''Đại nhân vạn phúc kim an~'' Mới ngửa ra một cái đã làm động tới vết thương, đau đến mức hắn thoáng hít sâu một hơi, đám sĩ quan xung quanh đồng loạt cúi đầu nhịn cười, tức thì Đoàn Quốc Lâm đen mặt, vỗ bàn đứng lên: ''Láo xược!'' Cái vỗ bàn này của ông ta làm Dương Cửu Lang giật thót, Dương Cửu Lang lườm ông ta, nói với vẻ bực mình: ''Giả vờ giả vịt cái gì, giả bộ làm ra vẻ sói già vẫy đuôi cái gì, hành lễ với ông thì cũng hành rồi, đều quen biết nhau hết, đừng có làm mấy thứ vô bổ nữa, muốn xét xử gì thì xử đi.'' Đoàn Quốc Lâm tức giận hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận xuống, lườm bọn họ một cái rồi thẩm tra Dương Cửu Lang trước: ''Đêm qua, Dương Cửu Lang dẫn theo đàn em của Cửu môn tự ý xông vào nhà dân, gây sự, đánh nhau, giết người, cậu có nhận tội không?''''Gì cơ?'' Dương Cửu Lang nhắm mắt lại, hắn nhíu mày, hơi vểnh một tai nghiêng về phía ông ta, ra vẻ như không nghe rõ, Đoàn Quốc Lâm trừng mắt liếc hắn, Dương Cửu Lang cười nói: ''Đại nhân nói chầm chậm từng cái thôi, con người tôi trí nhớ không được tốt cho lắm.'' Đoàn Quốc Lâm hít sâu, cất giọng nói rõ từng câu từng chữ: ''Tự ý xông vào nhà dân!'' ''Tôi nhận.'' Dương Cửu Lang cười trả lời.''Gây sự!'' ''Nhận.''''Đánh nhau!'' ''Nhận.'' ''Giết người!''Dương Cửu Lang bỗng giương mắt lên nhìn ông ta, cười nhạt: ''Không nhận!'' Đoàn Quốc Lâm híp mắt nhìn hắn, ném con dao găm của hắn có dính máu Trần Hoa tới trước mặt hắn, hỏi: ''Cái này có phải của ngươi không?''''Phải.'' Dương Cửu Lang nhíu chặt mày, nghiến răng trả lời.''Nhân chứng vật chứng đều có ở đây, bổn quan tuyên án tử hình Dương Cửu Lang, tất cả đồng phạm cùng tội, trưa mai hành hình!'' Đoàn Quốc Lâm nói xong trừng mắt liếc hắn.''Ông lấy công trả thù tư! Khốn kiếp!'' Vương Cửu Long chỉ vào ông ta quát lớn, nếu không có người chặn lại thì cậu ấy đã xông tới tẩn cho ông ta một trận. ''Thế thì sao?'' Đoàn Quốc Lâm cười hả dạ: ''Tôi là quan chức, còn các người là dân!''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com