Drop Edit Sasusaku Vi Khach Khong Moi
20. Dinh thự nhà Uchiha trải qua một đêm vô cùng không yên tĩnh. Điểm này, Sakura phát hiện vào sáng sớm hôm sau khi chuẩn bị bữa ăn cho mọi người. Sarada ngồi bên cạnh thiếu niên áo trắng, hai người cúi mặt, ngay cả quầng thâm cũng đến từ cùng một kiểu thiếu ngủ. Cũng may chồng cô sáng sớm đã phải đến văn phòng Hokage họp, ba người ở nhà, Sakura cũng có thể thẳng thắn. Khi cô đưa chén cơm đến trước mặt Sasuke, cô đặc biệt dịch về phía trước, "Cái kia, tối hôm qua không ngủ được sao? " Sasuke không nói gì, đôi mắt đen lạnh lùng nghiêng sang một bên. "Sarada?" Sakura sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn con gái, "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? " Sarada cúi đầu, dùng tay đẩy gọng kính trên sống mũi. Với sự hiểu biết của cô đối với con gái, nếu ngay cả người làm mẹ này cũng không chịu tiết lộ, vậy nhất định là chuyện tương đối khó giải quyết. Cho dù là Sarada nhiều lần chất vấn cô cha bé đã đi đâu, cũng chưa từng sa sút như bây giờ. Hình như làm cái gì cũng không yên lòng, cô bé nâng đũa, gắp cà chua trong đĩa. Sakura cứ như vậy nhìn con không hề phát hiện mà giơ tay lên, há miệng, luống cuống nuốt xuống bụng. Thức ăn mà con gái ghét nhất trong ngày là cà chua, điều này cũng quá bất thường! Sakura kìm lấy bàn tay của Sarada chuẩn bị gắp miếng cà chua thứ hai lên, mu bàn tay nhanh chóng thăm dò trán cô bé, "Không có sốt? " Mạch đập cũng bình thường, Sakura nhíu mày, chỉ thấy con gái ném về phía cô một ánh mắt như dao găm"Đừng làm ầm ĩ", "Con không sao, mẹ." "Hai người ... Tối qua không có cãi nhau chứ?" Không thể kiềm chế được bầu không khí quái dị như vậy, Sakura bắt đầu suy đoán lung tung. "Không có." Người tiếp lời là Sasuke, cậu thoạt nhìn rất không kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, "Lúc ăn cơm đừng nói nhiều. " Sasuke đương nhiên không muốn nhắc lại chuyện hôm qua. Tối hôm qua, cậu ở góc cầu thang bắt gặp Sarada, mà cô bé vừa nhìn thấy mình giống như gặp quỷ, giật mình, trong miệng còn hàm hồ nói mẹ cái gì, Sasuke liền thuận miệng hỏi một câu, Sakura? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Chỉ một câu này, triệt để làm cho Sarada hoảng hốt. Cũng không nói rõ nguyên nhân, liền kéo cánh tay cậu vội vàng vàng chạy về phòng mình, còn yêu cầu cậu kể chuyện cho cô bé nghe xong mới chịu ngủ. Sasuke lớn như vậy, cần kiếm dính máu, chém giết thiên địa, cảnh tượng gì mà chưa từng thấy qua! Kể chuyện -- Chờ một chút, cậu thật đúng là lần đầu tiên. Sasuke kiên trì ngồi xuống bên giường, nửa ngày không lên tiếng, trong từ điển của cậu lật tới quấy lui cũng không có thể loại "chuyện xưa".Sarada không chịu buông tha lại bảo cậu nói mình và Sakura quen biết như thế nào, trong lúc đi du lịch đã xảy ra chuyện gì, ai tỏ tình trước, kết hôn ở đâu...
Tôi cũng tò mò. Trong lòng cậu nghĩ như vậy, lại chỉ là nhàn nhạt nói một câu, con đi hỏi Sakura đi. Cậu không giỏi trong việc đổ lỗi, nhưng cậu giỏi trình bày sự thật. Trong miệng Sarada những chuyện này bị cô bé để ý, đối với Sasuke mới mười sáu tuổi mà nói đều chưa từng trải qua, có lẽ cô bé cũng biết không chống lại được cậu, liền nắm tay cậu không chịu buông ra, sợ Sasuke sẽ thừa dịp cô bé ngủ rồi rời khỏi nơi này. Vì thế, hai người cứ như vậy trợn tròn mắt nhỏ, giằng co. Đến nửa đêm, Sarada thật sự không nhịn được đã ngủ trước, còn nắm chặt tay cậu. Sasuke vốn định rời đi, ai ngờ, sức mạnh của con gái di truyền gien ưu tú của Sakura, cậu thử vài lần mà không quấy rầy giấc ngủ của cô bé đều không cách nào rút ngón tay ra khỏi nắm đấm nhỏ quấn chặt kia. Thôi thôi! Cậu đành phải một tay tháo kính cho cô bé, canh giữ ở bên giường như vậy cả một đêm một đêm. Thức đêm đối với Uchiha mà nói có thể nói là chuyện thường hàng ngày, nhưng khi chân chính đến phiên "bữa cơm gia đình", cậu lại khó có thể chống đỡ. Sáng sớm hôm nay, không khí cả gian phòng không thích hợp, Sarada hình như cố ý tỏ ra túc giận với Sakura, cô bé ngồi lên bàn ăn bắt đầu không ngừng nói bóng nói gió. "Mẹ ơi, chẳng lẽ trong canh miso không phải nên thả rong biển sao?" Cô bé chọn ra một nhánh rau bina mỏng từ bát bĩu môi. Sakura thuận miệng giải thích, "Sáng nay mẹ phát hiện rong biển đã dùng hết, tạm thời dùng rau bina thay thế, Sarada, không thể kén ăn nha. " "Mẹ ơi, canh miso nên phối hợp với rong biển, mẹ không thể vì 'rong biển' tạm thời thiếu đi, liền tùy ý đi tìm các món ăn khác thay thế, như vậy đối đãi với món ăn là hành vi vô cùng vô trách nhiệm, mẹ chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới cách làm tùy hứng như vậy sẽ mang đến hậu quả gì sao?" Lần này nói lung tung quấy rối Sakura nghe được không hiểu ra sao, "Chẳng lẽ còn có thể ăn vào đau bụng sao? Rau bina cũng tươi mà. " "Mẹ ơi! Mẹ không thể từ bỏ rong biển ban đầu vì rau bina tươi! " Sarada càng nói cảm xúc càng kích động, cô bé đặt đũa xuống, ấm ức đứng dậy. So với chiều cao, Sakura tự nhiên là đứng đầu, nhưng khí thế, Sakura bị con gái áp đảo trong vô thức. Hơn nữa, ánh mắt của con nhìn mình, lục thân không nhận, một chút cũng không giống như đang nói giỡn. "Mẹ cũng không vứt bỏ rong biển..." "Mẹ không nỡ vứt bỏ 'rong biển' lại ham 'rau bina' tươi, vậy có gì khác với một cước đạp hai chiếc thuyền!" "Sarada!" Sakura có chút tức giận, mặt tái mét, tay vỗ về phía bàn, "Đừng quá đáng, con cùng mẹ nói chuyện sao có thể không lễ phép như vậy! "Không ai trong phòng dám nói thêm nửa chữ nào. Bởi vì bàn ăn bị Sakura đánh cho một cái khiến cho nó hưởng thọ ngay lập tức. Sasuke cứng ngắc bưng chén, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nuốt một chút. Cậu, đường đường là hậu duệ của gia tộc Uchiha, có được Huyết Kế Giới Hạn quý hiếm nhất giới nhẫn giả cùng tài năng vô hạn, sao lại phải chịu sự tức giận này. Ở căn cứ của Orochimaru, chỉ có cậu mới có thể tuỳ ý nổi nóng, ai dám làm âm ĩ khi cậu ăn cơm hoặc ngủ? Bây giờ, đến đây, cậu không thể ngủ cũng không thể ăn được. Ngay cả tiếng nói cơ bản cũng không có. Uchiha Sasuke mười sáu tuổi đột nhiên cảm giác mình gặp kiếp định mệnh.
Thêm 1c bù cho mấy hôm lễ nha mn ><
Tôi cũng tò mò. Trong lòng cậu nghĩ như vậy, lại chỉ là nhàn nhạt nói một câu, con đi hỏi Sakura đi. Cậu không giỏi trong việc đổ lỗi, nhưng cậu giỏi trình bày sự thật. Trong miệng Sarada những chuyện này bị cô bé để ý, đối với Sasuke mới mười sáu tuổi mà nói đều chưa từng trải qua, có lẽ cô bé cũng biết không chống lại được cậu, liền nắm tay cậu không chịu buông ra, sợ Sasuke sẽ thừa dịp cô bé ngủ rồi rời khỏi nơi này. Vì thế, hai người cứ như vậy trợn tròn mắt nhỏ, giằng co. Đến nửa đêm, Sarada thật sự không nhịn được đã ngủ trước, còn nắm chặt tay cậu. Sasuke vốn định rời đi, ai ngờ, sức mạnh của con gái di truyền gien ưu tú của Sakura, cậu thử vài lần mà không quấy rầy giấc ngủ của cô bé đều không cách nào rút ngón tay ra khỏi nắm đấm nhỏ quấn chặt kia. Thôi thôi! Cậu đành phải một tay tháo kính cho cô bé, canh giữ ở bên giường như vậy cả một đêm một đêm. Thức đêm đối với Uchiha mà nói có thể nói là chuyện thường hàng ngày, nhưng khi chân chính đến phiên "bữa cơm gia đình", cậu lại khó có thể chống đỡ. Sáng sớm hôm nay, không khí cả gian phòng không thích hợp, Sarada hình như cố ý tỏ ra túc giận với Sakura, cô bé ngồi lên bàn ăn bắt đầu không ngừng nói bóng nói gió. "Mẹ ơi, chẳng lẽ trong canh miso không phải nên thả rong biển sao?" Cô bé chọn ra một nhánh rau bina mỏng từ bát bĩu môi. Sakura thuận miệng giải thích, "Sáng nay mẹ phát hiện rong biển đã dùng hết, tạm thời dùng rau bina thay thế, Sarada, không thể kén ăn nha. " "Mẹ ơi, canh miso nên phối hợp với rong biển, mẹ không thể vì 'rong biển' tạm thời thiếu đi, liền tùy ý đi tìm các món ăn khác thay thế, như vậy đối đãi với món ăn là hành vi vô cùng vô trách nhiệm, mẹ chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới cách làm tùy hứng như vậy sẽ mang đến hậu quả gì sao?" Lần này nói lung tung quấy rối Sakura nghe được không hiểu ra sao, "Chẳng lẽ còn có thể ăn vào đau bụng sao? Rau bina cũng tươi mà. " "Mẹ ơi! Mẹ không thể từ bỏ rong biển ban đầu vì rau bina tươi! " Sarada càng nói cảm xúc càng kích động, cô bé đặt đũa xuống, ấm ức đứng dậy. So với chiều cao, Sakura tự nhiên là đứng đầu, nhưng khí thế, Sakura bị con gái áp đảo trong vô thức. Hơn nữa, ánh mắt của con nhìn mình, lục thân không nhận, một chút cũng không giống như đang nói giỡn. "Mẹ cũng không vứt bỏ rong biển..." "Mẹ không nỡ vứt bỏ 'rong biển' lại ham 'rau bina' tươi, vậy có gì khác với một cước đạp hai chiếc thuyền!" "Sarada!" Sakura có chút tức giận, mặt tái mét, tay vỗ về phía bàn, "Đừng quá đáng, con cùng mẹ nói chuyện sao có thể không lễ phép như vậy! "Không ai trong phòng dám nói thêm nửa chữ nào. Bởi vì bàn ăn bị Sakura đánh cho một cái khiến cho nó hưởng thọ ngay lập tức. Sasuke cứng ngắc bưng chén, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nuốt một chút. Cậu, đường đường là hậu duệ của gia tộc Uchiha, có được Huyết Kế Giới Hạn quý hiếm nhất giới nhẫn giả cùng tài năng vô hạn, sao lại phải chịu sự tức giận này. Ở căn cứ của Orochimaru, chỉ có cậu mới có thể tuỳ ý nổi nóng, ai dám làm âm ĩ khi cậu ăn cơm hoặc ngủ? Bây giờ, đến đây, cậu không thể ngủ cũng không thể ăn được. Ngay cả tiếng nói cơ bản cũng không có. Uchiha Sasuke mười sáu tuổi đột nhiên cảm giác mình gặp kiếp định mệnh.
Thêm 1c bù cho mấy hôm lễ nha mn ><
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com