TruyenHHH.com

Duc Van Xa

Mọi người đang đi trên đường, đột nhiên Dương Cửu Lang cảm thấy giống như đang bị người ta theo dõi.

''Chà, thứ này cũng được quá nè.'' Dương Cửu Lang đột nhiên dừng lại bước đến trước một sạp hàng, mượn danh nghĩa xem đồ, hắn nhìn về phía sau, quả nhiên có mấy người đáng nghi.

Quách Kỳ Lân ghét bỏ liếc nhìn son phấn trong tay hắn.

Trương Vân Lôi thì lập tức hiểu ý, cũng bước đến bên cạnh gian hàng, giả vờ lục lọi đống đồ trang điểm đó, nhỏ giọng hỏi hắn: ''Bao nhiêu người?''

''Không biết, thấy có ba người.'' Dương Cửu Lang cúi đầu nhìn son phấn trong tay, nhỏ giọng trả lời.

Mọi người đều phản ứng kịp, Trương Vân Lôi lặng lẽ kín đáo đưa toa thuốc trong tay cho Chu Vân Phong, khe khẽ nói với anh: ''Có thể là người của Đoàn Quốc Lâm, mục tiêu của chúng là bọn em, nhân lúc bọn chúng không để ý, anh cầm nó đi trước đi, tập hợp ở Minh Nguyệt Lâu Bắc Kinh.''

Chu Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy toa thuốc, liếc nhìn xung quanh, tỉnh bơ đi vòng vào một con hẻm.

Dương Cửu Lang nhìn Chu Vân Phong rời đi, lại nhìn Quách Kỳ Lân, Quách Kỳ Lân gật đầu, cất giọng: ''Cái thứ này ở nhà có nhiều lắm, đi mau lên đi.''

Mọi người bỏ đồ trên tay xuống, bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, Mạnh Hạc Đường hơi rủ mắt, lặng lẽ tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, anh nhìn nhóm người ở phía sau qua gương ở mặt sau đồng hồ.

''Ba người.''

Mạnh Hạc Đường nhìn thấy mấy người đó hết nhìn trái lại nhìn phải: ''Chúng phát hiện chúng ta thiếu người.''

''Chúng đang tới.'' Mạnh Hạc Đường còn nói tiếp.

Dương Cửu Lang nghe vậy, hắn nhíu mày hít sâu, bình tĩnh đưa bàn tay vào trong đai lưng, nhìn bọn chúng một chút, nháy mắt ra hiệu, đột nhiên hét lên: ''Chạy!''

Còn chưa dứt lời, Dương Cửu Lang bỗng quay người nổ súng về phía bọn chúng, Mạnh Hạc Đường và Quách Kỳ Lân dìu Trương Vân Lôi chạy về phía trước, Tần Tiêu Hiền cũng rút súng ra, bắn cùng với hắn, quả nhiên những người ăn mặc như người bình thường ở sau lưng cũng rút súng ra, phút chốc trên đường rối loạn.

Trương Vân Lôi đi đứng không tốt, chạy không nhanh, Quách Kỳ Lân chạy trước, chặn lại một chiếc xe trên đường, túm lấy tài xê lôi ra rồi ngồi vào: ''Lên xe!''

Trương Vân Lôi ngồi vào ghế phụ, Mạnh Hạc Đường cũng lập tức lên xe, mở cửa xe hét gọi mấy người Dương Cửu Lang: ''Cửu Lang, lão Tần, mau lên xe!''

Đột nhiên sau lưng ba người kia có mấy chiếc xe chạy tới, Dương Cửu Lang và Tần Tiêu Hiền thấy tình hình không ổn, vội vàng dừng chiến xông lên xe.

Quách Kỳ Lân khởi động, chạy đi cực nhanh, bốn năm chiếc xe theo sát phía sau, một đám người bắt đầu chơi tốc độ sinh tử trên đường phố Thiên Tân.

Một chiếc xe chạy đến bên cạnh họ, khiêu khích va vào họ một chút, xe đột nhiên bị va một phát, ba người ở sau xe ngã chồng lên nhau.

Quách Kỳ Lân ổn định thân xe, nhìn qua kính hậu thấy mấy chiếc xe vẫn theo sát không buông bọn họ, đây là tiết tấu nhất định phải đánh một trận mà!

Quách Kỳ Lân nghiến răng, nắm chặt tay lái, nói với ba người phía sau: ''Vịn cho chắc.''

Nói rồi cậu ấy bỗng va vào chiếc xe bên cạnh, ba người lại ngã chồng lên nhau, chiếc xe kia đột ngột bị va chạm, không phản ứng kịp, lao thẳng vào một cửa tiệm.

Đột nhiên một chiếc xe lao ra từ một lối rẽ phía trước, chắn ngang trước mặt họ.

''Mẹ nó!'' Quách Kỳ Lân mắng một câu, biết rõ không có tác dụng gì nhưng vẫn bóp kèn.

Dương Cửu Lang cũng nhìn thấy, phách Quách Kỳ Lân nhắc nhở cậu ấy: ''Này! Phía trước có chó chặn đường!''

''Đi lối bên cạnh!'' Mạnh Hạc Đường cũng đến gần.

''Mắc gì chứ!'' Quách Kỳ Lân hơi tức giận, dám cản đường ông mày! Xem tôi tông bay bọn chúng đây!

''Ngồi vững!'' Quách Kỳ Lân nói với hai người họ, bỗng khởi động chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước, một tiếng ''ầm'' vang lên, đụng văng chiếc xe kia ra, đầu xe của mình cũng nát bét.

Lúc này chiếc xe sau lưng có người thò đầu ra, cầm súng bắn nát tấm kính sau xe họ, ba người ở ghế sau giật bắn người, bỗng cúi đầu xuống.

''Vẫn còn hăng lắm!'' Dương Cửu Lang không nhịn được, rút súng từ bên hông ra, tựa lên tấm kính bị bắn vỡ ở sau xe, nổ súng bắn vào lốp chiếc xe ở phía sau, lốp bánh trước bị bắn vỡ, va chạm với chiếc phía sau.

Tần Tiêu Hiền, Mạnh Hạc Đường cũng đều rút súng ra bắn nhau với họ, kỹ thuật dùng súng của Tần Tiêu Hiền giỏi nhất Đức Vân Xã, bắn phát nào chuẩn phát đó, kỹ thuật dùng súng của Dương Cửu Lang cũng không tệ, nhưng kỹ thuật của Mạnh Hạc Đường thì thật sự không dám khen, bắn mấy phát toàn trật, chẳng còn cách nào, anh không hay dùng súng, bình thường đeo súng trên người cơ bản chỉ như một loại trang sức thôi.

Tần Tiêu Hiền trơ mắt nhìn từng phát súng bắn hụt của anh, kẻ địch ở đối diện đều che miệng cười trộm, cậu ấy nhíu mày, nói với vẻ ghét bỏ: ''Kỹ thuật dùng súng của anh như vậy còn không biết xấu hổ mà nói bản thân lăn lộn xã hội đen hả!''

''Không tới lượt cậu phàn nàn!'' Mạnh Hạc Đường lạnh lùng nói, Tần Tiêu Hiền làm quan chức nên mỗi ngày đều luyện súng, tất nhiên kỹ thuật phải chuẩn hơn anh rồi.

Mạnh Hạc Đường bắn một hồi súng cũng hết đạn, một phát cũng không bắn trúng, Mạnh Hạc Đường cũng nổi giận, lúc này một viên đạn bay sượt qua tai anh, vọt thẳng về phía trước, bắn vỡ tấm kính trước xe.

''ĐM!'' Mạnh Hạc Đường bỗng rụt đầu lại, suýt sợ chết rồi.

Tấm kính phía trước vừa vỡ, Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân lập tức cúi đầu né, vẫn có vài mảnh kính vỡ văng đến trước mặt họ, quẹt làm gương mặt bị thương.

''Không sao chứ!'' Trương Vân Lôi không màng đến đau đớn trên mặt, vội quay đầu lại hỏi Mạnh Hạc Đường.

Dương Cửu Lang liếc vội mắt nhìn cậu, thấy mặt của Trương Vân Lôi bị thương, hắn nhíu chặt mày, quay đầu bắn vào giữa trán tên vừa mới nổ súng, phút chốc tên đó tắt thở, nửa người thò ra, vắt trên cửa sổ xe.

Lúc này Mạnh Hạc Đường cũng bình tĩnh lại, nổi điên với chúng, hít sâu vài hơi, cướp lấy súng của Tần Tiêu Hiền, gỡ một viên đạn ra, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn chiếc xe kia, anh chống người lên, giẫm lên băng ghế sau chui ra ngoài cửa sổ, một tay bám vào nóc xe, nửa ngồi trên đuôi xe, từng loạt đạn bay ngang qua bên cạnh anh, Mạnh Hạc Đường chẳng hề sợ hãi, anh giận dữ nhìn chiếc xe vừa mới nổ súng.

''Anh điên rồi à!'' Dương Cửu Lang và Tần Tiêu Hiền thấy thế thì giật mình, vội muốn túm anh lại: ''Mau quay lại!''

Mạnh Hạc Đường mắt điếc tai ngơ, nhíu mày giận dữ nhìn tài xế của chiếc xe kia, đột nhiên cất giọng gầm lên.

''Tao thay mẹ mày dạy mày cách làm người!''

Hai ngón tay anh kẹp viên đạn, dốc hết sức vung tay ném ra, viên đạn bay đi với tốc độ không tưởng, phá nát kính chắn gió, bay xuyên qua giữa mi tâm của tài xế, tài xế lập tức tắt thở, trong nháy mắt chiếc xe cũng mất kiểm soát, đánh lái loạn xạ mấy lần tại chỗ, va chạm với chiếc xe phía sau, hai chiếc xe phút chốc nổ tung, toàn bộ bị thủ tiêu!

Mạnh Hạc Đường cười hả hê với cảnh tượng này, Tần Tiêu Hiền sững sờ nhìn anh, âm thầm nuốt nước bọt, Dương Cửu Lang cũng nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn hơi nhíu mày.

Rốt cuộc mọi người cũng về tới Bắc Kinh, trời cũng đã tối đen, Chu Vân Phong đã chờ ở Minh Nguyệt Lâu từ sớm, đi qua đi lại trong phòng với vẻ hết sức lo lắng, chờ nửa ngày trời, thấy họ về thì mới xem như thả lỏng trong lòng, Tần Tiêu Hiền thấy toa thuốc và Chu Vân Phong đều bình an vô sự nên cũng về nhà, cậu phải nhanh chóng về viết một bảng báo cáo giả, dù sao hôm nay cái bọn họ đập phá là đường lớn của Thiên Tân, phải tìm lý do giải trình với cấp trên, cũng chính là cho Đoàn Quốc Lâm một lời giải thích, sau đó cậu mới có thể đi cho quân phiệt đóng ở Thiên Tân một lời giải thích.

Toa thuốc này họ vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn, Dương Cửu Lang cũng không kéo dài thời gian, quay về Cửu môn xông thẳng vào phòng của Châu Cửu Lương, xốc chăn lên, mặc áo vào, kiên quyết khiêng cậu ta đến Minh Nguyệt Lâu, phòng riêng trên lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân kéo ghế qua, Chu Vân Phong rót một tách trà đậm, Dương Cửu Lang ấn Châu Cửu Lương còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ lên ghế, mọi người bu xung quanh bàn, đút cậu ấy một hớp trà đậm để cậu ta tỉnh táo, bóp vai, vẫy quạt hầu hạ cậu ta .

Mạnh Hạc Đường móc toa thuốc ra, đẩy đến trước mặt Châu Cửu Lương, thấy cậu ta vẫn mở mắt không lên, anh nói với giọng cưng chiều dịu dàng dụ dỗ: ''Cửu Lương, em xem một chút đi, toa thuốc này sư phụ có dùng được không?''

Châu Cửu Lương nghe thấy tiếng của Mạnh Hạc Đường, lúc này mới mở mắt, thở dài cực kỳ bất đắc dĩ, cậu ta nhận lấy toa thuốc với vẻ bực mình, liếc nhìn bố thí, phút chốc cậu ta nhíu chặt mày: ''Thuốc lưu thông máu kéo dài tính mạng?''

Mọi người thấy phản ứng này của cậu ta thì đều giật mình, Dương Cửu Lang thì biểu cảm khó mà tin nổi: ''Có bộ thuốc này thật à?''

Châu Cửu Lương đột nhiên tỉnh táo lại như biến thành một người khác, nhìn toa thuốc vô cùng chăm chú, nhìn thật kỹ một lượt, gật đầu nói: ''Chỉ là em từng nhìn thấy trên sách y học cổ một lần, nhưng chỉ rải rác có vài câu thôi, mọi người lấy được nó ở đâu vậy?''

Chu Vân Phong vừa định trả lời, Quách Kỳ Lân đã ngăn lại, không có thời gian mà lo nhiều như vậy, cậu ấy hỏi: ''Anh nói luôn đi toa thuốc này ba em có dùng được không?''

Quả nhiên là thuốc cho sư phụ, nhiều năm qua đi như vậy, mặc dù Châu Cửu Lương chưa từng xem bệnh cho Quách Đức Cương, nhưng cũng để ý từng giờ từng phút, đồng thời nhờ có Cửu Xuân nên luôn có thể biết được tình trạng của sư phụ trước tiên, Châu Cửu Lương biết toa thuốc này, đó cũng là bộ thuốc mà cậu vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi cho sư phụ, nhưng toa thuốc này đã thất truyền, không ngờ thế mà bọn họ còn tìm được.

''Đơn thuốc này là thuốc tốt, dùng lá phong để nói thì ít nhiều cũng có căn cứ y học.'' Châu Cửu Lương bỏ toa thuốc xuống, lại nhíu mày nói tiếp: ''Nhưng vị thuốc dẫn cuối cùng này thì thật sự chưa bao giờ nghe qua.''

''Em cũng thấy kỳ lạ, làm gì có ai dùng máu người làm thuốc, nhưng ông chủ Cao đó nói ba em thiếu khí huyết, nhất định phải lấy máu người làm dẫn khí.'' Quách Kỳ Lân nói, hơi nhíu mày, hỏi lại cậu ta: ''Rốt cuộc là chúng ta có nên tin phương thuốc này không?''

''Cách nói này cũng có lý.'' Châu Cửu Lương cau mày suy nghĩ, thở dài nói: ''Anh cũng không chắc, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cũng chỉ có thể thử xem sao.''

Quách Kỳ Lân nhẹ gật đầu, đứng lên nhìn Mạnh Hạc Đường rồi nói: ''Trước khoan hẳn nói tới máu đầu tim, hai vị thuốc kia phải nhờ anh với lão Tần rồi.''

Mạnh Hạc Đường nhẹ gật đầu, cử người đi thông báo cho Tần Tiêu Hiền, dặn dò xong anh quay đầu lại, trong lúc vô tình liếc ngang qua Dương Cửu Lang, Mạnh Hạc Đường hơi nhíu mày, anh có cảm giác rất mạnh, suốt dọc đường Dương Cửu Lang cứ nhìn chằm chằm vào anh, bây giờ bốn mắt chạm nhau, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường không nhịn được nữa, anh hỏi: ''Trên mặt anh có gì hả?''

Dương Cửu Lang vẫn không thu tầm mắt lại, hắn nhếch môi cười khẽ: ''Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy, Mạnh ca là người tốt.''

Mạnh Hạc Đường lại không hiểu ý của hắn, nhưng từ ánh mắt hắn anh cũng không nhìn thấy ý đối địch, Mạnh Hạc Đường nhìn hắn với vẻ vô cùng nghi hoặc, cuối cùng anh cười cười, ra vẻ âm dương quái khí.

''Vậy thì chưa chắc đâu.''

Mọi người đều đang thảo luận về toa thuốc, Trương Vân Lôi lại chú ý đến hai người họ, cậu khoanh tay, nhìn họ với vẻ khó hiểu, hai người họ trước giờ không hợp nhau, cậu tò mò họ có cái gì để mà nói chuyện với nhau chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com