TruyenHHH.com

Drop Dich Phi Sach Chan Ai Vi Luong

Khóe miệng An Cửu dần lộ rõ tà khí, Bắc Sách không khỏi thầm than trong lòng.

Vừa rồi bản thân rõ ràng có tâm tư trêu cợt, nhưng bây giờ thì hay rồi, sự tình lại hoàn toàn xoay chuyển cục diện, chỉ cần nhìn ánh mắt An Cửu y liền biết, thứ trong đầu nàng lúc này chắc chắn không phải điều y hi vọng.

Nhất thời, gương mặt tuấn mỹ kia đã nghẹn tới đỏ bừng, nhìn nữ nhân tươi cười xinh đẹp trước mắt, Bắc Sách không nhịn được mà thở dài.

Sao y có thể quên An Cửu này xưa nay không làm việc như lẽ thường, rõ ràng là tiểu ma vương!

"Ha ha, Bắc thế tử, nghe nói ngài công tử như ngọc, cử thế vô song, là đệ nhất nam nhân Đông Sở Quốc, An Cửu ta có thể có hôn ước với ngài, đúng là may mắn ba đời!" An Cửu giơ tay vén một lọn tóc của Bắc Sách, ánh mắt tràn ngập tà khí, "Ngài nói xem, ta nên chúc mừng thế nào đây?"

Bắc Sách nhíu mày: "An Cửu, nàng không được xằng bậy!"

Hành vi của nữ nhân này lớn mật, y đã chứng kiến một lần ở Lưu Li Hiên.

"Xằng bậy? Cái gì là xằng bậy? Tuy chúng ta còn chưa thành thân, nhưng đã đính hôn, ngài cũng coi như là nửa người của ta." An Cửu cố ý trêu đùa.

Nửa người của nàng?

Cái gì là nửa người của nàng?

Khóe miệng Bắc Sách không nhịn được mà run rẩy, An Cửu này đúng là không có chút bộ dáng của nữ tử!

"An Cửu, nàng mau giải huyệt cho ta." Bắc Sách trầm giọng.

"Giải huyệt? Sao giải được?" An Cửu nhướng mày cười, "Không phải nói rõ rồi sao? Ta còn chưa bắt đầu, ngài gấp cái gì?"

Ánh mắt gian ác kia càng khiến Bắc Sách căng thẳng, không biết trong lòng đang có cảm giác gì, nháy mắt tiếp theo, quả nhiên thấy An Cửu từ cổ y trượt xuống, lòng bàn tay đi qua chỗ nào, nơi đó càng run rẩy.

Bắc Sách nhíu mày càng chặt, bàn tay đáng giận kia vẫn không ngừng thăm dò xuống, cách một tầng xiêm y mỏng manh, ánh mắt An Cửu sáng rực, khi ngẩng đầu nhìn y, đã thấy y nhắm mắt lại.

An Cửu híp mắt, a, nhắm mắt càng có vẻ thẹn thùng, đúng là bông hoa khiến người ta muốn ra tay độc ác.

Bắc Sách này đúng là yêu nghiệt!

Nghĩ tới hình ảnh vừa lóe lên trong đầu, động tác của An Cửu càng nhanh hơn, tay dừng ở eo, cảm nhận đai lưng làm từ tơ lụa thượng đẳng, Bắc Vương phủ dường như chiếm toàn bộ nghiệp dệt của Đông Sở Quốc, đồ Bắc thế tử này dùng đương nhiên là trân phẩm, có điều, hiện tại quan trọng nhất là chỉ cần tay mình dùng chút sức lực, tất cả mong muốn đều sẽ được thực hiện!

Chỉ nghĩ thôi, An Cửu đã cảm thấy kích động.

Bắc Sách nhắm hai mắt, nhưng y đoán được An Cửu đang có chủ ý gì.

"Cho dù nàng muốn làm gì, đều dừng tay cho ta, nơi này là hoa viên của Bắc Vương phủ."  Bắc Sách cắn răng, tuy trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt kia đang đỏ bừng.

An Cửu lại nhún vai: "Hoa viên Bắc Vương phủ thì sao? Hiện tại đêm khuya tĩnh lặng, hơn nữa, náo nhiệt của hôm nay đều ở đại sảnh, chẳng lẽ ngài còn lo bị người ta nhìn thấy ư? Được rồi, ngài yên tâm, đừng thẹn thùng..."

Giọng điệu của An Cửu giống hệt hái hoa tặc lão luyện.

Nhếch môi, nàng bắt lấy đai lưng của Bắc Sách, đang muốn dùng sức, lại nghe một âm thanh vang lên trong bóng đêm đột ngột cắt ngang toàn bộ suy nghĩ của nàng.

"Ha ha, Bắc thế tử và An Cửu quận chúa thật có hứng thú."

Giọng nói nhàn nhạt kia vang lên hình như mang theo trêu đùa, cũng hình như mang theo ý muốn xem kịch vui, An Cửu và Bắc Sách vừa nghe, đều nhíu mày, cùng nhìn qua hướng đó, liền thấy bóng người từ sau bụi hoa đi ra.

Đó không phải Vũ vương gia Bách Lý Vũ thì còn là ai?

Mà phía sau hắn, hình như còn có... Chờ người nọ đi ra, An Cửu thấy rõ đối phương, nhíu mày càng chặt, Hạ Hầu Ngự Thiển?

Bọn họ sao lại cùng nhau tới đây?

"Vũ vương gia, xem ra chúng ta tới làm phiền chuyện tốt của người khác rồi, có phải không khéo lắm không?" Hạ Hầu Ngự Thiển ôn tồn lễ độ mà cười, nhưng nụ cười kia An Cửu lại thấy luôn có thâm ý.

Khi nãy, sau khi An Cửu theo Khanh vương phi rời khỏi đại sảnh, Bắc Sách cũng mượn cớ rời đi, gã thấy tình hình như vậy cũng tìm cơ hội rời khỏi, không ngờ Vũ vương gia thế mà cũng giống gã.

Càng không ngờ hơn chính là, hai người tới đây lại thấy một màn như vậy.

Hạ Hầu Ngự Thiển và Bách Lý Vũ nhìn hai người, tay An Cửu còn đặt trên thắt lưng của Bắc Sách, dường như chỉ cần dùng chút lực sẽ thấy được cảnh xuân.

"Không khéo thì không khéo, còn có cách gì? Chỉ là..." Bách Lý Vũ nhíu mày, ánh mắt tà khí nhìn chằm chằm An Cửu, "An Cửu quận chúa, ngươi đang muốn làm gì?"

Biết rõ còn hỏi!

Không chỉ An Cửu, ngay cả Hạ Hầu Ngự Thiển cũng không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, vừa rồi hai người họ đã đứng sau bụi hoa quan sát một lúc.

Với thân thủ của mình, Bắc Sách vốn nên sớm phát hiện ra họ, nhưng sự ảnh hưởng của An Cửu này đối với y dường như đã nằm ngoài tưởng tượng, mà An Cửu... Chỉ sợ quá chuyên tâm đùa giỡn Bắc Sách nên quên chú ý tình hình xung quanh!

Không biết vì sao, Bách Lý Vũ lại cảm thấy hơi ghen tị.

"Ta..." An Cửu trừng mắt, hai kẻ xui xẻo, sớm không tới, muộn không tới, cố tình lại tới ngay thời điểm quan trọng. Luyến tiếc nhìn Bắc Sách, xem ra tất cả ý niệm vừa rồi đã thất bại.

Bách Lý Vũ nhíu mày nhìn tay An Cửu đặt trên đai lưng của Bắc Sách, như chờ nàng trả lời.

An Cửu nhìn theo tầm mắt của hắn, trong lòng ngẩn ra, nhưng chỉ xấu hổ một lát, rất nhanh đã cười nói: "Chẳng qua là thấy đai lưng của Bắc thế tử xinh đẹp tinh xảo nên muốn xem kỹ mà thôi, sao hả? Bắc thế tử, vẫn ổn chứ? Đai lưng này của ngài quả nhiên không tồi."

An Cửu vừa nói vừa ra dáng vỗ vỗ đai lưng kia, mấy tên nam nhân nhìn, khóe miệng đều không nhịn được mà run rẩy.

"Đai lưng của bổn vương cũng rất đẹp, ngươi có cần đến xem không?" Bách Lý Vũ híp mắt, con ngươi hiện lên một tia u quang, không biết là tà khí hay ghen tuông.

Lần này đến lượt An Cửu giật mình, đến xem? Xem cái đầu hắn!

Bách Lý Vũ này làm hỏng chuyện tốt của người ta thì thôi, còn không biết điều hỏi đông hỏi tây như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét.

"Vũ vương gia, chỉ sợ... An Cửu quận chúa chỉ có hứng thú với đai lưng của Bắc thế tử thôi, ngài đó, bỏ đi!" Hạ Hầu Ngự Thiển cười ha ha, đôi mắt sâu thẳm kia trong đêm đen lúc sáng lúc tối.

Gã vừa dứt lời, Bách Lý Vũ liền theo bản năng nhíu mày, mặt Bắc Sách đã đen đến không thể đen hơn, lạnh giọng: "Giải huyệt cho ta!"

An Cửu lúc này mới hoàn hồn, dù sao hai tên gây chuyện này cũng tới, chuyện nàng muốn làm đã thất bại, còn điểm huyệt Bắc Sách cũng mất đi ý nghĩa.

Có điều, đáng tiếc...  Thật sự đáng tiếc, thiếu chút nữa... Nàng đã có thể thưởng thức phong tu của đệ nhất nam nhân Đông Sở Quốc này, nghĩ như thế, An Cửu chợt cảm thấy mất matst.

Mất mát không chỉ có An Cửu, ngay cả Bắc Sách cũng vậy, liếc nhìn Bách Lý Vũ và Hạ Hầu Ngự Thiển một cái, y vung tay áo bỏ đi, hương u lan nhàn nhạt lưu lại dường như còn giữ lấy bầu không khí ái muội khi nãy.

"Này..." An Cửu nhìn tâm lưng kia, muốn gọi lại, nhưng vừa mở miệng, cổ tay đã bị Bách Lý Vũ đứng cạnh bắt lấy.

"Sao hả? Còn đùa chưa đủ? Chẳng lẽ An Cửu quận chúa thật sự to gan đến mức dám ở hoa viên hoa làm Bắc thế tử hả?" Bách Lý Vũ lạnh lùng hỏi, tỏ vẻ không vui.

Từ miệng người xưa nói thẳng như thế, An Cửu coi như mở rộng tầm mắt, đối diện với Bách Lý Vũ, nàng nâng cằm, nhướng mày cười: "Thì sao? Dù sao cũng là hợp pháp!"

Bách Lý Vũ này, nàng chẳng qua muốn nhìn một chút, còn không được có lộc ăn no, hắn đã nói nàng như hái hoa tặc, một khi đã gì, nàng sợ cái gì?

Cổ nhân như hắn đã thẳng thắn như vậy, một linh hồn đến từ tương lai như nàng sao có thể thua kém?

"Ngươi..." Bách Lý Vũ hoàn toàn không ngờ An Cửu sẽ có phản ứng như thế.

Hợp pháp? Chỉ mới ban hôn mà thôi, cũng biến thành hợp pháp sao?

"Hôn ước giữa An Cửu quận chúa và Thái Tử kéo dài lâu như vậy, sao không thấy ngươi si mê Thái Tử như thế? Bắc Sách kia quả nhiên khác biệt!" Bách Lý Vũ nhướng mày cười, giống như đem toàn bộ không vui tích tụ trong lòng chuyển hóa thành ghen tuông, từng câu từng chữ đều có vị dấm chua.

An Cửu không chú ý, nhưng Hạ Hầu Ngự Thiển ở bên quan sát tất cả lại nhìn thấy rất rõ, càng cảm thấy hứng thú.

"Đương nhiên không giống, Thái Tử kia bạc tình bạc nghĩa, vẻ mặt lạnh băng, giống như mọi người đang nợ tiền gã vậy, vừa nhìn liền thấy không thoải mái, Bắc Sách sao... Y không giống."  An Cửu khẽ cười, nghĩ tới thân ảnh màu trắng kia, sắc mặt càng nhu hòa, "Y phiêu dật xuất trần, di thế độc lập, đẹp như thần tiên, ưu nhã ôn hòa... Còn có..."

Đang nghĩ đến chỗ hưng phấn, nhưng thấy ánh mắt tà mị kia của Bách Lý Vũ, An Cửu ngẩn ra, lập tức hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Tóm lại, Bắc Sách ưu tú hơn Bách Lý Khiên rất nhiều lần, không đúng, hai người họ một người ở trên trời, một kẻ dưới đất, căn bản không thể so sánh, đặt tên họ cạnh nhau là sỉ nhục Bắc Sách, cho nên... Đương nhiên khác biệt."

Khóe miệng Bách Lý Vũ không nhịn được mà run rẩy, gương mặt càng tối xuống, người nào đó vốn nên sớm đã rời đi, nghe tới câu này, khóe môi không nhịn được mà cong lên ý cười.

Hạ Hầu Ngự Thiển chứng kiến tất cả, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Vũ vương gia, An Cửu quận chúa, hai người các ngươi khắc khẩu như thế, người không biết còn tưởng là vợ chồng son cãi nhau, câu chữ Vũ vương gia nói tràn đầy ghen tuông, chắc là ta nghe lầm!"

Ghen tuông?

Không chỉ An Cửu, ngay cả Bách Lý Vũ cũng nhíu mày, hắn nhìn An Cửu, đối diện với An Cửu cũng đang nhìn mình, hai người đều sửng sốt.

An Cửu trừng mắt nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển: "Vậy chắc lỗ tai của Hạ Hầu công tử có vấn đề rồi, nhân lúc đêm nay thái y ở Bắc Vương phủ, Hạ Hầu công tử mau đi xem đi."

Hạ Hầu Ngự Thiển này đúng là không sợ thiên hạ đại loạn!

Vợ chồng son cãi nhau? Tràn đầy ghen tuông?

Từ lần đầu tiên gặp ở hoàng cung, nàng đã biết Hạ Hầu Ngự Thiển không phải thứ tốt đẹp gì.

"Đúng vậy, hai mắt của ngươi cũng nên chữa trị đi." Bách Lý Vũ cũng lạnh giọng, không chút lưu tình ném cho Hạ Hầu Ngự Thiển một câu, cuối cùng liếc nhìn An Cửu một cái, nhanh chóng đi về phía đại sảnh.

Trong hoa viên chỉ còn lại An Cửu và Hạ Hầu Ngự Thiển, Hạ Hầu Ngự Thiển vốn cho rằng bản thân có thể mượn cơ hội này châm ngòi một chút, nhưng hoàn toàn không ngờ hai người kia lại cùng đánh trả.

Hạ Hầu Ngự Thiển nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ tới Bách Lý Vũ cùng những chuyện vừa xảy ra, trong ánh mắt có chút ý cười.

Ai nói gã không thành công chứ?

Phát hiện vừa rồi của gã không sai, Bách Lý Vũ cũng động tâm với An Cửu sao? Chỉ sợ Vũ vương gia kia còn chưa nhận ra thôi.

Có điều khôn khéo như Vũ vương gia, khi nãy gã chỉ cần nhắc nhở như vậy, những việc khác không cần gã nhọc lòng, không phải sao?

Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn An Cửu, khẽ cười: "A, ngay cả ngươi cũng trách cứ tương tự, nếu không phải biết ngươi và Bắc Sách lưỡng tình tương duyệt, đã có hôn ước, ngay cả ta sợ rằng cũng sẽ cảm thấy ngươi và Vũ vương gia mới là một đôi do trời đất tạo nên, phu xướng phụ tùy!"

An Cửu giật mình, phu xướng phụ tùy? Nàng và Bách Lý Vũ sao?

Hạ Hầu Ngự Thiển này bị mù à?

Người này ngày thường ôn tồn lễ độ, nhưng lại là kẻ giấu đao, lý do thoái thác của gã như vậy không phải không có mục đích, nhưng mục đích của gã là gì đây?

Chẳng qua là công tử ngoài phủ, gã ở ngoài triều dã, phụ thân Hạ Hầu Nghi ở trong triều chỉ có một chức quan không lớn không nhỏ, chủ yếu dựa vào công lao năm đó giúp đương kim Thánh Thượng đăng cơ mới đứng vào hàng tứ đại gia tộc.

Nhưng nàng lại cảm thấy tay của Hạ Hầu Ngự Thiển này duỗi không nông như vậy!

An cửu nhíu mày, tên rắn độc này đang chú ý tới nàng sao?

Suy đoán đó khiến An Cửu nhíu mày càng chặt, nhưng rất nhanh, đôi mắt liền trồi lên một tia sáng, nhướng mày nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, cười như không cười.

Hạ Hầu Ngự Thiển bị nàng nhìn tới da đầu tê dại, An Cửu này muốn làm gì đây?

An  Cửu lại không làm gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Sai rồi!"

"Cái gì sai rồi?" Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mi.

"Đương nhiên là lời Hạ Hầu công tử vừa nói sai rồi."

"Vậy sao?" Hạ Hầu Ngự Thiển nổi hứng thú, "An Cửu quận chúa cảm thấy sai chỗ nào?"

"Tất cả đều sai! Đâu tiên, ta và Bách Lý Vũ không phải một đôi do trời đất tạo nên, vừa rồi càng không phải phu xướng phụ tùy."

"A, chỗ nào không phải?" Hạ Hầu Ngự Thiển cười hỏi.

"Không phải, đương nhiên không phải, đơn giản là ta và Vũ vương gia có cùng một suy nghĩ, đó chính là Hạ Hầu công tử thật sự khiến ngươi ta chán ghét, cái này gọi là anh hùng có ý kiến giống nhau."

Sắc mặt Hạ Hầu Ngự Thiển lập tức cứng đờ, thấy An Cửu khẽ nhếch môi, ánh mắt lập lòe.

Chán ghét?

Hạ Hầu Ngự Thiển sửng sốt, hoàn toàn không chú ý An Cửu đã rời đi, đợi hoàn hồn, chỉ thấy bóng dáng nàng ở xa.

Gương mặt tuấn tú kia nhíu mày càng chặt...

"Ta thật sự khiến nàng ấy chán ghét sao?" Hạ Hầu Ngự Thiển lẩm bẩm, lòng có chút không vui.

Đang suy tư, một tiếng đàn du dương vang lên khiến gã ngẩn ra, nghĩ đến gì đó, gương mặt lại minh diễm trở lại, giống như không vui khi nãy chưa từng xuất hiện.

Tỷ tỷ... Cuối cùng cũng chịu rời khỏi thủy tạ Liễu Oanh?

Chỉ có tiếng đàn của tỷ ấy mới có thể tuyệt đẹp động lòng người như vậy.

Hạ Hầu Âm... A, đệ nhất mỹ nhân năm đó ngủ đông ở Bắc Vương phủ lâu như vậy, quân cờ này cũng nên bước vào triều cục của Đông Sở Quốc rồi, chỉ sợ, trò hay đêm nay còn chưa kết thú, kinh thành từ nay về sau sẽ có phong ảnh khác!

Hạ Hầu Ngự Thiển nhếch miệng cười, ánh mắt không còn giữ nét ôn tồn lễ độ như ngày thường nữa.

Giống như một con rắn độc trốn trong bóng tối quan sát động tĩnh bên ngoài, một khi có lợi, l ập tức nhảy ra, một chiêu chế ngự kẻ địch!

Trong đại sảnh, tiếng đàn quanh quẩn, ngoại trừ tiếng đàn thì không còn tiếng động nào khác.

Tiếng đàn du dương uyển chuyển, dễ nghe êm tai, không giống âm điệu của thế gia, như chỉ có trên trời mới có thể nghe thấy.

Quan to lộc hậu, rượu ngon món ngon, mỹ nhân ở cạnh... Tất cả, thứ mà mọi người đều muốn có đã bị tiếng đàn này đánh thức.

Giữa đại sảnh, người đánh đàn, một bộ bạch y, không tô son trét phấn, lại khuynh quốc khuynh thành, gương mặt mỹ lệ giấu dưới lụa mỏng, đầu ngón tay tùy ý khảy, ưu nhã phiêu nhiên, trong ánh mắt thanh nhã kia giống như không có hứng thú với mọi vật trên thế gian, chỉ có đàn trong tay nàng...

An Cửu ở ngoài đại sảnh đã nghe thấy tiếng đàn này.

Nàng nhận ra nó, hôm ấy khi tới Bắc Vương phủ nàng đã từng nghe, tuy không cùng một khúc nhưng nàng vẫn có thể nhận ra nó đến từ một người.

Là Hạ Hầu trắc phi ở thủy tạ Liễu Oanh kia của Bắc vương gia sao?

Khi đó nàng nghe hạ nhân nói, Hạ Hầu trắc phi này không hề rời khỏi thủy tạ Liễu Oanh, xem ra hôm nay vì là đại thọ của Bắc lão vương gia, nàng ấy thế mà cũng dời bước?

Ha ha, thú vị!

Lần đầu nghe nói về Hạ Hầu Âm này, An Cửu đã tràn ngập tò mò, một đệ nhất mỹ nhân, năm đó chẳng qua chỉ mới mười chín lại phải gả cho nam nhân đáng tuổi làm phụ thân mình, thật khiến người ta khó hiểu.

Ai cũng nói đệ nhất mỹ nhân này là người xuất sắc nhất trong số mỹ nhân xưa nay, người ta nói, gặp nàng hoa dung nguyệt thẹn, chỉ liếc nhìn một cái liền không thể quên được.

Có điều, trước khi xuất giá, Hạ Hầu Âm được Hạ Hầu Nghi bảo vệ trong Hạ Hầu phủ, hiếm khi để nàng lộ diện, sau này gả vào Bắc Vương phủ lại ở trong thủy tạ Liễu Oanh, dường như được Bắc vương gia kim ốc kiều tàng, cũng rất ít người có thể có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan ấy.

Ai ai cũng đều hâm mộ Bắc vương gia có thể ôm mỹ nhân trong lòng!

Nghĩ tới lời Khanh vương phi nói, An Cửu nhíu mày, khó trách, một mỹ nhân trẻ tuổi như vậy, Bắc vương gia đương nhiên sẽ vắng vẻ Khanh vương phi!

Đang nghĩ ngợi, phía sau có tiếng bước chân truyền tới, An Cửu quay đầu, đúng lúc thấy Khanh vương phi đi về phía này. Đỗ Nhược Khanh cũng thấy nàng, hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức đi nhanh về phía đại sảnh.

Xem ra chuyện vừa rồi, Khanh vương phi này vẫn không thoải mái!

Đúng thế, bí mật của bà ta bị nàng nói ra như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ không thống khoái!

Chờ Khanh vương phi tới gần, An Cửu liếc nhìn đồ vật trong tay bà ta, khẽ cười: "Làm phiền Khanh vương phi phải đi một chuyến, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi, khiến vương phi không thoải mái rồi!"

Lời này như nhát dao lần nữa cắm vào vết thương của Khanh vương phi, bà ta lạnh lùng nhìn An Cửu.

"A, có gì không thoải mái chứ? Chẳng qua là mất lời hồ ngôn loạn ngữ mà thôi!" Đỗ Nhược Khanh lạnh giọng, "An Cửu quận chúa đừng vội đắc ý, tất cả phải có chứng cứ rõ ràng, bằng không mọi thứ chỉ là suy đoán."

"Vậy sao? Vậy An Cửu phải đa tạ Khanh vương phi nhắc nhở, còn về chứng cứ hả..." Ý cười trên khóe miệng An Cửu càng sâu, "Một khi đã làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Khanh vương phi đừng để An Cửu tìm ra chứng cứ đấy!"

Đỗ Nhược Khanh sững sốt, nhìn ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén, bà ta càng cảm thấy An Cửu này thật sự chướng mắt!

"À đúng rồi, Khanh vương phi, tiếng đàn này chắc người nhận ra đúng không?" An Cửu nhìn thoáng về phía đại sảnh, cười như không cười, "Ta nghe nói Hạ Hầu trắc phi không thích những trường hợp này, không ngờ hôm nay thế mà có lòng đàn một khúc mừng thọ lão vương gia, vừa lúc ta có thể tận mắt chứng kiến, Khanh vương phi cũng có thể xem phong tư của Hạ Hầu trắc phi kia. Nghe nói Bắc vương gia rất si mê Hạ Hầu trắc phi, nếu có cơ hội, Khanh vương phi nhớ thỉnh giáo Hạ Hầu trắc phi cách giữ trái tim của phu quân, dù sao cũng là tỉ muội, nàng ấy sẽ không che giấu."

Nói tới câu cuối cùng, sắc mặt Đỗ Nhược Khanh khó coi tới cực điểm.

Bà ta trừng mắt nhìn An Cửu, biết miệng lưỡi của mình không bằng nàng, nếu tiếp tục giằng co, bản thân cũng không chiếm được lợi thế, nghĩ đến nghẹn khuất vừa rồi ngược lại khiến An Cửu này càng thống khoái, bà ta thật sự không biết nói gì.

Vì thế, Khanh vương phi dứt khoát bỏ đi, hướng về đại sảnh.

Cũng thật trùng hợp, Khanh vương phi vừa bước vào đại sảnh, tiếng đàn kia đột nhiên dừng lại, lập tức, những người khi nãy còn chìm trong nhạc tiên đều ngẩn ra, thình lình mở mắt, một trận trầm trồ.

Ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng không nhịn được mà nhíu mày: "Sao lại dừng?"

Tĩnh Phong Đế quét mắt nhìn nữ tử ngồi giữa thính đường, trái tim run lên, cái liếc mắt này, ông ta lại cảm thấy người đánh đàn còn động lòng người hơn khi nãy, a, tiếng đàn đó đúng là nhạc tiên, thật không ngờ trong Bắc Vương phủ lại có một nữ tử đánh đàn như vậy.

Là nhạc sư Bắc Vương phủ mời tới sao?

"Hoàng Thượng, là thế này, khi nàng ấy đánh đàn, kiêng kị nhất là bị quấy rầy, có lẽ vừa có người quấy nhiễu..." Bắc vương gia lên tiếng giải thích, ông ta không ngờ Hạ Hầu trắc phi sẽ tới đánh đàn, tiết mục hôm nay vốn đã an bài cho nhạc cơ của vương phủ, nhưng tiếng đàn vừa vang lên, ông ta đã nhận ra là nàng.

Nàng rõ ràng không thích ồn ào bên ngoài, sao lại... Hơn nữa ngày thường nàng chỉ đánh đàn cho ông ta nghe, hôm nay, tiếng nhạc này lại bị nhiều người nghe như vậy, trong lòng giống như có cảm giác bảo bối của mình bị người ta cướp mất, thật sự hụt hẫng.

Tĩnh Phong Đế nghe vậy, nhíu mày càng chặt, không chỉ ông ta, ngay cả những người khi nãy chìm trong nhạc tiên mỹ diệu cũng cảm thấy không vui.

Kiêng kỵ quấy rầy? Nữ tử kiêng kị quấy rầy kia rốt cuộc là ai?

Nhất thời, trong lòng mọi người đều giận chó đánh mèo kẻ nọ, đúng lúc thấy Khanh vương phi đứng ở cửa, tất cả đều không vui, tâm trạng không vui nhưng lại che giấu.

Người cắt ngang tiếng đàn của nữ tử này là Khanh vương phi sao?

Việc này... Một người là nữ tử có thể đàn ra tiếng đàn mỹ diệu như vậy, một người là đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, thân phận ai cao ai thấp, mọi người đều vô cùng rõ ràng, hơn nữa, thân phận của Khanh vương phi cũng cao hơn rất nhiều người ở đây, cho nên dù không thoải mái cũng không thể nói gì.

Nhưng Bắc vương gia lại nhăn mày, liếc nhìn Khanh vương phi, nghĩ đến Tĩnh Phong Đế đang phẫn nộ, ông liền lạnh giọng: "Nàng làm gì vậy? Sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới ngay lúc này, quấy rầy hứng thú của mọi người."

Bắc lão vương gia nhìn Bắc vương gia và Đỗ Nhược Khanh, lần nữa nhắm mắt, giống như không muốn quản gì cả.

Khanh vương phi giật mình, cảm nhận ánh mắt mọi người đều hướng về phía này, không khỏi kinh ngạc, ngày thường, bà ta luôn là tiêu điểm, nhưng lúc này lại vì hồ ly tinh đáng chết kia lại trở thành đối tượng bị trách cứ.

Quấy rầy hứng thú của mọi người?

Chẳng qua là hồ ly tinh giở trò, Bắc vương gia lại ở trước mặt mọi người trách cứ bà ta, đây rõ ràng khiến bà ta chật vật, không phải hả?

Lửa giận trong lòng đùng đùng xông ra, Bắc vương gia lúc này cũng bị yêu tinh này mê hoặc, đúng là đáng giận!

Đỗ Nhược Khanh nhàn nhạt liếc nhìn nữ tử ngồi giữa thính đường, hận không thể tiến lên tát cho một cái, phát tiết những gì phải nghẹn khuất mấy năm nay bị nữ tử này chèn ép, nhưng bà ta biết, lúc này có nhiều khách khứa ở đây, người làm Khanh vương phi như bà ta nhất quyết không thể để mất khí độ.

"Xin lỗi, thần thiếp vội vã trở về khiến bản thân trở nên hồ đồ. Quấy rầy nhã hứng của mọi người, là ta không đúng." Đỗ Nhược Khanh đè nén không vui trong lòng, trên mặt cố gượng ra một nụ cười.

Trong lòng lại sớm đã nguyền rủa hồ ly tinh Hạ Hầu Âm kia.

"Ha ha, không sao, không sao, Khanh vương phi chỉ là vô tình. Hoàng Thượng, nếu còn chưa nghe đủ, lại bảo vị cô nương này đàn lại được không? Bổn cung tin mỗi người trong chúng ta đều muốn nghe lại lần nữa." Ngọc Hoàng Hậu cười nói.

Dù sao cũng là thông gia, bà ta và Đỗ Nhược Khanh hiện giờ đã đứng trên cùng một chiếc thuyền, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau.

Còn nữ tử đánh đàn này... Ngọc Hoàng Hậu nhìn nàng, bà ta không thể không thừa nhận, tiếng đàn khi nãy thật sự quá mỹ diệu, ngay cả trong cung cũng không có nhạc sư thiện cầm như vậy, hơn nữa Hoàng Thượng lại thích nghe... Ngọc Hoàng Hậu lặng lẽ nhìn hoàng đế, lại thấy Tĩnh Phong Đế đột nhiên đứng dậy.

Ngọc Hoàng Hậu sửng sốt, không chỉ bà ta, tất cả mọi người ở đây đều vì hành động này mà ngây người.

Tĩnh Phong Đế đi về phía nữ tử bạch y đánh đàn kia, từng bước tới gần... Rốt cuộc, cách nàng chỉ còn vài bước ông ta mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống.

Tuy dung nhan đã bị che dưới lớp lụa mỏng, nhưng đôi mắt động lòng người kia đủ để người ta tưởng tượng được gương mặt này bất phàm thế nào.

Trong đầu quanh quẩn tiếng đàn mỹ diệu khi nãy, đó thật sự là trân phẩm, chỉ sợ, đáng được xưng là người đàn hay nhất đương thời, nhưng nữ tử như vậy lại không ở hoàng cung của ông ta, mà đến từ Bắc Vương phủ.

A, nực cười, thật sự nực cười!

Bắc Vương phủ hiện giờ còn tốt hơn hoàng cung của ông ta sao?

Mọi người nhìn Tĩnh Phong Đế trầm mặc, đều thầm suy đoán, ông ta nhìn nữ tử đánh đàn kia như vậy rốt cuộc muốn làm gì?

Bắc vương gia cũng cảm thấy thấp thỏm, chẳng lẽ Hoàng Thượng định giận chó đánh mèo với Hạ Hầu Âm?

Nghĩ đến đây, Bắc vương gia càng nôn nóng, không biết làm sao cho phải, mà nữ tử bị Tĩnh Phong Đế nhìn lại không màng hơn thua, ánh mắt kia vẫn tĩnh lặng như nước, giống như không có thứ gì có thể quấy nhiễu đến nàng.

"Không cần đàn nữa." Tĩnh Phong Đế lên tiếng.

Không đàn nữa? Những người ở đây đều không khỏi cảm thấy mất mát.

Bắc Vương phủ còn khó vào hơn hoàng cung, nhạc cơ này sợ là càng khó gặp.

Đúng lúc mọi người đang mất mát, giọng của Tĩnh Phong Đế lần nữa vang lên.

"Nhạc cơ này trẫm rất thích, trong cung của trẫm đang thiếu một nhạc cơ như vậy, không biết Bắc Vương phủ có thể từ bỏ thứ yêu thích, để trẫm có thêm cơ hội thưởng thức âm thanh tuyệt thế mỹ diệu này không?"

Tĩnh Phong Đế nói năng khí phách khiến mọi người đều cả kinh, nhất thời không kịp có phản ứng.

Ý của Hoàng Thượng là... Đòi người của Bắc Vương phủ!

Thì ra Hoàng Thượng đã nổi tâm tư độc chiếm!

Ông ta muốn chiếm nhạc cơ đánh đàn này cho riêng mình, mà Bắc Vương phủ... Mọi người ngưng thở, lập tức không còn màng mất mát khi nãy, bầu không khí lúc này sớm đã khiến tất cả không rảnh thất thần.

Bắc lão vương gia nhíu mày, nhàn nhạt liếc nhìn Bắc vương gia, nhưng chỉ là cái chớp mắt, ông lần nữa nhắm mắt lại.

"Hoàng Thượng..." Bắc vương gia hoàn hồn, ông căn bản không thể ngờ Hoàng Thượng có thể đưa ra yêu cầu này. Bỏ thứ yêu thích? Nàng không phải nhạc cơ bình thường, bỏ thứ yêu thích, việc này sao có thể bảo ông bỏ?

"Không cần nói nữa, Bắc vương gia, cùng lắm thì trẫm đổi nhạc sư tốt nhất cho ngươi là được!"  Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc vương gia, trong lòng sớm đã biết Bắc vương gia sẽ không bỏ được, nhưng hôm nay, nhạc cơ này, ông ta muốn chắc rồi.

"Không..." Ánh mắt Bắc vương gia lập lòe, thần sắc trở nên vội vàng.

"Vương gia, chẳng qua là nhạc cơ mà thôi, nếu Hoàng Thượng muốn, chúng ta dâng cho ngài ấy thì đã sao? Thần thiếp biết ngài thích cầm, nhưng Hoàng Thượng dù sao cũng là Hoàng Thượng, là người tôn quý nhất của Đông Sở Quốc, chẳng lẽ chúng ta muốn cự tuyệt sao?" Đỗ Nhược Khanh đột nhiên lên tiếng.

Bà ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chính miệng Hoàng Thượng muốn người?

Nhạc cơ? Xem ra thân phận khác của nhạc cơ này không có ai nhắc tới.

Hay, hay lắm, cơ hội tốt như vậy thế mà lại xuất hiện tại thời điểm này, bà ta sao có thể không lợi dụng?

"Ha ha, vẫn là Khanh vương phi hào phóng." Tĩnh Phong Đế sang sảng cười ra tiếng, "Ngày mai, trẫm sẽ điều nhạc sư trong cung tới phủ các ngươi, để ngươi cũng có thể thưởng thức làn điệu mỹ diệu trong cung."

Hành động này khiến Ngọc Hoàng Hậu và mấy phi tử giật mình.

Từ sau khi sự việc của Tĩnh Phi bại lộ, bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Thượng chưa từng lâm hạnh người mới, trong lòng mọi người đều rõ, xem ra hôm nay, hậu cung lại có thêm tỷ muội!

"Hoàng Thượng, không ổn, việc này thật sự không ổn." Bắc vương gia lập tức tiến lên, quỳ xuống, "Hoàng Thượng, nữ tử này không phải nhạc cơ bình thường..."

"Trẫm biết, nếu là nhạc cơ bình thường, trẫm sao có thể bảo ngươi bỏ thứ mình yêu thích?" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng.

"Không, không phải như thế." Bắc vương gia càng gấp, "Nàng ấy là trắc phi của thần, không phải nhạc cơ."

Lời này giống như sấm sét giáng xuống đại sảnh.

Trắc phi? Trắc phi của Bắc vương gia?

Việc này... Mọi người đồng loạt nhìn về phía nữ tử ấy, lại nhìn Tĩnh Phong Đế, chỉ thấy sắc mặt ông ta cũng trầm xuống.

Giống như trong đầu mọi người, hai chữ "trắc phi" rất lâu vẫn không thể tiêu tán.

"Không có việc gì nàng ra đây đàn làm gì?" Bắc vương gia nhìn Hạ Hầu Âm, bây giờ hay rồi, lại xảy ra chuyện này.

Nhưng mọi phẫn nộ khi tiếp xúc với đôi mắt khiến người ta mê luyến kia lại khiến ông không đành lòng trách móc nặng nề, ngược lại có vài phần thương tiếc.

Hạ Hầu Âm lập tức đứng dậy, quỳ gối bên cạnh Bắc vương gia: "Thần thiếp... Thần thiếp hôm nay vốn nên nghe lời vương gia không ra ngoài, nhưng nghĩ dù sao cũng là thọ thần của lão vương gia, thần thiếp cũng muốn biểu đạt chút tâm ý, điều thần thiếp có thể làm cũng chỉ là đánh vài khúc trợ hứng cho mọi người. Vương gia, thần thiếp không cố ý..."

Giọng nói kiều nhu uyển chuyển so với tiếng đàn càng khiến người ta say mê triền miên.

Bắc vương gia thế mà lại có phúc khí này!

Tĩnh Phong Đế hậm hực.

Vốn nên nghe lời vương gia không nên ra ngoài?

A, Bắc vương gia muốn giấu nữ tử như vậy độc hưởng hay sao?

Hay cho một Bắc vương gia! Ông ấy chỉ là một vương gia, lại tiêu sái hơn người làm hoàng đế này, đúng là đáng giận, đáng giận đến cực điểm!

Trắc phi? Tĩnh Phong Đế híp mắt, trắc phi thì sao? Thiên hạ Đông Sở Quốc này là của ông ta, huống chi là một nữ nhân?

Nhàn nhạt nhìn nữ tử quỳ dưới đất, ánh mắt Tĩnh Phong Đế lộ rõ sự chiếm hữu.

"A, thì ra là Hạ Hầu trắc phi, muội xem ta... Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp cứ tưởng là nhạc cơ bình thường, dù sao Hạ Hầu trắc phi luôn được vương gia coi như trân bảo, thần thiếp cũng không ngờ người đánh đàn lại là Hạ Hầu trắc phi. Vậy việc này... Nên làm sao đây?" Giọng của Đỗ Nhược Khanh vang lên, sắc mặt tỏ vẻ vội vàng vô thố.

Hạ Hầu trắc phi?

Nghe đến mấy chữ này, mọi người càng sững sờ, ánh mắt nhìn nữ tử bạch y kia càng thay đổi.

Năm đó, mỹ mạo của Hạ Hầu tiểu thư của Hạ phủ luôn khiến người ta trầm trồ trong vô số lời đồn, đáng tiếc, chưa có bao nhiêu có thể thưởng thức tuyệt thế phong tư kia đã phải qua loa gả đi, mà phu quân của nàng còn không phải là Bắc vương gia sao?

Đúng vậy, nghe nói cầm kỹ Hạ Hầu tiểu thư siêu quần, hôm nay người đánh đàn là đệ nhất mỹ nhân năm đó, Hạ Hầu Âm sao?

Không biết vì lý do gì, mọi người nhìn thân ảnh kia càng cảm thấy kích động, đặc biệt là Tĩnh Phong Đế. Hạ Hầu Âm?

Lại là Hạ Hầu Âm!

Năm đó ông ta cũng từng nghe qua mỹ danh của tiểu thư Hạ Hầu phủ này, khi ấy ông ta thậm chí còn không ngừng ám chỉ với Hạ Hầu Nghi, bảo gã đưa nữ nhi mỹ lệ này vào cung, nhưng gã lại làm bổ không hiểu, sau đó, nghe nói Hạ Hầu Âm đã có người ái mộ, Hạ Hầu Âm kia thậm chí còn kháng cự tiến cung.

Chuyện này lúc ấy đã chọc giận ông ta, nhưng vì triều chính đại sự nên phải tạm gác lại.

Chờ mọi việc đã xử lý ổn thỏa, tức giận cũng đã tiêu đi, nghe nói Hạ Hầu Âm đã gả chồng, ông ta chỉ đành từ bỏ.

Khi đó, ông ta thế mà không truy hỏi nàng gả cho ai!

A, ông ta cho rằng nếu đã là mỹ nữ trẻ tuổi, người ái mộ nên là tài tử anh tuấn cùng tuổi, nhưng hoàn toàn không ngờ, đó lại là Bắc vương gia sao?

Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc vương gia, tuy ngữ quan không tệ nhưng khí chất thật sự quá yếu đuối.

Nhưng Hạ Hầu Âm này lại tình nguyện gả cho một người như vậy, cự tuyệt vào cung sao?

Chẳng lẽ, ngay cả nàng cũng cảm thấy ông ta không bằng Bắc vương gia, hoàng cung của ông ta cũng không bằng Bắc Vương phủ?

Nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến màn tứ hôn vừa rồi, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng trở nên âm trầm.

Đáng giận, thật sự đáng giận! Những kẻ này thật sự không coi Bách Lý hoàng thất vào mắt sao?

An Cửu vào đại sảnh, đúng lúc bắt gặp trò hay này, khi nãy Khanh vương phi diễn xuất tự nhiên như thế càng khiến nàng cảm thấy châm chọc.

Không biết là Hạ Hầu trắc phi sao? A, tiếng đàn của Hạ Hầu trắc phi đối với Bắc vương gia mà nói là nhạc tiên mê người, nhưng đối với Khanh vương phi này chỉ sợ là thúc giục ma âm mà thôi.

Mấy năm nay, mỗi khi nghe tiếng đàn này, chắc chắn trái tim bà ta như bị dao đâm, ngần ấy năm, bà ta còn không nghe ra sao?

An Cửu đương nhiên nhìn rõ tâm tư của Khanh vương phi, bà ta muốn mượn cơ hội này diệt trừ tình địch lớn nhất?

Chỉ cần Hạ Hầu trắc phi bị cướp đi, bà ta sẽ là nữ nhân độc tôn trong Bắc Vương phủ, mà trên đời này, người duy nhất có thể cướp Hạ Hầu trắc phi đi chỉ có Tĩnh Phong Đế, khôn khóe như Khanh vương phi, bà ta há có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Mà Tĩnh Phong Đế...  An Cửu lặng lẽ nhìn Tĩnh Phong Đế, chỉ thấy sắc mặt ông ta âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo che giấu tất cả cảm xúc, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.

Đêm nay, mới bị buộc ban hôn cho nàng và Bắc Sách, trong lòng Tĩnh Phong Đế chắc chắn rất nghẹn khuất, mà cục tức này vừa lúc đã tìm được chỗ phát tiết.

Trong mắt ông ta rõ ràng cất chứa sự ghen ghét, ghen ghét Bắc vương gia thế mà có thể có được mỹ nữ Hạ Hầu Âm này, a, chỉ sợ Tĩnh Phong Đế sẽ bắt lấy Hạ Hầu trắc phi không bỏ!

An Cửu híp mắt, nhàn nhạt đánh giá Hạ Hầu Âm, tục ngữ có câu hồng nhan họa thủy, nàng thật muốn xem người có thể kích động hoàng đế cướp đoạt, lại có thể khiến Bắc vương gia mê luyến trân quý như vậy rốt cuộc đẹp cỡ nào.

An Cửu nhếch mép cười, trò hay trước mặt, nàng sẽ không bỏ lỡ!

Bầu không khí lúc này đã vô cùng quỷ dị, mọi người nhìn mấy người ở giữa đại sảnh, lòng đều có suy đoán riêng.

Hạ Hầu trắc phi dù sao cũng là trắc phi của Bắc vương gia, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng đành từ bỏ.

Mọi người mới nghĩ như vậy, nhưng nháy mắt tiếp theo, giọng nói kiên định của Tĩnh Phong Đế lại vang khắp đại sảnh: "Chẳng qua là một trắc phi mà thôi, Bắc vương gia luyến tiếc nhường trẫm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com