Chương 8
Lúc này căn nhà không bật quá nhiều đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn điện gắn trên tường ở huyền quan. Người đàn ông không rõ mặt mũi đứng đó, sấm chớp bên ngoài không ngừng lóe lên, bầu trời đêm chợt sáng rồi vụt tắt, hắt lên khuôn mặt như tượng tạc của hắn, làm lộ ra đôi mắt như dã thú đang nhìn chằm chằm vào cậu. Chu Cẩm lập tức bị dọa cho điếng người, đầu óc cậu trống rỗng, mặc kệ người đàn ông có là khách quý hay người anh trai thường đối xử tốt với cậu, Chu Cẩm nhanh tay muốn sập cửa lại. Đáng tiếc, cánh cửa kẹt cứng ngắc, bị chân của hắn chặn đứng. "Chu Cẩm à, là anh Hạo Hiên đây." Giọng nói dịu dàng vang lên, chỉ khiến cho Chu Cẩm sợ muốn chết. Tại sao phải đến đây giờ này, hắn biết rõ nhà Kiều Lan đi vắng mà, hắn đến đây làm gì?Bàn tay to lớn luồn vào, mạnh mẽ từng chút một muốn đẩy cửa ra. Sức của cậu làm sao có thể so với hắn, dù cho cố hết sức cũng đành từng bước lùi về phía sau, Chu Cẩm quơ quạng muốn bật công tắc đèn.Rất nhanh căn nhà đã được nhuốm một màu vàng, sáng bừng ấm áp. Như một chiếc mặt nạ giả tạo che lấp đi tối tăm lạnh giá. Hạo Hiên vẫn giống như thường ngày, một bộ dáng ôn như nước nhìn cậu mỉm cười. Chỉ có điều hành động của hắn thật khác thường, hắn vừa cường ngạnh xông vào đây, đánh tan sự bình tĩnh của Chu Cẩm, cậu có phần thất thố vội hỏi. "Sao anh lại đến đây?"Hạo Hiên tự nhiên như ở nhà, chả có chút ngại ngùng nào mà tháo giày cởi áo khoác. Lớp áo ấm dày dặn che đi mưa gió lạnh lẽo, chừa lại cho hắn một thân khô ráo ngã vào trên sô pha. "Anh mới đi công tác về, nghe nói em ở nhà một mình nên tiện đường ghé qua thăm hỏi. Chu Cẩm cho phép anh đêm nay ngủ lại được không?" Giọng điệu nửa đùa nửa thật, ánh mắt chăm chú quan sát biểu cảm co rúm đáng yêu của thỏ con.Chu Cẩm chỉ mãi đứng đó im lặng, giương đôi mắt to tròn nhìn hắn. Hạo Hiên cũng không cần cậu phải trả lời, hắn đứng dậy bước tới chỗ cậu, nhanh nhẹn bắt lấy thiếu niên muốn co giò chạy trốn, một đường kéo về sô pha. "Đừng đứng đó mãi làm gì, lại đây với anh."Cưỡng chế cậu ngồi xuống, bản thân thì ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn tay nắm chặt Chu Cẩm không buông. Hạo Hiên thật sự mệt mỏi, hắn từ sân bay chạy thẳng về đây, nguyên một ngày trời không được nghỉ ngơi, hôm nay hắn nhớ Chu Cẩm quá, thật nhớ cậu, cũng muốn cậu đến chết. Không nhịn được kéo thiếu niên thơm mềm vào trong lòng, hương cam quýt dịu nhẹ chui vào trong mũi, đầu óc hắn vì mệt mỏi theo đó mà lâng lâng. Hạo Hiên giống như bị bỏ bùa, hắn điên cuồng hít ngửi như một con chó lớn, bàn tay cũng không an phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng run bần bật. Chu Cẩm kinh hãi thét lên, vùng vằng đẩy hắn ra. Người đàn ông còn đang mê muội nên không kịp phòng bị, không cẩn thận để cho cậu chạy mất, hắn chồm người lên muốn bắt lấy nhưng bất thành. Cho đến khi chấn chỉnh lại đầu óc thì cậu đã chạy đến cầu thang.Bên tai là tiếng bước chân đang ngày càng tới gần, Chu Cẩm lo sợ đến mặt mũi trắng bệch, tim như nghẹn ứ. May sao còn kịp chạy vô phòng khoá cửa lại, nhốt gã đàn ông đáng sợ ở bên ngoài. Nếu chỉ sơ suất 1 giây thôi, cậu không thể tượng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.Hạo Hiên không ngừng đập cửa, cửa phòng vì tác động mạnh mẽ mà rung lắc như muốn sụp đổ, Chu Cẩm nhanh chóng đẩy hết mọi thứ có trong phòng chặn cửa lại, lúc này mới coi như yên tâm, cả người cậu đầy mồ hôi, ngã quỵ xuống đất nặng nề thở dốc. "Chu Cẩm, đừng sợ, em mở cửa ra đi, anh có chuyện muốn nói." "Xin lỗi em, là lỗi của anh, Chu Cẩm ngoan, mở cửa ra đi mà."Kèm theo tiếng đập ngày một nhanh và mạnh dần, Hạo Hiên liên tục dùng giọng điệu như dỗ con nít vỗ về an ủi, hai thứ hoàn toàn đối lập kết hợp, tạo nên một khung cảnh sặc mùi biến thái.Chu Cẩm muốn gọi điện thoại kêu cứu nhưng lại phát hiện mình bỏ quên ở phòng khách, đứa nhỏ đáng thương chỉ có tự ôm lấy chính mình, níu giữ một chút cảm giác an toàn liên tục lẩm bẩm cầu nguyện, Chu Cẩm kéo tóc, dùng đau đớn giúp bản thân tỉnh táo. Bên ngoài trở nên im lặng một lúc lâu, cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không, tay cầm bỗng dưng "lạch cạch" kêu lên không ngừng, có ai đó đang tra chìa khóa vô ổ. Thiếu niên kinh hồn bạt vía lao đến đè chặt cánh cửa lại, mong sao với sức lực nhỏ bé của mình có thể ngăn cản gã đàn ông tiến vào. Nước mắt lã chã rơi xuống, Chu Cẩm tuyệt vọng thảm thiết cầu xin. "Không! Anh về đi, em xin anh, hãy để em một mình!" "Cạch." Gã đàn ông mở khóa thành công, sau đó là những cú đập mạnh giáng xuống, làm xô dịch cả đống đồ cậu kê trước cửa, Chu Cẩm chịu chung số phận bị chấn động đến bật cả người.
Sức mạnh của Hạo Hiên thật khủng khiếp, thân hình cao lớn chắc khỏe cứ thế mà huých vào cánh cửa, nhưng dẫu sao hắn đã mệt mỏi cả ngày dài, chưa kể công sức đẩy đồ của Chu Cẩm cũng không phải vô dụng. Trận đấu giữa hai người cứ thế rơi vào ngõ cụt.Tiếng khóc thút thít đáng yêu quanh quẩn bên tai làm cho nơi đó của hắn cương cứng đến đau. Hạo Hiên bực dọc chửi thề, liền luồn tay vô quần móc côn thịt ra thủ dâm. Quy đầu to tròn cứ thế hướng vô phòng cậu, vì kích thích mà co giật tiết ra chất dịch trong suốt.Chỉ cần nghĩ đến cậu đang ở ngay đây, ngoan ngoãn lắng nghe những âm thanh dục vọng của hắn. Hạo Hiên bỉ ổi càng rên to hơn, bàn tay cầm lấy thứ to lớn tuốt lộng vuốt ve lên xuống, mở miệng nói. "A...Aa... Tiểu Cẩm ngoan, không cần sợ...sẽ không làm đau em. Hãy ngủ thật ngon, ngày mai anh sẽ quay lại chở em đi chơi."Chu Cẩm nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng vì sợ hãi cùng mệt mỏi quá độ mà thiếp đi giữa những tiếng kêu dâm loạn.
Sức mạnh của Hạo Hiên thật khủng khiếp, thân hình cao lớn chắc khỏe cứ thế mà huých vào cánh cửa, nhưng dẫu sao hắn đã mệt mỏi cả ngày dài, chưa kể công sức đẩy đồ của Chu Cẩm cũng không phải vô dụng. Trận đấu giữa hai người cứ thế rơi vào ngõ cụt.Tiếng khóc thút thít đáng yêu quanh quẩn bên tai làm cho nơi đó của hắn cương cứng đến đau. Hạo Hiên bực dọc chửi thề, liền luồn tay vô quần móc côn thịt ra thủ dâm. Quy đầu to tròn cứ thế hướng vô phòng cậu, vì kích thích mà co giật tiết ra chất dịch trong suốt.Chỉ cần nghĩ đến cậu đang ở ngay đây, ngoan ngoãn lắng nghe những âm thanh dục vọng của hắn. Hạo Hiên bỉ ổi càng rên to hơn, bàn tay cầm lấy thứ to lớn tuốt lộng vuốt ve lên xuống, mở miệng nói. "A...Aa... Tiểu Cẩm ngoan, không cần sợ...sẽ không làm đau em. Hãy ngủ thật ngon, ngày mai anh sẽ quay lại chở em đi chơi."Chu Cẩm nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng vì sợ hãi cùng mệt mỏi quá độ mà thiếp đi giữa những tiếng kêu dâm loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com