Du An Chien Thuat Su Ky Uc
"Quá chậm. Hãy thử lại đi Lacie còn Alice thì hãy tập chung vào việc tấn công gây xao nhãng vì em có thể điều khiển những sợi dây tốt hơn Lacie. Còn Lacie hãy tập chung vào việc làm chủ ma thuật của mình vì em có lượng ma thuật tinh khiết hơn, hai đứa phải biết cách phối hợp hoàn hảo.""Bọn em rõ rồi.""Vậy ta hãy thử một lần nữa trên Golem được chứ.""Em đồng ý nhưng có thể cài Golem có mức tấn công xuống thấp được không, em sợ Lacie sẽ ko chịu được.""Đừng lo Alice, hãy cho chúng xem điệu múa của chúng ta."Alice gật đầu rồi toàn bộ xung quanh đám Golem bị bọc bởi những đám mây và những bông hoa hồng trắng nhưng bên trong nó là những sợi dây rối, những sợi dây được che phủ trong những giấc mơ rồi tấn công khi đối thủ không ngờ tới nhất. Nhưng tất cả chỉ là một sự che phủ, một bức màn mộng mơ vì ở phía sau là Lacie, trong tay Lacie là những sợi dây màu đỏ, những sợi dây sớm hợp thành một thanh lao. Khả năng của Lacie là ký ức, Lacie có thể vận động sợi chỉ đỏ hình thành những vũ khí của người thiên sa, những khí cụ này có sức mạnh giống như ban đầu nhưng sẽ tan vỡ sau 1 lần dùng duy nhất. Nhưng do khả năng sử dụng năng lượng cao nên chẳng có vấn đề gì trong việc Lacie không lạm dụng chúng cả, tất cả những ký ức về những bảo vật và ký ức của tộc thiên sa."Cả hai em đã làm tốt lắm, giờ hãy đi nghỉ được chứ, có lẽ mai chúng ta sẽ đi thăm một nơi rất cũ nên hãy nghỉ ngơi.""Bọn em rõ rồi."Nói xong thì cả hai đứa trẻ đều cùng nhau trở về tầng 35 của tòa tháp phương Đông nhưng tôi thì ngồi lại và nói chuyện với Elliot vì có vẻ cậu ta rất lo lắng."Anh đã rất lo lắng trong lúc đó đúng chứ ?""Có vẻ như cơ thể của cả hai đứa khá ổn nhưng anh vẫn sợ chúng không thể chịu nổi được ma thuật, dù sao thì đây cũng là cơ thể nhân tạo nên chúng vô cùng mỏng manh. Nếu như sử dụng ma thuật quá mạnh thì có lẽ chúng sẽ không chịu nổi.""Đừng lo lắng, hai đứa nó rất mạnh nhưng ma thuật của khếch tán ra ngoài nên chúng sẽ không bao giờ bị quá tải mà nếu như anh lo về cạn kiệt ma thuật thì em đã làm cho chúng 2 chiếc vòng cổ rồi, ma thuật bị khếch tán sẽ bị hấp thụ lại vào đó nên mọi chuyện vẫn ổn.""Cẩn thận được chứ, nếu hai chiếc dây chuyền đó bị phá hủy thì nó sẽ là một quả bom phá nổ cả hành tinh này đó.""Nó chỉ không thể bị phá hủy được, cả chiếc dây chuyền đó được làm từ một thứ vật chất em tìm được ở tàn tích phương nam.""Vậy em nên nghỉ ngơi đi, dù sao thì mai cũng là ngày mai em sẽ đến Soleil mà.""Cũng 3 năm rồi nhỉ, thực sự sau khi đi khỏi Soleil thì em cũng tin tưởng vào con người ở đó sẽ thực sự tự cố gắng để có thể thay đổi thế giới của họ. Em tin rằng thế giới này sẽ thượng đẳng hơn thế giới cũ của em, mọi thứ đều có thể đúng chứ ?""Đừng lo, vậy giờ hãy đi nghỉ được chứ, em đã thức 3 ngày rồi đó."Cứ như vậy tôi không thể cưỡng lại 1 giấc ngủ đang vẫy gọi, tất cả niềm vui hiện tại, có lẽ đến lúc để xây lên một giấc mơ khác biệt. Những cơn ác mộng hay những vườn địa đàng vắng lặng này, biết đâu nếu tận dụng các giấc mơ tôi có thể gia tăng khả năng chiến đấu của mình. Vậy hãy biến giấc mơ này thành một chiến địa và kẻ thù của ta chính là chúng, những kẻ đã bắt giữ chúng ta, tra tấn chúng ta. Toàn bộ vườn địa đàng biến mất và trước mắt tôi là chính là chúng, tất cả những kẻ đã từng hủy hoại chúng tôi. Tôi không thể nhớ rõ nên chúng luôn luôn mờ nhạt nhưng chắc chắn những vũ khí đó là thứ không ai có thể quên, ảo ảnh tạo ra quá thực nên việc chúng lao vào tấn công tôi không có gì lạ."Dù sao cũng chỉ là mấy cái bóng đáng thương mong được tồn tại nhưng mà các người đã phạm vào ranh giới lớn nhất rồi vậy thì hãy tự chào tạm biệt với bản thân đi được chứ."Cho dù là cải thiện bản thân nhưng không bao giờ được phép trở nên điên loạn và rơi vào vô thức để cho ác mộng kiểm soát bản thân. Không được để cho việc trả thù khiến bản thân mình rơi vào mất kiểm soát vì như vậy thì bản thân không còn đủ lý trí nữa, điều mà ông nội luôn luôn dạy tôi và cũng như là điều tôi luôn luôn ghi nhớ. Cách đi của một nhà vua."Vậy nhớ về nhà sớm được chứ.""Em biết rồi mà, Lacie, Alice chúng ta đi thôi.""Hẹn gặp lại sau nhé mọi người."Con đường đi đến Edolin thì khá dễ nhưng con đường đi về Soleil lại mang nhiều ký ức và kỷ niệm hơn. Đầu tiên nơi chúng tôi dừng lại là Hồ lá phong, nơi đây là nơi mà người thầy của Hogo được chôn cất, mặc dù đã 3 năm trôi qua nhưng có vẻ như ngôi mộ vẫn được chăm sóc nhưng thay vì nghĩ đây là 1 phép màu thì có lẽ vẫn có người đi qua đây. Chúng tôi vẫn đứng ngoài và cho Hogo một khoảng thời gian nhưng cho dù có ở ngoài thì ai ngờ rằng người chúng tôi nghĩ đến đã ở đây."Ba người là ai nhỉ, tôi có đến nơi này nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy ba người.""Vậy một cô gái lang thang trong khu rừng này thì có mục đích gì vậy, chẳng phải là việc mà chúng ta phải làm là ở lại Soleil sao ?""Tôi là em họ của Sione. Francie nhưng ba người là ai vậy ?""Ồ vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi nhưng bây giờ có lẽ chúng ta sẽ phải chào tạm biệt rồi, Alice, Lacie chúng ta đi thôi, Tomoe em bảo Hogo được chứ ?""Vâng."Chúng tôi và Tomoe tách nhau ra nhưng lý do tôi để Tomoe lại thực ra cũng để bảo vệ cho Hogo, mặc dù Francie luôn luôn chăm sóc phần mộ của người thầy của Hogo nhưng vẫn không thể tin tưởng ngay lặp tức. Cô ta giống như 1 người vô cùng kỳ lạ nhưng có lẽ nó chỉ là vỏ bọc nhưng nếu như đã cẩn trọng thì cô ta sẽ vô cùng cẩn trọng, cách nói chuyện và cũng như cách giới thiệu bản thân, nói tên và 1 phần nhỏ thân thế khiến đối thủ đáng ngờ."Lại gặp em ở đây rồi.""Charle. Anh đến nhân quốc để làm gì vậy ?""Anh vẫn chỉ quan sát nhân quốc thôi.""Đó là những gì một nhà vua làm đúng chứ, quan sát vương quốc của mình.""Không, anh quan sát nó vì nó giống như 1 di sản, một món đồ lưu niệm ở trong tủ kính mà ta không thể chạm vào nữa. Cả nhân giới đã tốt hơn nên có lẽ họ đã tìm được con đường mới và điều đó nhờ em, cách em đã chỉ huy quân sự, yêu cầu sự giúp đỡ của 2 nhà ma thuật mạnh nhất. Có lẽ em thật sự có thể thay đổi thế giới này.""Không, đó là do con người tự quyết định, con người ở thế giới này sẽ làm như vậy thôi, em chỉ làm đúng 1 việc đó là đẩy họ đi. Mặc dù biết là bản thân làm vậy là quá đáng nhưng mà em vẫn sẽ làm. Nhưng anh sẽ không thăm nhà vua mới sao ?""Hãy để cậu ta tự trị vì, anh tin rằng bằng tương lai mà em đã dọn dẹp. Anh sẽ về Edolin trong vài ngày nên hãy tự thư giãn được chứ.""Anh về sớm vậy sao ?""Anh về gặp cha anh.""Cha anh ?""Đó là một bí mật."Charle cứ như vậy mà biến mất dù sao thì đó cũng là Mer ở trong cơ thể đó nên việc sử dụng ma thuật không có gì quá khó cả. Nhưng quan trọng hơn là đi đến cung điện trước dù sao thì mọi người cũng đang ở đó, những người bạn và những người học trò. Hogo và Tomoe đã đi bên cạnh chúng tôi ngay sau đó và chúng tôi đi vào trong thủ đô, đường phố vẫn như vậy nhưng có vẻ như đã có ít căn nhà bỏ hoang và khu ổ chuột hơn. Tiến sâu hơn là tòa lâu đài và cũng như là khu dân cư gần đó, tác dụng của chúng bây giờ khá giống một khu chợ hơn nhưng có vẻ như mọi người đều thì thầm một số đứa trẻ hay chạy ra chỗ gần chúng tôi nhưng tôi cũng chỉ tiến đến cung điện."Cậu bé à, cậu không thể dẫn toàn bộ tất cả những người này vào đâu.""Hãy gọi tướng quân Abelard và đừng lười biếng được chứ, mới có 3 năm thôi mà các người đã quên rồi sao ? Hay các người là người mới ? Ta là Hige.""Thầy !"Người đi ra ngoài đón chào chúng tôi là Libitina và Kuoni đầu tiên, mặc dù mới có 3 năm thôi nhưng mà với cả hai phát triển bình thường thì giống như hai người lớn rồi. Bên tay của Libitina là một đứa bé, có vẻ như hai người đã có con và cưới trong 3 năm qua, đi sau là Sione và đi ra cuối cùng là Abelard. Mặc dù có 3 năm trôi qua nhưng Abelard và Sione vẫn như lúc mà chúng tôi mới gặp, có lẽ là do khả năng bán thần nên ông ấy vẫn luôn luôn tuổi 43. Abelard đi ra và cười lớn khi thấy chúng tôi, lão già này đúng là càng ngày càng điên nhưng mà có lẽ do là người già nên cũng vui tính."Có vẻ cậu đã trở về rồi đó anh hùng, nhà vua cũng mong được gặp cậu từ rất lâu rồi.""Vậy thì có lẽ là phải thăm hỏi thôi, một đời vua khác của Soleil. Tôi tự hỏi ngài sẽ nhào nặn tương lai như thế nào đây."Tôi đi theo Abelard mặc dù nghĩ là một nhà vua sẽ ở trong 1 căn phòng to lớn ngồi trên ngai vàng nhưng sau khi nghe Abelard nói rằng vì người dân sống trong nghèo khó thiếu nhà cửa thì tôi mới nhận ra nhà vua tốt thế nào. Do thiếu nhà cửa và cũng như kinh tế khó khăn, ngài đã tự biến phòng tiếp triều thành phòng nghỉ của quân lính và phòng ngủ của ngài cho người hầu nhưng mà sau khi các quý tộc cố ý tham nhũng và cũng như bị xử tử hàng loạt đã giúp cho mọi thứ trở về bình thường nhưng nhà vua vẫn bị ám ảnh bởi sự nghèo khó. Chúng tôi đi theo Abelard ra sau cung điện và chúng tôi đến một căn nhà làm bằng gỗ khá đơn giản, có một cửa sổ và mái lợp bằng gỗ, bên ngoài có một hàng cây. Chúng tôi mở cửa đi vào thì nội thất vô cùng đơn giản khá giống với căn nhà cũ của chúng tôi ở Cornig nhưng vì lý do gì cơ chứ ? Ở trên giường là một cậu thanh niên khá gầy, mái tóc màu tro và cũng như là cơ thể yếu và ho ra máu ngay khi chúng tôi đến gần."Tôi đã nghe qua về cậu quân sư, thật là một vinh hạnh khi gặp cậu ở đây. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi và cũng như là xin lỗi về thể trạng hiện tại của tôi.""Đừng như vậy được chứ, ngài là 1 nhà vua, ngài phải biết cách chăm sóc bản thân tốt hơn nhưng có lẽ giúp đỡ ngài thêm 1 lần nữa cũng không làm tôi mất gì cả. Tomoe, em có thể chữa được chứ ?""Việc này dễ thôi nhưng mà em sẽ chỉ làm nếu như người đó biết cách quý trọng bản thân mình. Em sẽ giúp anh ấy khỏe lại một lần nhưng chỉ một lần duy nhất thôi."Dù sao cũng đã 3 năm từ lần cuối tôi ở Soleil, nơi này đã có nhiều thay đổi nhưng nếu như muốn biến nó thành một phần của thế giới mới thì cần có nhiều thay đổi nữa, vẫn còn nhiều nơi quá khổ cực nhưng có lẽ đó là bản chất không thể thay đổi của sinh vật. Nhưng ít nhất nó vẫn có lẽ nó vẫn tốt hơn ở trái đất, thế giới này đang dần thay đổi và trái đất sẽ không được làm ảnh hưởng đến nó."Vậy thì tình hình thế nào rồi Sou ? Mọi chuyện khá ổn, ít nhất nhà vua vẫn ổn định lại nên không còn gì đáng ngại nữa nhưng mà có vẻ như cậu vẫn suy nghĩ gì đó đúng không Hige ?""Dù sao thì cũng đã về đây rồi, có lẽ là làm một vài việc để cải thiện tình trạng ở đây là tốt nhất."Khung cảnh ở Soleil được chiếu sáng bởi ánh mặt trời nhưng mà trên cả điều đó, Soleil được chiếu rọi bởi con tim của những người ở đây, biết đâu rằng ở đây lại có thể phát triển thịnh vượng hơn nhờ nhà vua hiện tại nhưng giờ không nên lằng nhằng và phải đi vào phần việc chính. Đến lúc để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh đó rồi, có lẽ nghiên cứu ma thuật của nhà Giselbert và nhà Naudé sẽ giúp cho ma thuật của Lacie và Alice phát triển tốt hơn."Thầy gọi bọn em sao ?""Cậu cũng gọi cả chúng ta nữa, nếu cần nhờ đến chúng tôi thì đây là việc đáng quan ngại rồi đúng chứ ?""Để nói thật thì có lẽ chúng ta đang đứng trên bờ vực của sự hủy diệt, tôi biết là sai khi bắt mọi người chiến đấu nhưng đây là vì thế giới này, kẻ thù từ 1 thế giới gọi là Altoris đang có âm mưu chiếm lấy nó. Những học trò và những người bạn hãy chiến đấu cùng với tôi. Tôi không thể chiến đấu đơn độc.""...Bọn em sẽ chiến đấu, vì tương lai của thế giới này.""Nhóc nói thế là làm khó chúng ta rồi, tất nhiên chúng ta cũng sẽ chiến đấu. Đừng quên, chúng ta sẽ không chiến đấu đơn độc."Bọn ta đang chuẩn bị rồi Altoris, các người sẽ làm gì để đấu lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com