Drop Bh Dn Hp Yeu Van Su Thong Hieu Gryffindor
" Ngài Slytherin! " - Trong lúc cô cùng Rose nói chuyện, em từ đâu đột nhiên chạy ra khiến cô và nàng bất ngờ giật mình. Serene nhìn em khi em đang lấy tay chống hai đầu gối mà thở dốc " Hermione, có chuyện gì xảy ra sao? " " Là Harry, cậu ta cùng Ron định sẽ quyết chiến với Malfoy vào tối nay, em có cản nhưng hai cậu ta lại đẩy em ra. " - Hermione sau khi đã bình ổn hơn, em nói, gương mặt vẫn đỏ bừng vì đã chạy.
Cô quay sang nhìn Rose, nàng hiểu ý liền không nói mà nhanh chóng rời đi. Serene dẫn em tới một căn phòng ở tầng hai của Hogwarts, một nơi vắng người rồi mới quay qua nói với em - " Potter và Weasley muốn đấu với Malfoy thì cứ để họ làm, huống hồ họ còn đẩy em thì em quan tâm làm gì? "" Nhưng, nhưng họ là người nhà Gryffindor họ sẽ làm mất điểm nhà và... cũng có thể sẽ bị kỷ luật." - Hermione có chút lưỡng lự, nàng một phần vì không muốn họ làm mất điểm nhà một phần cũng là có chút lo." Em tốt quá rồi, Hermione. Họ không biết suy nghĩ cho người khác mà chỉ nghĩ đến bản thân họ thì hãy để họ chịu lấy." - Lời nói của Serene nghe như thể là một người bất cần chẳng hề quan tâm đến người khác, đó cũng chính là con người thật của cô nhưng nó lại khiến cơn tức giận của Hermione nổi lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Hermione liền lên tiếng chất vấn cô." Ngài là một trong những người thừa kế chẳng lẽ ngài định để cho học sinh hoành hành như thế sao!?" - Em nói với giọng đầy tức giận, không nghe Serene đáp lời em liền xoay người rời đi. Rõ ràng cô là người thừa kế là một Sly...phải rồi cô là Slytherin cơ mà. Serene dựa lưng vào tường trầm ngâm một hồi lâu...." Chết tiệt! Harry, hình như Malfoy lừa chúng ta rồi! " - Cậu bé tóc đỏ cao lệ nghêu chạy thục mạng cùng Harry Potter phun ra một câu chửi thề với giọng nói đầy tức giận khi lão già Flich đang đuổi theo sau.Bất ngờ có một cánh tay từ bóng tối vươn ra kéo hai người tụi nó vào trong, Ron và Harry hốt hoảng nhìn lại thì ra là ngài Gryffindor, rồi lại thêm một giọng nói vang lên." Giáo sư Flich, có chuyện gì sao? " - Là Ngài Slytherin, điều đấy khiến cho hai thằng nhóc bọn chúng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu." Có hai đứa nhóc vừa mới chạy qua đây, đã quá giờ giới nghiêm mà bọn chúng còn ở ngoài!" - Ông ta nói cùng với vẻ mặt nhăn nhúm lại trông vô cùng khó coi, con mèo Norris kế bên cũng hừ hừ mấy tiếng thể hiện sự tức giận." Tôi sẽ tìm phụ giáo sư. Nếu có thấy chúng tôi sẽ báo cho ngài." - Giọng cô vẫn vang lên đều đều. - " Nếu vậy thì nhờ ngài! Hừ! " - Vừa nói dứt câu ông ta đã nhanh chóng rời đi...“ Ngài Slytherin... ” - Hermione kêu tên cô một cách lưỡng lự, em vẫn có chút áy náy khi tức giận với cô bào mấy ngày trước. Nhất là khi nghe Potter và Weasley nói rằng đã được cô và Grey cứu.“ Tôi đây.” - Serene đi đến đứng trước mặt em, Hermione vẫn không ngước nhìn cô em cứ cúi đầu nhìn mũi giày của mình như nhận ra gì đó Serene đưa tay lên xoa đầu em, giọng vẫn mang vẻ thanh lãnh như cũ nhưng nếu chú ý có thể nhận ra một sự cưng chiều trong ấy.“ Tôi không tức giận, Hermione, không tức giận khi em lớn tiếng với tôi nên...” - Serene dời tay xuống chỗ cằm em, nâng gương mặt nhỏ của Hermione lên. - “...đừng lo lắng.”“ Cảm ơn ngài và em thật sự xin lỗi, em không nên nghĩ không tốt về ngài như thế.” - Hermione gặt phăng đi ý nghĩ Slytherin không tốt vì bằng chứng người ở trước mặt em đây tốt hơn bao giờ hết. Em sẽ không bao giờ lấy cái chung để đánh giá cái riêng nữa.[...]Còn vài ngày nữa thôi sẽ đến lễ hội Halloween, lúc này đây Hogwarts đã được giáo sư Dumbledore trang trí đúng với chủ đề ngày Halloween - Lễ hội Ma. Cô và Grey cùng băng qua dãy hành lang dài xa xa còn thấy được vào trái bí ngô được khắc với hình thù kì quái. Nó phì cười chỉ chỉ cho cô xem mấy cái bí ngô kì lạ kia, lâu lâu Serene sẽ lên tiếng đáp lại nó mấy câu nhưng điều đó lại không dập tắt được ngọn lửa háo hức của Grey. Gần tới Đại Sảnh Đường, nó liền chạy như bay bỏ cô lại phía sau, Serene cũng không nói gì, lâu lâu cô lại đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm Hermione. Vì cả ngày hôm nay cô đã chẳng thấy em đâu, điều đó khiến Serene xuất hiện một cảm giác lạ là cảm giác lo lắng cho một ai đó. Khi đi ngang qua dãy bàn nhà Gryffindor cô liền không tự chủ được đưa mắt tìm kiếm em nhưng đổi về lại là sự thất vọng. " Cậu tìm cái gì vậy, Lovell? " - Grey ngậm một chiếc bánh nhỏ trong miệng, nó khó hiểu nhìn cô. Serene nghiêm mặt, ánh mắt lạnh băng lướt qua chỗ Grey, biết ý nó nhanh chóng vã miệng. Cái thói quen tai hại, nhưng không phải Serene trước đây một hai thích bọn nó gọi là Lovell sao?Cô không quan tâm đến vẻ mặt uất ức kia của Grey. Sự lo lắng, gấp gáp khi khổng thấy bóng dáng của em đã ép đi cái cảm giác muốn đánh nó kia." Hermione, tôi không thấy em ấy đâu. Cậu có biết em ấy ở đâu không? " - Cô gần như không kiềm được mà đứng bật dậy đến cả các giáo sư cũng giật mình mà nhìn cô với vẻ kinh ngạc.Grey bị Serene làm giật mình liền ho sặc sụa, nó nhanh tay lấy một ly nước để uống nhưng cơn ho vẫn kéo đến khiến nó đau rát cả họng. Khi cơn ho đã bình ổn hơn nó nói nhưng cái giọng khàn khàn khiến câu nói của nó khó nghe hơn." T-tớ nghe một số sinh viên của Gryffindor bảo Hermione đang khóc ở nhà vệ sinh tầng hai." - Nó vừa dứt lời thì giáo sư Qurinius Quirrell chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, luôn miệng hét lên rồi đổ gục xuống mặt sàn.- " Cự quái... Cự quái thoát khỏi hầm ngục rồi!!! " - Sau khi nghe xong Selena liền mặc kệ mà chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường. " Các huynh trưởng hãy dẫn học sinh về ký túc nhanh lên, còn các giáo sư hãy theo tôi! " - Dumbledore sau khi phân phó xong định quay người rời đi nhưng ông bị Helen gọi lại. " Chúng tôi sẽ đi cùng các giáo sư hãy chia nhau ra như thế sẽ dễ hơn!" - Helen nói vì vốn dĩ lúc nãy chị vừa thấy Serene chạy đi cũng có chút lo, không biết điều gì khiến cho cô bạn mình như thế cũng lo vì cự quái, dù cô biết Serene rất giỏi nhưng lo vẫn là lo.[...]" Chết tiệt! Hermione, em đừng xảy ra chuyện gì đấy!" - Cô vừa chạy vừa nói, lúc nãy khi nghe giáo sư Quirrell bảo cự quái thoát khỏi hầm ngục cô liền nhanh chóng chạy đi tìm Hermione vì cô rất sợ em sẽ xảy ra chuyện gì, một phù thủy năm nhất mà đụng độ với một con cự quái thì chỉ có biết nhận phần thiệt về mình mà thôi." Hermione! Em đâu rồi?!" - Vừa chạy đến khu nhà vệ sinh tầng hai, cô đã tìm em ngay lặp tức, khi thấy một cánh cửa mở ra mà người đi ra lại là em, điều đó khiến cô vui mừng khôn xiết chỉ tiếc khi vừa đi lại gần em, gã cự quái đã xuất hiện lì lì nagy cửa nhà vệ sinh.' Rầm ' - Gã vung cây gậy gỗ to lớn của mình đến các buồng vệ sinh, lúc đấy Serene đã nhanh chóng ôm Hermione rồi né qua để không bị tên cự quái ấy đánh trúng.' Wingardium Leviosa ' - Nhanh như cắt Serene đứng đối mặt với gã cự quái rồi buông một câu thần chú khiến cho cây gậy gỗ mà hắn đang cầm lơ lửng trên không rồi rơi xuống đầu của hắn khiến cho tên cự quái kia nằm bất tỉnh ra sàn, cùng lúc đó các giáo sư cũng kịp lúc chạy đến, phía sau còn có cả Harry và Ron.“ Trò Granger! Trò đang làm gì ở đây?! ” - Giáo sư McGonagall vừa chạy đến thấy Hermione đang được Serene đỡ thì vội vàng nói, giọng bà mang vẻ tức giận nhưng đâu đó cũng có sự lo lắng.“ Em... ”- Hermione đối diện với giáo sư McGonagall liền do dự, em không biết mình nên nói như thế nào mới được. “ Giáo sư, Hermione là lúc sáng bị chúng em nói không hay nên mới vào đây... ” - Harry nhanh chóng nói rồi lại nhìn qua Hermione tỏ vẻ hối lỗi, Ron cũng gật đầu phụ họa.“ Muốn nói gì thì mai nói giờ cũng tối rồi, Hermione tôi đưa em đến bệnh thất! ” - Nói xong cô nhanh chóng dìu em đi đến bệnh thất. Cô đang tức giận, cực kì tức giận vì việc em bị chúng nói xấu rồi bây giờ lại bị thương. Còn em khi được cô dìu đi đến bệnh thất nhưng mà trong lòng thì đang có rất nhiều cảm xúc lộn không biết tên.[...]Serene lướt qua phu nhân Pomfrey rồi để Hermione rồi lên một chiếc giường trong phòng sau đấy cô quỳ xuống xem xét chân của em. “ Phu nhân không cần bận tâm về chúng tôi, bà cứ làm việc của bà đi.” - Serene không nhanh không chậm nói. “ Ngài, ngài Slytherin không, không cần đâu em có thể tự làm...” - Hermione luýnh quýnh nói sao mà có thể để cô quỳ như thế được chứ, cô là người thừa kế cao quý của Slytherin đấy.“ Ngồi yên đó cho tôi! ” - Không đợi Hermione nói xong cô đã nhanh chóng cắt ngang, giọng lạnh lùng khiến em ngay lặp tức ngớ người.“ Sao ngài lại tốt với em như thế? ” - Em hỏi cô, một câu hỏi mà em luôn bận tâm ở trong lòng. Cô và em đã quen biết nhau bao lâu đâu mà cô lại quan tâm em như thế, nó, nó không đáng...“ Tôi tốt với em mà cũng cần lý do ư? Hay em ghét tôi đối với em như thế? ”- Serene ngẩng mặt lên nhìn em, đôi con người màu ngọc lục bảo chỉ chứa đựng một bóng hình của em.“ Nhưng ngài là một Slytherin và em là Gryffindor, hai nhà lúc nào cũng đối nghịch nhau...” - Hermione không phải không thích Serene mà vì từ khi vào Hogwarts ai cũng nói Gryffindor và Slytherin là hai kẻ thù không đội trời chung của nhau nên Hermione mới...“ Hermione, nó không quan trọng, em xem tôi và Grey vẫn là bạn của nhau đấy thôi nên em đừng bận tâm về nó nữa có được không? ” - Cô lại cúi mặt giúp em xoa xoa chân nhưng tại góc độ em không thấy thì gương mặt của cô lại ánh lên nét cười ôn nhu.“ Vâng, vậy chúng ta là bạn phải không ạ? ” - Em vui vẻ nói với cô, Serene cũng chỉ biết gật đầu đáp lại em.[...]Tháng mười một tới thời tiết bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn, những dãy núi phía xa xa giờ đây đã bị sương mù che phủ, những hồ nước xung quanh cũng đã bị đóng một lớp băng mỏng trên bề mặt. Phía xa có một vài học sinh đang tranh thủ ngày nghỉ mà đi ra ngoài ném tuyết, tiếng cười hi hi ha ha phá tan đi một phần không khí lạnh lẽo của mùa đông. Xa hơn nữa có thể thấy một bóng người khổng lồ là Rubes Hagric, ông ta băng qua sân trường hướng về phía sân Quidditch có lẽ là đến dọn mấy cây chổi bị bỏ lăn lóc trên sânTháng mười một không phải vì lạnh lẽo mà được bọn học sinh quan tâm đến thế mà là vì tháng mười một là tháng Quidditch. Cuộc thi sẽ bắt đầu từ tuần thứ hai của tháng mười một, trước đó các cầu thủ của các nhà đã luyện tập từ sớm. Và hôm nay cũng chính là ngày trận đấu đầu tiên diễn ra, quan trọng hơn hết thảy đó chính là nhà Gryffindor sẽ đấu với nhà Slytherin. “ Nè, hôm nay cậu có thi đấu không, Rắn?” - Grey cùng Serene tản bộ đến chỗ sân Quidditch, tay nó cọ sát vào nhau khẽ cảm thán thời tiết lạnh lẽo này, nó có chút thắc mắc nói vì hầu như gần đây nó chẳng bao giờ thấy cô đến sân tập cả.“ À, dĩ nhiên rồi, Potter làm tầm thủ bên Gryffindor phải không? ”- Cô lơ đãng nói.“ Ừ, Harry đã được Wood tập luyện kỹ lắm! ” - Vừa nói xong nó đã bật cười như có vẻ biết được kết quả của trận đấu sẽ nghiêng về đội nào, nhưng Serene đối với việc Harry làm tầm thủ cũng không ảnh hưởng gì nhiều vì vốn dĩ cô là 1 thủ quân và việc của cô chính là ngăn người khác cho bóng vào gôn, chứ không phải đi tranh quả Snitch như Helen.Tiếng reo hò vang dội khắp một mảng trời khiến cho Grey càng thêm háo hức, hôm nay là một ngày trọng đại của cả hai nhà Gryffindor và Slytherin vì hôm nay sẽ quyết định ai là kẻ mạnh nhất. Serene đưa mắt nhìn liền thấy em đang vui vẻ ở phía khán đài đối diện dành cho cổ động viên nhà Gryffindor, lúc này đây cô chỉ muốn tiến đến chỗ em nhưng không thể điều đấy khiến Serene chỉ biết ngắm Hermione từ phía xa. Suốt cả trận đấu, cô cố gắng ngăn chặn các tấn thủ của Gryffindor không cho họ ghi bàn, còn Harry Potter vẫn loay hoay trên trời để kiếm trái Snitch Vàng, không hiểu vì sao khi Harry đang định di chuyển thì cái chổi của cậu ta đột nhiên xoay mồng mồng.“ Hình như chổi của Harry bị phù phép rồi! ” - Hermione hét lên đầy lo lắng khi thấy cây chổi của Harry cứ liên tục quay mồng mồng, giọng em lớn đến mức át cả tiếng reo hò khắp nợ khiến cho Ron ở kế bên cũng phải giật mình. - “ Sao cơ?! ”“ Mình phải làm gì bây giờ! ” - Hermione lẩm bẩm trong miệng rồi đột nhiên reo lên đầy vui sướng. - “ Để tớ giải quyết! ” - Sau đấy em liền chạy khỏi khán đài.Trong khi đó, cái chổi của Harry nó cứ run lên bần bật giống như muốn khiến cho nó té xuống vậy, may thay nhóc ấy đã nắm lại được cán chổi, anh em nhà Weasley thấy thế định bay lại giúp nó nhưng mỗi lần như thế thì chiếc chổi lại vụt bay cao hơn làm cho anh em Weasley chỉ bay ở dưới để nếu cậu ta có ngã thì còn biết đường mà đỡ được, Ron thấy hình thế càng xấu đi cũng chỉ biết lẩm bẩm trong miệng - “ Hermione nhanh lên...”
Hermione luồn qua hàng người đông đúc đến phía hàng ghế của giáo sư Snape rồi em cầm đũa phép lên lẩm nhẩm mấy câu thần chú đã được chọn từ trước, từ đầu đũa phát ra một tia sáng xanh làm cho tà áo choàng của gã Snape bốc lửa phừng phựt, phải mất vài giây gã mới phát hiện bản thân đang gặp hỏa hoạn rồi la lên một tiếng, mấy người xung quanh cũng luống ca luống cuống, Hermione biết mình đã thành công liền nhanh chóng chuồn đi như thể chưa có gì xảy ra.Trên kia Harry lại lần nữa leo lên được chổi lần này cái chổi không hất nó ra nữa, rồi đột nhiên cậu lao nhanh xuống, cả người nó đáp thẳng xuống mặt đất. Đám đông đưa mắt nhìn theo thì thấy cậu nhóc bụm miệng như sắp nôn tới nơi, từ tay cậu xòe ra một thứ đang sáng lấp lánh - “ Tớ bắt được trái Snitch rồi! ” - Trận đấu kết thúc phần thắng riêng về Gryffindor.Lão Flich còn đang la lên oai oái.- “ Rõ ràng là nó nuốt được chứ có phải bắt đâu! ” Trong lúc nhà Gryffindor còn đang reo hò ăn mừng chiến thắng thì trên cao Serene từ từ bay xuống, đến khi đáp xuống đất cô vẫn chưa ngờ được mình đã bại trận trước một tầm thủ năm nhất nhà Gryffindor, Serene nhanh chóng rời khỏi nơi náo nhiệt này mà trở về ký túc, có lẽ một Slytherin như cô khó có thể chấp nhận sự thất bại này, Grey từ xa nhìn thấy chỉ biết lắc đầu vì có lẽ theo nó nghĩ Serene nên có một lần thất bại để biết núi cao còn có núi cao hơn nên đâm ra Grey cũng chả thèm tới an ủi.
Cô quay sang nhìn Rose, nàng hiểu ý liền không nói mà nhanh chóng rời đi. Serene dẫn em tới một căn phòng ở tầng hai của Hogwarts, một nơi vắng người rồi mới quay qua nói với em - " Potter và Weasley muốn đấu với Malfoy thì cứ để họ làm, huống hồ họ còn đẩy em thì em quan tâm làm gì? "" Nhưng, nhưng họ là người nhà Gryffindor họ sẽ làm mất điểm nhà và... cũng có thể sẽ bị kỷ luật." - Hermione có chút lưỡng lự, nàng một phần vì không muốn họ làm mất điểm nhà một phần cũng là có chút lo." Em tốt quá rồi, Hermione. Họ không biết suy nghĩ cho người khác mà chỉ nghĩ đến bản thân họ thì hãy để họ chịu lấy." - Lời nói của Serene nghe như thể là một người bất cần chẳng hề quan tâm đến người khác, đó cũng chính là con người thật của cô nhưng nó lại khiến cơn tức giận của Hermione nổi lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Hermione liền lên tiếng chất vấn cô." Ngài là một trong những người thừa kế chẳng lẽ ngài định để cho học sinh hoành hành như thế sao!?" - Em nói với giọng đầy tức giận, không nghe Serene đáp lời em liền xoay người rời đi. Rõ ràng cô là người thừa kế là một Sly...phải rồi cô là Slytherin cơ mà. Serene dựa lưng vào tường trầm ngâm một hồi lâu...." Chết tiệt! Harry, hình như Malfoy lừa chúng ta rồi! " - Cậu bé tóc đỏ cao lệ nghêu chạy thục mạng cùng Harry Potter phun ra một câu chửi thề với giọng nói đầy tức giận khi lão già Flich đang đuổi theo sau.Bất ngờ có một cánh tay từ bóng tối vươn ra kéo hai người tụi nó vào trong, Ron và Harry hốt hoảng nhìn lại thì ra là ngài Gryffindor, rồi lại thêm một giọng nói vang lên." Giáo sư Flich, có chuyện gì sao? " - Là Ngài Slytherin, điều đấy khiến cho hai thằng nhóc bọn chúng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu." Có hai đứa nhóc vừa mới chạy qua đây, đã quá giờ giới nghiêm mà bọn chúng còn ở ngoài!" - Ông ta nói cùng với vẻ mặt nhăn nhúm lại trông vô cùng khó coi, con mèo Norris kế bên cũng hừ hừ mấy tiếng thể hiện sự tức giận." Tôi sẽ tìm phụ giáo sư. Nếu có thấy chúng tôi sẽ báo cho ngài." - Giọng cô vẫn vang lên đều đều. - " Nếu vậy thì nhờ ngài! Hừ! " - Vừa nói dứt câu ông ta đã nhanh chóng rời đi...“ Ngài Slytherin... ” - Hermione kêu tên cô một cách lưỡng lự, em vẫn có chút áy náy khi tức giận với cô bào mấy ngày trước. Nhất là khi nghe Potter và Weasley nói rằng đã được cô và Grey cứu.“ Tôi đây.” - Serene đi đến đứng trước mặt em, Hermione vẫn không ngước nhìn cô em cứ cúi đầu nhìn mũi giày của mình như nhận ra gì đó Serene đưa tay lên xoa đầu em, giọng vẫn mang vẻ thanh lãnh như cũ nhưng nếu chú ý có thể nhận ra một sự cưng chiều trong ấy.“ Tôi không tức giận, Hermione, không tức giận khi em lớn tiếng với tôi nên...” - Serene dời tay xuống chỗ cằm em, nâng gương mặt nhỏ của Hermione lên. - “...đừng lo lắng.”“ Cảm ơn ngài và em thật sự xin lỗi, em không nên nghĩ không tốt về ngài như thế.” - Hermione gặt phăng đi ý nghĩ Slytherin không tốt vì bằng chứng người ở trước mặt em đây tốt hơn bao giờ hết. Em sẽ không bao giờ lấy cái chung để đánh giá cái riêng nữa.[...]Còn vài ngày nữa thôi sẽ đến lễ hội Halloween, lúc này đây Hogwarts đã được giáo sư Dumbledore trang trí đúng với chủ đề ngày Halloween - Lễ hội Ma. Cô và Grey cùng băng qua dãy hành lang dài xa xa còn thấy được vào trái bí ngô được khắc với hình thù kì quái. Nó phì cười chỉ chỉ cho cô xem mấy cái bí ngô kì lạ kia, lâu lâu Serene sẽ lên tiếng đáp lại nó mấy câu nhưng điều đó lại không dập tắt được ngọn lửa háo hức của Grey. Gần tới Đại Sảnh Đường, nó liền chạy như bay bỏ cô lại phía sau, Serene cũng không nói gì, lâu lâu cô lại đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm Hermione. Vì cả ngày hôm nay cô đã chẳng thấy em đâu, điều đó khiến Serene xuất hiện một cảm giác lạ là cảm giác lo lắng cho một ai đó. Khi đi ngang qua dãy bàn nhà Gryffindor cô liền không tự chủ được đưa mắt tìm kiếm em nhưng đổi về lại là sự thất vọng. " Cậu tìm cái gì vậy, Lovell? " - Grey ngậm một chiếc bánh nhỏ trong miệng, nó khó hiểu nhìn cô. Serene nghiêm mặt, ánh mắt lạnh băng lướt qua chỗ Grey, biết ý nó nhanh chóng vã miệng. Cái thói quen tai hại, nhưng không phải Serene trước đây một hai thích bọn nó gọi là Lovell sao?Cô không quan tâm đến vẻ mặt uất ức kia của Grey. Sự lo lắng, gấp gáp khi khổng thấy bóng dáng của em đã ép đi cái cảm giác muốn đánh nó kia." Hermione, tôi không thấy em ấy đâu. Cậu có biết em ấy ở đâu không? " - Cô gần như không kiềm được mà đứng bật dậy đến cả các giáo sư cũng giật mình mà nhìn cô với vẻ kinh ngạc.Grey bị Serene làm giật mình liền ho sặc sụa, nó nhanh tay lấy một ly nước để uống nhưng cơn ho vẫn kéo đến khiến nó đau rát cả họng. Khi cơn ho đã bình ổn hơn nó nói nhưng cái giọng khàn khàn khiến câu nói của nó khó nghe hơn." T-tớ nghe một số sinh viên của Gryffindor bảo Hermione đang khóc ở nhà vệ sinh tầng hai." - Nó vừa dứt lời thì giáo sư Qurinius Quirrell chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, luôn miệng hét lên rồi đổ gục xuống mặt sàn.- " Cự quái... Cự quái thoát khỏi hầm ngục rồi!!! " - Sau khi nghe xong Selena liền mặc kệ mà chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường. " Các huynh trưởng hãy dẫn học sinh về ký túc nhanh lên, còn các giáo sư hãy theo tôi! " - Dumbledore sau khi phân phó xong định quay người rời đi nhưng ông bị Helen gọi lại. " Chúng tôi sẽ đi cùng các giáo sư hãy chia nhau ra như thế sẽ dễ hơn!" - Helen nói vì vốn dĩ lúc nãy chị vừa thấy Serene chạy đi cũng có chút lo, không biết điều gì khiến cho cô bạn mình như thế cũng lo vì cự quái, dù cô biết Serene rất giỏi nhưng lo vẫn là lo.[...]" Chết tiệt! Hermione, em đừng xảy ra chuyện gì đấy!" - Cô vừa chạy vừa nói, lúc nãy khi nghe giáo sư Quirrell bảo cự quái thoát khỏi hầm ngục cô liền nhanh chóng chạy đi tìm Hermione vì cô rất sợ em sẽ xảy ra chuyện gì, một phù thủy năm nhất mà đụng độ với một con cự quái thì chỉ có biết nhận phần thiệt về mình mà thôi." Hermione! Em đâu rồi?!" - Vừa chạy đến khu nhà vệ sinh tầng hai, cô đã tìm em ngay lặp tức, khi thấy một cánh cửa mở ra mà người đi ra lại là em, điều đó khiến cô vui mừng khôn xiết chỉ tiếc khi vừa đi lại gần em, gã cự quái đã xuất hiện lì lì nagy cửa nhà vệ sinh.' Rầm ' - Gã vung cây gậy gỗ to lớn của mình đến các buồng vệ sinh, lúc đấy Serene đã nhanh chóng ôm Hermione rồi né qua để không bị tên cự quái ấy đánh trúng.' Wingardium Leviosa ' - Nhanh như cắt Serene đứng đối mặt với gã cự quái rồi buông một câu thần chú khiến cho cây gậy gỗ mà hắn đang cầm lơ lửng trên không rồi rơi xuống đầu của hắn khiến cho tên cự quái kia nằm bất tỉnh ra sàn, cùng lúc đó các giáo sư cũng kịp lúc chạy đến, phía sau còn có cả Harry và Ron.“ Trò Granger! Trò đang làm gì ở đây?! ” - Giáo sư McGonagall vừa chạy đến thấy Hermione đang được Serene đỡ thì vội vàng nói, giọng bà mang vẻ tức giận nhưng đâu đó cũng có sự lo lắng.“ Em... ”- Hermione đối diện với giáo sư McGonagall liền do dự, em không biết mình nên nói như thế nào mới được. “ Giáo sư, Hermione là lúc sáng bị chúng em nói không hay nên mới vào đây... ” - Harry nhanh chóng nói rồi lại nhìn qua Hermione tỏ vẻ hối lỗi, Ron cũng gật đầu phụ họa.“ Muốn nói gì thì mai nói giờ cũng tối rồi, Hermione tôi đưa em đến bệnh thất! ” - Nói xong cô nhanh chóng dìu em đi đến bệnh thất. Cô đang tức giận, cực kì tức giận vì việc em bị chúng nói xấu rồi bây giờ lại bị thương. Còn em khi được cô dìu đi đến bệnh thất nhưng mà trong lòng thì đang có rất nhiều cảm xúc lộn không biết tên.[...]Serene lướt qua phu nhân Pomfrey rồi để Hermione rồi lên một chiếc giường trong phòng sau đấy cô quỳ xuống xem xét chân của em. “ Phu nhân không cần bận tâm về chúng tôi, bà cứ làm việc của bà đi.” - Serene không nhanh không chậm nói. “ Ngài, ngài Slytherin không, không cần đâu em có thể tự làm...” - Hermione luýnh quýnh nói sao mà có thể để cô quỳ như thế được chứ, cô là người thừa kế cao quý của Slytherin đấy.“ Ngồi yên đó cho tôi! ” - Không đợi Hermione nói xong cô đã nhanh chóng cắt ngang, giọng lạnh lùng khiến em ngay lặp tức ngớ người.“ Sao ngài lại tốt với em như thế? ” - Em hỏi cô, một câu hỏi mà em luôn bận tâm ở trong lòng. Cô và em đã quen biết nhau bao lâu đâu mà cô lại quan tâm em như thế, nó, nó không đáng...“ Tôi tốt với em mà cũng cần lý do ư? Hay em ghét tôi đối với em như thế? ”- Serene ngẩng mặt lên nhìn em, đôi con người màu ngọc lục bảo chỉ chứa đựng một bóng hình của em.“ Nhưng ngài là một Slytherin và em là Gryffindor, hai nhà lúc nào cũng đối nghịch nhau...” - Hermione không phải không thích Serene mà vì từ khi vào Hogwarts ai cũng nói Gryffindor và Slytherin là hai kẻ thù không đội trời chung của nhau nên Hermione mới...“ Hermione, nó không quan trọng, em xem tôi và Grey vẫn là bạn của nhau đấy thôi nên em đừng bận tâm về nó nữa có được không? ” - Cô lại cúi mặt giúp em xoa xoa chân nhưng tại góc độ em không thấy thì gương mặt của cô lại ánh lên nét cười ôn nhu.“ Vâng, vậy chúng ta là bạn phải không ạ? ” - Em vui vẻ nói với cô, Serene cũng chỉ biết gật đầu đáp lại em.[...]Tháng mười một tới thời tiết bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn, những dãy núi phía xa xa giờ đây đã bị sương mù che phủ, những hồ nước xung quanh cũng đã bị đóng một lớp băng mỏng trên bề mặt. Phía xa có một vài học sinh đang tranh thủ ngày nghỉ mà đi ra ngoài ném tuyết, tiếng cười hi hi ha ha phá tan đi một phần không khí lạnh lẽo của mùa đông. Xa hơn nữa có thể thấy một bóng người khổng lồ là Rubes Hagric, ông ta băng qua sân trường hướng về phía sân Quidditch có lẽ là đến dọn mấy cây chổi bị bỏ lăn lóc trên sânTháng mười một không phải vì lạnh lẽo mà được bọn học sinh quan tâm đến thế mà là vì tháng mười một là tháng Quidditch. Cuộc thi sẽ bắt đầu từ tuần thứ hai của tháng mười một, trước đó các cầu thủ của các nhà đã luyện tập từ sớm. Và hôm nay cũng chính là ngày trận đấu đầu tiên diễn ra, quan trọng hơn hết thảy đó chính là nhà Gryffindor sẽ đấu với nhà Slytherin. “ Nè, hôm nay cậu có thi đấu không, Rắn?” - Grey cùng Serene tản bộ đến chỗ sân Quidditch, tay nó cọ sát vào nhau khẽ cảm thán thời tiết lạnh lẽo này, nó có chút thắc mắc nói vì hầu như gần đây nó chẳng bao giờ thấy cô đến sân tập cả.“ À, dĩ nhiên rồi, Potter làm tầm thủ bên Gryffindor phải không? ”- Cô lơ đãng nói.“ Ừ, Harry đã được Wood tập luyện kỹ lắm! ” - Vừa nói xong nó đã bật cười như có vẻ biết được kết quả của trận đấu sẽ nghiêng về đội nào, nhưng Serene đối với việc Harry làm tầm thủ cũng không ảnh hưởng gì nhiều vì vốn dĩ cô là 1 thủ quân và việc của cô chính là ngăn người khác cho bóng vào gôn, chứ không phải đi tranh quả Snitch như Helen.Tiếng reo hò vang dội khắp một mảng trời khiến cho Grey càng thêm háo hức, hôm nay là một ngày trọng đại của cả hai nhà Gryffindor và Slytherin vì hôm nay sẽ quyết định ai là kẻ mạnh nhất. Serene đưa mắt nhìn liền thấy em đang vui vẻ ở phía khán đài đối diện dành cho cổ động viên nhà Gryffindor, lúc này đây cô chỉ muốn tiến đến chỗ em nhưng không thể điều đấy khiến Serene chỉ biết ngắm Hermione từ phía xa. Suốt cả trận đấu, cô cố gắng ngăn chặn các tấn thủ của Gryffindor không cho họ ghi bàn, còn Harry Potter vẫn loay hoay trên trời để kiếm trái Snitch Vàng, không hiểu vì sao khi Harry đang định di chuyển thì cái chổi của cậu ta đột nhiên xoay mồng mồng.“ Hình như chổi của Harry bị phù phép rồi! ” - Hermione hét lên đầy lo lắng khi thấy cây chổi của Harry cứ liên tục quay mồng mồng, giọng em lớn đến mức át cả tiếng reo hò khắp nợ khiến cho Ron ở kế bên cũng phải giật mình. - “ Sao cơ?! ”“ Mình phải làm gì bây giờ! ” - Hermione lẩm bẩm trong miệng rồi đột nhiên reo lên đầy vui sướng. - “ Để tớ giải quyết! ” - Sau đấy em liền chạy khỏi khán đài.Trong khi đó, cái chổi của Harry nó cứ run lên bần bật giống như muốn khiến cho nó té xuống vậy, may thay nhóc ấy đã nắm lại được cán chổi, anh em nhà Weasley thấy thế định bay lại giúp nó nhưng mỗi lần như thế thì chiếc chổi lại vụt bay cao hơn làm cho anh em Weasley chỉ bay ở dưới để nếu cậu ta có ngã thì còn biết đường mà đỡ được, Ron thấy hình thế càng xấu đi cũng chỉ biết lẩm bẩm trong miệng - “ Hermione nhanh lên...”
Hermione luồn qua hàng người đông đúc đến phía hàng ghế của giáo sư Snape rồi em cầm đũa phép lên lẩm nhẩm mấy câu thần chú đã được chọn từ trước, từ đầu đũa phát ra một tia sáng xanh làm cho tà áo choàng của gã Snape bốc lửa phừng phựt, phải mất vài giây gã mới phát hiện bản thân đang gặp hỏa hoạn rồi la lên một tiếng, mấy người xung quanh cũng luống ca luống cuống, Hermione biết mình đã thành công liền nhanh chóng chuồn đi như thể chưa có gì xảy ra.Trên kia Harry lại lần nữa leo lên được chổi lần này cái chổi không hất nó ra nữa, rồi đột nhiên cậu lao nhanh xuống, cả người nó đáp thẳng xuống mặt đất. Đám đông đưa mắt nhìn theo thì thấy cậu nhóc bụm miệng như sắp nôn tới nơi, từ tay cậu xòe ra một thứ đang sáng lấp lánh - “ Tớ bắt được trái Snitch rồi! ” - Trận đấu kết thúc phần thắng riêng về Gryffindor.Lão Flich còn đang la lên oai oái.- “ Rõ ràng là nó nuốt được chứ có phải bắt đâu! ” Trong lúc nhà Gryffindor còn đang reo hò ăn mừng chiến thắng thì trên cao Serene từ từ bay xuống, đến khi đáp xuống đất cô vẫn chưa ngờ được mình đã bại trận trước một tầm thủ năm nhất nhà Gryffindor, Serene nhanh chóng rời khỏi nơi náo nhiệt này mà trở về ký túc, có lẽ một Slytherin như cô khó có thể chấp nhận sự thất bại này, Grey từ xa nhìn thấy chỉ biết lắc đầu vì có lẽ theo nó nghĩ Serene nên có một lần thất bại để biết núi cao còn có núi cao hơn nên đâm ra Grey cũng chả thèm tới an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com