TruyenHHH.com

Đức Vân Xã

35

canvutiensiinh

Sau khi Dương Cửu Lang lôi người áo đen kia đi, Trương Vân Lôi trong phòng chậm rãi mở mắt, ngồi dậy nói: ''Ra đây đi.''

Vừa dứt lời, trong bóng tối có một bàn tay rút dao găm ra, Trương Vân Lôi liếc qua đó, ngay sau đó một người áo đen chậm rãi bước tới.

Trương Vân Lôi nhìn hắn, hít vào một hơi, cầm lấy tẩu thuốc trên tủ đầu giường, nhóm lửa đốt thuốc, rít một hơi, nhả ra sợi khói, người áo đen thấy cậu hoàn toàn không để mình vào mắt, hắn nhíu chặt mày, giơ dao găm lên xông về phía cậu.

Trương Vân Lôi cũng lười xuống giường, trong chớp mắt dao găm đâm tới, Trương Vân Lôi hơi nghiêng đầu, tẩu thuốc chặn lại khiến dao găm đâm vào không khí, người áo đen chau mày, không nhịn được mà cảm thán: ''Nhanh thật!''

Trương Vân Lôi cười, xoay tẩu thuốc, chuyển động vài vòng quanh dao găm của hắn, đập về phía mặt hắn.

Người áo đen giật mình, sau khi phản ứng lại kịp thì ngửa mặt lên, tẩu thuốc sượt qua sát chóp mũi hắn, Trương Vân Lôi lại nhanh chóng đổi hướng tấn công, đầu tẩu bỗng đập xuống, người áo đen hoảng hốt, vội vàng cầm dao găm chặn lại, hất tẩu thuốc của cậu ra, xoay người né đi, trở người lăn qua khỏi giường, bị chăn nệm mà Dương Cửu Lang đã trải dưới đất quấn vấp chân, hắn hơi lảo đảo thân dưới, quỳ một chân xuống đất, thở dốc một hơi chưa kịp hoàn hồn.

Thân thủ của người này cũng được lắm, Trương Vân Lôi đánh giá hắn một chút, lại quay tẩu thuốc đưa lên miệng, hút một hơi, chậm rãi nhả ra khói thuốc.

Người áo đen nhíu chặt mày, lúc ấy chỉ nghe nói mục tiêu là Trương Vân Lôi hắn đã đồng ý ngay, bây giờ nghĩ lại khi nhận việc này quá sơ sài, tốc độ của cậu quá nhanh, nếu đánh nhau với người như cậu, hắn chắc chắn không thể chiếm thế chủ động được, chỉ có thể bị động phòng thủ hoặc là bị đánh, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của cậu, tiếp tục đánh nữa thì căn bản mình không có phần thắng.

Người áo đen hít vào một hơi, chậm rãi đứng lên, tháo mặt lạ mình xuống, để lộ ra gương mặt thật, chắp tay với Trương Vân Lôi: ''Kẻ hèn này là Phùng Chiếu Dương, từng nghe qua tiếng tăm của Đức Vân Xã Trương nhị gia, muốn được thỉnh giáo một lần nên vừa rồi mới mạo phạm như vậy.''

Mặt lạ hoắc? Trương Vân Lôi híp mắt nhìn anh ta, thấy mặt mũi anh ta toát ra sự chính trực, nói chuyện cũng đúng mực, có vẻ không có ác ý gì với mình, cậu vén chăn xuống giường, đáp lễ lại anh ta: ''Tôi thấy anh Phùng cũng không phải thù địch gì với tôi, có phải là được người khác nhờ không?''

Phùng Chiếu Dương cười nói: ''Chỉ là một mối làm ăn thôi, vốn dĩ tôi nhận làm là vì Trương nhị gia, hiện tại xem ra tôi đúng là không biết tự lượng sức mình rồi.''

''Anh Phùng đề cao tôi quá rồi, chắc hẳn là anh Phùng nghe nói tôi đi đứng không tiện nên mới nương tay.'' Trương Vân Lôi cười khiêm tốn.

''Là bản lĩnh của tôi không bằng, thua là thua, cảm ơn Nhị gia đã tha chết.'' Phùng Chiếu Dương nói xong lại khom người chào cậu: ''Tôi xin từ biệt.''

Trương Vân Lôi thấy người lại rất có tiêu chuẩn, lúc anh ta sắp đi ra khỏi cửa, cậu vội vàng gọi anh ta lại, Phùng Chiếu Dương đứng lại, quay đầu nhìn cậu, Trương Vân Lôi cười với anh ta: ''Tôi có lòng muốn làm bạn với anh Phùng, nếu anh có thời gian, có thể mời anh đến Đức Vân Xã họp mặt không?''

''Đây là vinh dự của tôi.'' Phùng Chiếu Dương cũng cười với cậu, chắp tay: ''Sau này sẽ gặp lại.''

Trương Vân Lôi đáp lễ: ''Sau này gặp lại.''

Phía bên kia.

Dương Cửu Lang xoay xoay cổ tay, nhìn người áo đen trước mặt đã bị đánh đến mức liên tục lùi lại, hắn cười hỏi: ''Đoàn Quốc Lâm hay là Trần Văn Hưng?''

''Gì cơ?'' Người áo đen hơi mờ mịt.

''Thấy thân thủ của cậu cũng không tệ lắm, chắc là người của Trần Văn Hưng hả!'' Dương Cửu Lang nói rồi giơ nắm đấm lên đi về phía cậu ta, người áo đen giật mình, vội vàng đưa tay về phía hắn kêu dừng lại, nhớ tới thân thủ của hắn lúc nãy khi đánh nhau với mình, cậu ta lặng lẽ nuốt nước bọt, giải thích với hắn: ''Tôi không phải là người của ai hết, tôi tới làm ăn thôi.''

Dương Cửu Lang buông nắm đấm xuống, đánh giá cậu ta một chút, đúng thật, thấy cậu ta thế này chắc là anh em giang hồ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta ở Hồng Bang, nghĩ có lẽ người này là nhận việc tới giết họ thôi.

Dương Cửu Lang nghĩ thế, liếc mắt nhìn cậu ta, khoanh tay tức giận hỏi: ''Rốt cuộc cậu là ai?''

''Tôi tên Lý Tư Minh, mặc dù bây giờ vẫn còn chưa là gì hết nhưng tương lai sau này nói không chừng sẽ là một nhân vật lớn đó!'' Lý Tư Minh chống nạnh nói với vẻ đắc chí.

Dương Cửu Lang nhìn tính nết trẻ con đó của cậu ta, hắn cười cười hỏi tiếp: ''Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?''

Lý Tư Minh bị hỏi thì lâm vào mơ hồ, cậu ta gãi mũi, né tránh ánh mắt, nhỏ giọng trả lời lại: ''Hai mươi lăm.''

Phút chốc Dương Cửu Lang bật cười khẽ, nhìn cậu ta như thế sợ là con số đó ngay cả chính bản thân cậu ta còn không tin nói chi là mình, Dương Cửu Lang lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: ''Tôi thấy nhóc con cậu cùng lắm mới chỉ hai mươi thôi?''

Lý Tư Minh bị vạch trần, còn vừa khéo là bị vạch trần đúng số tuổi nữa, cậu ta hơi khó chịu ném ánh mắt hình con dao về phía hắn, ra vẻ dữ tợn nói: ''Anh muốn giết thì giết đi, hỏi nhiều vậy làm gì!''

''Chà?'' Dương Cửu Lang nhíu mày, sinh lòng muốn trêu cậu ta, hắn rút dao găm ra chậm rãi bước tới gần cậu ta, cười nói: ''Vậy thì cậu ngoan ngoãn chịu chết đi nhé?''

Lý Tư Minh nhìn lưỡi dao sáng loáng dưới ánh trăng, thoáng chốc cậu ta hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, đột nhiên cậu ta kêu: ''Anh trai, phiền anh lúc giết tôi ra tay dứt khoát nhanh lẹ một chút!''

Dương Cửu Lang lại nhếch mày một cái, tên nhóc này thú vị thật, Dương Cửu Lang giơ dao găm lên, đâm về phía cậu ta, Lý Tư Minh không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy mũi dao còn cách mình chưa đến một tấc, cậu ta vội vã la lên: ''Tha mạng!''

Dao của Dương Cửu Lang dừng lại, Lý Tư Minh sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, Dương Cửu Lang thu dao găm lại, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, cười nói: ''Tôi không hỏi cậu là người do ai phái tới nữa, dù sao thì hai người bọn họ là ai làm cũng như nhau, cậu đi đi, đừng làm việc cho bọn họ.''

Lý Tư Minh vỗ ngực với vẻ còn chưa hoàn hồn, cậu ta hơi thở dốc, đức lên, phủi đất cát trên mông, chắp tay cúi đầu với hắn: ''Anh tôi nói làm người phải biết ơn báo ơn, cảm ơn anh đã tha chết, anh mau về phòng xem người kia đi, tôi sợ là anh tôi giết anh ấy rồi đó.''

''Cái gì cơ!'' Dương Cửu Lang giật mình, phản ứng lại kịp vội vàng chạy về, chạy được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Lý Tư Minh la to: ''Nhóc con, tôi rất thích cậu, nếu cậu sẵn lòng thì đến Đức Vân Xã đi, anh dạy võ cho cậu.''

Dương Cửu Lang nói rồi tiếp tục chạy về phía trước, Lý Tư Minh hơi sửng sốt, cậu ta cười vẫy tay với hắn: ''Tôi phải về hỏi anh của tôi đã!''

Dương Cửu Lang nghe thấy cậu ta nói câu đó, suýt chút đã lảo đảo ngã sấp mặt, tên nhóc này đúng là nghe lời anh cậu ta!

Lúc Dương Cửu Lang quay về phòng, Trương Vân Lôi vẫn nằm trên giường yên lặng ngủ, Dương Cửu Lang vội liếc nhìn cậu một chút, xác định là cậu không sao, thoáng chốc hắn thở phào, lại vội đi xung quanh căn phòng một lượt, sau khi xác định là không có ai, Dương Cửu Lang hơi nhíu mày, chẳng lẽ tên nhóc kia lừa hắn?

Dương Cửu Lang nhìn về phía Trương Vân Lôi đang ngủ say, hắn thở dài, tóm lại cậu không sao là tốt rồi, Dương Cửu Lang bước tới bên giường, định đắp chăn lại cho cậu, mới vừa đi tới trước chăn đệm dưới đất của mình, đột nhiên Dương Cửu Lang dừng lại, nhìn dấu chân in trên chăn, Dương Cửu Lang nhíu mày, đột nhiên lại ngửi thấy một luồng mùi thuốc lá, Dương Cửu Lang nhìn qua gần đó, chậm rãi cầm tẩu thuốc trên tủ đầu giường của Trương Vân Lôi lên, sờ lên thuốc lá trong đầu tẩu, vẫn còn ấm, Dương Cửu Lang hít sâu một hơi, vừa lo vừa tự trách nhìn về phía Trương Vân Lôi, đều tại mình quá bất cẩn, nhớ tới tên nhóc kia làm người cũng không tệ lắm, anh cậu ta có thể dạy cậu ta có ơn phải báo, có lẽ cũng là người không tệ, nếu đổi lại là nhân vật nào đó hung ác hơn, sợ là Dương Cửu Lang sẽ phải hối hận cả đời mình.

Không phải hắn không tin thân thủ của Trương Vân Lôi, chỉ là hắn không muốn để cậu phải chịu một chút thương tổn nào cả, Dương Cửu Lang nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường Trương Vân Lôi, ngắm nhìn sườn mặt ngủ say của cậu, duỗi ngón tay ra muốn chạm vào cậu, vừa duỗi được một nửa thì lại rụt về, hắn dùng hai tay đỡ trán, cúi đầu thở dài.

Cuối cùng Dương Cửu Lang không làm gì cả, chỉ ngồi cúi đầu trầm tư rất lâu bên giường của Trương Vân Lôi, đột nhiên hắn hít sâu, nhìn Trương Vân Lôi nhắm chặt mắt, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, ngắm nhìn đường cong đẹp đẽ của cậu từ phía sau, lặng lẽ đưa tay qua người cậu từ sau lưng, ôm lấy cậu một cách nhẹ nhàng không thể nhẹ hơn được nữa.

Trương Vân Lôi đưa lưng về phía hắn, cậu chậm rãi mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, cuối cùng cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc đang còn mơ ngủ, Trương Vân Lôi cảm thấy hơi lạnh, mơ mơ màng màng tựa vào nơi có nhiệt độ nóng hổi kia theo bản năng.

Dương Cửu Lang bỗng bừng tỉnh vì cử động nhỏ đó của cậu, cảm nhận được cánh tay mình bị một vật nặng đè đến mức hơi tê dại, ngực cũng hơi ngứa, Dương Cửu Lang nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn xuống lồng ngực mình, một đầu tóc nhỏ mềm mượt đang tựa lên ngực hắn, móng vuốt nhỏ nắm thật chặt lấy áo hắn, xem ra cậu vẫn chưa dậy.

Dương Cửu Lang nhẹ nhàng mỉm cười, rón rén kéo chăn ra, để đầu của cậu lộ ra ngoài, trong lòng cười trách móc, bé con ngốc nghếch này, không sợ ngộp thở sao.

Ôi chao, thật tốt! Dương Cửu Lang càng nhìn càng thấy trong lòng sung sướng không chịu nổi, hắn cười hạnh phúc, hai tay ôm lấy cậu, đang hưởng thụ thì Trương Vân Lôi cũng bừng tỉnh, mở choàng mắt ra.

Trương Vân Lôi kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, cậu hơi nhíu mày, đêm qua để hắn mặc sức làm càn chỉ là vì nghe thấy tiếng thở dài của hắn lúc ngồi bên giường, mấy ngày nay Dương Cửu Lang đã đi theo cậu một tấc cũng không rời, ngay cả buổi tối cũng muốn đến gần cậu, chính là vì hắn sợ tình huống như hôm qua, Trương Vân Lôi không muốn nợ hắn, cho nên đêm qua mới xem như không biết gì, để mặc cho hắn ôm, nhưng tình huống lúc này thật sự quá xấu hổ, cái tên này thức dậy rồi còn chưa chịu đi, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ!

Dương Cửu Lang hoàn toàn không biết cậu đã dậy, còn cảm thấy đây là cơ hội khó mà có được, hắn nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tóc cậu.

Trương Vân Lôi lập tức nổi giận, trong lòng cũng chửi con mẹ nó, thằng cha này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà!

Thật muốn tát cho hắn một bạt tay, không được, thế này quá xấu hổ, giả vờ ngủ tiếp đi, nhưng cũng không được, như vậy thì lợi cho hắn quá rồi!

Trong lúc Trương Vân Lôi đang xoắn xuýt, đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đang sờ lung tung sau lưng cậu, Trương Vân Lôi lập tức giật mình, thế này thì không thể nhịn được, đang lúc Trương Vân Lôi sắp nổi điên lên, bên tai lại truyền đến giọng của Dương Cửu Lang: ''Dậy rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa.''

Trương Vân Lôi nghe câu đó xong thì mặt lập tức đen lại, bàn tay cậu lần mò trên ngực hắn một chút, Dương Cửu Lang bối rối, suýt chút còn tưởng là mình ôm nhầm người, sao lại chủ động quá vậy?

Đột nhiên Dương Cửu Lang kịp nhận ra là cậu định làm gì, nhưng mọi thứ đều đã muộn rồi, Trương Vân Lôi đã tìm đến được mục tiêu, nghiến răng nhéo một cái thật mạnh.

''A!''

Dương Cửu Lang lập tức đau đớn đến mức buông cậu ra, nằm không vững nên lăn từ trên giường xuống đất, ngã xuống đống chăn đệm dưới đất của hắn, không cẩn thận làm trật hông, đau đến mức phút chốc rưng rưng nước mắt, một tay xoa ngực trái, một tay đỡ eo, liếc nhìn qua ánh mắt thiếu điều giết chết hắn của Trương Vân Lôi, hẳn ngửa mặt ra phía sau, kêu gào thảm thiết với vẻ mặt như đưa đám. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com