TruyenHHH.com

Drop Edit H Diem Tinh Vuc Sau

Nếu không phải giao triền ân ái với bà, có sự gắn kết thân mật giữa hai người thì khoảng cách với bà sẽ ngày càng xa xôi. Một ngày nào đó, hai người sẽ trở thành quan hệ cô cháu khách khí xa lạ, không còn hòa hợp thân mật như xưa.

"Cái này... Cô phải hỏi Thành Nguyên và Hàm Vi." Giọng bà có hơi do dự.

"Không cần hỏi bọn họ, chỉ hỏi cô có muốn đi không." Tiết Thừa Thắng quá hiểu rõ tính cách do dự yếu đuối của bà, tính cách mềm mại không có chủ kiến, hầu như không dám từ chối bất kỳ yêu cầu nào.

Nhưng cũng không thể trách bà, khi người nhà bà quá mạnh mẽ bá đạo, hung hăng, một thời gian dài bị áp chế dưới sự kiểm soát, ngay cả ăn cơm cũng không dám uống canh trước, bị người nhà nói đến cũng không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn bị người nhà an bài ấn định.

"Cô... cô muốn đi! Nhưng vẫn phải hỏi ý kiến người trong nhà." Đây cũng là lý do dự bà bị Lưu Thành Nguyên ăn sạch, nhu nhược, dịu dàng, mềm yếu, không có chủ kiến, yếu đuối khi gặp chuyện, đây là hình tượng cá nhân của Tiết Phỉ Dư.

Khi bà ở nhà gọi điện thoại cho Tiết Thừa Thắng thì Lưu Hàm Vi và Lưu Thành Nguyên đều tụ tập ở nhà cũ.

Ông nội Lưu hỏi cô và Bàng Húc Nghiêu lên giường chưa, cô lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Cháu không thể ngủ với anh ta, nhìn thấy cái thứ kia của anh ta cháu liền muốn cắt nó!"

Ông nội Lưu cười hiền hòa nói: "Cháu nói nhỏ quá ông nghe không rõ, nói lại lần nữa đi."

Lưu Hàm Vi thầm than một tiếng: "Ông nội, cháu thật sự không có hứng thú với anh ta, trừ khi anh ta hạ thuốc mê gian cháu, nếu không cháu bó tay."

Ông nội Lưu bật cười, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Thành Nguyên đang chơi game trên ipad: "Nghe thấy không? Con gái anh nói hạ dược nó đưa đến giường Bàng Húc Nghiêu mới chịu ngủ với cậu ta. Tìm thời gian làm tốt việc này đi."

"Ông nội!" Lưu Hàm Vi không thể đoán lời ông nói là thật hay giả. Ông nội cô hành động không từ thủ đoạn, làm cha cô lại không tiết tháo, hai người này hợp tác chẳng khác nào tiết mục "song tiện hợp nhất, vô địch thiên hạ", cộng thêm bác cả chính là "Tam tiện hợp nhất, vô địch thiên hạ".

Cô không có cách nào nói rõ với ông nội, Bàng Húc Nghiêu căn bản không có hứng thú với cô, ngược lại có đầy ý đồ quấy rối mẹ cô. Trong tứ hợp viện của ông, lần đầu tiên anh gặp mẹ cô đã nhìn chằm chằm không rời, gặp lần thứ hai đã sờ đến ngực mẹ cô, dùng ngón tay cắm huyệt bà, lần thứ ba anh ta liền nhân lúc mẹ cô bị thuốc ảnh hưởng mà mê gian bà.

So với ông nội bây giờ muốn dùng thân thể để trói người lại thì hành động của Bàng Húc Nghiêu lưu loát hơn nhiều, ba lần đã ngủ người ta.

"Con gái Tề gia đã trở lại, tên gì nhỉ?" Trí nhớ ông nội Lưu suy giảm, hỏi Lưu Thành Nguyên ở bên cạnh.

"Tề Khả Lập." Lưu Thành Nguyên nhìn chằm chằm ipad, không để ý đáp.

"Đúng vậy, Tề Khả Lập đã quay về." Ông Lưu nói, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc nói với Lưu Hàm Vi.

Lưu Hàm Vi không hiểu ra sao: "Tề Khả Lập là ai? Bạn gái cũ của cháu sao?"

Lưu Hàm Vi có vô số bạn gái, ngoại trừ mấy người khiến cô khắc cốt ghi tâm, có ấn tượng sâu sắc thì những cô gái khác cô đều không nhớ tên với mặt, nghe ông nội Lưu nhắc đến tên cô gái xa lạ, theo bản năng thì cho rằng là bạn gái của mình.

Ông nội Lưu trừng mắt liếc cô một cái: "Nếu cháu có thể có được người ta thì ông cũng không phiền não như vậy. Con bé là bạn gái cũ của Bàng Húc Nghiêu, hai người quen biết nhiều năm, tình cảm sâu sắc, sau đó bởi vì Bàng gia gặp nạn, Tề gia sợ bị chịu ảnh hưởng nên đưa Tề Khả Lập ra nước ngoài. Tình hình bây giờ, Tề gia lại gọi con bé về, lòng dạ rõ như ban ngày."

Dù sao Lưu Hàm Vi với Bàng Húc Nghiêu quá khác biệt, lại ở trong vòng không giống nhau, cô cũng không biết đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt của Bàng Húc Nghiêu với Tề Khả Lập, phân chia hợp lại, bỗng dưng nghe chuyện này thì cô hơi kinh ngạc: "Muốn chơi nối lại tình xưa á!"

Cô ngẩn ra, nhớ đến Bàng Húc Nghiêu điên cuồng mê luyến mẹ cô, cũng không biết có thể chống lại tình cảm với người yêu cũ hay không, lỡ như không chống lại được thì mẹ cô không phải bị chơi vô ích sao?

Chờ đến khi Lưu Hàm Vi rời khỏi thư phòng, ông nội Lưu vẻ mặt lo lắng nhìn Lưu Thành Nguyên: "Kế hoạch này của anh quá to gan, sao anh có thể xác định Bàng Húc Nghiêu nhất định sẽ sập bẫy?"

Sắc mặt Lưu Thành Nguyên âm u nặng nề: "Con nhìn người rất chuẩn, Bàng Húc Nghiêu là loại người gì, con liếc mắt một cái đã nhìn ra."

Ông nội Lưu lộ ra vẻ mặt không đồng ý: "Coi chừng vừa mất vợ vừa chết lính."

Lưu Thành Nguyên bị lời này làm cho lòng xúc động: "Không, cô ấy không thể thoát khỏi lòng bàn tay con."

Ông nội than một tiếng: "Đừng bạc đãi Phỉ Dư và Tiết gia."

Lưu Thành Nguyên đáp lại.

...

Tề Khả Lập không tìm thấy Bàng Húc Nghiêu, tìm bạn của anh thì đều im lặng không nói, thái độ với cô ta đều là tránh không kịp, rõ ràng chính là không muốn liên quan đến bọn họ.

Cô ta tìm được Đằng Cư, bị anh ta châm chọc mỉa mai một hồi. Trước kia Đằng Cư nhìn cô ta không vừa mắt, còn thường xuyên nói xấu cô ta trước mặt Bàng Húc Nghiêu, hiện giờ lại để anh ta giúp đỡ tìm Bàng Húc Nghiêu, lại càng thiên phương dạ đàm(*).

(*)Chuyện hiếm lạ, không có thật hoặc khó xảy ra.

Cô ta tức giận rời khỏi câu lạc bộ tư nhân, nơi trước đây Bàng Húc Nghiêu thường dẫn cô ta tới, tham gia những bữa tiệc do anh hoặc bạn thân tổ chức. Cô ta từng rất bài xích nơi này, cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cô giống như ghét bỏ cô ta không xứng với Bàng Húc Nghiêu.

Sau này cha Bàng Húc Nghiêu xảy ra chuyện, cô ấy mới nói ra câu vô tình kia. Thật ra, tình cảm nhiều năm sao có thể nói bỏ là bỏ được? Như cha cô ấy đã nói, đi ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ mấy năm sau trở lại, Bàng Húc Nghiêu có thể thông cảm cho cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com