TruyenHHH.com

Dramit Hinh Phat Tu Le Thuong H

Hành trình hoàn thiện bộ trang phục của Mitsuya, diễn ra ngay khi đơn đặt hàng được gửi tới.

Hết tuần đầu tiên, Draken thức giấc với một cái ngáp dài, bắt gặp người kia với bộ dạng mệt mỏi trở vào phòng ngủ.

Tuần thứ hai, toàn thân Mitsuya bắt đầu hứng chịu những cơn đau nhức từ việc phải làm cả ngày, may mắn thay, cốc cà phê nóng dường như đã cứu được mi mắt anh trước khi nó cụp hẳn xuống.

Sang đến tuần thứ ba, lần lượt xuất hiện những ngày mà nửa đêm, Draken phải bế anh trong lòng, mang về giường, khi anh chẳng biết từ bao giờ đã gục bên bàn thiết kế.

Rồi tuần thứ tư tiếp tới cũng thật mau, xung quanh vùng mí mắt đã có dấu hiệu của những quầng thâm tim tím mờ mờ ẩn hiện. Mitsuya đã học cách gác lại công việc để dành chút thời gian cho việc nghỉ ngơi, trước khi mình đổ bệnh và gián đoạn sản phẩm của khách tới cả tháng trời. Nhưng thời gian dành cho chuyện ngả lưng của anh vẫn chẳng được bao nhiêu.

Draken chỉ có thể lẳng lặng quan sát nửa kia, thi thoảng chủ động mang nước tới, xoa xoa lưng tiếp sức với những cái hôn lượn lờ vội vã trên vùng trán.

=*=*=*=

Trời vào khuya, cả đường phố ngập chìm trong bóng đêm, nhập nhoè trong viễn cảnh đó là loáng thoáng những bóng đèn điện, lấp lánh tô điểm cho con phố thêm phần sinh động. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, Mitsuya vẫn đang cặm cụi hoàn thành nốt công việc còn đang đương dở của mình. Đây đã là tuần thứ năm rồi, bộ trang phục cũng sắp tới giai đoạn hoàn tất, bàn tay anh nhẹ lướt trên những mảnh vải cuối cùng, cẩn thận khâu chúng lại cho đúng chỗ.

Con người tóc vàng từ xa nhìn người thương tỉ mẩn với công việc rồi trở vào phòng. Draken không nói gì cả, vì hắn là người hiểu hơn ai hết, mỗi khi đã bắt tay vào may vá, Mitsuya lập tức rơi vào trạng thái cách biệt với tất thảy những sự việc xung quanh, không muốn bất cứ một ai phiền đến, dù chỉ là một lời hỏi thăm đơn thuần.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thật lòng không nỡ quấy rầy tí nào.

Hai giờ sáng, Mitsuya vươn mình. Cuối cùng cũng xong. Tiếng "rắc" nho nhỏ vang lên sau mỗi cử động của anh. Cơ thể anh cũng tới thời điểm đình công rồi. Khẽ thở dài, bàn chân dẫn lối anh trở vào căn phòng nhỏ, lúc này nếu cho anh một vạn điều ước, thì anh cũng chỉ xin một điều duy nhất, rằng mau chóng được lăn lên giường mà thôi.

"Xong rồi hả?"

Chàng trai với mái tóc vàng nhẹ giọng hỏi.

"A, Draken, mày vẫn chưa ngủ nữa sao?"

"Đã bảo mà. Tao sẽ đợi mày."

Đôi đồng tử tim tím bất ngờ nhìn người kia đang ngồi dựa lưng vào thành giường. Mỗi lần vào khoảng thời gian anh chuẩn bị kết thúc "đét lai" dài đến cả tháng trời của mình, là y như rằng, như một thói quen, người kia lại ngồi ở đó chờ anh vào. Cậu ta dù anh có nói gì đi nữa cũng nhất quyết không chịu đi ngủ trước. Riết rồi anh cũng đành bó tay.

Vừa dứt câu, Draken chỉ anh ngồi vào lòng mình. Một nụ cười bất lực nở trên môi, Mitsuya cũng đành lòng tiến lại mà đặt mình xuống đúng chỗ đó. Đường đường cũng từng là đội trưởng Nhị phiên đội Touman khiến nhiều đứa phải dè chừng, kinh sợ, mà anh trong lòng hắn thì lọt thỏm, chiều cao so với ai kia cũng cách biệt cả một cái đầu. Chỉ cần giang tay ra cái là dễ dàng ôm vừa vặn tựa một con gấu bông vậy. Nghĩ mà ghét thật. Sao một tên bằng tuổi lại có một vóc dáng chênh lệch so với anh nhiều đến thế?

Bàn tay ấm áp của người kia đặt lên đôi vai anh, xoa bóp từng chỗ đau nhức một. Cũng một khoảng thời gian rồi, anh mới lại có thì giờ để ngồi bên hắn như vậy.

Khả năng mát xa của Draken thật sự rất đỉnh, đó là điều mà anh đã được biết từ thời tấm bé, khi hai người mới quen, nhưng phải cho đến tận lúc trở thành người yêu rồi về sống chung thế này, anh mới thực sự được trải nghiệm nó. Quả nhiên là không sai. Bao mệt mỏi cứ như được đôi bàn tay ấy đưa vào không gian hết.

Lực mạnh hơn khi ấn vào những chỗ đau làm cơ thể anh tê dại, sau đó, cái nặng nhọc nãy giờ tì đè trên đôi vai lập tức bị đẩy lùi.

"Mitsuya..."

Một hồi lâu, Draken là người mở lời trước. Cảm giác giọng người kia có chút trầm hơn thường lệ, Mitsuya tính quay qua nhìn, mà bị vòng tay khoá chặt vùng eo ngăn cản lại. Đầu hắn rúc vào vai anh, thủ thỉ những lời tâm tình thầm kín đi lần vào trong gió, như chỉ muốn mình anh là người có thể nghe, có thể cảm nhận, dẫu cho căn phòng này duy nhất có hai người sinh sống.

"Tao nuôi được mày."

Giọng hắn thêm chậm lại.

"...Nhưng tao đã không làm vậy vì tao không muốn ngăn cản ước mơ mà mày hằng theo đuổi. Vậy mà, mày đấy, Mitsuya. Dạo mày cứ liên tục làm việc quá sức, liên tục. Cứ tiếp tục, tao nghĩ mình không thể đứng yên nhìn mãi được đâu..."

Một khoảng lặng diễn ra, khiến căn phòng bất giác rơi vào im ắng.

"Tao hiểu mà, đây là lần cuối đấy, tao hứa."

Đáp lại, anh mong rằng câu trả lời này có thể phần nào khiến cho cậu bạn trai anh nguôi đi nỗi lo lắng thường trực trong tâm trí, mà nào ngờ, cũng chính là nó, đẩy bản thân anh vào một tình huống éo le.

"Hứa? Vậy sẽ cần điều kiện nếu thất hứa phải không?"

Mitsuya khẽ giật mình trước câu hỏi ấy. Anh đã quá thiếu phòng bị trước ai kia. Một câu nói nửa đùa, nửa thật đầy ám muội nhất định là không phải ý tầm thường.

"Draken, mày... định làm gì? Này- không đùa nhé-"

Vừa nghe anh nói dứt lời, như đã đoán được người kia chắc cũng hiểu ra ẩn ý trong lời mình nói, Draken bắt đầu manh động. Gương mặt nãy giờ còn gối trên vai, miệng đã mau chóng tiếp xúc được vùng cổ mà cắn nhẹ lên đó một cái. Vùng da chỗ này của Mitsuya lúc nào cũng đầy rẫy những điểm mẫn cảm. Rất phù hợp cho một "con thú thích vờn mồi" như hắn.

Chiếc cổ trắng bị điểm một vết cắn đỏ rực, làm toàn thân người kia ngay tức thời mất đi lớp phòng thủ cuối cùng mà mềm nhũn cả ra. Khuôn miệng thiếu tự chủ bất ngờ "a" lên một tiếng khiến người kia càng thêm phấn khích.

Đôi bàn tay mới nãy còn xoa bóp khiến anh thoải mái vô cùng, nay đã lần mò vào phía trong lớp áo mỏng, động chạm sờ mó cơ bụng anh, rồi lần lên phía trên, ve vãn phần ngực đầy điêu luyện.

"Draken làm tới thế này thì nhất định là nghiêm túc rồi", càng hiểu người kia, anh càng thấy không tài nào an tâm cho được. Đầu nhũ hoa nhỏ xinh bị ngắt nhéo đến sưng đỏ. Cơ thể anh khẽ run lên từng nhịp bất thường trên người gã, khiến Draken thích thú vô cùng.

Mitsuya ấy nhé. Đích thị là một mĩ nhân, vậy mà anh lại không hề biết điều đó. Trước mặt cả bang, anh là một đội trưởng đáng tin cậy, khiến đàn em nể phục, tổng trưởng tin tưởng. Draken lúc nào cũng dõi theo dáng vẻ đó của anh từ xa. Hắn tự hào về người yêu hắn lắm, nhưng bất kể khi nào, xúc cảm ấy cũng được giấu kín trong ngăn cửa trái tim cả.

Hắn yêu anh, yêu cả những lúc anh chú tâm cho công việc của mình, cả những khi anh thật ngầu khi ra lệnh cho đội viên những thứ cần phải triển khai, và yêu anh, ngay cả trong lúc này, khi anh bé nhỏ trong lòng gã, cơ thể phản ứng mạnh mẽ sau mỗi lần hắn lả lướt từng ngón tay sần sùi, khô ráp trên từng đường nét quyến rũ của cơ thể.

Dễ thương làm sao.

Hắn cởi bỏ tấm áo cuối cùng ôm lấy thân anh, dẹp bỏ nó sang một bên. Hai hột đậu hồng đào đỏ rực hiện ra lộ liễu trước mắt hắn. Draken dường như bị cắt mất sợi dây làm chủ. Mạnh mẽ đẩy anh xuống giường. Dùng lực vốn chiếm ưu thế hơn của bản thân mà khống chế cả hai tay anh, trói chặt lên phía trên.

Mitsuya có chút giật mình. Đó giờ cũng đã trải qua vài ba lần quan hệ cùng nhau, kinh nghiệm của anh không phải là không có. Nhưng đây là lần đầu, anh thấy Draken dứt khoát và thẳng tay đến thế. Có lẽ sự giận dữ đã len lỏi giữa chữ thương, đã nhân thêm động lực cho hắn. Song, Mitsuya không có nhiều thời gian để lo lắng xa hơn. Nếu có thì chắc là nên lo cho mình. Người kia khiến anh phải nghĩ vậy ngay khi cúi xuống, đưa lưỡi vòng qua liếm láp đầu nhũ hoa mẫn cảm của anh.

"A... Draken"

Tiếng rên rỉ nỉ nom rót vào tai hắn làm tăng thêm độ phấn khích. Ngay cả khi đang thưởng thức "bữa khai vị của mình", hắn cũng có thể để ý những nét hồng đào hiện hữu rõ rệt trên gương mặt anh. Âm thanh réo tên gã ngày một nhanh và gấp gáp. Đầu lưỡi ấm nóng quấn quanh bộ ngực ửng đỏ, không buông tha anh lấy một giây phút nào. Miệng hắn thậm chí còn ngậm lấy, tạo cảm giác nhồn nhột khó tả.

Phía trên bị kích thích làm bên dưới của anh cũng không kìm chế nổi. Chân co quắp lại theo từng động tác trêu đùa của hắn. Mất một lúc như vậy, Draken mới mỉm cười với anh trong dáng vẻ của một con sói gian chậm rãi ngấu nghiến con mồi.

"Làm gì mà vội vàng vậy, rồi sẽ tới lượt chỗ đó thôi."

Rõ ràng hắn biết anh vẫn còn ngại cái cảm giác này, ngại cái biểu cảm xấu hổ phơi bày trọn vẹn trước mặt gã, mà càng như thế, hắn lại càng tìm cách để khiến anh phải ngại. Draken trên giường khác lắm, nếu bình thường người thương anh là một người đàn ông trưởng thành trước tuổi, lúc nào cũng ấm áp, hiểu chuyện, thì ở đây, ví hắn với đại ma vương thì vẫn còn hiền. Ít nhất là với Mitsuya. Nạn nhân của mọi trò tiêu khiển của gã, trong cái bóng hắc ám của dục vọng.

Mặt anh đỏ bừng bừng lên hết cả, còn đối phương thì cười. Đương nhiên, mấy câu chữ đó cũng là chuyện mà hắn tính làm ngay sau đấy. Từ từ chuyển tay xuống dưới quần anh, chẳng mất đến một phút để loại bỏ lớp trang phục vướng víu, Draken thâm nhập một ngón tay xuống lỗ nhỏ phía bên dưới, đi sâu vào hang mật của anh, mang theo sự trơn nhớt của dầu bôi trơn chẳng biết từ lúc nào đã thấm ướt tay gã.

Đột ngột bị khám phá, hậu huyệt đã lâu ngày chưa có người nào khác ngoài anh đụng tới, bất ngờ phản ứng. Nó siết lấy ngón tay lớn của gã, truyền lại cho anh một cảm giác đau đớn khó tả. Chân anh vội vã chẳng biết vì lý do gì mà ép chặt eo gã, tay cũng theo quán tính mà ôm lấy cổ. Tiếng thở nặng nề vang bên tai, rên rỉ cái tên "Draken" khiến hắn có chút hài lòng.

"Thả lỏng ra nào, Mitsuya."

Biết cũng kha khá thời gian rồi họ chưa được "vui đùa" cùng nhau trên chiếc giường ấm áp thế này, ắt hẳn phần bên dưới kia vẫn chưa thể kịp làm quen ngay được. Draken cố gắng kiềm chế lại mình một chút, điều chỉnh nhịp độ ra vào của ngón tay đều đều từ tốn bên trong anh, để anh dần thích ứng. Coi như cũng là món quà vì sự không phản kháng của anh, từ ban nãy tới giờ.

Nói là như vậy, chứ ngón tay hắn cũng chẳng quên trêu chọc anh, đôi khi là cử động lên xuống, mở rộng lãnh thổ, đôi khi là đẩy nhanh tốc độ rồi bất ngờ chậm lại, khiến anh nhiều phen hụt hẫng.

Khi thấy Mitsuya đã dần làm quen được với tốc độ này, Draken đẩy cảm giác của anh lên trên một nấc, với ngón tay thứ hai được đút sâu vào bên trong. Bất ngờ với hai "dị vật" tự nhiên mà đâm chọt, tìm hiểu phía trong, mò mẫm những nơi khiến anh đạt đến cao trào nhất, cơ thể Mitsuya có chút cong lên, những tiếng rên to nhỏ vang lên mất kiểm soát.

"A ha... Draken... Đừng. Không phải chỗ đó mà. Không phải chỗ đó. A!"

Liên tục bị rượt qua những điểm khoái cảm khiến cơ thể anh sướng run lên được. Miệng cứ không ngừng mấp máy tên người kia. Vòng tay nãy giờ ôm ngang cổ kéo gã gần xuống.

Môi chạm môi. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, để lại dư vị ngọt nào trong khoang miệng. Draken hôn anh thật sâu. Làm tim cậu chàng tóc tím cứ đập rộn ràng không dứt. Lớp sương mờ phủ lên mắt anh, che mờ không gian trong cái bối cảnh mờ mờ, ảo ảo.

Nhưng, anh vẫn cảm nhận rõ được, người phía trên anh đang ở gần, rất gần. Họ mãi mới có thể dứt được nụ hôn mê mệt và nồng cháy, sau đến vài phút đồng hồ. Draken luyến tiếc để lại trên môi anh một nụ hôn phớt, trước khi hai người họ tách nhau ra hẳn để anh thu nạp lại dưỡng khí.

Mitsuya của hắn đẹp quá. Toàn bộ mĩ cảnh hiện hữu trước mắt gã là minh chứng rõ ràng nhất cho cảm xúc này. Rút ngón tay bấy giờ còn đặt sâu phía trong anh ra. Hắn ngắm nhìn anh với cơ thể trần trụi trên chiếc giường êm ấp mà ghé sát tai, êm giọng hỏi:

"Tao vào được không?"

Dù đây có là một "hình phạt", hắn cũng muốn được anh chấp thuận trước khi khai phá bên trong con người mà hắn thương. Mitsuya hiểu điều đó, đầu gật gù khe khẽ đáp lại hắn, thay cho lời đồng ý. Từ phút giây này, cả đêm nay, anh là của gã, phó mặc mình cho hắn, lòng anh cũng cam.

Đôi tay đan lấy nhau, cảm giác sức nóng đang đến gần, Mitsuya nhắm mắt lại, để hắn đưa thứ đó đi sâu vào bên trong mình. Quả nhiên dù có chuẩn bị trước, cũng chưa thể vào nhịp ngay được.

" A, Draken, đau..."

Cự vật của gã tiến tới, khiến cơ thể anh khẽ cong lên một chút. Cảm giác đau đớn trộn lẫn với sự thoải mái cứ như một đường điện chạy dọc sống lưng thật khó lòng diễn tả. Đợi nó có thể đi hết vào tới nơi, hắn bắt đầu vận động. Khởi động thì cũng không nhanh, nhưng tốc độ được "thăng ga" mau chóng. Bàn tay to lớn được anh siết lấy không buông.

Tâm chí trống rỗng chỉ toàn bóng hình gã. Hai bắp đùi trắng nõn cũng chẳng còn khép nép như ban đầu, dần dà tách nhau ra, nghêng đón. Bàn chân lơ mơ khua giữa không trung, cứ co lại rồi mở ra sau mỗi nhịp thúc mạnh bạo.

Được một lúc, hắn cũng mò được đên chỗ đỉnh ban nãy đã mất công dò dẫm của anh, đẩy vào điểm G. Đôi đồng tử tím của anh dãn ra, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra khỏi khoé mi cùng với tiếng rên lớn. Hông thuận theo từng hành động của người kia, thoải mái mà chuyển động.

Cảm giác người thương mình đã đạt đến điểm khoái cảm, Draken lập tức rút ra. Cảm giác trống vắng rõ ràng hiện lên qua gương mặt ngơ ngác của anh khiến hắn bật cười.

"Mình tiếp chứ?"

Anh khẽ giọng hỏi trước. Cái thứ thiêu thiếu nó cào cấu trong anh đến khó chịu. Cảm tưởng như nếu khoảng trống này không được lấp đầy, anh sẽ bứt dứt đến khỏi ngủ cả đêm nay mất.

"Muốn vậy thì mày phải nói gì chứ?"

Bàn tay lớn nâng cằm anh hướng về phía mình, ánh mắt họ giao nhau. Draken đang chờ đợi. Mitsuya có thể thấy rõ sự mong ngóng của hắn qua nụ cười chớm nở trên khoé môi kia.

"Lần sau..."

Mặt anh đỏ càng thêm đỏ. Những lời như vậy quả nhiên chẳng dễ dàng nói ra gì cả. Nhưng cái phía dưới phản chủ kia có vẻ chẳng thể kiên nhẫn được lâu hơn, cứ không ngừng phập phồng hối thúc anh. Anh muốn hắn. Muốn hắn tiếp tục những cú thúc mạnh bạo đi sâu vào trong mình. Muốn hắn lấp đầy mình bằng cái kích cỡ vật vã ấy. Muốn Draken....

Cái cảm giác ham muốn đến xấu hổ này, đến nước này sao có thể ngăn lại được nữa.

"Lần sau nếu tao còn làm việc quá sức nữa, mày muốn làm gì tao cũng được. Ngay cả... Ngay cả là làm tới sáng. Nên là... Bây giờ mình tiếp tục được không? Tao muốn mày."

Người hy vọng là Draken, nhưng người bất ngờ cũng là hắn. Người hắn thương cũng có lúc thốt ra được những lời thế này, trong bộ dạng gợi tình cực kì cuốn hút là chuyện hắn xưa giờ chưa từng nghĩ tới.

Miếng mồi ngon đã dâng đến tận miệng như vậy, bảo sao có thể chối từ.

Đầu hắn khẽ nghiêng, gật gù một cái, tỏ ý hài lòng.

Hắn đè anh nằm úp xuống, trở lại bên trong anh bằng một nhịp thật mạnh, đưa ngay cái thứ to lớn đó vào sâu bên trong. Tốc độ lần này cũng đạt mốc cực đại nhanh hơn nhiều. Đầu óc anh chẳng còn nghĩ được gì nữa. Âm thanh nhớp nháp cứ không ngừng vang ra từ nơi giao hợp của cả hai.

Được một lúc thì hắn bắn, đưa toàn bộ dòng chảy ấm áp vào trong cơ thể anh. Cảm giác được lấp đầy khiến anh có phần nào thoả mãn. Tay bấy giờ nắm chặt lấy ga giường buông lỏng ra, cảm nhận sức nóng lần mò phía dưới thân mình.

Đương nhiên, với hắn, nhiêu đó thì chưa là gì cả.

Draken bế sốc anh lên, để hai bắp đùi anh kẹp chặt vào mình, tay giữ lấy eo mà nhanh chóng bắt nhịp với một hiệp hai rộn rã. Đôi tay ôm chặt cổ hắn, Mitsuya tiếp tục với những tiếng rên rỉ không suy nghĩ, mình đầy mồ hôi, nhưng nhịp điệu vẫn chẳng ngưng sung mãn.

Cái thứ đó đâm vào bên dưới anh, giờ chẳng còn cảm nhận rõ cái đau. Thay vào đó, là kích thích. Thứ đó của hắn không buông tha cho điểm mẫn cảm của anh một phút giây nào cả. Đôi chân co quắp cả lại, nhưng quả nhiên... là rất sướng.

Họ bắt đầu hiệp ba sau đó, với tư thế anh nửa mình duỗi người trên giường, còn chân hạ xuống thềm đất. Draken lúc này đứng bám lấy eo anh mà thoải mái ra vào.

Hiệp thứ tư là chỗ tường, khi hắn nâng một chân anh lên, để dễ dàng di chuyển. Nụ hôn say mê giữa họ vào thời điểm đó, là tất cả những gì cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí anh.

Hắn đã ra đến bao lần trong anh, anh đã bắn bao lần, anh không biết. Bản thân anh gọi tên hắn nhiều thế nào, hôn hắn bao nhiêu, anh cũng chẳng tài nào nhớ nổi. Chỉ biết rằng, tới khi hắn đủ thoả mãn, bế anh trong vòng tay mà đi vào nhà tắm để gội rửa trước khi lên giường, trong đôi mắt lơ mơ ngái ngủ của anh, đã hiện hình bóng của đất trời dần chuyển màu phía bên thềm cửa sổ.

Hẳn là một đêm rất dài... Thật sự rất dài.

Hôm sau, Mitsuya thức giấc giữa một cái chăn bông mềm được cuốn kín gọn gàng, với cái lưng đau như sắp gãy. Bên dưới anh lại càng không ổn, cảm giác như rạn xương luôn rồi. Anh còn chẳng cảm nhận được đôi chân có động tĩnh gì hết, tại nó tê như sắp liệt vậy. Hậu quả của một "hình phạt" đây sao? Đưa tay chạm lên trán, một tiếng thở dài vang ra từ phía anh.

Làm vài ba lần xuyên ngày như này nữa thì chết mất, chắc anh phải từ bỏ thói quen chạy việc về đêm thôi.

Đúng lúc ấy, anh mới nhận ra ngón tay mình có chút lạ. Hạ xuống nhìn vật lấp lánh treo mình trên ngón tay, đôi mắt mở to của anh lập tức bị màn nước bủa vây, ngân ngấn lệ.

"Mày dậy rồi à?"

Draken mang cốc sữa ấm lại bên đầu giường, đỡ anh ngồi dậy dựa vào mình gã. Mỗi lần như thế, cái ấm áp như thể máy sưởi giữa tiết trời mùa đông lạnh giá gói trọn lấy anh. Cảm giác này, chỉ dành riêng cho anh, đó là tình yêu và sự che trở, của gã dành cho anh.

"Draken... cái nhẫn này..."

Mitsuya mất một lúc để mở lời. Nửa phần là quá ngạc nhiên, nửa phần vì niềm hạnh phúc ngập tràn trong trái tim anh, bó chặt lấy cổ họng chẳng thể phát ra thành tiếng.

"Tao đã bảo mà. Tao muốn được chăm sóc mày."

"..."

"Hãy về một nhà với tao nhé. Được không, Takashi? Anh sẽ chăm sóc em suốt quãng đời còn lại."

Một Draken trưởng thành, luôn có những biểu hiện thật ngây ngốc trong chuyện tình cảm. Mitsuya biết, những lời tưởng như đơn sơ vậy thôi, có lẽ người kia cũng phải cân đo đong đếm chẳng biết bao nhiêu lần trước khi nói ra. Hắn chắc hẳn đã phải suy nghĩ rất nhiều, sợ anh không đồng ý, cái vẻ mặt nghiêm túc nhưng thoảng qua vài ba nét hồng hồng kia, là minh chứng rõ nét cho điều đó.

Người anh thương đáng yêu là vậy.

Lại là cái gật đầu thay cho lời chấp thuận. Mitsuya khẽ trao cho hắn một nụ hôn thật ngọt trước khi tiếp lời.

"Được chứ, Ken. Nhưng lần sau không được làm đến liệt nữa đấy!"

"Xin lỗi... Qua là do anh quá khích."

...

"Xoa bóp miễn phí nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com