TruyenHHH.com

Dramione The Boy Who Lived

Draco trở lại đạ sảnh đường khi những tia nắng ấm áp đã bao trọn cả trần nhà phù phép, Harry và Ron đã ngồi sẵn trên những dãy bản của Gryffindor, thưởng thức những món ăn ngon tuyệt. Chúng có vẻ cực kì thoải mái sau kì thi vừa rồi, mặc dù kết quả không được như mong đợi lắm. 

Ginny và Sarah vẫn vậy, vẫn ngồi thu mình lại đôi chút so với những người khác, có lẽ sẽ sớm thôi hai đứa sẽ quên được chuyện trong phòng chứa bí mật. Dian cũng đã nói, nó thăm dò tiềm thức của Sarah nhưng không có kí ức trong phòng chứa bí mật.

Có lẽ những kí ức bị cất giấu đó khiến con bé trở thành thế này, nhưng có lẽ Draco sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con bé sau, khi con bé sẵn sàng đối mặt với cậu, và cũng sẵn sàng giao những kí ức nó che giấu ra.

Draco ngồi xuống cạnh Harry, thằng nhỏ khá bất ngờ vì không thấy bát cháo bình thường sẽ tự động xuất hiện khi Draco ngồi xuống bàn nữa, có nghĩa là Draco đã thực sự hồi phục như bình thường!

Draco hướng mắt về phía dãy bàn nhà Slytherin, Pansy đang thưởng thức món súp bí, nhưng không thấy bóng dáng Hermione đâu cả. Draco có chút ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy Hermione dậy trễ cả.

______________

Buổi tối cuối cùng ở Hogwarts, dường như mọi người đều có chút hân hoan vì trước mắt chính là kì nghỉ hè không học tập, cũng không bài luận. Đương nhiên hiệu trưởng Dumbeldore có lẽ là người vui vẻ nhất bởi sau những chuyện lùm xùm xảy ra ở trường thì cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp.

Cup Quiditch năm nay không thuộc về nhà nào cả, bởi chuyện phòng chứa bí mật xảy ra năm nay đã hoãn các trận đấu, các tuyển thủ cũng chẳng có tinh thần để chiến đấu. Nhưng cup nhà năm nay thuộc về Gryffindor.

Harry vui vẻ nghe giáo sư Dumbledore phía trên cao đang thuyết trình, năm học này có lẽ là năm học sóng gió đối với cậu, khi cả trường ai cũng tin rằng cậu chính là kẻ mở phòng chứa bí mật. Nhưng may rằng, những người thân thiết của cậu không ai nghĩ vậy cả, họ tin cậu và lúc nào cũng bên cạnh cậu.

Ron gặm một cái đùi gà cực lớn:
"Draco đâu rồi?"

Harry quay sang:
"Anh ấy bảo mệt, có lẽ do ngủ không đủ giấc."

Ron đặt miếng đùi gà đang ăn dở xuống đĩa, hiếm khi thấy cậu tóc đỏ này chê đồ ăn mà ngồi thở dài một tiếng. Harry thấy lạ vì điều ấy, cậu cau mày:
"Sao thế, bồ no rồi à?"

Ron lắc lắc cái đầu, tiếp tục cầm cái đùi gà đang ăn dở lên gặm tiếp:
"Mọi người đều không ngủ đủ giấc ư? Ginny nói con bé Sarah mệt nên không đến, Pansy nói Hermione cũng mệt nên không muốn đến. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

Đôi mắt Harry hơi trùng xuống, nhắc đến Sarah cậu liền có chút lo lắng. Cậu vẫn chưa quên ngày hôm ấy khi tìm thấy con bé trong phòng chứa bí mật, con bé đã thảm đến thế nào. Sarah ngồi co mình trong góc của bức tượng Salaza Slytherin lớn, ôm chặt đầu gối.

Nước mắt thì không ngừng rơi, trạng thái hoảng loạn cực kì, cậu chưa bao giờ thấy con bé như thế cả. Ngay cả lần đầu tiên gặp, con bé có thảm đến mức phải bới rác để tìm cái ăn thì con bé cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng hôm ấy con bé gần như khóc đến ngất đi.

"Năm nay quả thật không có chuyện gì tốt."

Đánh giá một cậu, Harry tiếp tục nghe hiệu trưởng Dumbledore nói, nhưng tâm trạng đã không còn vui vẻ được nữa.

_______________

Draco không phải nghỉ ở trong phòng, cậu rảo bước đến cái nhà vệ sinh nữ bị hỏng, nơi cửa của phòng chứa bí mật. Cái cớ không khỏe đường nhiên là để đánh lừa Harry, chứ không đời nào thằng nhỏ cho cậu quay lại nơi đây một lần nữa.

Nhiều khi cậu cảm thấy nó không phải là em trai mà nó trở thành anh trai của cậu luôn vậy!

Dian trong túi nhô cái đầu màu trắng tuyết len, nó nheo cặp mắt đáng sợ của mình lại quan sát xung quanh, nó biết từng tấc của cái trường này đều là những điều bí mật và đáng sợ, nó phải bảo vệ Draco an toàn.

Vừa bước vào, một làn gió lạnh lẽo ấp vào mặt khiến Draco nhăn mày, cậu tiếp tục bước đến cái bồn nước bị hỏng, vừa đi vừa nói với thứ vừa lao xuyên qua người cậu:
"Bất lịch sự quá Myrtle, chị nên học cách đi lại và nói chuyện bình thường để có nhiều bạn hơn."

"Mở ra"

Draco ra lệnh cho cái bồn rửa tay bị hỏng, Myrtlebay qua bay lại đằng sau Draco, nụ cười trên gương mặt lớn hơn bình thường

"Mi nói thật hả, nhưng mà đây là cách đi lại bình thường mà. Ma xuyên qua bước tường, đi lại không có vật cản."

Draco nghiêng đầu nhìn Myrtle với ánh mắt rõ-là-như-thế:
"Đừng lao từ bồn cầu ra dọa người, cũng đừng ba xuyên qua người khác."

Nói rồi cậu chui vào cái ống nước bẩn thỉu, có chút rỉ xét đã mở toang hoang kia. Myrtle nhìn theo Draco với ánh mắt nghi ngờ, nếu nó làm theo lời thằng nhóc kia nói liệu có thể có thêm bạn được hay không nhỉ?

"Tao nghe nói mi suýt chết vì vào đó, bây giờ lại muốn chết lần hai hở?"

"Nếu tôi chết tôi sẽ không chiếm nhà vệ sinh này của chị đâu!"

Tiếng của Draco vọng ra từng cái ống nước có chút oang oang, Myrtle bay qua bay lại một lượt, nhìn vào trong cái ông nước đen ngòm, thì thầm:
"Cũng có thể chiếm mà, chúng ta có thể chia sẻ."

____________________

Draco bước nhẹ chân vào đường hầm tối om, cậu rút cây đũa phép màu trắng tuyết được làm từ gỗ của cây bạch đằng ra
"Lumus"

Một chùm tia sáng nhỏ từ đầu của đũa phép của Draco chiếu sáng cả căn hầm tối tăm, mùi ẩm mốc quen thuộc xộc vào mũi khiến cậu nhăn mày, tuy rằng đã từng bước vào đây một lần rồi nhưng khi quay lại vẫn cảm thấy khó chịu.

Bước đến điểm cuối của căn phòng, Draco có chút khó thở khi nhìn thấy cơ thể của con Tử Xà nằm vật ở đấy. Bức tượng khổng lồ cũng bị tàn phá không ít, Dian trườn ra khỏi túi xuống mặt đất, nó hứng thú đi đến chỗ xác của con Tử Xà.

"Quý ngài đồ ngủ cũng được đấy, có thể giết chết thứ này." 

Vừa đánh giá con Tử Xà, Dian vừa trườn đến trước hàm nanh nhọn đã mất một cái, nhìn đôi mắt mờ đục trợn trừng đáng sợ kia làm nó có chút bất ngờ. 
"Là Phượng Hoàng đã mổ mắt nó ư?"

Draco chật vật dẵm lên từng mảnh nhỏ của viên đá màu xanh lá cây nhạt chứa ma pháp bảo vệ mà cậu từng phá hủy, nheo mặt đến trước miệng con Tử Xà. Cái miệng khổng lồ kia há ra dường như có thể nuốt được cả Draco ấy chứ.

"Potter nói thế, còn chuyện gì đó liên quan đến thanh gươm Gryffindor nữa. Cũng hay thật, thằng nhỏ cứ thế mà giết được thứ này."

Dian liếc chủ nhân có chút ngạc nhiên, giọng nói của chủ nhân không giấu nổi chút tự hào, vậy mà ngoài miệng vẫn luôn ngăn cấm quý ngài đồ ngủ làm mấy chuyện nguy hiểm, đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Draco bước gần miệng của con Tử Xà, vươn tay muốn nhổ lấy một cái răng nanh xuống, nhưng nó khá chắc chắn khiến cậu có chút chật vật.

Draco dơ đũa phép lên muốn cho nó một bùa tháo dỡ lại bị tiếng của Dian ngăn lại:
"Chủ nhân, những bùa chú có thể khiến độc Tử Xà mất tác dụng!"

Draco đành bất lực mà cất đũa phép đi, sau một hồi kết kéo rồi giật cuối cùng cũng lấy được thứ mình muốn xuống. Một cái răng nanh sắc nhọn màu trắng ngà, đầu nhọn còn dính chút máu nhìn đến đáng sợ.

Dian dõi mắt theo:
"Chủ nhân nên cẩn thận, độc của Tử Xà không có cách giải đâu."

Draco bước lùi lại mấy bước, ngắm nhìn cái nanh trong tay mình đến vui vẻ, cậu đã tìm thứ này khá lâu rồi. Bây giờ chuyện cái mề đay đã có cách giải quyết, phá nó rồi truy tìm vương miệng của Ravenclaw mà thôi.
"Dian, ta có thể làm gì với cái nanh này đây? Nó có thể chế ra một con dao hay đại loại như vậy chứ?"

Dian bò đến chân của Draco, nó ngẩng đầu lên ý bảo Draco cho nó xem cái nanh. Draco đảo mắt thở dài một cái, con rắn này đúng là rất biết cách để người khác phục vụ nó, cậu cúi người xuống vươn tay ra. Dian trườn lên tay Draco 
"Khó lắm chủ nhân, nanh Tử Xà không phải một nguyên liệu phổ thông nên cách chế tạo nó cũng không nhiều."

Draco cau mày, cậu không thể luôn giữ cái nanh này trong người, nếu Harry nhìn thấy chắc chắn nó sẽ nghi ngờ cho mà xem. Lúc ấy muốn giải thích cũng khó khăn!

"Vậy phải làm sao với nó đây?"

Dian cuộn mấy vọng trên tay của Draco, ánh mắt nó thoải mái như đã ủ không biết bao nhiêu mưu mô trong bụng:
"Người khác không có cách không có nghĩa là Dian không có cách, chủ nhân lần này vất vả rồi!"

Draco liếc con rắn, miệng nhếch lên một nụ cười kì lạ khiến Dian lập tức thu lại dáng vẻ đắc ý vừa rồi, cậu biết ngay con rắn này mưu mô xảo quyệt đến mức nào mà, thể nào nó chả có một khoảng thời gian lên mặt với Draco.

Và cậu không bao giờ để chuyện ấy xảy ra cả:
"Dạo này Ron có vẻ hay gặp nguy hiểm, ta có nên kêu ngươi đến bảo vệ Ron trong suốt mùa hè sắp tới không, Dian?"

Dian dương đôi mắt đáng thương lên:
"Dian sẽ giúp chủ nhật chế tạo cái nanh, đừng đuổi Dian đi mà!"
Dian ở Gryffindor cũng được hai năm rồi chứ chẳng ít, nó hiểu rõ tính cách con người của Ron mà, thể nào cũng chọc phá nó đến chết mất, còn không nói đến hai ông anh song sinh kia nữa, có khi nào đem nó ra làm vật thí nghiệm luôn không?

Điều tệ hại nhất chính là huynh trưởng Percy, anh ấy rất rất nghiêm túc, Dian không muốn cả mùa hè bị Percy cằn nhằn nó chút nào.

Draco nhướng mày, phải dọa một chút thì con rắn này mới bớt kiêu ngạo đi, giữa hai chủ tớ chỉ cần một người kiêu ngạo là đủ rồi!

Draco nhìn lại cái nanh trong tay sau đó cất gọn lại trong túi da rồng. Cậu vừa quay bước thì dưới chân kêu lên mấy tiếng giống như đồ thủy tinh bị dẵm vỡ vụn. Cậu cúi xuống liền thấy bản thân vừa dẵm nát mấy mảnh nhỏ của viên đá kia.

"Thứ này có tác dụng đối với người đó đúng không Dian?"

Con rắn nhỏ nghiêng đầu nhìn mấy mảnh vụn, sau đó gật gật:
"Hồi phục ma lực."

Draco cúi xuống nhặt lấy một mảnh vỡ nhỏ của viên đá, cau mày nhìn nó phát ra ánh sáng le lói khi chạm vào da thịt cậu. Nó lại hút ma lực của Draco, nhưng chỉ là một mảnh nhỏ nên không thể gây hại được. Cẩn thận cất nó vào túi áo trùn của mình, cuối cùng mới chịu cùng Dian ra khỏi phòng chứa bí mật.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com