TruyenHHH.com

Drop Gia Chu Ma Dao To Su Dong Nhan Hi Trung

Kỳ Sơn Ôn Thị mạnh là thế, hiện tại cũng bị liên minh Xạ Nhật Chi Chinh đánh cho tan tác. Thời điểm này chỉ còn đầu não tại Kỳ Sơn vẫn khó lòng xông vào được. Nhưng ngày này kiểu gì cũng phải đến.

Ngụy Vô Tiện từ động đi ra, nói rằng Âm Hổ Phù kia hắn luyện thành công, nhưng lại không điều khiển được, nên hiện tại không thể dùng được. Nhưng với trình độ hiện tại, hoàn toàn không thua kém bất cứ ai, ngay cả khi y không dùng kiếm.

Buổi họp mặt lần này giữa các thế gia, Giang Trừng dẫn theo Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân chắc chắn sẽ cùng Lam Hi Thần. Giang Trừng cũng không khỏi phiền muộn. Vừa phải tránh ánh mắt của Lam Hi Thần, vừa phải canh trừng Ngụy Vô Tiện mắt không ngừng khiêu khích Kim Tử Hiên.

Trước đó Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên đã đánh nhau một trận. Chung quy lại vì Kim Tử Hiên khiến Giang Yếm Ly khóc. Giang Trừng không ở đó, khi nghe lại cũng thật tức giận, nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà trong lúc này lại đi gây sự với Kim Gia. Dù sao cái tên Kim Tử Hiên kia từ sau hôm đó luôn tìm tỷ tỷ của hắn, lần nào cũng cùng Ngụy Vô Tiện chó cắn gà bay một trận, sau đó bị thái độ lạnh lùng của tỷ tỷ hắn đuổi đi.

Giang Trừng cũng không phải bối rối lâu. Trận đánh lên Kỳ Sơn này coi như là trận cuối cùng, thành bại định đoạt tại đó nên mọi người nhanh chóng nghiêm túc. Ngay cả Ngụy Vô Tiện thường ngày thích đùa giỡn cũng cực kì tập chung với nhiệm vụ của Giang gia nhà hắn. Dù đa phần mọi người ở đây không đồng ý với cách tu hành của Ngụy Vô Tiện, trước mặt Giang Trừng hiện tại đã là gia chủ có tiếng nói, ngay cả Lam Khải Nhân cũng không quá thể hiện thái độ. Miễn cưỡng cùng hắn bàn bạc.

Mất cả ngày để bàn bạc. Hiện tại đã là nửa đêm. Mọi người trong lòng tràn ngập lo lắng cho gia tộc của mình và cả cục diện trận chiến. Để vực dậy tinh thần, Nhiếp Minh Quyết mang vào một vò rượu của Thanh Hà, muốn tất cả cùng nâng chén vì trận chiến cuối cùng này.

Mọi người đều hưởng ứng, Nhiếp Hoài Tang cầm hai bình đi rót cho từng người. Riêng Cô Tô Lam Thị thay rượu bằng trà. Cùng nhau nâng cốc.

Rượu cay nóng chảy xuống cổ họng, Giang Trừng cảm thấy khí thế hơn, tâm trạng hưng phấn quay trở lại. Ngụy Vô Tiện có hơi rượu cũng bắt đầu thấy tự nhiên hơn, huých Giang Trừng cười nói

- Rượu ngon, Giang Trừng, lâu rồi không uống. Thật thèm Thiên Tử Tiếu của Cô Tô.

Nói xong cũng không ngại nhìn sang phía Cô Tô Lam Thị. Giang Trừng thì ngại, đang định huých hắn giữ phép tắc một chút, bỗng giọng Lam Hi Thần vang lên

- Haha, Ngụy công tử nếu muốn, có dịp mời qua Cô Tô thưởng thức

Nói xong câu này, không chỉ Giang Trừng, tất cả đều nhìn sang Lam Hi Thần, không ngờ lời vừa phát ra từ y.

Ngụy Vô Tiện từ khi tu luyện theo con đường khác, ngoài người nhà Giang gia không ai chịu nói chuyện tử tế với hắn. Nay thấy vậy lại liền cao hứng.

- Đa tạ Lam Tông Chủ, có dịp nhất định sẽ sang làm phiền

- Hahaha, làm phiền gì chứ, Ngụy công tử ghé qua, Vong Cơ chắc hẳn còn cao hứng, chúng ta nhất định sẽ tiếp đón chu đáo.

Lần này không chỉ cười nói thôi đâu, Lam Hi Thần còn vung tay rất khẳng khái.
Ngụy Vô Tiện định nói sao mà Vong Cơ huynh cao hứng cho được, bị Giang Trừng huých tay. Nhìn sang thấy hai chân mày của Giang Trừng gần nhau lắm rồi.

Lam Khải Nhân là người lên tiếng

- Hi Thần, con sao vậy. Còn đâu gia giáo Lam gia nữa.

Nói rồi chắp tay cáo biệt mọi người. Lam Khải Nhân đi trước, Lam Hi Thần đi sau. Qua chỗ Ngụy Vô Tiện còn vẫy vẫy tay cười cười với hắn. Ngụy Vô Tiện giờ cũng thấy có gì đó không đúng, chỉ ngượng cười gần đầu.

Bỗng Lam Hi Thần dừng lại, nhìn thẳng vào Giang Trừng. Khuôn mặt không còn nét cười nữa.

Giang Trừng trong phút chốc không dám thở mạnh. Lam Hi Thần như thế này, hắn còn chưa hiểu chuyện gì. Lam Hi Thần nghiêm mặt, bỗng nhiên bật cười, sau đó nháy mắt với Giang Trừng và quay người bước đi.

Giang Trừng đờ người. Thế này là sao. Lam Hi Thần sao lại làm vậy. Lam Hi Thần có thật sự là Lam Hi Thần không vậy. Hay là bị đoạt xá rồi?

Giang Trừng thờ thẫn nhìn theo bóng Lam Hi Thần cho đến khi khuất hẳn, bị tay Ngụy Vô Tiện huơ huơ qua mặt mới tỉnh lại

- Giang Trừng, ngươi sao vậy?

- Không sao, chúng ta về thôi.

Sau khi cáo từ mọi người và ngự kiếm về Vân Mộng, Giang Trừng không ngừng suy nghĩ về Lam Hi Thần. Cảm thấy y lần này thật lạ. Bỗng dưng lại làm hành động đó với hắn. Trong khi mối quan hệ của hai người đang thực sự khó xử.

Đã là nửa đêm. Ngụy Vô Tiện về phòng ngủ, Giang Trừng theo thói quen tự mình đi tuần một vòng quanh Liên Hoa Ổ. Ra đến sân tập, hắn bỗng thấy một bóng người đứng cạnh bờ sông, quay lưng về phía hắn. Giang Trừng ngạc nhiên, nhẹ nhàng đi lại gần.

Càng đi đến gần, bóng dáng thanh cao của Lam Hi Thần càng hiện ra rõ nét. Với các gia thế tu tiên mà nói, nhìn trong bóng đêm ngay cả khi không có ánh trăng cũng có thể nhìn rõ. Chính vì vậy trong bóng đêm với ánh trăng yếu ớt, sườn mặt tuấn mỹ của Lam Hi Thần hiện ra, đẹp đến lạ thường. Lam Hi Thần dường như không biết Giang Trừng đến gần, vẫn chăm chú ngắm những bông hoa sen trong đêm, ánh mắt dịu dàng.

Giang Trừng thấy ngạc nhiên. Bình thường Lam Hi Thần từ xa đã rất nhạy bén. Huống hồ đến gần như vậy vẫn chưa có vẻ phát hiện ra

- Lam...tông chủ?

Giang Trừng gọi nhỏ. Lam Hi Thần hơi giật mình,  nhìn sang, thấy gương mặt khó hiểu của Giang Trừng, Lam Hi Thần bỗng nhiên tiến đến vỗ một chưởng vào vai Giang Trừng, cao giọng nói

- Vãn Ngâm, haha, ta biết đệ sẽ đến mà!!!

Giang Trừng nhíu mày nhìn Lam Hi Thần, đánh giá

- Lam tông chủ, huynh bị đoạt xá sao?

-  Đoạt xá ư, không không, là ta. Hi Thần ca ca của đệ!!!

Giang Trừng nghe thấy từ này, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả. Đã lâu rồi kể từ khi hắn không gọi Lam Hi Thần như vậy. Lam Hi Thần hình như vẫn để ý ư? Lam Hi Thần dường như cũng bị chính câu của mình làm buồn. Y không cười nữa, chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt của Giang Trừng.

Bỗng nhiên Lam Hi Thần bước dài về phía Giang Trừng, cầm lấy cánh tay của Giang Trừng kéo người hắn về phía mình. Giang Trừng chưa đứng vững, chưa hiểu chuyện gì, đã thấy một bờ môi mềm ấm dán sát vào môi mình, ngậm lấy rồi mút mát.

Cánh tay sau lưng ghì sát hắn. Ép hắn với Lam Hi Thần kề sát nhau không còn chỗ hở.

Vừa ghì lấy Giang Trừng, Lam Hi Thần vừa đẩy người y vào thân cây gần nhất. Nụ hôn triền miên không dứt mang theo chút hương rượu nhàn nhạt khiến Giang Trừng bối rối không thôi. Lam Hi Thần say ư? Y uống trà thay rượu mà nhỉ. Lúc này bỗng Giang Trừng nhớ đến người rót rượu là Nhiếp Hoài Tang. Chết tiệt!!!

Cả một ngày dài mệt mỏi cùng với hành động không thể hiểu nổi của Lam Hi Thần khi say, hắn cảm thấy hơi mất đi sức lực, chân có dấu hiệu hơi nhuyễn xuống.

Đúng lúc này đôi tay không an phận của Lam Hi Thần lướt từ eo Giang Trừng xuống đến hông, lưu luyến xoa nhẹ nơi đó. Giang Trừng giật mình, động tác không kịp nghĩ mà đẩy người ra.

Dường như cảm nhận được ý kháng cự của Giang Trừng, Lam Hi Thần càng cố gắng ép sát thân thể hai người lại với nhau, khiến nụ hôn càng thêm sâu. Tay Lam Hi Thần ấn mạnh kiềm giữ phần hông của đối phương. Tay còn lại đưa lên nâng cằm Giang Trừng, ôn nhu vuốt ve nhưng có chút cương quyết  ép Giang Trừng mở miệng. Do thiếu dưỡng khí, Giang Trừng không có sức chống lại Lam Hi Thần. Y khẽ hé miệng ra, vật mềm ướt linh hoạt tiến vào khoang miệng ra sức càn quấy.

Giang Trừng thấy mình lạc vào một vùng mênh mông không có bến bờ. Cảm giác kì lạ khiến y không biết phải phản ứng ra sao. Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau. Quá khứ đã biết bao lần ôn nhu say đắm. Lần này Lam Hi Thần xa lạ quá.

Bỗng thấy tim nhói đau, Giang Trừng hoài niệm Lam Hi Thần dịu dàng dưới ánh chiều tà năm đó. Hắn mơ hồ về hành động của Lam Hi Thần, hay ngay từ đầu cả hai vốn không thật sự hiểu nhau.

Giang Trừng dãy dụa mạnh hòng thoát khỏi dự kiềm chặt của Lam Hi Thần. Đôi tay ấn mạnh vào ngực khiến Lam Hi Thần đang chăm chú bị đẩy ra đằng sau.

Khoảng cách của hai người khiến Lam Hi Thần thanh tỉnh vài phần. Y nhìn vào đôi mắt mông lung của Giang Trừng. Dưới ánh sáng nhạt của trăng , ánh mắt đó bỗng nhiên lấp lánh tia nước. 

Lam Hi Thần gương mặt đã khôi phục phân nửa sự dịu dàng. Y tiến lại gần, hôn lên đôi mắt ấy, muốn xoá đi sự u buồn làm tim y nhức nhối.

Giang Trừng cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc đã từ lâu muốn trối bỏ, hắn thôi không dãy dụa nữa, nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của  Lam Hi Thần trên khoé mắt.

Mặc dù không chống cự, Giang Trừng vẫn biết hiện giờ Lam Hi Thần không còn tỉnh táo. Đôi mắt vốn trong sáng và sâu thẳm như nhìn thấu tâm can giờ đây phủ một tầng sương mờ. Hắn bỗng chốc có suy nghĩ hiện tại phải chăng mình cũng không tỉnh táo, mới cùng Lam Hi Thần dây dưa ở đây. Một lần buông lỏng bản thân để quên hết tất cả.

Nhận thấy Giang Trừng thôi phản kháng, Lam Hi Thần hơi buông lỏng đối phương. Đôi tay linh hoạt nhanh chóng tháo bỏ hết quần áo vướng víu của cả hai. Đôi môi hôn xuống cần cổ non mịn của Giang Trừng. Cảm nhận làn da thơm ngọt ấy, Lam Hi Thần bỗng thấy toàn thân nóng bừng khó kiềm nén. Y cắn một ngụm lên cần cổ Giang Trừng, để lại nó dấu vết đỏ thẫm chói mắt.

Đôi tay không an phận trêu đùa hai hạt đậu nhỏ trước ngực Giang Trừng. Cảm giác lạ lẫm kích thích khiễn chúng trở nên cương cứng. Lam Hi Thần một bên trêu đùa một bên dùng lưỡi liếm ướt. Dưới ánh trăng, chúng trở nên sáng bóng.

Giang Trừng hơi ngửa đầu về phía sau dựa hẳn vào thân cây. Miệng không nhịn được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, cùng tiếng rên nhẹ từ sâu trong lòng.

Nghe được tiếng rên từ đối phương, Lam Hi Thần càng cảm thấy máu trong người như muốn sôi lên. Hạ thân không tự chủ cứng đến phát đau. Y nắm lấy tay Giang Trừng đưa đến phân thân của mình.
Giang Trừng có chút giật mình. Hắn không nghĩ Lam Hi Thần lại trực tiếp đến vậy. Hắn hơi rụt tay lại nhưng Lam Hi Thần vẫn giữ chặt tay hắn đặt lên phân thân nóng bỏng. Cùng là nam nhân, Giang Trừng biết thời điểm này khó khăn như thế nào. Dù sao đến lúc này cũng không còn đường lui nữa, Giang Trừng không rút tay ra nữa mà vụng về xoa nhẹ. Lam Hi Thần thở nhẹ ra một hơi. Tay y cầm lấy phân thân có dấu hiệu muốn ngẩng lên của Giang Trừng cọ sát với chính phân thân của mình, cùng ma sát lên xuống.

Tiếng rên nhẹ vang lên trong đêm đen tĩnh mịch. Thi thoảng đám mây che đi ánh trăng vốn đã rất yếu của đầu tháng, khiến bóng đêm bao trùm. Cả thế giới như chỉ có hai người họ, thỏa mãn cho nhau những dục vọng nguyên thủy nhất.

Trong lúc đó, một tay Lam Hi Thần khẽ lướt ra phía sau tìm kiếm điểm nhỏ. Ngón tay y ấn vào một chút. Cảm nhận cả ngón tay bị bao lấy chặt khít.

Giang Trừng nhíu mày vì cảm thấy vật thể lạ trong cơ thể. Trong thâm tâm nói không muốn tiếp tục chuyện này nhưng chính hắn lại càng không hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Nếu thực sự không chấp nhận, hắn hoàn toàn có thể đẩy Lam Hi Thần ra. Nhưng hắn không làm. Cơ thể này có lẽ còn thành thật hơn chính suy nghĩ của Giang Trừng.

Giang Trừng quyết định thả trôi chính mình. Chuyện đã đến nước này, y chỉ có thể tập trung suy nghĩ đuổi theo đôi tay thon dài của Lam Hi Thần chạy khắp thân thể mình.

Cảm nhận người trong lòng có chút cứng người rồi thả lỏng, Lam Hi Thần đưa thêm ngón tay thứ hai vào trong. Hai ngón tay bắt trước động tác tính giao ra vào trong tiểu huyệt khiến nó mềm hơn. Lúc này phân thân của cả hai ma sát đến đỏ thẫm chỉ trực chờ phát tiết. Giang Trừng đưa tay lên ôm lấy Lam Hi Thần, gục mặt vào vai y thở dốc. Lam Hi Thần cố gắng đưa thêm ngón tay thứ 3 vào luật động trong tiểu huyệt.

Bỗng y rút ngón tay ra, buông phân thân của cả hai, lật người Giang Trừng lại, y ghé vào tai thì thầm

- Vãn Ngâm, đừng sợ, là ta. Để ta làm được không?

Giang Trừng vốn tưởng Lam Hi Thần không tỉnh táo. Nhưng giọng nói dịu dàng kia là thật sự rất thanh tỉnh. Hắn không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Lam Hi Thần nhận được câu trả lời như ý nguyện liền ôm lấy eo Giang Trừng kéo người lại gần. Ôn nhu hôn lên tấm lưng mịn màng.  Nụ hôn rải đều như vuốt ve vỗ về đối phương. Phân thân đặt trước tiểu huyệt được khuếch chương cẩn thận, đi vào từng chút một.

Cảm giác căng trướng khiến Giang Trừng có chút chưa kịp thích nghi nên khẽ co chặt lại. Lam Hi Thần đưa tay vuốt phân thân Giang Trừng giúp hắn thả lỏng. Giang Trừng dựa vào Lam Hi Thần, hai tay chống vào thân cây làm điểm tựa. Y ngước mặt lên thở dốc.

Lam Hi Thần sau khi đưa vào toàn bộ thì chậm chậm di chuyển giúp Giang Trừng không bị đau quá nhiều. Đến khi nhận thấy Giang Trừng có thể tiếp nhận mình, y bắt đầu ra vào nhanh hơn. Lam Hi Thần rút ra hết chiều dài rồi lại thúc mạnh vào. Cảm giác sung sướng khiến y khó lòng tỉnh táo. Y muốn càng nhiều hơn. Lam Hi Thần kéo hông Giang Trừng nhếch lên cao hơn, tay còn lại ấn lưng đối phương xuống để phần mông Giang Trừng dán sát lấy phân thân của y. Tư thế này khiến phân thân vào sâu hơn bình thường.

Giang Trừng vội hít một ngụm khí liền bị người phía sau luật động mạnh mẽ khiến hắn lao mình lên trước. Đôi tay kiềm giữ eo mạnh mẽ giữ chắc lấy hắn mới có thể giúp hắn đứng vững. Hai chân Giang Trừng bị nhấc lên có đôi khi không cảm nhận được lớp cỏ mềm phía dưới.

Giang Trừng có chút hoảng loạng. Trong suy nghĩ của y, Lam Hi Thần là người dịu dàng hiểu lễ, không ngờ trong thời điểm như này lại trở nên dã man đến vậy. Giang Trừng có chút không quen.

Nhưng rồi không còn tâm trí để nghĩ ngợi khi Giang Trừng bỗng thấy cả người tê dại. Thời điểm Lam Hi Thần thúc mạnh vào nơi đó, Giang Trừng dường như khụy cả người xuống không để giữ vững thân thể.

Lam Hi Thần cười khẽ, càng ra sức vuốt ve phân thân của Giang Trừng, đồng thời thúc mạnh vào điểm kia

- Vãn Ngâm, là nơi này sao?

Giang Trừng bị đỉnh đến không nói thành lời, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng cảm giác vừa tê dại vừa khó chịu kia. Thần trí  lúc này cũng bị đỉnh đến thất điên bát đảo, hắn rên rỉ ngày một lớn, dòng chỉ bạc dâm mỹ rớt ra không thể kiềm chế.

Lúc này một cỗ dịch thể trắng đục từ phân thân Giang trừng  bắn ra, ướt đẫm bàn tay Lam Hi Thần. Giang Trừng không tự chủ được khụy hẳn người xuống. Cảm giác cả người thoát lực. Lam Hi Thần vội ôm lấy cơ thể vô lực của Giang Trừng, bàn tay dính dịch thể đưa lên miệng khẽ liếm. Giang Trừng ngoảnh lại nhìn thấy liền ngây ngẩn. Lam Hi Thần, y thật sự là Lam Hi Thần sao?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Giang Trừng, Lam Hi Thần cười cong cả khoé mắt

- Rất ngon, của đệ thật sự ngọt lắm!!!

Giang Trừng choáng váng.

Lam Hi Thần dường như cảm thấy chưa đủ tình thú. Y kéo người Giang Trừng sát lại hơn. Bên dưới vẫn luật động không ngừng.

- Đệ ngạc nhiên sao? Đợi thêm một chút, ta bón no cho đệ thử.

Giang Trừng thật sự không tin vào tai mình. Lam Hi Thần, y vừa nói gì?

Để chứng minh lời mình nói, sau hơn trăm lần trừu sáp, một cỗ dịch nóng bỏng bắn sâu vào cơ thể Giang Trừng. Thời gian bắn đặc biệt lâu, hơn nữa sau khi bắn xong Lam Hi Thần không có ý định rút ra. Y hôm lấy Giang Trừng dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Trong lúc đó liền ôn nhu vuốt ve cơ thể vô lực của đối phương.

Lâu sau cảm nhận nơi nào đó trong cơ thể lại rục rịch, Lam Hi Thần nhẹ rút ra. Y ôm lấy Giang Trừng đứng lên, xoay người đối phương lại. Tay kia không nhàn hạ dùng linh lực kéo áo của cả hai bao quanh người rồi lăn xuống thảm cỏ mềm dưới chân. Y ngã người xuống trước để Giang Trừng nằm lên thân mình sau đó lật đè Giang Trừng xuống.

Giang Trừng đưa tay quấn lấy cổ Lam Hi Thần, phía dưới để y chen vào giữa hai chân mình. Nơi tiểu huyệt ướt át chảy ra một cỗ dịch trắng trơn càng làm cho nơi đó ra vào thêm thông thuận. Lam Hi Thần khẽ đẩy phân thân vào lần nữa. Cảm giác nóng ấm bao lấy khiến y chỉ muốn nuốt người dưới thân vào bụng cho thoả.

Giang Trừng không còn muốn nghĩ gì khác. Bây giờ trong mắt trong tim chỉ còn hình ảnh người phía trên mình. Cả hai hoà hợp đến kì lạ.

Suốt một canh giờ sau đó, cả hai bắn thêm 2 lần. Cả người Giang Trừng mềm nhũn không thể động đậy. Lam Hi Thần thương tiếc ôm hắn vào lòng rồi bế về phòng ngủ. Cơ thể Giang Trừng dính đầy dịch thể nhớp nháp của cả hai khiến hắn ngay cả thời điểm ngất đi cũng nhíu mày khó chịu.

Lam Hi Thần đem Giang Trừng vào mộc trũng thanh tẩy cơ thể, tránh để thứ kia trong người quá lâu sẽ sinh bệnh. Lúc này Lam Hi Thần đã thanh tỉnh hoàn toàn. Y có điểm hối hận vì hành vi của mình. Y không khống chế tốt bản thân mà làm đến mức Giang Trừng ngất đi. Y nhớ lần cuối Giang Trừng còn cầu xin y dừng lại. Thật đáng chết mà. Lam Hi Thần vừa lau người cho Giang Trừng vừa tự trách bản thân mình.

Mang Giang Trừng vẫn mê man đặt lên giường. Lam Hi Thần đau lòng ôm lấy người trong lòng, hôn khẽ lên trán.

- Vãn Ngâm, ta xin lỗi!

----------------------
Tèn tèn tèn, Chúc Mừng Năm Mới!!!
Chap này viết xong mấy hôm rồi nhưng quyết định đăng vào đêm nay làm phúc lợi cho cả nhà. Đầu năm "ăn thịt" cả năm phúc lộc đó haha


.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Say rượu.....loạn tính 😌

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com