Du Dung Khi De Tran Trong Cau
Lúc cậu Trọng Đại gõ cửa phòng, bạn Đình Trọng vừa tắm xong đi ra mở cửa, thấy cậu thì há hốc mồm. Cậu Trọng Đại nhìn bạn một lượt, nhếch mép cười rồi đẩy bạn Đình Trọng qua một bên, đi vào phòng, thảy túi xách lên ghế, để vali ở bên cạnh rồi tự động đến bên giường bạn Đình Trọng ngồi phịch xuống.- Ông qua đây làm chi vậy? - bạn Đình Trọng tò mò hỏi.- Tôi ở phòng này. - cậu Trọng Đại nhún vai nói - Phòng này vốn là phòng ba người mà. Mấy thầy nói tôi ở tạm đây cũng được.Đến lúc này bạn Đình Trọng mới để ý là cái giường của mình lớn hơn giường nhóc Văn Hậu, hôm qua vừa vào phòng nhóc Văn Hậu đã lăn đùng lên cái giường nhỏ, nằm bấm điện thoại chơi game nên mặc nhiên bạn Đình Trọng nằm giường bên kia. Lúc này nhóc đang đi sang bên Đức Chinh chơi, nghe bảo còn rủ cả Quang Hải và Dũng Thanh Hóa, chắc tính lập sòng?Nhìn lại cậu Trọng Đại, vừa ngồi xuống giường, tháo giày tháo vớ ra là ôm điện thoại nhắn tin liên tục, còn mỉm cười như dở hơi. Bộ nhắn cho người yêu hay sao vậy?Vừa lúc đó thì có chuông báo cuộc gọi tới, cậu Trọng Đại nhìn cái tên trên màn hình, lại liếc sang bạn Đình Trọng vẫn đang ngồi lau tóc, đột nhiên nhấn phím từ chối, sau đó lại gọi facetime. Nhân tiện cũng bấm mức loa lên cao nhất.- A nhôoooo, sao đấy? - cậu Trọng Đại nhìn vào màn hình điện thoại, toe toét cười."Sao gọi không nghe lại còn facetime làm gì?" Giọng anh Tiến Dũng vang lên, bạn Đình Trọng ngồi trên ghế cũng khẽ giật mình.- Thì nhớ nên muốn nhòm mặt ấy mà. - cậu Trọng Đại vừa cười vừa nói giọng nũng nịu - Khoai tây đang làm gì ớ?"Đang tính ra ngoài dạo một vòng. Nãy ăn xong còn chưa tiêu. Em ở phòng nào đấy? Hẹn dưới sảnh nha?"- Có ai đi hông? Anh em mình thôi hở?"Hai mình thôi, lâu không gặp nhóc em rồi mà." Anh Tiến Dũng bên kia cũng cười toe, hoàn toàn không biết bạn Đình Trọng đã nghe thấy hết thảy.- Vânggggg. - cậu Trọng Đại dài giọng - Thế em thay đồ rồi xuống chờ anh nhá."Ừa, nhớ mang áo khoác theo đó."Cậu Trọng Đại tắt điện thoại, điềm nhiên đi đến bên túi đồ của mình lôi ra một bộ quần áo, lại thong thả đi vào phòng tắm.Bạn Đình Trọng ngồi trên ghế, cảm thấy muốn cầm cái khăn mà thắt cổ thằng kia luôn cho rồi. Rõ ràng là muốn cho bạn nghe, muốn chọc ngoáy bạn chứ gì nữa. Cái thằng này cái gì có thể thay chứ tính nết tuyệt nhiên không đổi. Bạn bực mình đứng lên, đi đến bên giường cầm điện thoại của cậu Trọng Đại định thảy lên bàn, vừa lúc điện thoại báo tin nhắn tới. Bạn cũng không cưỡng được tò mò, nhướn mắt nhìn vào. Phần tin nhắn hiển thị ngoài màn hình khá ngắn, tên người gửi cũng không phải khoai tây khoai lang gì.Người gửi là Nhóc Lùn. Nội dung tin nhắn là "Bên đấy có gì ngon thì mua về hết đi..."- Trời trời, sao nhìn giống bạn gái quá vậy...***Lúc anh Tiến Dũng và cậu Trọng Đại quay trở về, bạn Đình Trọng đang ngồi dưới sảnh khách sạn. Vừa nhìn thấy hai người, bạn lập tức...cúi người xuống nấp. Chờ anh Tiến Dũng và cậu Trọng Đại đi qua rồi mới thò đầu lên, sau đó chầm chậm từng bước đi về phía hành lang. Sau góc rẽ là thang máy, anh Tiến Dũng nhấn nút rồi lại đứng chờ thang đi xuống. Bạn Đình Trọng thì đứng ngay mép tường, dỏng tai nghe ngóng, thỉnh thoảng nhích vào một chút để nhìn hai cái lưng đang xoay về phía mình.Anh Tiến Dũng đút hai tay trong túi quần, cười cười nói nói, cậu Trọng Đại gần như che khuất mất anh, cũng nói nói cười cười. Thế nhưng bất chợt cậu Trọng Đại lặng im một chút, vẻ mặt nghiêm lại nhìn nhóc anh nhà mình chăm chăm, sau đó đột ngột vòng hai tay ôm chặt nhóc anh, dụi dụi đầu lên vai anh Tiến Dũng, nói vô cùng rõ ràng.- Dũng ơi, em yêu anh nhiều lắm!Bạn Đình Trọng nghe có tiếng sét nổ ngang đầu.Vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, anh Tiến Dũng một tay vỗ vỗ lên lưng nhóc em, nói cái gì đó, tay còn lại thì kéo cái thân hình một mét tám tư đang dựa ngang dựa ngửa trên người mình vào thang máy, hoàn toàn không để ý tới cái bóng đổ dài ngay góc hành lang.***Lúc Văn Khánh ra mở cửa thì thấy cả cậu Trọng Đại đang đứng bên cạnh anh Tiến Dũng, anh còn chưa kịp hỏi gì thì anh Tiến Dũng đã lên tiếng trước:- Xin lỗi, nhưng mà tối nay ông qua phòng Đình Trọng với Văn Hậu ngủ đỡ được không? Tôi muốn nói chuyện với nhóc này...- Cả đêm? - Văn Khánh nhướn mắt.- Chắc vậy. - anh Tiến Dũng ngập ngừng gật đầu.Văn Khánh hơi nhíu mày nhưng cũng không thắc mắc gì thêm, chỉ gật gật đầu, đi lấy điện thoại cùng mấy thứ đồ lặt vặt, sau đó đi ra ngoài, nhường căn phòng rộng lớn lại cho anh em Tiến Dũng.Cậu Trọng Đại đi rửa mặt, sau đó bò lên giường tung chăn trùm kín người. Anh Tiến Dũng lấy bàn chải mới, đi đến bên cái cục bông to đùng kia đập cho mấy cái:- Đánh răng mau!Cậu Trọng Đại đạp đạp chân, lăn qua lăn lại không chịu chui ra, anh Tiến Dũng vừa bực vừa buồn cười, lại đập vài cái:- Ngoan.Cậu Trọng Đại hất tung chăn ra, ngồi bật dậy làu bàu:- Nãy em đánh răng rồi mới đi ra ngoài với anh mà.- Ăn vặt linh tinh, đi đánh lại. - anh Tiến Dũng nghiêm giọng, đưa cái bàn chải cho nhóc em, hất đầu về phía phòng tắm.- Khó khăn. - cậu Trọng Đại giật bàn chải, lọ mọ bước đi.Anh Tiến Dũng gật đầu hài lòng, lấy một bộ đồ ngủ thay ra, sau đó chờ nhóc em đi ra mới vào toilet đánh răng rửa mặt. Lúc trở ra thì lại thấy cái cục bông nằm một đống trên giường. Anh bật cười bước đến tắt đèn phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, sau đó tự giác ôm gối đi qua nằm chen chúc với nhóc em nhà mình trên một cái giường. Cậu Trọng Đại từ trong chăn nói vọng ra:- Đi qua kia đi, chật chội.- Ô! - anh Tiến Dũng tròn mắt kinh ngạc - Ảo thuật gì đây, ai nằm trong đó vậy?Cậu Trọng Đại im lặng không đáp, anh Tiến Dũng vẫn kê gối nằm xuống bên cạnh cậu, kéo chăn lên ngang ngực, nhìn lên trần nhà lặng thinh. Một lúc sau, cục chăn từ từ lăn về phía anh, cọ cọ vào cánh tay anh. Anh Tiến Dũng phì cười, xoay người ôm cả chăn lẫn người bên trong, vỗ nhè nhẹ:- Nói đi, anh nghe này.Cậu Trọng Đại im lặng một hồi mới bắt đầu nói:- Em tỏ tình với người ta rồi.- Ừ... - anh Tiến Dũng có hơi siết bàn tay - Kết quả thế nào?- Người ta chưa đồng ý.- Chưa chứ không phải không à?- Tại người ta cũng vừa thất tình.- Ô...- Em bảo chỉ cần như vậy là được rồi. - giọng cậu Trọng Đại lúc rõ lúc không - Dù sao đi nữa em cũng sẽ đợi.Anh Tiến Dũng im lặng một lúc, sau đó lại gật gật đầu:- Ừ, nhóc em giỏi lắm!Cục chăn lại im thin thít, bất chợt giãy giãy đạp đạp làm anh Tiến Dũng cũng giật mình, ngồi bật dậy lo lắng hỏi:- Nhóc em sao thế?- Ngộp quá, kéo ra giúp em! - cậu Trọng Đại kêu ầm lên.Anh Tiến Dũng dở khóc dở cười lôi cái chăn ra, cậu Trọng Đại đầu tóc rối bù thở phù phù, bực dọc đá cái chăn đi, lại nằm ình xuống, vòng cánh tay dài sọc của mình ôm cứng nhóc anh. Anh Tiến Dũng vỗ vỗ lên cánh tay cậu:- Tới anh chết ngốt bây giờ.- Em thương khoai tây nhất! - cậu Trọng Đại thì thầm nói - Nhưng mà em muốn hôn người khác rồi.- ...- Em còn cõng người ta đi cả chặng đường mà chẳng thấy mệt.- ...- Em thích nhìn người ta ăn, trông đáng yêu lắm!- ...- Em thế này, có phải rất là quái dị không...?Cậu Trọng Đại hỏi xong thì nằm im chờ đợi, thế nhưng nhóc anh của cậu lại chẳng trả lời. Đến khi cậu tưởng anh đã ngủ thì anh Tiến Dũng lại lên tiếng:- Nói anh nghe người đó là ai đi? Anh có biết người đó không?Đến phiên cậu Trọng Đại không nói nên lời. Cậu bấu chặt những ngón tay vào vạt áo nhóc anh, cắn môi suy nghĩ, không phải cậu muốn giấu, chỉ là không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh Tiến Dũng vẫn nằm yên chờ đợi, mắt vẫn mở thao láo, bắt đầu tự hỏi cái trần nhà này không biết có thằn lằn bò qua hay không.- Người đó, anh có biết... - cậu Trọng Đại thì thào - Người mà người ấy thất tình, anh cũng biết luôn.Anh Tiến Dũng trợn tròn mắt kinh ngạc, lại xoay sang nhìn cậu Trọng Đại ra ý hỏi. Cậu Trọng Đại thở dài, dụi đầu lên vai nhóc anh, bắt đầu chầm chậm kể lại một câu chuyện, có bắt đầu từ một ngày nắng nóng chói chang, cậu đi ra gần ga tàu, nhìn thấy người đó đang bị làm phiền. Sau đó là những ngày "chung sống" bất đắc dĩ. Cậu cũng nói mình từng không ưa người đó thế nào, vì sao lại như vậy. Cậu cũng kể hết những lần mình và người ấy gặp nhau, thể nào cũng có cãi vã. Rằng một ngày tốt trời nào đó, cậu bỗng nhận ra mình đã chú ý đến người ta rất nhiều. Từ lúc nào tình cảm ấy đã trở thành yêu thương không cách nào xóa bỏ, từ khi nào cậu Trọng Đại để một người khác nhóc anh bước vào lòng mình.Anh Tiến Dũng càng nghe, nét mặt càng tái. Đến khi chắc chắn được cái tên của người cậu Trọng Đại đang nhắc đến là ai, anh xoay mạnh người sang đối mặt với nhóc em, một tay siết chặt lấy vai cậu, hai con ngươi hướng thẳng về đôi mắt người đối diện, bằng chất giọng nghiêm túc nhất, anh Tiến Dũng hỏi một câu:- Chắc chắn là cậu ấy sao?- Em không nghĩ chúng ta biết một người nào khác tên là Phan Văn Đức nữa.- Thật sự?- Em trai của anh sẽ đùa những chuyện như thế này à?- Nhưng...- Có gì không đúng? - cậu Trọng Đại mím môi.- Ừ thì cũng không có gì sai...- Thôi anh không phải cố gắng. - cậu Trọng Đại thở dài - Em còn thấy sai đủ đường. Còn nghĩ mình bị điên rồi...- Không phải đâu. - anh Tiến Dũng vội vàng nói - Anh chỉ là... Anh đang suy nghĩ thôi.- Ừ. - cậu Trọng Đại lại rúc vào lòng nhóc anh - Nghĩ đi rồi nói em nghe, em nên làm thế nào mới tốt?Anh Tiến Dũng ôm nhóc em, xoa xoa lưng cho cậu, lại vò vò mái tóc, vẫn không biết phải nói sao cho vừa. Đây là cục cưng của anh, vô cùng quan trọng của anh, anh yêu thương nó thế nào, thật sự chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó lại rơi vào tình thế như hiện tại. Bấy lâu nay nó chẳng thể tâm sự với anh, mà anh thì cũng không thể tưởng tượng ra những sự việc thế này.- Em chắc chắn rồi sao? - cuối cùng anh Tiến Dũng khẽ khàng nói - Chắc chắn là cậu ấy mà không phải bất kỳ ai khác?- ...Trước giờ chưa từng có ai.- Sau này thì không chắc mà? Nếu như có một người khác xuất hiện...- Mình anh ta còn chưa đủ đau đầu hay sao mà còn có người khác? - cậu Trọng Đại làu bàu - Em thề với anh, nếu có một ai giống tính anh ta, em sẽ đập chết nó. Một thằng đập một, hai thằng đập hai.- Thằng nhóc này! - anh Tiến Dũng không nhịn được bật cười, lại xoa đầu cậu - Ừ, đúng là chúng ta chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ thôi.- Em thấy anh đã là ngoại lệ của em rồi. - cậu Trọng Đại lại lầm bầm - Nhưng em không yêu anh như thế.- Nhóc em thật là. - anh Tiến Dũng cười khổ - Buồn ghê, giờ anh không còn là duy nhất nữa rồi nhỉ?- Ừ, xin chia buồn. - cậu Trọng Đại bĩu môi.- Cái thằng! - anh Tiến Dũng nhéo mũi cậu Trọng Đại một cái, lại ôm cậu nói - Nếu đã như vậy rồi, chúng ta chỉ còn một con đường để đi thôi...***Lúc bạn Đình Trọng trở về phòng, một bên là nhóc Văn Hậu đang nằm chiến game trên điện thoại, giường kia Hoàng Văn Khánh đang đắp chăn ngủ như chết. Nhóc Văn Hậu cười hì hì bảo:- Ông Đại sang phòng ông Dũng tám chuyện rồi. Anh Khánh bảo anh em lâu ngày không gặp nên để cho ngủ chung một hôm.Bạn Đình Trọng gật gật đầu, ngẩn ngơ đi đánh răng rửa mặt, sau đó mọ mẫm bò lên giường nằm xuống, rồi cứ thế mà nhìn lên trần nhà cho đến nửa khuya mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com