TruyenHHH.com

Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin

TW; có mô tả cảnh tra tấn


Ngày 5 tháng 12

Nhà thờ mới mà Chúa tể Hắc ám cử Draco đến điều tra cũng giống như các nhà thờ khác mà anh đã lục soát.

Những cánh cửa gỗ lớn được khắc kí tự tôn giáo trên khung cửa. Những cửa sổ kính bị vỡ và mạng nhện dày đặc bám trên các hàng ghế và giữa các lối đi. Cùng đống đổ nát từ mái nhà bị sập và những cuốn kinh thánh rách nát nằm rải rác đầy sàn nhà.

Khi Voldemort cảm thấy sức mạnh quân đội của hắn đang cạn kiệt – và khi Hội bắt đầu lấy lại một phần sức mạnh mà họ đã mất từ thời kì đầu cuộc chiến – hắn bắt đầu bấu víu vào đống rơm. Hiện giờ, hắn đang bám vào những hy vọng của những kẻ ngu ngốc và những lời tiên tri cũ, tin chắc rằng viễn cảnh của Blaise chứa đựng câu trả lời và có thể có điều gì đó trong các nhà thờ có thể đảo ngược tình thế có lợi cho hắn.

Mặc dù Draco cho rằng ý tưởng đó rất lố bịch nhưng Hội lại không nghĩ vậy. Họ sẽ không tiết lộ ai, nhưng một trong những Nhà Tiên Tri của họ cũng đã nhìn thấy viễn cảnh tương tự như Blaise; một dãy nhà thờ, một khẩu súng, một bó hoa hồng, một tấm bia mộ và một trái tim đập sáu lần trước khi ngừng hẳn.

Chính tầm nhìn này đã thúc đẩy Hội bắt đầu lục soát các nhà thờ trên khắp đất nước, và đó chính là lý do mà sau đó khi Draco, Theo và Blaise lục soát những nhà thờ giống nhau, họ thấy chúng trống rỗng – hoặc các Linh Mục sợ hãi không chịu rời khỏi đền thờ và được giao cho cái Tắt Sáng để giúp ẩn náu khi phe đối lập đến tìm kiếm.

Vì những điểm tương đồng trong viễn cảnh của Blaise và của Hội rất giống nhau, nên cả hai bên đều cảm thấy có lợi khi tiếp tục lục soát các nhà thờ để đề phòng xem lý thuyết này có đúng hay không, và nếu họ tìm thấy bất cứ điều gì, Draco đã đồng ý giao nó cho Hội. Ra lệnh và nói dối Voldemort, tiếp tục củng cố liên minh của họ trong khi chủ nhân của anh ngày càng rơi vào tuyệt vọng. Một mũi tên trúng hai đích.

Nhà thờ đặc biệt này – nằm ở đâu đó gần Trung tâm Thành phố Nottingham – dường như đã bị bỏ hoang vội vàng hơn nhiều so với những nhà thờ khác. Các linh mục đã để lại những cây thánh giá – có lẽ họ quá sợ hãi khi chạy trốn khỏi bất cứ thứ gì đã xua đuổi họ nên không thể mang chúng theo.

Hoặc họ biết rằng chúng không thể bảo vệ họ trước những phù thủy hắc ám đến gõ cửa nhà họ.

"Trời mẹ ơi," Theo càu nhàu một lúc sau khi mở cửa nhà thờ – lại đến muộn và nồng nặc mùi rượu whisky. "Sao cổ cũng ở đây?"

Qua khóe mắt, Draco nhìn thấy mũi Hermione nhăn lại vì tức giận. Môi cô hơi cong lên và cô siết chặt tay thành nắm đấm.

"Chúa tể Hắc ám muốn nhà thờ này được khám xét kỹ lưỡng," Draco nói. "Giống như hắn muốn ở mấy chỗ khác, và bốn cặp mắt vẫn tốt hơn ba."

Theo cười khẩy lớn tiếng, rõ ràng là đang cố gắng khơi gợi phản ứng từ ai đó, có lẽ là Granger. "Ồ, xin lỗi, nhưng mà tụi mình lại đổi phe nữa à? Tụi mình quay lại phục vụ Voldemort hả? Bữa nay có quá nhiều hoạt động gián điệp đang diễn ra, thật khó để theo dõi xem ai ở phe nào."

Draco nhếch mép cười và lịch sự chắp tay sau lưng, nhìn xuống Theo khi nói. Anh không cắn câu. Anh biết Theo sẽ càng bực mình hơn nếu anh không phản ứng gì. "Tao biết mày có kích thước bộ não và khả năng tập trung của cá vàng, nhưng thử suy nghĩ kỹ xem, Theodore."

Sự khó chịu thoáng qua trên mặt Theo. Anh ta mím môi thành một đường mỏng, lông mày nhăn lại thành vẻ cau có.

"Nếu Voldemort đúng và có thứ gì đó trong những nhà thờ này có thể giúp hắn giành chiến thắng trong cuộc chiến, thì chúng ta tuyệt đối không muốn hắn tìm thấy thứ đó," Draco nói chậm rãi, nhẹ nhàng, nói như thể Theo là một đứa trẻ. "Đúng chưa?"

Theo chậm rãi gật đầu, cằm cụp xuống.

"Còn mày, tao và Blaise," anh tiếp tục, chỉ tay vào từng người – những người đã ở nhà thờ này được hai giờ và đang điên cuồng lục lọi các kệ để tìm ra thứ gì đó thú vị. "Là những phù thuỷ thuần chủng được nuôi dưỡng trong những gia đình thuần chủng. Chúng ta không biết gì về Muggle và các vị thần cũng như nơi thờ phụng của họ. Còn nghe tao nói không?"

Một lần nữa, Theo lại gật đầu, càng lúc càng bực mình hơn.

"Nhưng Granger lớn lên trong thế giới Muggle. Ba mẹ cổ có thể không theo đạo, nhưng cổ biết nhiều về những thứ này hơn chúng ta, nên nếu có điều gì khác thường ở đây, cổ có nhiều khả năng sẽ nhận ra hơn chúng ta. Phải không?"

Theo nghiến răng cáu kỉnh. Đôi mắt anh liếc nhìn Granger, rồi đến Malfoy, rồi quay lại nhìn Granger một lúc trước khi anh cười khẩy và nhún vai. "Bồ tèo à, nếu mày không thể đứng cách xa cổ hơn năm bước chân thì cứ nói vậy đi cho rồi," anh ta nói, cười toe toét. "Mày không cần phải bịa ra một lý do xàm xí nào cả. Cứ đi và hú hí với cổ ở phía sau hay gì đó đi. Bọn tao sẽ đợi."

"Tao không có bịa. Granger biết cổ đang tìm cái gì và cổ cũng có động lực muốn giết Voldemort như tụi mình."

Theo đảo mắt và bước về phía chiếc bát bạc gần lối vào. "Ô kê con dê. Tạm cho là vậy đi." Anh ta ngó tới cái bát, nhưng khi nhìn thấy nước bên trong bẩn và đầy những mảnh vụn từ trần nhà rơi xuống, anh ta nhăn mặt và lùi lại. "Nhưng nếu những Tử thần Thực tử khác đến và thấy cổ không ở trong Lời Nguyền Quỷ – hoặc trong bộ đồng phục của cổ – thì đừng đến khóc với tao đấy."

"Nếu bất kỳ ai khác xuất hiện, Narcissa sẽ cảnh báo chúng ta và Granger có thể độn thổ về nhà trước khi chúng nhìn thấy cổ. Hay mày không để ý thấy con rồng đen khổng lồ đang đứng canh gác bên ngoài nhà thờ?"

"Vâng, vâng, tôi từng nghe bài ca đó rồi. Con thằn lằn đáng sợ ở bên ngoài. Sẽ nướng thịt và ăn thịt bất cứ ai không phải là ngài hay Granger. Tôi đã nhận được thông điệp, to và rõ, thưa đội trưởng."

Dù đi nửa bước, nửa nhảy vào nhà thờ nhưng Theo vẫn không chịu bỏ thái độ cáu kỉnh. Sau khi lật qua các cuốn kinh thánh mà không tìm thấy gì, anh ta lớn tiếng xé các trang và bất cẩn ném chiếc bìa không qua vai. Anh ta nhảy lò cò qua những mảnh kính vỡ trên sàn và đập vỡ vài cửa sổ còn nguyên vẹn, dường như thích thú với cái nhìn trừng trừng mà Granger ném cho khi anh ta làm vỡ cái cửa sổ cuối cùng.

Tất cả những gì Theo làm đều gây ra phản ứng, giống như một đứa trẻ mới biết đi nổi cơn thịnh nộ vì không ai chú ý đến mình. Anh ta đã không tra tấn hay thực hiện một nhiệm vụ 'đúng đắn' nào trong hơn một tuần. Anh ta cảm thấy buồn chán vì điều đó, và Theo buồn chán là một sinh vật rất dễ thay đổi.

Anh ta không thể ngồi yên. Một người khác có thể đã nhầm lẫn cách Theo gõ tay vào thành ghế gỗ là dấu hiệu của sự buồn chán, nhưng Malfoy biết anh ta làm vậy để ngăn bản thân khỏi cắn móng tay, giấu đi sự lo lắng. Một người khác có thể đã nhầm lẫn cách Theo ngân nga và hát những giai điệu nhỏ kỳ lạ với chính mình như một cách để lấp đầy sự im lặng căng thẳng, nhưng Malfoy biết đó chỉ là để anh ta không thể nghe thấy suy nghĩ của chính mình.

Anh ta luôn làm mấy việc đó. Malfoy biết anh ta đủ rõ để nhận ra. Thói quen mạnh đến mức gần như nghiện. Anh ta muốn một nạn nhân khác. Một tâm hồn tội nghiệp mà anh ta có thể xé ra, đập nát, chảy máu và chiếm lấy. Trở thành con quái vật của người khác chỉ để anh ta không phải đối mặt với những con quái vật trong đầu mình.

Vì vậy, không thể chạm tay vào bất kỳ ai nên Theo muốn mọi người phải cảnh giác. Muốn tất cả họ kích động và nhảy lên khi có tiếng động nhỏ nhất, chỉ với hy vọng rằng họ có thể phản ứng thái quá, chửi bới, gây gổ với nhau và mang lại cho anh ta một nguồn giải trí trong vài phút.

Malfoy đã đủ thích nghi để phớt lờ những trò hề của Theo. Và ngoài cái nhìn lườm lườm hay chửi rủa kỳ quặc, Granger có vẻ khá ổn, nhưng người duy nhất có thể phớt lờ anh ta hoàn toàn, là Blaise.

Blaise lục soát nhà thờ một cách nhanh chóng, tao nhã nhưng hiệu quả, kiểm tra và lập danh mục mọi thứ anh ta tìm thấy trước khi chuyển sang việc tiếp theo. Anh ta hành động như thể Theo thậm chí còn không có ở đó, chỉ đơn giản bước qua những cuốn kinh thánh mà Theo đã phá và phớt lờ mọi nỗ lực của Theo là thu hút sự chú ý của Blaise.

Trong đầu Blaise có nhiều điều cấp bách hơn nhiều so với kẻ tâm thần bên cạnh đang tìm kiếm rắc rối.

Hội có thể coi những viễn cảnh được chia sẻ giữa Blaise và thành viên của họ là một điều tích cực, nhưng Blaise thì không. Trong nhiều tuần kể từ khi họ tiết lộ điều đó, anh bắt đầu hoảng sợ hơn bình thường. Blaise hầu như không ngủ được. Hầu như không ăn. Hầu như không rời khỏi Astoria nếu không thực sự cần thiết.

Bởi vì trong suy nghĩ của anh ta, nếu viễn cảnh đó là đúng thì anh ta chắc chắn rằng viễn cảnh về Astoria cũng đúng. Blaise đã bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng anh sẽ mất cô, rằng cô sẽ bị tước đoạt khỏi anh quá sớm, và bây giờ, anh đã bị tiêu diệt bởi điều đó.

Sau một giờ tìm kiếm, họ không tìm thấy gì, và khi Theo đập vỡ thêm một chân đèn bằng vàng khác – và có lẽ là vô giá – chỉ vì quá buồn chán, Granger dường như đã hết kiên nhẫn.

"Ôi vì lòng nhân từ của..." cô rít lên, đôi mắt thoáng liếc lên từ bục gỗ mà cô đang cúi xuống để trừng mắt nhìn anh ta. "Anh định đập vỡ mọi thứ anh chạm vào hả?!"

Theo huýt sáo và quay gót, và khi đối mặt với Granger, anh nở một nụ cười tự mãn tinh quái, hài lòng vì cuối cùng cũng có người chơi cùng. "Sao cơ, thưa công chúa? Tôi không thể nghe thấy cô nương nói gì vì lời nói đạo đức giả phát ra từ miệng cô."

"Đạo đức giả?" Hermione gắt lên, trong mắt cô có một ngọn lửa đang bùng cháy. "Là sao?"

"Ồ, không có gì," Theo cười khẩy, đi về phía cô. Anh ta dừng lại cách cô vài bước chân và nhặt thứ gì đó dưới sàn lên, một tác phẩm điêu khắc nhỏ bằng đá cẩm thạch hình một người phụ nữ. "Tôi chỉ thấy buồn cười là cô cứ nói đi nói lại về việc cô muốn giết Malfoy như thế nào kể từ khi nó bắt được cô, vậy mà trôi qua một năm nhanh như thế, cô lại mây mưa với nó mỗi đêm..."

"Chuyện đó thì liên quan gì đến nhà thờ?!"

"Không có gì," anh nói khi lật lại bức tượng trên tay. "Đây chỉ là một thế giới buồn cười mà chúng ta đang sống, cô có nghĩ vậy không? Đầy rẫy những tội nhân và những kẻ đạo đức giả thích mắng mỏ tôi chỉ vì tôi hay nghịch ngợm, trong khi họ dành cả ngày để giết bạn bè và cả đêm trên giường với kẻ thù của họ."

Như mọi khi, Granger không phản ứng theo cách anh nghĩ cô sẽ làm. Anh cho rằng cô sẽ cắn lại – và anh cũng sẽ không phản đối việc cô ném một lời nguyền tra tấn vào bạn anh – nhưng thay vào đó, cô giữ bình tĩnh và bắt đầu lật giở cuốn kinh thánh cô tìm thấy trên sàn và phớt lờ Theo.

Ừm, không hoàn toàn, cô không có nhiều bình tĩnh đến thế. Cô vẫn rủa thầm trong khi xem qua các trang.

"Mẹ ơi, cổ chán thật," Theo thở dài. Quay sang Malfoy trong khi ném đi bức tượng nhỏ trong tay. "Không biết mày thấy gì ở cổ, anh bạn à."

Mặc dù lông mày co giật khó chịu nhưng Granger không phản ứng gì.

"Tụi mày có nghĩ cuộc đột kích của Bella hôm nay diễn ra tốt đẹp không?" Theo hỏi to, và khi không có ai trả lời, anh ta tiếp tục. "Tao hy vọng là vậy. Hy vọng ả tóm được vô số con tin. Ít nhất thì hôm nay tao sẽ có được một chút niềm vui."

Rõ ràng là Theo có mục đích. Anh ta đang câu cá, ném cần câu, nói những điều xúc phạm nhất, hy vọng rằng điều gì đó sẽ khiến cô nổi giận và bắt đầu gây sự với anh ta.

"Có ai từng nghe đến phương pháp tra tấn chuột chưa? Chưa hả? Không ai nghe hết ư?"

Vẫn không có gì. Thậm chí không có một chút phản ứng nào.

"Nghe có vẻ bệnnnnh. Cơ bản là lấy một cái lồng chuột, cắt nó làm đôi và gắn nó vào bụng của một người..." anh ta dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bụng dưới để minh họa, "...sau đó đặt một con chuột vào lồng, rồi làm nóng lồng. Mọi người có đoán được điều gì xảy ra tiếp theo không?"

Im lặng.

"Có ai không? Có ai biết không?"

Granger chuyển sang cuốn sách khác.

Blaise ếm bùa phát hiện lên chiếc cốc vàng để xem liệu nó có chứa đựng bí mật nào không.

Malfoy mỉm cười khi thấy Granger bắt đầu lật giở các trang một cách giận dữ hơn, mất kiên nhẫn.

"Để mình kể cho các bạn nghe... khi cái lồng trở nên nóng hơn, con chuột nhỏ sẽ phấn khích và cố gắng trốn thoát. A cô hỏi, để trốn thoát thì nó phải làm gì hả? Chuẩn, cô đoán được rồi, nó đào hang và cắn vào bụng người đó. Nó ăn da và ruột, tiếp tục như thế cho đến khi nó thoát ra phía bên kia. Chẳng phải nhà Weasley đã từng nuôi Pettigrew như một con chuột sao? Sẽ rất buồn cười nếu thấy họ bị giết bởi thú cưng của mình..."

Và đây rồi. Miếng cắn mà Theo đang tìm kiếm.

Granger đóng mạnh cuốn sách lại và đập nó xuống bàn.

"Oooooooooooh," Theo cười khẩy. "Làm thế có khiến tôi sợ không? Cô sẽ làm gì với cuốn sách đó? Đọc cho tôi nghe những điều răn cho đến khi tôi chết vì buồn chán ư?"

"Không, tôi thấy một câu thân chú làm sôi máu não anh nghe có vẻ hay hơn." Mặc dù mũi Granger nhăn lại, nhưng điều đó luôn xảy ra khi cô mất kiên nhẫn, cô mỉm cười tự mãn.

Theo cười toe toét một cách tinh quái, và Malfoy có cảm giác như mình đang đứng ngoài cuộc đùa giỡn giữa hai người.

"Tao sẽ để cổ yên nếu tao là mày, Nott," Malfoy cười khúc khích. "Cổ sẽ cắt bi của mày và gắn lên một cái đinh trước khi mày có thể nói Salazar."

Theo thở hổn hển và đưa tay lên bịt miệng. "Malfoy! Sao mày dám dùng thứ ngôn ngữ tục tĩu đó! Mày đang ở trong nhà của Chúa đó!"

"Nghe người phá huỷ trăm cái nhà thờ nói kìa..."

Một lần nữa, Theo lại thở hổn hển, to hơn lần đầu. "Tao gần như không có làm nhé!"

" ...bôi xấu những cuốn kinh thánh theo mọi cách có thể tưởng tượng được..."

"Nói dối," Theo phản đối, lắc đầu một cách giả trân. "Đồ nói dối trắng trợn..."

"..bắt cóc và đánh đập linh mục mà hắn tìm thấy ở một trong những nhà thờ nói trên."

"Tao chẳng làm gì cả!"

"Có, mày có làm."

"Không, tao không nghĩ vậy. Tao nghĩ tao sẽ nhớ nếu tao có làm."

"Mày tìm thấy ông ta trong một đường hầm dưới lòng đất, đánh ông ta một trận rồi phá nơi đó."

"Nghe chẳng giống tao chút nào cả."

Xuất hiện như thể không biết từ đâu, Blaise đứng đằng sau Theo, với tư thế của một quý ông hoàn hảo, và dùng cuốn kinh thánh đập vào gáy Theo.

"Úi da! Đệt mịa!" Theo rít lên, đưa tay ra sau đầu và cau có với Blaise. "Cái mẹ gì thế mầy?!"

"Mạng sống của Astoria đang bị đe dọa! Mạng sống của em dâu mày!" Blaise gầm gừ. "Mày có thể – một lần trong đời – đặt đùa giỡn và nhu cầu giải trí ích kỷ của mình sang một bên và hành động vì lợi ích tốt nhất của người khác được không?!"

Theo mang nhiều danh hiệu. Kẻ tâm thần. Kẻ lừa gạt. Kẻ tra tấn. Kẻ giết người hàng loạt. Anh ta vô tâm về nhiều mặt, nhưng chưa bao giờ liên quan đến Astoria.

Khi Blaise nói, vẻ mặt Theo tối sầm. Vẻ ngoài của kẻ lừa gạt độc ác biến mất, để lộ ra người anh rể đang sợ hãi bên trong.

"Được rồi. Được rồi... chết tiệt... tao xin lỗi. Vậy, Granger," Theo bắt đầu, cuối cùng cũng sẵn sàng nỗ lực. "Có vẻ như cô là chuyên gia về mấy vụ vớ vẩn ở nhà thờ này..."

Granger thận trọng nhìn Theo trước khi trả lời. "Tôi chưa bao giờ tự nhận mình là chuyên gia..."

"Tôi biết phải bắt chéo tay với nước bẩn trong bát..."

"Nó được gọi là nước thánh, và không được phép gọi nó là bẩn..."

"Nhưng mấy cái chữ thập kỳ lạ này là cái gì vậy?" anh ta hỏi khi nhặt một cây bị gãy một nửa dưới sàn lên và bắt đầu xem xét nó. "Có phải đây là bước đầu và cô phải thực hiện một trong những điều này để tham gia hay gì đó không?"

Malfoy nhìn Granger, còn cô nhìn chằm chằm Theo một lúc. Cô chớp mắt, rõ ràng là bị thu hút bởi sự thay đổi. Anh có thể nói rằng cô không chắc mối quan tâm mới của Theo có phải là thật lòng hay không.

Ánh mắt cô gặp ánh mắt của Malfoy ở phía bên kia nhà thờ, như thể cô đang nhìn anh để kiếm niềm tin.

"Nói đi," Malfoy nhếch mép cười. "Trở thành kẻ khốn nạn không thể chịu đựng được mà tất cả bọn anh đều biết đi. Anh chắc em đã đọc ít nhất chục cuốn sách về chủ đề này."

"Cây thánh giá là... biểu tượng cho con của Chúa Trời chết trên thập tự giá vì tội lỗi của con người," cô ngập ngừng giải thích, quay lại với Theo. "Các nhà thờ treo nó như một biểu tượng cho sự hy sinh của ngài. Nó có nhiệm vụ bảo vệ con người khỏi những linh hồn ác ma và..." Đột nhiên, Granger dừng lại và cắn môi, không biết có nên tiếp tục hay không.

"Khỏi ai nữaaaa?" Theo khích lệ.

Đôi mắt của Granger liếc nhìn Malfoy. "Quỷ."

Chỉ với một từ đó, vẻ mặt nghiêm túc của Theo biến mất, và kẻ hay pha trò quay lại chơi đùa. Anh ta quay người lại đối mặt với Malfoy và duỗi thẳng cánh tay hết mức có thể. Anh ta đẩy cây thánh giá – đang cầm lộn ngược – vào mặt Malfoy và bắt đầu hét lên. "Biến đi, con quỷ hôi hám! Sức mạnh của cây thánh giá này buộc ngươi phải... úi da! Zabini! Tao thề là nếu mày đánh tao một lần nữa bằng cuốn kinh thánh chết tiệt đó, tao sẽ nhét nó vào mông mày!"

Một giờ sau, họ vẫn không tìm thấy gì, và sau một cuộc tranh luận nhỏ, họ quyết định hoàn thành việc rà soát nhà thờ lần cuối trước khi kết thúc và về nhà. Để đẩy nhanh tiến độ, Blaise đề nghị Theo và Granger đi về phía bên trái của tòa nhà trong khi anh và Malfoy nhìn qua phía bên phải và văn phòng phía sau.

Blaise đang có âm mưu gì đó, điều đó quá rõ ràng. Anh ta luôn là kiểu người trầm tính, nhưng khi anh ta không thốt ra được một âm tiết nào sau khi họ lục soát văn phòng suốt mười phút, Malfoy không thể không lên tiếng.

"Dù là gì đi nữa, cứ nói đi, Zabini," Malfoy nói khi kiểm tra các ngăn kéo – một lần nữa – và không tìm thấy gì cả.

Blaise quay lại và nhìn bạn mình một cách sắc bén. "Tao có nói gì đâu."

"Phải. Nhung mày nhất quyết yêu cầu tụi mình hợp tác để tìm bên này, rõ ràng là mày muốn tách tao và Granger, nhưng mày vẫn chưa nói một lời nào với tao kể từ lúc tụi mình vào đây. Rõ ràng là có gì đó không ổn với tâm trí của mày," Malfoy thở dài. Anh lấy điếu thuốc ra khỏi túi và châm lửa. "Vì vậy, dù nó là gì, cứ nói toẹt ra đi. Mau."

"Tao có vài... lo ngại."

Malfoy kiểm tra gầm chiếc bàn gỗ sồi đặt giữa phòng khi anh rít điếu thuốc đầu tiên. "Muốn giải thích chi tiết không?"

"Về Máu Bùn ấy."

Khi nhắc đến Granger, mắt Malfoy ngước lên. "Nói đi."

Hành xử như một quý ông, Blaise đóng cửa lại và phong tỏa căn phòng bằng bùa riêng tư trước khi tiếp tục. "Tao lo ngại rằng tình cảm của mày dành cho cổ đang cản trở khả năng phán đoán của mày trong nhiệm vụ."

"Và lý do của mày khi nghĩ thế là gì?"

Blaise hơi tái mặt, hơi ngạc nhiên. "Mày thậm chí còn không phủ nhận rằng mình có tình cảm với cổ?"

Malfoy ngồi trên bàn và khoanh tay trước ngực. Anh hít một hơi thật sâu, tận hưởng cách khói tràn vào phổi và hy vọng cảm giác nicôtin sẽ lan tỏa trước khi cuộc trò chuyện đau đớn này lên đến đỉnh điểm. Anh cần phải bước đi cẩn thận, Bế quan dựng tường và các quân bài áp sát vào ngực anh.

"Tao thấy phủ nhận cũng chẳng giải quyết được gì cả." Anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng và gõ nhẹ vào phần tro rơi xuống. "Mày và Tori đều tin tao có tình cảm với cổ rồi mà. Tao nghĩ bất cứ điều gì tao nói sẽ thay đổi suy nghĩ của mày, vì vậy cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc nhanh hơn nhiều nếu tao không tranh cãi."

Đôi mắt Blaise sắc bén khi nhìn anh.

Malfoy cố kiềm chế ham muốn vặn chiếc nhẫn trên ngón út của mình. "Vậy," anh khuyến khích khi hút thêm một điếu thuốc nữa. "Cứ nói đi. Tao rất muốn nghe bất kỳ giả thuyết nào mà mày và vợ mày đã nghĩ ra."

"Ừ thì, như ngày hôm nay chẳng hạn," Blaise nói, đưa tay về phía cửa. "Mày đã đưa cổ đến đây khi chúng ta không cần cổ. Mày đã xoạc cổ suốt sáu tháng và mày còn kiếm cớ để dành nhiều thời gian hơn với cổ."

"Ồ đừng nói thế chứ." Malfoy trượt khỏi bàn và bắt đầu kiểm tra căn phòng một lần nữa, quay lưng về phía Blaise. "Ngay cả mày cũng không thể phủ nhận rằng ở đây cổ hữu ích hơn chúng ta rất nhiều."

"Mày đến muộn trong các nhiệm vụ và cuộc gặp với Chúa tể Hắc ám vì mày muốn dành nhiều thời gian hơn cho cổ."

"Tha lỗi cho tao vì đã không muốn rút chym của mình ra khỏi tay cô phù thủy mà tao đang xoạc chỉ để đi ngồi vào bàn với những phù thủy mà tao khinh thường," Malfoy cười khẩy, mắt nhìn xuống, kiểm tra ngăn kéo bàn. "Đã bao nhiêu lần mày trễ cuộc họp trong những năm qua vì bận hôn hít Tori rồi?"

"Mày hờn dỗi khi cổ đá mày ra khỏi giường," Blaise tiếp tục, phớt lờ lời chế nhạo của Malfoy và nói át lời anh. "Mày đã giết vài tên Mặt Nạ Đen vì bọn nó làm hại cổ... mặc dù đó không phải là một phần trong kế hoạch..."

"Không đúng. Không có phần nào trong kế hoạch nói rằng tao không thể giết chúng nó."

"Và tao đã không đếm được số lần cổ thoát ra khỏi Lời Nguyền Quỷ rồi."

Điều đó đúng. Trong năm tháng qua, Granger đã từ thoát khỏi Lời Nguyền Quỷ nhiều lần đến mức Malfoy không thể đếm được.

Chuyện xảy ra ở Birmingham vài tuần trước, khi Cassie Turner suýt bắt được cô, và vài tuần trước đó, khi một người lính Muggle dồn cô vào chân tường. Và lại xảy ra như thế trong một cuộc đột kích ở Leicester, một trận chiến ở Hull, thậm chí có lần cô thoát ra khi cô đã ấn cây đũa phép của mình vào cổ họng một người lính, chỉ còn vài giây nữa là sẽ rạch nó ra.

Mặc dù Malfoy đã nhận ra từng sự thay đổi khi chuyện đó xảy ra, Granger vẫn cố gắng trốn tránh cho đến khi anh có thể tiếp cận cô và đặt cô trở lại dưới lời nguyền trước khi các Tử thần Thực tử khác có cơ hội nhận ra.

"Chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện này?"

"Lời Nguyền Quỷ," Blaise bắt đầu. "Mày nói nó nuôi dưỡng những cảm xúc tiêu cực. Cơn thịnh nộ, đau đớn, tuyệt vọng. Tất cả những thứ đó, đúng không? Còn nỗi sợ hãi thì sao?"

"Tao chắc chắn điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến, nhưng tao không nghĩ Lời Nguyền nhất thiết phải khiến cổ cảm thấy sợ hãi..."

"Tao không nói về nỗi sợ hãi của cổ," Blaise ngắt lời. "Tao đang nói về nỗi sợ hãi của mày."

Malfoy cười khẩy. "Sợ cái gì? Tao không sợ..."

"Mày sợ mất cổ vào ngày hôm đó ở Bradford, khi cổ đang đấu tay đôi với Zacharias. Theo nói rằng khoảnh khắc Zacharias đánh ngã cổ bằng lời nguyền mạnh, lúc cổ trông như bị đánh, cổ đã thoát khỏi bùa chú. Chuyện đó thật trùng hợp, mày có nghĩ thế không?"

Malfoy dừng việc đang làm và cuối cùng quay mặt về phía Blaise. Anh cảm thấy những bức tường băng giá của mình rung chuyển.

"Theo đã kể cho tao nghe chuyện gì đã xảy ra," Blaise tiếp tục. "Nghe thật khủng khiếp. Tao cá là mày đã vô cùng sợ hãi phải không? Khi mày nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương bên sườn của cổ. Khi mày nghe thấy tiếng cổ hét lên đau đớn và biết rằng mình không thể làm gì được?"

Đó là sự thật, nhưng Malfoy không nói một lời. Anh để mắt đến Blaise và từ từ thở ra, giải phóng khói khỏi miệng.

"Mày có thấy buồn cười không, khi ngay lúc mày nghĩ cổ sắp chết, khi mày sợ rằng mình sẽ mất cổ, thì cổ phá vỡ được Lời Nguyền? Thứ mà đã ăn sâu vào đầu cổ đến nỗi chỉ có mày mới có thể đưa cổ thoát khỏi nó?"

"Là trùng hợp ngẫu nhiên. Chỉ thế thôi."

"Tao cũng nghĩ vậy, nhưng rồi tao nhớ lại lần đầu tiên cổ thoát khỏi Lời Nguyền, ngày hôm đó ở Bournemouth khi Cormac tóm được cổ."

Một vết nứt trên tường xuất hiện, một vết nứt nhỏ như sợi tóc. Dễ dàng sửa chữa được, nhưng lẽ ra không nên nứt nhanh như vậy. Anh không thể giữ chúng lâu trong những ngày này.

"Mày nhớ không? Có một vụ nổ, mặt đất sụp đổ và cổ rơi xuống đó, sau đó đống đổ nát bịt kín cái lỗ trước khi mày có thể đến được với cổ." Blaise nói. "Tao không thể nhìn thấy mặt của mày – mày vẫn đeo mặt nạ – nhưng tao có thể biết mày sợ đến mức nào... và rồi một lúc sau, Granger phá vỡ được Lời Nguyền."

Malfoy nhớ lại khoảnh khắc đó rất sống động. Nhớ lại cách đầu anh quay lại khi nghe thấy tiếng nổ. Nhớ lại cách trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực khi anh nhìn thấy Granger rơi qua cái hố, và cách nó ngừng đập hoàn toàn khi đống đổ nát bịt kín khe hở, khi anh không thể đến được với cô, khi anh không biết cô còn sống hay chết.

Anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy kể từ khi...

"Chính xác thì mày đang muốn nói gì vậy, Zabini?" Malfoy rít lên, sự kiên nhẫn cạn kiệt nhanh chóng như điếu thuốc trong miệng.

"Tao nghĩ lý do cổ có thể thoát ra khỏi Lời Nguyền là do mày. Mày quan tâm đến cổ, Malfoy, sâu sắc hơn nhiều so với những gì mày sẵn sàng thừa nhận, và vì điều đó, Lời Nguyền chỉ còn dựa vào lòng căm ghét của cổ, chứ không phải của mày."





Malfoy có thể cảm nhận được sự khó chịu tỏa ra từ con rồng của mình ngay khi họ hạ cánh bên ngoài Nhà thờ York. Anh cảm nhận được điều đó khi nó lướt qua những đám mây và thành phố hiện ra bên dưới. Cảm thấy sự khó chịu đó còn mạnh mẽ hơn khi anh trượt khỏi lưng nó và đáp chân xuống đất.

"Bình tĩnh," anh nói khi đưa tay vuốt ve đôi má đầy vảy của nó. "Không sao đâu. Tao chỉ đi một lát thôi."

Nhưng Narcissa không nhìn anh. Đôi mắt to màu đỏ của nó tập trung thẳng vào thánh đường. Nó gầm gừ lớn tiếng và những chiếc vảy dọc theo xương sống của nó dựng đứng lên, giống như nó đang cố cảnh báo ai đó mà Malfoy không thể nhìn thấy.

Nó ghét phải xa anh. Nó luôn ở trong tình trạng khó khăn khi có một bức tường ngăn cách giữa họ, khi nó không thể dễ dàng bảo vệ anh nếu anh cần nó, nhưng sự bất an của nó luôn lên đến mức mạnh nhất mỗi khi anh ở bên Voldemort. Rồng có thể cảm nhận được phép thuật hắc ám, có thể ngửi thấy trong không khí, trên áo choàng của con người, trong máu của họ, và loại hắc ám xâm chiếm trong huyết quản của Voldemort luôn khiến nó phản ứng như thế này.

Cánh cửa nhà thờ mở ra, và ngay khi Bellatrix bước qua, Narcissa nhe răng nanh và gầm gừ lớn.

Mụ dì của anh rút đũa phép ra và con rồng nhích dần về phía trước. Nó nghiêng người để che chắn cho Malfoy và bắt đầu gầm gừ trong cổ họng. "Draco!" Bella cười khẩy. "Kiểm soát con thú đó lại và vào trong! Đó là mệnh lệnh!"

Sự căm ghét của Narcissa đối với Chúa tể Hắc ám chỉ tương đương với sự ngờ vực và ghê tởm mà nó cảm thấy đối với mụ dì của anh, và mặc dù ánh sáng xanh phát ra từ cây đũa phép của ả phù thủy sẽ không làm hại gì đến con rồng, nó vẫn coi đó là mối đe dọa đối với Malfoy – và nó bắt đầu săn lùng mối nguy hiểm.

"Nó đang làm gì vậy?!" Bellatrix bắt đầu hoảng sợ. "Chúng ta không có thời gian chơi đùa đâu! Dừng lại đi!"

"Xin lỗi dì, tôi không nhận lệnh của dì và nó cũng vậy."

Narcissa lại gầm lên và tiến lại gần ả. Nó há to miệng và bắt đầu cúi đầu, và thật thú vị khi thấy nó sắp nuốt trọn dì của anh, giờ không phải là lúc, và anh gọi con rồng đừng lại trước khi răng nanh của nó cắm vào vai Bellatrix.

Sau khi mụ dì của anh đã rũ bỏ nỗi sợ hãi – và Malfoy đã trấn an Narcissa – anh mở cửa nhà thờ và bước vào trong, và khi anh bước xuống lối đi để quỳ gối trước chủ nhân của mình, anh say sưa với khung cảnh đáng thương trước mắt.

Sự thay đổi của Chúa tể Hắc ám thật đáng kinh ngạc. Hắn trông gần như không thể nhận ra được so với năm tháng trước, khi phép thuật hắc ám thường lan tràn xung quanh hắn, khi hắn có thể hóa đá ngay cả người phù thủy dũng cảm nhất chỉ bằng một cái nhìn từ đôi mắt đỏ rực đó.

Bây giờ trông hắn chẳng giống thế chút nào. Căng thẳng và hoang tưởng gây ra những điều thú vị đối với cơ thể, cùng với việc mất Trường sinh linh giá đầu tiên sau một thập kỷ, không có gì ngạc nhiên khi Voldemort trông giống như một đống shit.

Sức khỏe thể chất của hắn đã suy giảm đáng kể kể từ khi Hội phá hủy vương miện, và nỗi hoang tưởng rằng các tướng lĩnh của hắn đang phản bội hắn – và nỗi sợ bị đánh bại – dường như đang giúp ích cho quá trình này. Da của hắn trông xám xịt và thô ráp, mỏng và có vảy, gần giống như da rắn. Đôi mắt hắn điên cuồng, tàn bạo lướt quanh phòng, và chiếc áo choàng bẩn thỉu của hắn trông quá lớn so với cơ thể hắn. Hắn trông giống như một xác chết biết đi. Giống như một bộ xương tuyệt vọng bám vào ranh giới của sự sống và sự tỉnh táo, nhưng không đủ sức để giữ cả hai. Sớm hay muộn, hắn cũng sẽ phải để một bên ra đi.

Khi Chúa tể Hắc ám ho một tiếng và gập người lên tay vịn của ngai vàng, Bellatrix và Crouch lao tới bên hắn. Họ giống như những con chó, một cặp. Trong khi Barty quỳ xuống trước mặt Voldemort và chăm sóc hắn bằng những câu thần chú thì Bellatrix thẳng thắn hơn. Dữ dội hơn. Ả hét lên giận dữ với bọn Mặt Nạ Đen canh cửa, ra lệnh cho chúng mang kỳ lân mà ả đã săn được chiều hôm đó vào.

Mặt Nạ Đen làm theo chỉ dẫn, và trong khi Bellatrix rạch cổ con kỳ lân và lấy máu của nó cho vào lọ, Malfoy đứng đó và không làm gì cả. Anh vẫn đĩnh đạc và trang nghiêm. Im lặng nhìn chủ nhân chắp tay sau lưng.

Ngay cả trong tình trạng suy yếu của hắn, hắn không muốn bị chiều chuộng hay đối xử như một ông già yếu đuối, nên Malfoy sẽ không làm gì cả.

Anh biết – trên hết – rằng Voldemort ghét những màn trình diễn như thế này. Hắn tự cho mình là người mạnh mẽ. Trên những điều ngớ ngẩn như cái chết và sự yếu đuối — được dành riêng cho những kẻ không xứng đáng. Những tháng trước khi hồi sinh, hắn chỉ là một bào thai kỳ dị dựa vào Nagini và một con chuột để sinh tồn là khoảng thời gian đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời hắn.

Bellatrix hất tay Crouch ra và lao qua gã để có thể đưa máu kỳ lân cho Voldemort. Phải mất ba lọ thuốc, hắn mới giống chính hắn hơn, và khi hắn đã hồi phục phần nào, khi nhận ra hắn trông như thế nào và những phút trước đó hắn có vẻ yếu đuối như thế nào, hắn đã rất tức giận.

"Thả ta ra!" Voldemort rít lên khi sức mạnh dần trở lại với hắn. "Ta không cần sự giúp đỡ của các ngươi!"

Hắn thọc cây đũa phép của mình vào bụng Bellatrix và hét lên câu thần chú Stupefy. Đẩy Bellatrix ra xa. Và với sức mạnh của câu thần chú, bức tường rung chuyển và có thứ gì đó nứt ra khi ả va vào vách tường phía Đông. Malfoy hy vọng đó là cột sống chết tiệt của ả.

"Ngươi có nghe không!?" Voldemort hét lên. "Ta không cần sự giúp đỡ của các người! Ta không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai!"

Crouch giật mình khi Voldemort chĩa đũa phép vào gã.

"Ta không cần các ngươi chiếu cố ta! Mà điều ta cần chính là ba người các ngươi ở ngoài kia đi tìm những kẻ đã phản bội ta!" Hắn bắn ra một lời nguyền khác, lần này là trên trần nhà thờ. "Đi! Tìm chúng! Ngay bây giờ!"

Ánh sáng xanh đậm phát ra từ cây đũa phép của hắn như một tia sét và làm rung chuyển tòa nhà một cách dữ dội. Bức tranh tường chịu phần lớn đòn tấn công, và một trong những thanh xà bằng vàng trên trần rơi xuống.

Malfoy và Bellatrix tạo ra những chiếc khiên để bảo vệ bản thân – Barty tạo một chiếc khiên xung quanh mình và chủ nhân – và trong khi họ không bị ảnh hưởng bởi đống đổ nát rơi xuống, thì mấy tên Mặt Nạ Đen lại không nhanh tay như vậy. Chúng bị nghiền nát ngay lập tức.

Khi thánh đường ngừng rung chuyển, mọi người đều im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng áo choàng nặng nề của Voldemort. Hắn lần lượt nhìn chằm chằm vào từng người trong phòng, ngực phập phồng, máu kỳ lân vẫn chảy ra từ cằm và ánh mắt tà ác. Hắn trông giận dữ, chết chóc, khát máu và hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa.

Chúa tể Hắc ám đang mất dần kiểm soát. Suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần. Đó là một điều tốt đẹp, và lần đầu tiên trong đời, Malfoy hy vọng rằng có một kiếp sống khác, chỉ để Daphne có thể nhìn thấy Voldemort đã bị hạ bệ như thế nào.


.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com