TruyenHHH.com

Du Chau Chan Ai

Hứa Ngụy Châu vui vẻ ngồi vào bàn ăn, hai mắt nhìn quanh bàn mỹ thực, hắn tự mình ra vẻ trẻ con đang đói, hắn không muốn Lâm Thiên Tứ và Jaden lo lắng vì mình.

Trông thấy Hứa Ngụy Châu cũng đã đói, Jaden vội thắp đèn cầy, không gian xung quanh liền tối lại. Lâm Thiên Tứ cũng nhanh chóng mà chạy vào bàn ăn.

' Tôi và Liam sẽ hát, cậu nhất định phải hát chung.'

Cả ba người cùng nhau hát, bài hát vừa kết thúc, Hứa Ngụy Châu cũng đưa tay chống vào lưng ghế mà đứng lên để thổi nến.

'Tôi đã uớc xong.' Sau một lúc, Hứa Ngụy Châu cũng lên tiếng.

' Cậu ước gì?' Jaden hỏi trong khi Lâm Thiên Tứ đi mở đèn.

' Tôi ước cho...'

' Đừng nói a. Jaden, cậu bệnh sao? Đã là điều ước sao lại nói ra? Sẽ không thành hiện thực.' Lâm Thiên Tứ vội chen ngang, tay trái đưa lên gõ nhẹ vào đầu Jaden, tay phải thì tháo sợi thun buộc tóc trên đầu người kia xuống.

' Nói ra thì cũng đã sao? Lúc nhỏ tôi vẫn cứ luôn luôn nói ra điều ước của mình cho mẹ tôi nghe, nó vẫn luôn thành hiện thực đó chứ.'

' Vậy mau nói tôi nghe.' Jaden cười đắc ý.

' Tôi ước hai cậu có thể hạnh phúc, ít ra là không như tôi bây giờ.'

Lời nói của Hứa Ngụy Châu làm tắt hẳn nụ cười trên khuôn mặt hai kẻ còn lại. Cả hai không ai nói thêm gì nữa.

' Ăn thôi, tôi đói rồi.'

Bữa ăn trôi qua trong im lặng. Sau khi ăn xong, Lâm Thiên Tứ giành phần rửa dọn còn Jaden thì cùng Hứa Ngụy Châu đi lên thư phòng trên lầu 2.

' Cậu hôm nay sao lại như vậy?' Jaden lên tiếng trước.

' Tôi hút thuốc được chứ?' Hứa Ngụy Châu tựa lưng lên thanh chắn nơi lan can, thân người hơi ngã về phía sau để đón lấy luồng không khí lạnh lẽo đang dao động dần dần mất ổn định như chính tâm trạng hắn hiện giờ.

' Bác sĩ thì sẽ đồng ý cho bệnh nhân của mình hút thuốc?' Jaden nghiêm mặt.

' Chỉ một điếu.' Hứa Ngụy Châu quay sang phía Jaden, tay tự nhiên đưa vào túi quần mà lấy ra bao thuốc lá cùng bật lửa.

Khói thuốc huyền ảo bay lỡn vỡn trong không trung làm Jaden khó chịu, hắn quay vào thư phòng mà lấy ra một tờ giấy.

' Quà của cậu.'

' Tôi đã cố gắng rất nhiều đó. Từ hôm nay trở đi, cậu không cần phải sử dụng thêm bất cứ loại thuốc nào. Căn bệnh máu loãng cũng đã hoàn toàn được chữa lành, các ống truyền dịch mà cậu cho là phiền phức vẫn luôn tìm đến cậu định kì 3 ngày mỗi tuần thì từ giờ cũng sẽ biến mất.' Jaden cười nhẹ, ngón tay thon dài đưa vào túi quần lấy ra một sợi thun buộc tóc màu đen rồi quay sang phía của Hứa Ngụy Châu. 'Cậu buộc tóc cho tôi đi.'

Hứa Ngụy Châu nhận lấy sợi thun, thân người không còn dựa vào thanh kim loại mà tự lực đứng thẳng dậy, Jaden cũng khụy gối hợp tác. Thân hình của Jaden vốn cao hơn cả Lâm Thiên Tứ (Thiên Tứ cao 1m89 nha) do đó nếu hắn không cúi thấp thân mình, sợ rằng Hứa Ngụy Châu sẽ phải dụng sức nơi chân nhiều hơn.

' Xong rồi.' Hứa Ngụy Châu nhanh chóng mà hoàn thành, hắn biết rõ Jaden là đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Hắn không muốn điều đó.

' Cảm ơn!' Jaden ngập ngừng một lúc. 'Cậu thích món quà của tôi... không?'

' Tôi thích món quà cậu chuẩn bị lúc sau nhiều hơn.' Hứa Ngụy Châu nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng nâng điếu thuốc đưa lên môi.

' Cậu đã biết? Là Liam?'

' Cậu ấy không nói gì cả. Chỉ là vô tình mà tôi biết thôi.' 

Cuộc đối thoại cũng chấm dứt từ đó, hai người cứ thế mà đứng nơi ban công, mặc tình bao nhiêu luồng gió lạnh thổi qua người, hương thơm nhẹ nhàng pha lẫn mùi thuốc lá của Hứa Ngụy Châu phản phất trong không trung. Jaden thầm ước, giá như thời gian ngưng đọng, hắn nhất định sẽ ôm lấy nam nhân gầy yếu kia vào lòng mình, sẽ hảo hảo mà chăm sóc, sẽ không để cậu ta phải chịu đựng thêm bất cứ khó khăn nào.

Hứa Ngụy Châu khẽ đứng thẳng, phi thường mà nhìn thẳng vào khuôn mặt nam nhân bên cạnh mình, đôi mắt nhắm nghiền với hàng lông mi ngắn nhưng đổi lại đó là màu sắc khác biệt và rất dày, cặp chân mày rậm rạp với đường nét rõ ràng dứt khoác, đôi môi cong khô nhặn rỉ máu vài nơi vẫn là chiếc mũi đặc biệt nhất, hình dáng đặc trưng của người Pháp.

' Tỉ lệ hoàn hảo.' Hứa Ngụy Châu cảm thán rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Jaden. 'Cậu có biết, trong khoản thời gian tôi học vẽ, tôi đã muốn tìm thấy một người có tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo không sai biệt.'

' Đừng bảo cậu xem tôi là tượng.' Jaden mơ màng mở mắt, ánh nhìn hướng về khuôn mặt yêu mị của Hứa Ngụy Châu.

' Không, chỉ là... nó thật sự đẹp, rất hoàn hảo.' Hứa Ngụy Châu thật lòng nói. Bước chân di chuyển thân mình về phía trước Jaden, dụng sức nơi bàn chân mà nâng thân người lên cao, đôi môi mấp máy nơi trái tai Jaden. 'Tôi muốn hôn cậu.'

Jaden chưa từng nói mình yêu Hứa Ngụy Châu nhưng điều đó dễ dàng mà thấy được trong hành động của hắn, tình yêu này đã nhiều năm như vậy, Jaden căn bản có thể chối bỏ được sự câu dẫn này? Căn bản là không thể.

Đôi môi khô cằn nhanh chóng mà cuốn lấy Hứa Ngụy Châu, Jaden thèm khát cảm giác này quá lâu rồi. Cánh môi dày dặn vẫn còn hương vị của thuốc lá pha lẫn vị ngọt của nước hoa quả trong bữa tối. Jaden không tự chủ mà cắn lên, một cỗ mê luyến dâng lên trong lòng. Đưa lưỡi nhẹ nhàng đi vào nơi khoang miệng ấm nóng, từng gang từng tất đều là hạnh phúc, Jaden hắn có chết cũng cam tâm.

Giữa hai con người đang triền miên nơi ban công lạnh lẽo, mùi sách cũ thoang thoảng bên trong gian phòng lại phản phất nơi cánh mũi của một người khác. Ánh mắt từ lúc bước vào đây cho đến bây giờ vẫn luôn dán chặt lên tấm lưng gầy gò của người nào đó được cho là đã chết. Hắn thật không rõ bên trong mình bây giờ đang có cảm xúc gì.

Hứa Ngụy Châu đương nhiên biết rõ hắn đang làm gì, từ lúc châm lên điếu thuốc ấy hắn đã thấy được sự hiện diện của Hoàng Cảnh Du, hắn bất ngờ sao? Đương nhiên là có chứ nhưng hắn phải làm gì? Chạy ra ngoài đó và nói với Hoàng Cảnh Du rằng tôi còn sống và sau ngần ấy thời gian trái tim tôi vẫn là của cậu như sẽ im lặng và nhảy xuống ban công này? Ngu xuẩn. Hứa Ngụy Châu hắn không đủ can đảm để đến bên cạnh Hoàng Cảnh Du trong cái bộ dạng khốn khổ này, hắn là không thể. Tốt nhất là Hoàng Cảnh Du mắt tỏ có thể nhìn thấy mọi thứ, hắn muốn Hoàng Cảnh Du triệt để mà hận mình.

Nửa giờ trước.

' Cuối cùng cũng xong.' Lâm Thiên Tứ loay hoay với đống hỗn độn dưới bếp xong xuôi thì tự khen mình tài giỏi. Nhìn lại đồng hồ cũng điểm 8 giờ 30.

' Tiểu Miêu vừa nảy còn nói là muốn uống sữa.' Lâm Thiên Tứ khó chịu nhìn vào tủ lạnh, tên Jaden kia sớm đã dùng hết lượng sữa có sẳn để nấu ăn. Suy nghĩ có chút lười biếng nhưng người kia lại muốn uống sữa, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu vẫn là hắn quyết định đi mua.

' Tôi đi mua đồ một chút.' Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, trừ những việc làm cho Hứa Ngụy Châu, cái việc mà đứng tại tầng trệt để nói chuyện với người ở lầu 2 hơn nửa là còn ở ngoài ban công nơi lầu 2 có lẽ là điều ngu ngốc nhất mà Lâm Thiên Tứ hắn đã làm.

Bước ra khỏi nhà mà không khóa cửa, dù sao cũng chẳng có ai mở cửa cho mình lúc quay về, nơi này lại có camera ghi hình, hắn yên tâm mà rời khỏi.

Hoàng Cảnh Du cùng Ana đi được nửa đường thì Ana bảo là có việc, phải quay về nhưng do phải đến hẳn vùng ngoại ô xa xôi nào đó nên đã tự bắt xe mà đi. Hoàng Cảnh Du ban đầu có ý định sẽ quay về nhà nhưng là do lâu ngày đã không gặp Jaden nên quyết định đi tiếp, đến nơi lại thấy vườn không nhà trống, bên trong lại nhìn thấy 2 quả siêu xe mà 1 chiếc trong đó là của Jaden. Thoải mái đẩy cổng và cho xe vào nhà, theo thói quen của Jaden hắn thường sẽ ở tầng cao nhất trong ngôi nhà. Quả thật Jaden ở đấy, là ở cùng với Hứa Ngụy Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com