TruyenHHH.com

Dua Hau Uop Lanh

Luyện tập trong suốt một tuần dưới sự chỉ dạy của Phùng Nam cùng cộng sự, kỹ năng ngắm bắn của tôi có tiến bộ, đã biết ngắm trúng bia. Mặc dù vậy, tôi vẫn lo lắng khôn nguôi khi nghe tin bài kiểm tra giữa kì sẽ diễn ra trong bữa học tiếp theo. Nghe review từ khoá trước, bài thi này không hề đe doạ đến điểm của cả kì, cường độ học tập mới là thứ cần quan tâm. Bởi lẽ, nếu thi không tốt, các thầy sẽ cho vào khuôn khổ rèn luyện, một cách ác ma, tàn bạo hơn. Luyện cho tới lúc bách phát, bách trúng, không đứa nào có nguy cơ phải học lại mới thôi. Và đặc biệt, chỉ một đứa không qua, coi như cả tiểu đội không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi áp lực lắm, gọi điện cả về cho mẹ nhờ thắp hương cho ông bà phù hộ lúc thi điểm đừng quá tệ hại và tốt nhất là trên 5 vì yêu cầu tổng ba phát bắn phải trên 15 hoặc bằng mới coi như đỗ lượt thi này. Tuy vậy, thời tiết lại phụ ước muốn học tập của tôi. Trời bắt đầu mưa rả rích, cộng thêm nhiệt độ dần xuống thấp khiến chúng tôi phải nghỉ học buổi chiều. Những tưởng sẽ được chăn ấm đệm êm trên phòng, hết một lượt lại đến tiểu đội A2 đi phục vụ bếp. Nói là cả tiểu đội nhưng thực chất chỉ có 10-15 bạn phải đi và các bạn được phân công nhiệm vụ lần này đã có 5 đồng chí phòng tôi.

Thực đơn chiều nay sẽ có món canh cải nấu thịt bằm, đậu phụ nhồi thịt, trứng chiên và chả giò. Các cô nhà bếp bảo chúng tôi phụ nhặt rau và chuẩn bị trứng để chiên. Với kinh nghiệm hơn 3 năm chiên trứng cho thằng quỷ nhỏ ở nhà, tôi tự tin xung phong đảm nhận món ăn này. Nhân lực nhà bếp giờ chia thành hai nhóm rau thịt, đậu phụ và trứng chiên, chả giò. 

Trước 5 rưỡi chiều, toàn bộ món ăn đã hoàn thành. Công việc tiếp theo sẽ là phân chia suất ăn. Nghe có vẻ nhàm chán nhưng thú vị không tưởng. Nhìn Tùng Lâm trong bộ đồ nhà bếp, tôi liền liên tưởng đến hình ảnh Ik Jun trong Hospital Playlist, cũng giống đến 5-6 phần đó, chỉ là có phần trẻ hơn.

"Nhớ chia phần tao nhiều chả xíu nha!" Tôi ghé lại nói nhỏ.

"A, đồng chí như vậy là không được, như vậy đồng chí khác sẽ không đủ phần ăn!" Tùng Lâm nói. Tôi bĩu môi nhìn cậu ta, đùa tí gì căng dữ.

"Đồng chí nghiêm túc quá, đồng chí này xứng đáng có 10 người yêu!" Kim Ánh đứng bên không quên trêu cậu ta vài câu.

Nghe vậy, Lâm liền đáp. "Đồng chí cứ đùa!" 

"Ô, bên này rôm rả thế!" Hà Trang đẩy nồi canh cải thịt thơm phức về phía quầy chia đồ ăn. Thấy vậy, người rảnh tay như tôi liền chạy lại giúp đỡ cậu ấy. "Thiếu mỗi canh của đồng chí thôi đấy!" 

Tới lúc có canh, đậu phụ lại hết hàng, thế là Lâm phải trở vào quầy chế biến lấy đĩa mới. 

"Ê Châu, mày nhớ hôm trước tao có kể vụ mất đồ lót không?" Đột nhiên, Trang bảo vậy làm tôi có linh cảm không tốt.

"Nhớ chứ, sao đấy mày?"

"Tao chơi với mấy đứa tầng 2, chúng nó cũng bảo mất, ngày nào cũng mất luôn ấy." Trang đáp.

Tôi với cái Ánh nghe xong liền quay sang nhìn nhau. "Không lẽ khu quân sự có biến thái?"

"Vờ lờ, biến thái gì cơ?" Phương Anh bê một đĩa chả giò tới, Tùng Lâm vẫn chưa thấy trở ra.

"Đồ lót của tầng hai, mất hết." Ánh thuật lại câu chuyện.

"Vờ lờ, tầng một bọn con trai thì sao?" 

"Tao không biết, có tầng hai, tầng ba con gái chúng mình ở bị mất thôi!" Trang trả lời. Nghe xong, da gà da vịt gì của tôi đều nổi hết lên. Đúng lúc đó, Tùng Lâm quay về với đĩa đậu phụ đầy ụ. Tôi phân vân có nên hỏi cậu ta hay không thì cái Phanh đã lên tiếng.

"Ê tao bảo, chúng mày có bị mất đồ gì không, quần áo phơi ngoài ban công ấy?"

"Không, chúng mày bị mất à?" Lâm trả lời, tay thuần thục gắp đậu vào từng khay một.

"Ôi thôi xong rồi!" Phương Anh cảm thán.

"Cái gì xong cơ?" Tùng Lâm nghe vậy liền thắc mắc. "Lại có drama gì à?"

"Bọn tao nghi ngờ kí túc xá có biến thái!" Ánh đáp.

"Vãi chưởng, thật luôn??" Miếng đậu phụ liền rơi xuống nền đất. "Không thể ngờ là có người đồi bại như vậy làm bạn học của mình." Eo, Lâm rùng mình, biểu cảm ghê tởm ra mặt.

"Chưa rõ ai đâu. Lỡ người ngoài thì sao?"

"Nghe sợ thế." Người ngoài còn đáng sợ hơn. "Báo thầy hướng dẫn đi chúng mày!" 

Đúng lúc đó, chúng tôi bên ngoài liền nghe thấy ai đó trong bếp la toáng lên. "Ối dồi ôi, đứa nào quên tắt bếp cháy hết chả rồi!"

"Vờ lờ!" Tôi tức tốc chạy vào, lúc nãy bưng đĩa trứng chiên cho Tùng Lâm chia suất mà ham hố tán dóc quá nên quên chưa tắt bếp. Cũng may, bật lửa nhỏ, chỉ bị xém cạnh chút chút. Rán xong , tôi đem số chả mới ra lò, nóng hôi hổi ra quầy chia đồ. Hội kia đã không còn tám chuyện nữa mà mỗi người một việc. Hà Trang đang chia canh, Phương Anh xếp đũa. Tôi không còn nhớ về chuyện biến thái kia, cũng không biết chúng nó đi báo cáo chưa.

*

Tối nay, mưa đã tạnh, nền đất hơi ẩm ướt, quần áo phơi mùa này rất dễ bị ẩm mốc. Sau khi ăn uống xong xuôi, tôi định gom đồ đem xuống khu giặt là thuê máy nhưng khổ nỗi người đông mà có ít máy, không biết khi nào mới tới lượt.

Kim Ánh gọi thử dịch vụ giặt ngoài, 2 tiếng sau đã xong việc, bên kia rất nhanh chóng đã đem quần áo tới bên hàng rào phía cổng phụ. Phía cửa chính, tất nhiên là không thể ra, càng không thể mua đồ ship, chỉ có thể giao hàng ở cổng sau. Nơi này có chút tối, lại vắng người, dường như đã lâu không được dọn dẹp nên cành cây cùng lá rụng rải rác trên lối đi. Tôi men theo hai hàng gạch được xây cao hơn, tránh khỏi việc dẫm phải thứ đồ gì đó không mấy lành mạnh. Vì có tận 3 bịch đồ, tôi với Kim Ánh chia ra, một đứa xách túi to, đứa kia xách hai túi nhỏ. 

Có hai con đường để quay về, một là đi đường cũ vừa đến, hơi dài lại còn tối; hai là đi men theo lối sau nhà kho, tuy hơi sợ nhưng có thể đến KTX ngay mà không cần đi qua sân tập thể. Suy đi nghĩ lại, vì lười đi xa, hai đứa tôi chọn con đường số hai. Đi tới nhà kho, trời lại bắt đầu mưa, tôi với Ánh chạy vào trú. Không thể ở nơi này quá lâu, tôi chỉ định vào tránh mưa để mở dù. Vì mái hiên này đã cũ còn hơi thấp, tôi không để ý lúc bung dù để che đã vô tình đụng trúng gì đó. Tôi giật mình thảng thốt khi thấy một túi bóng màu đen rơi xuống dưới chân mình.

"Cái gì mà tròn tròn bọc trong túi đen vậy trời, đừng nói với tao đó là..." Chiếc túi rơi xuống lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân, tôi hoảng sợ rụt chân lại, không biết do chân tôi vô tình quệt vào hay do bị rơi, miệng túi đã mở. Có thứ gì đó hồng hồng, giống như quần áo rơi ra. 

Tôi gấp dù lại, dùng đầu hình trụ khều thứ đó lên. Vừa nâng được chiếc quần lót hồng quả dâu lên, bên trong cả bộ sưu tập đồ lót đủ màu liền phơi bày trước mặt hai đứa tôi. 

"Vãi! Có phải đồ bị mất?" Tôi nhìn cái Ánh.

"Tao phải gọi cho hội Phương Anh." Kim Ánh gọi messenger cho Phanh nhưng chỗ này sóng yếu 4G không xài được, điện số càng không được. 

"Thôi mày ơi, ghê vờ lờ, về phòng đi!" Lỡ may đứng một tí nữa, gặp luôn chủ nhân của bộ sưu tập này thì toang. Tôi không quên chụp lại bằng chứng để xác nhận lại với mấy đứa bị mất đồ.

*

Phòng 302 giờ đang không có ai, chúng nó đều được cử đi trực ban. Tôi về chưa kịp bật đèn phòng mà đã chạy sang gõ cửa 303.

"Hà Trang, tao bảo cái này này!" Tôi kéo Trang sang phòng tôi đưa cho nó xem video hiện trường.

"Định mệnh, cái áo ONOFF kia chính xác là của tao!" Trang dừng màn hình, phát hiện bộ sưu tập xanh lam đã bị đánh cắp của mình. "Giờ xuống báo cô nội vụ đi mày!"

Thế là chúng tôi kéo nhau xuống phòng nội vụ, giữa đường liền gặp Phương Anh đang đi trực. 

"Đi đâu đây, đang mưa mà?"

Tôi đưa ảnh cho cậu ấy xem, phản ứng ghê tởm ra mặt không khác Tùng Lâm là mấy. 

"Định mệnh, ghê vãi chưởng. Mày thấy ở chỗ nào đấy?"

"Chỗ nhà kho cũ ấy!" Tôi trả lời.

"Đi xem thế nào." Nói rồi, Phương Anh dẫn đầu đi ra hiện trường.

Lúc chúng tôi trở về phòng, trước đó không hề dọn dẹp lại chiếc túi bóng đen đó, cũng không nghĩ tới là nó sẽ biến mất chỉ sau 15 phút. 

"Nãy mới ở đây xong. Có ai đó dọn rồi?" Dưới mái hiên nhà kho, giờ đã không còn gì, sạch tinh tươm, dấu chân dính đất của bọn tôi cũng không còn.

"Đưa tao xem cái video." Phương Anh so sánh trong màn hình và ngoài đời thật, không khác gì chỉ là không có cái túi đen. "Tên biến thái kia dọn nó đi rồi! Nhưng hình như hắn đánh rơi vài thứ."

Bật mode Conan, Phanh đi lại góc tường nhặt lên một chiếc bông tai bạc đính đá.

"Bông tai sao? Chẳng lẽ là nữ?" Hà Trang lên tiếng. "Nữ mà cũng làm ra chuyện này sao? Không thể tin nổi."

Phanh đưa cho chúng tôi xem, một hình ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Hôm bữa mới đánh cầu lông với nhau mà. 

Ánh cùng lúc đó, lên tiếng. "Ê, chúng mày ơi, nhìn quen quá, hình như tao thấy cái bông tai này ở đâu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com