TruyenHHH.com

DREAMER | HARRY POTTER

i. The Journey from Platfrom Nine and Three-Quarters

MurasakiErza

Harry Potter and the Philosopher's stone

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng cùng tuổi Harry trong gia đình tóc đỏ thò đầu vào. Nó chỉ vào chỗ đối diện với Harry hỏi:

"Có ai ngồi ở chỗ này không hai bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi."

Harry lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả đò như không hề nhìn Harry. Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.

"Ê, Ron."

Hai anh em sinh đôi, Fred và George, quay trở lại, một đứa nói:

"Ron nè, tụi anh lên toa giữa nhe – Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó."

Ron lầu bầu.

"Ừ."

Đứa sinh đôi thứ hai bảo:

"Harry hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em của tụi này. Còn cô bé này, nhìn em quen lắm."
"Cô bé vừa nãy đi cùng Tony và Kate phải không, Fred?"
"Yep. Muốn bỏ tụi nhóc này đi cùng tụi anh không? Đảm bảo có đủ trò quậy."

Primrose lắc đầu, hình như là một trong hai anh em sinh đôi đã chỉ cho Katherine và cô bé tóc đỏ toa tàu của Harry. Trong nháy mắt con bé quên béng mất con bé đang nghĩ gì mà quay lại nhìn cuốn sách.

"Tụi này phải đi đây. Chào!"

Harry và Ron cùng nói:

"Chào!"

Hai anh em sinh đôi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đóng lại sau lưng chúng. Ron buột miệng hỏi:

"Bồ là Harry Potter thiệt hả?"

Harry gật đầu.

"Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tửng là anh Fred và George nói giỡn. Vậy đúng là bồ có cái... a... cái..."
"Cái thẹo."

Primrose lẩm nhẩm nói, Harry lập tức vén tóc mái ra để lộ cái thẹo hình tia chớp.

"Xin lỗi nếu nó làm bồ không thoải mái."
"Không có chi đâu."

Ron nhìn mái tóc của Primrose rồi quay sang nhìn Harry, mặt nó để lộ rõ vẻ tò mò.

"Vậy tin đồn là thật ư?"
"Mình không biết bồ đang nói đến tin đồn nào nữa. Bồ thì sao, Prims?"

Primrose lắc đầu, rút một chút chú ý cho cậu bạn tóc đỏ và Harry.

"Thì lời đồn về bồ có một đứa em gái đó."
"Mình có em gái á?"
"Bồ không biết hả?"

Harry lắc đầu, Ron ngồi tựa hẳn vào cái ghế đằng sau.

"Giới thiệu lần nữa heng. Mình là Ron, Ron Weasley."
"Mình là Harry Potter."
"Mình là Primrose Windsor."

Harry lấy làm lạ về Ron và gia đình của nó, rõ ràng họ hẳn là một nhà toàn phù thủy.

"- Cả nhà bồ đều là phù thủy hả?"

Ron đáp:

"Ơ... phải. Mình nghĩ vậy... Hình như má mình có một người anh họ làm kế toán, nhưng mà nhà mình không hề nhắc đến ông ấy."
"Vậy là bồ biết nhiều pháp thuật lắm hả?"

Ron tỏ vẻ nó cũng không hơn gì Harry và Primrose về khoản làm phép.

"Mình nghe Fred vừa bảo bồ đi với Katie, bồ họ hàng với ẻm hả, Primrose?"
"Không phải, mình là Muggleborn. Chỉ tình cờ thôi."

Ron có vẻ chẳng lấy làm lạ với cái tính làm bạn với tất cả mọi người của Katherine cho lắm. Nhìn Harry có vẻ khó hiểu, Ron giải thích:

"Katie là cháu gái của đồng nghiệp ba mình cũng là cháu của Newt Scamander. Nhỏ đó nghịch chẳng thua gì hai ông Fred và George nhà mình. Hai bồ đều sống với Muggle phải không? Họ ra sao?"
"Khủng khiếp! – À, mà không phải tất cả bọn họ đều xấu đâu. Chỉ có dì dượng nuôi và thằng con họ mới vậy thôi. Ước gì tôi cũng có ba người anh phù thủy như bồ."

Ron đính chính:

"Năm người lận."

Ron nói vậy, nhưng mặt Ron bí xị:

"Mình là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hogwarts. Bào nhiêu là áp lực đè lên đầu: phải xứng đáng là em của mấy ông anh. Anh Bill và Charlie đã ra trường, anh Bill đứng đầu bên nam sinh, còn anh Charlie là đội trưởng đội bóng Quidditch. Bây giờ anh Percy là huynh trưởng. Anh Fred và anh George thì quậy lắm, nhưng họ cũng luôn đạt điểm cao và ai cũng thích tính tiếu lâm của hai ảnh. Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Bill, xài cây đũa phép cũ của anh Charlie, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Percy không thèm chơi nữa."

Ron móc trong túi áo khoác ra một con chuột xám mập ú đang ngủ say.

"Nó tên là Scabbers, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Percy được ba thưởng cho một con cú vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Percy cũng được."

Hai tai của Ron ửng đỏ. Nó nghĩ nó đã nói quá nhiều. Nó bèn quay mặt đi, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Harry lại thấy chẳng có gì đáng xấu hổ nếu người ta không đủ tiền mua một con cú. Nói cho cùng, cả đời nó cũng đâu bao giờ có tiền, mãi đến tháng trước. Thế là nó kể cho Ron nghe tất cả về chuyện nó phải mặc quần áo cũ của thằng Dudley và chẳng khi nào có được món quà sinh nhật xứng đáng. Primrose cũng an ủi bằng cách kể con bé phải đi mượn tiền dù ba má vẫn đầy đủ ở nhà.

"... mãi cho đến lúc bác Hagrid kể cho tôi nghe, tôi mới biết mình có nòi phù thủy, mới biết về ba má tôi, về lão Voldemort..."

Ron nghe nói tới đó thốt nhiên bụm miệng lại. Harry ngơ ngác hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Ron thì thào, giọng vừa kinh hoàng vừa kính phục:

"Bồ vừa gọi tên cúng cơm của kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy. Trời ơi, trong tất cả mọi người tôi nghĩ là chỉ có bồ..."
"Ồ, tôi không có định tỏ ra can đảm hay anh hùng khi gọi thẳng tên hắn ra như vậy đâu! Chẳng qua tại tôi không biết là không nên gọi như vậy. Bạn hiểu ý tôi không? Tôi chắc là tôi còn phải học nhiều thứ lắm."

Rồi Harry nói thêm, giọng lo lắng, về cái điều dạo gần đây làm nó bận tâm nhất.

"Tôi sợ mình đứng chót lớp quá!"
"Không đâu. Có cả đống đứa xuất thân từ những gia đình Muggle mà vẫn học giỏi như thường! Nên cả bồ lẫn Rose không phải lo gì hết! Mình có thể gọi bồ thế chứ?"

Primrose gật đầu, con bé chẳng để ý người ta gọi con bé bằng cái tên gì. So sánh với đám trẻ hàng xóm thì Ron và Harry tốt bụng trông thấy.

Trong lúc cả ba mải trò chuyện thì chiếc xe lửa đã đưa họ ra khỏi Luân Đôn. Bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ. Cả ba đứa cùng im lặng ngắm cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.

Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:

"Dùng món gì hở các cháu?"

Harry, vì chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Nhưng Ron thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu bé lúng búng nói mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi. Primrose đặt tay lên vai Ron rồi chỉ bụng xẹp lép vì đói của con bé. So sánh với Primrose thì Ron còn sướng chán, thành ra đến lượt Ron đề nghị chia sẻ với con bé. Harry bước ra ngoài hành lang.

Hồi ở nhà Dursley, Harry không hề có cắc bạc nào để mua kẹo, nhưng giờ đây túi của nó rủng rỉnh những đồng vàng, đồng bạc, đủ để mua hết đống sôcôla Mars Bars nhiều đến nổi nó ôm không xuể. Nhưng cái bà tươi cười này không bán Mars Bars. Bà chỉ có kẹo dẻo các vị, hiệu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, sôcôla Ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lang, kẹo que cam thảo, và nhiều thứ lạ lùng khác mà Harry chưa từng thấy bao giờ. Harry muốn biết hết các món, nó mua mỗi thứ một ít, và chỉ phải trả cho bà bán hàng có mười đồng bạc Sickle và bảy đồng xu Knuts.

Khi Harry bưng tất cả vô toa, trút cả đống xuống ghế ngồi thì Ron tròn mắt nhìn:

"Bồ đói lắm hả?"
"Đói, muốn chết."

Harry vừa đáp vừa ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng.

Trong lúc đó Ron móc trong túi áo ra một cái gói lùm lùm và bắt đầu mở. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Nó gỡ một miếng ra và nói:

"Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối. Mình chia nửa cho bồ nhé, bồ không ngại chứ Rose?"

Bụng Primrose kêu lên một tiếng, con bé lắc đầu lia lịa. Harry cầm một đồng đồ nhét hết vào tay Primrose trước khi con bé kịp nhận lấy miếng bánh của Ron và cầm miếng bánh đưa cho Ron mời:

"Đổi cho bồ miếng này! Thử đi..."

Ron ngó miếng bánh của mình nói:

"Bồ không ăn được món này đâu! Khô queo hà! Má mình làm vội..."

Rồi Ron nói nhanh lúng búng:

"Tại có tới năm đứa mà!"

Harry trước đây chưa từng có cái gì để mời người khác, nay thiệt tình muốn chia sẻ với bạn đồng hành.

"Ăn bánh này đi, ăn đi mà."

Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Ron và Primrose, cùng ăn hết cái bánh của Harry, hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo (mấy miếng bánh mì kẹp thịt khô cũng bị Primrose giải quyết hết).

Cầm một mớ sôcôla Ếch nhái, Harry hỏi Ron:

"Cái gì đây? Đâu phải ếch nhái thiệt hả?"

Nó đã bắt đầu thấy bớt ngạc nhiên trước mọi việc. Ron đáp:

"Không. Nhưng để coi cái thẻ bên trong là gì? Mình còn thiếu Agrippa."
"Là cái gì?"
"Ờ, phải, bồ đâu biết hả? Mỗi gói sôcôla ếch nhái có giấu bên trong một tấm thẻ để người ta sưu tầm chơi. Thẻ có hình của những phù thủy nổi tiếng ấy mà. Mình sưu tầm được chừng năm trăm cái, nhưng còn thiếu Agrippa và Ptolemy."

Harry mở bao sôcôla ếch của mình, rút ra một cái thẻ. Trên thẻ có hình của một người đàn ông. Ông đeo một cặp kiếng hình bán nguyệt, có cái mũi dài khoằm, râu tóc dài bạc trắng xoã xuống như thác đổ. Phía dưới chân dung ông có ghi tên: Albus Dumbledore. Harry gọi ngay cô bạn ngu ngơ về thế giới phù thủy như nó.

"Nhìn này Prims, cụ Albus Dumbledore!"

Con bé tóc vàng rời mắt khỏi miếng bánh vạc nhướn người sang để nhìn. Ron nói.

"Phải rồi! Đừng có nói với mình là hai bồ chưa hề nghe đến cụ Dumbledore đấy! Cho mình một con nhái đi, biết đâu trong đó có thẻ Agrippa... Cám ơn bồ..."

Harry lật tấm thẻ lại, đọc ở mặt sau:

« Albus Dumbledore đương kim hiệu trưởng của Hogwarts
Được coi là phù thủy vĩ đại nhất của thời hiện đại, Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đã chiến thắng phù thủy phe hắc ám Grindewald vào năm 1945; nhờ khám phá ra mười hai công dụng của máu rồng, cùng công trình của ông với cộng sự Nicolas Flamel về thuật giả kim. Giáo sư Dumbledore thích nhạc thính phòng và trò chơi ném ki mười chai. »

Harry lật lại trước mặt tấm thẻ, nó và Primrose vô cùng kinh ngạc khi thấy chân dung cụ Dumbledore đã biến mất.

"Oái cụ đi mất rồi!"
"Chứ sao! Chứ bồ nghĩ cụ rảnh mà ngồi lê la với mình cả này ở đây à?"

Ron nói.

"Nhưng cụ sẽ quay về thôi... oái, chán quá, lại thẻ Morgana nữa rồi. Mình đã có tới sáu bà Morgana! Bồ có muốn giữ tấm thẻ này không? Bồ có thể bắt đầu sưu tầm thẻ từ bây giờ."
"Bồ có muốn thử không Prims?"
"Mình được Merlin... tặng bồ này Harry."

Harry vui sướng khi cuối cùng Primrose cũng gọi đúng tên nó, nó vui vẻ nhận lấy món quà đầu tiên, mua bằng tiền của nó, mà Primrose tặng cho nó. Trong khi Harry đang bận vui sướng, Primrose kể cho Ron:

"Nhưng mà bồ biết không, ở thế giới Muggles, chụp hình rồi là người ta ở yên trong hình."
"Thiệt hả? Họ không nhúc nhích gì sao?"

Ron tỏ ra rất ngạc nhiên.

"Kỳ quái thiệt!"

Harry đăm đăm nhìn tấm thẻ. Nó thấy cụ Dumbledore đang khép nép bước trở lại vào tấm thẻ và mỉm cười với nó. Ron thì xem ra khoái ăn sôcôla ếch nhái hơn là ngắm nhìn những ông bà phù thủy lừng danh, nhưng Harry thì không sao rời mắt khỏi họ được. Chẳng mấy chốc nó không chỉ sưu tầm được chân dung cụ Dumbledore và bà Morgana và Merlin, mà có cả ngài Hengist xứ Woodcroft, Alberic Grunnion, Circe, Paracelsus. Cuối cùng là bà tu sĩ cổ giáo Ái Nhĩ Lan Cliodna đang gãi mũi. Một hồi sau, Harry thôi không xem bà gải mũi trên hình nữa, chuyển sang mở mấy gói kẹo dẻo hình hạt đậu đủ vị, hiệu Bertie Bott.
Ron nhắc nhở hai đứa bạn:

"Phải cẩn thận với mấy món này đấy! Khi họ nói là đủ vị thì có nghĩa là đủ các vị. Bồ biết, đủ các thứ vị có từ vị sôcôla, vị bạc hà, vị mứt, nhưng cũng có vị rau dấp cá, vị thận heo, vị lông bò. Anh George có lần bị tẩu hoả nhập ma vì các vị đó rồi!"

Ron nhón một viên kẹo hình hột đậu xanh, nhìn ngắm cẩn thận, rồi phun vô một góc.

"Ẹ! Đắng nghét! Vị rễ non."

Primrose vì tò mò cũng cho một hột vào cũng im lặng nhổ ra, mặt con bé nhăn thành một nhúm. Nhưng cuối cùng cả ba cũng thích thú nhấm nháp sạch món kẹo dẻo các vị. Harry nếm được vị bánh nướng, dừa, đậu nướng, dâu, cà ri, cỏ, cà phê, cá mòi, và còn nhấm thử một tí kẹo xám trông rất buồn cười mà Ron chẳng hề đụng đến. Cái đó hoá ra có vị cay như tiêu. Primrose ngoài vài ba cái vị dâu và việt quất thì toàn vớ phải nào là ráy tai, bãi nôn, nhân sâm khiến con bé vứt thẳng cái hộp đi chỗ khác và chăm chú gặm hết hai túi bánh vạc.

Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trải rộng. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa. Thay vào đấy là những cánh rừng hoang vu, nhũng dòng sông uốn khúc, và những đồi núi xanh sẫm. Ron bỗng giở chứng chán ghét nhìn con chuột già vô dụng.

"Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho hai bồ xem, coi nè..."

Ron lục lọi trong rương, lấy ra một cái đũa phép, trông te tua, mẻ đầu mẻ đuôi, đầu đũa lại dính phất phơ cái gì trắng trắng.

"Lông kỳ lân gần bong ra rồi. Nhưng còn xài được..."

Bỗng cánh cửa toa bị mở tung, một con bé mặc đồng phục mới toanh của Hogwarts đứng ở cửa, nó hỏi như một bà chủ:

"Có ai thấy con cóc nào không? Một đứa tên Neville vừa làm mất nó."

Ron và Harry lắc đầu. Để ý thấy cái đũa trong tay Ron, con bé lập tức hứng thú.

"Bồ đang làm phép đó hả? Coi nào."
"E hèm... Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng."

Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

Cô bé nói:

"Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học."

Con bé lải nhải rồi ngồi xuống đối diện Harry, ngay cạnh Primrose.

"Ví dụ nhé, Oculus Reparo."

Primrose búng một cái khiến đầu đũa phép của cô bé lệch đi khỏi mặt Harry.

"Phải hỏi bồ ấy trước chứ."

Cô bé ngạc nhiên xong lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, nhận ra hành động vừa rồi thô lỗ tới nhường nào. Cái giọng xin lỗi lí nhí chẳng còn cái điệu kiêu ngạo vừa rồi nữa.

"Tôi xin lỗi nhé. Tôi là Hermione Granger."
"Primrose Windsor."
"Tôi là Ron Weasley."
"Tôi là Harry Potter."

Cô bé Hermione trố mắt khi nghe tên của Harry, nó lập tức không nhịn nổi mà lải nhải.

"Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi."

Harry cảm thấy bàng hoàng cả người:

"Tôi ấy hả?"

Hermione lại kêu lên:

"Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi. Mấy bạn nên thay đồ đi, chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi. Và bạn có nhọ trên mũi đó, bạn có biết không, ngay đó."

Hermione đứng dậy rời đi để lại một Ron mặt đỏ tía tai vì ngượng. Cứ tưởng con bé đã đi rồi nhưng nó lại quay lại ngay.

"Bạn Windsor, bạn có muốn đi thay đồ ở phòng nghỉ không? Tôi... bạn thấy đấy, tôi có thể dẫn bạn đi."
"Cảm ơn bồ nha."

Primrose đứng lên ngay, dù gì cứ để nó tự đi có lẽ nó sẽ lạc đến khi tàu về lại sân ga 9 3/4 mất.

———————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com