TruyenHHH.com

Dramione Transfic Noi Chon Than Thuoc Iii Chuyen Tuong Lai Chua Ke

VII.1. Hogsmeade và Hermione:

Tháng Chín cứ đến rồi đi mà không có sự kiện gì xảy ra với cô. Sau khi tận mắt nhìn thấy anh thật sự có Dấu Hiệu Đen, Hermione đã hoàn toàn ngó lơ Draco, thứ mà may thay, anh cũng muốn kếm chế gần gũi cô nhất có thể. Anh sợ nếu anh cứ tiếp tục qua lại với cô như thế, có thể anh sẽ khiến cô rung động, và rồi tương lai sẽ có thể bị đảo lộn.

Don vẫn giao tiếp hằng đêm với em mình qua giấc ngủ. Don nói mọi thứ đều xảy ra trong giấc mơ của anh, nhưng anh chắc chắn đó là Nick đã liên lạc với anh. Anh thông báo cho Draco biết hiện tại, chưa có gì trong tương lai bị đảo lộn, đây là một tin tốt lẫn xấu.

Tin tốt là Draco vẫn chưa làm rối tung cái gì cả. Tin xấu là Ellen ở hiện tại vẫn là một cái xác không hồn. Một khi họ tìm được ả, Don sẽ sử dụng thần chú đưa ả về tương lai. Draco thực sự nghĩ họ nên kết liễu ả, nhưng bởi vì ả ta đang sử dụng cơ thể ai đó, cho nên Don nói điều đó chỉ làm hại đến thân chủ chứ linh hồn Ellen thì không.

Con đàn bà ngu ngốc.

Draco cảm thấy Don đang giấu anh chuyện gì đó. Anh liên tục gặng hỏi anh ta, cho tới khi anh ta chịu thú thật Hermione ở tương lai không được khỏe. Cô tới hiện tại đã mang thai được 24 tuần, nhưng Don đảm bảo cô vẫn ổn, chỉ là anh linh cảm có vẻ như cô đang có khúc mắc gì đó thôi. Draco dặn Don hãy hỏi cho ra lẽ. Nếu anh có phải quay về tương lai, anh cũng sẵn sàng. Anh sẽ nhờ Paul trở về thay thế anh. Anh không thể bỏ mặc Hermione và con được.

Tháng Mười cuối cùng cũng đến, và bầu trời trở nên xám xịt, lạnh lẽo, ẩm ướt. Gió thổi từng đợt, mưa giông kéo đến, lá cũng rụng sớm hơn mọi năm. Đó là buổi sáng của tuần đầu tiên họ được vào Hogsmeade, và Draco biết lần đầu anh không hề đi. Anh ở lại trường sửa chiếc tủ. Anh cũng biết Borgin đã chuyển sợi dây chuyền đến nơi, và Draco phải sử dụng Lời Nguyền Độc Đoán lên bà chủ tiệm Ba Cây Chổi, để bà đưa nó cho Katie, rồi chị ta tiếp tục chuyển nó đến thầy Hiệu Trưởng.

Draco mất cả một ngày để lo chuyện cọng dây chuyền khốn nạn đó. Anh ước gì mình có thể đến Hogsmeade để chắc chắn Hermione vẫn ổn, nhưng hôm nay anh còn một buổi cấm túc với cô McGonagall nữa, và anh phải tham gia nó, để không ai nghi ngờ anh đưa dây chuyền cho Katie.

Toàn bộ sự dối trá và lừa gạt dần chiếm lĩnh Draco Malfoy. Anh bắt đầu bị áp lực đè nén, giống như lần đầu, và anh không thích chúng dù chỉ một chút.

Vào một buổi sáng sớm tháng Mười ấy, Draco Malfoy liếc nhanh qua bàn Gryffindor và nhận ra Hermione và Ron có vẻ như đang đương cuộc cãi vã nào đó. Anh nghe loáng thoáng những từ, "Quidditch", "Lavender" và "Harry là số một môn Độc Dược". Nhanh chóng, Hermione đứng phắt dậy chạy ra ngoài hành lang. Anh nhìn cô bỏ đi, rồi qua lại bàn nhà Gryffindor, để nhìn thấy Harry Potter nhìn chằm chằm anh.

Phần còn lại trong ngày không khác gì cực hình. Buổi cấm túc với cô McGonagall như trò đùa với anh. Anh không nhớ hồi đầu tiên mình đã làm gì nữa, nhưng lần này anh phóng lửa vào vạt chùng Mặt Chồn. Cho đến khi Zabini và Nott trở về từ làng Hogsmeade, họ mới cho anh hay tai nạn về cái dây chuyền và Katie Bell. Anh bất giác thấy tội lỗi cùng cực, nhưng rồi anh biết chị ta sẽ ổn thôi.

Zabini nói tiếp, "Ngoài ra còn có một tin nóng nữa."

"Ý mày là sao?" Draco hỏi.

"Thằng Mặt Chồn và con ghệ tóc xù của nó lại cãi nhau. Một trận dữ dội trong quán Ba Cây Chổi. Thật ra cảnh tượng nó khá hài hước, nếu không có phần quá thảm hại," Nott chêm vào.

"Thằng ngu Weasley này," Draco vụt miệng chửi trước khi kịp kềm lại. "Lẫn con Máu bùn ngu ngốc nữa," anh liền thêm vào.

Zabini cười tủm tỉm nhìn qua Nott. Draco hỏi, "Tao vừa bỏ lỡ chuyện gì hả?"

"À, chuyện là thằng lòn Nott đây đã khiến cô công chúa biết tuốt Gryffindor phải òa khóc hu hu, phải không Nott?" Zabini nói.

"Tao không thích khoe khoang, nhưng ừ, đúng vậy," Nott hãnh diện đáp.

Draco nuốt khan và siết chặt tay thành nắm đấm. Ngày trước Hermione rất hiếm khi khóc. Cô đã quen với việc bị mọi người trêu chọc gọi biệt danh, và cô chưa từng rơi một giọt nước mắt vì nó. Nott đã nói cái gì khiến cô phải bật khóc chứ? Draco cố giữ giọng thờ ơ hỏi, "Mày đã nói cái gì?"

"Tao chỉ nói tới cả đứa nghèo hèn như thằng phản bội huyết thống Weasley còn có tiêu chuẩn riêng của nó, và không ai trong cái trường này chịu nỗi một con Máu bùn vừa xấu, vừa răng to, tóc xù như nó. Tao bảo nó như đồ thừa thải trong thế giới phép thuật," Theo bật cười nói. "Tao còn bồi thêm một khi Chúa tể Hắc ám trở lại, ngài sẽ loại bỏ hết bọn kí sinh trùng như nó."

Zabini xen vào, "Sau đó đến Pansy bảo hay là nó nên vào trong mấy cái hẻm tìm chuột cống đi, có khi chuột còn chịu hẹn hò nó."

"Vậy còn Potter với Weasley lúc đó ở đâu?" Draco hỏi.

"Không ở đó, đúng không?" Theo đáp. "Tụi nó đã rời khỏi quán từ trước rồi, lúc bọn tao nói chuyện nó chỉ có một mình thôi."

Draco nghe vậy càng tức giận vì hai thằng chó kia lại bỏ rơi cô. Cô không được ở một mình! Bộ yêu cầu đó khó hiểu với Potter lắm hay sao? Draco đáp cộc lốc, "Tuyệt lắm, Nott," và rồi để tỏ vẻ bất cần nhất có thể, anh đứng bật dậy khỏi chiếc ghế bành trong phòng sinh hoạt chung nói, "Tao có chút chuyện phải đi, gặp tụi mày sau."

Anh gần ra đến cửa thì Pansy chợt chạy theo ôm cánh tay anh. "Draco, tụi mình đã không có giây phút riêng tư nào với nhau kể từ lúc mới vào năm học rồi. Anh có muốn đi dạo với em không?"

"Không muốn lắm," anh lạnh nhạt đáp.

"Tại sao vậy? Hay là anh có người khác rồi?" Pansy chất vấn.

Anh đảo mắt đáp, "Nghiêm túc đấy, Pansy, tôi còn nhiều chuyện quan trọng phải giải quyết, cô biết mà."

"Ý anh là nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám sao?" cô nàng hỏi.

"Ừ," anh nói dối.

"Em có thể xem lại nó được không?" cô hỏi.

Draco nhíu mày. "Xem cái gì?"

"Dấu Hiệu Đen đó?" cô ta đáp.

Draco cố gắng không bật ra tiếng rên rỉ bất mãn. Anh ghét cái hình vẽ đó tận xương tủy. Anh miễn cưỡng vén ống tay áo lên giơ ra trước mặt cô. Cô ta đưa tay di trên kí hiệu và hành động đó càng khiến Draco muốn bệnh.

"Không thể tin được anh còn trẻ vậy đã là Tử Thần Thực Tử," cô cảm thán.

"Còn gì nữa không, Pansy?" anh hỏi, đã chán phát ngấy cuộc trò chuyện.

Cô gái trông như bị tổn thương, lí nhí đáp, "Không."

Draco xoay người về phía cánh cửa xông ra khỏi phòng. Anh sải những bước chân dài ngoài hành lang tầng hầm, lên cầu thang. Sắp đến giờ ăn tối rồi, vậy nên anh sẽ cố tìm Hermione. Nếu đúng là hôm nay cô đã cãi nhau với Weasley ở làng Hogsmeade, anh không nghĩ cô sẽ ở trong kí túc xá Gryffindor.

VII.2. Hermione và hồ Đen:

Draco lục tung hết tòa lâu đài. Cuối cùng, anh quyết định ra bên ngoài tìm kiếm thì chợt bắt gặp cô. Cô đang ngồi trên bến tàu, bên kia hồ Đen. Anh bắt đầu bước lại chỗ cô, thì thấy cô ngẩng mặt. Anh bị phát hiện rồi, anh cứ tưởng cô sẽ bỏ đi. Nhưng không, cô vẫn ở yên đó.

Lúc đến đủ gần, anh nhìn thấy cô đã thủ sẵn đũa từ lúc nào. Tốt. Cô nên cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi như thế. Anh giơ hai tay, vừa tiến lại vừa lên tiếng. "Tao không có cầm đũa, vậy nên mày cất đũa mày đi, Granger."

"Đũa mày đâu rồi?" cô hỏi.

"Trong túi áo tao," anh thật thà đáp.

"Vậy tao sẽ để đũa tao ở ngoài," cô nói.

Được thôi, Draco thầm nghĩ. Anh bước chân lên thềm gỗ cái bến tàu cũ và rồi khi đã đứng cạnh cô, anh không biết nên ngồi xuống kế bên cô hay quay vào trong lại, vì dù gì anh cũng đã chắc chắn là cô không sao. Tuy nhiên, xét theo việc cô chỉ có một mình, vậy nên có lẽ anh phải ở lại. Trong khi anh vẫn đứng suy nghĩ, cô chợt lên tiếng, "Ngồi đi."

"Mày chắc chứ?" anh hỏi. Vì cô đã đánh tiếng, cho nên anh không khách sáo nữa.

Cô chỉ gật đầu thay câu đáp. Anh ngồi xuống, không quá gần cô, nhưng cũng cùng một phía. Cô hỏi, "Mày có biết chuyện gì đã xảy ra ở Hogsmeade hôm nay không?"

"Ừ, về chuyện đó, Granger à, Nott và Zabini là hai thằng đờ bờ, mày biết mà," anh nói.

Cô thoáng bối rối giây lát mới hiểu ra, "À không, tao còn chẳng để bụng chuyện đó. Mặc dù mày nói đúng, bọn nó là thằng đờ bờ."

"Vậy ý mày là chuyện gì, nếu không phải chuyện trong quán nước?" anh hỏi. Anh nhanh chóng chêm vào, "Ý mày có phải chuyện mày cãi nhau với Weasley không? Tao cũng có biết chuyện đó nữa."

"Mày đúng là cập nhật tin tức chậm quá," cô nói. "Ý tao là chuyện xảy ra với Katie Bell cơ. Có ai đó đã đưa chỉ một gói đồ trong tiệm Ba Cây Chổi, mà giấy gói bị rách. Còn bao tay chị ấy thì cũng bị lủng lỗ, thế là chỉ chạm vào cái dây chuyền bên trong. Chỉ suýt nữa tiêu đời luôn ấy."

Draco im lặng. Anh có thể nói gì đây?

"Mà cái dây chuyền đó tao đã thấy nó một lần rồi," cô nói tiếp.

Draco ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Quá u ám, và nó sẽ sớm sập tối.

"Lẫn mày cũng đã thấy nó rồi đó," cô nói.

"Vậy á?" anh hỏi. Anh nhìn vào mắt cô. Cô không hề nao núng.

"Tại Borgin và Burkes. Còn nhớ cái ngày tụi tao đi theo mày vào hẻm Knockturn không? Mặt dây chuyền nằm trong cửa hiệu đó. Tao nhìn thấy nó ngay sau khi mày bỏ đi," cô kể lại.

"Vậy là mày đã thấy nó SAU KHI tao đi mà," anh nói. Anh muốn chối bỏ hết nghi vấn về phía mình. Tất nhiên, là anh sắp xếp cho cái dây chuyền chết tiệt đó được chuyển tới Hogsmeade, rồi đưa nó cho một học sinh, để nó đến tay Dumbledore. Tuy nhiên, sao anh có thể cho cô biết được.

"Mày có liên quan gì đến mặt dây chuyền đó không?" cô tra khảo.

Anh nheo mắt đáp, "Tao bị cấm túc cả ngày hôm nay với cô chủ nhiệm đáng kính nhà mày, McGonagall. Tao thậm chí còn không vào Hogsmeade, lẫn chính mày còn công nhận nhìn thấy sợi dây chuyền khốn nạn đó sau khi tao rời đi mà." Anh toàn nói sự thật, mặc dù cũng có phần dối trá trong đó. Anh chỉ chợt nhận ra được nói dối trở lại dễ dàng làm sao.

"Vậy là mày không liên quan gì đến nó?" cô hỏi lại.

"Mà sao mày cứ phải quan tâm nhiều về nó vậy?" anh hỏi ngược.

"Tại vì đã có một học sinh suýt chết đó. Một học sinh vô tội. Có thể chị ấy qua cơn nguy kịch rồi, Malfoy, nhưng tao vẫn quan tâm. Mọi người ai cũng quan tâm cả. Harry còn nghi ngờ mày đứng sau tai nạn đó," cô nói.

"Ờ, vậy thì cứ cho nó nghi mãi mãi luôn đi," anh làm như bất cần đáp.

"Tao có thể xem lại nó không?" cô đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" anh đề phòng hỏi, linh tính mách bảo cô muốn xem cái gì. Hồi nãy là Pansy, giờ lại đến lượt cô. Nhưng riêng với Hermione mới khiến anh thấy nhục nhã, mặc dù trong tương lai cô cũng nhìn thấy nó hằng ngày. Cô đã đưa tay đến tay áo anh. Anh lập tức giật tay lại như thể ngón tay cô có lửa.

Anh đứng phắt dậy nói, "Sao mày lúc nào cũng đi rồi ở một mình hết vậy?"

Cô vẫn ngồi yên đó hỏi, "Rồi mắc gì mày phải để ý chuyện đó? Mà thôi, đừng nói nữa. Harry nghĩ mày muốn làm hại tao, mày biết đó, nhưng mày đã có vô số cơ hội để làm gì đó với tao. Mày đã có thể giết tao mười kiểu khác nhau ngay bây giờ, nếu mày muốn rồi."

Anh không nhịn được mỉm cười. Anh ngồi xuống trở lại hỏi, "Thật sao? Mười cách khác nhau á? Vậy mày cho tao tám trên mười ý tưởng xem? Mày có hay ngồi một mình thế này tưởng tượng mình sẽ giết người khác như thế nào không, Granger?"

"Cũng tùy lúc," cô đáp. "Tao chỉ muốn nói là tao không nghĩ mày muốn làm hại tao, nhưng câu hỏi là, tại sao? Tao chính là đại diện của cái hình vẽ trên tay mày thù ghét. Lẽ ra mày phải muốn tao chết. Mày phải ghét tao. Nhưng mà, mày không. Nhìn mày có vẻ chẳng quan tâm."

Anh đứng dậy trở lại, đi qua phía bên kia bến tránh nhìn vào mặt cô và nói, "Mày lầm to rồi, Máu bùn ạ. Tao rất quan tâm nó là đằng khác." Anh phải thuyết phục cô tin vậy. Anh phải làm thế.

"Ô thôi nào ngồi yên một chỗ coi, Malfoy," cô ca thán, giọng ra chiều bực bội.

Anh nhíu mày quay lại nhìn cô, nhưng cô đang hướng ra ngoài giữa hồ. Anh không biết làm gì khác. Anh cảm thấy thật kì cục và bối rối. Anh cứ tưởng đâu mình lại là một cậu bé 16 tuổi lần nữa, đúng vậy. Anh vẫn cứ đứng như trời trồng, nhìn cô cũng đứng dậy. Cô bước đến rìa bến tàu, nói, "Ngày có vẻ ngày một ngắn hơn đêm. Chỉ mới có chạng vạng thôi, mà trời đã tối thui rồi."

Gió thổi mơn man qua họ, và Draco thoáng nghe tiếng ai đó cười. Có người nào đó ở đây. Họ không ở một mình, và anh càng cảnh giác hơn về sự nguy hiểm cô có thể gặp phải. Ai đang ở ngoài đó? Có khi nào chỉ là một vài nhóm học sinh cũng ra đây hóng gió buổi chiều mùa thu không, hay là thứ gì khác, ai khác muốn mượn bóng đêm để làm chuyện mờ ám? Anh không nhịn được. Anh túm lấy tay cô xoay lại.

"Tại sao mày lại ra đây một mình?" anh hỏi. Sau đó nói tiếp, "Mày bỏ lỡ bữa tối mất rồi."

"Mày cũng vậy mà," cô nói lại.

"Mày không đói bụng hả?" anh hỏi.

"Mày cũng vậy hả?" cô đáp lại.

"Mày là một con nhỏ khó ưa!" anh mắng. Anh thả tay cô ra nhìn xung quanh. Giờ thì anh nghĩ chỉ có mình họ rồi, và anh không biết vậy là tệ hay đỡ hơn nữa. Anh quay trở lại với cô nói, "Vào trong đi, cô bé. Mày nghĩ tao sẽ không làm hại mày, nhưng tao vẫn có thể đó. Đừng tin ai hết, nhất là khi còn đang ở ngoài buổi đêm như vầy nữa."

Cơn gió nổi lên trong lúc anh đang nói. Cô trả lời, "Vì Chúa," và rồi lùi lại khỏi anh để tiếp tục đứng ở cuối bến tàu. Anh không còn lựa chọn nào khác- anh đành phải theo cô.

VII.3. Một mình trên bến tàu:

Anh nhặt một thanh gỗ nhỏ ném nó xuống nước. Tiếng cành cây rơi xuống nước phá vỡ bầu không khí im lặng giữa họ. Anh đến đứng kế cô. Họ đứng sát nhau đến nỗi tay cô chạm nhẹ vào tay anh. Tuy sai trái, nhưng anh cố tình di bàn tay thật nhẹ để làm như sự đụng chạm ấy tình cờ. Anh chỉ muốn có lại cảm giác làn da cô trên tay anh, và cũng muốn cô cảm nhận ngược lại.

Họ tưởng chừng như cứ đứng mãi ở đó, nhưng chỉ một lúc thôi, bàn tay họ lại chạm phải nhau. Cô quay qua nhìn anh hỏi, "Tao có thể xem lại Dấu Hiệu Đen được không? Đi mà."

Anh hơi tránh xa khỏi cô và nhắm mắt. "Mày thích Tử Thần Thực Tử lắm sao, Granger? Không lẽ mày cũng là kiểu gái ngoan mê trai hư hả?" Anh nói rồi cúi xuống lượm hòn đá nhỏ. Anh tung nó từ tay này qua tay nọ lặp đi lặp lại. Lát sau anh mới nói tiếp, "Tao cá Potter sẽ sướng tè ra quần nếu mày mà kể nó mày đã thấy thứ trên tay tao cho mà xem."

"Tao có kể bồ ấy đâu," cô nói.

Anh không biết nói gì tiếp. Anh hỏi, "Mà tại sao mày lại muốn coi nó nữa chi? Chả lẽ mày có sở thích tò mò mấy thứ bệnh hoạn à? Gì vậy chứ?"

"Hồi nãy mày nói đúng rồi đó. Tao thích trai hư lắm," cô mỉa mai đáp.

"Mày nghĩ tao là trai hư à?" anh hỏi.

"Phải không?" cô hỏi ngược lại.

"Tao là trường hợp cá biệt nhất rồi," anh đáp. Anh tiến gần hơn. Hòn đá nhỏ vẫn tiếp tục tung từ tay này sang tay khác.

"Không có ai hoàn toàn tốt lẫn xấu cả," cô khẳng định.

"Mày đâu có tin vào lời nói đó, không hẳn," anh nói. Ngay lúc ấy một ngọn gió làm tóc cô bay tán loạn. Anh kềm chế thôi thúc muốn đưa tay vén những sợi tóc đó.

Cô đáp, "Xin lỗi, nhưng đừng nói cứ như mày hiểu tao lắm vậy, Malfoy." Cô giật lấy hòn đá từ tay phải anh. Đầu ngón tay cô sượt qua lòng bàn tay khiến tim anh bất giác đập mạnh. Cô ném hòn đá qua vai anh, nhìn nó rơi xuống nước.

Anh nhìn theo hòn đá, và rồi quay lại nhìn cô. "Tao biết mày," anh đáp.

"Vậy á, vậy nói tao nghe xem mày biết gì về tao, điều mà không ai biết ấy," cô thách thức. "Đừng nói những thứ đại loại như tao thích đọc sách, hoặc tao là phù thủy gốc Muggle. Cho tao biết cái gì đúng nghĩa á, nếu mày nghĩ mày có thể." Cô chống nạnh, một biểu cảm hống hách như thường lệ.

Anh mỉm cười đáp, "Màu sắc yêu thích của mày là xanh da trời." Cô vẫn lườm anh xém mặt. Anh hỏi, "Ủa chứ đúng không?" Anh biết đó là sự thật, cho dù cô có thừa nhận hay không.

"Có khi mày thấy tao mặc đồ màu đó nhiều lần," cô kết luận.

"Không, chỉ là tao hiểu mày nhiều hơn mày nghĩ đó," anh nói.

"Chẳng chứng minh được gì cả. Tao cũng biết mày thích màu đen," cô phủ nhận.

Anh ghé sát lại, gần đến mức hơi thở anh phảng phất trên mặt cô, và anh nói, "Thực ra tao cũng thích màu xanh da trời nữa."

Cô đặt tay lên ngực anh đẩy ra xa. "Vẫn không chứng minh được gì đâu, Malfoy. Mày không hiểu gì về tao hết."

"Nhà thơ mày yêu thích là Walt Whitman."

"Sách á? Có khi mày bắt gặp tao đọc tác giả đó trước kia rồi."

"Mày thích ăn kem dâu," anh nói tiếp.

"Đồ ăn... nghiêm túc á? Tụi mình đã ngồi ăn chung suốt sáu năm. Tao cũng biết mày thích socola."

"Vậy là mày cũng có theo dõi tao ăn gì hả?" anh vui vẻ hỏi. Anh khoanh hai tay lại. Anh tung chiêu cuối, "Vậy thì cái này đặc sắc nè. Mày còn là trinh nữ."

Cô trợn mắt nhìn anh mắng, "Ta sẽ không bàn luận đến chuyện đó, Malfoy! Mày ngưng được rồi đó. Vẫn không nói lên được gì hết! Mày không biết gì về tao cả!"

Anh bật cười thành tiếng. Anh biết lần đầu của cô là với anh năm mười chín tuổi, vào dịp Giáng Sinh, khi quay về trường một năm sau chiến tranh. Anh ngửa đầu, cười lớn nói, "Mày sẽ phải đỏ mặt nếu tao nói hết những gì tao biết về mày đó, cô bé ạ." Anh thuộc từng nốt ruồi, tàn nhang, đường cong cơ thể cô, cũng như suy nghĩ, tâm hồn của cô.

"Ý mày là sao?" cô đề phòng hỏi.

Để lấp liếm lời vừa nói, anh trả lời, "Chỉ tại mày vẫn còn suy nghĩ đơn giản quá, Granger. Mày cho rằng những người như tao là xấu xa. Còn những người như Potter thì tốt. Mày nghĩ mày thông minh hơn mọi người. Mày nghĩ thế giới chỉ có hai màu đen trắng, nhưng con mẹ nó, Granger, ngoài kia còn rất nhiều màu xám, và nó ở xung quanh chúng ta. Màu xám ở khắp mọi nơi," anh tuyên bố, đi vòng qua cô, rồi đối mặt cô lần nữa khi nói tiếp.

"Màu đen với trắng có thể hòa quyện với nhau, và màu xám ấy dày đặc đến độ tao nghĩ lắm lúc nó có thể nuốt chửng tao. Có lúc những gì người ta làm thực ra vì mục đích khác mày tưởng. Không thể phân định họ tốt xấu rõ ràng, hoặc nói cách khác, trắng với đen."

"Vậy mục đích của mày là gì? Vì sao mày nhận dấu hiệu đó?" cô hỏi.

Anh hét lên, "Chắc vì tao không còn lựa chọn nữa! Được chưa? Có lẽ tao chỉ có thể làm vậy, Granger! Mày đã bao giờ nghĩ đến chuyện đó chưa?"

Cô đang thở gấp lẫn anh cũng vậy. Anh đang đứng rất gần cô hơn hẳn hai tuần vừa qua. Anh cúi xuống nhìn cô và nói, "Biết gì không, thôi quên đi. Tao nhận dấu hiệu vì tao là kẻ xấu, Hermione. Chẳng có màu xám nào trong tao cả, hoàn toàn là một màu đen. Trái tim đen, quần áo cũng đen, và một dấu hiệu đen trên cánh tay nữa. Và tao sẽ làm hại mày. Quay vào trong đi. Tránh xa tao ra." Anh thở từng hơi nặng nhọc, xoay lưng về phía cô. "Vào trong liền đi, Máu bùn."

Giọng cô phát ra đằng sau anh, "Tao không tin, Malfoy. Sao tao tin được? Nếu mày ghét tao thật mày đã chẳng thèm nói chuyện với tao từ đầu. Mày thậm chí còn từng viết vào tờ giấy nói không ghét tao nữa mà."

Anh quay lại đáp, "Tại lúc đó tao hứng lên mới viết vậy thôi."

"Vậy có vẻ như hai đứa mình đều bị căn bệnh giống nhau đó," cô thản nhiên nói. Cô lại tiến đến cuối bến tàu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Anh cũng bước lại đó ngẩng đầu ngắm trời với cô.

Cô chỉ lên bầu trời đã bị mây che lắp, cô chỉ ngay hướng mặt trăng. Cô nói, "Nhìn kìa Malfoy. Cái đó người ta gọi là mặt trăng xanh, mặc dù nó không có màu xanh gì hết. Mày nhìn vầng hào quang tỏa xung quanh nó đó. Nó là trăng non, cho nên ánh sáng của nó tạo hiệu ứng như ánh hào quang. Vì nó là hiện tượng thiên nhiên hiếm gặp, cho nên người ta tin xung quanh nó chứa năng lượng ma thuật. Nếu xuất hiện mặt trăng xanh vào mùa thu, và một cái nữa mùa xuân, một người sẽ có thể quay ngược thời gian mà không làm xáo trộn hiện tại."

Anh nhìn cô chằm chằm, sửng sốt. Cô quay qua nhìn anh nói, "Tao biết, tánh tao cứ hay lảm nhảm mấy thông tin vô dụng. Harry và Ron lắm lúc cũng khó chịu với tao lắm. Tao đúng là một con mọt sách biết tuốt nhỉ?"

"Không, mày nói nữa đi," anh đáp. Có thể cô biết những gì Don giấu anh. Cô lại chỉ lên trời lần nữa, và nhón chân, để nhìn rõ mặt trăng, bởi nó đã bị một cái cây che khuất. Anh vòng tay ôm eo cô trong vô thức, để giữ cô không bị ngã. Hành động đó đã khiến cô khá sốc và cô quay lại nhìn anh ngay lập tức, và tay anh vẫn không buông eo cô.

Tuy nhiên, ánh mắt cô lại chuyển hướng khỏi gương mặt anh, đến một thứ gì đó sau lưng anh, và cô chỉ có thời gian la lên "Cẩn thận!" và kéo anh cùng nhảy xuống hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com