TruyenHHH.com

Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin

Ngày 12 tháng 4

Họ có thể làm việc này trong nhiều tháng – đó là suy nghĩ đầu tiên của Hermione khi cô thức dậy vào sáng hôm sau.

Cô cảm nhận được anh trước khi cô mở mắt. Cảm thấy cánh tay to lớn của anh ôm cô, ngực anh nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống trên lưng cô và cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô một cách bảo vệ.

Chiếc ghế sofa không đủ lớn cho một người nhưng bằng cách nào đó họ đã làm được. Bằng cách nào đó, họ đã xoay sở để có được hàng chục vị trí và góc độ khác nhau và tìm cách hòa mình vào nhau suốt đêm, và sau đó, khi đã kiệt sức, họ tìm được không gian để cùng nhau ngủ, trần trụi và cuộn tròn trong lòng nhau – tất cả từ một chiếc ghế sofa nhỏ cũ.

Cô nghe thấy tiếng lửa lách tách và rít lên nhẹ nhàng khi nó cháy trong lò sưởi bên cạnh họ, và lắng nghe nó khi cô đang nằm trong vòng tay anh... cô có thể chết ngay lúc này và cảm thấy hài lòng.

Cô tự trách mình vì đã không cho anh ngủ chung giường với mình sớm hơn. Cố gắng không nghĩ về tất cả những lần họ có thể làm điều này nếu cô không lãng phí quá nhiều thời gian, nếu cô không quá bướng bỉnh.

Ngủ quên trong vòng tay của Tử thần Thực tử, Merlin ơi, cô lúc trẻ sẽ nghĩ gì nhỉ. Ghế sofa không giống như việc ngủ chung một giường – không, kỳ lạ là nó còn giống hơn thế nữa. Điều đó đã chứng minh rằng họ có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu. Có thể bằng lòng và thoải mái, điều gì khác cũng không quan trọng, miễn là họ ở bên nhau...

Một nỗi đau khủng khiếp xé nát trái tim cô.

Giá như họ có nhiều thời gian hơn...

Di chuyển rất chậm, cô nhấc đầu mình ra khỏi cằm anh và xoay người cho đến khi cô đối mặt với anh.

Cô tự hỏi khuôn mặt anh sẽ thay đổi thế nào theo năm tháng.

Liệu anh có để tóc dài khi về già như ba anh không? Cô hy vọng là không, cô thích những sợi tóc phủ trên mắt anh, nhưng cô không thể tưởng tượng được anh với mái tóc dài. Tóc anh đã gần bạc trắng rồi, tóc có thể đổi màu theo năm tháng được không nhỉ? Không, không, có lẽ là không, nhưng cô có thể tưởng tượng ra anh với những nếp nhăn. Không nhiều, chỉ một vài vết nhăn nhỏ ở khóe mắt anh như đá cẩm thạch bị nứt. Mẹ cô thường gọi nó là gì nhỉ? Có phải đó là nếp nhăn bên mắt không? Ừ, cô có thể tưởng tượng ra anh với những thứ đó. Cô nghĩ nó sẽ hợp với Malfoy – Draco, cô tự sửa lại trong lòng. Cô vừa thú nhận rằng cô yêu ác quỷ sát nhân, đã đến lúc cô sử dụng tên thật của anh rồi.

Cô nhìn xuống tay anh. Làn da ở đó quá hoàn hảo và mịn màng, cô không thể tưởng tượng được nó có vết nhăn hay –

"Ngủ tiếp đi, Granger." Draco không mở mắt và giọng anh trầm và khàn đến mức làm ngón chân cô co rúm lại.

"Anh có bao giờ định gọi em là Hermione không?"

Anh cắn răng suy nghĩ nửa giây. "Không."

Cô ngước nhìn anh và mặc dù mỉm cười nhưng cô không thể không nghĩ đến cuộc sống của anh sẽ ra sao sau chiến tranh.

Cô tự hỏi liệu anh sẽ quay lại sống ở Thái ấp Malfoy hay sẽ đi du lịch. Anh đã nói anh muốn đi du lịch cùng cô, nhưng sau khi cô chết, liệu anh có còn muốn điều đó nữa không? Hay ý nghĩ khám phá hết thành phố này đến thành phố khác sẽ bị vấy bẩn đối với anh giống như đối với cô? Liệu nó có giống như khơi lại một vết thương cũ không? Một lời nhắc nhở về những gì đã có thể xảy ra và cuộc sống mà lẽ ra họ có thể có được cùng nhau? Cô hy vọng là không – cô không muốn phá hỏng điều đó của anh.

Cô tự hỏi anh sẽ làm công việc gì hoặc thậm chí liệu anh có làm việc không. Anh không cần tiền, ngay cả khi Hội tịch thu mọi tài sản và galleon mà anh được ban cho trong thời gian phục vụ Voldemort, khối tài sản của gia đình anh vẫn rất lớn rồi. Anh sẽ ổn thôi – Astoria, có lẽ không nhiều lắm, có lẽ cô ấy sẽ phải cắt giảm số lượng dây chuyền Ruby và Kim Cương mà cô ấy tự mua – nhưng Draco sẽ ổn thôi nhỉ.

Cô không thể tưởng tượng được anh chỉ ngồi trong nhà cả ngày. Anh muốn làm việc để giữ cho mình bận rộn... Anh sẽ trở thành một người thuần hóa rồng xuất sắc – mặc dù Narcissa có thể ghen tị...

Và rồi suy nghĩ của cô hướng đến điều gì khác và cổ họng cô nghẹn lại.

Mắt cô trượt xuống sợi dây chuyền anh đeo ở cổ và những chiếc nhẫn lấp lánh ở đó.

Anh sẽ cưới người khác. Anh sẽ bắt đầu một gia đình với người khác.

Kết hôn. Những đứa trẻ. Cả hai điều đó đều không còn quan trọng với cô vào ngày hôm trước. Cô đã không quan tâm đến nó, chưa nghĩ về nó đủ để muốn, nhưng bây giờ... biết rằng cô không thể... biết rằng anh sẽ có nó với người khác...

Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào má cô. "Em ổn không, bé con?"

Họ sẽ không nói về 'nó' – đó là điều họ đã đồng ý. Hermione đã hứa với Malfoy rằng họ sẽ làm mọi thứ có thể để cố gắng tìm cách cứu cô nhưng họ sẽ không nói về cái chết của cô – và khả năng cho chuyện đó.

"Anh không thể nghe em nói về cái chết," Draco đã rên rỉ vào tai cô vào những giờ trước, cậu nhỏ của anh vùi sâu vào trong cô và anh cắn vào tai cô. "Đừng bắt anh phải nghe."

Theo quan điểm của Malfoy, Hermione sẽ được an toàn. Cô sẽ sống sót bằng cách nào đó và anh đếch quan tâm đến việc mình phải làm gì để biến điều đó thành hiện thực. Anh đã đồng ý để cô tìm cách bắt được Nagini trong lúc này để Voldemort càng yếu đi càng tốt, nhưng anh đã nói rất rõ ràng rằng anh sẽ không để cô chết.

Cô chớp mắt và ngước lên nhìn anh. Cô gật đầu và cố nở một nụ cười yếu ớt. Cô cố gắng giữ ánh mắt với anh nhưng cô không thể. Đôi mắt cô cứ nhìn về chiếc nhẫn của mẹ anh, tâm trí cô tự tìm kiếm xem một ngày nào đó ai sẽ đeo nó.

Cô cũng không thực sự nghĩ về điều đó, cô đưa tay ra và quấn sợi dây qua ngón tay mình. Cô nhẹ nhàng kéo nó và Malfoy ngồi dậy một chút để cô có thể nhìn kỹ hơn.

Chiếc nhẫn của Narcissa Malfoy có lẽ là món đồ trang sức đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô đã thoáng thấy nó trước đây nhưng trong ánh sáng dịu nhẹ của ngọn lửa, nó trông như một thế giới khác, loại kim cương mà những kẻ phản diện xấu xa trong truyện kể trước khi đi ngủ sẽ khơi mào chiến tranh.

"Không phải lúc nào cũng như vậy," một lúc sau Draco nói.

"Như thế nào?"

"Không phải lúc nào nó cũng có dải kim cương xung quanh viên kim cương." Anh lướt đầu ngón trỏ nhẹ nhàng trên những viên đá được nói đến. "Ba anh đã thêm những điều đó trước khi cầu hôn mẹ anh."

"Đẹp thật."

"Còn ông nội anh, ông đã đổi màu viên kim cương. Trước đây nó có màu vàng nhưng rồi, ông lại ếm bùa để làm cho nó sáng hơn. Và ông cố của anh đã đổi nó thành hình giọt nước như bây giờ... trước kia nó là hình vuông. "

"Đó có phải là việc mà gia đình anh thường làm không?"

"Gì cơ?"

Cô ngước lên và nhìn vào ánh mắt anh. "Gia đình anh có thường thêm một chút gì đó vào chiếc nhẫn trước khi cầu hôn không?"

"Có, anh cho rằng đó là cách họ làm cho chiếc nhẫn trở nên đặc biệt hơn một chút. Làm cho nó trở nên phù hợp hơn một chút với cô gái mà họ tặng."

"Thế anh sẽ làm gì?"

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời cô. "Anh sẽ khắc nó." Một bên miệng anh nhếch lên và anh chạm vào chiếc nhẫn của mẹ mình. "Cả hai chiếc. Của mẹ và của ba anh. Anh sẽ khắc một cái gì đó vào bên trong để chỉ có chúng ta mới biết nó ở đó."

Anh không ngăn cô lại khi cô bắt đầu nghịch chiếc nhẫn của mẹ anh. Anh không ngăn cô lại khi cô áp nó vào đầu ngón áp út của mình và quan sát những tia sáng thay đổi như thế nào – hay ngay cả khi cô đeo nó xuống nửa ngón tay – sợi dây chuyền vẫn ở đó. Nếu cô ấn nó xuống thêm một hoặc hai inch nữa thì nó sẽ nằm hoàn hảo trên ngón tay cô. Cô không nghĩ anh sẽ ngăn cô lại nếu cô làm vậy.

"Đeo vào đi."

Hermione ngước lên nhìn anh. Anh không nói đùa. Những bức tường Bế quan của anh gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Cô có thể hiểu anh rõ ràng hơn bao giờ hết – anh rất chân thành.

"Đeo vào đi."

Hermione lắc đầu và buông chiếc nhẫn ra, để sợi dây chuyền rơi xuống và lủng lẳng quanh cổ anh lần nữa. "Không." Hãy để dành nó cho người khác, cô gần như nói vậy. "Em chỉ có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà tổ tiên anh sẽ cảm thấy nếu họ biết vật gia truyền quý giá của gia đình họ đang bị một máu bùn đeo."

Anh nhăn mặt, nhăn mũi và nọc độc chảy vào mắt. "Anh đếch quan tâm họ nghĩ gì. Anh yêu em, anh muốn em đeo nó thôi."

"Em là người đầu tiên anh yêu Draco, hãy để dành nó cho người cuối cùng."

Cô không có ý đó. Điều cô thực sự muốn làm là đưa tay ra giật chiếc nhẫn ra khỏi dây chuyền và đeo nó vào ngón tay mình. Cô không có ý đó nhưng cần phải nói thế.

Anh sẽ có một cuộc sống sau chiến tranh còn cô thì không, chỉ điều đó thôi cũng đủ để ngăn cô lấy nó. Cô có thể chiếm đoạt anh bao nhiêu tùy thích với thời gian còn lại nhưng cô không thể ích kỷ, khi thời cơ đến, cô phải để anh lại, và chiếc nhẫn cưới đó, lời hứa đó, nó quá vĩnh viễn.

Cô không muốn hứa với anh, không phải những lời hứa mà cô không thể giữ được.

"Em thích màu nào?" anh đột ngột hỏi, làm chệch hướng dòng suy nghĩ của cô.

"Gì chứ?"

"Em thích màu nào?" anh hỏi, giọng mượt mà khi anh đưa những ngón tay lên xuống cơ thể cô, lướt dọc theo vết sẹo gần rốn cô. "Anh vừa nhận ra, anh không biết điều đó."

"Em không biết, ừm... á," cô rên rỉ khi anh bắt đầu hôn và cắn vào cổ cô. Chà, cuộc trò chuyện đó đột nhiên chuyển hướng. "Đ-đỏ, em nghĩ thế."

"Hmmmm. Lẽ ra anh phải biết chứ. Đúng là Gryffindor." Hai tay anh vòng dưới phía sau chân cô và đột nhiên cô ở bên dưới anh với hông anh nép vào giữa hai đùi cô. Anh giữ mình đứng dậy bằng cách bám vào tay vịn phía sau đầu cô và lơ lửng trên cô một lúc, nhếch mép cười với cô theo cách làm cô nghẹt thở, rồi anh nghiêng người về phía trước và bắt đầu rải những nụ hôn xuống cổ và ngực cô.

Những ngón tay cô luồn vào tóc anh, và cô cong người vào anh khi anh hôn xuống bụng cô. Cô mở rộng chân ra thêm một chút...

"Ước gì anh có thể giết chết tên khốn đã cho em thứ này," anh nói khi hôn lên vết sẹo trên hông cô. Đó chỉ là một vết đạn nhưng cô luôn nghĩ trông giống như một vết sẹo bị biến dạng nặng.

Đáng lẽ nó không để lại sẹo nặng đến thế nhưng viên đạn đã găm vào xương cô và vì bệnh thất đã quá tải – cô đã cố gắng tự mình lấy nó ra và cuối cùng để lại vết sẹo biến dạng khủng khiếp.

"Không được đâu, họ đã chết rồi."

Dù nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nụ cười của anh. "Anh không biết bọn chúng được chôn ở đâu. Anh cá là anh có thể làm chúng chết... á."

Cô định đánh anh nhưng anh lại bắt đầu hôn cô.

"Loài hoa em thích là gì?" anh hỏi.

"Hoa hướng dương."

"Nếu em có thể ở bất cứ nơi nào trên thế giới ngay bây giờ, em sẽ ở đâu?"

"Ở đây," cô thở dài khi anh hôn trên xương chậu của cô. "Với anh. Ngay bây giờ."

Môi của Malfoy rời khỏi làn da của cô và khi cô mở mắt ra, cô thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Khi anh cười như thế để lộ lúm đồng tiền và răng, khi anh cười mà không có bức tường Bế quan thì anh đẹp lắm...

Cốc, cốc, cốc.

Hermione chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế.

Quần áo của cô đâu rồi?! Quần áo của Malfoy đâu?! Cô ngồi dậy, mắt đảo điên cuồng từ góc này sang góc khác nhưng cô không thể nhìn thấy chúng, thậm chí còn không nhớ mình đã xé chúng ra...

Cô khỏa thân trong phòng khách và những người khác chuẩn bị bước vào...

Cánh cửa bếp kêu cạch cạch...

Hoàn toàn không bối rối và gần như không hoảng sợ như Hermione nghĩ, Malfoy cầm lấy chiếc chăn len dày trên ghế sofa và đắp nó lên cả hai người.

Daphne bước vào đầu tiên, sau đó là Quinzel, rồi đến Blaise, và mặc dù Hermione đã kéo chăn đến cằm và che kín người, cô vẫn đỏ mặt khi Astoria cười toe toét.

"Có an toàn không?!" Theo gọi từ bên ngoài, giọng anh gần như giả vờ là kịch tính như cách anh lấy tay che mặt. "Anh có thể nhìn được chưa?! Hay mắt anh sẽ nổ tung?!" Có một khoảng trống rất lớn giữa các ngón tay của anh ta – anh ta đã biết rất rõ rằng là 'an toàn'.

Blaise – luôn là một quý ông hoàn hảo – dán mắt vào một điểm trên trần nhà, cố gắng hết sức để bảo vệ những gì còn sót lại trong sự khiêm tốn của Hermione.

Không ai trong số họ có vẻ như đã ngủ nhiều. Tất cả họ đều trông tệ hơn một chút khi có quầng thâm dưới mắt. Mái tóc của Astoria và Daphne đều bù xù và không được chải chuốt, thậm chí một số lọn tóc của Theo cũng rối như của cô. Tất cả họ đều có vẻ như đã trải qua một đêm khó khăn nhưng Blaise, anh ta trông như chưa hề chợp mắt một chút nào.

Quinzel không giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai. Đôi mắt nhỏ của nó trông bối rối và sưng húp khi nó bước qua nhà bếp và lên cầu thang. Nó đã không còn như xưa kể từ khi Romy qua đời.

Daphne quỳ trên sàn cạnh ghế sofa. "Cả hai cảm thấy thế nào rồi?"

Câu hỏi của cô ấy chứa đầy sự quan tâm. Tuy nhiên, giọng điệu của cô ấy trầm và nghiêm túc, tuy nhiên, em gái của cô ấy lại không thể khác hơn được.

"Ồ, em thấy họ trông ổn," Astoria nói, hốc hác và xanh xao nhưng vẫn cười toe toét. Cô nhìn qua vai và thấy tình trạng của nhà bếp. "Mà em phải biết, hai người đã phá hủy nhà bếp trước hay sau khi hai người xoạc nhau vào quên lãng vậy?" Cô nhìn lại họ rồi thở dài. "Hay là trong lúc đó?"

"Chắc chắn là trong lúc đó," Theo cười toe toét, nhướng mày đầy gợi ý. "Granger trông giống kiểu người thích bị ném lung tung một chút. Phải không, cục cưng?"

Daphne mỉm cười nhưng đảo mắt.

Hermione đỏ mặt đến mức ngạc nhiên khi thấy những đường gân trên má cô không hề nổ tung. Cô kéo chăn lên đến tận cằm.

"Chà?!" Tori thúc giục. "Là cái nào vậy?! Anh chị đã làm vỡ mọi thứ trước?! Hay là trong lúc đó?!"

Ngực Draco rung lên sau lưng cô khi anh bắt đầu cười. "Anh phá nhà bếp trước. Mà sao?"

Trước câu trả lời của Draco, Theo và Astoria có những phản ứng rất khác nhau.

Theo rên rỉ. Astoria rít lên những âm thanh nghe như tiếng 'thấy chưa' và nắm tay lại thành nắm đấm nhỏ. Cả hai đều rất quan tâm đến việc liệu Hermione và Draco có góp phần vào tình trạng khủng khiếp của căn bếp hay không, nhưng khi Theo rút một đồng tiền vàng ra khỏi túi và ném nó cho Astoria, thì rõ ràng là tại sao – hai kẻ khốn nạn đó đã cá cược.

Phải mất một thời gian để tập hợp mọi người lại cho một cuộc họp, nhưng hai giờ sau – và khi căn bếp đã hoạt động trở lại, cảm ơn Chúa vì phép thuật – tất cả họ đã tập trung quanh bàn ăn, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm lộng lẫy và sẵn sàng nghe chuyện gì đã xảy ra ở Hội.

Hermione không muốn đi sâu vào chi tiết, cô không cảm thấy cần thiết và cô cũng không cảm thấy mình hoặc Draco cần phải hồi tưởng lại nó lần nữa. Cô nói với họ rằng Harry đã phá hủy huy chương, chiếc la bàn đã giấu trong bàn của Kingsley như thế nào, nó đã chỉ vào cô như thế nào và Draco đã đưa cô về nhà như thế nào.

Tất cả họ đều im lặng lắng nghe – sự gián đoạn duy nhất là tiếng ho lặng lẽ của Astoria thỉnh thoảng – và khi cô nói xong, Hermione thấy một biểu cảm đọng lại trong mắt họ. Sự quyết tâm. Một sự quyết tâm mãnh liệt, mãnh liệt mà cô không hề mong đợi, không phải từ bất kỳ ai trong số họ.

"Vậy," Theo là người lên tiếng đầu tiên. Anh đặt một tay lên bàn và đặt tay kia lên lưng ghế của Daphne. "Kế hoạch là gì? Làm sao chúng ta có thể thoát khỏi chuyện này?"

Daphne nghịch nghịch phần đuôi tóc được uốn xoăn mượt mà và nhìn chằm chằm vào bàn. "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chạm tay vào Phúc Lạc Dược? Có lẽ nếu Granger uống một chai rồi chết, nó có làm cậu ấy sống lại không?"

"Không còn cách nào khác..." Hermione bắt đầu nói nhưng Blaise cắt ngang.

"Phúc Lạc Dược không có tác dụng chống lại cái chết, Voldemort đã bảo tôi thử nó trên Mặt Nạ Đen vài năm trước để xem liệu nó có làm cho chúng sống lại hay không. Nhưng không."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm chậm nhịp tim của Hermione xuống đến mức chết bằng phép thuật," Astoria đề nghị. "Chúng ta có thể làm điều đó dần dần, dừng nó lại – chỉ trong giây lát – đủ lâu để Voldemort chết, rồi đánh thức chị ấy dậy? Em đã đọc rất nhiều sách về chuyện đó."

"Cái gì, ý em là có mưu đồ thực sự trong những cuốn sách đen tối mà em đọc sao, Tori?" Theo nhướng mày. "Nó không chỉ là phim khiêu dâm phù thủy á?"

Astoria thè lưỡi với Theo cùng lúc Daphne giẫm lên chân anh bằng gót giày cao gót của mình.

"Sẽ thế nào nếu chúng ta biến Hermione thành Trường sinh Linh giá của riêng cô ấy?" Blaise hỏi. "Bằng cách đó, một phần linh hồn của cô ấy vẫn còn sót lại. Voldemort sẽ chết, nhưng cô ấy thì không."

Daphne búng ngón tay vào nhau và chỉ vào Blaise. "Có thể được đấy!"

Mặc dù tất cả đều không có kết quả nhưng Hermione vẫn rất cảm động. Những người ngồi quanh bàn cô là một gia đình theo mọi nghĩa của thế giới. Họ không gắn bó với nhau bằng máu mủ nhưng họ yêu thương nhau như nhau và quan tâm đến nhau một cách mãnh liệt. Và mọi người trong số họ – kể cả Daphne, người mà cô chỉ mới biết được vài tuần – cũng coi Hermione như gia đình của mình.

"Tôi đánh giá cao việc mọi người đã cố gắng giúp đỡ," Hermione nói, "nhưng chẳng thể làm được gì cả. Nếu Voldemort thực sự sắp chết thì tôi cũng cần phải chết."

Âm thanh chiếc ghế của Malfoy cọ trên sàn giống như tiếng móng tay dài trên bảng đen. Hermione không biết tại sao cô lại mong đợi anh ở lại khi cô bắt đầu nói về điều này. Anh đã nói rõ rằng anh sẽ không nghe cô nói về cái chết của cô.

Hermione không nhìn anh rời đi – Daphne và Blaise đã làm vậy. Cô đợi cho đến khi anh lao ra ngoài và đóng sầm cửa bếp lại rồi mới tiếp tục.

"Điều tiếp theo chúng ta cần làm là tiếp cận con rắn. Tôi biết Voldemort chưa nói cho ai biết nó ở đâu, nhưng Crouch biết hắn rõ hơn bất cứ ai." Hermione nhìn Theo và Daphne. "Hai người có nghĩ hắn sẽ nói ra gợi ý gì về nơi con rắn ở không?"

Khả năng được tra tấn thường thắp lên ngọn lửa trong mắt Theo, ý nghĩ tra tấn tên khốn đã bạo hành cô ấy thường khiến Daphne mỉm cười – nhưng không phải ngày hôm nay. Nếu có ai làm được thì đó chính là hai người họ nhưng cả hai đều không gật đầu. Có vẻ như họ không làm được.

"Nhưng cô có chắc là mình muốn điều đó không, Hermione?" Blaise hỏi, giọng trầm nhưng ánh mắt đanh thép. "Nếu chúng ta giết con rắn thì chỉ còn lại cô. Cô không muốn chúng ta trì hoãn nó thêm một thời gian nữa để chúng ta cố gắng tìm cách bảo vệ cô sao?"

Cô muốn. Cô thực sự muốn, nhưng việc trì hoãn sẽ là điều tốt cho Voldemort. Họ đã làm tiêu hao quân đội của hắn đến tận xương cốt và họ đã phá hủy thêm Trường Sinh Linh Giá của hắn. Hắn rất dễ tấn công, dễ nhất trong hơn một thập kỷ qua và nếu họ trì hoãn mọi việc, điều đó sẽ cho hắn cơ hội để xây dựng lại những gì họ đã phá.

Không, không, họ phải hành động nhanh chóng, mặc dù Hermione không muốn họ làm vậy.

"Không, tôi không muốn. Đó là cách duy nhất."

Blaise không cần thời gian để suy nghĩ về điều này. Hermione nhận ra rằng anh hẳn đã suy nghĩ về điều đó một lúc, có thể là cả đêm, và cô tự hỏi liệu đó có phải là lý do khiến anh trông mệt mỏi đến vậy không. "Nhưng vào thời điểm Hội giết Nagini, toàn bộ sức mạnh và sinh lực của Voldemort sẽ cạn kiệt. Nếu Hội có thể bắt được hắn, có lẽ họ có thể làm hắn yếu đi và giam giữ hắn và cô sẽ không phải chết..."

"Nó không đáng để mạo hiểm." Hermione không muốn tỏ ra thô lỗ, cô đánh giá cao việc Blaise muốn tìm cách giải cứu tình thế khó khăn mà cô đang gặp phải, nhưng đã quá muộn. Hermione đã quyết định rồi. "Nếu hắn thoát được hoặc nếu bất kỳ người nào vẫn còn theo hắn, chiến tranh có thể bắt đầu lại. Cách duy nhất để kết thúc chuyện này một cách tốt đẹp là giết hắn. Đúng cách... bằng bất cứ cách nào cần thiết."

Astoria trông như sắp khóc. "Không! Chuyện này không công bằng!" cô yếu ớt hét lên. "Chuyện này thật không công bằng. Chuyện này không thể xảy ra như thế được! Chị và Draco, hai người đang rất hạnh phúc! Hai người rất hợp nhau, không phải..." Cô đột nhiên ho vào tay mình.

Blaise cúi xuống và nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Hermione nhìn lại Theo và Daphne. "Hai người có nghĩ mình có thể moi được thông tin từ Crouch về nơi Nagini có thể ở không?"

Daphne và Theo nhìn nhau.

"Em nghĩ cái gì đẹp?" Theo hỏi, nghiêng đầu sang một bên và đưa tay lên xuống cánh tay của vợ mình. "Anh, em, Crouch, một đôi kèm và một chai thuốc Mọc-Xương? Có thể rút từng ngón tay của hắn ra rồi cho mọc lại không?"

Môi Daphne nhếch lên thành một nụ cười. "Chúng ta chưa thử điều đó. Có thể sẽ vui đấy."

"Có thể không?" Theo thở hổn hển, ôm chặt trái tim mình. "Em ơi, có khi nào mà anh hứa với em một khoảng thời gian vui vẻ mà không thực hiện được không?!"

Cơn ho của Astoria không bao giờ được kiểm soát, và vài phút sau, Daphne đứng dậy.

Theo và Blaise đặt lòng bàn tay lên bàn như thể họ sắp đứng dậy và giúp đỡ...

"Không sao đâu," Daphne mỉm cười với cả hai. "Để em." Cô để Astoria tự mình đứng dậy, rồi vòng tay qua vai cô ấy và dẫn cô ấy đến cuối cầu thang.

Astoria nhìn qua vai khi họ bước lên bậc thang. "Hermione?"

"Ơi?"

"Lát nữa chị... có thể lên và hoàn thành bức tranh trong phòng em được không?"

Hermione mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại cô. "Tất nhiên rồi."

Nụ cười trả lời của Astoria trông buồn bã. Nó không lọt vào mắt cô.

Blaise tựa lưng vào ghế và nhìn Daphne giúp Astoria lên cầu thang. Anh nắm tay lại – trông như thể anh sắp đứng dậy khỏi ghế và tự mình giúp cô ấy, và khi các cô gái đi khuất, anh nhìn Theo. "Tối nay tao có thể tham gia cùng mày và Daphne được không?"

Theo nheo mắt lại và nhìn Blaise một lúc. Anh mở miệng rồi ngậm lại nhiều lần trước khi cuối cùng cũng có thể nói thành lời. "Nghe này anh bạn, tao nghĩ mày là một người đàn ông rất, rất hấp dẫn, và nếu tao vô tình làm theo cách đó của mày..."

"Ồ vì lợi ích của Salazar..."

"...có lẽ sẽ là miếng xúc xích đầu tiên mà tao sẵn lòng ăn, nhưng tao đã có chủ rồi..."

"Làm ơn thôi đi," Blaise thở dài, nhắm mắt lại và xoa xoa thái dương. "Tao không có cùng mày và Daphne vào phòng ngủ, Theodore."

"ÔI CẢM ƠN VCL VÌ ĐIỀU ĐÓ!" Theo giả vờ lau mồ hôi tưởng tượng trên trán. "Vậy mày muốn tham gia cùng bọn tao cái gì?"

"Tra tấn Crouch."

Theo nhún vai và cười nham hiểm. "Tao sẽ phải hỏi phu nhân của tao đã, cô ấy là sếp, nhưng tao không hiểu tại sao lại không. Tao cho là càng đông càng vui."

Hermione vừa mới bắt đầu đứng dậy và để họ nói chuyện với nhau thì Blaise ngăn cô lại.

"Hermione," anh khẽ nói. "Tôi có thể nói chuyện thành thật với cô về một chuyện không?"

Cô gật đầu rồi ngồi xuống.

Blaise hắng giọng và chỉnh lại tư thế một chút trước khi nói. Anh ngồi thẳng, chống khuỷu tay lên bàn và nhẹ nhàng chắp tay trước mặt. "Tôi biết rằng tôi đã vô cùng thô lỗ và tồi tệ với cô khi cô lần đầu tiên đến với chúng tôi, và tôi chỉ có thể xin lỗi vì điều đó. Tôi ngu dốt, hẹp hòi và tôi cảm thấy ghê tởm vì đã từng đối xử tệ bạc với cô như vậy, nhưng tôi nghĩ tôi có thể thay mặt cho tất cả mọi người khi tôi nói rằng cô đã trở thành một thành viên trong gia đình."

Hermione nhìn Theo, anh gật đầu đồng ý.

"Tôi biết cô là một cô gái vô cùng dũng cảm và tôi không thể cảm ơn đủ vì những gì cô đã làm cho Astoria. Tôi hiểu và tôi tôn trọng việc cô muốn làm những gì đúng đắn và cần thiết để bảo vệ những người khác, nhưng cô bây giờ cũng là một trong số chúng tôi, và chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô."

Hermione không biết phải nói gì, chỉ nhìn lại anh và chớp mắt rơi nước mắt. Chúa ơi, cô khóc đến phát ốm mất.

"Cô đã làm rất nhiều điều cho chúng tôi, nhưng đối với Draco, cô còn làm được nhiều hơn thế. Đúng như Daphne đã nói, cô đã làm cho nó sống lại, vì vậy làm ơn, vì lợi ích của người anh em của tôi và gia đình này, tôi hỏi cô," Blaise nghiêng người qua bàn, nắm lấy tay Hermione và siết chặt. "Có cách nào cô có thể ở bên cạnh để chứng kiến nó sống cuộc sống mới mà cô đã cho nó không?"

Đôi mắt Hermione chớp chớp và cô nhìn Draco qua cửa sổ. Cô nhìn anh đưa tay vuốt ve đôi má đầy vảy của Narcissa và nói điều gì đó với nó. Nhìn con rồng giận dữ và dụi mõm nó vào ngực Draco. Cô nhìn anh bước dọc theo cơ thể nó và trèo lên lưng nó. Và khi cô nhìn Narcissa bay lên và họ biến mất trong những đám mây, cô có cảm giác như đang chứng kiến tương lai của mình cũng biến mất.

"Không," cô thì thầm. "Không phải ở kiếp này, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ may mắn hơn ở kiếp sau."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com