Drop Dong Nhan Phuong Nghich Van Menhbi
Ở một chốn bồng lai nào đó, cánh đồng hoa tử đinh hương mộng mơ tím cả vùng trời. Ánh sáng của mặt trời nhu hòa chiếu xuống gần như muốn che chở cánh đồng. Có vài chú bướm rực rỡ nhè nhẹ đậu vào những cành hoa mềm mại. Ở giữa cảnh đồng là một cây đại thụ to lớn có niên đại khá lớn, từng tán lá cây rộng rãi che chắn cả bầu trời. Một nữ nhân yêu nghiệt làm người ta như si như say đang yên giấc dưới gốc cây.Nàng mở mắt, tử mâu mơ hồ nhìn cánh đồng hoa xung quanh mình. Ngọc thủ khẽ đưa về phía mặt trời để che ánh sáng. Nàng là Thiên Khuynh.Thiên Khuynh lúc này vẫn chưa hoàn hồn, nàng không tin nàng lại có thể dễ dàng bị mụ cáo già kia cho xuyên không. Nàng không thể ngờ rằng mình lại xuyên vào cái địa phương quỷ quái này. Khẽ đọc một ngữ thuật nào đó, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua như chưa có chuyện gì xảy ra. Thiên Khuynh mặt đen như đáy nồi, pháp lực của nàng....mất rồi. Mụ cáo già chết tiệt kia.....Thiên Khuynh đứng dậy nhìn xung quanh, đi dạo một vòng, chẳng biết khi nào nàng đã đặt chân vào một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Bốn cột trụ hình rồng mạ vàng đứng uy nghiêm hai bên, kéo dài hết con đường thảm đỏ là một chiếc ghế cũng có hoa văn tương tự như bốn cây trụ kia. Bóng lam y ẩn hiện ngồi trên chiếc ghế quý phi bên cạnh. Thiên Khuynh lập tức hướng bóng người kia chạy tới định đấm cho một trận, nàng nhanh đã phát hiện ra, mắt phượng khẽ nheo lại."Uất Trì Nhật Dạ, ngươi dùng ảo ảnh sao"Bóng lam y khẽ đưa mắt nhìn nàng." Đúng, hiện tại ta có công việc xử lý chưa đi cùng ngươi qua thế giới kia được.""Thế giới bên kia?" Mị Thiên Khuynh cả kinh, khớp tay nắm lại tạo ra tiếng rắc rắc, nghiến răng nghiến lợi."Vì sao chứ?""Thích! À mà, đây là cơ hội cho con ra ngoài rèn luyện thêm đó, đừng lãng phí nha~" Nói xong, ảo ảnh Uất Trì Nhật Dạ liền biến mất."Uất Trì Nhật Dạ, ta sẽ giết ngươi!!!!"____Phủ Trưởng Công Chúa____Đông Lăng bước vào cửa viện vừa hớn hở vừa kêu to về phía giang phòng của Hoàng Bắc Nguyệt."Quận chúa, ta có thứ này cho ngài xem nè"Lập tức, bóng hình nhỏ nhắn khoác vải thô nhanh nhảu chạy ra, khuôn mặt vàng vọt nhưng lại không giấu nổi sự khuynh thành trong đó. Bắc Nguyệt vui mừng nhìn hai chú mèo trong giỏ, trên môi nụ cười kinh hỉ cùng triều mến."Đông Lăng tỷ tỷ, hai chú mèo này đẹp quá, tỷ tặng muội hả?""...đứng vậy""Cảm ơn tỷ!".........Thiên Khuynh tỉnh lại, nàng mở mắt mù mịt, tính đưa tay lên che miệng ngáp một cái lại phát hiện có gì đó kỳ lạ.Tay nàng tại sao lại nhỏ như vậy, hơn nữa còn có nhiều lông...Nàng biến thành mèo sao?Lại đưa tay sờ sờ phía bên cạnh, Mị Thiên Khuynh đưa mắt nhìn, còn có một tiểu miêu bên cạnh, thân vàng óng đang meo meo ngủ. Không phải là Thiên Khuyết chứ.Trong lòng Mị Thiên Khuynh lẳng lặng nhìn trời, kỳ này bị mụ cáo già kia chơi một vố lớn rồi.Thử vận chút pháp lực thời gian qua nàng luyện được, Thiên Khuynh nhìn tay mình, một lần nữa thở dài.Vẫn là quá yếu. Nhưng việc này lại có lợi về mặt khác, nơi này là một đại lục, là một hạ đẳng giới, thế nên Thiên Đạo kiểm soát rất chặt chẽ, cấp bật ở nơi đây cũng có giới hạn. Trên thiên giới, mặc dù ai ai cũng cường đại, pháp lực siêu phàm nhưng Thiên Đạo do nữ oa tạo ra vẫn là lớn nhất ở nơi đó, không ai dám phạm tới thiên đạo, nếu không sẽ bị Thiên Đạo trục xuất, tương đương với hồn phi phách tán.Một lý do khác nữa là. Nếu một cường giả đã đạt tới một cảnh giới cao, một lần nữa trở về con đường đầu tiên tu luyện sẽ có căn cơ vô cùng siêu phàm cùng với hiểu biết rộng, con đường tu luyện sau này 'tiền đồ vô hạn lượng'a.Mị Thiên Khuynh thở phào. Nhật Dạ nàng ta cũng có ý tốt cho nàng. Lại liếc về Thiên Khuyết, ánh mắt Mị Thiên Khuynh bỗng nhiên sắc bén lên. Tiểu Biểu Muội này từng hợp tác với Nhật Dạ, nếu nàng ta tỉnh dậy, Thiên Khuynh nàng sẽ tính sổ sau.Mị Thiên Khuynh lúc này mới để ý đến xung quanh. Căn phòng nàng đang ở rất dột nát, ga giường làm bằng vải thô, trong phòng đơn sơ độc nhất một cái bàn, mấy cái ghế, một cái tủ lỏng lẻo. Còn lại sàn nhà cùng tương đều mục nát. Thậm chí còn thua xa căn phòng bị ghẻ lạnh nhất trong vương cung của nàng. Nhưng ít nhất căn phòng này được quét dọn sạch sẽ, bầu không khí rất thông thoáng trông không giống không có người ở......Một loạt tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến. Đó là hai nữ tử. Một người trông gầy yếu tầm 12-13 tuổi nhưng khuôn mặt khuynh thành, trên người khoác bộ quần áo vải thô, kiểu dáng cũng đã lỗi thời, nhưng mắt nàng lại tỏa sáng vô cùng, chứa một chút ngây ngô, cùng ngốc nghếch, dễ sinh hảo cảm. Nữ tử còn lại, gương mặt tuy thanh tú nhưng đường hài hòa, dịu dàng, thân hình cũng tiền tụy tầm 14-15 tuổi, trên người mặc quần áo nha hoàn, khí chất dịu dàng.Hai nữ tử kia hình như cũng nhìn thấy Mị Thiên Khuynh, nàng nhỏ hơn lon ton chạy tới bế Thiên Khuynh lên. Nàng đầu óc chưa kịp định hình vì choáng váng thì nhận được một nụ hôn nồng thắm. Nàng nhăn mặt lại, miêu trảo quơ loạn. Tiếng cười thanh thúy vang lên từ miệng nàng nhỏ hơn."Thật dễ thương, Đông Lăng tỷ tỷ, Bắc Nguyệt rất thích!" Thì ra nàng nhỏ hơn tên là Bắc Nguyệt, còn nàng lớn hơn tên là Đông Lăng. Nghĩ tới đây, Mị Thiên Khuynh cứng người lại, hai tên này, có chút quen thuộc. Không phải là trong quyển tiểu thuyết nàng đọc gần nhất sao, hình như là 'Phượng Nghịch Thiên Hạ'. Mắt Thiên Khuynh bỗng phát hoảng. Trong lòng thầm run rẩy, không phải chứ, không phải là xuyên sách chứ. Uất Trì Nhật Dạ, ta sẽ không tha cho ngươi!......Lại một tuần nữa trôi qua, Thiên Khuynh lười biếng nằm trong phòng, theo bản năng liếm liếm miêu trảo, nành mị mắt nhìn tiểu biểu muội Thiên Khuyết kế bên. Nàng ta vẫn chưa tỉnh, Thiên Khuynh cũng không biết khi nào tình tiết bắt đầu, liền nằm lì trong phòng không đi đâu. "Ưm..." Tiếng rên khẽ truyền đến, báo hiệu chủ nhân sắp tỉnh, Thiên Khuynh mắt sáng lên, tai trên đầu hưng phấn giật giật liền nhắm mắt lại vờ ngủ.Tiểu biểu muội Thiên Khuyết từ trong cơn mê tỉnh dậy mơ mơ hồ hồ ngáp dài một tiếng thõa mãn. Nàng ta lúc này mới nhìn tới Thiên Khuynh kế bên, thân thể kinh hoảng giật mình, răng nanh run cầm cập vào nhau. Nhẹ nhàng hết sức giơ miêu trảo chầm chậm di chuyển. Thiên Khuynh nhân cơ hội chụp lấy đuôi nàng ta. Thiên Khuyết lập tức khóc lên, đáng tiếc là không có nước mắt chảy xuống."Vương, biểu tỷ, ngươi thân mến tha cho ta được không, ta là bị ép buộc a.""Ngươi nói ép buộc là ép buộc thế nào? Ngươi rõ ràng đưa cuốn sách kia cho ta, hại ta bị Nhật Dạ lừa tới đây. Chúng ta rõ ràng có quan hệ họ hàng, ngươi vì sao lại giúp người ngoài chứ!""Ta nói rồi, ta là bị ép buộc mà..hức..""Cái gì ép buộc?""Nàng ta, Nhật Dạ, nói nếu không làm theo sẽ mách nương nương nói không cho ta ăn thịt cùng đọc sách nữa...hức..." (Nương nương= nữ oa)Mị Thiên Khuynh đen mặt, thở một hơi bất lực, chỉ có mấy cuốn sách cùng mấy miếng thịt của Thiên Khuyết tiểu biểu muội mà làm nàng đến nơi đây. Thiên là đang trêu ngươi ta sao..." Nhưng mà Vương đừng lo, ta rất có ít nha, trên thiên giới ta trông coi chức vụ về tiểu thuyết nên rất hiểu biết về nơi đây, nuôi ta tuyệt đối không phí gạo!""Thật?""Đương nhiên!" Nàng ta híp mắt meo meo trả lời. Mị Thiên Khuynh híp mắt ra vẻ khó dò, bỗng nhiên nàng thốt ra một câu."Nhưng trước tiên, phải phạt ngươi trước đã!""Khoan đã Vương!"Tiếng binh bốp vang vang cả tiểu viện rách nát.(luot bo khoang thoi gian hai nguoi o cung voi Bac Nguyet cung Dong Lang, bi hanh ha cung bat nat ra sao =) )......Mị Thiên Khuynh toàn thân đen thui cùng Thiên Khuyết toàn thân vàng óng đăm đăm nhìn bóng dáng gầy yêu đang quỳ trong từ đường. Hai người âm thầm truyền âm cho nhau.[Sao ta thấy chậm, trong sách diễn biến nhanh lắm mà.][Trong sách cùng ngoài đời không giống nhau.]Khi cuộc đối thoại đang diễn ra, bóng dáng gầy yếu của Hoàng Bắc Nguyệt cuối cùng cũng gục xuống.[Vương, gục xuống rồi kìa][Tình tiết bắt đầu rồi?]Đúng vậy, tình tiết bắt đầu rồi......Thân ái. :)))Trở lại Số đẹp :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com