Du Nhien Nu Cuong Nhan Cua Tong Tai
"Tô tiểu thư, mời vào." Nam Tuấn đã được hắn cử xuống sảnh Lãnh thị chờ đợi cô từ lâu.Nam Tuấn vừa thấy cô liền tiến lên tiếp đón. "Ừm." Mạc Hy hiện tại không có tâm trạng cùng Nam Tuấn trò chuyện, dưới đáy mắt cô là một mạc lãnh tĩnh.Nam Tuấn dẫn đường cho cô ,trong lòng anh ta bắt đầu nỗi lên cảm giác chẳng lành.Tô tiểu thư hôm nay hình như có gì đó không ổn,ngay cả nụ cười trêu người bình thường cũng không thèm nở.Thang máy lên đến tầng cao nhất của Lãnh thị,Mạc Hy có thể cảm nhận được sự yên tĩnh ở nơi này.Không khí nghiêm túc, không có một tiếng nói chuyện.
Lý do có thể là vì người làm việc ở tầng này ít đến đáng thương. "Căn phòng ở cuối dãy này, ông chủ đang chờ tiểu thư.Xin mời."Nam Tuấn mang theo kính trọng ra dấu tay mời Mạc Hy."Cảm ơn." Mạc Hy hướng đến cuối hành lang mà đi ,tiếng giày cao gót đập trên nền gạch tạo nên những âm thanh thật giòn tan vang vọng khắp hành lang im lặng....
...
...*Cạch* "Anh đang bận sao?" Mạc Hy mở ra cánh cửa liền nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn sau bàn làm việc.Nghe giọng Mạc Hy ngay lập tức Tư Mặc liền quăng xấp tài liệu xuống bàn bước nhanh tới ,không nói hai lời liền ôm Mạc Hy vào lòng. "Em ổn không?" Hắn luôn là người nhạy cảm, một giây khi ánh mắt hai người chạm vào nhau hắn liền biết tâm trạng bảo bối của hắn đang không ổn.Vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn ,Mạc Hy hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn."Em không sao...Mặc.Chúng ta lại sofa ngồi xuống đã." Đẩy nhẹ vai Tư Mặc ra ,cô hướng ánh mắt về phía sofa đặt giữa phòng."Hảo" Đáp ứng Mạc Hy ,hắn bước về phía sofa tay hai người vẫn nắm chặt với nhau.Hắn kéo Mạc Hy ngồi xuống bên cạnh mình,điều chỉnh cho cô dựa vào mình thật thoải mái. "Mặc""Anh đây""Anh có mang sợi dây truyền em tặng anh không?" Bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ về vai của Mạc Hy có chút khựng lại ngay sao đó tiếp tục như bình thường.Nếu Mạc Hy có thể nhìn thấy trong mắt Tư Mặc một giây kia thì chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên, cái thần sắc hoảng hốt kia chắc chưa ai từng được nhìn thấy."Có.Anh luôn mang theo."Tư Mặc chậm rãi lấy ra một sợi dây chuyền đưa ra trước mặt Mạc Hy.Mạc Hy xòe tay tiếp lấy,sợi dây chuyền có mặt hình tròn được khắc hình mặt trời một mặt trước còn phía sau thì trơn nhẵn.Thật giống y như đúc sợi dây chuyền mà Mạc Hy tặng Tư Mặc không sai dù một li.Mạc Hy sờ nhẹ mặt dây chuyền, dùng móng tay ấn mạnh vào mặt trơn.Mặt đó vẫn như cũ không hề bị sức mẽ gì cả.Cả người Mạc Hy liền cứng đờ.Điều đó rõ ràng đến nỗi Tư Mặc cũng nhận ra."Mạc nhi,sao vậy?""Không sao." Sau một lúc im lặng thì Mạc Hy lại nở nụ cười kiêu ngạo như mọi ngày.*Tõm* sợi dây chuyền bị Mạc Hy giục vào ly nước vừa được người mang vào lúc nãy. Cả người Tư Mặc liền như chết lặng, em ấy nhận ra rồi."Mấy món đồ giả như thế này anh căn bản không cần phải cất giữ bên mình như vậy đâu." Mạc Hy nói xong liền lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền khác để vào tay Tư Mặc. "Có lẽ em đã vô tình nhặt được thứ anh làm mất." Nói xong Mạc Hy còn nở nụ cười thật ngọt ngào với Tư Mặc. Nếu bình thường Tư Mặc sẽ vui vẻ biết bao nhiêu nhũng bây giờ một chút cũng không khơi lên được. Vì sao Mạc Hy nhận ra sao?Sợi dây chuyền đó so chính tay Mạc Hy thiết kế ra.Mọi thứ của sợi dây chuyền được thiết kế như mọi sợi dây chuyền khác nhưng có một chỗ đặc biệt
Mặt dây chuyền....bên trong mặt trơn được làm rỗng.Nên chỉ cần dùng một lực liền có thể làm móp vào trong.Tư Mặc trước giờ luôn nâng niu nó chưa từng động mạnh vào một lần làm sao biết được chuyện này.Đây là khuyết điểm duy nhất của sợi dây chuyền giả."Anh xin lỗi." Tay Tư Mặc muốn cầm lấy tay Mạc Hy nhưng bị cô tránh ra."Qua bên kia ngồi đi.Chúng ta cần nói chuyện." Mạc Hy ngồi thẳng lên cự tuyệt sự mọi sự quyến rũ từ Tư Mặc.Hắn thấy Mạc Hy nghiêm túc như vậy cùng không thể không nghe lời qua sofa đối diện ngồi xuống. ****"Anh nói dối em?""Phải" Tư Mặc không có ngụy biện dù chỉ là một từ.Hắn biết điều đó sẽ làm thức tỉnh kẻ điên trong con người Mạc Hy."..""Anh sai rồi""..""Anh biết sai rồi""..""Đừng im lặng mà.""..""Đừng vứt bỏ anh." Thấy Mạc Hy cứ im lặng tâm tình Tư Mặc càng ngày cang khủng hoảng. Căn bệnh tự bế vẫn để lại di chứng trong đầu hắn chỉ cần nghĩ đến việc mình không thể ở cùng Mạc Hy nữa hắn liền muốn phát điên._________________Hết_________________
Lý do có thể là vì người làm việc ở tầng này ít đến đáng thương. "Căn phòng ở cuối dãy này, ông chủ đang chờ tiểu thư.Xin mời."Nam Tuấn mang theo kính trọng ra dấu tay mời Mạc Hy."Cảm ơn." Mạc Hy hướng đến cuối hành lang mà đi ,tiếng giày cao gót đập trên nền gạch tạo nên những âm thanh thật giòn tan vang vọng khắp hành lang im lặng....
...
...*Cạch* "Anh đang bận sao?" Mạc Hy mở ra cánh cửa liền nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn sau bàn làm việc.Nghe giọng Mạc Hy ngay lập tức Tư Mặc liền quăng xấp tài liệu xuống bàn bước nhanh tới ,không nói hai lời liền ôm Mạc Hy vào lòng. "Em ổn không?" Hắn luôn là người nhạy cảm, một giây khi ánh mắt hai người chạm vào nhau hắn liền biết tâm trạng bảo bối của hắn đang không ổn.Vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn ,Mạc Hy hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn."Em không sao...Mặc.Chúng ta lại sofa ngồi xuống đã." Đẩy nhẹ vai Tư Mặc ra ,cô hướng ánh mắt về phía sofa đặt giữa phòng."Hảo" Đáp ứng Mạc Hy ,hắn bước về phía sofa tay hai người vẫn nắm chặt với nhau.Hắn kéo Mạc Hy ngồi xuống bên cạnh mình,điều chỉnh cho cô dựa vào mình thật thoải mái. "Mặc""Anh đây""Anh có mang sợi dây truyền em tặng anh không?" Bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ về vai của Mạc Hy có chút khựng lại ngay sao đó tiếp tục như bình thường.Nếu Mạc Hy có thể nhìn thấy trong mắt Tư Mặc một giây kia thì chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên, cái thần sắc hoảng hốt kia chắc chưa ai từng được nhìn thấy."Có.Anh luôn mang theo."Tư Mặc chậm rãi lấy ra một sợi dây chuyền đưa ra trước mặt Mạc Hy.Mạc Hy xòe tay tiếp lấy,sợi dây chuyền có mặt hình tròn được khắc hình mặt trời một mặt trước còn phía sau thì trơn nhẵn.Thật giống y như đúc sợi dây chuyền mà Mạc Hy tặng Tư Mặc không sai dù một li.Mạc Hy sờ nhẹ mặt dây chuyền, dùng móng tay ấn mạnh vào mặt trơn.Mặt đó vẫn như cũ không hề bị sức mẽ gì cả.Cả người Mạc Hy liền cứng đờ.Điều đó rõ ràng đến nỗi Tư Mặc cũng nhận ra."Mạc nhi,sao vậy?""Không sao." Sau một lúc im lặng thì Mạc Hy lại nở nụ cười kiêu ngạo như mọi ngày.*Tõm* sợi dây chuyền bị Mạc Hy giục vào ly nước vừa được người mang vào lúc nãy. Cả người Tư Mặc liền như chết lặng, em ấy nhận ra rồi."Mấy món đồ giả như thế này anh căn bản không cần phải cất giữ bên mình như vậy đâu." Mạc Hy nói xong liền lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền khác để vào tay Tư Mặc. "Có lẽ em đã vô tình nhặt được thứ anh làm mất." Nói xong Mạc Hy còn nở nụ cười thật ngọt ngào với Tư Mặc. Nếu bình thường Tư Mặc sẽ vui vẻ biết bao nhiêu nhũng bây giờ một chút cũng không khơi lên được. Vì sao Mạc Hy nhận ra sao?Sợi dây chuyền đó so chính tay Mạc Hy thiết kế ra.Mọi thứ của sợi dây chuyền được thiết kế như mọi sợi dây chuyền khác nhưng có một chỗ đặc biệt
Mặt dây chuyền....bên trong mặt trơn được làm rỗng.Nên chỉ cần dùng một lực liền có thể làm móp vào trong.Tư Mặc trước giờ luôn nâng niu nó chưa từng động mạnh vào một lần làm sao biết được chuyện này.Đây là khuyết điểm duy nhất của sợi dây chuyền giả."Anh xin lỗi." Tay Tư Mặc muốn cầm lấy tay Mạc Hy nhưng bị cô tránh ra."Qua bên kia ngồi đi.Chúng ta cần nói chuyện." Mạc Hy ngồi thẳng lên cự tuyệt sự mọi sự quyến rũ từ Tư Mặc.Hắn thấy Mạc Hy nghiêm túc như vậy cùng không thể không nghe lời qua sofa đối diện ngồi xuống. ****"Anh nói dối em?""Phải" Tư Mặc không có ngụy biện dù chỉ là một từ.Hắn biết điều đó sẽ làm thức tỉnh kẻ điên trong con người Mạc Hy."..""Anh sai rồi""..""Anh biết sai rồi""..""Đừng im lặng mà.""..""Đừng vứt bỏ anh." Thấy Mạc Hy cứ im lặng tâm tình Tư Mặc càng ngày cang khủng hoảng. Căn bệnh tự bế vẫn để lại di chứng trong đầu hắn chỉ cần nghĩ đến việc mình không thể ở cùng Mạc Hy nữa hắn liền muốn phát điên._________________Hết_________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com