TruyenHHH.com

[ drop] Mẹ nhỏ trong phòng

Chương 11

bongluaxabong

Kiều Lan đứng đợi ngoài cửa, sau lưng là hai người hầu cùng một vị bác sĩ, khăn lau và thuốc men đều đã chuẩn bị đủ cả, là Hạo Hiên kêu bà mang tới đây.

Nam nhân từ trong bước ra, khuôn ngập tràn ngập thỏa mãn như dã thú được ăn no, bất giấc khiến cho Kiều Lan nuốt nước miếng. Bà ta biết mình không vô tội gì, nhưng nhìn gã đàn ông nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ, bà vẫn cảm thấy run sợ không thôi.

"Cháu thấy thế nào? Ta đã làm theo ý cháu rồi." tiến lên xun xoe nịnh nọt, ánh mắt bà ta vô tình liếc về phía căn phòng. Một cỗ mùi hôi tanh bốc ra ngoài, thông qua khe cửa có thể nhìn thấy thiếu niên suy yếu nằm trên giường, cơ thể kịch liệt phập phồng vì hô hấp khó khăn, như con mèo nhỏ sắp chết đang đấu tranh giành lại sự sống. Chưa cần biết cậu bị gì, nhưng mùi máu và tinh dịch nồng nặc cũng đủ làm bà ta ghê tởm nhăn mày.

Kiều Lan thật muốn quay đầu đi chỗ khác nhưng Hạo Hiên còn đang đứng trước mặt, bà ta không dám tỏ thái độ.

Gã đàn ông buông ánh mắt sắc lẹm, lạnh lùng nói một câu rồi quay người rời đi.

"Đổi thành bác sĩ nữ, buổi tối tôi sẽ quay lại." Công ty liên tục gọi điện, nếu không vì công việc, người chăm sóc Chu Cẩm phải là hắn. Điều đó càng khiến Hạo Hiên tức giận, kết hợp với tình dục vương vấn trên người tạo ra khí tức càng khiến người ta phải sợ hãi.

Kiều Lan dẫn đoàn người vào trong, cảnh tượng còn kinh khủng hơn những gì bà ta tưởng tượng, bàn ghế xô dịch, vải vụn vương vãi trên sàn, đâu đâu cũng có cảm giác dính nhớp khó chịu, đặc biệt là không khí u ám tang thương bao trùm cả không gian.

Người phụ nữ lấy tay bịt mũi để không hít phải mùi vị khó ngửi kia, ra hiệu cho người hầu bắt đầu dọn dẹp, bản thân thì đến gần nhìn xem thiếu niên trên giường. Chu Cẩm ngất rồi vẫn không yên, mồm liên tục lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Không biết là gặp ác mộng hay vì cơ thể đau đớn, khuôn mặt nhỏ túa mồ hôi, dồn dập thở dốc.

Tình trạng cậu thật thê thảm, mặt mũi trắng bệch, hai mắt sưng vù vì khóc quá nhiều, môi cũng sưng tấy dính cả máu khô, từ mặt cho đến cổ đều là dấu cắn và dấu hôn, thậm chí còn có những chỗ cắm sâu vào da thịt. Đến khi lật chăn ra mới thực sự làm mọi người sốc, cơ thể nguyên bản trắng nõn là một mảng xanh tính trải dài, không biết gã đàn ông lúc đó mất trí và tàn ác thế nào, núm vú cậu như muốn đứt cả ra, hai bên đùi non cũng không khá khẩm hơn là bao, bị tát cho trầy da tróc vẩy.

Dương vật may mắn không bị gì, nhưng hoa huyệt bị chơi quá độ mà sưng đỏ nhoe nhoét tinh trùng, bị nong rộng thành lỗ nhỏ không khép vô được, bác sĩ hãi hùng nhấc hai bên đùi muốn giúp cậu lau sạch sẽ, ngay lập tức hoa huyệt ọc ra tinh dịch trắng đục hòa lẫn tơ máu đỏ tươi, ào ào chảy xuống làm dơ mông cùng ga giường phía dưới.

Bác sĩ nhịn không nổi nữa, kêu người hầu giúp mình bế cậu vô phòng tắm, thân là người chữa bệnh, nhìn đến thiếu niên trước mặt một thân ma dại, bà cảm thấy bức xúc nhưng đành bất lực, đã khám cho giới nhà giàu nhiều năm, bà biết không ít bí mật kinh tởm dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo của họ, chỉ có thể đáng thương cho cậu bé, xui xẻo dính phải chuyện này, những người như bọn họ chỉ có thể bị cá lớn nuốt chửng.

Kiều Lan trong lòng hả hê cũng chả muốn ở đây thêm giây phút nào, nhanh chóng chạy đi để lại mọi việc cho người làm xử lí. Bà ta đi về phòng, ngân nga rót rượu uống mừng một phen. Vào ngày nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Hạo Hiên, Kiều Lan đã ngờ ngợ ra vài điều, quả nhiên ngay ngày hôm sau hắn gọi đến, muốn bà ta cùng mình làm một giao dịch. Chu Cẩm phải thuộc về hắn, còn chuyện làm ăn hắn ta sẽ giúp bà. Kiều Lan vui sướng không thôi, lập tức gật đầu đáp ứng.

Không ngờ đứa con hoang đáng ghét này lại có lúc trở nên hữu dụng. Thêm cả việc chứng kiến được ngày hôm nay, Kiều Lan híp mắt thỏa mãn uống một ngụm lớn, không cần ra tay, đã có người thay bà trừng phạt thứ quái thai đê hèn kia, ông trời hẳn phải cảm thông cho bà mới khiến chuyện này xảy ra, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

"Mạn Nhu, nghiệp do mày tạo ra, con mày sẽ phải gánh hết." Người phụ nữ đẹp đẽ sang trọng nhưng tâm lại thối tha tàn độc như loài rắn rết, liên tục cười khúc khích như điên như dại. Móng tay được tô vẽ tỉ mỉ gõ gõ lên bàn, thích thú nghiền chết con kiến dưới tay.

Lúc này cửa bị một lực đạo mạnh mẽ đạp văng, Chu Tuấn gương mặt phờ phạc đùng đùng chạy vô phòng luôn mồm quát tháo, chỉ thẳng vào người phụ nữ tức giận lên án.

"Đàn bà độc ác! Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Chu Cẩm... nó chỉ mới có mười bảy tuổi, nó không đáng phải nhận những điều đó. Nếu như bà muốn trút giận, tại sao không tìm thẳng tới tôi đây này!" Ông ta không hiểu vì sao Kiều Lan lại về sớm như vậy, cho đến khi biết tin, chân tay như nhũn cả ra, lập tức bắt chuyến bay sớm nhất quay về. Chu Tịnh và Chu Kiệt đứng đằng sau ngẩn ngơ không biết chuyện gì. Căn nhà lúc này căng thẳng như muốn nổ tung.

Kiều Lan đặt ly rượu trống rỗng xuống, khẽ nhếch con ngươi lên, hờ hững nói một câu.

"Im lặng đi."

Chậm rãi đứng lên đi từng bước đến người đàn ông đã khiến bà thống khổ trong một thời gian dài, Kiều Lan yêu Chu Tuấn biết bao nhiêu, cuối cùng lại bị đâm cho một dao đau đớn. Không gì có thể nguy hiểm hơn một người đàn bà thù hận, ánh mắt nhìn thẳng về phía ông ta, cơ mặt Kiều Lan căng lên nhả ra từng chữ.

"Chuyện xảy ra đến nước này là do đâu, hãy tự hỏi chính mình." Sau đó kéo theo hai con trai đi ra ngoài. Người bà ta muốn trả thù không chỉ có hai mẹ con kia, mà còn có cả người chồng bội bạc này.

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng trực tiếp đánh thẳng vào Chu Tuấn, khiến ông ta khuỵ xuống cúi rạp đầu. Đúng, là do ông ta, nếu như không bởi một phút yếu lòng, sẽ chả có ai đau khổ, cũng sẽ không có đứa trẻ vô tội nào phải gánh chịu khổ cực. Đáng lẽ ngay từ đầu, Chu Tuấn không nên đem Chu Cẩm về đây, là ông ta nông cạn không suy nghĩ được chu toàn. Bây giờ có muốn sửa chữa sai lầm thì đã quá muộn, ông ta có muốn bù đắp cho cậu cũng không thể nữa rồi.

Gã đàn ông mạnh mẽ vùng lên một lần duy nhất sau đó liền cụp đuôi ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh. Bởi sự hèn nhát nhu nhược đã ăn sâu vào trong máu của ông ta.

Bầu không khí căng thẳng này diễn ra cho tới tối, khi Hạo Hiên mang xe đến đón Chu Cẩm đi. Hai anh em Chu Tịnh kinh ngạc nhìn thiếu niên được bọc trong chăn, mặt mũi sưng lên cùng vết cắn sâu hoắm trên má, đang thiu thiu ngủ trong lòng anh họ. Vì sao lại như thế, bọn hắn không dám nghĩ tới.

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Chu Tịnh nghi ngờ nhìn về phía Kiều Lan nhưng bà ta chỉ lạnh lùng dõi theo hai người kia, mở miệng nói.

"Nhìn nó lâu hơn tí nữa đi, từ nay về sau có muốn cũng chả gặp được đâu."

Hai anh em khó hiểu nhìn nhau, lại liếc đến người bố đang rầu rĩ ngồi trong phòng khách, chả thèm đưa tiễn Chu Cẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com