Du Dung Khi De Tran Trong Cau
Ngày 28 tháng 8 năm 2017.Sau trận thua với tuyển Thái Lan và phải ra về ngay từ vòng bảng, cùng với chấn thương nặng ở cổ chân, Duy Mạnh được cho về nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Quang Hải thỉnh thoảng lại chạy sang nhà anh hỏi han, tán chuyện để Duy Mạnh được vui vẻ. Hôm nay cũng thế, ngay từ khi mở mắt ra Duy Mạnh đã nghe tiếng Quang Hải vang vang trong nhà.- Bác ơi con hầm xương rồi nè, nhiều củ cải cũng ngọt nước lắm.- Ừ mà thằng Mạnh nó thích có bắp non, nhưng nay đi chợ bác lại quên mất chứ!- Ôi giời đơn giản, để con lượn ra chợ mua!Duy Mạnh vừa bò dậy, cà nhắc đi vào toilet là đã nghe tiếng xe vội vàng phóng đi. Anh chép miệng, không hiểu sao hôm nay thằng Hải lại qua đây nấu ăn mới ghê chứ. Biết là bình thường nó cũng hay trổ tài làm cái này cái kia, nhưng mà...***Quang Hải mua đồ xong thì nhìn lên bầu trời, thấy mây mù vờn bay, vội vội vàng vàng chạy về cho nhanh. Gió tạt vào mặt cậu mát rượi, Quang Hải bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, còn muốn vui mồm hát vài câu. Những đau buồn đã qua cũng dần lắng xuống.Vừa vào đến nhà đã thấy Duy Mạnh đang ngồi ôm gối trên ghế, mặt mày phụng phịu, mỏ thì dẩu ra tựa như đang hờn dỗi cái gì. Quang Hải ngạc nhiên hỏi:- Anh sao thế? Có gì không vui hả?- Mẹ anh! - Duy Mạnh hất đầu về phía nhà bếp - Anh nói mấy nay ở nhà buồn chán quá rồi, muốn ra ngoài đi chơi, mà mẹ nhất định không chịu.- Chân anh như thế mà đi đâu được. - Quang Hải cười cười ra chiều thông cảm - Thôi chịu đỡ mấy ngày đi nha. Em ở nhà chơi với anh nè.Duy Mạnh chẳng ừ chẳng hử, nghe Quang Hải nói xong thì ngoảnh đi chỗ khác luôn, quay mặt vào tường làu bàu nói chuyện một mình:- Ba bốn ngày rồi chả được đi đâu. Về nhà hết ăn lại nằm. Ăn toàn canh xương. Mập như lợn...Quang Hải chép miệng cầm túi đồ vừa mua về đi xuống bếp, tiếp tục nấu canh. Ngoài trời đã rơi lất phất mưa bụi bay, đột nhiên cậu thấy lòng chùng hẳn lại.Duy Mạnh thấy kế hoạch giận hờn có vẻ bất khả thi, chán nản nằm vật ra giữa nhà kêu lớn:- Trời ơi chán gì mà chán thế!!!Quang Hải rửa bắp non cho vào nồi, nêm nếm một chút rồi đậy nắp, vui vẻ quay sang nói chuyện với mẹ Duy Mạnh, mặc kệ thanh niên đang vật vã than thở kêu gào kia.Hồi lâu sau Quang Hải mới quay trở lên, phì cười nhìn Duy Mạnh đang nằm khểnh cẳng bấm điện thoại chơi game. Duy Mạnh liếc thấy Quang Hải lại quay sang chỗ khác chơi, không thèm để ý. Quang Hải nhún vai lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ mà nói:- Ăn hết tô canh đi rồi chiều em chở anh ra ngoài dạo mát. Em xin phép bác rồi!Duy Mạnh bật người dậy như một con sóc, hớn hở đi cà nhắc xuống bếp ngồi vào bàn, nhanh chóng tấn công tô canh vẫn còn nghi ngút khói. Quang Hải theo xuống cũng múc một tô, ngồi vừa ăn vừa tán dóc với Duy Mạnh.- Mưa này nhìn vui nhỉ? - Duy Mạnh nhìn ra ngoài cửa sổ cảm khái - Như bụi bay ấy! Mát mẻ cả người.- Mưa ngâu đấy. - Quang Hải húp một muỗng canh, vui vẻ nói - Bác nói với em hôm nay là thất tịch.- Vậy hả? - Duy Mạnh lơ đãng nói, lại âm thầm trầm tư.Cả hai lẳng lặng ăn canh, bỗng nhiên Duy Mạnh chợt nói:- Hải này.- Dạ?- Chiều nay mình đi chùa đi. Chùa Hà ấy.- Dạ???***Quang Hải chở Duy Mạnh đi từ Đông Anh sang Cầu Giấy chỉ để đi chùa vào cái ngày được mệnh danh là lễ tình yêu châu Á này. Lại còn đến một ngôi chùa nổi danh về cầu tình duyên nữa chứ. Mà từ đầu đến cuối đều là ý của Duy Mạnh chứ chẳng phải do Quang Hải nổi hứng. Hai thằng con trai dắt nhau vào chùa, lại còn ôm ôm đỡ đỡ, Duy Mạnh quàng tay ôm vai Quang Hải một cách rất tự nhiên, thong thả đi từng bước. Quang Hải tuy cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cả hai có phần hơi kỳ dị, nhưng đành chịu thôi, chân Duy Mạnh đang đau, bắt buộc cậu phải dìu anh đi.- Có muốn cầu gì không?Đứng trước đài hương nghi ngút khói, Duy Mạnh nhìn Quang Hải nheo mắt cười. Quang Hải chớp chớp mắt, nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. Duy Mạnh tìm một chiếc ghế đá đến ngồi xuống chờ cậu.Quang Hải thắp hương, khấn vái gì đó một hồi rồi đi đến ngồi xuống cạnh Duy Mạnh, cả hai lại giữ nguyên sự im lặng, chỉ ngồi thần người ra nhìn dòng người đi đi lại lại. Có một lúc Duy Mạnh thật sự muốn hỏi Quang Hải đã cầu nguyện điều gì, nhưng rồi lại thôi không cất tiếng. Quang Hải vẫn ngồi yên tĩnh, chỉ là đôi lúc đột nhiên ngả đầu lên vai anh lắc lắc mấy cái, rồi lại ngồi thẳng dậy.- Sao đấy? Mệt à? - Duy Mạnh cười hỏi.- Nào đâu. - Quang Hải nhún vai - Ngồi lâu mỏi cổ thôi!Duy Mạnh bật cười, đưa tay kéo đầu Quang Hải ngả xuống vai mình, nhẹ nhàng nói:- Mỏi thì tựa vào, có cần anh tụt người xuống chút cho vừa tầm không?- Cái anh này! - Quang Hải vùng vằng ngồi thẳng dậy.- Haha đùa thôi mà! Mà lùn lùn thế có sao đâu, đáng yêu.- Em không phải con nít! Anh đừng có nói thế...- Thật, từ nhỏ đến giờ anh thấy mày vẫn dễ thương mà.- Không nói với anh nữa!- Ừ thì thôi.Duy Mạnh và Quang Hải rốt cuộc lại nói với nhau những thứ vô nghĩa, cũng không bận tâm người ngoài nhìn vào hai thằng như thế nào nữa. Lời cầu nguyện của Quang Hải hôm nay dù có thành sự thật hay không, đối với cậu cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì Duy Mạnh đã khiến lòng cậu xốn xang reo vui giữa một chiều đầy gió.Quang Hải đã cầu mong có thể ở gần bên người mình yêu thương, đến suốt cuộc đời.Từ khi còn nhỏ...Đến mãi về sau.Em vẫn cứ là đứa nhóc đáng yêu, mãi mãi trong mắt anh nhé.***Buổi tối, cả khu nhà của Duy Mạnh đột ngột cúp điện tối thui. Quang Hải định về nhà thì nhận được điện thoại báo cậu được triệu tập lên tuyển quốc gia chuẩn bị thi đấu với Campuchia vào đầu tháng 9. Duy Mạnh nghe tin vô cùng vui vẻ, còn vỗ vai chúc mừng. Quang Hải cắn môi suy nghĩ một lát, quyết định ở lại nhà Duy Mạnh một đêm, sáng mai mới về chuẩn bị đồ đạc.Duy Mạnh ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vẻ, nhân trời tối đen như mực lại quang bóng mây, nằng nặc đòi mang bạt lên sân thượng trải để nằm ngắm sao. Quang Hải hết biết nói gì, chỉ có thể xuôi theo, đi pha một bình ca cao nóng, chiên một đĩa cá viên mang lên.Cả hai nói với nhau khá nhiều chuyện, từ những ký ức thời thơ ấu. Nhắc đến hai ông anh Đức Huy và Minh Long, nói về bạn Đình Trọng và anh Tiến Dũng. Sắc mặt Duy Mạnh có phần kém vui khi đề cập đến chuyện tình cảm của bạn Đình Trọng, nhưng thái độ không còn gay gắt nữa. Quang Hải cảm thấy vui mừng vì dường như anh đã dần chấp nhận chuyện đó, không hề biết rằng anh đang nói người nhưng lại nghĩ đến mình.Duy Mạnh biết, mình có tình cảm khác lạ với thằng nhóc đang ngồi trước mặt đây.Tình cảm đó, hoàn toàn không giống như anh dành cho bạn Đình Trọng hay hai ông anh trai.Tình cảm đó, vừa ấm áp dịu dàng, vừa đắng cay chua chát. Những lúc ở bên cạnh cậu, cứ ngỡ như nắm được trong tay rồi, lại cảm thấy chỉ tóm vào thinh không.Duy Mạnh đưa mắt nhìn lên bầu trời tối đen, những vì sao sáng lập lòe chớp tắt. Quang Hải đã ngủ quên bên cạnh anh, đầu dụi vào vai anh, thở nhè nhẹ. Bất chợt Duy Mạnh nhìn thấy một ngôi sao sáng rực rỡ giữa bầu trời. Anh ngắm nhìn nó thật lâu, lại nhìn sang người nằm cạnh bên mình, khẽ thì thầm:- Nhìn xem cái ngôi sao đó y hệt em. Sáng như vậy mà cũng cô đơn thế đó.Rồi Duy Mạnh lại đảo mắt, chốc sau đã tìm thấy một ngôi sao khác cũng lấp lánh sáng, ở rất gần ngôi sao khi nãy. Bất chợt anh khẽ mỉm cười, lặng lẽ xoay người vòng tay ôm cậu nhóc nằm bên cạnh, thật dịu dàng.Ngày hôm đó, hai ngôi sao mà Duy Mạnh nhìn thấy chính là Ngưu Lang và Chức Nữ. Cùng với Deneb trong chòm sao Cygnus tạo nên Tam giác mùa hè. Thất tịch không mưa, quạ xếp cầu ô thước, một năm dài đằng đẵng, ta cùng nàng lặng lẽ cầm tay nhau.Truyền thuyết nói rằng, hai người yêu nhau nếu cùng ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ trong đêm thất tịch, thì sẽ mãi mãi ở bên nhau.Đến suốt cuộc đời.========+ Chương này gõ trong lúc tớ đang ở trên xe đi Đak Lak buôn voi. Đại khái là thất tịch không mưa, muốn viết một cái gì đó cho hai đồng chí đang sml trong chính truyện.+ Đuma nay mình sến sẩm vc.+ Thương Hải, hôm qua mệt dữ lắm phải không cưng 😞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com