TruyenHHH.com

Dramione The Boy Who Lived

Draco nhanh chân trở về phòng, Dian đã sớm ở nơi đó, chẳng qua nó đang hết sức lo lắng.
Chủ nhân gần đây không ổn, sức khỏe quả thật không tốt, ban đêm phải tập luyện bùa chú rất nhiều, còn phải học cách phá giải ma pháp bảo vệ nữa

Ban ngày thì căng mắt để tìm được người mở phòng chứa bí mật để có thể lấy được độc của con Tử Xà, trời bắt đầu tối và Draco bước vào.
"Dian, chúng ta tiếp tục tập luyện đi, chết tiệt ta vẫn chưa thấy kẻ đó! Rốt cuộc là ai cơ chứ?"

Tình trạng của Draco quả thật đáng lo khi mà cậu không hề nghỉ ngơi chút nào cả
"Chủ nhân, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một chút đi,dù sao ngài cũng đã sắp làm được rồi mà, vả lại nếu kẻ đó đã mở căn phòng ấy rồi thì không có lý do gì mà không mở thêm lần nữa phải không?"

Draco kiệt sức ngồi lên giường, bài luyện tập Quidditch ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của cậu khi mà anh Wood rất muốn giành được cúp Quidditch năm nay. Dù rằng chỉ là dự bị nhưng anh ấy không để cậu lơ là một phút nào cả.

Có lẽ cậu nên suy nghĩ lại việc có nên tham gia đội Quidditch hay không bởi vì cường độ luyện tập quá sức chịu đựng như thế.

Từ sau vụ xảy ra tai họa với mấy con yêu nhí, giáo sư Lockhart thôi không đem các con vật sống vào lớp nữa.
Thay vào đó, thầy giảng chay bằng cách đọc những đoạn văn trong sách của thầy cho lũ học trò nghe, thỉnh thoảng diễn xuất minh họa một tý cho thêm ấn tượng. 

Thầy thường bắt Harry hỗ trợ thầy trong vụ tái hiện câu chuyện trong sách. Tính cho đến nay thì Harry đã bị bắt đóng vai một dân làng Transylvanian được thầy Lockhart cứu khỏi lời nguyền Bép xép, một người tuyết bị bệnh lạnh đầu, và một con ma rồng không thể ăn được cái gì khác ngoài củ hành sau khi bị thầy Lockhart xử lý.

Đương nhiên là thầy đã từng mời Draco và chẳng bao giờ cậu chịu phối hợp diễn trò nhảm nhí này cũng thầy ấy cả, cho nên Harry chính là con mồi chính của thầy.

Trong buổi học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám hôm đó, Harry đã bị lôi ra trước lớp diễn kịch, lần này nó bị đóng vai người sói. Nếu hôm ấy Harry không chủ tâm làm vui lòng thầy Lockhart, thì cậu đã từ chối cái trò này

Chuông reo và thầy Lockhart đứng dậy:
"Bài tập về nhà làm: sáng tác một bài thơ về chiến công của tôi đánh bại người sói Wagga Wagga! Bài hay nhất sẽ được thưởng một cuốn tự truyện "Cái tôi huyền bí" có chữ ký của tôi."

_____________

Thật nhanh đến ngày diễn ra trận thi đấu Quidditch đầu tiên của mùa giải, là Gryffindor đấu với Slytherin.

Sáng thứ bảy, Draco thức dậy sớm để chuẩn bị cho trận đấu, nhưng không phải là cho cậu mà là cho Harry.
Ở Đại Sảnh đường, Draco gặp toàn đội Gryffindor đang túm tụm ngồi bên cái bàn dài trống trải, người nào trông cũng căng thẳng và không ai nói năng nhiều.

Gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông.

Draco đứng trên khán đài nhìn xuống, dường như nhớ lại trước kia, cậu còn khoác trên mình đồng phục Slytherin vào năm hai, bay lượn và chế diễu Harry Potter vào trận đấu đầu tiên.

Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng, chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua.

Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.

Bà Hooch nói:
"Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một..."

Draco cảm nhận được lần này cũng vẫn sẽ như trước đó, Harry sẽ lại bắt được trái banh Snitch.

Draco thấy George nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Adrian Pucey, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.

Cậu nhăn mày trong sự hồi hộp của Gryffindor, quả bóng bay với tốc độ không nhanh và cũng không mạnh, nhưng nó không ngừng ngắm vào Harry dù rằng đã bị đánh đi nơi khác.

Draco không dám nghĩ, tuy rằng lực sát thương không cao nhưng có vẻ quả Bludger bị nguyền?

Không dám tin đây là lần thứ hai có người muốn dùng trận đấu Quidditch để làm hại Harry, lần thứ hai lại dùng cách thức giống hệt lần trước, đầu tiên là Quirinus Quirris, gã là tay sai của Voldernort. Vậy còn lần này là kẻ nào?

Vì quả Bludger bay không nhanh lắm và cũng không có tính sát thương nên Draco không cảm thấy quá lo lắng, Harry có thể dễ dàng tránh né được.

Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng. Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không. 

Fred và George bây giờ bay sát hai bên Harry, sát đến nỗi Harry không thể nhìn thấy gì cả ngoại trừ mấy cánh tay vung ngang vẩy dọc của hai người. Cậu không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được.

Fred gầm gừ:
"Có ai đó... quấy rối... trái... Bludger... này."

Anh quất cật lực cây gậy của mình vào trái Bludger khi nó lao đến trong một cuộc tấn công mới vào Harry.
George nói
"Chúng ta cần tạm dừng trận đấu một lát."

Draco từ dưới nhìn lên, cuối cùng thấy bà Hooch thổi còi tạm dừng trận đấu, nhưng cuối cùng sau một hồi họ lại tiếp tục khi Harry cố gắng chật vật tránh khỏi trái banh quái quỷ.

Nhưng Harry chợt bất động khi thấy thứ gì đó, Draco nhận ra là nhóc đã thấy được trái Snitch!

Một giây bất động của đó cũng là thời gian sơ suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. 

Draco giật bắn mình khi thấy sự sơ xuất đó của Harry, rõ ràng nên tập trung và chú ý xung quanh. Rất may rằng trái Bludger đó đập không mạnh như hồi năm nhất!

Trời bắt đầu mưa xối xả xuống, Draco khó khăn trong đám đông tự thêm cho mình một bùa chống nước.

Harry lượn một vòng sân đấu, trên từng khán đài và dưới sân đấu, có vẻ như Harry đã thấy được trái banh Snitch vàng. Zabini bay ngay sát Harry.

Cậu bay một vòng cung tuyệt đẹp theo sau trái banh vàng, quả Bludger vẫn chưa chịu buông tha Harry. Trong khoảnh khắc ngắn ngủn, dưới sự hồi hộp đến nghẹt thở từ khán đài, Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh. 

Trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi, đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu. Draco chạy vội vàng xuống sân đấu trong sự đông đúc và ngột ngạt của khàn đài bên Gryfffindor.

Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi.
Cánh tay gãy của cậu lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét. 

Nhưng cậu chỉ chú tâm vào trái Snitch vàng nắm chặt trong bàn tay chưa gãy.
"A ha! Chúng ta đã thắng!"
Và từng giọt mưa xối xả xuống nền đất đầy bùn.

Dù khá là đau nhưng cảm giác chiến thắng lại chính là liều thuốc hiệu quả đặc biệt là với một tầm thủ như Harry. Draco vội vàng đi xuống xem tình hình của Harry, cả Ron và Sarah cũng cố gắng chen chúc để ra.

Nhưng khi xuống được bên dưới, Draco đã thấy thầy Lockhart đang chĩa đũa phép của mình vào tay Harry dưới sự kháng cự của thằng bé!
"Ossio Dispersimus!" 

Draco hoảng hồn chạy đến
"Thầy làm gì thế!"

Một tiếng bụp nho nhỏ phát ra, Draco thay đổi sắc mặt đến độ chẳng thể nhìn nổi nữa, thò ra dưới ống tay áo của Harry là một cái gì trông giống một cái găng tay cao su dày, màu da người. Draco nhận ra rằng thầy ấy rõ ràng là đang rút xương của Harry mà!

Thầy Lockhart kêu lên:
"Ủa? Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất."

Draco giận đến sôi máu, Colin bên cạnh không ngừng bấm máy chụp ảnh, bác Hagrid thì có vẻ khá ái ngại khi nhìn tay Harry và dường như cũng giận dữ với thầy Lockhart. Còn Fred và George đang vật lộn để nhét trái Bludger vô một cái hộp. Chừng đó thôi cũng đã là một cuộc chiến đấu ác liệt.

"Thôi đi Colin, lúc này không phải là lúc chụp ảnh, Sarah, Ron. Đưa Harry tới Bệnh xá!"

Draco không còn gì để nói với lão giáo sư này nữa, một câu thần chú cũng đọc sai, thích ba hoa múa mép về chiến tích của mình. Draco thề nếu không phải vì thầy Lockhart là có lòng muốn giúp Harry thì nhất định cậu sẽ cho thầy ấy đi gặp Merlin sớm!

Bà Pomfrey đương nhiên là không hài lòng lòng chút nào.
Bà giận dữ cầm cái tàn tích bất động buồn hiu của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry, la lối
"Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì chớ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì..."

Harry tuyệt vọng
"Cô sẽ làm được mà, phải không cô?"

Bà Pomfrey quẳng cho Harry bộ đồ bệnh nhân, nói dứt khoát:
"Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò phải ở lại bệnh thất đêm nay..."

Draco thở phào một hơi, ngồi xuống gường bệnh của Harry. Ánh mặt hiện lên chút lo lắng dù rằng Draco biết Harry sẽ chịu đựng được nhưng dù sao cảm giác mọc lại xương cũng chẳng nhẹ nhàng gì
"Không sao, có vẻ nó rất đau nhưng cố gắng nhé Potter"

Harry chán nản gật đầu, mặc bộ đồ bệnh nhân kia vào.

_____________________


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com