Du Tuyet Trung Sinh Nhieu Khi Em Muon Biet
Hôm nay là Chung kết. Cái ngày mà các nàng luôn mong chờ, luôn nhắc tới như là một cột mốc để trở về với cuộc sống tự do cuối cùng cũng tới rồi. Dụ Ngôn hôm nay tới hơi muộn so với mọi người. Em vừa thay trang phục vừa đảo mắt tìm kiếm khắp phòng nhưng vẫn không nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi. Chắc là chị ấy được sắp xếp vào phòng khác. Dụ Ngôn chỉ đơn giản nghĩ như vậy rồi bước ra khỏi hậu đài.
Các nàng rất nhanh hoàn thành xong các sân khấu biểu diễn. Em đứng ở một bên cánh gà, chờ đợi để quay lại sân khấu, bắt đầu phần quan trọng nhất của tối hôm nay. Thực ra Dụ Ngôn không lo lắng gì về cơ hội xuất đạo, vốn dĩ ban đầu em tham gia chương trình cũng không có hi vọng quá nhiều. Bây giờ thành công nắm chắc được cơ hội xuất đạo hạng cao là hoàn toàn do em tự giành lấy, em rất tự tin, cũng rất tin tưởng vào fan.Bỗng một thân ảnh quen thuộc cùng mái tóc đỏ bồng bềnh bước tới cạnh em. Dụ Ngôn nhìn sang, thấy nàng có vẻ trầm mặc, lập tức nắm lấy bàn tay nàng, xoa xoa mu bàn tay."Chị không cần phải lo đâu."Em nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. Khổng Tuyết Nhi vẫn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước. Dụ Ngôn lấy làm lạ, vừa định lên tiếng hỏi thì bị nhân viên hối thúc lên sân khấu, bàn tay trượt khỏi bàn tay nàng.
Dụ Ngôn mơ màng nhìn về phía khu vực dành cho người thân, đưa mắt tìm kiếm bố mẹ, không thực sự chú tâm đến những lời PD đang nói. Một lúc sau, em nghe thấy cái tên Thái Dương Xuyên Hoà được vang lên, cùng lúc đó là âm thanh cả khán đài như đang nổ tung. Em vừa định đưa mắt qua nhìn Triệu Tiểu Đường chúc mừng, liền thấy cậu ta hồ hởi chạy vụt qua phía bên này. Mọi người cũng nhanh chóng vây quanh, vô tình khiến em bị đẩy qua một bên.Sao cơ? Thái Dương Xuyên Hoà nhưng không phải Triệu Tiểu Đường. Khổng Tuyết Nhi ... Khổng Tuyết Nhi hạng tám sao? Dụ Ngôn thất thần mất một lúc mới nhớ ra cũng cần phải chúc mừng nàng, nhưng Khổng Tuyết Nhi rất nhanh đã đi mất, em chỉ biết đứng tại chỗ vỗ tay. Nhìn thấy bóng lưng nàng thật nhỏ bé giữa sân khấu rộng lớn đầy ánh đèn, Dụ Ngôn bất lực thầm thở dài trong lòng.Cả quá trình sau đó Dụ Ngôn cũng không thật sự để tâm. Em nghe thấy tên mình vang lên lúc công bố đến hạng bốn, liền cúi chào cảm ơn khán giả, vui vẻ ôm lấy đồng đội ở sau lưng, bước lên chỗ ngồi ở gần đỉnh tam giác của em. Dụ Ngôn bồn chồn liếc mắt nhìn xuống phía dưới, em thấy Khổng Tuyết Nhi ngồi lặng im ở một bên góc, Triệu Tiểu Đường ngồi một bên liên tục nhìn qua, tay nắm chặt lấy tay nàng.
Kết thúc công bố thứ hạng, kết thúc một đêm làm bùng nổ quá nhiều cảm xúc, cũng đặt dấu chấm hết cho chương trình, lại đặt ra một dấu mốc mới của Dụ Ngôn. Sau khi xuống tới hậu đài, vị quản lý hối thúc em nhanh chóng thay đồ để quay trở lại kí túc. Em chỉ có vỏn vẹn một tiếng để thu dọn đồ, rời khỏi Trường Long và lên máy bay đi Bắc Kinh ngay trong đêm. Dụ Ngôn cũng không mất nhiều thời gian để dọn dẹp. Em xong sớm, nhanh chóng giao lại đồ cho quản lý rồi quay bước, hướng về căn phòng số 21 ở cuối hành lang.
"Tuyết Nhi, em định cứ ngồi ở đó mãi sao? Trước tiên cứ dọn dẹp cho kịp giờ đã rồi mình sẽ nói chuyện sau, được không?""Tuyết Nhi, cái này chị có cần dùng nữa không? Em bỏ lại đây nhé?"Từ xa xa em đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh phát ra. Dụ Ngôn bước chân nhanh hơn, mở cửa phòng liền nhìn thấy cảnh Khổng Tuyết Nhi đang ngồi ở chỗ bàn trang điểm, Ngu Thư Hân đứng chắn trước mặt nàng, Triệu Tiểu Đường thì tất bật ở một bên thu dọn một lúc hai cái vali.Ngu Thư Hân nghe tiếng động quay đầu lại, thấy Dụ Ngôn đang đứng ở cửa, chị liền dùng tay đỡ lấy trán."Ơn trời, người ở đây rồi. Em mau tới đây khuyên nhủ người này đứng dậy giúp chị đi."Triệu Tiểu Đường cũng nhanh chóng kéo khoá vali, đứng dậy, cầm lấy tay Ngu Thư Hân kéo ra khỏi phòng."Cho cậu mười phút thôi đấy."Dụ Ngôn thấy hai người đã đi ra và đóng cửa phòng lại, lúc này mới tiến đến chỗ Khổng Tuyết Nhi, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nàng. Bây giờ em mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Đôi mắt hơi sưng, chóp mũi vẫn còn ửng đỏ. Chị gái này lại trốn ở đâu khóc không để ai nhìn thấy rồi."Này..." Em khẽ gọi "...Chị đang nghĩ gì vậy, Tuyết Tuyết?"Nàng lúc này mới nhìn tới em, đôi mắt anh đào giống như vẫn còn đọng lại hơi nước, con ngươi khẽ xao động."Chị đang nghĩ, không biết đây nên được gọi là khởi đầu hay kết thúc."Dụ Ngôn nghe vậy, không nói thêm gì mà ngay lập tức kéo nàng vào một cái ôm. Chị gái này đang có quá nhiều suy nghĩ chồng chéo, em biết thứ bây giờ nàng cần không phải là những lời khuyên hay lời an ủi, nàng chỉ cần có người khiến nàng bình tâm trở lại. Chỉ vậy thôi. Và em liền ôm chặt lấy nàng."Chị đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên trước lúc lên sân khấu chị mới ngẩn ngơ như vậy?"Đợi một lúc để hơi thở nàng trở nên ổn định, Dụ Ngôn mới lên tiếng hỏi. Khổng Tuyết Nhi không đáp lại lời nào, nhưng em cảm nhận được cái gật đầu của nàng ở bên vai."Nghe này, em mặc kệ chị đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, em chỉ biết chị không phải là người dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh như vậy. Em biết chị còn rất coi trọng fan, và đối với fan thì bây giờ mới là khởi đầu cho những bước đi tiếp theo của chị trên hoa lộ. Như vậy không phải là đã đủ rồi sao?"Nói rồi khẽ tách ra khỏi nàng. Lần này Khổng Tuyết Nhi không khóc chút nào. Em mỉm cười đầy cưng chiều, một tay áp lên một bên má của nàng, xoa xoa."Lần trước lúc chúng ta chung một sân khấu, chị đã bảo là rất vui vì cuối cùng cũng có thể đứng cạnh em. Lần này hai chúng ta đã chính thức ở rất gần nhau rồi, em rất vui, chị lại không vui nữa sao?"Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt nhìn em, khoé môi cong cong."Ngôn Ngôn lớn rồi, miệng lưỡi cũng thật trơn tru..."Nói rồi khẽ cúi người xuống, hôn lên một bên má của em, ôm choàng lấy vai em."Cảm ơn em. Chị vẫn rất vui, rất vui vì vẫn được đứng cạnh Ngôn Ngôn thật lâu thật dài...""Chỉ là, kết quả bày ra trước mắt vẫn khiến cho chị có chút chưa thể chấp nhận. Chị nghĩ là chị cần thời gian.""Em biết. Không sao. Vẫn có em ở đây, em thương chị."Dụ Ngôn ôn nhu vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, thốt ra câu nói tình ý nồng đậm.Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, không hiểu sao sống mũi lại bắt đầu cay cay, cổ họng nghẹn ứ lại. "Chị cũng thương em."
.
End.
Các nàng rất nhanh hoàn thành xong các sân khấu biểu diễn. Em đứng ở một bên cánh gà, chờ đợi để quay lại sân khấu, bắt đầu phần quan trọng nhất của tối hôm nay. Thực ra Dụ Ngôn không lo lắng gì về cơ hội xuất đạo, vốn dĩ ban đầu em tham gia chương trình cũng không có hi vọng quá nhiều. Bây giờ thành công nắm chắc được cơ hội xuất đạo hạng cao là hoàn toàn do em tự giành lấy, em rất tự tin, cũng rất tin tưởng vào fan.Bỗng một thân ảnh quen thuộc cùng mái tóc đỏ bồng bềnh bước tới cạnh em. Dụ Ngôn nhìn sang, thấy nàng có vẻ trầm mặc, lập tức nắm lấy bàn tay nàng, xoa xoa mu bàn tay."Chị không cần phải lo đâu."Em nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. Khổng Tuyết Nhi vẫn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước. Dụ Ngôn lấy làm lạ, vừa định lên tiếng hỏi thì bị nhân viên hối thúc lên sân khấu, bàn tay trượt khỏi bàn tay nàng.
Dụ Ngôn mơ màng nhìn về phía khu vực dành cho người thân, đưa mắt tìm kiếm bố mẹ, không thực sự chú tâm đến những lời PD đang nói. Một lúc sau, em nghe thấy cái tên Thái Dương Xuyên Hoà được vang lên, cùng lúc đó là âm thanh cả khán đài như đang nổ tung. Em vừa định đưa mắt qua nhìn Triệu Tiểu Đường chúc mừng, liền thấy cậu ta hồ hởi chạy vụt qua phía bên này. Mọi người cũng nhanh chóng vây quanh, vô tình khiến em bị đẩy qua một bên.Sao cơ? Thái Dương Xuyên Hoà nhưng không phải Triệu Tiểu Đường. Khổng Tuyết Nhi ... Khổng Tuyết Nhi hạng tám sao? Dụ Ngôn thất thần mất một lúc mới nhớ ra cũng cần phải chúc mừng nàng, nhưng Khổng Tuyết Nhi rất nhanh đã đi mất, em chỉ biết đứng tại chỗ vỗ tay. Nhìn thấy bóng lưng nàng thật nhỏ bé giữa sân khấu rộng lớn đầy ánh đèn, Dụ Ngôn bất lực thầm thở dài trong lòng.Cả quá trình sau đó Dụ Ngôn cũng không thật sự để tâm. Em nghe thấy tên mình vang lên lúc công bố đến hạng bốn, liền cúi chào cảm ơn khán giả, vui vẻ ôm lấy đồng đội ở sau lưng, bước lên chỗ ngồi ở gần đỉnh tam giác của em. Dụ Ngôn bồn chồn liếc mắt nhìn xuống phía dưới, em thấy Khổng Tuyết Nhi ngồi lặng im ở một bên góc, Triệu Tiểu Đường ngồi một bên liên tục nhìn qua, tay nắm chặt lấy tay nàng.
Kết thúc công bố thứ hạng, kết thúc một đêm làm bùng nổ quá nhiều cảm xúc, cũng đặt dấu chấm hết cho chương trình, lại đặt ra một dấu mốc mới của Dụ Ngôn. Sau khi xuống tới hậu đài, vị quản lý hối thúc em nhanh chóng thay đồ để quay trở lại kí túc. Em chỉ có vỏn vẹn một tiếng để thu dọn đồ, rời khỏi Trường Long và lên máy bay đi Bắc Kinh ngay trong đêm. Dụ Ngôn cũng không mất nhiều thời gian để dọn dẹp. Em xong sớm, nhanh chóng giao lại đồ cho quản lý rồi quay bước, hướng về căn phòng số 21 ở cuối hành lang.
"Tuyết Nhi, em định cứ ngồi ở đó mãi sao? Trước tiên cứ dọn dẹp cho kịp giờ đã rồi mình sẽ nói chuyện sau, được không?""Tuyết Nhi, cái này chị có cần dùng nữa không? Em bỏ lại đây nhé?"Từ xa xa em đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh phát ra. Dụ Ngôn bước chân nhanh hơn, mở cửa phòng liền nhìn thấy cảnh Khổng Tuyết Nhi đang ngồi ở chỗ bàn trang điểm, Ngu Thư Hân đứng chắn trước mặt nàng, Triệu Tiểu Đường thì tất bật ở một bên thu dọn một lúc hai cái vali.Ngu Thư Hân nghe tiếng động quay đầu lại, thấy Dụ Ngôn đang đứng ở cửa, chị liền dùng tay đỡ lấy trán."Ơn trời, người ở đây rồi. Em mau tới đây khuyên nhủ người này đứng dậy giúp chị đi."Triệu Tiểu Đường cũng nhanh chóng kéo khoá vali, đứng dậy, cầm lấy tay Ngu Thư Hân kéo ra khỏi phòng."Cho cậu mười phút thôi đấy."Dụ Ngôn thấy hai người đã đi ra và đóng cửa phòng lại, lúc này mới tiến đến chỗ Khổng Tuyết Nhi, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nàng. Bây giờ em mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Đôi mắt hơi sưng, chóp mũi vẫn còn ửng đỏ. Chị gái này lại trốn ở đâu khóc không để ai nhìn thấy rồi."Này..." Em khẽ gọi "...Chị đang nghĩ gì vậy, Tuyết Tuyết?"Nàng lúc này mới nhìn tới em, đôi mắt anh đào giống như vẫn còn đọng lại hơi nước, con ngươi khẽ xao động."Chị đang nghĩ, không biết đây nên được gọi là khởi đầu hay kết thúc."Dụ Ngôn nghe vậy, không nói thêm gì mà ngay lập tức kéo nàng vào một cái ôm. Chị gái này đang có quá nhiều suy nghĩ chồng chéo, em biết thứ bây giờ nàng cần không phải là những lời khuyên hay lời an ủi, nàng chỉ cần có người khiến nàng bình tâm trở lại. Chỉ vậy thôi. Và em liền ôm chặt lấy nàng."Chị đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên trước lúc lên sân khấu chị mới ngẩn ngơ như vậy?"Đợi một lúc để hơi thở nàng trở nên ổn định, Dụ Ngôn mới lên tiếng hỏi. Khổng Tuyết Nhi không đáp lại lời nào, nhưng em cảm nhận được cái gật đầu của nàng ở bên vai."Nghe này, em mặc kệ chị đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, em chỉ biết chị không phải là người dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh như vậy. Em biết chị còn rất coi trọng fan, và đối với fan thì bây giờ mới là khởi đầu cho những bước đi tiếp theo của chị trên hoa lộ. Như vậy không phải là đã đủ rồi sao?"Nói rồi khẽ tách ra khỏi nàng. Lần này Khổng Tuyết Nhi không khóc chút nào. Em mỉm cười đầy cưng chiều, một tay áp lên một bên má của nàng, xoa xoa."Lần trước lúc chúng ta chung một sân khấu, chị đã bảo là rất vui vì cuối cùng cũng có thể đứng cạnh em. Lần này hai chúng ta đã chính thức ở rất gần nhau rồi, em rất vui, chị lại không vui nữa sao?"Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt nhìn em, khoé môi cong cong."Ngôn Ngôn lớn rồi, miệng lưỡi cũng thật trơn tru..."Nói rồi khẽ cúi người xuống, hôn lên một bên má của em, ôm choàng lấy vai em."Cảm ơn em. Chị vẫn rất vui, rất vui vì vẫn được đứng cạnh Ngôn Ngôn thật lâu thật dài...""Chỉ là, kết quả bày ra trước mắt vẫn khiến cho chị có chút chưa thể chấp nhận. Chị nghĩ là chị cần thời gian.""Em biết. Không sao. Vẫn có em ở đây, em thương chị."Dụ Ngôn ôn nhu vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, thốt ra câu nói tình ý nồng đậm.Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, không hiểu sao sống mũi lại bắt đầu cay cay, cổ họng nghẹn ứ lại. "Chị cũng thương em."
.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com