TruyenHHH.com

[Drarry] An Issue Of Consequence

Chương 1

mystcbananadestiny

Đôi chân của Draco không sẵn sàng để nâng đỡ trọng lượng của chính hắn. Hắn phải kéo chúng đi ăn sáng, thương tiếc thực tế rằng người ta không nhận được niềm vui sướng nào khi bỏ lại đôi chân của họ khi chúng trở nên vô dụng và bất hợp tác. Cũng như đầu của một người, thực sự luôn đấy, vì rõ ràng đầu của hắn là nguyên nhân chính của mấy rắc rồi này. Cơn đau đầu dữ dội như lan ra gấp bội, và Draco thậm chí đã phải kiểm trả nó kỹ lưỡng trước gương để chắc chắn rằng nó vẫn có kích thước bình thường.

Nó đã giúp ích cho hắn. Ai có thể giữ được cái đầu tỉnh táo khi học muộn vào một tối thứ Bảy? Hắn đã nghĩ gì vậy? Hắn đã dành quá nhiều thời gian cho việc học. Kì thi N.E.W.T.s vẫn còn ở rất xa, và mặc dù năm ngoái là một vết nhơ đầy sợ hãi cùng thống khổ, hắn đã học được nhiều hơn những gì mình có thể nhận ra. Nếu hắn có bất cứ lời nào trong chuyện này, thì đó chính là việc hắn không bao giờ muốn quay trở lại Hogwarts nữa. Nhưng rõ ràng để có tương lai, người ta phải có một danh tiếng tốt, một nền giáo dục tuyệt vời và rất rất nhiều vàng. Hiển nhiên hắn đã đánh mất thứ gọi là danh tiếng tốt, và cha hắn thì thiếu đéo gì vàng, vì vậy một nền giáo dục tuyệt vời là tất cả những gì hắn có thể mong muốn. Tuy nhiên, thời lượng học tập của hắn trong vài tháng qua chỉ đơn giản là, gượng ép. Ngay cả cha hắn cũng sẽ nghĩ hắn đang làm quá lên.

Chà, không. Không, ông ấy sẽ không.

Draco cau mày và rũ bỏ những suy nghĩ về cha mình. Chúng làm hắn khó chịu. Cái cách gây áp lực thông thường của cha hắn đã tăng lên gấp 10 lần trong năm nay. Tất cả là bởi vì cả hai người họ đã thất bại trong việc mà tất cả các Malfoys đã làm được trước đó- chọn phe thắng. Chà, mẹ kiếp, là tất cả những gì Draco phải nói về vấn đề này. Hắn không thể sửa chữa nó bằng cách lấy một con O trong tiết Độc Dược. Không phải là hắn lên kế hoạch thu về một con điểm nào thấp hơn con O đâu. Nhưng sự giảm bớt của những cơn đau và việc đôi bàn chân bắt đầu trở nên ngoan ngoãn chắc chắn là một phần trong kế hoạch của hắn.

Nó đã được giải quyết. Hôm nay hắn rất vui vẻ, và không ai hay gì có thể ngăn cản hắn được. Sau tất cả, hôm nay chính là Chủ Nhật và hắn xứng đáng được nghỉ ngơi. Tất cả những gì hắn phải làm là quyết định xem đâu là cách tốt nhất để giải trí. Quidditch rõ ràng là một lựa chọn, nhưng hắn phải tìm ai đó để chơi cùng. Thay vào đó, hắn có thể chọn một vị trí thuận tiện để thiết lập một cuộc phục kích nhằm bất ngờ ném vài quả cầu tuyết vào các học sinh. Hắn không cần ai giúp đỡ trong việc đó.

Draco cảm thấy tốt hơn nhiều khi bước vào Đại sảnh đường, vì sự quyết tâm của hắn hoặc vì mùi hương ngọt ngào của thức ăn. Hội trường được bao bọc trong ánh sáng và màu sắc với các cuộc trò chuyện và thịt xông khói . Không có chỗ cho những cơn đau đầu và chân tay nặng nề hay cảm giác lo lắng về việc hắn đáng lẽ nên làm gì đó khác thay vì có một khoảnh khắc bình yên.

Khi hắn ngồi xuống cạnh Pansy tại bàn Slytherin, Draco liếc qua Sảnh đường theo thói quen. Potter ngồi ở vị trí thường thấy, được bao quanh bởi nhóm Gryffindors của anh ta, cười với Weasley và Granger tại một điều gì đó mà cô nàng Weasley đang nói. Nhìn chằm chằm vào Potter, Draco lấp đầy đĩa của mình bằng thịt xông khói và trứng. Potter sẽ phải chú ý tới hắn ngày hôm nay bởi vì hôm nay là một ngày vui vẻ, và làm phiền Potter chỉ đơn giản là cách giải trí tuyệt nhất có thể có. Và nó thật dễ dàng. Ví dụ, tất cả những gì Draco phải làm là cau có với anh ta, và đôi mắt của Potter sẽ nhanh chóng nheo lại, như thể anh ta không thể tin nổi sẽ có ai đó dám nhìn anh ta với đôi mắt hung ác sau khi anh ta đã cứu họ một cách dũng cảm như vậy. Nhưng Draco đã dám và khá là tự hào về điều đó.

Draco thậm chí còn cảm thấy to gan hơn ngày hôm nay. Khi Potter cuối cùng cũng nhìn hắn, Draco không chỉ cau có, hắn còn làm một cử chỉ thô lỗ về phía hướng của Potter. Cái nhìn bối rối của Potter tựa vàng. Nhưng nó chỉ kéo dài trong khoảng hai giây. Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi của Potter co giật, như thể anh ta đang mỉm cười, và rồi anh ta nháy mắt .

"Tôi đã ngủ rất ngon, cảm ơn cậu đã hỏi."

Giọng nói khó chịu của Pansy khiến Draco nhìn qua. "Phải rồi. Chào buổi sáng," hắn nói, mất tập trung. Potter đã quay lưng lại với bạn bè của anh ta, như thể không có gì khác thường xảy ra. Draco nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh. "Potter vừa nháy mắt với tôi."

Pansy thở dài. "Ôi, đừng bắt đầu."

"Bắt đầu cái gì?"

"Với sự ghét bỏ Potter. Còn quá sớm để bắt đầu điều đó vào sáng nay." Cô lo lắng liếc nhìn xung quanh. "Hoặc ít nhất hãy hạ giọng của mình xuống." Pansy đã không cau có với Potter trong những ngày này. Cô có xu hướng mỉm cười với anh, với sự nhút nhát của một đứa trẻ hai tuổi, hoặc để tránh nhìn anh hoàn toàn. Đó là sự mất mát của cô, thực sự.

"Không, Pansy, cậu không hiểu. Anh ta đã nháy mắt với tôi."

"Mm-hmm. Đó rõ ràng là một dấu hiệu cho thấy anh ta dự định làm điều gì đó kinh khủng với cậu."

"Chà, có thể lắm." Mặc dù vậy, Potter trông không giống một người đang thực hiện kế hoạch độc ác. Anh ta đang cười với bạn bè, ngó lơ Draco.

"Hoặc cậu đã tưởng tượng ra nó," Pansy tiếp tục. "Hoặc anh ta đang nháy mắt với người khác, và cậu chỉ là tự tham gia vào thôi." Cô quắc mắt trước cây xúc xích. "Hoặc có lẽ anh ta đang nháy mắt với Blaise."

Draco quay xung quanh để trừng mắt nghi ngờ vào Blaise, người đang rót cho mình một ít nước bí ngô. "Tại sao anh ta lại nháy mắt với Blaise?"

"Mọi người đều nháy mắt với Blaise."

Blaise hẳn đã cảm thấy có ánh mắt nhìn mình bởi vì anh chàng ngước lên, mỉm cười và nháy mắt. Má Draco nóng lên. Hắn đã hoàn toàn bị quyến rũ trong vài giây, và rồi hắn lắc đầu để thoát khỏi nó. Hắn từ lâu đã nghi ngờ rằng Blaise thực sự là một Veela.

"Hiểu rồi," Draco nói. "Nhưng tôi nghi ngờ việc Potter nháy mắt với bất kỳ một Slytherin nào."

"Cậu là một Slytherin."

"Cậu ta nháy mắt thâm độc với tôi. Nó khác đấy."

Pansy lắc đầu và tiếp tục hành hạ cây xúc xích.

Draco lướt mắt qua Sảnh đường để tìm một thứ gì đó không ổn. Một tên Hufflepuff mỉm cười với hắn, nhưng Hufflepuff rất kì lạ và nói chung là cười quá nhiều, vì vậy nó có thể không liên quan tới. Mọi thứ khác dường như đủ bình thường. Có lẽ hơi quá bình thường. Đối với tất cả những gì hắn biết, ba nhà kia có thể đã lên kế hoạch gì đó, một trò đùa độc ​​ác để chơi Slytherin. Hoặc cụ thể là Draco. Hắn đã dự kiến ​​từ rất lâu rằng điều này sẽ xảy ra. Cả năm nay giống như kiểu không khí bình yên trước cơn bão. Theo hắn, Gryffindors đã quá thân thiện. Có lẽ đó là một loại từ bi mà chỉ kẻ thắng mới đủ sức gánh được.

Lo lắng với suy nghĩ đó, qua khóe mắt, Draco nhận thấy Pansy đang đổ thứ gì đó vào nước bí ngô của cô. Cô ấy xử hết tất cả với một vài ngụm lớn và sau đó thở dài hạnh phúc.

Draco có hơi lo lắng. "Cái gì vậy?"

Cô ngước lên, chớp mắt. "Cái gì là cái gì?"

"Cậu vừa bỏ thứ gì đó vào nước bí ngô của mình. Một loại thuốc hoặc gì đó."

"Thì sao?" Cô nâng cằm. "Đó là nước bí ngô của tôi. Tôi có thể bỏ bất cứ thứ gì tôi thích vào nó."

"Nhưng ... cậu bị bệnh hay -"

"Tôi sẽ đánh giá cao sự không tò mò đấy." Cô ấy có vẻ khá bối rối. "Thay vào đó, tôi đề nghị cậu nên lo lắng về kế hoạch xấu xa của Potter đi."

"Cậu đã nói tôi ngưng mà."

"Không, tiếp tục đi. Làm một cách thầm lặng ấy."

Một vài Slytherin đã nhìn về phía họ và Draco bỏ qua nó. Hắn chọc vào sườn Pansy. "Cậu cần nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống của mình. Nào, hãy ra ngoài và cùng chơi Quidditch." Khả năng cao không thành công, hắn nhận thức được.

"Khi có thể. Tôi phải học. Thay vào đó, cậu nên đi cùng tôi đến thư viện."

Đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là điều cuối cùng mà Draco muốn nghe. Trong một giây, hắn cảm thấy như đang gầm gừ, nhưng hắn đã kiềm chế được sự nóng nảy của mình. "Tôi phát ngán với việc học rồi. Tất cả những gì tôi đã làm trong nhiều tháng gần đây là học. Chúng ta nên làm điều gì đó vui vẻ."

Pansy trao hắn một cái nhìn khinh miệt. "Tôi không có khả năng để vui vẻ."

Draco thở dài. Pansy có cùng một vấn đề danh tiếng-giáo dục-vàng mà hắn có. Chỉ khác là cha cô ấy có ít vàng hơn cha Draco, nên có lẽ cô còn tệ hơn. Điều đó vẫn không có nghĩa là cô ấy phải học vào ngày Chủ nhật .

Dù thế. Dẫu sao thì cô ấy cũng không giỏi Quidditch. Và cả Goyle, trừ khi người ta muốn bị đánh bay khỏi cây chổi của mình nhiều lần. Bên cạnh đó, cậu ta vẫn đang nằm trên giường và có khả năng sẽ không thức dậy trước buổi trưa. Có vẻ, Draco sẽ không chơi Quidditch hôm nay. Giống như hắn đã không chơi nó vào ngày hôm qua vậy.

Chấp nhận sự thật rằng Pansy sẽ không giúp được gì, Draco nhanh chóng kết thúc bữa sáng, uống một ít nước trái cây và trốn khỏi Đại sảnh. Nhưng không phải trước khi giữ lấy đầu Pansy trong lòng bàn tay, thổi vào tai cô và nói, "Tốt hơn hết là cậu không nên dùng thuốc mà cậu không thể chia sẻ." Cô đẩy hắn ra xa với một cái nhăn mặt, và hắn để cô lại một mình.

Chỉ khi đi đến Tiền sảnh và nhìn ra bên ngoài, hắn mới nhận thấy rằng tuyết đã tan qua đêm. Bây giờ thì kế hoạch ném bóng tuyết của hắn không thể thực hiện được.

Hoặc không bao giờ, hắn nhận ra. Hắn đã đi rất xa vào thời điểm mà tuyết lại phủ đầy Hogwarts một lần nữa.

Nó bất ngờ tấn công hắn: ba tháng nữa và hắn sẽ rời khỏi trường, khỏi lề thói quen thuộc hàng ngày, khỏi cả ngàn những sinh viên mãi mãi. Nhiều người trong số họ sẽ không bao giờ gặp lại, ngoại trừ việc lướt qua nhau. Hắn sẽ ở nhà, cùng bố mẹ, định hình con đường sự nghiệp tương lai, tìm kiếm một công việc. Có khả năng hắn sẽ bị mắc kẹt trong trang viên trong nhiều tháng, nếu không lâu hơn. Điều này sẽ không phải là một vấn đề vào hai năm trước, nhưng những ngày này, nhà của hắn đã trở thành một nơi tối tăm, u uất hơn.

Và hắn ở đây, lo lắng vì chẳng có ai cùng chơi Quidditch, nhưng điều đó đã mô tả tương lai của hắn, không chỉ là một Chủ nhật ngẫu nhiên.

Draco cau mày trước những tiếng những tiếng ồn, tiếng đùa cợt từ nơi Đại sảnh. Mặt khác, nó thật khó chịu và cuối cùng hắn sẽ thoát khỏi chúng. Thực sự thì, nó đã làm ảnh hưởng tới ngày kỷ-niệm-không-lo-lắng.

Có ít nhất một điều thú vị mà hắn luôn có thể làm, và hắn không cần ai giúp cả. Hắn quyết định quay trở lại ký túc xá của mình và ngủ ngon lành.

Hắn đã tiến gần về phía hầm tối trước khi bắt gặp chuyển động qua khóe mắt. Potter đã tự mình rời khỏi Đại sảnh đường, điều đó không có gì lạ, ngoại trừ việc Draco không thể nhớ nổi lần cuối hắn thấy Potter lang thang một mình là khi nào. Thông thường, bạn bè và những người ngưỡng mộ vây quanh anh ta, và anh ta không thể bước một bước mà không có họ. Có vẻ anh ta đã lẻn ra. Draco cảm thấy bắt buộc phải điều tra vấn đề này.

Hắn quay lại và vội vã đuổi theo Potter, người đã rẽ vào một góc. Trái hay phải, Draco không biết, nhưng hành lang bên trái dẫn đến Tháp Gryffindor, vì vậy Draco đã chọn nó.

Không thấy Potter đâu cả. Anh ta không thể biến mất nhanh như vậy. Trừ phi, trừ khi anh ta sử dụng Áo choàng Tàng hình. Có khả năng lắm. Có lẽ đây cũng là ngày vui của Potter và Draco là mục tiêu của anh ta. Anh ta ở đâu đó gần đây, cười cợt vì thực tế dễ dàng làm sao để khiến Draco đuổi theo mình. Pansy đã đúng. Draco phải cẩn thận để không thể hiện quá nhiều sự quan tâm đến Potter, hoặc tất cả sẽ phản tác dụng, và Potter sẽ cảm thấy giống một người nổi tiếng hơn nữa.

Draco xoay người và hướng về nơi hầm tối. Thành thật mà nói. Bây giờ khi nghĩ về nó, hắn nghĩ mình đã hiểu tất cả. Slytherin đã thua trận đấu ngày hôm qua và có khả năng mất cúp, nhưng Draco đã cho rằng sẽ không có ai móc mỉa hắn kể từ khi tên đội trưởng mới đuổi hắn khỏi đội vài tháng trước. Thậm chí không hoãn trận đấu Gryffindor-Slytherin để cho Tầm thủ mới có thời gian chuẩn bị. Gryffindor vẫn chiến thắng. Trận đấu đó thật nhục nhã. Tầm thủ mới không hề có tí đe dọa nào đối với Potter. Vì vậy, nếu bất cứ ai có quyền móc mỉa ở đây, đó phải là Draco. Ít nhất thì điều đó rõ ràng với những người có khả năng suy nghĩ logic. Lẽ ra hắn nên biết Potter và rất nhiều người đi theo anh ta sẽ thích thú vô cùng với bất kỳ lý do nào có thể khiến Draco cảm thấy như cứt. Đây có thể là một cuộc phục kích. Gryffindors sẽ nhảy ra khỏi bất cứ chỗ nào để xúc phạm hắn và khiến hắn làm điều gì đó mà sẽ khiến hắn gặp rắc rối. Hắn phải rời đi ngay trước khi điều đó xảy ra. Hôm qua, sau trận đấu, Potter đã trao hắn một cái nhìn dữ dội và rõ ràng ác độc, Draco đã bỏ trốn để về với sự an toàn nơi ký túc xá. Hắn đã tìm cách xóa Potter khỏi trí nhớ bằng cách tập trung hết sức vào bài tiểu luận Biến hình của mình. Nhưng nếu Potter cho rằng Draco có tội gì đó, anh ta khó có thể buông tha.

Draco vội vã xuống hành lang, cố gắng để không nhìn về phía sau quá nhiều.

Chứng hoang tưởng của hắn không phi lý.

Một cái gì đó nhanh chóng nổi bật lên từ trong bóng tối. Nó nắm lấy cánh tay Draco và kéo. Trước khi có thể phản ứng, Draco đã bị nhét vào một cái tủ đựng chổi. Cánh cửa đóng sầm lại. Đèn sáng lên. Trái tim vốn đang đập thình thịch của Draco ngừng đập hoàn toàn.

"Potter?" hắn thở phào, vì đó là Potter, với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, hoàn toàn quá xanh và hoàn toàn quá gần.

Bất chấp tất cả các lý thuyết trước đây của mình, Draco không thực sự mong đợi Potter phục kích hắn như thế này. Hắn thực sự đã chưa làm gì để khiến Potter giận dữ. Không phải lúc này. Potter không có lý do để tấn công hắn, trừ khi đó là vì Draco đã giơ ngón tay thối trước đó.

Draco tìm kiếm đũa phép, nhưng Potter đập lòng bàn tay vào ngực Draco và đẩy hắn vào tường. Anh ta trông không hề tức giận. Nhưng là trông ... mãnh liệt . Draco đóng băng. Hắn chỉ đứng đó, bất lực, khi Potter cúi xuống và hôn hắn. Hôn hắn ngay trên miệng với đôi môi ấm áp và niềm đam mê khiến đầu Draco quay cuồng. Trong cơn sốc, Draco thậm chí còn không nhắm mắt. Hắn có thể nhìn thấy rõ Potter, những lọn tóc sẫm màu rơi xuống quanh mặt anh, gọng kính tròn, hàng mi dày chạm vào má. Lưỡi của Potter trượt vào miệng Draco với một vòng xoáy chậm chạp, tội lỗi khiến cơ thể Draco phản ứng ngay lập tức. Da hắn nóng lên và một áp lực dễ chịu tích tụ trong bụng hắn. Hắn đã gần như buông bỏ, nhắm mắt và hôn lại, nhưng đây là Potter. Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Draco nắm lấy vai Potter và đẩy anh ta ra. Potter có vẻ ngạc nhiên, và cau mày trong khi tay Draco đang giữ Potter ở một khoảng cách an toàn.

"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Draco thì thầm mặc dù hắn có ý định hét lên. Cổ họng hắn khô khốc và giọng hắn trầm thấp, đôi môi hắn như dày lên, nóng và ngứa ran. Nó làm cho việc nói chuyện trở nên khó khăn.

"Nó được gọi là hôn*." Potter nghiêng đầu. "Hoặc hôn hít** nếu em thích. Nhưng anh nghe nói là em không thể sử dụng thuật ngữ đó một cách nghiêm túc sau khi em tròn mười bảy tuổi."

*kissing: hôn

**snogging: ôm ấp vuốt ve và hôn -) chẳng biết dịch sao nữa

Bây giờ khi Potter không còn hôn hắn nữa, tâm trí của Draco đã rõ ràng hơn. Rõ ràng đủ để hắn thực sự bực cmn mình. "Tao không biết mày đang cố làm gì, nhưng nó không vui đâu." Draco hài lòng khi lần này giọng của hắn nghe có vẻ bình tĩnh và mang tính đe dọa.

Tuy nhiên, nó không có tác dụng với Potter. Anh chỉ mỉm cười. "Chà, có một thứ mà anh muốn làm, và anh chắc chắn không tin rằng em sẽ cười trước nó. Vậy nên, anh nghĩ rằng chúng ta đang có cùng suy nghĩ đấy."

Draco chớp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Potter, không nói nên lời. Potter đã tán tỉnh một cách trắng trợn đến mức không thể hiểu lầm nổi. Điều đó có nghĩa là anh ta đã phát điên. Hoặc ai đó khiến anh ta như vậy thông qua các phương tiện ma thuật. Hoặc Draco đang phát điên, và điều này thậm chí không xảy ra.

"Ơ." Potter nhìn xuống chỗ tay Draco. "Em có thể giải quyết được chứ? Bởi vì chỗ đó của em đang bị giữ khá là chặt đấy. Có lẽ anh sẽ sớm phải nói OW." Potter cắn môi. "Một cách vô cùng kích thích, tất nhiên."

Potter không chỉ điên, sự điên rồ của anh ta còn truyền nhiễm. Draco có thể cảm thấy mình đang nhượng bộ, không muốn gì hơn là chỉ buông bỏ và để Potter tán tỉnh hắn và hôn hắn nhiều như hắn muốn.

Cánh tay của Draco mất đi sức mạnh. Potter lại gần, hai tay đặt lên ngực Draco một lần nữa, khuôn miệng mỉm cười hào hứng.

"Thấy không? Anh không thể cưỡng lại."

Anh ta thực sự là như vậy. Ít nhất Draco không thể cưỡng lại anh ta khi Potter cúi đầu sang một bên và áp đôi môi ấm áp vào cổ Draco, mút và liếm điểm mềm mại bên dưới tai Draco. Răng của Potter sượt qua da hắn, và Draco run rẩy, hông hắn oằn xuống chỉ bị chặn lại bởi sự kìm kẹp của Potter. Khi Potter xoay sở để có được bàn tay của mình ở đó, Draco đã không biết, nhưng dường như đó là nơi hoàn hảo nhất đối với họ. Có thứ gì đó bốc lửa và mãnh liệt siết chặt bên trong hắn mỗi khi hắn cố gắng di chuyển và Potter không để cho hắn làm vậy.

"Anh ghét áo choàng," Potter lầm bầm, cắn vào hàm Draco, lòng bàn tay anh kéo vào lớp áo choàng của Draco, lên xuống và quanh eo và hông của hắn, như thể trong tuyệt vọng tìm kiếm một chỗ mở để tháo bỏ nó. Điều này cũng khiến Draco ghét áo choàng, với niềm đam mê mà hắn thường dành cho ... Chà, dành cho Potter. "Em có phiền không nếu anh xé chúng?" Potter hỏi, khó thở, đôi môi dịch lại gần Draco. Anh kéo môi dưới của Draco giữa hai hàm răng, cắn nhẹ xuống, rồi liếm và mút làn da đau nhức. Draco bắt gặp mình phát ra âm thanh rên rỉ thảm hại. Nó khiến hắn thấy sợ đến nỗi phải đẩy Potter ra.

Potter dường như không quá quan tâm; Draco đã không thể đẩy anh ta đi quá xa. Tay của Potter vẫn vững chãi trên hông Draco.

"Em lo lắng về quần áo của mình quá nhiều," Potter nói với hắn theo một cách thích thú, làm tăng thêm sự bối rối của Draco.

"Thứ khiến tao lo lắng không phải là quần áo mình," Draco nói. Hắn đã lo lắng hơn trong sự tỉnh táo của mình. Điều này thực sự đã xảy ra, chắc chắn. Đó là tất cả trong đầu hắn.

Khuôn mặt của Potter đầy lo lắng. "Tại sao? Có chuyện gì vậy?"

"Um. Tao nghĩ rằng việc mày tấn công tình dục tao là khá sai lầm."

Thật bất ngờ, Potter cười. "Em nói đúng. Anh đúng một gã tham làm mà, phải không?" Anh tiến lại gần hơn với một tia sáng xấu xa lóe lên trong mắt và hạ giọng khi anh nói, "Anh nghĩ là em thích như thế đấy."

Draco chớp mắt, kinh hoàng. "Tao không!"

Potter dường như cũng thấy buồn cười. "Chà, vậy thì ... Sai lầm của anh. Có lẽ em muốn tấn công tình dục anh? Anh thích như thế đấy." Với một nụ cười, anh ta xoay họ lại để anh ta trở thành người bị áp sát vào tường. Nó làm Draco choáng váng. "Tiếp tục đi," Potter nói. "Em được toàn quyền. Em có thể xé nát quần áo của anh."

Đó là về lời đề nghị hấp dẫn nhất mà Draco từng nghe trong suốt cuộc đời. Những ngón tay hắn ngứa ngáy muốn chĩa cây đũa phép của mình vào quần áo của Potter để xé chúng thành những mảnh vụn.

Ngoại trừ cảm giác như một vị chúa tể xấu xa vừa trao hắn cả triệu Galleons mà không có lý do, và nếu hắn đồng ý, hắn chắc chắn sẽ bán đi linh hồn của mình.

Nhưng rồi một lần nữa ... Potter trông rất phấn khích và sẵn sàng, với đôi môi đầy đặn tách ra và đôi đồng tử của anh mở to, có lẽ nó đáng để bán đi linh hồn hắn. Dù sao thì nó cũng không nên có mức giá cao đến như vậy.

Draco lấy đũa phép ra và chỉ vào Potter, tưởng tượng anh trong trạng thái trần truồng. Nhưng có điều gì đó khi hắn đứng đó với một cây đũa phép trong tay và ánh mắt xanh lục của Potter nhìn lại khiến hắn nhớ ra – hắn là Draco Malfoy và đây là Harry Potter. Họ sẽ không gặp nhau trong tủ để xé quần áo của nhau và quan hệ tình dục. Đây là một phần của trò đùa. Trò đùa đó sẽ thành công nếu hắn để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào.

Draco nắm chặt đũa phép hơn. "Tránh xa tao ra, Potter," hắn nói. "Hoặc lần sau, tao sẽ đấm vỡ mũi mày. Một lần nữa."

Với điều đó, hắn xoay người, mở cửa và chạy về với sự an toàn nơi ký túc xá.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com