TruyenHHH.com

DƯ ÂM [oneshot, Alldaniel, Lookism, ĐN]

Chương 1 : JayDan

BunnySimpEmbeDaniel

Anh : Jay
Em : Daniel

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Dưới ánh chiều hoàng hôn ấm áp, bầu trời chuyển từ màu xanh ngọc sang màu cam đỏ rực rỡ. Ánh nắng mặt trời lúc này không còn quá chói chang như ban ngày mà mang đến sắc màu dịu dàng, phủ lên khắp cảnh quan những tia nắng vàng ấm áp. Những đám mây trắng bay lượn như những chiếc thuyền trên bầu trời xanh ngắt, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Hai người cùng nhau đi bộ trên con đường nhỏ, từng bước chân in dấu trên lối đi đầy lá vàng rụng. Họ cõng nhau như một tình cảm thắm thiết, bước đi chậm rãi giữa không gian yên tĩnh của làng quê. Ánh hoàng hôn soi rọi qua những tán cây, tạo nên những bóng cây dài trên đường đi. Tiếng chim ríu rít từ trong khu rừng như làm đẹp thêm bầu không khí ấm áp này .
Mỗi bước đi, họ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của nhau, những cử chỉ nhẹ nhàng và những nụ cười tỏa nắng trong niềm vui hạnh phúc. Bầu trời chuyển sang màu tím huyền ảo, làm nổi bật thêm sự thanh bình của cảnh vật và tình yêu thương bao quanh.
Đột nhiên em lên tiếng hỏi anh

"Hôm hay trời đẹp ha Jay?"

"Đúng rồi đó,cậu có biết vì sao nó đẹp không?"

"Hửm? Không, tại sao vậy?"

"Tại vì có cậu đó"

Anh cười nói chọc ghẹo em , anh đâu biết rằng gương mặt em đã đỏ bừng vì câu nói đùa của anh rồi , anh thấy em im lặng thì nghỉ thầm rằng chắc do mình giỡn làm em giận . Anh mới lên tiếng bắt chuyện

"Sao cậu im lặng rồi? Tớ lỡ chọc có xíu thôi mà ? Thôi đừng giận tớ nhá ! Tớ mua kẹo cho cậu này , ở trong túi đó"

"Tớ có giận cậu đâu , mà cảm ơn vì mấy viên kẹo nha"

Em cười nói bên tai anh , đang cười bỗng em suy nghĩ gì đó rồi im hẵn đi , được một lúc mọi thứ yên tĩnh của cảnh vật và tiếng gió thổi cùng tiếng chim hót, kèm theo hương thơm của cánh đồng .

"Jay này ! "

"Hửm sao đấy?"

"Nếu như, chỉ là nếu như thôi , lỡ tớ không ở đây nữa thì sao? Cậu có còn nhớ tớ không? Hay là sẽ quên mất"

"Cậu nói khùng điên gì vậy "

Jay nói với tone giọng đầy cảm xúc và chân thành. Ánh mắt anh sáng lên trong ánh hoàng hôn, đôi mắt chứa đựng biết bao tình cảm không thể diễn tả hết bằng lời.

"Dù là năm năm hay mười năm hoặc hai mươi năm đi chăng nữa thì tớ vẫn mãi mãi nhớ đến cậu."

Daniel cảm nhận được từng rung động từ giọng nói của Jay, lòng em chợt trào dâng một nỗi xúc động khó tả. Em siết chặt đôi tay quanh vai của Jay ,cảm nhận hơi ấm từ người cậu bạn thân yêu. Ánh nắng cuối ngày phản chiếu trên gương mặt Daniel ,tạo nên một vẻ đẹp rực rỡ và lấp lánh.

"Không biết đâu tớ chỉ hỏi bân quơ vậy thôi à , để xem thử cậu có nhớ tớ không ấy mà"

em cười mỉm rồi nói mấy lời đó với Jay , Jay nghe xong thì cũng không đáp lại mà chỉ im lặng bước từng bước về nhà của em , anh cõng em trên lưng mình mà đi những bước nhịp nhàng . Con đường quê bình yên hiện lên với những tán cây rủ bóng, tiếng chim ríu rít từ xa xa vọng lại. Hai người tiếp tục bước đi trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân và những lời hứa hẹn đầy xúc động khi nãy. Buổi chiều hoàng hôn ấy, cùng với lời nói chân thành của Jay, sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đẹp, khắc sâu trong trái tim họ.
Đến trước nhà Daniel, căn nhà nhỏ xinh mọc mạc , có vài cây hoa anh đào mọc trước sân nhà , nó nở hoa làm mùi hương thơm bay phấp phới.

"Tới nhà tớ rồi , à mà cậu hãy hứa với tớ chuyện này nhé ?"

"Chuyện gì thế? Cậu nói đi , cứ làm thần bí chi vậy ha"

"Ừm thì, vào mùa hoa đào nở tiếp theo, cậu hãy cùng tớ đi ngắm nhé , chỉ riêng hai ta thôi , có được không?"

"Ngốc ạ , cậu thích ngắm lúc nào cũng được, tớ đều sẽ ngắm cùng cậu"

"Vậy cậu hứa nhé? Đưa tay đây rồi tớ mới tin"

"Trẻ con ghê, tớ hứa nè được chưa"

Cả hai đứng đan  tay nhau để tỏ ý giao kèo lời hứa hẹn này .Buổi chiều mùa xuân, không khí trong lành và ấm áp. Cây hoa đào già đứng sừng sững giữa khoảng sân rộng, những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống trong gió như những cánh bướm mỏng manh bay lượn. Khung cảnh trở nên như một bức tranh tuyệt đẹp, với hàng ngàn cánh hoa hồng nhạt bay lượn trong không gian, tạo nên một cảm giác vừa lãng mạn vừa huyền ảo.Dưới tán cây, Jay và Daniel đứng đối diện nhau, ánh mắt chứa đựng biết bao cảm xúc. Ánh nắng cuối chiều len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và ấm áp. Những cánh hoa đào tiếp tục rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào vai và tóc họ, như muốn chứng kiến lời hứa hẹn đầy ý nghĩa.
Những cánh hoa đào bay lượn xung quanh họ, như những lời chúc phúc từ thiên nhiên. Lời hứa hẹn dưới tán cây đào, giữa mùa xuân ấm áp, sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim họ, trở thành một kỷ niệm đẹp không thể phai mờ.

"Jay mày làm gì mà ngồi thẫn thờ đó vậy , thằng Daniel không về nữa đâu, đừng đợi nữa, mày đợi nó 4 năm rồi đó, đừng cố chấp nữa chỉ khổ bản thân thôi"

Người bạn đứng an ủi Jay , thấy anh không lay chuyển gì mấy thì người đó cũng bỏ đi , còn lại mình Jay với nỗi nhớ và những dòng suy nghĩ của mình.

"Không về , năm nay cũng không về, Daniel cũng không về"
"Cậu đi đâu rồi ? Sao không về chơi với tớ, cậu là đồ thất hứa"

Jay ngồi xổm bên cạnh tủ đựng đồ, đôi vai anh rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt anh rơi xuống, thấm ướt cuốn sách vở nằm ngổn ngang trên sàn. Mỗi giọt nước mắt như một lời thổn thức đầy đau đớn, phản chiếu sự tổn thương sâu sắc trong lòng anh .Anh  úp mặt vào đôi bàn tay, tiếng khóc vỡ òa không kìm nén được nữa. Đôi mắt anh đỏ hoe, sưng húp vì khóc quá nhiều, phản ánh những nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng trong 4 năm qua.
Mọi người đều tan học và về nhà chỉ còn lại mình anh với nỗi nhớ em , có vài người hiếu kỳ khi thấy anh khóc ở đấy , nhưng họ cũng thôi vì sợ không dám lại gần anh .
Anh thu dọn đồ đạc rồi cũng theo dọc con đường mà về nhà mình , anh đi ngang qua nhà em , căn nha không một bóng người, nó đống mạng nhện, dây leo tứ tung , cũng phải thôi , đã bốn năm rồi , kể từ lúc Daniel rời khỏi vùng quê này .
Ở nhà , anh nằm trên chiếc giường, tay thì cầm tấm ảnh của em và anh, kèm theo một chiếc nhẫn đôi .

" Cậu ngốc thật Daniel, sao cậu lại nhét chiếc nhẫn này vô túi áo tớ vậy ? Cậu nhét nó khi nào ? Có phải lúc cậu lấy kẹo đúng không?"

" Năm nay cậu cũng không về sao ? Tớ nhớ cậu rồi , họ nói tớ bị bệnh , nên kêu thầy về trị bệnh cho tớ"

"Nhưng tớ biết đó không phải là bệnh gì hết , mà tớ yêu cậu , chẳng lẽ con trai yêu con trai là bệnh sao ?"

"Tớ đau lắm, họ dùng cây đánh vào người tớ , nói là xua đuổi bệnh để tớ không thích cậu nữa, tớ cãi lại cha mẹ , thì họ đánh tớ mạnh hơn nữa, bảo rằng tớ bị nặng lắm rồi."

"Khi đó là cậu cầu hôn tớ rồi phải không? Vậy tớ xem như chiếc nhẫn này là cậu cho tớ, rồi đến khi cậu về, tớ sẽ đem ra và cầu hôn cậu , tớ sẽ cho họ biết rằng tớ không có bị bệnh gì hết "

Trên chiếc giường  trắng tinh, một người nằm đó, thân hình gầy guộc và yếu ớt.Da của anh tái nhợt, gần như trong suốt, lộ rõ từng mạch máu xanh mỏng manh bên dưới. Đôi mắt anh nhắm nghiền, mi mắt mỏng như sáp, khẽ rung lên theo từng hơi thở khó nhọc. Đôi mắt nặng trĩu thâm quầng hằn trên khuôn mặt khắc khổ, phản ánh biết bao tháng ngày đau đớn và mệt mỏi.Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt và tiếng nấc nghẹn của anh. Những tia sáng của ánh trăng cuối cùng của ngày len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh một ánh sáng mờ nhạt. Cuộc đời anh như ngọn nến sắp tàn, mong manh và yếu đuối trước cơn gió của số phận. Tay vẫn nắm lấy tấm hình của hai người, tay kia thì đã đeo chiếc nhẫn mà em tặng anh . Anh nhắm mắt nhớ lại từng dòng kí ức đẹp đẽ của cả hai , phải chi lúc đó anh bày tỏ tấm chân tình của mình cho em sớm thì tốt biết mấy , anh hối hận vô cùng . Đêm hôm đó anh đã từ bỏ thế gian này , ngày anh mất là ngày hoa đào nở rộ đẹp nhất . Khi anh mất anh cũng không hề biết rằng người anh yêu đã chết từ 4 năm trước, cái ngày mà anh cõng em về cũng là cái đêm định mệnh hôm ấy , em đột nhiên phát bệnh , người nhà phải chuyển em đi đến nơi khác chữa bệnh nhưng không may rằng em đã chết ngay trên đường đi đến bệnh viện. Lúc em chết em cũng đeo chiếc nhẫn đôi đó , thể hiện tình cảm mà em dành cho anh là vô bờ bến. Lời hứa thì mãi còn đó nhưng không còn người để thực hiện nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com