Dramione The Boy Who Lived
"Harry Potter!" Cái tên được mong đợi không kém gì Draco Potter chính là đứa trẻ thứ hai còn sống sót sau khi đối mặt với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó. Đại sảnh đường lại một lần nữa chìm vào im lặng, vài tiếng thì thầm vang lên trên dãy bàn nhà GryffindorHarry hít một hơi thật sau, cuối cùng nhấc chân bước đến, cô Mcgonagall đặt chiếc nón cũ kĩ lên đầu thằng nhỏ trước sự mong đợi của tất cả mọi người. Cái giọng nói Harry vừa nghe hát ban nãy xuất hiện văng vẳng trong đầu của cậu:
"Đứa trẻ con lại của nhà Potter, mi thực sự khá giống ba mi đấy, ngoại trừ đôi mắt. Mi có đôi mắt của má mình, Lily Evans. Sao nào, mi muốn ta phân loại mi vào nhà nào?"Harry khá khó tin khi giọng nói của người khác lại có thể văng vẳng trong đầu cậu dễ dàng như thế, không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp ngay:
"Gryffindor."Cái nón lại ca thán với chất giọng có chút lạ lùng, gần như là hứng thú đến tận trời đối với hai trường hợp kì lạ của nhà Potter này:
"Anh em nhà mi đều thích Gryffindor vậy ư? Nhưng nếu mi được bước vào Slytherin thì thứ chờ đợi mi trước mắt chính là tiền tài và danh vọng. Ta nghĩ Slytherin cũng sẽ vui vì có được một phù thủy sinh như mi, nghĩ thật kĩ nhé."Harry phải mất một lúc mới hiểu ra mấy lời của cái nón phân loại, bước vào kí túc xá khác nhau thì con đường trước mắt cũng sẽ khác nhau, vả lại khi nãy Draco cũng dặn cậu rõ ràng là muốn cả hai cùng nhà.
"Chỉ là tôi muốn cùng kí túc xá với anh trai mình thôi."Cái nón một lần nữa thực sự đắn đó, cặp sinh đôi nhà Potter chứa quá nhiều đức tính thiên về hai nhà Slytherin và Gryffindor, chúng bước vào bất cứ nhà nào cũng vẫn có thể tạo lên sự vĩ đại, nhưng cả hai đều bước vào Gryffindor thì có phải thiệt thòi cho Slytherin hay không.Thấy cái nón không trả lời, Harry thực sự có chút sốt ruột, phải mất một lúc im lặng cái nón mới bắt đầu lên tiếng:
"Mi thích khám phá những điều mới lạ, muốn tận hưởng sự ấm áp, lúc nào cũng hướng về phía của người thân mình, mi có tố chất của cả ba và má mi đó. Thôi được, như anh em mi mong muốn. GRYFFINDOR!"Cái mũ đọc to tên kí túc xa mà Harry Potter được phân loại vào, trong sự hồi hộp chính là cảm giác vỡ òa của sự vui vẻ, quả thật điều này khiến Gryffindor vui đến hết ngày. Thử nghĩ mà xem, cặp song sinh còn sống sót được phân vào cùng một nhà, đã vậy còn là căn nhà nổi tiếng hay phá nguyên tắc.Một trong hai anh em sinh đôi có mái tóc đỏ trên dãy bàn nhà Gryffindor hô to:
"Chúng ta có thêm một Potter nữa rồi!"
Người còn lại có gương mặt giống hệt người vừa rồi cũng hô lên theo:
"Chúng ta có cặp sinh đôi Potter, cúp nhà là của chúng ta!"Harry vui vẻ bước về dãy bàn đang vỗ tay rào rào, nơi Draco đã ngồi sẵn vào nở nụ cười chào đón cậu. Draco nheo mắt nhìn Harry và huynh trưởng nhà Gryffindor đang bắt tay nhau:
"Chào em Harry, anh là Percy Weasley, là huynh trưởng của nhà Gryffindor."Bữa tối được giải quyết với sự ngỡ ngàng của Harry khi thấy đồ ăn tự đầy lên trên mấy cái đĩa bằng vàng. Draco có vẻ ăn uống rất tốt, cậu nhớ lắm mấy món ăn của trưởng Hogwarts mà 11 năm qua cậu chưa từng thử lại. Đám gia tinh hôm nay có vẻ đã rất cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ nấu ăn để đón chào những học sinh mới như bọn họ. Đang ăn ngon thì Harry bị sặc làm Draco quay ra, nhận thấy sắc mặt thằng nhỏ có vẻ không tốt lắm, thì ra là bị dọa bởi cái đầu gần đứt lìa của ngài Nick suýt mất đầu.Cụ Dumbledore kết thúc bữa tối với một bài thuyết diễn khá dài, kết thúc bằng cái quỵ định nghiêm ngặt là không được tự ý bước chân vào Hành lang tầng ba. Và đe dọa sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu đi lạc vào Rừng Cấm, khá là có sức thuyết phục với đám trẻ năm nhất. Kết thúc lễ đón chào các học sinh năm nhất chính là bài ca có thể gây chết người của trường Hogwarts.Lũ trẻ được huynh trưởng dẫn về ký túc xá, nơi đầy những màu vàng và màu đỏ nhìn đến chói mắt. Huynh trưởng Percy bắt đầu phân chia phòng và không ngoại lệ thì Ron và Draco được xếp chung một phòng. Draco lại không muốn ở chung phòng với ai cả bởi vì cậu có quá nhiều bí mật không thể để người khác biết, cậu lập tức đến xin huynh trưởng Percy cho ở phòng riêng. "Em biết là làm khó anh, nhưng em có nuôi một con rắn nhỏ, mà loài rắn thực sự không thích ồn ào. Vả lại em là người ít nói, quan hệ với bạn cùng phòng có lẽ sẽ không được tốt."Harry thật sự tán đồng với Draco, bởi vì khi ở nhà dì và dường, cả hai ngủ trong gầm cầu thang thì đều là Harry mở lời nói chuyện. Anh Percy có vẻ khá do dự bởi vì trước nay không có tiền lệ này ngoại trừ số học sinh bị lẻ.Harry lập tức kéo Ron đến cùng:
"Anh cứ để Ron chung phòng với em đi ạ, em rất thích nói chuyện với bồ ấy."Ron gật gật đầu, cuối cùng anh Percy đành âm thầm đồng ý, một phần vì anh cảm thấy Ron quả thật đặc biệt ồn ào và nhìn Ron và Harry có lẽ sẽ hợp nhau hơn Ron và Draco. Vậy là Harry được xếp chung phòng với Ron, trước khi về phòng còn nhận được một lời cảnh cáo dài dòng của Draco:"Điều đầu tiên đây Potter, cho dù em và Ron ở chung phòng thì cả hai tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng bao giờ đi lại vào ban đêm khi đã quá giờ giới nghiêm. Với tính cách của em thì anh hiểu quá rõ rồi, có bất cứ chuyện gì thì lập tức chạy qua phòng anh vì phòng anh ngay sát bên cạnh phòng em. Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, em nhất định không được tự kéo mình vào nguy hiểm, được chứ?"Harry gật đầu như giã gạo, trước nay Draco đều là âm thầm làm mà ít nói, hôm nay lại căn dặn cậu đủ điều thì chắc chắn cậu nên nghe thật kĩ, và Harry cũng thực sự không dám trái lời vì hậu quả nhận lại chắc chắn sẽ lớn gấp nhiều lần cho xem.Draco chậm chạp bước về phòng, ngồi trên giường, cậu lôi Dian ra khỏi túi. Con rắn nhỏ dường như đang nghỉ ngơi lại bị đánh thức khiến nó có chút bực bội, nhưng thấy ánh mắt Draco nhìn chằm chằm nó đầy đe dọa, nó bỗng ngoan ngoãn trở lại.Draco đặt Dian lên chiếc giường có ga màu đỏ chói mắt, con rắn màu trắng cũng vì thể mà nổi hẳn lên, nó ngóc cái đầu nhỏ lên đối diện Draco. Thấy con rắn cuối cùng cũng chịu phản ứng, Draco mới cao giọng
"Sao?, mi có chịu mở miệng chưa, nếu không ta chắc chắn sẽ quăng mi khỏi đây, trả về cho tên chủ tiệm khó chịu và lấy lại số tiền đã mất đó"Dian bọ dạng cực kì cao ngạo, nó cuộn tròn lại trên chiếc giường ấm áp:
"Ta đã nhận ngài là chủ nhân thì cho dù ngài có đem ta vứt ở xó xỉnh nào đó của Hẻm Xéo ta cũng vẫn có thể tìm thấy ngài. Ta không giống mấy con rắn bình thường ngoài kia."Draco nhướng mày, không phải cậu quá may mắn rồi đó chứ? Ban đầu chỉ thấy con rắn này đẹp và kì lạ nên quyết định mua nó về, nếu có việc gì đó cũng có thể sai bảo nó làm. Không ngờ nó còn có bộ mặt kiêu ngạo đến như thế này!"Chủ nhân, ta vốn dĩ là con cháu của linh vật của Merlin. Các đời tổ tiên của ta đều lựa chọn một chủ nhân phù hợp để đi theo, và ta đã lựa chọn ngài. Bởi vì dường như ta cảm nhận được mối liên kết vô hình giữa chúng ta, cũng thấy được số mệnh của ngài sẽ làm lên điều kì tích."Draco nheo mắt quan sát con rắn nhỏ, nhìn nó nghiêm túc đến như vậy thì quả thật không giống như đang đùa giỡn với cậu chút nào. Cũng đúng thôi, cậu là người đã sống qua thời đại này rồi, nếu không làm được điều kì tích nào đó thì cũng thật không xứng với cái tên Draco Potter này.
"Vậy thứ ta đang nói chính là Xà Ngữ đúng chứ? Nhưng theo ta biết, Harry Potter cũng có khả năng nói Xà Ngữ, sao lại không thể hiểu mi nói gì?"Dian bất mãn lên tiếng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào mắt Draco, dường như cả hai đều đau thu hút lẫn nhau, bảo sao Dian lại quyết định chọn cậu:
"Thứ ngài đang nói đúng là Xà Ngữ, Harry Potter đúng là có khả năng Xà Ngữ, nhưng vốn dĩ ta là linh vật của ngài. Sự liên kết của ngài và và cho phép chúng ta hiểu nhau nói gì, cho dù hiện tại ngài không nói xà ngữ thì một linh vật quyền lực như ta vẫn có thể hiểu được. Vả lại đâu có nghĩa ai nói được Xà Ngữ cũng có quyền được giao tiếp với ta?"Dian ngang bướng trả lời khiến Draco có chút bất lực, có lẽ cậu vẫn quen với sự im lặng của con rắn này hơn nhỉ, bởi vì hình như chỉ cần Dian mở miệng là khiến người khác không biết đáp lại làm sao. Sao cậu lại nuôi một con rắn ngang bướng độc miệng mà lại kiêu ngạo đến mực này cơ chứ?Không để Draco trả lời gì, Dian đã khẽ bò lên tay của cậu làm Draco có chút giật mình, con rắn thè cái lười nhỏ bé xíu ra không trung tạo những tiếng xì xì:
"Chủ nhân, ngài nên vào Slytherin. Ngài hoàn toàn là một Slytherin chân chính, ẩn bên trong ngài không phải là Gryffindor, ta cảm nhận được Thần hộ mệnh của ngài cũng là một con rắn mãng xà lớn!"Draco nghe thế liền lắc lắc đầu, khóe miệng dương lên một nụ cười đầy bất lực, Dian không rõ nụ cười ấy có ẩn ý gì nhưng nó thấy chủ nhân hình như không được vui cho lắm. Draco vuốt nhẹ theo thân con rắn nhỏ:
"Nếu ta và Slytherin thì ai bảo vệ Harry Potter đây, trong con người ta quả thật là một Slytherin chân chính, nếu vào nhà đó thật thì không thể kìm hãm nổi khát khao danh vọng đâu. Mục tiêu của ta không phải là đứng trên đỉnh cao quyền lực mà chính là bảo vệ người cần bảo vệ."Dian không nói gì nữa, chủ nhân ra lệnh hay có bất cứ quyết định gì nó đều không hề có quyền can thiệp chút nào, nó chỉ có nhiệm vụ nghe theo và làm theo những gì chủ nhân sai bảo. Linh vật chọn chủ nhân thì sẽ không phản bội, nó chọn theo Draco thì tuyệt nhiên không quay đầu.
Nó sẽ theo chủ nhân tới cùng!________
P/s: Xà Ngữ mình xin phép để chữ in nghiêng nhé các bạn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com