TruyenHHH.com

Du Dong


TrưởngHuynh Như Cha

Nói đến Y Tư Hàn, tuyệt đại đa số mọi người từ cao đến thấp ở Yển Quốc đều biết hắn. Y Tư Hàn này một năm trước mới mười lăm tuổi đã trở thành Phủ chủ của thiên hạ đệ nhất phủ Thiên Nguyệt phủ, đồng thời cũng là võ lâm tôn giả. Tạm thời không nói địa vị của hắn trên giang hồ tôn quý như thế nào, một thân võ nghệ cao cường như thế nào, dung mạo xuất chúng như thế nào, chỉ riêng việc hắn cùng với đương kim thái tử quan hệ rất tốt mà nói, đã khiến cho vô số người kính sợ ba phần với hắn.

Muốn nói người này nếu sinh vào thời điểm khác, vậy thì được mọi người tôn sùng là chuyện tuyệt đối không thể khác được, thế nhưng không thể so với vị thiên thần luôn bảo hộ Yển Quốc, người kia thật sự làm cho người ta không thể lý giải. Thật sự phải nói là thiên hạ không ai không biết, có lẽ ngay cả hài đồng từ lúc còn nhỏ đều biết Đại Yển Quốc có một vị Thất hoàng tử cực kỳ tôn quý, vị Thất hoàng tử này chính là thiên thần thật sự, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng tầm thường, người nào dám bất kính với Thất hoàng tử, cho dù Thất hoàng tử cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng và Vương gia đương triều có quan hệ không như bình thường, cũng không ai dám nói Thất hoàng tử một câu không đúng. Thậm chí có người đem bức họa Thất hoàng tử thờ phụng ở trong nhà, cầu được thiên thần phù hộ. Cho nên, một kẻ nho nhỏ trong giang hồ như Y Tư Hàn, tuy rằng năng lực không tầm thường, nhưng so với thiên nhân như Thất hoàng tử mà nói, thì phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban. (múa rìu wa mắt thợ)

Kỳ thật, nói đi cũng phải nói lại, Y Tư Hàn nổi danh như thế cũng không phải chuyện khiến kẻ khác khó hiểu. Đúng là bởi vì Thất hoàng tử quá mức tôn quý, mọi người ngược lại không dám tùy tiện lỗ mãng, lại càng không dám tùy tiện bình luận. Chính là, nơi có người thì phải có đề tài để nói, bằng không cuộc sống chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Nếu như chuyện của thần không thể lấy làm đề tài, mọi người cũng chỉ có thể lấy chuyện tiếp theo, tìm chuyện của người thường đến nói cho qua thời gian, nhằm gia tăng cảm tình. Nhưng nếu người này quá mức bình thường, kia thật sự không thể lấy làm đối tượng đàm luận, cho nên tìm tới tìm lui, mọi người phát hiện, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ tân nhậm, chính là người không tồi để chọn. (dân trong nước này rảnh wớ nhỉ -_-)

. . . . . . . . . .

Tửu lâu lớn nhất kinh thành, bên trong Thúy Trúc cư, vài người đang cao hứng đàm luận chuyện mấy ngày trước Thiên Nguyệt Phủ phủ chủ Y Tư Hàn như thế nào dễ dàng bãi bình phân tranh của Tả Minh sơn trang cùng Ngọc Kiếm sơn trang trên giang hồ, tiếng đàm luận bay tới một nhã gian trong góc Thúy Trúc cư.

"Tư Hàn, lần này ngươi lại nổi danh rồi." Một thiếu niên tuấn dật nho nhã, vận y sam màu xanh đen, trong đôi phượng nhãn đen láy lóe lên một tia bỡn cợt, nhưng trong đó vẫn ánh lên vẻ thâm trầm làm cho người ta không thể bỏ qua.

"Liễu Hàn, đừng nói nữa, ta đã bị ca ta mắng đến chết rồi." Nhớ tới ca ca của mình, Y Tư Hàn không tự giác sờ sờ mông của mình.

"Nga? Nói như thế nào?" Đương kim thái tử năm ấy mới mười bốn tuổi Ti Liễu Hàn tò mò hỏi, nghĩ đến thân ca ca của Y Tư Hàn, bàn tay đang giơ chén trà củaTi Liễu Hàn dừng lại một chút.

Chú ý tới động tác đối diện của người nọ, Y Tư Hàn làm bộ như không phát hiện, có chút ủy khuất mở miệng: "Kỳ thật ta làm sao lại muốn xen vào, ta khi đó không phải bị ca ta lôi đến Âm sơn tu hành sao? Mới vừa từ trên núi xuống, đang đói đến phát hoảng, vừa lúc thấy Đại công tử của Ngọc Kiếm sơn trang Phùng Khải đón dâu, ta đã nghĩ đi kiếm bữa cơm ăn, ai mà biết tân nương tử kia nguyên bản là vị hôn thê của Nhị công tử Tả Minh sơn trang Tả Khâu Hoành chứ. Tả Khâu Hoành làm sao cho phép lão bà của mình bị người khác cướp đi, ngày đó mang theo mấy trăm người đến Ngọc Kiếm sơn trang cướp tân nương, ta ngày đó đã đói muốn tâm thần bấn loạn, cho nên không cẩn thận đi quản chuyện bao đồng. . ." Nhớ tới chuyện ngày đó, Y Tư Hàn liền bực mình, hắn cũng chính là ở thời điểm hai bên nhân mã động thủ, ra mặt ngăn lại một chút, sau đó suy nghĩ biện pháp bãi bình chuyện này,ai ngờ lại bại lộ thân phận, bị Ngọc Kiếm sơn trang mạnh mẽ giữ lại hai ngày, hại không kịp trở về gặp ca ca đúng hẹn, bị phạt không nói còn bị ca ca mắng nữa, thật sự là mất nhiều hơn được.

"Thất hoàng thúc đối với chúng ta luôn luôn nghiêm khắc, huống chi hắn cũng là thân ca ca của ngươi, không phạt ngươi mới lạ." Ti Liễu Hàn không một chút đồng tình với Y Tư Hàn.

Kỳ thật thế nhân chỉ biết Y Tư Hàn cùng thái tử giao hảo, lại không biết ở ý nghĩa nào đó mà nói, Y Tư Hàn cùng thái tử cũng có quan hệ thúc chất. Đương kim Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt chính là thân ca ca đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha) của Y Tư Hàn, mà Y Tư Hàn không chỉ là phủ chủ của Thiên Nguyệt phủ, hơn nữa còn là giáo chủ của giang hồ đệ nhất ma giáo Huyết Độc Giáo. Chẳng qua trừ bỏ một ít người ra, người trong thiên hạ chỉ biết thân phận phủ chủ của Y Tư Hàn. Về phần hắn vì sao chính là thân đệ đệ của Thất hoàng tử, thì chính là chuyện cơ mật trong hoàng thất Yển Quốc không thể tiết lộ ra ngoài.

"Ai. . . Không phải khi đó trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có sao, bằng không ta cũng sẽ không đi kiếm cơm ăn a. Sớm biết vậy ta tình nguyện tùy tiện đến nhà ai xin cái bánh mỳ, cũng không đi ăn cái gì rượu mừng." Nghĩ đến ánh mắt ca ca ngày ấy lạnh như băng, Y Tư Hàn hối hận không sao tả nổi.

"Ha ha. . ." Nhìn người hữu khí vô lực nằm ở trên nhuyễn tháp, Ti Liễu Hàn cười ra tiếng. Mấy người bọn họ thường xuyên bị hoàng thúc mang đến trên tòa Âm sơn đó, sau đó để mặc cho bọn họ một mình ở nơi nào đó ngụ vài ngày, hơn nữa phải trong thời gian quy định chạy về hoàng cung. Ở trên núi không chỉ phải hoàn thành việc hoàng thúc giao cho, tu hành, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự mình giải quyết. Chẳng qua lần này Y Tư Hàn thật xấu số, đang lúc ngủ bị mang đến trên núi, cho nên trong người không có một xu, đã lên núi rồi mà chưa đến thời điểm là tuyệt đối không thể xuống núi. Âm sơn là tòa núi hoang, cũng khó trách Y Tư Hàn đói đến luống cuống.

"Tốt lắm, ngươi cũng đừng giận. Dù sao hoàng thúc cũng không thật sự giận ngươi, hơn nữa không phải đã phạt ngươi rồi sao? Ngươi còn làm ra bộ dáng sắp chết tới nơi làm gì." Ti Liễu Hàn cảm thấy mình cười cũng đủ rồi, bắt đầu an ủi đồng bọn đang dị thường uể oải.

"Liễu Hàn. . . Ca ta thân mình không tốt, ta không muốn lại làm cho hắn bởi vì quan tâm đến chuyện của ta mà sinh khí. Hơn nữa. . ." Nghĩ đến chuyện tình ngày đó chính mắt nhìn thấy, ánh mắt Y Tư Hàn liền trầm xuống.

"Làm sao vậy?" Ti Liễu Hàn rất ít khi nhìn thấy người này có vẻ mặt như vậy, cho nên cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Ngày đó lúc ta trở về. . . ca ta phát bệnh . . ." Lúc nói những lời này, Y Tư Hàn trong mắt mọi người luôn nghịch ngợm tinh quái liền lộ ra thần sắc thương tâm cùng hối hận. Hắn chỉ biết là thân thể ca ca không tốt, mà không biết lại thống khổ đến như vậy.

"Kia không liên quan đến ngươi, thân thể hoàng thúc vẫn là như vậy." Ti Liễu Hàn nói ra chuyện tình mà bất kỳ ai trong hoàng gia cũng đều biết.

". . . . Liễu Hàn. . . Ngươi trách ca ta sao?" Y Tư Hàn đang nằm đột nhiên ngồi dậy, thận trọng hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn muốn hỏi.

"Tư Hàn. . . Chuyện của hoàng thúc, ngươi cảm thấy được ta có thể có ý tưởng gì khác sao?" Ti Liễu Hàn biết người này hỏi chính là ý gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời, mà là trả lời theo kiểu ba phải cái nào cũng được. Nhìn thấy người kia có chút lo lắng, Ti Liễu Hàn "cười khúc khích" một tiếng, "Ngươi sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Đó là chuyện của hoàng thúc bọn họ, cùng ngươi và ta có quan hệ gì. Chúng ta chỉ cần làm tốt 'huynh đệ ' là được."

"Kia đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ta vì sao đáp ứng làm cái gì phủ chủ lẫn giáo chủ chứ, còn không phải là vì sau này giúp ngươi." Thấy Ti Liễu Hàn vẫn không có gì khác, Y Tư Hàn cũng cười lên, sau đó bất mãn lẫn sảng khoái đánh thái tử một quyền, "Huynh đệ ta có gặp chuyện gì khó khăn ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mau giúp ta ngẫm lại ta nên như thế nào hướng ta ca bồi tội."

"Để cho hoàng thúc đánh ngươi một chút không phải tốt lắm?"

"Oa! Tâm địa hảo ngoan độc, bị ca ta đánh, ta còn mạng sao?"

"Ngô. . Cũng đúng, ngươi đã nói là ta là huynh đệ, ta hảo giúp ngươi ngẫm lại. . ."

"Mau nghĩ đi, mau nghĩ đi. . ."

Không khí khoái trá vui vẻ dần dần hòa tan không khí trầm trọng trong phòng, hai gã thiếu niên lúc này thật sự là bạn tốt tri kỷ cùng nhau cười đùa.

........................

"Hàn Nguyệt. . ." Tuyệt thế nam tử đang xem sách nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng liền ngẩng đầu lên, lập tức một nụ hôn ôn nhu đến cực điểm dừng ở trên môi mình. Thẳng đến khi hô hấp của hắn dần dần có chút hỗn loạn, chiếc lưỡi đang thâm nhập trong miệng mới lui ra ngoài.

"Ngươi hôm nay tới thật sớm." Ti Ngự Thiên ở một bên nhìn hai người kia hôn sâu cũng không có gì buồn bực, mà là bình tĩnh mang theo ý cười nhìn về phía Tứ tử của mình, Đương kim thiên tử Ti Lam Hạ.

"Vốn đang có một số việc, bất quá Ngũ đệ cùng Lục đệ bọn họ đã tiếp nhận, cho nên có thể đi lại đây sớm hơn." Ti Lam Hạ cùng phụ hoàng của hắn đã sớm đứng tuổi nhưng trông vẫn như ngày xưa, không thấy già đi chút nào, trừ bỏ càng thêm thành thục cùng ổn trọng ra thì càng thêm khí phách cùng uy nghi của thiên tử, chẳng qua lúc đối mặt với người mình yêu, biểu hiện ra có chút đau đớn lẫn nồng đậm yêu thương.

Tiếp nhận trà phụ hoàng đưa cho uống hết, Ti Hàn Nguyệt để Ti Lam Hạ ôm lấy mình, tiếp tục cúi đầu đọc sách, từ sau khi bình định thiên hạ, hắn cũng không tiếp qua chính sự, chỉ dạy dỗ những người được thần thú chọn lựa cùng đệ đệ.

"Thái tử năm nay đã sắp mười bốn, cũng đã đến lúc có thể cho hắn tiếp nhận việc của ba chỗ kia." Ti Ngự Thiên đối với vị hoàng tôn này của mình là phi thường vừa lòng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã phi thường xuất sắc.

"Ân, ta cũng nghĩ như vậy. Sớm đi tiếp nhận, chờ sau khi hắn đăng cơ sẽ thuận lợi rất nhiều." Ti Lam Hạ đối với đề nghị của phụ hoàng cũng tỏ vẻ đồng ý, hắn hiện tại cùng phụ hoàng tuy nói là phụ tử, không bằng nói là bằng hữu. Nhiều năm như vậy, nguyện vọng giống nhau khiến cho bọn hắn thân như huynh đệ.

"Mấy đứa nhỏ khác cũng không tệ, ngươi xem lúc nào đó thích hợp, an bài bọn họ làm chút chuyện. Sau này bọn họ phải trợ lực cho thái tử." Nhớ tới những hoàng tử khác, còn có mấy đứa nhỏ của Diệu Nhật cùng Thanh Lâm, Ti Ngự Thiên cũng có chút vừa lòng. Mấy đứa nhỏ này cũng thừa kế từ phụ thân của bọn họ lòng trung thành và bảo vệ đối với huynh đệ.

"Ân, ta sẽ mau chóng an bài xuống." Ti Lam Hạ gật gật đầu.

"Đêm nay ngươi quay về hay là ở trong này?" Ti Ngự Thiên thuận miệng hỏi.

"Ở đây. . ." Ti Lam Hạ đứng dậy cởi long bào thuận miệng đáp trả, Huyền Thanh đứng một bên thấy thế tiến lên giúp Hoàng Thượng thay quần áo. . .

................

"Nương? Ca thật sự không giận ta?" Y Tư Hàn về đến nhà không xác định lại một lần nữa hỏi mẫu thân.

"Ha haa. . . Ngươi yên tâm đi, ca ngươi như thế nào lại tức giận với ngươi. Nếu ngươi thực làm hắn sinh khí, ca ngươi căn bản là sẽ không để ý ngươi, làm sao còn có thể phạt ngươi treo ngược ở trên cây một ngày chứ." Tiêu Lâm cười tủm tỉm vỗ vỗ mặt đứa con thứ hai, xem ra ngày đó Nguyệt nhi phát bệnh đã làm đứa nhỏ này sợ hãi.

"Nương. . . Ngươi nói ca ca hắn. . . rốt cuộc có thích ta hay không a. . ." Nghĩ đến ca ca của mình, Y Tư Hàn còn có chút thất bại, hắn ở trước mặt người khác có thể nói mình là người gặp người yêu, nhưng với ca ca thiên thần của mình, hắn một chút tự tin cũng không có, từ nhỏ đến lớn ca ca chỉ ôm hắn có một lần, đó là năm hắn ba tuổi. Nhưng ca ca lại ôm nương, lại ôm mấy người kia. . . . . . Y Tư Hàn lại sờ sờ mông mình.

"Tư Hàn. . . Ca ca ngươi đương nhiên thích ngươi, bất quá. . . Ha ha, hắn càng thích mẫu thân ta hơn." Tiêu Lâm không chỉ không an ủi ấu tử, lại còn bỏ đá xuống giếng nói.

"Ô. . ." Y Tư Hàn vạn phần ai oán nhìn mẫu thân của mình, thật sự là không có suy nghĩ. Nguyện vọng lớn nhất cả đời hắn chính là ca ca hắn lúc nhìn thấy hắn có thể đối với hắn cười cười, tuy rằng hắn cũng chưa thấy qua ca ca cười với người khác.

"Đứa con a. . ." Tiêu Lâm bấu lấy mặt Tư Hàn, tả hữu lôi kéo, căn bản mặc kệ đứa con anh tuấn tức giận vì gương mặt hoàn toàn biến hình, "Ca ngươi nếu không thích ngươi, như thế nào lại cho ngươi khuyên tai a? Ngươi xem hắn tự mình mang qua khuyên tai cho ai chưa? Hơn nữa ca ngươi đối với ngươi chính là so với người khác càng nghiêm khắc hơn, nếu hắn không thích ngươi sẽ không làm như vậy đâu. Đứa con ngốc. . ." Tiêu Lâm càng thêm dùng sức lạp xả hai gò má đứa con.

"Lương ( nương ). . . . . . A thang ( đau quá ). . . . . ." Y Tư Hàn kháng nghị nhìn mẫu thân.

Tiêu Lâm thấy mặt đứa con đã muốn đỏ mới lưu luyến buông tay ra, vẫn là tiểu nhi tử hảo ngoạn, Tiêu Lâm tà ác nghĩ.

Nhu nhu mặt, Y Tư Hàn đưa ra nghi vấn sâu nhất trong lòng: "Kia vì sao. . . lúc ta mới sinh ra. . . Ca liền đánh ta. . . còn. . . còn. . ." Mấy lời phía sau Y Tư Hàn không nói ra được.

"Còn ở trên mông ngươi để lại dấu bàn tay đúng không?" Tiêu Lâm nói ra mấy lời đứa con không dám nói.

"Ân." Y Tư Hàn gật gật đầu, chính là vì vậy, hắn mới cho rằng ca ca không thích hắn.

"Ai bảo ngươi làm cho nương đau ?" Tiêu Lâm kéo tay đứa con ra, ôn nhu xoa xoa hai luồng hồng ấn.

"Ân?" Y Tư Hàn khó hiểu nhìn mẫu thân.

"Hì hì. . . Ngươi a, ngày thường thông minh nhanh trí là vậy, nhưng hễ đụng phải chuyện của ca ngươi liền trở nên ngốc nghếch." Tiêu Lâm lôi kéo đứa con ngồi xuống, lúc này đã biến thành âm điệu từ mẫu, "Nương lúc trước khi sinh ca ngươi bị người hạ dược, tuy rằng không chết, nhưng nương lại không thể sinh dục được nữa."

"Nương. . . ?" Cũng không biết hết đoạn cuộc sống khi mẫu thân ở trong cung, Y Tư Hàn nghe vậy trừng lớn hai mắt, ngữ khí kinh ngạc.

Nhìn thấy người rất giống mình, Tiêu Lâm lần đầu tiên ở trước mặt đứa con nói đến chuyện quá khứ. "Khi đó ca ngươi sinh ra cũng rất suy yếu, không chịu mở miệng ăn cái gì, thái y nói ca ngươi sợ là sống không được. Cho đến ba ngày sau, ca ngươi mới hé miệng, nhưng mà mắt vẫn không mở ra được cũng không hề phát ra âm thanh nào. . . . . ." Chậm rãi nói ra chuyện phát sinh ba mươi mấy năm trước ở trong cung, thanh âm của Tiêu Lâm dần dần khàn đi . . . .

". . . . . . Khi đó, nương cùng cha ngươi đều nghĩ rằng chết chắc rồi, nhưng sau mới biết được, đó là ca ngươi và Thái hoàng cùng nhau hợp diễn, vì muốn làm cho nương ra cung, cùng cha ngươi sống cuộc sống mà nương hằng mong. Thái hoàng lúc trước vì không cho nương quá mức tưởng niệm ca ngươi, cũng không muốn cho ca ngươi vì nương mà lo lắng, liền an bài người giúp nương điều dưỡng thân mình, sau đó mới có ngươi." Nhìn thấy tiểu nhi tử đã có chút nức nở, Tiêu Lâm cười khẽ, "Ca ngươi ca từ nhỏ luôn che chở nương, không cho nương chịu một chút ủy khuất nào. Lúc sinh ngươi, nương đau đớn mà kêu lên, lúc ấy ca ngươi từ trong cung chạy tới, sợ nương có nguy hiểm. Từ lúc bắt đầu sinh, ca ngươi cùng cha ngươi đều đợi ở bên ngoài, sau lại nghe nương kêu rất thảm, ca ngươi cái gì cũng không quản liền vọt vào, thiếu chút nữa đem bà đỡ của nương hù chết, ha ha ha ha. . . . . ." Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tiêu Lâm hạnh phúc nở nụ cười.

"Ca ngươi lúc ấy cái gì cũng không nói, chính là gắt gao nắm chặt tay nương, lúc ấy nương liền cảm thấy được một chút cũng không đau, sau đó một canh giờ liền đem ngươi sinh hạ." Nói tới đây, Tiêu Lâm trên mặt tràn đầy hạnh phúc, "Bất quá bởi vì ngươi làm cho nương đau như vậy, cho nên sau khi ngươi đi ra, ca ngươi liền đánh một cái vào mông ngươi. . . . . ." Nhớ lại thanh âm vang dội của bàn tay lúc đó, Tiêu Lâm có chút ngượng ngùng nhìn tiểu nhi tử, "Cái kia. . . Ca ngươi khí lực luôn luôn khá lớn, cho nên hắn lúc trước cũng chỉ là tùy tiện đánh một chút thay nương xả hết giận, lại không nghĩ rằng cư nhiên ở trên mông ngươi để lại chưởng ấn. . . . . ." Tiêu Lâm không dám nói kì thực Hàn Nguyệt lúc ấy chính là mạnh mẽ đánh một chưởng, mông đều xuất huyết, nếu không phải đây là đứa nhỏ nương hắn vất vả sinh hạ, phỏng chừng sẽ không là một cái tát đơn giản như vậy. Đương nhiên, tuy rằng không đem Tư Hàn đánh chết, cũng đã làm cho hắn khóc chết.

"Kia. . . Ca ca có phải hay không còn trách ta. . ." Y Tư Hàn có chút buồn bã lo lắng, cũng không phải hắn cố ý làm cho nương đau nha, nữ nhân nào sinh đứa nhỏ cũng đều đau thôi. . . . Nhu nhu cái mông đáng thương của mình. . . (Ruby: xoa xoa mông Su, đau hêm -3-/ Su: ta vạt mỏ mợ h X-()

"Tư Hàn. . . Ngươi nên hiểu ca ngươi, hắn không phải người hay mang thù, chỉ có người mà hắn để ý hắn mới có thể càng thêm nghiêm khắc. Mười mấy năm qua, ngươi có thể nói là ca ngươi một tay dạy dỗ, trưởng huynh như cha. . . Ca ngươi đã làm đến điểm này ." Không muốn cho tiểu nhi tử có chút suy nghĩ không hay gì, Tiêu Lâm ôn nhu khuyên giải an ủi.

Y Tư Hàn gật gật đầu, từ sau khi hắn vào kinh thành, hắn cơ hồ đều là lớn lên ở trong hoàng cung. Ca ca đem hắn mang theo bên người, dạy hắn võ công, đốc xúc hắn tu hành, tuy rằng rất ít cùng hắn nói chuyện, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đối với hắn, ca ca là bất đồng. Sờ sờ khuyên tai của mình, lại nhớ đến lỗ tai ca ca cũng đeo khuyên tai tương tự, Y Tư Hàn đang thất vọng đau khổ cũng cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều. Nhìn thấy mẫu thân đang cười mỉa, Y Tư Hàn không có hảo ý hỏi: "Nương. . . Ngươi thấy ca ca cười bao giờ chưa?"

"Không có. . ." Nghĩ đến đây, Tiêu Lâm ai oán.

"Hắc hắc. . . Mẫu thân. . . Ta đã thấy nga. . ." Trong ánh mắt Y Tư Hàn hiện lên một đạo tinh quang tà ác, ai bảo mẫu thân rất không có suy nghĩ, cư nhiên đối với đứa con mình bỏ đá xuống giếng.

"Cái gì? ! Ngươi như thế nào có thể thấy qua! ! !" Tiêu Lâm nghe vậy không thể tin được hô to một tiếng, sau đó nhảy dựng lên liền đánh về phía tiểu nhi tử.

"Ha ha. . . Nương, ta ở trong cung thấy được nga. . . ." Y Tư Hàn vừa chạy, vừa tiếp tục kích thích thân mẫu của mình.

"Ta không tin. . . Ngươi làm sao dám! ! Ngươi cư nhiên. . . cư nhiên nhìn thấy trước nương ngươi. . ." Đuổi không kịp đứa con, Tiêu Lâm thở hồng hộc ngừng lại, sau đó nắm lấy thư lẫn bút bên người ném qua, từ hôm nay trở đi, ngươi và ta thệ bất lưỡng lập lập lập lập! ! ! (thề không sống còn hay thề không đội trời chung =]]]]])

"Cô gia. . . . . ." Lâm Xuân nghe thấy phòng trong lại diễn võ phụ, bất đắc dĩ thở dài.

"Lâm Xuân. . . Chuyện mẫu tử bọn họ ngươi cũng đừng quản, ta đi cửa hàng nhìn xem, ách. . . . . . Chờ bọn hắn nháo xong rồi, ngươi cho người đi gọi ta một tiếng." Sợ hại đến cá trong chậu (= tai bay vạ gió) Nghĩa Hải lập tức nâng lòng bàn chân vọt ra ngoài, còn ngốc nghếch ở lại không chừng hắn sẽ bị cái gì đó rớt trúng.

"Phanh!" Thanh âm ghế dựa ngã xuống đất từ phòng trong truyền ra, vài tiếng sư tử Hà Đông rống hỗn loạn cùng tiếng kêu đau đớn của thiếu niên. . . thanh thanh dễ nghe....

"Huyền Ngọc công công, bản cung cùng Tư Hàn muốn gặp hoàng thúc, không biết là có tiện không." Ngoài Lộ Hoa Điện, thái tử Ti Liễu Hàn có lễ hỏi Huyền Ngọc. Y Tư Hàn đi theo mà đến trên tay ôm một cái lễ hạp, trong mắt có chút không yên, không biết lễ vật bồi tội mà hắn chuẩn bị ca có thể thích không.

"Điện hạ, Nhị thiếu gia, nhị vị trước chờ, nô tài vào xem, chủ tử hôm nay thân mình không khoẻ, vừa mới tỉnh lại." Nhìn thấy nhị thiếu gia, Huyền Ngọc hiểu được ý đồ hai người đến, nhẹ giọng nói với hai người.

"Huyền Ngọc công công, ca ta hắn. . ." Mấy lời cuối Y Tư Hàn không dám hỏi .

"Ân." Huyền Ngọc gật gật đầu, sau đó đẩy cửa ra đi vào trong điện.

"Tư Hàn, đừng lo lắng. . . ." Nhìn thấy người tâm tình rõ ràng thấp xuống, Ti Liễu Hàn ra tiếng an ủi.

"Ta biết. . . Nhưng. . ." Y Tư Hàn hướng bạn tốt lộ ra mạt tươi cười miễn cưỡng, hắn biết ca vẫn bị ốm đau tra tấn, tuy vậy lúc trước hắn không có thấy qua, cho nên tuy rằng lo lắng cũng không quá mức khó chịu, dù sao trong cảm nhận của hắn ca vẫn là tồn tại sự kiên cường, nhưng lần trước sau khi chân chính nhìn thấy qua một lần, hắn liền không thể tỉnh táo lại. Ca ca kiên cường như vậy, cư nhiên lại vì đau đớn mà kêu thét lên, cư nhiên suy yếu đến mức phải để người ôm vào trong phòng.

Một lát sau, Huyền Ngọc bước ra, trên mặt là thản nhiên mỉm cười: "Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, mời các ngài vào."

Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn vừa nghe vội định tâm, phóng khinh cước bộ đi vào Lộ Hoa Điện ── cấm địa trong hoàng cung, trừ vài người cá biệt ra, kẻ nào chưa được cho phép mà dám vào lập tức trảm.

Hai người vừa bước vào liền ngửi được một cỗ trúc hương nhẹ nhàng phát ra từ trong lư hương, hai người theo Huyền Ngọc đi vào gian phòng mà bọn họ chưa bao giờ bước vào. Vừa vào trong, Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn giương mắt nhìn về phía trước, một màn vừa đập vào trong mắt làm cho hai người kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

"Như thế nào thất thần bất động? Hai người các ngươi không phải tới gặp hoàng thúc cùng ca ca sao?" Tựa vào trên giường, Ti Ngự Thiên trong lòng ôm Hàn Nguyệt thản nhiên nói, mi hơi nhíu biểu hiện ra trong lòng hắn đang không vui. Nếu không phải hai người này thân phận đặc thù, hắn sẽ không cho phép có kẻ đứng trước mặt Nguyệt nhi kinh sợ.

"Liễu Hàn ( Tư Hàn ) bái kiến Hoàng gia gia ( Thái hoàng ), Phụ hoàng ( Hoàng Thượng ), Ngũ vương thúc ( Cẩm thân vương ), Bát vương thúc ( Hoài thân vương ). . ." Như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn chấn động một chút, vội vàng quỳ xuống hành lễ vấn an.

"Đứng lên đi, " Hoàng Thượng Ti Lam Hạ mặc một thân nội bào màu trắng, dựa vào một tấm thảm lông dê ngồi ở một đầu giường khác, vẻ mặt có chút âm trầm, thanh âm có chút thanh ách, sau khi hai người đứng lên liền chỉ chỉ tháp tọa bên giường, "Ngồi xuống đi."

"Các ngươi tới thực đúng lúc, nếu đến sớm một chút có thể đi phải một chuyến tay không." Ti Cẩm Sương ở bên cạnh Ti Lam Hạ trên mặt mang theo tươi cười trấn an, hắn biết tình huống hiện tại làm cho hai người kia có chút kinh hoảng, cho nên thanh âm của hắn mang theo ôn hòa có thể làm cho người ta trấn tĩnh lại.

Ti Hoài Ân nửa ngồi ở nhuyễn tháp bên giường, tu bổ lại móng tay dài ra của người phía trước. Nhìn hai người ngồi xuống, ngẩng lên gật đầu cười cười với hai vãn bối, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm. Mười mấy năm qua, Ti Hoài Ân luôn tự ti nhát gan đã khẳng định được vị trí trong lòng người nọ, lúc này hắn là trầm ổn, lạnh nhạt, kiên cường, một trong Tam hiền vương của Đại Yển Quốc Hoài thân vương, hai người còn lại là Ngũ ca Cẩm thân vương cùng Lục ca Lâm thân vương của hắn.

Y Tư Hàn nhìn mấy người trong phòng liếc mắt một cái, sau đó cẩn thận nhìn về phía trên giường thấy ca ca của mình sắc mặt có chút tái nhợt: "Ca. . . lần trước. . . Ta chọc ngươi sinh khí. . . này. . . là Liễu Hàn giúp ta chọn lễ vật cho ngươi, ân. . . ca. . thực xin lỗi, ta về sau. . tuyệt đối sẽ không chọc ngươi sinh khí nữa." Nói xong, Y Tư Hàn do dự một chút, đem lễ vật hai tay đưa tới. Sớm biết hôm nay có nhiều người như vậy, hắn ngày khác lại đến. Y Tư Hàn có chút chột dạ, nhìn ca ca không nói được một lời có vẻ nhu nhược, hắn cảm thấy được lúc này ca ca có loại hương vị nói không nên lời, ca ca như vậy hắn cảm thấy thật xa lạ. Đã không có lạnh lùng cùng nghiêm túc như bình thường, còn có một chút gì đó nói không rõ, cảm giác làm cho người ta không thể rời đi tầm mắt, bất quá. . . Nghĩ đến đây Y Tư Hàn muốn tự đấm mình một quyền, ca ca ngày thường cũng là đẹp đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng đó thôi. Y Tư Hàn lúc này còn nhỏ tuổi không thể hiểu được đây là một loại phong tình như thế nào, cho đến nhiều năm sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Huyền Thanh đem lễ hạp (hộp) tiếp nhận mang qua một bên, Ti Ngự Thiên cũng tò mò nhìn qua, lập tức hỏi: "Là vật gì vậy?"

"Ách. . . ." Y Tư Hàn vừa nghe Thái hoàng hỏi, trong lòng nhảy vài cái, chà xát chà xát tay, ấp a ấp úng đáp, "Ách. . . Cũng không phải cái gì quý trọng lắm. . . ân. . . chính là. . . kiện. . ngô. . . quần áo thôi." Nói xong, Y Tư Hàn liền cúi đầu, trong lòng bắt đầu nén giận Ti Liễu Hàn: hắn luôn nói quần áo kia không thích hợp lắm, tên kia cũng đâu có xem, nói ca ca nhất định sẽ thích, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

"Hoàng thúc, Tư Hàn lần trước hồi cung sai giờ, làm cho hoàng thúc lo lắng, Tư Hàn vẫn nghĩ về việc này. Hắn cùng chất nhi thương lượng, nghĩ muốn chọn lễ vật tặng hoàng thúc, làm cho hoàng thúc có thể bớt giận, xem như lễ bồi tội. Chất nhi tự chủ trương đến Cẩm Tú Phường giúp hoàng thúc may một kiện áo dài, hình thức là Tư Hàn tự mình nghĩ ra. Xiêm y này cũng không biết có hợp với ý hoàng thúc hay không, bất quá chất nhi hy vọng hoàng thúc có thể thấy được thành ý của Tư Hàn, sẽ không tức giận với hắn nữa." Nhìn ra lo lắng của Y Tư Hàn, Ti Liễu Hàn ra tiếng hướng hoàng thúc giải thích, cũng đồng thời đem chuyện quần áo kéo lên trên người mình, cho dù hoàng thúc trách bọn họ, cũng là hai người cùng nhau thừa nhận.

"Nga? Cấp Hàn Nguyệt làm quần áo? Mau lấy ra nhìn một cái." Ti Cẩm Sương sau khi nghe được rất là kinh ngạc, đối với cái hòm gì đó biểu hiện ra cực kỳ hứng thú. Mấy người khác trừ bỏ đương sự Ti Hàn Nguyệt ra đều rất hiếu kỳ. Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh lập tức mở hòm, lấy áo dài bên trong ra. . . . .

Áo dài nháy mắt được lấy ra, đám người Ti Ngự Thiên ánh mắt liền thay đổi, trong mắt lộ ra kinh diễm cùng một tia khát vọng. Quần áo như vậy, bọn hắn căn bản không dám nghĩ tới làm cho người nọ mặc vào, hơn nữa người nọ cũng tuyệt đối sẽ không mặc.

"Như thế nào lại nghĩ đến chọn loại. . . màu sắc này." Ti Lam Hạ thấp giọng khinh hỏi, đỏ tươi sáng ngời, nhìn giống như lửa nóng.

"Hoa văn này. . ." Ti Cẩm Sương dừng mắt lại giữa áo, hai con chim phượng hoàng vàng óng, đuôi vũ bảy màu từ dưới gấu áo quấn quanh lên, bốn cánh chim xinh đẹp giương cánh ở tay áo, thân phượng từ hai bên nách hạ xuyên ra, đầu phượng ở trước ngực quấn lấy nhau, ngửa mặt lên trời. Chỉ có nữ tử xuất giá, mới có thể dùng hoa văn tú phượng. . . (Ruby: mua nhầm áo cưới dzồi^3^ /Su: *đầu đầy hắc tuyến*..)

"Các ngươi. . . thật đúng là hồ nháo. . ." Ti Ngự Thiên nhìn thấy quần áo này nhẹ mắng một câu, nhưng thần sắc trên mặt lại không có chút tức giận, ngược lại có chút hy vọng.

Y Tư Hàn lúc này thông minh lựa chọn im lặng, mặc kệ ca ca có thích hay không, dù sao mấy người này xem ra là tuyệt đối thích. Mấy người này thích, sẽ không để ca ca tức giận với hắn, hắn cũng an tâm, dù sao hắn cũng không hy vọng ca ca sẽ mặc. Hướng Ti Liễu Hàn thoáng cảm kích, Y Tư Hàn trộm nhìn về phía ca ca, đã thấy ca ca một tay nắm tay Thái hoàng, một tay để Bát vương gia nắm, nhìn thấy xiêm y kia ánh mắt có chút phát lam. . . . Y Tư Hàn run rẩy một chút, trong trí nhớ hắn, mắt ca ca có vài lần biến lam đều là khi hắn bất đắc dĩ. . . chẳng lẽ. . . tâm Y Tư Hàn nháy mắt đập loạn.

"Y Tư Hàn." Ti Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng, sóng mắt hơi đổi hướng đến thân mình đang chấn động.

"Ca!" Y Tư Hàn đứng thẳng lên, dị thường nhu thuận nhìn ca ca, trong lòng bắt đầu mặc niệm: Thần linh trên trời phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ. . .

"Một nén hương, từ cửa thành trở lại hoàng cung. Ti Liễu Hàn, thêm phân nửa nén hương." Lời nói của Ti Hàn Nguyệt làm cho hai người thoáng chốc sửng sốt, tiếp theo chỉ thấy hai người vội vàng đứng lên "Dạ" một tiếng, ngay cả lễ đều bất chấp liền chạy ra khỏi Lộ Hoa Điện. Hai người chỉ có một ý niệm trong đầu: Chết chắc rồi!

"Ha ha. . . Nguyệt nhi, ngươi không thích quần áo này? Phụ hoàng cảm thấy rất đẹp." Nhìn thấy hai người nháy mắt không còn bóng dáng, Ti Ngự Thiên hướng người trong lòng hỏi. Từ hoàng cung chạy tới cửa thành, rồi quay trở về. . . chính là lộ trình không ngắn a.

"Thích cùng việc bọn chúng luyện công không quan hệ, bọn họ còn quá yếu." Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói một câu, sau đó rời khỏi ôm ấp của phụ hoàng xuống giường, đi đến kiện xiêm y đỏ thẫm kia, chuyển qua người, "Mặc vào cho ta đi."

Nghe Hàn Nguyệt nói, đám người Ti Ngự Thiên mặt lộ vẻ kinh hỉ, lập tức từ trên giường nhảy xuống, bốn người tiếp nhận xiêm y màu đỏ kia bắt đầu giúp Ti Hàn Nguyệt thay quần áo, chính là tay mỗi người đều thoáng chốc run rẩy. . . .

....................

Sau giờ ngọ ánh nắng bắt đầu gay gắt, phía trên kinh thành truyền đến tiếng kinh hô của mọi người. Chỉ thấy sầm một tiếng hai thân ảnh ở nóc nhà lẫn ngã tư đường cấp tốc xuyên qua, ngẫu nhiên xuất hiện một màn gà bay chó sủa.

Ti Liễu Hàn lúc này cảm thấy dị thường may mắn là mình có dự kiến trước không có mặc y phục Thái tử, bằng không màu sắc minh hoàng sẽ dễ dàng làm bại lộ thân phận của hắn, hắn không sợ bị người đánh lén, mà là. . . rất mất mặt .

Y Tư Hàn lúc này rất muốn mắng Ti Liễu Hàn vài câu, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ ca ca cho hắn, hắn liền quyết định trước phải nhịn lại, chờ quay về nói sau. Một nén hương. . . Từ hoàng cung đến cửa thành, ngay cả chim cũng phải bay nửa canh giờ, ca ca cư nhiên chỉ cho hắn thời gian một nén hương. . . Ô ô. . . Vì cái gì cho Liễu Hàn tên kia thêm phân nửa nén hương a, quần áo rõ ràng là hắn chọn mà.

Ti Liễu Hàn trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết vậy sẽ không đem trách nhiệm kéo lên trên người mình, hắn nghĩ hoàng thúc nhiều lắm chỉ phạt bọn họ treo ngược trên cây thôi, không nghĩ tới. . . . Vạn nhất không thể đúng hạn trở về. . . Ti Liễu Hàn rất bất an, hoàng thúc mà trách phạt chính là phi thường khủng bố a.

. . . . . . . . . . . . .

Hai người trông như tử cẩu tựa bên ngoài cửa Lộ Hoa Điện, chật vật thở gấp, nhìn thấy bố giày xuất hiện trước mắt, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đem hai người đã muốn mệt đến không còn một tia khí lực đỡ đứng lên, sau khi giúp cho hai người ngồi xuống ghế đá, Huyền Ngọc mở miệng nói: "Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, chủ tử hôm nay thân mình vì bệnh, mới vừa ngủ lại. Chủ tử cho nô tài truyền lời, từ hôm nay trở đi Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia mỗi ngày giờ Mẹo (5h đến 7h sáng) đến Lộ Hoa Điện để chủ tử huấn luyện. Còn có, Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia nếu không đúng hạn trở về, chủ tử cho các ngài tự hành đi đến luyện võ trường chịu bị ném một trăm lần."

"Vù vù. . . Huyền Ngọc công công. . . Ngươi. . . Ngươi nói cho ta biết. . . Ca ta có phải hay không. . có phải hay không không thích. . . lễ vật của ta. . ." Trời ạ, một trăm lần, khi đó hắn còn có thể còn sống sao? Cấm vệ quân ở luyện võ trường đều là kẻ điên, hơn nữa chỉ nghe lời ca ca, hắn trước kia mỗi lần bị bọn họ ném tới lần thứ năm mươi đã có cảm giác muốn rời ra từng mảnh.

"Thái tử điện hạ, Tư Hàn thiếu gia. . ." Huyền Ngọc rót trà cho hai người, cùng Huyền Thanh giúp hai người thuận thuận khí, "Quần áo kia chủ tử đã mặc vào rồi."

"Huyền Ngọc công công? ! Ca ta hắn. . ." Y Tư Hàn không thể tin được hô to, ngay cả Ti Liễu Hàn cũng vạn phần kinh ngạc.

"Là thật, các ngài vừa đi, chủ tử liền mặc vào. Chủ tử tuy rằng không nói, nhưng nô tài biết người thực thích lễ vật các ngài tặng." Nhớ tới chủ tử vừa rồi lộ ra mạt cười gượng khó gặp, trên mặt Huyền Ngọc thoáng chốc nổi lên tươi cười nhu hòa hạnh phúc.

"A? ! Kia. . . Kia vì sao. . ." Y Tư Hàn lúc này như đang ở trong mộng, ca ca cư nhiên mặc quần áo hắn tặng, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ cao hứng, nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao ca ca lại phạt hắn.

"Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, năm đó chủ tử từng nói qua, muốn đứng đầu thiên hạ phải là người cực mạnh. Thái tử điện hạ là Hoàng Thượng tương lai, mà Nhị thiếu gia lại là đệ đệ duy nhất chủ tử thừa nhận trong lòng, khổ tâm của chủ tử, mong rằng Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia có thể hiểu được." Huyền Ngọc nói khẽ với hai người nguyên nhân, hắn biết chủ tử sở dĩ nghiêm khắc như vậy còn có một nguyên nhân chính là thời gian chủ tử còn ở trên đời này không nhiều lắm . . . .

"Huyền Ngọc công công. . ." Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn đồng thời kinh hô ra tiếng, bọn họ chỉ biết là người nọ đối bọn họ thực nghiêm, lại không biết còn có một tầng thâm ý như vậy.

Kỳ thật cũng khó trách hai người không rõ, mười mấy năm qua, bọn họ ở hoàng cung lớn lên, tuy rất gần Ti Hàn Nguyệt, nhưng rất nhiều sự tình bọn họ cũng từ nghe đồn mà biết. Tiêu Lâm chỉ nói cho Y Tư Hàn ca ca hắn không phải phàm nhân, thân thể không tốt, dù sao đây là chuyện thiên hạ đều biết. Đối với quá khứ của Ti Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm cũng chỉ nói qua với hắn chuyện phát sinh ở trong cung. Mà chuyện Ti Liễu Hàn biết đến so với Y Tư Hàn còn ít hơn, dù sao trong cung không ai dám tùy tiện đàm luận Ti Hàn Nguyệt, thậm chí ngay cả mẫu thân hắn, Đương kim Hoàng hậu cũng không dám nhắc đến. Ti Hàn Nguyệt ở Yển Quốc này là một điều cấm kỵ, hơn nữa đối với những người từng chính mắt thấy hắn tức giận, lại càng không dám khinh nhờn thiên thần.

"Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, không ngại hảo hảo ngẫm lại mười mấy năm nay chủ tử đối với các ngài cùng đối với những người khác có gì bất đồng, thử đổi một góc nhìn khác, có lẽ có thể phát hiện ra điều gì." Huyền Ngọc nói với hai người, sau đó cung kính cúi người rồi cùng Huyền Thanh quay trở về Lộ Hoa Điện, lưu lại hai người một mình suy tư.

"Liễu Hàn. . . Chúng ta tới luyện võ trường trước đi, chờ xong rồi, ngươi ta có rất nhiều thời gian từ từ mà nghĩ." Y Tư Hàn đứng lên vỗ vỗ đất trên người, đối Ti Liễu Hàn vươn một tay, hắn không quên nhiệm vụ ca ca giao cho hắn còn chưa có hoàn thành.

"Hảo." Ti Liễu Hàn bắt lấy bàn tay vươn ra của Y Tư Hàn thuận thế đứng lên, nhiều năm như vậy, chuyện liên quan đến người nọ hắn vẫn cực kỳ lảng tránh, có lẽ hắn nên hảo hảo ngẫm lại.

. . . . . . . . . . . .

Lúc này trong Lộ Hoa Điện, Ti Hàn Nguyệt một thân hồng y dựa vào nằm ở nhuyễn tháp trong nội thất ngửa đầu để bốn nam nhân thay phiên hôn sâu lẫn ôm, bốn nam nhân kia không biết khi nào thì cũng đã thay hỉ phục đỏ tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com