TruyenHHH.com

Du Toi Rung Dong Thanh Thang Xuyen Huong Thai

Ghi chú: Đây vốn dĩ là chương H trên Weibo của tác giả, nó thuộc (chương 65) bản chưa chỉnh sửa, sau tác giả sửa lại kết cấu truyện, thứ tự bị đảo lộn, một vài tình tiết có thể thuộc các chương khác, nhưng vì mình đã mất công vượt 7749 cái password nên mình quyết định giữa lại.

***

Chương 62: Lần đầu

Trước giờ Ôn Dư luôn làm theo ý mình, khi ở trước mặt Diệp Kì Trăn lại càng không có năng lực khống chế để bàn. Một người luôn thờ ơ với tất cả như Ôn Dư, ban đầu lại không khống chế được bản thân tán tỉnh Diệp Kì Trăn, dốc hết tâm trí khiến Diệp Kì Trăn cũng sinh ra "suy nghĩ không an phận với bản thân".

Một ánh mắt liền sáng tỏ, nhưng Ôn Dư lại thẳng thắn nói ra, còn khiến Diệp Kì Trăn xấu hổ.

Vừa nhìn thấy Diệp Kì Trăn đỏ mặt, Ôn Dư càng không muốn dừng lại, đầu mũi cô ấy cọ lên má Diệp Kì Trăn, ánh mắt yên lặng ngắm nhìn, chờ đợi một lời hồi đáp. Nhớ tới buổi tối hôm trước, Ôn Dư không cảm thấy Diệp Kì Trăn không có suy nghĩ gì khác.

Ôn Dư rất hiếm khi trực tiếp nói "tớ muốn" với Diệp Kì Trăn, đa phần đều hỏi Diệp Kì Trăn "có được hay không", bất kì chuyện gì đều như vậy. Cho nên khi nghe thấy Ôn Dư nói như vậy, Diệp Kì Trăn càng không thể ngăn lại cảm giác nóng nực, chỉ nhìn nhau nửa giây, Diệp Kì Trăn ôm chặt lấy Ôn Dư, chặn lại đôi môi như muốn rời đi của Ôn Dư. Ngoài xấu hổ căng thẳng, thứ tồn tại nhiều nhất lúc này, là nhiệt tình không thể đè nén.

Nụ hôn quen thuộc, hai người ôm nhau trên sô-pha, đầu lưỡi quấn lấy nhau, bớt đi vẻ sốt sắng lỗ mãng tối ấy, nhiều thêm phần dịu dàng bịn rịn lâu dài, nhưng đáy lòng lại nổi lên vô số gợn sóng. Chỉ là mấy nụ hôn không sâu không nông, hơi thở trong lúc nhìn nhau vô cùng hỗn loạn, đại khái là vì biết tối hôm nay cả hai có thể sẽ có gì đó.

Ánh sáng màn hình tivi chiếu lên khuôn mặt, lúc sáng lúc tối, lòng bàn tay phải Diệp Kì Trăn vẫn đang đỡ lấy khuôn mặt Ôn Dư, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt, không suy nghĩ tới điều gì khác.

Ôn Dư nghiêng đầu hôn từ lòng bàn tay, tới đầu ngón tay của Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn quan sát thấy, tim đập miệng khô, cô khẽ hôn lên trán Ôn Dư, lại dính chặt lấy Ôn Dư thêm vài phân.

Ôn Dư vuốt ve lưng Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng cười Diệp Kì Trăn, "Cậu căng thẳng quá."

"..." Diệp Kì Trăn mím môi, ánh mắt trốn tránh, cúi đầu dựa lên vai Ôn Dư. Trong lòng nghĩ, lần đầu tiên không nên căng thẳng sao?

Ôn Dư sờ gáy Diệp Kì Trăn, cánh môi dính lên vành tai Diệp Kì Trăn, vừa cọ vừa hôn.

Hơi thở nóng bỏng khẽ lướt qua vành tai, Diệp Kì Trăn khẽ cắn răng, trái tim thấp thoáng bị khơi gợi ngứa ngáy, không lâu sau, cô dính môi hôn lên má Ôn Dư, dọc từ cằm tới cánh môi.

Hai người sớm đã ăn ý trong chuyện hôn nhau, còn chưa chạm vào, Ôn Dư đã hé môi, đưa đầu lưỡi tới, lòng bàn tay giữ vững lấy gáy Diệp Kì Trăn.

Giây tiếp theo, Diệp Kì Trăn chủ động đáp lại để nụ hôn thêm sâu, thể hiện ra toàn bộ khát vọng bản năng.

Ôn Dư không nỡ rời đi, vừa hôn Diệp Kì Trăn vừa thở gấp hỏi, "Muốn trên sô-pha à?"

Nhiệt độ trên má Diệp Kì Trăn tăng cao nhanh hơn Ôn Dư, cô lắc đầu.

Nhưng Ôn Dư lại nghiêm túc nói: "Muốn ở đâu cũng được, tớ thích hết."

Mặt mày Diệp Kì Trăn đã nóng bừng, quả nhiên bản thân có cố gắng cởi mở tới đâu, cũng không thể cởi mở như Ôn Dư, thậm chí Diệp Kì Trăn còn có thể tưởng tượng tới một lúc nữa ở trên giường...

Ôn Dư cười, ôm lấy cơ thể Diệp Kì Trăn, ánh mắt ám muội, có chút không chờ được nữa, "Chúng ta về giường."

Chăn đệm mềm mại, hôm nay hai người đã thay chăn ga mới, có mùi thơm thoang thoảng khô ráo dễ chịu, nhưng Diệp Kì Trăn cảm thấy còn xa mới bằng mùi thơm dễ ngửi trên người Ôn Dư.

Ôn Dư nằm xuống, vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán Diệp Kì Trăn, nhìn rất chăm chú.

Diệp Kì Trăn rất thích Ôn Dư chăm chú nhìn mình như thế, trong mắt chỉ có bản thân, đột nhiên phát hiện chiếc váy ngủ Ôn Dư mặc trên người tối nay nhìn rất quen, lập tức khơi gợi lại kí ức.

"Lần đầu tiên tớ qua đêm ở kí túc xá của cậu, cậu cũng mặc chiếc váy này, có phải lần đó cậu cố ý đúng không?" Diệp Kì Trăn nhớ lại, hỏi.

"Ừ, tớ vẫn luôn quyến rũ cậu." Ôn Dư sờ lên gò má đỏ ửng của Diệp Kì Trăn, thừa nhận rất hùng hồn, sự thực cũng là vậy, bắt đầu từ vui chơi trêu đùa ban đầu, sau này phát hiện bản thân thực sự thích Diệp Kì Trăn, Ôn Dư vẫn luôn có ý đồ riêng.

Vẫn luôn là vậy, trong đầu Diệp Kì Trăn hiện lên cảnh tượng lúc đầu, khi đó Ôn Dư mặc chiếc váy hai dây này, lộ liễu như thế, nào có ai ngủ chung với bạn lại mặc như vậy? Khiến tối đó Diệp Kì Trăn không tiện nằm ngủ quá gần Ôn Dư.

Nhớ lại những chuyện trước đó, không rõ xuất phát từ tâm lí gì, Diệp Kì Trăn ôm chặt lấy Ôn Dư, khiến hai người thân mật không có khoảng cách, sau đó nghĩ tới việc Ôn Dư là của bản thân, đáy lòng lại có cảm giác thỏa mãn.

Ôn Dư vén lọn tóc dài che mặt Diệp Kì Trăn, nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lọt vào đáy mắt, cô ấy mân mê vành tai nóng rực của Diệp Kì Trăn, lòng bàn tay cọ vành tai Diệp Kì Trăn hết lần này tới lần khác.

Diệp Kì Trăn vừa bị Ôn Dư chạm vào tai liền mẫn cảm, cho dù chỉ là ngón tay khẽ khàng miết, cô cũng vô thức muốn tránh. Nhưng Ôn Dư lại nhân cơ hội lật người đè lên người Diệp Kì Trăn, chăm chú nhìn thẳng người trước mặt.

Đối mặt với ánh mắt tán tỉnh của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn không nhịn được nhỏ tiếng hừ: "Yêu tinh..."

"Ừm..." Ôn Dư cười lên, nhỏ tiếng đáp lại, ánh mắt xốn xang, vùi mặt lên cổ Diệp Kì Trăn, tiếp tục hít hà hương vị yêu thích.

Diệp Kì Trăn nhắm nửa mắt, đầu mũi cũng nhích tới ngửi tóc Ôn Dư.

Hai người yên lặng ôm lấy nhau, vừa hôn vừa cọ lên cổ lên đầu vai đối phương, dần dần thả lỏng, chỉ còn đắm chìm hưởng thụ trong những cái ôm những nụ hôn. Chỉ là khẽ chạm vào như thế không thể lấp đầy thỏa mãn, khi đôi môi chạm vào nhau thêm lần nữa, nhiệt tình tuôn trào đã không thể thu về.

Ôn Dư hôn lên gáy, lên xương quai xanh, lên đầu vai Diệp Kì Trăn, còn mút lấy những nơi đôi môi chạm vào, chầm chậm chầm chậm lưu lại dấu vết thuộc về bản thân.

Diệp Kì Trăn cắn môi rũ mắt, đầu vai động đậy. Lòng bàn tay chống trên xương quai xanh của Ôn Dư chầm chậm di chuyển xuống dưới, khẽ khàng xoa lấy đỉnh núi căng tràn. Thực ra sau ngày ấy, Diệp Kì Trăn đã đặc biệt tìm hiểu chuyện này, hai cô gái phải làm thế nào mới có thể... thoải mái. Trong chuyện tình cảm Diệp Kì Trăn luôn hàm súc bị động, cũng chỉ có Ôn Dư, mới khiến Diệp Kì Trăn tích cực chủ động trong chuyện này.

Đôi môi Ôn Dư thả lỏng, thở ra một hơi qua miệng, sau đó lại hôn lên môi Diệp Kì Trăn, sâu hơn một chút, đầu lưỡi quấn quýt dây dưa ngọt ngào, từ dịu dàng biến thành nhiệt liệt.

Diệp Kì Trăn mở mắt nhìn Ôn Dư, bị hôn tới nỗi thở không ra hơi, Ôn Dư đè lên trán Diệp Kì Trăn, hít thở an ủi Diệp Kì Trăn, âm thanh có chút khàn khàn thì thầm bên tai: "Tóc thơm quá, rất dễ ngửi."

Ôn Dư thì thầm bên tai khiến phòng tuyến của Diệp Kì Trăn càng rã rời, khi Ôn Dư mút lấy vành tai của bản thân, cơ thể Diệp Kì Trăn nóng lên, cảm giác cơ thể không còn do bản thân điều khiển nữa.

Áo phông rộng rãi, khi Ôn Dư hôn sâu Diệp Kì Trăn, đã giữ lấy vạt áo rồi kéo lên.

Diệp Kì Trăn hít sâu một hơi, có chút không biết làm sao sờ tóc Ôn Dư, căng thẳng hỏi, "Có cần tắt đèn không?"

Những lúc khác Ôn Dư sẽ nghe lời Diệp Kì Trăn, nhưng lúc này không muốn nghe theo cô, "Không cần, tớ muốn nhìn cậu."

Diệp Kì Trăn quay mặt đi.

Ôn Dư cười lên, quay mặt Diệp Kì Trăn lại, tiếp tục hôn cô. Diệp Kì Trăn không phản ứng kịp, không có thời gian suy nghĩ chuyện khác.

Sau mấy phen giày vò, Ôn Dư cởi áo của Diệp Kì Trăn. Lúc này Diệp Kì Trăn lập tức ôm chặt lấy Ôn Dư. Ôn Dư cũng nhanh chóng ôm lấy Diệp Kì Trăn, nhiệt độ điều hòa trong phòng không cao, Ôn Dư hôn một cái lên bờ vai trắng trẻo của Diệp Kì Trăn, sờ vào má trong đùi Diệp Kì Trăn, "Có lạnh không?"

Diệp Kì Trăn cảm thấy lưng mình đã thiêu đốt ga giường, nào có lạnh. Đặc biệt là khi lòng bàn tay Ôn Dư để ở nơi đó, cho dù còn cách một lớp vải mỏng.

"Bên dưới ướt lắm." Hơi thở của Ôn Dư gấp gáp, ngoắc lấy quần lót, tiện tay kéo dọc theo chân Diệp Kì Trăn, nhanh chóng cởi bỏ. Đầu ngón tay chầm chậm thăm dò, trượt vào trong khu rừng ấm nóng.

Diệp Kì Trăn cảm thấy cơ thể đã không còn là của bản thân, lại xấu hổ khi Ôn Dư chăm chú nghiêm túc quan sát cơ thể mình, thế là đầu óc nóng lên, chặn lấy đôi môi Ôn Dư, hôn sâu.

Sợ làm đau Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cẩn thận lại cẩn thận, cô ấy lấy một chiếc gối lót dưới eo Diệp Kì Trăn, lại khẽ khàng đè lấy đầu gối Diệp Kì Trăn, tiếp tục nụ hôn, từ ngực tới bụng, hôn mãi tới giữa hai chân, đầu lưỡi ấm áp.

"Ưm." Diệp Kì Trăn cắn chặt lấy môi, mu bàn tay che đi nửa khuôn mặt, trào lên cảm giác hoàn toàn xa lạ, hơn nữa chầm chậm trở nên mãnh liệt.

Một lát sau.

Diệp Kì Trăn run rẩy khẽ gọi: "Ôn Dư..."

Không biết bộ phim đã kết thúc được mấy tiếng, trong phòng vô cùng im lặng, chút âm thanh nhỏ bé phát ra cũng có thể ôm trọn lấy đôi tai.

Ôn Dư cúi người xuống, vốn muốn hỏi Diệp Kì Trăn làm sao, nhưng khi vừa kéo tay Diệp Kì Trăn ra, nhìn thấy khuôn mặt sau khi ham muốn trỗi dậy, liền không nhịn được trực tiếp hé môi hôn xuống, chiếm giữ sạch sẽ.

Nụ hôn dính dính, Diệp Kì Trăn co đầu gối, cơ thể vô thức cuộn lại, lồng ngực không ngừng trập trùng, không thể khống chế.

Ôn Dư chống khuỷu tay lên, chăm chú ngắm nhìn Diệp Kì Trăn, thu lại từng biểu cảm vào trong mắt. Ôn Dư thường giúp Diệp Kì Trăn xoa bụng trong kì kinh nguyệt, nhưng lần này, là đầu ngón tay ấm nóng, mặc sức phóng túng.

"A..." Dục vọng bị khơi gợi đang dần dần được thỏa mãn, Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng vỡ tan.

Nghe thấy Diệp Kì Trăn không ngừng thở dốc, Ôn Dư càng thêm nhiệt tình, cô ấy vừa muốn lại vừa an ủi, "Ôm tớ."

"Ưm..." Diệp Kì Trăn vòng lấy cổ Ôn Dư, rồi lại ôm lấy cơ thể Ôn Dư, Ôn Dư thuận đà hôn lên đôi môi đã dâng tới của Diệp Kì Trăn, đầu lưỡi và đầu ngón tay đều bận rộn.

Không lâu sau, Diệp Kì Trăn dường như không ngậm nổi cánh môi của Ôn Dư, cảm giác run rẩy tê dại lan tràn khắp toàn thân, cả cơ thể thả lỏng mềm nhũn nằm trong chăn, chỉ nhắm mắt hỗn loạn đáp lại nụ hôn như giọt mưa của Ôn Dư, dường như cả thế giới chỉ có hai người họ trong khoảnh khắc này.

Đêm khuya.

"Ôn Dư."

Nghe thấy Diệp Kì Trăn lại mềm nhũn gọi mình, Ôn Dư hôn lên khóe môi Diệp Kì Trăn, "Tớ đây."

Cũng không biết tại sao Diệp Kì Trăn lại muốn gọi Ôn Dư, cô mơ mơ màng màng rúc vào lòng Ôn Dư, giống như con cừu sau khi bị đánh động.

Ôn Dư vòng tay ôm chặt lấy Diệp Kì Trăn, khi làn da trắng trẻo của Diệp Kì Trăn dính lên người, Ôn Dư khẽ thở ra một hơi. Một lúc sau, Ôn Dư đau lòng hỏi, "Có phải tớ làm cậu đau đúng không?" Ban nãy cũng không hỏi Diệp Kì Trăn có cảm nhận gì.

"Không." Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng nói. Cũng không rõ lúc này trong đầu có suy nghĩ gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Ôn Dư theo bản năng.

Ôm được hai phút.

Ôn Dư hôn lên má Diệp Kì Trăn, "Ban nãy lên rồi đúng không?"

Diệp Kì Trăn đột nhiên không lên tiếng.

Ôn Dư cười, "Thoải mái không?"

Diệp Kì Trăn nhíu mày, không tiện nói.

Ôn Dư ôm lấy mặt Diệp Kì Trăn, cố chấp hỏi, "Thoải mái không hả?"

Diệp Kì Trăn không xoay chuyển được, trúc trắc gật đầu, ôm lấy Diệp Kì Trăn mới lấy lại chút sức, Ôn Dư lại chiếm giữ lấy cánh môi Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn không còn là chính mình, thì ra đem bản thân cho người mình thích là loại cảm giác này, cam tâm tình nguyện đắm chìm thêm lần nữa.

Ôn Dư chỉ hôn nhẹ, cô ấy rất thích, còn chưa tận hứng, nhưng không biết Diệp Kì Trăn còn muốn nữa hay không.

Diệp Kì Trăn vén sợi tóc xõa trên mặt Ôn Dư ra sau tai, không keo kiệt hôn Ôn Dư, rõ ràng còn chủ động hơn Ôn Dư.

Ôn Dư để mặc Diệp Kì Trăn, chỉ là Diệp Kì Trăn cứ chạm vào bản thân như thế, rất khó chịu.

Đầu ngón tay vuốt ve từ cổ tới đầu vai Ôn Dư, cọ lên làn da mịn màng trắng trẻo, dường như sợi dây áo trên lưng dưới lòng bàn tay quá đỗi dư thừa, trong lúc hôn nhau, Diệp Kì Trăn đẩy dây áo ngủ của Ôn Dư xuống. Dây áo trượt xuống, váy ngủ lỏng lẻo nửa bên, nửa bên đầy đặn căng tràn như ẩn như hiện.

Ôn Dư chỉ nhìn ánh mắt Diệp Kì Trăn nhìn mình, trái tim đã nóng lên, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn như vậy, biết rõ còn cố hỏi, "Muốn làm gì?"

Diệp Kì Trăn chăm chú ngắm nghía khuôn mặt của Ôn Dư, vừa hôn Ôn Dư, vừa đỏ mặt "tham quan" bên dưới người Ôn Dư, quả nhiên, cũng đã ướt át.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com