TruyenHHH.com

Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin

Ngày 16 tháng 12

"Anh thực sự phải bẻ gãy cánh tay của Muggle đó như thế hả?"

"Ừ."

"Và chặt đầu người kia?"

"Ừ."

Bàn tay lạnh lẽo ôm lấy eo cô, tay còn lại vòng qua cổ cô, giữ cô cố định trong khi môi và lưỡi anh chiến đấu với môi cô.

"Còn người lính cuối cùng?" cô hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình gầm gừ, chua chát, nhưng giọng điệu ác ý đã chết đi qua hơi thở của cô. "Giết anh ta có thực sự cần thiết không?"

"Có."

"Em không thể tin được," Hermione thì thầm giữa những nụ hôn. "Anh đã đi quá xa rồi."

"Không, không xa." Anh ép cô vào tường và làm nụ hôn của họ sâu hơn. "Hắn xứng đáng bị thế."

"Không," thêm một nụ hôn nữa. "Không phải." Cô luồn những ngón tay vào tóc anh và kéo chặt cơ thể anh vào người cô, không quan tâm liệu điều đó có làm anh đau hay không, chỉ là cô cần anh gần hơn. "Anh..." hôn, "...có thể..." hôn, "...thả anh ta đi mà."

"Không, anh không thể."

"Có, anh có thể."

"Không, Granger." Anh buông cổ họng cô ra và không nói một lời phóng bùa cắt lên áo choàng Tử thần Thực tử của cô. Anh đưa tay mình vào trong để có thể bóp và xoa một bên ngực cô. "Hắn phải chết."

"Không, không. Anh ta..." Hermione hét lên khi Malfoy kéo môi dưới của cô vào giữa hai hàm răng và cắn xuống. "Á!"

"Sao em không ngừng nói nhảm đi," anh gầm gừ, thả môi cô ra và tấn công vào cổ cô. "Và bắt đầu cởi quần áo của em ra đi chứ."

Cô rên rỉ và đập đầu vào tường khi anh liếm dọc mạch trên cổ cô. Cô cảm thấy chóng mặt, choáng váng và điều đó chẳng liên quan gì đến vết sưng trên đầu cô trong trận chiến.

Ôi Chúa ơi, điều này thật sai lầm. Nửa giờ trước, họ còn ở trên chiến trường. Cô đã ở trong Lời Nguyền Quỷ và phóng Avada nhanh nhất có thể trong khi Malfoy và Narcissa tiêu diệt mọi thứ và mọi người trên đường đi.

Cô thoát ra khỏi lời nguyền ngay khi trận chiến sắp kết thúc, tỉnh táo trở lại khi phần lớn Tử thần Thực tử đã độn thổ và bốn tên lính Muggle dồn cô vào một con hẻm, nhưng thay vì tàn nhẫn rạch cổ họ – giống như cô sẽ làm nếu cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi Lời Nguyền – cô đã cố gắng ép buộc họ 'giả chết' và trốn cho đến khi trận chiến kết thúc.

Nhưng tất nhiên, Malfoy không muốn mạo hiểm như vậy. Anh nhanh chóng giết chết những người lính đó và bắt đầu hét lên với cô rằng hãy cẩn thận hơn.

Cô nói với anh rằng không có nhân chứng nào cả, rằng hầu hết các Tử thần Thực tử đã độn thổ và không có lý do gì để anh giết những người Muggle đó.

Anh nói lại với cô rằng họ đã ký lệnh tử hình ngay lúc bọn họ chĩa súng vào cô rồi.

Khi họ độn thổ trở lại thái ấp của anh, cô đã nói với anh rằng cô không cố gắng thoát ra khỏi Lời Nguyền, rằng điều đó chỉ xảy ra thôi, và anh đã làm cô im lặng bằng cách đẩy cô vào tường và hôn cô.

Và đó chính là lý do dẫn đến đây. Áp sát vào nhau trong phòng ngủ của cô. Bao phủ trong máu và tro bụi của trận chiến, bao phủ trong cái chết nhưng vẫn bám chặt vào nhau như một sợi dây cứu sinh.

Cô quấn một chân quanh eo anh, và không cần cô nói cho anh biết cô muốn gì, Malfoy đã vòng tay dưới đùi cô và bế cô lên. Cô quấn chân còn lại quanh anh và hôn anh nhiều lần khi anh bế cô vào phòng ngủ.

Không bao giờ cắt đứt sự tiếp xúc từ môi cô, anh đặt cô ngồi xuống mép giường và quỳ trước mặt cô, giật chiếc mũ sắt bằng vàng trên đầu cô ra khi anh cắn và hôn lên cổ cô.

"Anh thật độc ác," cô thì thầm, bắt đầu cởi thắt lưng và quần của anh.

"Đúng thế."

"Tàn nhẫn nữa."

"Đúng."

"Anh thậm chí còn không thấy có lỗi, phải không?"

"Anh? Thấy có lỗi?" anh cười khẩy. "Vì đã chặt đầu những người chĩa súng vào em hả? Anh nghĩ em đang nhầm anh với ai khác rồi." Anh ngước nhìn cô khi anh cởi khóa đôi bốt của cô và tuột nó ra khỏi chân cô. "Anh phải làm gì giờ đây," anh hôn vào bên trong đùi cô và thậm chí hôn xuyên qua quần cô, khiến cô rùng mình, "để em khỏa thân bên dưới anh, chỉ mang mỗi đôi bốt này ha?"

Cô dựa lưng vào nệm và chống khuỷu tay lên, quan sát khi anh hôn lên chân cô, hông cô, những phần bụng lộ ra, cho đến tận cổ cô. "Có lẽ nếu anh thể hiện chút lòng trắc ẩn với những người mà anh đã tàn sát một cách không cần thiết ngày hôm nay, em có thể sẽ cân nhắc."

Malfoy ngập ngừng và thở dài đầy kịch tính, phả hơi thở lạnh lẽo của mình vào một bên mặt cô. "Tiếc ghê. Có lẽ để hôm khác vậy."

"Chúa ơi, em ghét anh."

"Ừm?" anh cười khẩy trên làn da cô. "Đừng chỉ nói với anh thế. Chứng minh đi."

Cô nhanh chóng cởi phần trước áo choàng của anh và kéo nó ra. Cô đưa tay vuốt ve cổ và vai anh, làn da của ngực anh lạnh giá như băng trên bàn tay quá nóng của cô. Tay cô trượt quanh lưng anh, và cô kéo anh xuống trên người cô, thích thú với tiếng rên rỉ sắc bén mà anh tạo ra khi cô kéo móng tay xuống lưng anh.

"Cô bé ngoan," anh rít lên.

"Shhhhh," cô ngân nga trong miệng anh. "Bớt nói lại. Cởi nhiều hơn, nhớ không?"

Nói là điều cuối cùng cô nghĩ tới lúc đó. Cô luôn choáng váng sau một trận chiến, luôn căng thẳng và tràn đầy adrenaline, và cảm giác phép thuật đen tối trong huyết quản cô càng khuếch đại điều đó, một lời nhắc nhở về tất cả những lời nguyền hắc ám mà cô đã sử dụng và những mạng sống mà cô đã tước đi. Theo một cách nào đó, cô cảm thấy biết ơn. Thật biết ơn vì cô vẫn cảm thấy những tia lửa ma thuật nhỏ của Voldemort trong cơ thể mình sau ngần ấy tháng, giống như những cục than hồng nhỏ trong ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn bất cứ khi nào cô tức giận hoặc sử dụng những phép thuật hắc ám đặc biệt. Cô đã bắt đầu nghĩ đó như là một kiểu thanh minh cho những điều hắn đã làm. Có chút đau đớn, khó chịu nhưng không hẳn là không đáng có.

Cô có thể giết người vì lợi ích lớn hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ thanh thản.

Tuy nhiên, cô cho rằng thật tốt khi có được Malfoy. Thật tốt khi cô có thể chìm đắm trong cảm giác của bàn tay và cơ thể anh sau những trận chiến và cuộc đột kích, rằng anh đã khiến tâm trí cô không còn nhớ đến những tác động đó cho đến khi chúng trôi qua và cô quên mất chúng.

Anh nắm lấy mép chiếc áo choàng bị rách của cô, nhưng khi anh bắt đầu kéo nó ra, một cơn đau nhói bùng lên trên vai Hermione. Cô rít qua kẽ răng nghiến chặt và né tránh anh.

Trong chốc lát, anh như biến mất. Môi anh rời khỏi cổ cô và sức nặng của anh biến mất khỏi người cô. Cô ngồi dậy và tìm kiếm anh. Anh đang đứng gần nửa căn phòng, giơ tay lên – lòng bàn tay hướng về phía cô – vẻ mặt anh dè dặt và khép kín, nhưng, khi họ đã dần thân thuộc, đôi mắt anh lại lộ rõ.

Anh nghĩ mình đã làm cô đau.

Anh chưa làm vậy, nhưng anh nghĩ mình đã làm vậy, và cảm giác tội lỗi hiện rõ và chảy vào đôi mắt xám của anh như mực trong nước.

Anh đang cố gắng cho cô thấy rằng đó chỉ là một tai nạn, rằng anh không phải là mối đe dọa, nhưng tất cả những gì Hermione có thể tập trung vào là anh trông... không hề nguy hiểm chút nào. Tóc xù hết vì tay của cô, áo choàng rách hoàn toàn ở giữa và có những vết xước từ móng tay của cô, môi hơi sưng tấy ở miệng và cổ đỏ bừng ở một số chỗ là từ vết cắn của cô.

Anh trông dễ tổn thương, không nguy hiểm.

Anh trông đỏ bừng.

Anh trông có vẻ khó chịu.

Anh trông... giống cô. Được cô đánh dấu bằng cả chục cách khác nhau. Gần như từng centimet trên làn da nhợt nhạt của anh lộ ra đều bị cô đánh dấu hoặc chiếm đoạt bằng mọi cách.

Nhưng tại sao cô lại thích điều đó?

Trước đây cô chưa bao giờ coi mình là người có tính chiếm hữu, và tại sao cô lại thấy như thế? Anh không phải của cô. Và cô chắc chắn không coi mình là của anh, nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào anh, nhận ra những dấu vết cô để lại, một phần trong cô mà cô không biết tồn tại gần như rên rỉ vì hài lòng.

"Anh không làm em đau," cô nói trước khi anh kịp có cơ hội hỏi. "Em không sao. Em chỉ hơi đau một chút thôi."

Phải mất một hoặc hai giây, anh mơi buông tay xuống, và thậm chí lâu hơn, anh mới đi lại và nằm lên giường bên cạnh cô. Anh không tin rằng cô vẫn ổn, cô có thể biết được điều đó qua cách ánh mắt anh lướt qua cô, tìm kiếm một vết thương không hề tồn tại ở đó.

"Nghiêm túc đấy, Malfoy. Em ổn. Gần đây em đã làm việc quá sức. Có lẽ em vừa kéo phải thứ gì đó," cô cười yếu ớt. Cô làm động tác lắc vai lần nữa, cố gắng thuyết phục anh rằng cô vẫn ổn, nhưng khi cơn đau nhức nhối lại làm cơ bắp cô đau nhức, cô nhăn mặt, và không thể nào anh không nhận ra điều đó. "Có hàng trăm câu thần chú chữa bệnh và độc dược, nhưng không có một thứ chết tiệt nào dành cho chứng đau cơ và lạm dụng quá mức. Buồn cười lắm phải không? Anh có nghĩ rằng ai đó đã tạo ra một loại thuốc cho điều đó ngay bây giờ không." Cô ôm mặt anh trong tay mình, nhưng ngay khi cô cố gắng kéo miệng anh lại gần và hôn anh lần nữa, anh lại đẩy ra.

Một sự từ chối mạnh mẽ giáng thẳng vào cô như một cái tát vào mặt.

Chết tiệt – anh chưa bao giờ làm điều đó. Cô không biết phải làm sao. Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì nếu anh từ chối cô.

Theo bản năng, cô cố gắng hôn anh lần nữa, cố gắng che đậy những gì vừa xảy ra, phủ một lớp thạch cao lên cảm giác khủng khiếp đã hằn sâu trong bụng cô khi anh lùi lại, nhưng bàn tay anh nhẹ nhàng đan vào tóc cô để giữ cô đúng vị trí.

Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, như thể đang quyết định điều gì đó, rồi anh thở dài và buông cô ra. Anh lại trèo xuống giường và cởi bỏ áo choàng ngoài. Anh quấn chiếc áo choàng sẫm màu của mình quanh vai cô như một tấm chăn, che đi những vết cắt mà anh đã xé.

"Đi với anh," anh nói, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đứng dậy.

Sự bướng bỉnh trong cô trỗi dậy theo bản năng, khiến cô hơi lùi lại và đặt chân xuống đất. "Đi đâu?"

Anh quay lại đối mặt với cô, và một nụ cười thoáng qua đe dọa sẽ phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng của anh. "Em có bao giờ tin tưởng anh được không?"

"Anh đang hỏi em điều đó trong khi bàn tay của anh thực sự dính đầy máu của những người anh đã giết ngày hôm nay ư?"

"Em cũng có kém gì anh," anh nói, chậm rãi nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn vết máu trên chiếc áo choàng rách rưới của cô, và nán lại ở bất cứ thứ gì đang khô trên tóc cô.

Hermione không khỏi trừng mắt nhìn anh.

Malfoy nhắm mắt lại, ngửa đầu lên trần nhà và thở dài thườn thượt. Anh lau máu khỏi áo choàng và da của mình rồi nhướng mày nhìn cô. "Như này có tốt hơn chưa?"

Bị hấp dẫn nhưng không hề thoải mái, cô để anh dẫn cô đi khắp Thái ấp. Một vài bức chân dung kêu lên và rít lên khi họ đi ngang qua chúng, nhưng hầu hết chỉ quay lưng lại hoặc trốn ra khỏi khung hình cho đến khi Malfoy và Hermione ở phía bên kia hành lang.

Anh dẫn cô vào phòng ngủ của anh, và khi họ đã vào trong, anh buông cổ tay cô ra và biến mất sau một cánh cửa khác ở phía xa căn phòng. Hermione nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ xa lạ, và sau vài giây im lặng, cô nghe thấy tiếng mở vòi và tiếng nước bắt đầu chảy ra.

Anh đang làm cái quái gì vậy? Có phải anh định tắm không? Cho cô? Trong phòng của anh?!

Không. Không, đó là một ý tưởng nực cười.

Cô ôm chặt áo choàng của anh quanh mình và nhìn xung quanh trong khi đợi anh quay lại.

Họ chưa bao giờ dành thời gian trong phòng ngủ của anh. Mỗi lần ở bên nhau, họ luôn kết thúc bằng việc làm tình hoặc đánh nhau ở những nơi ít người biết đến – như kho chứa độc dược hoặc trên quầy bếp – hoặc trong phòng ngủ của Hermione. Họ chưa bao giờ dành thời gian trong phòng của anh. Trên thực tế, trong một năm cô sống ở thái ấp này, cô chỉ vào phòng anh một lần, sau tai nạn của Astoria, và hồi đó cô chưa có cơ hội để thực sự nhìn rõ nơi này. Hay xem xét những phần tính cách của Malfoy mà anh đã giấu kín với thế giới bên ngoài.

Lần trước cô không có thời gian để ý đến những tác phẩm nghệ thuật khác nhau treo trên bức tường màu ngọc lục bảo. Không chú ý đến hàng chục bức chân dung phong cảnh, hồ nước và núi non, một số bị đóng băng, một số tràn ngập ánh sáng mặt trời trong khi những bức khác được bao phủ bởi một mảng trăng sao, tất cả từ các nơi khác nhau trên thế giới, tất cả đầy đủ trên bức tường của anh như cửa sổ mở ra một nơi xa xôi nào đó.

Nhìn vào giường của anh, Hermione cho rằng anh ngủ ở phía bên phải – dựa vào chiếc bàn đơn cạnh giường – nhưng lần cuối cùng cô đến đây, cô không chú ý đến những cuốn sách xếp chồng lên nhau đặt trên đó.

Cô nhìn vào nơi anh đã biến mất, và khi cô chắc chắn rằng anh không nhìn cô qua kẽ hở cánh cửa, cô bước tới giường anh và cầm cuốn sách nằm trên cùng của chồng sách lên.

Đó là cuốn sách mà cô biết, Lời Tiên Tri, Viễn Cảnh và ý nghĩa của chúng, viết bởi Malcolm Fitzgerald. Cô nhớ đây là tựa sách nằm trong danh sách nên đọc trong lớp học Tiên tri của giáo sư Trewlaney, nhớ mình đã chế giễu tựa sách đó và cố cưỡng lại ý muốn ném cuốn sách khốn nạn này ra khỏi thư viện như thế nào.

Cô không hiểu tại sao Malfoy lại có một bản sao. Anh đã cố gắng hết sức để nói đi nói lại với Hermione rằng anh nghĩ những viễn cảnh đó là nhảm nhí và thật lãng phí thời gian để cố gắng giải mã ý nghĩa của chúng, vậy mà cái này lại ở đây, trên chiếc bàn cạnh giường ngủ của anh, ở trên cùng của chồng sánh, là cuốn sách nói về những điều đó.

Cô cau mày và cúi xuống để nhìn rõ hơn những tựa sách khác. Có một cuốn sách về cách chăm sóc rồng và cô không ngạc nhiên khi anh đọc cuốn này. Bên dưới đó là một cuốn khác về Phép thuật Hắc ám và lời nguyền cắt, chắc là, do sở thích chặt đầu mọi người trong các trận chiến của anh, điều đó cũng không làm cô ngạc nhiên. Và ở dưới cùng chồng sách đó là... một tập thơ?

Âm thanh giọng nói của Malfoy lẩm bẩm một câu thần chú lửa thu hút sự chú ý của cô, nên cô lặng lẽ bước tới cánh cửa bí ẩn và ló đầu qua.

Đó là phòng tắm riêng của anh. Căn phòng được bao phủ hoàn toàn bằng những viên gạch đen bóng, những viên gạch lát sàn giống hệt nhau từ dưới sàn lên trên tường và trải dài lên trần nhà, khiến nó có cảm giác gần giống như một cái hang. Hầu như không có chút ánh sáng nào, nếu không có vài chục ngọn nến mà anh đặt khắp phòng, cô không chắc mình có thể nhìn thấy gì cả.

Ừm, vậy điều đó giải thích về câu thần chú lửa.

Bên trong có rất ít đồ đạc; chỉ có một bồn rửa lớn bằng đá cẩm thạch màu đen ở phía bên phải của căn phòng, một nhà vệ sinh và một tủ ngăn kéo bằng gỗ màu đen, tất cả nằm trên bức tường đối diện nhưng tất cả đều hướng về phía thứ được cho là đặc điểm chính của căn phòng, chiếc bồn tắm màu đồng lớn mà Malfoy đang quỳ bên cạnh.

Anh đã cởi áo ra và vứt trên sàn. Có vài chai gì đó đặt bên cạnh anh, và cô nhìn anh cầm một chai lên, hơi bị mê hoặc bởi cách các cơ ở ngực và bắp tay anh chuyển động khi anh đổ muối tím vào nước tắm. Sau đó, cô nhìn anh làm điều tương tự với một chai khác, rồi một chai khác.

"Anh đang làm gì thế?"

"Pha chế Liều Thuốc của Tử Thần Sống," anh trả lời mà không ngước lên nhìn cô. "Chứ trông anh đang làm gì, Granger? Đang tắm hả."

"Ừ, em thấy thế mà." Cô đảo mắt. "Nhưng sao anh lại đi tắm?"

"Vì em nói đúng. Chính xác là không có một loại thuốc hay thần chú nào có thể làm dịu đau cơ hoàn toàn, nhưng có những phương thuốc khác có thể giúp ích." Anh cầm nắp của chai thứ tư và cũng là chai cuối cùng, đổ lượng thuốc vào bên trong, khi chất lỏng màu hồng lấp lánh chạm vào mặt nước, một lớp bong bóng mỏng bắt đầu hình thành. "Đây là những loại thuốc mà Astoria đã mua cho anh trong nhiều năm. Anh không chắc chắn về tất cả các thành phần, nhưng chúng giúp anh giảm đau nhức."

Bất chấp không khí nóng và dày đặc hơi nước từ bồn tắm của Malfoy, những viên gạch đá đen dưới chân Hermione vẫn lạnh như băng khi cô bước vào trong. "Anh cũng bị đau cơ à?"

Anh dừng việc đang làm một lúc và ngước lên nhìn cô, như thể anh không biết phải nói gì tiếp theo. Trong mắt anh có chút xanh hơn so với vài phút trước. Những bức tường Bế quan của anh dường như đang sụp đổ, liệu đó có phải là cố ý hay không, Hermione không thể biết được. "Ừ," anh nhẹ nhàng đáp. "Đôi khi ở vai và lưng dưới, nhưng chủ yếu là ở ngực. Có vẻ như vậy," khi anh nói, một tay của anh nhanh chóng – và ngập ngừng – chạm vào vết sẹo khét tiếng trên ngực và vướng vào sợi dây chuyền bạc của anh. "Cứ cho là đôi khi anh nhớ lại khi bị Potter đánh bại ngay cả khi mặc áo."

Anh nói những lời đó một cách thản nhiên, thậm chí còn cười và lắc đầu sau đó, như thể điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng khi anh chuyển sự chú ý trở lại bồn tắm, đôi mắt của Hermione lướt qua vết sẹo khét tiếng, vết sẹo bắt đầu trên ngực anh và lan rộng ra như một vết nứt trên bức tượng đá cẩm thạch, vết sẹo chạy dọc qua vai và quấn quanh xương đòn của anh như dây leo, kéo dài đến tận cổ họng.

Một điều không hoàn hảo đẹp đẽ, vết sứt mẻ trên bộ áo giáp đã chứng tỏ rằng anh gần như không mạnh mẽ và không thể bị phá vỡ như những gì anh muốn người khác nghĩ về mình.

Cô đã đoán rằng anh có chút tự ti về điều đó, nhưng có vẻ như vết sẹo đặc biệt đó chạy sâu vào da hơn một chút.

"Sau chuyện đó, Harry cảm thấy kinh khủng dữ lắm," cô nói, bước thêm một bước vào phòng tắm của anh. "Bồ ấy không hề biết lời nguyền đó có sức mạnh lớn đến thế nào, bồ ấy không bao giờ có ý làm anh bị sẹo như vậy đâu."

Malfoy cười khẩy và đưa tay qua nước để kiểm tra nhiệt độ. "Nó gặp may, thế thôi. Bắt được anh trong một khoảnh khắc yếu đuối. Anh rất muốn thấy nó thử làm lại điều đó ngay bây giờ."

Anh đứng dậy và đưa tay về phía cô. "Lại đây, Granger," anh nói, nghiêng đầu về phía bồn tắm. "Vào đi em."

Một năm trước, ý tưởng làm chuyện này thật lố bịch. Một năm trước – chết tiệt, thậm chí chỉ vài tháng trước – cô đã rất vui khi nghĩ đến việc rạch cổ anh. Một năm trước, Chúa mới biết cô đã không tắm bao lâu vì cô không tin tưởng anh, không muốn cởi trần và nhúng mình vào nước nóng vì cô không muốn để mình dễ bị hại như vậy, và bây giờ, một năm sau khi bị bắt, cô lại ở đây. Trong phòng tắm của chính người đã bắt cô, chuẩn bị cởi áo choàng của anh ra khỏi người cô và đi vào bồn tắm, mà anh đã xả nước cho.

Cô biến ra một dây buộc tóc khi cô bước vài bước cuối cùng về phía anh, và sau khi cô búi tóc lên cao – và rất lộn xộn – trên đỉnh đầu, Malfoy giúp cô cởi quần áo. Anh rất dịu dàng với cô, nhẹ nhàng nhấc chiếc áo choàng ra khỏi vai cô, cởi tay áo ra khỏi cánh tay cô và cẩn thận không mạnh tay hay đánh vào những cơ bắp vốn đã đau nhức của cô, và khi quần áo của cô đã nằm một đống trên sàn, cô bước vào bồn tắm.

Nước nóng nhưng không gây bỏng. Khi cô từ từ ngâm mình trong bong bóng, cô có thể cảm nhận được muối và thuốc anh đã thêm vào, gần như có thể cảm thấy chúng vuốt ve làn da cô và ăn sâu vào cơ bắp cô ngay khi cô chìm xuống nước.

Cô thở dài hài lòng và tựa đầu vào thành bồn. Mí mắt cô chớp chớp khép lại, và cô hít một hơi thật sâu, để mùi hoa oải hương và cam quýt tràn vào mũi.

"Tốt hơn đúng không?"

Hermione ậm ừ đồng tình nhưng không mở mắt.

"Tuyệt. Giờ thì nhường chỗ cho anh với."

Ngay lập tức, nhịp tim của Hermione đập mạnh trong huyết quản. Đôi mắt cô mở to, và cô giật mình ngồi thẳng dậy. "Anh vào với em á?"

Malfoy cười nhẹ, bắt đầu cởi cúc quần. "Chà, đây là phòng tắm của anh, và em cũng đang ngâm mình trong thuốc của anh."

Không phải là bồn tắm không đủ rộng cho cả hai người. Nó rất lớn, lớn hơn nhiều so với cái trong phòng cô và đủ lớn cho hai người – thậm chí có thể là ba người – nhưng nó...

Cô chưa từng tắm chung với đàn ông bao giờ. Cô thậm chí còn không để anh ngủ chung giường vì cô nghĩ nó quá thân mật...

Cô quay đi khi Malfoy cởi quần áo, cố gắng giữ cho má mình không ửng đỏ đoạn nước khuấy động khi anh bước vào trong, cố giữ cho trái tim cô đập đều lúc anh ngồi xuống phía sau cô.

Không quan trọng là cô đã thấy anh khỏa thân cả trăm lần, khoảnh khắc cô cảm thấy mặt trong đùi anh ôm lấy hông cô, tim cô như ngừng đập, và khi anh duỗi đôi chân dài ra để đặt ở hai bên người cô, tim cô đập nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Bồn tắm lớn đến đáng ghét đột nhiên có cảm giác nhỏ bé hơn rất nhiều khi có anh ở cùng.

Lúc đầu cô cảm thấy vô cùng khó xử. Ngoài đôi chân nhợt nhạt của anh ở hai bên cô, cô không thể nhìn thấy anh. Cô vẫn quay lưng lại với anh. Cô không biết phải làm gì. Ngồi như thế nào. Hoặc phải làm gì với đôi tay của mình.

Cô ôm đầu gối vào ngực và nhích người đi, cố gắng tạo ra khoảng cách giữa họ nhiều nhất có thể...

Cô giật mình khi cảm thấy bàn tay lạnh giá của anh vòng qua bờ vai lành lặn của cô.

"Anh định làm gì..."

Anh rất nhẹ nhàng kéo cô về phía sau cho đến khi cô nằm trên ngực anh. Vai cô vẫn chìm trong nước nhưng cằm cô nằm ngay trên mặt nước. "Shhhhhh," anh thì thầm với giọng điệu êm dịu. Bàn tay anh biến mất dưới làn nước và bong bóng rồi dừng lại ở một bên lồng ngực cô, những ngón tay anh duỗi dọc xuống bụng cô. "Thư giãn và để thuốc phát huy tác dụng kỳ diệu của nó."

"Anh có thể đưa cho em lọ thuốc thư giãn cơ bắp mà. Chúng ta không phải trải qua việc hỗn loạn này."

"Có thể," anh thì thầm vào tóc cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. "Nhưng nếu vậy anh sẽ không thấy được phản ứng của em khi anh làm việc này."

Bàn tay đặt trên bụng cô biến mất. Cô cảm thấy có thứ gì đó chuyển động bên cạnh đùi mình, Malfoy thì thầm điều gì đó, và một giây sau, nước bắt đầu thay đổi. Dường như mặt nước bên dưới đã trở thành hình ảnh phản chiếu của bầu trời đêm. Đột nhiên dưới nước xuất hiện hàng trăm đốm sáng nhỏ, giống như hàng chục con đom đóm nhỏ đang nhảy múa trong bồn tắm, ánh sáng của chúng chiếu qua những khe hở nhỏ trên bong bóng.

"Ôi trời..." giọng cô nhỏ dần khi cô nhìn ánh đèn nhấp nháy và lắc lư. "Làm sao anh..."

"Đó là thứ gì đó trong thành phần của lọ thuốc màu hồng," anh nói. "Chúng không có hại nhưng chúng hòa tan vào cơ bắp của em và loại bỏ sự căng cơ."

Và chắc chắn là thế, từng ánh sáng nhỏ đã làm được điều đó. Hermione quan sát, thích thú khi ánh sáng bơi lội và nhảy múa xung quanh, rồi từng cái một, chìm vào một vùng da và biến mất, sau đó các đặc tính chữa lành thực sự phát huy tác dụng. Trong vòng vài phút, cô cảm thấy được hồi sinh, giống như cô đã được mát-xa sâu khắp cơ thể. Cô vẫn còn hơi đau ở vài chỗ, nhưng cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Họ ngồi như vậy một lúc, chỉ nhìn ánh đèn, để đặc tính chữa lành của thuốc thấm vào cơ bắp. Thỉnh thoảng, Malfoy lại từ từ vuốt cánh tay của cô hoặc nghịch nghịch những sợi tóc đang cố thoát khỏi dây buộc, vu vơ xoắn và gỡ những lọn tóc quanh ngón trỏ của anh.

Thật yên bình khi được ở bên anh như thế này, được dành thời gian bên anh khi họ không còn cãi nhau nữa. Cô dám để mình nghĩ đến việc mình thích đến mức nào, được vòng tay rắn chắc của anh ôm lấy cô, được cảm nhận lồng ngực anh áp vào lưng cô và cảm thấy... được bảo vệ? Mãn nguyện?

Họ không nói gì nhiều với nhau, nhưng cuối cùng cô cảm thấy môi anh áp vào vành tai cô và nghe thấy anh thì thầm. "Đang nghĩ gì à, bé con?"

Cô miễn cưỡng ngồi dậy và xoay người trong nước để đối mặt với anh. "Em có thể nói một chuyện với anh không?"

Malfoy nhướng mày khi cô lùi lại và dựa vào phía đối diện của bồn tắm, chân họ vẫn đặt dọc nhau nhưng giờ là đặt theo hướng ngược lại. "Em có thể nói với anh bất cứ điều gì em muốn, nhưng trừ khi em định che ngực mình lại, anh không thể hứa là mình sẽ lắng nghe."

Hermione hất nước vào anh trước khi cô xếp lại một ít bong bóng để che mình. "Anh đúng là tên khốn."

"Anh là đàn ông mà và em lại có bộ ngực đẹp nhất – và gây mất tập trung nhất mà anh từng thấy," anh nhếch mép cười. "Đó không phải lỗi của anh, mà là sinh lý cơ bản."

"Chà, ngực của em được che lại rồi, điều đó có nghĩa là bây giờ chúng ta có thể cư xử như người lớn phải không?"

Malfoy mỉm cười và nghiêng người về phía trước, đưa tay ra, nhưng cô gạt nó đi trước khi nó chạm vào ngực cô. Anh khẽ cười và vai anh rung lên. "Được rồi, anh xin lỗi. Anh xóa nó ra khỏi hệ thống liền đây. Vậy tiếp tục nào. Em muốn nói chuyện gì với anh?"

Hermione gật đầu và hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng sẵn sàng nói về điều đã đeo bám họ trong nhiều tháng. Đó là một cuộc thảo luận mà họ cần phải có, nhưng cô không biết nó sẽ diễn ra như thế nào. "Tất cả những tháng trước, khi chúng ta đang đàm phán các điều khoản với Hội."

"Ừ?"

"Anh đã đấu tranh để được ân xá cho Astoria, Theo và Blaise," cô bắt đầu, lơ đãng lướt ngón tay qua làn nước ấm bên cạnh. "Anh đã nói rằng vấn đề này không cần phải thảo luận và nếu ít nhất họ không đồng ý xem xét nó, thì anh sẽ không giúp đỡ..."

"Đúng."

"Nhưng Kingsley chưa bao giờ hứa với anh rằng anh sẽ được ân xá."

Malfoy cười khẩy với cô. "Em bắt bài anh rồi hả?"

"Tất nhiên rồi. Chú ấy cũng chưa bao giờ hứa với em điều đó. Dù sao thì cũng không rõ ràng."

Malfoy lại cười khẩy và dựa lưng vào thành bồn tắm. Anh duỗi hai tay ra và đặt chúng vào hai bên, sau đó anh nhắm mắt lại và ngửa cằm lên trần nhà, một hình ảnh thoải mái và mãn nguyện. "Em là Cô Gái Vàng chết tiệt, Granger. Khi mọi chuyện kết thúc, nếu Kingsley không tha thứ cho em thì Potter để chưng hả."

"Nhưng em đã giết..."

Thậm chí không thèm nhìn cô, anh giơ tay lên và dừng câu nói của cô lại. "Em đã giết bạn bè của mình vì anh đặt em dưới Lời Nguyền. Em giết vì anh đã bắt em làm thế. Đó là lỗi của anh. Bất kỳ vết máu nào đổ lên tay em trong lúc em ở đây đều nằm trên tay của anh, không phải của em."

"Có thể, nhưng vẫn còn có tòa án công luận."

Anh vẫn không nhìn cô, nhưng giữa lông mày anh hiện lên một nếp nhăn sâu. "Công luận gì? Em đúng nghĩa là một tù nhân chiến tranh. Anh đã bắt cóc em..."

"Đúng nhưng..."

"...đã lấy đi phép thuật và đũa phép của em..."

"Em biết..."

"...nhốt em lại và lục soát ký ức của em trong nhiều tháng trời trong khi anh cài Lời Nguyền vào đầu em..."

"Em biết, nhưng..."

"...và sau đó anh buộc em phải giết người," Malfoy kết thúc, vẫn nhìn lên trần nhà và giọng nói bắt đầu chuyển sang giọng gầm gừ quen thuộc. "Nếu Kingsley không thấy điều đó, Potter sẽ thấy. Tin anh đi, khi tất cả chuyện này kết thúc và Voldemort chết, em có khả năng làm bất cứ việc gì mà em muốn. Em sẽ được tôn vinh như chính con người anh hùng của em. Họ sẽ viết những bài hát về em và chào mời em rất nhiều ưu đãi về sách mà em sẽ không biết phải chọn cái nào. Những năm đầu sẽ rất bận rộn, nhưng rồi cuối cùng, khi mọi thứ lắng xuống, em sẽ có tên khốn nào đó, có vài đứa con, sống hạnh phúc mãi mãi, và mọi thứ sẽ là cầu vồng, những nụ cười và tất cả những điều nhảm nhí đáng yêu khác xảy ra ở phần kết của cuốn tiểu thuyết hay."

Có lẽ đó là sự thật. Mối quan hệ của cô với Harry có thể đã căng thẳng trước khi cô bị bắt, nhưng anh ấy không đời nào để chuyện gì xảy ra với cô. Không bao giờ. Bất kể cô đã làm gì hay cô đã giết ai, anh ấy luôn nhìn thấy điều tốt nhất ở cô. Anh ấy sẽ bảo đảm mọi điều cho cô. Nói với mọi người và bất kỳ ai chịu lắng nghe rằng đó không phải lỗi của cô và cô đã bị buộc phải làm tất cả những điều tồi tệ mà mình đã làm.

Anh ấy sẽ nói với mọi người rằng... rằng Malfoy đã ép cô làm những điều đó.

"Nhưng điều đó sẽ dẫn anh đến đâu?"

Bây giờ, chuyện đó dường như đã thu hút sự chú ý của anh. Anh mở mắt ra và cúi xuống nhìn cô lần nữa. "Anh thì sao?"

"Trong khi Blaise và Astoria được sống hạnh phúc mãi mãi vì ân xá mà anh đã đấu tranh, còn Theo thì được tự do và Merlin mới biết anh ấy sẽ làm gì với sự tự do đó, còn anh sẽ làm gì?"

"Đó thực sự không phải là việc của em. Phải không?"

"Vì không có cách nào để hủy kết nối giữa chúng ta và do đó cuộc sống của em sẽ gắn liền với anh cho đến ngày anh chết, em sẽ nói là có đó, Draco, thực ra đó là việc của em."

Khi cô nhắc đến tên riêng của anh, Malfoy nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười, làm lộ ra lúm đồng tiền mà anh hiếm khi để lộ.

"Sao vậy?" Hermione hỏi.

"Em nên làm thế thường xuyên hơn."

"Đừng đổi chủ đề nữa..."

"Anh thích em gọi anh là Draco."

Cô đảo mắt và dùng chân mình huých chân anh dưới nước. "Em biết anh thích rồi."

"Nếu biết anh thích thì tại sao em không gọi thế thường xuyên hơn?"

Hermione nhếch mép cười và nghiêng đầu sang một bên, bắt chước anh. "Vì em biết anh thích, Malfoy."

Cô ghét phải thừa nhận rằng cô thích khi anh đối xử với cô như thế này. Thư giãn. Toại nguyện. Một phần trong cô thậm chí còn nghĩ rằng trông anh có thể sẽ hạnh phúc.

"Tại sao anh không muốn nói về những gì anh sẽ làm sau chiến tranh?" cô hỏi.

"Bởi vì anh thấy không để làm gì cả."

"Tại sao không?"

"Vì không để làm gì."

"Nhưng tại sao?" cô nhấn mạnh vào.

"Sao em không cho anh ngủ trên giường em?"

Hermione tái mặt. Mũi cô nhăn lại. "Cái đó không phải... chúng ta không nói về chuyện đó, chúng ta đang nói về anh mà."

"Ồ, anh hiểu rồi. Em có thể hỏi anh những câu hỏi mà anh không thấy thoải mái khi trả lời, nhưng không, nếu anh hỏi em điều tương tự thì đó chỉ là vượt quá giới hạn thôi."

Cô phải thừa nhận, anh nói đúng. Cô không thể mong đợi anh tiết lộ điều gì đó quá riêng tư mà ít nhất cô cũng không sẵn lòng làm thế.

"Vậy," cô bắt đầu. "Anh đề xuất chúng ta nên làm gì về việc đó?"

Một nụ cười ranh mãnh kéo dài trên khuôn mặt anh. "Chúng ta thương lượng nhé?"

"Thương lượng?"

"Ừ. Nếu anh hứa không nói dối em thì em có hứa sẽ thành thật với anh không?"

Cô không thể không mỉm cười lại với anh. "Được thôi," cô đồng ý, vứt bỏ sự thận trọng, thỏa thuận với quỷ dữ và tất cả những ẩn dụ sáo rỗng khác. "Nhưng chỉ khi em được hỏi câu hỏi đầu tiên."

Malfoy gật đầu và gõ ngón tay lên nắp bồn tắm. "Chốt đơn."

"Tại sao tối nay anh lại làm chuyện này?"

Miệng anh giật giật. "Em phải nói cụ thể hơn một chút."

"Việc này nè," cô nói, chỉ vào bồn tắm, chỉ vào anh. "Muối. Những ngọn nến. Tại sao anh lại làm việc này?"

Cô đã mong đợi anh sẽ đưa ra một nhận xét luẩn quẩn, trêu chọc cô về việc muốn có một cái cớ để bắt cô khỏa thân hay gì đó tương tự, vì vậy khi anh đáp, cô đã bị sốc bởi sự trung thực trong giọng điệu của anh đến nỗi cô gần như nghẹn ngào vì không khí loãng.

"Vì anh muốn dành thời gian với em."

Là nó. Sự thật trung thực. Không hề có sự dối trá trong giọng nói hay bí mật trong đôi mắt gần như xanh biếc của anh. Anh thực sự đã làm thế.

"Tại sao?"

Anh nhún vai và nhìn xuống mặt nước lần nữa, bắt đầu vẽ những họa tiết ngẫu nhiên lên vài bong bóng còn sót lại. "Có lẽ anh chỉ muốn biết sẽ thế nào nếu dành thời gian bên em khi chúng ta không cãi nhau hay làm tình." Đôi mắt anh liếc nhìn lại cô và cái nhìn chằm chằm của anh – cái mãnh liệt đó – chết tiệt, nó khiến cô khép đùi lại. "Có lẽ, anh muốn xem liệu có điều gì nữa giữa chúng ta không."

"Thế có không?"

"À, à, à." Anh ngăn cô lại bằng cách vẫy ngón trỏ với cô "Anh sẽ không trả lời một câu hỏi nào nữa của em cho đến khi em trả lời một câu hỏi của anh. Nếu con chồn đó nhanh tay hơn trong cuộc hẹn đầu tiên và nó độn thổ đưa em về căn cứ nào đó của Hội, liệu em có quay lại với anh không?"

Quay lại với anh.

Không quay lại ngôi nhà này, hay quay lại cuộc nổi loạn mà họ đã âm mưu suốt sáu tháng nay.

Quay lại với anh.

"Có," cô trả lời, thành thật. "Vì nếu em không làm vậy, mưu mẹo sẽ bị lộ và tất cả các anh sẽ bị xử tử... kể cả Astoria, và cô ấy không đáng phải chịu điều đó. Không ai trong số các anh phải chịu thế."

"Anh hiểu rồi," anh ậm ừ. "Đó là lý do duy nhất à?"

Nhất thời, cô không biết phải trả lời câu hỏi của anh như thế nào. Cô muốn nói dối, phủ nhận điều đó, nhưng anh đã thành thật với cô, ít nhất cô cũng nợ anh điều tương tự, phải không? "Không, đó không phải là lý do duy nhất."

Malfoy nhướng mày. "Có muốn nói cho anh biết lý do còn lại này là gì không?"

"À, à, à... Ăn miếng trả miếng, nhớ không? Em hỏi anh một câu, sau đó đến lượt anh hỏi em," cô nói, bắt chước anh bằng cách vẫy ngón trỏ về phía anh. "Tại sao anh không muốn nói về dự định của anh sau chiến tranh?"

Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng và băng giá cùng một lúc. Đôi mắt anh rực cháy khi lướt qua các nét trên khuôn mặt cô, má cô, cổ cô – thậm chí cả miệng cô – trước khi cuối cùng quay trở lại mắt cô, và khi anh nói, lời nói của anh khiến cô cứng đờ tại chỗ. "Vì anh nghĩ cả hai chúng ta đều biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, tương lai của anh và của em, sẽ không ở bên nhau. Tương lai của em thì tươi sáng và lấp lánh, còn của anh thì ở một nơi khác... một nơi nào đó tối tăm."

Vì lý do nào đó, lời nói của anh rất sâu sắc. Cắt ngang dây thần kinh của cô như một con dao. Cô không biết tại sao, nhưng cơn đau vang dội, gần như là thật, cô không khỏi thúc giục anh nói thêm.

"Tại sao?" cô hỏi. "Nếu Voldemort bị giết, đó là nhờ có anh. Hội sẽ không có cơ hội lấy được Trường sinh linh giá hoặc tiêu diệt quân đội của Voldemort nếu anh không giúp đỡ. Ai có thể nói rằng anh sẽ không được tôn vinh như một anh hùng chứ?"

Malfoy cười khan và gõ nhẹ chiếc nhẫn vào thành bồn tắm. "Anh có thể tự mình giết Voldemort, và anh sẽ chỉ được biết đến với cái tên Mặt Nạ Quỷ thôi. Anh có thể đứng trước hắn, cầm đũa phép trong tay – mẹ kiếp, không, thậm chí còn có một khẩu súng Muggle trong tay nữa – bóp cò và kết liễu cuộc đời chó chết của hắn, và tất cả những gì mà bất cứ ai có thể nói về anh là 'Mày có nhớ lần anh ta cố giết cụ Dumbledore không?' Hoặc, 'Có nhớ lần anh ta thiêu sống người này người kia không? Hay chặt đầu người này người kia không?'"

Hermione mở miệng định nói, nhưng Malfoy không dừng lại.

"Anh làm gì không quan trọng nữa Granger. Anh đáng bị nguyền rủa. Mọi người chỉ coi anh như một con quái vật, và đó là lỗi của anh, anh đã giúp họ vẽ bức tranh đó, gần như tự tay đưa cho họ bút vẽ. Tất cả những gì mà bất cứ ai cũng sẽ thấy trong đó là cặp sừng quỷ, và họ có quyền làm vậy."

"Em thì không." Cô nghĩ cô sẽ hối hận vì lời thú nhận của mình, nghĩ rằng cô muốn tóm lấy từng chữ và nhét chúng trở lại cổ họng ngay khi cô nói ra, nhưng cô lại không thấy thế.

Thay vào đó, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Giống như việc trút được nó ra khỏi ngực cô là một sự nhẹ nhõm.

Trần truồng, với kẻ thù của cô, không có gì ngoài làn nước trong vắt giữa họ, họ ngang hàng với nhau. Cả hai đều có khả năng giết người kia như nhau, nhưng cũng dễ bị thương như nhau. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể thành thật. Mở lòng với anh theo cách có cảm giác thân mật hơn là để anh ở giữa hai chân cô.

Đôi mắt của Malfoy bỏng rát. "Gì cơ?"

"Em không nhìn thấy cặp sừng khi nhìn anh," Hermione thở ra. "Nó vẫn ở đó. Em vẫn có thể nhìn thấy nó, nhưng nó không còn là tất cả những gì em thấy nữa. Anh đã làm những điều khủng khiếp, đúng vậy, nhưng cũng có rất nhiều điều tốt đẹp ở anh."

Đó là sự thật, sự thật mà không ai khác biết được. Kingsley sẽ không nhìn thấy điều đó, Ron cũng vậy, nhưng Malfoy đã hy sinh và mất mát quá nhiều kể từ khi cuộc chiến này bắt đầu, và anh đang có nguy cơ mất đi những gì ít ỏi còn lại để giúp đỡ họ.

Đúng, anh làm điều đó để bảo vệ gia đình mình – anh không hoàn toàn vị tha – nhưng anh vẫn giúp đỡ. Sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để giữ cho họ được an toàn, tự mình giết Voldemort hoặc cố gắng chết. Và trong sáu tháng qua, anh đã gây ra nhiều thiệt hại cho hàng ngũ của Voldemort hơn là Hội đã gây ra trong mười năm nay.

Bàn tay cô lơ đãng đặt lên vai mình, nơi từng đau nhức nhưng giờ lại cảm thấy tươi mát và không còn đau nữa.

Không ai có thể tin rằng anh có thể tốt bụng hay dịu dàng. Không ai có thể tin được loại người như anh, vì tất cả những gì họ nhìn thấy là người mà anh muốn họ gặp; Mặt Nạ Quỷ tàn nhẫn, khát máu. Kẻ đã đánh sập vô số căn cứ của Hội và có số lượng tiêu diệt lên tới hàng nghìn. Người mà mọi người đều sợ hãi và quá sợ hãi để thách thức vì sợ anh có thể trả đũa.

Anh có lòng trắc ẩn bên trong, anh có trái tim, anh chỉ là đang khoá chặt nó lại, gần như bóp nghẹt nó bằng những bức tường băng giá.

"Khi chiến tranh kết thúc, mạng sống của anh vẫn sẽ gắn liền với mạng sống của em," cô nói. "Không quan trọng anh đã làm gì, Kingsley không thể xử tử anh nếu không giết em, và như anh đã nói, Harry sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em."

"Anh sẽ không đến Azkaban," anh lạnh lùng nói. "Anh sẽ không mục rữa trong tù suốt những ngày còn lại đâu. Anh sẽ không làm vậy."

Không, anh không đáng bị nhốt trong tù, và anh sẽ không bị thế, cô đảm bảo điều đó.

"Vậy anh sẽ làm gì? Tiếp tục chạy trốn à?"

Nụ cười nhếch mép của anh dần chuyển thành nụ cười. "Có lẽ... Potter hay bất kỳ ai khác sẽ không thể ngăn cản anh."

"Em sẽ tha thứ cho anh, Draco, em hứa," cô nói. "Sau tất cả những gì anh đã làm, anh xứng đáng được tự do."

"Rồi chúng ta sẽ thấy thôi," anh nhếch mép. "Nhưng anh sẽ không nuôi hy vọng đâu. Được rồi tiếp tục đến lượt em, Granger, ở một kiếp sống khác, ở vùng đất tưởng tượng mà em đã tạo ra nơi chúng ta giành chiến thắng, Kingsley không nuốt lời, và tất cả mọi người – kể cả anh – được ân xá một cách kỳ diệu và thế giới chỉ toàn cầu vồng và những trái tim yêu thương, em sẽ làm gì?"

"Ở một kiếp sống khác," Hermione nói, đùa giỡn với câu nói đùa của anh. "Em sẽ... ờ thì, em không biết. Trước khi chuyện này xảy ra, em luôn nghĩ mình sẽ làm việc cho Bộ, nhưng bây giờ em..."

Giờ đây, ý nghĩ phải ngồi cùng một chiếc bàn ngày này qua ngày khác, nộp báo cáo và ký các tài liệu, được trả tiền để đọc và nghiên cứu nó... nó không còn hấp dẫn cô như khi còn trẻ. Sau khi nhìn thấy quá nhiều cái chết, cô muốn sống. Muốn làm mọi việc, không lặp lại những động tác giống nhau ngày này qua ngày khác cho đến khi chết.

"Anh sẽ đi du lịch," anh đột nhiên nói, làm chệch hướng dòng suy nghĩ của cô.

"Du lịch?" cô hỏi, nước vẫn còn ấm quanh cô. "Anh sẽ đi đâu?"

"Đi khắp nơi. Anh có thể nhìn thấy mọi thứ. Anh sẽ làm mọi thứ. Sống trọn vẹn cuộc đời còn lại của mình."

Đột nhiên, tâm trí cô quay lại với những bức tranh trên tường của anh. Phong cảnh. Hồ nước. Những ngọn núi. Có lẽ những bức tranh trên tường của anh không chỉ là những bức tranh. Có lẽ chúng giống những cánh cửa sổ hơn, những cánh cửa dẫn vào một cuộc sống khác, một cuộc đời khác mà anh ước mình có được, những nơi anh muốn đến nhưng không nghĩ mình sẽ được nhìn thấy.

"Em có thể đi cùng anh."

Hermione cười khẩy và té nước vào anh lần nữa. "Đi cùng anh? Anh mất trí rồi hả?"

"Chuyện đó nghe tệ lắm, phải không? Anh và em. Chỉ có hai ta. Cùng nhau đi khắp thế giới. Chiến đấu và xoạc ở mọi quốc gia cho đến khi chúng ta già và bạc đầu. Cảm giác hồi hộp đó sẽ làm chúng ta trẻ ra nhiều năm."

"Chúng ta sẽ không già đi và bạc đầu... chỉ mất vài năm thôi là chúng ta đã giết nhau rồi."

"Có lẽ." Anh nghiêng người lại gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa họ, và mọi thứ trong Hermione không khỏi rùng mình khi bàn tay lạnh giá của anh tìm đến đầu gối cô, và từ từ lướt lên từ chân lên đến hông cô. "Nhưng hãy nghĩ đến niềm vui mà chúng ta sẽ có xem."

Cô lắc đầu cười, tuy hất tay anh ra nhưng cô cũng không khỏi mỉm cười với anh. "Ở một kiếp sống khác, em nghĩ em sẽ thích điều đó."

"Một kiếp sống khác." Anh mỉm cười khi tựa lưng vào bồn tắm "Ừ, có lẽ là thế, ở một kiếp sống khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com