TruyenHHH.com

Drarry Chu Dong Treu Choc

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Bữa tiệc liên hoan cuối năm đã đến, Đại sảnh đường đầy ắp người. Phòng tiệc toàn là màu sắc ở nhà của nó - xanh lá và bạc. Harry dám chắc năm nay sẽ là năm thứ bảy nhà Gryffindor bị "mất chức"... Ôi Merlin, có phải là do nó bị phân vào Slytherin nên nhiễm đã tính cách của nhà không mà nó lại cảm thấy khá vui? Nó và Draco đi đến một chỗ trống trên chiếc bàn dài nhà Slytherin, yên vị ở đó. Một lúc sau, cụ Dumbledore đến, phát biểu bài "diễn văn chứa đầy tính hài hước" của cụ, rồi thông báo điểm số của từng nhà:


"Theo như ta nghĩ thì bây giờ là lúc trao Cúp Nhà.", cụ Dumbledore ậm ừ một lúc, vuốt chòm râu của mình, nhìn về hướng nó qua cái kính nửa vầng trăng," Hạng thứ tư, nhà Hufflepeff, 352 điểm. Hạng ba, nhà Gryffindor, 482 điểm. Hạng hai, Ravenclaw, 516 điểm. Và cuối cùng, là nhà Slytherin, với 532 điểm, hạng nhứt!"


Tiếng vỗ tay reo hò và dậm chân vang lên từ dãy nhà Slytherin. Harry có thể cảm thấy tai nó ù ù bởi âm thanh xung quanh, chỉ biết mỉm cười nhìn học sinh của nhà phấn khích với nhau. Nó ngó sang bàn nhà Gryffindor. Ron đang ngồi ở đó, ỉu xìu, cau mày lườm nó và Draco. Draco cũng để ý thấy Ron, bèn trưng ra vẻ mặt đắc thắng cực kì "gợi đòn" nhìn lại cậu ta. Harry có chút buồn cười. Khoan đã, Merlin, không đúng, nó phải thấy buồn khi bị Ron ghét... Làm thế nào thì nhà Weasley và Malfoy mới có thể thoải mái với nhau nhỉ?

Tiệc tùng qua đi, hôm ấy là một ngày vui đối với Harry. Không, là "khá vui"? Nó cũng không có quên là chưa có kết quả thi cuối kì đâu. Kiếp trước nó cũng được điểm khá cao, vậy chắc nó nên yên tâm? Ngày công bố điểm thi rất nhanh đã đến. Năm nhất... nó tìm tên nó, và gần như trố mắt ra khi thấy thứ hạng của nó. Nó đứng trong top mười, các môn ngoại trừ Độc Dược và Lịch Sử Pháp Thuật được E thì đều đạt điểm O. Môn Phòng Chống Pháp Thuật Hắc Ám của nó còn được cộng điểm. Điểm số như vậy là quả thực là kì tích, Harry thầm nghĩ. Nó liếc lên trên. Hermione đứng nhứt đám học sinh năm nhất. Nó - con người mười tám tuổi, đã trùng sinh - cũng không thể đánh bại cô nàng. Ngay dưới tên của Hermione là tên của Draco. Hắn ta trông rất bất mãn, lầm bầm:


"Không thể tin được là tao lại thua con nhỏ Máu b..."


"Không được gọi cô ấy như vậy!", Harry khẽ gắt hắn. Draco ngơ ra một lúc rồi ừ một tiếng:


"Không thể tin là tao lại thua... Granger. Môn Biến Hình..."


Harry phải công nhận. Hầu hết học sinh Slytherin đều ghét môn học này. Lí do à? Rất đơn giản, có lần nó đã hỏi Draco rồi. Câu trả lời là: "Mày nghĩ sao về việc phải biến thành một con chuột hôi hám, một con lợn béo núc ních hoặc một cái gì đó tương tự chứ?". Bọn học sinh nhà Slytherin hầu hết đều mang dòng máu thuần chủng và là quý tộc, cũng dễ hiểu tại sao chúng suy nghĩ như vậy. Harry dám cá nó là người có kết quả môn Biến Hình cao nhất Slytherin.

Năm học ở Hogwarts đã kết thúc, bọn nó lên tàu trở về sân ga số Chín - ba - phần - tư. Nhà Malfoy và chú Sirius đã đứng chờ nó và Draco sẵn ở đó. Nó vui vẻ chạy lại, nhào tới ôm chú Sirius, hỏi thăm chú những chuyện gần đây rồi quay sang tươi cười chào vợ chồng Malfoy. Ngài Lucius chỉ hừ một tiếng, nhìn sang thằng con ổng đang đi tới, trong khi bà Narcissa mỉm cười với nó. Nó nghe thấy chú Sirius thì thầm vào tai nó:


"Đừng có nhìn cổ hiền lành, cổ vừa giáo huấn ta một trận."


"Dạ?", Harry ngạc nhiên nhìn sang cha đỡ đầu của mình. Narcissa lườm Sirius một cái, chú lập tức câm nín. Harry cũng không hỏi nữa.


"Vậy, tất cả sẽ về trang viên Malfoy?", ngài Lucius nhíu mày, nhìn chú Sirius.


"Tôi đang định về gia thự Black.", chú Sirius đáp, hướng phía nó hỏi, "Harry, con thì sao?"


"Con muốn Harry ở với con!", Draco lập tức nói to. Sirius bật luôn hắn:


"Ai hỏi ngươi?"


Draco chun mũi, khó chịu nhìn chú Sirius, rồi hắn quay qua Harry, len lén nắm lấy góc áo nó như làm nũng, muốn nó đứng về phe hắn. Harry cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đành nói:


"Thực ra mày có thể qua số 12 Quảng trường Grimmauld... hoặc thỉnh thoảng tao qua Thái Ấp Malfoy, và chúng ta có thể chơi với nhau mà?"


"Tao muốn ôm mày đi ngủ.", Draco rất không biết ngượng, mặt dày phát biểu. Harry không biết nói gì. Nếu những lời này là của Draco mười tám tuổi nói ra thì hẳn nó sẽ lăn ra ngất xỉu, vì sung sướng. Chú Sirius liền phát hiện ngay điểm không đúng:


"Khoan đã Harry, con cho con rắn đó ôm con đi ngủ sao? Ôi Merlin, không được, ta nghiêm cấm đấy. Ai mà biết con rắn kia có mưu đồ gì với con..."


"Sirius, Dray chỉ là một đứa trẻ.", Narcissa nghiêm túc nói. Không thể phủ nhận phong thái quý tộc và quyền uy từ lời nói của bà. Chú Sirius xì một tiếng, quay mặt đi, không thèm đáp. Cùng lúc đó, Narcissa cúi người xuống hỏi nó, "Harry, con muốn về Thái Ấp Malfoy chơi chứ?"


"Con nghĩ là nên để sau đi, vì con vẫn còn việc phải làm... Và con cũng muốn nói chuyện với chú Sirius nữa.", nó đáp. Chú Sirius hả hê nhìn Draco, tựa như chú vừa thắng hắn một trận Quidditch. Narcissa gật đầu:


"Được, chúng ta nên tôn trọng quyết định của đương sự. Giờ thì về thôi, đã khá muộn rồi.", bà cùng chồng con xoay người rời đi, không quên cười với nó, "Đến bất cứ lúc nào nhé Harry, Thái Ấp Malfoy luôn chào đón con."


Chỉ còn lại nó và chú Sirius đứng cùng nhau.


"Harry, sao con được cổ ưu ái dữ vậy? Chia sẻ cho ta ít kinh nghiệm đi."

"Chú nên trẻ lại, đáng yêu, lễ phép và biết gia giáo hơn chăng?"

"Cái thằng nhóc này, biết nói đểu ta rồi à...!"


Cả hai cùng rời khỏi Ngã Tư Vua, đi về số 12 Quảng trường Grimmauld. Harry thầm cảm thấy hạnh phúc khi có chú Sirius và gia đình Malfoy ở bên. Cứ như nó đã có một gia đình thực sự vậy.


"Chú Sirius."

"Hửm?"


Nó nhỏ giọng gọi Sirius, sau đó nhìn thẳng vào mắt chú, chân thành nói:


"Con rất yêu cha, cha đỡ đầu."

"Nhóc con bây giờ mới biết yêu ta hả, đi nào, ta sẽ đi ăn một bữa thật thịnh soạn, mừng năm học đầu tiên của con ở Hogwarts kết thúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com