Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin
Ngày 4 tháng 6Astoria không thể hồi phục chỉ sau một đêm. Phải mất hai ngày cô mới mở mắt được, và ba ngày nữa cô mới có thể ngồi dậy trên giường mà không cần ai giúp đỡ.Bất chấp số lượng lớn độc dược Zabini mang đến cho cô và hàng giờ đồng hồ anh dành để ếm – ếm, rồi lại ếm – bùa phục hồi, quá trình chữa lành vẫn diễn ra chậm một cách tàn nhẫn. Vấn đề là căn bệnh của cô, như thể lời nguyền máu khốn khổ đã hấp thụ hết bùa chú và độc dược cho riêng nó và chỉ để lại cơ thể cô những mảnh vụn.Zabini biết điều này, và mặc dù các gia tinh liên tục đảm bảo với anh rằng Astoria sẽ ổn thôi, rằng chỉ cần chút thời gian thôi, nhưng anh vẫn không chịu ngủ cho đến khi chính cô có thể nói với anh điều đó. Họ không thể đưa lương y đến mà không gây nghi ngờ, vì vậy anh đã tự mình đảm nhận mọi việc.Anh nhập khẩu những nguyên liệu đắt tiền và những loại độc dược lạ từ nước ngoài, đồng thời yêu cầu các gia tinh bỏ mọi công việc khác để tập trung vào việc pha chế độc dược. Hermione đề nghị giúp đỡ, nhưng Quinzel chỉ nói rằng gia tinh sẽ làm điều đó tốt hơn, nhanh hơn và sau đó đuổi cô ra khỏi phòng.Ngay cả khi Astoria tỉnh dậy và khăng khăng rằng cô đang bình phục, Zabini vẫn lượn lờ quanh cô và bế cô ra khỏi giường bất cứ khi nào cô cần tắm hoặc đi vệ sinh. Anh gần như không thể đứng xa cô hơn một bước chân.Zabini trông có vẻ kiệt sức nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn. Không một lần.Nott và Malfoy cũng không khác gì. Họ đến thăm Astoria nhiều lần trong ngày – mặc dù Nott đã bị cấm vào ngày thứ bảy khi anh cố lén đưa cho Astoria 'thuốc lá đặc biệt' mà anh đã khăng khăng là sẽ giúp cô xoa dịu mọi nỗi đau.Không giống như các chàng trai, Astoria không hề bối rối trước việc cô suýt chết. Cô không vui vì phải nằm liệt giường, nhưng ngoài lời phàn nàn kỳ lạ về việc không được mang giày cao gót và váy, cô khá hạnh phúc.Vào buổi sáng, cô thức dậy trong trạng thái uể oải và yếu ớt, uống thuốc, thay một chiếc váy ngủ bằng lụa và áo choàng phù hợp, sau đó ra lệnh cho các Tử thần Thực tử đứng quanh chiếc giường êm ái của mình với nụ cười trên khuôn mặt có bùa cải trang hoàn hảo.Malfoy đã khác kể từ sau tai nạn của Astoria.Anh không rời khỏi Thái ấp trừ khi anh thực sự phải làm vậy. Anh được gọi đi làm nhiệm vụ vài ngày một lần, nhưng anh không đưa Hermione đi cùng nữa. Hermione không chắc liệu cô không cần thiết hay anh chỉ đang kiếm cớ để không đưa cô đi. Nhưng cô đã không bị dính Lời Nguyền Quỷ gần ba tuần rồi, và cô thầm biết ơn sự ân xá đó. Dù chỉ là tạm thời.Thông thường, khi họ không đi làm nhiệm vụ cùng nhau, Malfoy sẽ giữ khoảng cách với Hermione. Có vẻ như anh đã cố gắng tránh mặt cô, dành thời gian rảnh rỗi với con rồng của mình, dắt Astoria đi dạo quanh nhà hoặc nhốt mình trong phòng.Với Astoria hầu như nằm trên giường, Hermione đã dành rất nhiều thời gian trong phòng của Astoria. Cô mang hoa từ vườn về và giúp các gia tinh mang bữa ăn và trà cho Astoria. Cô ngồi với cô ấy hàng giờ liền, chỉ nói huyên thuyên những điều vô nghĩa và bầu bạn với cô gái tóc vàng. Và Malfoy thường tham gia cùng họ.Năm ngày sau tai nạn của Astoria, vài phút sau khi Hermione đẩy chiếc xe đẩy mang trà vào phòng, thì Malfoy gõ cửa và bước vào trong. Anh cứng người khi nhìn thấy Hermione ngồi ở mép giường của Astoria, cả hai cô phù thủy đều cầm tách trà trên tay. Cô đã mong đợi anh sẽ quay người bỏ đi, nhưng thật bất ngờ, anh lại tự biến ra cho mình một tách, tự pha đồ uống và ngồi xuống cạnh cửa sổ.Lần đầu tiên điều đó xảy ra, Hermione cho rằng đó chỉ là sự may mắn. Một lần thôi.Nhưng sau đó một mô hình bắt đầu xuất hiện. Mỗi ngày vào khoảng ba giờ chiều, Malfoy sẽ gõ cửa, bước vào phòng Astoria với một tách trà rỗng trên tay, gật đầu với Hermione và anh pha cho mình một tách rồi ngồi xuống.Anh không nói một lời nào khi ở đó. Anh chỉ ngồi trên chiếc ghế bành, cầm tách trà trên tay và nhìn ra cửa sổ trong khi hai cô gái trò chuyện. Không hề đóng góp chút gì vào cuộc trò chuyện, chỉ... lắng nghe.Nhưng hôm nay anh không xuất hiện.Hermione liếc nhìn đồng hồ nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ của Astoria. Đã gần 5 giờ 15 và anh không có ở đây. Đây là lần đầu tiên anh bỏ lỡ thói quen nhỏ này sau nhiều tuần. Cô không chắc tại sao điều đó lại làm cô khó chịu đến thế."Vậy chị nghĩ như thế nào?" Astoria hỏi. "Em nên mặc váy màu đỏ tới buổi dạ tiệc vào tuần tới hay là màu xanh lá cây?"Hermione nhướng mày. "Em suýt chết đấy Astoria, em thực sự nghĩ mình nên tới dạ tiệc sớm thế sao...""Ừ, ừ thì... em biết. Em bị đập đầu và suýt chảy máu đến chết. Mọi chuyện thật kịch tính," Astoria thở dài giả vờ kinh hãi – trêu chọc việc mình đã suýt đi gặp chị gái thế nào – và lắc đầu. "Chị không cần phải lo lắng. Chị đã cứu em mà, và trong một tuần nữa em sẽ hoàn toàn khỏe mạnh trở lại."Hermione mím môi và từ từ nhìn lên cô ấy. Cô ấy trông đã khá hơn rất nhiều. Thậm chí còn rạng rỡ hơn. Mái tóc của cô thật hoàn hảo và móng tay của cô được đánh bóng. Má cô ửng hồng và đôi môi hồng nhẹ nhàng, nhưng Hermione biết tất cả chỉ là bề ngoài. Astoria vẫn đang hấp hối, và không có loại mỹ phẩm hay bùa chú nào có thể thay đổi được điều đó."Vậy," Astoria khuyến khích, hất cằm về phía hai chiếc váy dạ hội treo trên cửa tủ quần áo. "Chị thấy cái váy nào đẹp nhất?"Hermione thở dài và bước tới cửa tủ quần áo để kiểm tra những chiếc váy. Cô cẩn thận lướt ngón tay trên lớp vải đắt tiền. Cả hai đều vô cùng phức tạp và được đính rất nhiều viên kim cương nhỏ mà Hermione chắc chắn là thật."Cả hai đều đẹp, chị không thể chọn được. Em thường xuyên đến những nơi như thế, chị chắc rằng em biết cái nào phù hợp hơn." Khi Astoria ném cho cô một cái nhìn không hài lòng, Hermione mỉm cười nói thêm, "Nhưng thành thật mà nói, tại sao chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến, và vấn đề lớn nhất của em là chọn trang phục nào cho bữa tiệc vậy?""Dạ tiệc," Astoria sửa lại, hếch mũi lên một cách kiêu hãnh và mỉm cười rạng rỡ đến nỗi lúm đồng tiền của cô sáng lên. "Em biết. Chắc hẳn chị nghĩ em vô cùng viển vông và ích kỷ nhỉ.""Thật ra," Hermione cười lặng lẽ khi cô quay lại với Astoria ở mép giường, "Chị ngưỡng mộ việc em từ chối để điều đó cản trở cuộc vui của em.""Chà, chúng ta phải bám lấy hạnh phúc ở bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy nó." Astoria mỉm cười, đôi mắt lấp lánh theo cách mà Hermione biết đó là chất riêng của chị em nhà Greengrass. "Bởi vì chúng ta không biết mình sẽ còn sống được bao lâu trong cuộc đời này."Bây giờ, Hermione đã nhìn thấy phiên bản Tử thần Thực tử Greengrass, cô nhận thấy Astoria giống cô ấy nhiều hơn những gì cô nhận ra trước đây. Đó không chỉ là sự giống nhau về mặt thể chất; sự giống nhau của họ còn sâu sắc hơn thế nhiều. Cả hai dường như đều tỏa ra sự ấm áp và dễ chịu. Nụ cười của họ có sức lan tỏa đến những người xung quanh, và cả hai đều có kiểu cười khiến mọi người cười theo, tạo ra ảo tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn.Ngực Hermione hơi thắt lại mỗi khi cô nhìn vào mái tóc của Astoria, giờ cô đã biết lý do đằng sau nó.Hermione lắc đầu nhẹ và nhìn đi chỗ khác, mắt cô tập trung vào vết máu nhỏ đã phai màu trên bức tường cạnh cửa. Đó chỉ là một vết nhỏ, một vài vệt máu đã được bùa tẩy rửa xóa đi ký ức về vụ tai nạn của Astoria, hoặc đã thấm quá sâu vào lớp sơn để có thể loại bỏ."Tại sao vết máu đó vẫn còn vậy?" Hermione hỏi. "Chị tưởng Zabini đã tự mình lau chùi từng centimet trong căn phòng này bằng bùa chú rồi chứ."Astoria im lặng một lúc trước khi trả lời. "Ảnh đã làm thế... nhưng em đã yêu cầu ảnh để lại vết đó trên tường."Hermione quay lại nhìn chằm chằm vào Astoria. "Tại sao?"Astoria nhún vai, nhưng khóe môi hồng của cô lại nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. "Thì, em hy vọng chị có thể vẽ gì đó lên để che nó lại.""Em biết chị không thể...""Em biết hiện tại chị đang gặp khó khăn với nguồn cảm hứng," Astoria cắt ngang, "nhưng chị không đi làm nhiệm vụ nào trong vài tuần qua và em hy vọng việc rời khỏi Lời Nguyền có thể cho phép các nguồn sáng tạo của chị phát huy. Đi mà chị. Em thích tranh tường của chị lắm và em hy vọng chị có thể vẽ ra gì đó cho em. Có vài loài hoa tuyệt đẹp xung quanh nhà mà chị có thể lấy cảm hứng từ chúng? Chị có thể vẽ cho em thứ gì đó với hoa hồng, hoa huệ, chim bồ câu và tất cả những thứ tuyệt vời đó..."Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Zabini bước vào phòng, Romy đẩy xe đẩy trà theo sát phía sau."Em yêu." Zabini cúi xuống và đặt một nụ hôn lên má Astoria, sau đó quay lại và ngượng ngùng gật đầu với Hermione."Xin chào, tiểu thư Astoria," Romy nói, tiếng ríu rít vui vẻ của nó gần như che giấu hoàn toàn sự lúng túng của Zabini. "Xin chào, tiểu thư Hermione. Romy không thể ở lại lâu. Romy phải đi chợ và mua nguyên liệu cho bữa tối hôm nay. Romy sẽ làm bánh nướng nhỏ và khoai tây nướng. Romy hy vọng mọi người sẽ ổn.""Tất nhiên là Romy phải nướng khoai tây rồi." Zabini đảo mắt và bắt đầu chuẩn bị trà. Hermione nhận thấy chỉ có hai tách.Romy biến mất trong im lặng. Khi Hermione đứng dậy, Astoria hất chăn bông dày ra khỏi người, nhưng khi cô ấy cố gắng ra khỏi giường, Zabini đã đưa tay ra ngăn lại."Anh à, em yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này," Astoria nghiêm khắc nói và hất tay anh ra, "nhưng em thề trước mộ của Salazar... nếu anh không ngừng đối xử với em như thể em được làm bằng thủy tinh, em sẽ đánh chết anh bằng đôi dép lông màu hồng của em."Zabini không thể giấu được vẻ ngạc nhiên nhưng anh lùi lại một bước và bắt đầu rót trà."Được rồi... vậy thì chị đi đây," Hermione lặng lẽ nói. "Chị sẽ xem chị có thể làm gì với bức tường của em, nhưng chị không hứa trước đâu."Khuôn mặt của Astoria sáng lên vì phấn khích. "Ồ, cảm ơn chị, Hermione! Chị sẽ làm ra được một tác phẩm tuyệt vời, em biết điều đó mà!" cô rạng rỡ, nở một nụ cười khiến cô trông càng giống chị gái mình hơn. "Cứ cho em biết chị muốn màu sơn nào, cọ, áo yếm, bất cứ thứ gì chị cần đều là của chị! Ôi, Blaise, thật tuyệt vời làm sao khi Hermione sẽ vẽ cho chúng ta một bức tranh tường trong phòng của chúng ta đó?"Blaise gật đầu đáp nhưng vẫn cúi đầu, dường như đang bận chuẩn bị trà mặc dù anh đã thêm đường và khuấy cùng một cái tách trong gần một phút. Mặc dù anh đã mềm lòng hơn với Hermione nhưng nguồn năng lượng khó chịu vẫn tỏa ra xung quanh anh.Hermione coi đó là tín hiệu để rời đi."Ồ, à Hermione? Những bông hoa huệ mà em thích ở gần cây Xúc tu độc đấy. Vì vậy, nếu chị vô tình gặp Malfoy khi đến đó và cãi nhau," Astoria mỉm cười khi Blaise đưa một tách cho cô, "thì nhớ chuyển đi chỗ khác trước khi tò te tí te với anh ấy nha. Được chứ?"Má Hermione nóng bừng. "Chị vẫn không biết tại sao chị lại nói với em chuyện đó.""Đừng lo lắng, chị không cô đơn đâu." Astoria nháy mắt. "Mọi người đều có xu hướng nói với em những chuyện họ không nên nói."Hermione quay lại, không thể rời khỏi phòng đủ nhanh..."Đợi đã," Zabini đột ngột nói, khiến Hermione dừng lại giữa chừng. Anh nhìn cô trầm tư một lúc, mím môi, sau đó gọi ra thứ trông giống như một cái cốc bằng bạc và rót vào một ít trà. "Đường không?" anh hỏi, cụp mắt xuống.Hermione đột nhiên quên mất cách nói. "Ờ... ừ. Một cục thôi.""Chị ấy cũng thích nhiều sữa nữa," Astoria ríu rít.Zabini gật đầu, và trong khi anh thêm một lượng lớn sữa và đường, Astoria và Hermione nhìn nhau ngơ ngác. Khi làm xong, anh đậy nắp tách trà đang bốc khói và đưa nó tới trước mặt Hermione."Cảm ơn," cô nói lặng lẽ, vụng về nhận lấy."Không có gì," anh đáp và ngồi xuống mép giường của Astoria. "Hermione."Cô lén thở dốc, có chút choáng váng. Kể từ khi cô đến, Zabini chỉ gọi cô là 'Máu Bùn', thường cố gắng hết sức để cho cô thấy anh khinh thường cô đến mức nào, anh ít nghĩ cho cô đến mức nào.Trong nhiều năm anh đã được dạy rằng đồng loại của cô là loài sâu bọ, thấp kém hơn, không khác gì động vật. Tuy nhiên, cô đã cứu được vợ anh mà không cần sự trợ giúp của phép thuật. Xoay sở để giữ cho điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh tồn tại bằng những phương pháp mà dường như là 'thấp kém hơn anh'.Tách trà không chỉ là một tách trà. Đó là một lời đề nghị hoà bình. Giảng hoà. Lời xin lỗi mà cô không hề mong đợi.Hermione ném cho Astoria một cái nhìn bối rối lần cuối – Astoria nhún vai – rồi rời khỏi phòng trong tâm trạng hoang mang tột độ.
Khi Hermione đóng cánh cửa lại sau lưng cô, Blaise thấy vợ đang mỉm cười với anh. "Sao vậy em?""Anh thật tử tế. Cảm ơn anh. Em đánh giá cao việc anh đối xử tử tế hơn với cô ấy.""Cổ đã cứu mạng em... anh có thể đưa cho cổ từng galleon trong kho của mình và nó sẽ không bao giờ trả được món nợ đó," Blaise gắt gỏng mỉa mai. "Anh hầu như không nghĩ việc pha cho cổ một tách trà là điều đáng nói.""Em biết, nhưng em biết việc cổ cứu em đã thay đổi cách anh nghĩ về cổ. Em biết sẽ mất một thời gian nữa để anh có thể tin tưởng cổ hoàn toàn, nhưng em đánh giá cao nỗ lực của anh. Cổ quan trọng với em." Astoria dừng lại thổi tách trà của mình. "Và mặc dù anh ấy chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó, nhưng cổ cũng quan trọng với Draco."Blaise nhìn cô vài giây trước khi hiểu ý. "Em cố tình nói Hermione đến khu vườn."Môi Astoria nhếch lên, cố nở một nụ cười. "Có không nhỉ?"Lông mày của Blaise nhíu lại theo cách đáng yêu mà Astoria thích – khi anh biết cô đang âm mưu và làm điều gì đó mà cô không nên làm, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ đó là gì. "Em biết Draco sẽ về sớm mà."Astoria nhìn anh khi cô nhấp ngụm đầu tiên."Em biết nó đưa Narcissa đi săn và duỗi cánh," anh chậm rãi nói thêm, ghép các mảnh lại với nhau, "và em biết nó luôn đáp xuống bãi cỏ ở phía Nam khu nhà. Nơi có cây Xúc tu Độc." Anh nheo mắt nhìn cô. "Chỗ đó ở ngay cạnh mấy bông hoa huệ mà em vừa bảo Hermione đi xem.""Phải không ta?" Nụ cười của Astoria rộng hơn. "Em có biết gì đâu"Blaise phát ra một tiếng cười."Em... không còn nghi ngờ gì nữa... em là phù thủy xinh đẹp và quỷ quyệt nhất mà anh từng gặp.""Và đó là lý do tại sao anh hoàn toàn bị ám ảnh và yêu em." Astoria hôn lên chóp mũi anh, nhưng khi ngả người ra sau để uống thêm một ngụm trà, cô chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc. "Không phải bây giờ anh đang làm nhiệm vụ sao?""Chúa tể Hắc ám đã thay đổi lịch trình của anh. Ngài đã loại anh khỏi hầu hết mọi nhiệm vụ canh gác trong tháng tới rồi," Blaise thở dài. "Ngài nghĩ nếu anh được nghỉ ngơi đầy đủ, anh sẽ có nhiều tiên đoán hơn có thể giúp ngài giành chiến thắng trong cuộc chiến."Vẻ cáu kỉnh đã làm mất đi nụ cười trên khuôn mặt Astoria."Thật nực cười. Anh không thể dự đoán về tương lai được, nó xuất hiện với anh một cách tự nhiên. Anh không thể hối thúc nó được.""Anh biết, em yêu." Anh đưa bàn tay còn lại của mình ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên má cô. "Nhưng nếu điều đó có nghĩa là ngài cho phép anh dành nhiều thời gian hơn ở nhà với em thì anh sẽ không làm trái lệnh ngài đâu. Bây giờ, anh chỉ còn thời gian đến bảy giờ trước khi anh bị gọi đến Nhà thờ York, và anh dự định sẽ đưa em đi tắm và từ từ tò te tí te với em trước khi anh đi. Hai lần nghen."Miệng Astoria há hốc. "Cái gì?"Chồng cô nhướng mày trêu chọc. "Cái gì? Em nói rằng em muốn anh ngừng đối xử với em như thể em được làm bằng thủy tinh cơ mà, phải không? Bây giờ uống xong đi, rồi cởi quần áo và đi tắm."Mặc dù suýt đánh rơi tách trà vì quá sốc nhưng Astoria chưa bao giờ uống cạn tách trà nào nhanh hơn như thế trong đời.
Astoria nói đúng, hoa huệ ở khu đất này thật đáng yêu. Sống động và đẹp đẽ đến mức chúng gần như yêu cầu cô lấy cảm hứng từ chúng.Hermione vừa chọn xong mẫu vật thứ tư để sử dụng cho bảng màu thì gió bất ngờ nổi lên, và mặc dù trên bầu trời không có một đám mây nào nhưng những cái cây mà cô đang chiêm ngưỡng bỗng nhiên bị bao phủ bởi một bóng đen.Cô lùi lại khi Narcissa ngã uỵch xuống bãi cỏ. Con rồng đáp xuống gần Hermione hơn nhiều so với những gì cô mong đợi, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lớp vảy của nó.Hơi nóng khô rát xuyên qua da Hermione, khiến cô nhớ đến kiểu ngọn lửa khác. Thứ đã làm tan chảy da cô đến tận xương trong những viễn cảnh của Voldemort và vẫn bám lấy cô, thậm chí nhiều tuần sau đó. Một lời nhắc nhở mà cô không muốn có. Con ma mà lần trừ tà thứ hai dường như vẫn chưa trừ khử được.Narcissa hạ cổ và vai trái xuống đất, để Malfoy xuống một cách nhẹ nhàng như thể đó là việc dễ dàng nhất trên đời.Anh mặc đồ đen toàn tập; quần dài ôm, đôi bốt da có dây buộc đến đầu gối, găng tay cụt ngón và bao đựng đũa phép trên bắp tay trái. Tay áo của anh được đẩy lên đến khuỷu tay và anh đã cởi vài nút trên cùng, để cô có thể nhìn rõ sợi dây chuyền và chiếc nhẫn cưới trên cổ anh.Hermione nhận ra đó là quần áo dành cho việc cưỡi ngựa. Nhưng nó làm cô nhớ đến bộ đồng phục Quidditch cũ không có màu xanh của Slytherin.Narcissa kẹp xác một con ngựa vào giữa các móng vuốt của mình, máu của nó chảy ra trên cỏ mỗi khi nó siết chặt và thả lỏng hai chân sau. Malfoy nhẹ nhàng vuốt ve vai nó, nhưng sự chú ý của nó hoàn toàn tập trung vào Hermione.Con rồng bắt đầu tiến lại gần, răng nó nhe ra và một âm thanh rít nhỏ bắt đầu tỏa ra từ sâu trong lồng ngực nó.Mặt đất rung chuyển theo mỗi bước nó đi, không khí ngày càng nóng hơn khi nó đến gần cô.Hơi nóng khó chịu trên da Hermione như gai đâm. Cô bước lùi lại một bước, một làn sóng hoảng sợ mới tràn qua cô khi lưng cô chạm vào hàng rào gỗ ngăn cách với cây Xúc tu Độc.Cô bị mắc kẹt và con rồng vẫn tiếp tục tiến lên."Malfoy, nó định làm gì vậy?" Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng nỗi kinh hoàng trong giọng nói của Hermione vẫn không thể sai được."Không sao đâu Granger," Malfoy bình tĩnh nói. "Cố gắng đừng hoảng sợ...""Làm sao tôi có thể không hoảng sợ khi nó nhìn tôi như thể muốn dùng xương của tôi để đánh răng ấy!"Narcissa ấn mõm vào bụng Hermione và đẩy cô vào hàng rào. Mặc dù nó có phần nhẹ nhàng nhưng cơn hoảng loạn cháy bỏng quét qua Hermione như thể cô vừa bị lửa lướt qua.Con rồng hít một hơi thật sâu và huých nhẹ vào cô. Âm thanh gầm gừ trầm thấp mà nó tạo ra rung động khắp người Hermione, làm cô thêm sợ.Cần rảnh tay để tự vệ, Hermione thả tách trà và những bông hoa cô vừa hái xuống đất. Lòng bàn tay cô bỏng rát khi cô ấn tay vào lớp vảy nóng hổi của con thú và đẩy nó ra. Cô cố gắng dùng hết sức lực có thể, nhưng con rồng dường như không cảm nhận được điều đó. Nó chỉ huých nhẹ Hermione lần nữa, mõm của nó làm nóng làn da của Hermione qua lớp quần áo của cô như đặt một hòn than ấm lên bụng cô vậy.Hình ảnh mà Voldemort đã cho cô thấy hiện lên đầy sống động. Bị mắc kẹt và bị trói vào một cái cột. Không thể di chuyển. Nhiệt độ tăng cao và tăng dần. Lửa đốt cháy da cô.Cơn ác mộng của cô đã trở thành hiện thực.Hermione đã tham gia hàng trăm chiến trường. Cô không lạ gì với cái chết, cô đã chạm vào nó nhiều lần đến mức không thể đếm được, nhưng cô không thể nhớ mình đã từng sợ hãi đến thế bao nhiêu lần. Thậm chí chẳng thấy khác gì cả.Răng của con rồng cách xa làn da, dạ dày và các cơ quan quan trọng của cô vài milimet. Chỉ cần một vết cắn sẽ bẻ đôi Hermione như thể cô chẳng là gì cả. Miệng nó – cái miệng có thể thở ra lửa, làm tan chảy xe tăng và đốt cháy máu trong huyết quản, giống như trong viễn cảnh của Voldemort...Hermione nhắm mắt lại, xương cốt cô bắt đầu run rẩy. "Kêu nó dừng lại đi, Malfoy!" cô gần như hét lên. "Làm ơn. Làm ơn, đưa nó tránh xa tôi ra!"Malfoy búng ngón tay và huýt sáo gay gắt. Ngay lập tức, Narcissa lùi lại vài bước.Hermione hít một hơi thật sâu, rùng mình rồi quay người lại, giấu mặt đi. Dù không còn bị ghim vào hàng rào nữa nhưng cô vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Tay cô run lên khi cô giữ hàng rào để làm điểm tựa.Malfoy đến bên cạnh cô ngay lập tức."Đừng bao giờ để nó làm vậy với tôi lần nữa!" Cô nhìn thấy anh với tay về phía cô từ khóe mắt. Cô nhún vai và tập trung vào việc hít thở sâu và đều đặn. "Tôi ổn," cô nói dối. "Tôi chỉ cần một phút thôi.""Granger, em đang run rẩy đấy. Em ổn chứ?""Trông tôi có ổn không?" Răng cô va vào nhau lập cập khi cô nghiền chúng lại với nhau. "Tôi vẫn có thể cảm nhận được phép thuật của Voldemort đang bò vào trong tôi. Và hình ảnh hắn cho tôi thấy... ngọn lửa mà nó dùng để đốt tôi, ngọn lửa... tất cả cứ ùa về."Cô không hiểu tại sao mình lại nói với anh. Cô không có ý đó. Cô đã tự mình giải quyết nó vì Voldemort đã ở trong đầu cô. Tắm trong bồn tắm gần như đóng băng bất cứ khi nào cô thức dậy vào nửa đêm vì gặp ác mộng bị thiêu sống, hoặc đi đi lại lại trong hành lang để đánh lạc hướng cô khỏi việc gãi vào cổ tay để cố gắng loại bỏ thứ ma thuật khủng khiếp đó ra khỏi huyết quản.Cô không muốn sự giúp đỡ của anh. Cô không cần."Tại sao em không nói với tôi là em bị tác dụng phụ?" Malfoy nhẹ nhàng hỏi."Tôi đã có một tên phù thủy độc ác nhất mọi thời đại xuất hiện trong đầu chỉ cho tôi biết tôi sẽ chết như thế nào, và tôi bị mắc kẹt ở đây và buộc phải giết bạn bè trái với ý muốn của mình," cô cười cay đắng. "Tôi nghĩ hiện giờ điều mà tôi ít lo lắng nhất là một vài tác dụng phụ kéo dài của phép thuật hắc ám."Malfoy xoay chiếc nhẫn trên ngón út, cân nhắc. "Em có cảm nhận điều đó mọi lúc không?""Không, không phải lúc nào cũng vậy. Nó đến và đi theo từng đợt. Tôi cảm thấy nó đặc biệt mạnh mẽ khi tôi căng thẳng, tức giận... hoặc sợ hãi. Giống như việc nó bám vào những cảm xúc đó và nuôi dưỡng chúng... tôi không biết, nó không quan trọng."Malfoy lại với tay tới cô, nhưng cô lùi lại một bước và quay lưng lại với anh."Tất cả chỉ là hơi quá đáng thôi. Chỉ cần cho tôi một chút thời gian rồi tôi sẽ ổn thôi."Cô phải hít vài hơi thật sâu qua mũi để dập tắt cơn hoảng loạn, và cuối cùng khi cô quay lại, Malfoy đang nhìn chằm chằm vào cô.Narcissa vẫn cách đó vài bước chân, ngồi bằng hai chân sau và tò mò nhìn Hermione. Cái đầu khổng lồ của nó nghiêng sang một bên, một trí thông minh không thể phủ nhận lóe lên sau đôi mắt màu hồng ngọc của nó. Cách con rồng nhìn cô thật đáng sợ. Một sự tò mò cháy bỏng khiến Hermione... khó chịu. Nó vung móng vuốt của mình và xác con ngựa nó đang ôm bị đè bẹp.Hermione nhanh chóng nhìn lại Malfoy và bắt đầu nói chuyện, cần được đánh lạc hướng. "Tại sao hôm nay anh không đến chỗ của tôi và Astoria?"Malfoy chớp mắt, rõ ràng có chút lùi lại trước câu hỏi đột ngột của cô. "Narcissa cần đi săn và tôi muốn tận hưởng không khí trong lành. Tôi xin lỗi." Biểu hiện của anh trở nên cởi mở hơn rất nhiều, gần giống như trêu chọc. Đó là lúc cô chú ý đến đôi mắt của anh. Sự kết hợp giữa màu xanh và màu xám. Bức tường chỉ xây được một nửa. "Tôi không nhận ra sự vắng mặt của mình lại đáng nhớ đến thế.""Không phải vậy đâu," Hermione nhanh chóng ngắt lời, giọng điệu của cô hơi khắc nghiệt đến mức khó có thể thuyết phục được. "Đó chỉ là để ý thôi."Malfoy lăn lưỡi qua hàm răng dưới, cực kỳ thích thú. "Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cho rằng nếu em nhớ tôi nhiều đến thế...""Tôi không 'nhớ anh'.""...vậy thì em sẽ không phản đối việc tham gia cùng tôi trong một nhiệm vụ nhỏ tối nay rồi.""Nhiệm vụ gì?""Chúa tể Hắc ám đã ra lệnh cho bọn tôi điều tra tất cả các nhà thờ có tháp chuông trong cả nước.""Vì viễn cảnh mà hắn đã cho tôi thấy ư?" Hermione hỏi.Đôi mắt xanh xám của Malfoy chớp chớp. Anh gật đầu. "Phải... Vì một số điều mà Nhà Tiên Tri đã cho hắn thấy hóa ra là sự thật, hắn muốn điều tra mọi khía cạnh trong những hình ảnh gần đây, chỉ để đảm bảo an toàn.""Nhà tiên tri đó đã đúng về việc Trường Sinh Linh Giá bị phá hủy?"Malfoy gật đầu lần nữa."Tại sao anh lại nói với tôi chuyện đó?""Vì nhà thờ tiếp theo trong danh sách cần điều tra nằm ở ngoại ô Hampstead Garden."Trái tim Hermione rung động."Tối nay tôi sẽ đến đó," Malfoy tiếp tục, "và tôi nghĩ có thể em sẽ muốn tham gia cùng tôi."Anh đang đi về nhà cũ của cô. Nhà của ba mẹ cô."Theo như tôi biết thì khu vực đó đã bị bỏ hoang...""Đúng vậy," Hermione xác nhận với vẻ cay đắng. "Bạn của anh đã phá hủy nó khi họ đến đón ba mẹ tôi. Có lần tôi cùng Harry quay lại để thu thập một số đồ cá nhân, chỉ những bức ảnh và những món đồ lặt vặt của ba mẹ tôi thôi, nhưng cả thị trấn đã bị phá hủy. Hầu hết các tòa nhà đều bị phá hủy hoàn toàn, một trong những thứ duy nhất còn đứng vững...""Là nhà thờ," Malfoy cắt ngang. "Tôi biết. Vậy em có muốn đi cùng tôi không?""Anh muốn đặt tôi trong bộ áo choàng Tử thần Thực tử khủng khiếp đó, đặt tôi dưới Lời Nguyền và đưa tôi trở về ngôi nhà thời thơ ấu của tôi để tôi có thể, sao nhỉ? Điều tra một nhà thờ bỏ hoang và tàn sát bất kỳ linh hồn tội nghiệp nào vô tình trốn ở đó vì tôi không thể kiểm soát được bản thân khi ở trong Lời Nguyền hả?" Hermione cười khẩy và lắc đầu. "Không, cảm ơn. Tôi thà ở đây, để Theo cưa đầu tôi và dùng nó làm quả bóng bowling còn hơn.""Tôi sẽ không đặt Lời Nguyền lên em đâu," Malfoy nói nhanh, gần như giận dữ, khi mắt anh liếc qua chiếc váy mùa hè màu trắng mà Astoria đã tặng cô. "Và những gì em đang mặc hiện giờ là ổn rồi."Hermione tò mò nhìn anh và lùi lại một bước, càng lúc càng mệt mỏi và không chắc chắn hơn. "Tại sao?""Như em đã nói rồi đấy, khu vực đó đã bị bỏ hoang, nên em không cần phải ở trong Lời Nguyền. Chỉ có hai ta thôi, và như em biết rõ, tôi thừa khả năng tiêu diệt bất cứ ai có thể đe dọa chúng ta.""Tại sao?""Vì tôi nghĩ có thể em muốn nhìn thấy ngôi nhà thời thơ ấu của mình.""Nhưng tại sao?" Hermione vẫn kiên trì."Vì lợi ích của Salazar, Granger! Vì lần duy nhất em rời khỏi ngôi nhà này trong sáu tháng là khi em bị dính Lời Nguyền để tàn sát người khác, nên tôi nghĩ em có thể thực sự muốn hít thở một chút không khí trong lành khi em không phải giết người!" Anh gầm gừ và nhéo sống mũi mình. "Mẹ kiếp, tôi cố gắng làm điều gì đó tốt đẹp cho em và em lại khiến nó trở nên khó khăn đến vậy...""Khi nào chúng ta đi?"Malfoy thả tay xuống và nhìn chằm chằm vào cô. "Em đồng ý đi cùng tôi rồi à?""Ừ," cô nói. "Nhưng chỉ khi anh trả lời tôi một câu hỏi và anh phải trả lời thành thật.""Còn tùy vào câu hỏi là gì nữa.""Tại sao anh lại làm điều này cho tôi?"Lông mày của Malfoy nheo lại đầy nghi ngờ. "Em đã cứu Astoria. Em đã làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Tôi nghĩ sẽ công bằng nếu tôi làm điều này, nhưng đừng có nảy ra ý tưởng gì về việc cố gắng trốn thoát. Sẽ chỉ có hai ta thôi, em sẽ không có một cây đũa phép hay phép thuật nào, và nếu em nghĩ đến việc chạy trốn, tôi sẽ xích em lại, ném em qua vai và tự mình cõng em về lại cái nhà này. Hiểu không?"Ngay khi Hermione gật đầu, mặt đất rung chuyển như thể vừa trải qua một trận động đất nhỏ. Narcissa đã xé chân sau của con ngựa ra và đang bò về phía Hermione với miếng thịt nhỏ giọt máu giữa hai hàm răng.Hermione thở hổn hển, lùi lại khi cái chân rơi xuống chân cô một cái bịch. Cái quái gì thế...Narcissa cúi đầu xuống sàn và dùng chóp mõm đẩy cái chân đầy máu về phía Hermione."Nó..." Hermione bắt đầu, choáng váng và bối rối. "Nó làm gì thế?"Malfoy quan sát con rồng thật kỹ, và khi nó đẩy cái xác về phía Hermione lần nữa và bắt đầu tạo ra những tiếng động nhỏ khe khẽ, anh mỉm cười. "Nó đang cố xin lỗi em thôi," anh nói, đưa tay vuốt ve má con rồng. "Nó nghĩ ban nãy nó đã làm em khó chịu khi cố ngửi mùi của em, và đây là cách nó nói 'xin lỗi'.""Ơ, tại sao nó lại cố ngửi mùi tôi?""Vì em có mùi giống anh. Nó có thể ngửi thấy mùi của anh trên người em." Malfoy lại nhìn cô, trong mắt anh lóe lên thứ gì đó mộc mạc. Một cái gì đó gần như... chiếm hữu. "Và bên trong em."Cách anh nói, tiếng gầm gừ trong giọng nói của anh khiến ngón chân của Hermione cong lên."Nó không thích ai ngoài tôi, nó không bao giờ thích... nhưng giờ nó lại thích em. Và với những gì nó quan tâm, nó sẽ bảo vệ em. Và điều đó có lẽ đã làm em trở thành phù thủy an toàn nhất đất nước này."
Khi Hermione đóng cánh cửa lại sau lưng cô, Blaise thấy vợ đang mỉm cười với anh. "Sao vậy em?""Anh thật tử tế. Cảm ơn anh. Em đánh giá cao việc anh đối xử tử tế hơn với cô ấy.""Cổ đã cứu mạng em... anh có thể đưa cho cổ từng galleon trong kho của mình và nó sẽ không bao giờ trả được món nợ đó," Blaise gắt gỏng mỉa mai. "Anh hầu như không nghĩ việc pha cho cổ một tách trà là điều đáng nói.""Em biết, nhưng em biết việc cổ cứu em đã thay đổi cách anh nghĩ về cổ. Em biết sẽ mất một thời gian nữa để anh có thể tin tưởng cổ hoàn toàn, nhưng em đánh giá cao nỗ lực của anh. Cổ quan trọng với em." Astoria dừng lại thổi tách trà của mình. "Và mặc dù anh ấy chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó, nhưng cổ cũng quan trọng với Draco."Blaise nhìn cô vài giây trước khi hiểu ý. "Em cố tình nói Hermione đến khu vườn."Môi Astoria nhếch lên, cố nở một nụ cười. "Có không nhỉ?"Lông mày của Blaise nhíu lại theo cách đáng yêu mà Astoria thích – khi anh biết cô đang âm mưu và làm điều gì đó mà cô không nên làm, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ đó là gì. "Em biết Draco sẽ về sớm mà."Astoria nhìn anh khi cô nhấp ngụm đầu tiên."Em biết nó đưa Narcissa đi săn và duỗi cánh," anh chậm rãi nói thêm, ghép các mảnh lại với nhau, "và em biết nó luôn đáp xuống bãi cỏ ở phía Nam khu nhà. Nơi có cây Xúc tu Độc." Anh nheo mắt nhìn cô. "Chỗ đó ở ngay cạnh mấy bông hoa huệ mà em vừa bảo Hermione đi xem.""Phải không ta?" Nụ cười của Astoria rộng hơn. "Em có biết gì đâu"Blaise phát ra một tiếng cười."Em... không còn nghi ngờ gì nữa... em là phù thủy xinh đẹp và quỷ quyệt nhất mà anh từng gặp.""Và đó là lý do tại sao anh hoàn toàn bị ám ảnh và yêu em." Astoria hôn lên chóp mũi anh, nhưng khi ngả người ra sau để uống thêm một ngụm trà, cô chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc. "Không phải bây giờ anh đang làm nhiệm vụ sao?""Chúa tể Hắc ám đã thay đổi lịch trình của anh. Ngài đã loại anh khỏi hầu hết mọi nhiệm vụ canh gác trong tháng tới rồi," Blaise thở dài. "Ngài nghĩ nếu anh được nghỉ ngơi đầy đủ, anh sẽ có nhiều tiên đoán hơn có thể giúp ngài giành chiến thắng trong cuộc chiến."Vẻ cáu kỉnh đã làm mất đi nụ cười trên khuôn mặt Astoria."Thật nực cười. Anh không thể dự đoán về tương lai được, nó xuất hiện với anh một cách tự nhiên. Anh không thể hối thúc nó được.""Anh biết, em yêu." Anh đưa bàn tay còn lại của mình ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên má cô. "Nhưng nếu điều đó có nghĩa là ngài cho phép anh dành nhiều thời gian hơn ở nhà với em thì anh sẽ không làm trái lệnh ngài đâu. Bây giờ, anh chỉ còn thời gian đến bảy giờ trước khi anh bị gọi đến Nhà thờ York, và anh dự định sẽ đưa em đi tắm và từ từ tò te tí te với em trước khi anh đi. Hai lần nghen."Miệng Astoria há hốc. "Cái gì?"Chồng cô nhướng mày trêu chọc. "Cái gì? Em nói rằng em muốn anh ngừng đối xử với em như thể em được làm bằng thủy tinh cơ mà, phải không? Bây giờ uống xong đi, rồi cởi quần áo và đi tắm."Mặc dù suýt đánh rơi tách trà vì quá sốc nhưng Astoria chưa bao giờ uống cạn tách trà nào nhanh hơn như thế trong đời.
Astoria nói đúng, hoa huệ ở khu đất này thật đáng yêu. Sống động và đẹp đẽ đến mức chúng gần như yêu cầu cô lấy cảm hứng từ chúng.Hermione vừa chọn xong mẫu vật thứ tư để sử dụng cho bảng màu thì gió bất ngờ nổi lên, và mặc dù trên bầu trời không có một đám mây nào nhưng những cái cây mà cô đang chiêm ngưỡng bỗng nhiên bị bao phủ bởi một bóng đen.Cô lùi lại khi Narcissa ngã uỵch xuống bãi cỏ. Con rồng đáp xuống gần Hermione hơn nhiều so với những gì cô mong đợi, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lớp vảy của nó.Hơi nóng khô rát xuyên qua da Hermione, khiến cô nhớ đến kiểu ngọn lửa khác. Thứ đã làm tan chảy da cô đến tận xương trong những viễn cảnh của Voldemort và vẫn bám lấy cô, thậm chí nhiều tuần sau đó. Một lời nhắc nhở mà cô không muốn có. Con ma mà lần trừ tà thứ hai dường như vẫn chưa trừ khử được.Narcissa hạ cổ và vai trái xuống đất, để Malfoy xuống một cách nhẹ nhàng như thể đó là việc dễ dàng nhất trên đời.Anh mặc đồ đen toàn tập; quần dài ôm, đôi bốt da có dây buộc đến đầu gối, găng tay cụt ngón và bao đựng đũa phép trên bắp tay trái. Tay áo của anh được đẩy lên đến khuỷu tay và anh đã cởi vài nút trên cùng, để cô có thể nhìn rõ sợi dây chuyền và chiếc nhẫn cưới trên cổ anh.Hermione nhận ra đó là quần áo dành cho việc cưỡi ngựa. Nhưng nó làm cô nhớ đến bộ đồng phục Quidditch cũ không có màu xanh của Slytherin.Narcissa kẹp xác một con ngựa vào giữa các móng vuốt của mình, máu của nó chảy ra trên cỏ mỗi khi nó siết chặt và thả lỏng hai chân sau. Malfoy nhẹ nhàng vuốt ve vai nó, nhưng sự chú ý của nó hoàn toàn tập trung vào Hermione.Con rồng bắt đầu tiến lại gần, răng nó nhe ra và một âm thanh rít nhỏ bắt đầu tỏa ra từ sâu trong lồng ngực nó.Mặt đất rung chuyển theo mỗi bước nó đi, không khí ngày càng nóng hơn khi nó đến gần cô.Hơi nóng khó chịu trên da Hermione như gai đâm. Cô bước lùi lại một bước, một làn sóng hoảng sợ mới tràn qua cô khi lưng cô chạm vào hàng rào gỗ ngăn cách với cây Xúc tu Độc.Cô bị mắc kẹt và con rồng vẫn tiếp tục tiến lên."Malfoy, nó định làm gì vậy?" Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng nỗi kinh hoàng trong giọng nói của Hermione vẫn không thể sai được."Không sao đâu Granger," Malfoy bình tĩnh nói. "Cố gắng đừng hoảng sợ...""Làm sao tôi có thể không hoảng sợ khi nó nhìn tôi như thể muốn dùng xương của tôi để đánh răng ấy!"Narcissa ấn mõm vào bụng Hermione và đẩy cô vào hàng rào. Mặc dù nó có phần nhẹ nhàng nhưng cơn hoảng loạn cháy bỏng quét qua Hermione như thể cô vừa bị lửa lướt qua.Con rồng hít một hơi thật sâu và huých nhẹ vào cô. Âm thanh gầm gừ trầm thấp mà nó tạo ra rung động khắp người Hermione, làm cô thêm sợ.Cần rảnh tay để tự vệ, Hermione thả tách trà và những bông hoa cô vừa hái xuống đất. Lòng bàn tay cô bỏng rát khi cô ấn tay vào lớp vảy nóng hổi của con thú và đẩy nó ra. Cô cố gắng dùng hết sức lực có thể, nhưng con rồng dường như không cảm nhận được điều đó. Nó chỉ huých nhẹ Hermione lần nữa, mõm của nó làm nóng làn da của Hermione qua lớp quần áo của cô như đặt một hòn than ấm lên bụng cô vậy.Hình ảnh mà Voldemort đã cho cô thấy hiện lên đầy sống động. Bị mắc kẹt và bị trói vào một cái cột. Không thể di chuyển. Nhiệt độ tăng cao và tăng dần. Lửa đốt cháy da cô.Cơn ác mộng của cô đã trở thành hiện thực.Hermione đã tham gia hàng trăm chiến trường. Cô không lạ gì với cái chết, cô đã chạm vào nó nhiều lần đến mức không thể đếm được, nhưng cô không thể nhớ mình đã từng sợ hãi đến thế bao nhiêu lần. Thậm chí chẳng thấy khác gì cả.Răng của con rồng cách xa làn da, dạ dày và các cơ quan quan trọng của cô vài milimet. Chỉ cần một vết cắn sẽ bẻ đôi Hermione như thể cô chẳng là gì cả. Miệng nó – cái miệng có thể thở ra lửa, làm tan chảy xe tăng và đốt cháy máu trong huyết quản, giống như trong viễn cảnh của Voldemort...Hermione nhắm mắt lại, xương cốt cô bắt đầu run rẩy. "Kêu nó dừng lại đi, Malfoy!" cô gần như hét lên. "Làm ơn. Làm ơn, đưa nó tránh xa tôi ra!"Malfoy búng ngón tay và huýt sáo gay gắt. Ngay lập tức, Narcissa lùi lại vài bước.Hermione hít một hơi thật sâu, rùng mình rồi quay người lại, giấu mặt đi. Dù không còn bị ghim vào hàng rào nữa nhưng cô vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Tay cô run lên khi cô giữ hàng rào để làm điểm tựa.Malfoy đến bên cạnh cô ngay lập tức."Đừng bao giờ để nó làm vậy với tôi lần nữa!" Cô nhìn thấy anh với tay về phía cô từ khóe mắt. Cô nhún vai và tập trung vào việc hít thở sâu và đều đặn. "Tôi ổn," cô nói dối. "Tôi chỉ cần một phút thôi.""Granger, em đang run rẩy đấy. Em ổn chứ?""Trông tôi có ổn không?" Răng cô va vào nhau lập cập khi cô nghiền chúng lại với nhau. "Tôi vẫn có thể cảm nhận được phép thuật của Voldemort đang bò vào trong tôi. Và hình ảnh hắn cho tôi thấy... ngọn lửa mà nó dùng để đốt tôi, ngọn lửa... tất cả cứ ùa về."Cô không hiểu tại sao mình lại nói với anh. Cô không có ý đó. Cô đã tự mình giải quyết nó vì Voldemort đã ở trong đầu cô. Tắm trong bồn tắm gần như đóng băng bất cứ khi nào cô thức dậy vào nửa đêm vì gặp ác mộng bị thiêu sống, hoặc đi đi lại lại trong hành lang để đánh lạc hướng cô khỏi việc gãi vào cổ tay để cố gắng loại bỏ thứ ma thuật khủng khiếp đó ra khỏi huyết quản.Cô không muốn sự giúp đỡ của anh. Cô không cần."Tại sao em không nói với tôi là em bị tác dụng phụ?" Malfoy nhẹ nhàng hỏi."Tôi đã có một tên phù thủy độc ác nhất mọi thời đại xuất hiện trong đầu chỉ cho tôi biết tôi sẽ chết như thế nào, và tôi bị mắc kẹt ở đây và buộc phải giết bạn bè trái với ý muốn của mình," cô cười cay đắng. "Tôi nghĩ hiện giờ điều mà tôi ít lo lắng nhất là một vài tác dụng phụ kéo dài của phép thuật hắc ám."Malfoy xoay chiếc nhẫn trên ngón út, cân nhắc. "Em có cảm nhận điều đó mọi lúc không?""Không, không phải lúc nào cũng vậy. Nó đến và đi theo từng đợt. Tôi cảm thấy nó đặc biệt mạnh mẽ khi tôi căng thẳng, tức giận... hoặc sợ hãi. Giống như việc nó bám vào những cảm xúc đó và nuôi dưỡng chúng... tôi không biết, nó không quan trọng."Malfoy lại với tay tới cô, nhưng cô lùi lại một bước và quay lưng lại với anh."Tất cả chỉ là hơi quá đáng thôi. Chỉ cần cho tôi một chút thời gian rồi tôi sẽ ổn thôi."Cô phải hít vài hơi thật sâu qua mũi để dập tắt cơn hoảng loạn, và cuối cùng khi cô quay lại, Malfoy đang nhìn chằm chằm vào cô.Narcissa vẫn cách đó vài bước chân, ngồi bằng hai chân sau và tò mò nhìn Hermione. Cái đầu khổng lồ của nó nghiêng sang một bên, một trí thông minh không thể phủ nhận lóe lên sau đôi mắt màu hồng ngọc của nó. Cách con rồng nhìn cô thật đáng sợ. Một sự tò mò cháy bỏng khiến Hermione... khó chịu. Nó vung móng vuốt của mình và xác con ngựa nó đang ôm bị đè bẹp.Hermione nhanh chóng nhìn lại Malfoy và bắt đầu nói chuyện, cần được đánh lạc hướng. "Tại sao hôm nay anh không đến chỗ của tôi và Astoria?"Malfoy chớp mắt, rõ ràng có chút lùi lại trước câu hỏi đột ngột của cô. "Narcissa cần đi săn và tôi muốn tận hưởng không khí trong lành. Tôi xin lỗi." Biểu hiện của anh trở nên cởi mở hơn rất nhiều, gần giống như trêu chọc. Đó là lúc cô chú ý đến đôi mắt của anh. Sự kết hợp giữa màu xanh và màu xám. Bức tường chỉ xây được một nửa. "Tôi không nhận ra sự vắng mặt của mình lại đáng nhớ đến thế.""Không phải vậy đâu," Hermione nhanh chóng ngắt lời, giọng điệu của cô hơi khắc nghiệt đến mức khó có thể thuyết phục được. "Đó chỉ là để ý thôi."Malfoy lăn lưỡi qua hàm răng dưới, cực kỳ thích thú. "Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cho rằng nếu em nhớ tôi nhiều đến thế...""Tôi không 'nhớ anh'.""...vậy thì em sẽ không phản đối việc tham gia cùng tôi trong một nhiệm vụ nhỏ tối nay rồi.""Nhiệm vụ gì?""Chúa tể Hắc ám đã ra lệnh cho bọn tôi điều tra tất cả các nhà thờ có tháp chuông trong cả nước.""Vì viễn cảnh mà hắn đã cho tôi thấy ư?" Hermione hỏi.Đôi mắt xanh xám của Malfoy chớp chớp. Anh gật đầu. "Phải... Vì một số điều mà Nhà Tiên Tri đã cho hắn thấy hóa ra là sự thật, hắn muốn điều tra mọi khía cạnh trong những hình ảnh gần đây, chỉ để đảm bảo an toàn.""Nhà tiên tri đó đã đúng về việc Trường Sinh Linh Giá bị phá hủy?"Malfoy gật đầu lần nữa."Tại sao anh lại nói với tôi chuyện đó?""Vì nhà thờ tiếp theo trong danh sách cần điều tra nằm ở ngoại ô Hampstead Garden."Trái tim Hermione rung động."Tối nay tôi sẽ đến đó," Malfoy tiếp tục, "và tôi nghĩ có thể em sẽ muốn tham gia cùng tôi."Anh đang đi về nhà cũ của cô. Nhà của ba mẹ cô."Theo như tôi biết thì khu vực đó đã bị bỏ hoang...""Đúng vậy," Hermione xác nhận với vẻ cay đắng. "Bạn của anh đã phá hủy nó khi họ đến đón ba mẹ tôi. Có lần tôi cùng Harry quay lại để thu thập một số đồ cá nhân, chỉ những bức ảnh và những món đồ lặt vặt của ba mẹ tôi thôi, nhưng cả thị trấn đã bị phá hủy. Hầu hết các tòa nhà đều bị phá hủy hoàn toàn, một trong những thứ duy nhất còn đứng vững...""Là nhà thờ," Malfoy cắt ngang. "Tôi biết. Vậy em có muốn đi cùng tôi không?""Anh muốn đặt tôi trong bộ áo choàng Tử thần Thực tử khủng khiếp đó, đặt tôi dưới Lời Nguyền và đưa tôi trở về ngôi nhà thời thơ ấu của tôi để tôi có thể, sao nhỉ? Điều tra một nhà thờ bỏ hoang và tàn sát bất kỳ linh hồn tội nghiệp nào vô tình trốn ở đó vì tôi không thể kiểm soát được bản thân khi ở trong Lời Nguyền hả?" Hermione cười khẩy và lắc đầu. "Không, cảm ơn. Tôi thà ở đây, để Theo cưa đầu tôi và dùng nó làm quả bóng bowling còn hơn.""Tôi sẽ không đặt Lời Nguyền lên em đâu," Malfoy nói nhanh, gần như giận dữ, khi mắt anh liếc qua chiếc váy mùa hè màu trắng mà Astoria đã tặng cô. "Và những gì em đang mặc hiện giờ là ổn rồi."Hermione tò mò nhìn anh và lùi lại một bước, càng lúc càng mệt mỏi và không chắc chắn hơn. "Tại sao?""Như em đã nói rồi đấy, khu vực đó đã bị bỏ hoang, nên em không cần phải ở trong Lời Nguyền. Chỉ có hai ta thôi, và như em biết rõ, tôi thừa khả năng tiêu diệt bất cứ ai có thể đe dọa chúng ta.""Tại sao?""Vì tôi nghĩ có thể em muốn nhìn thấy ngôi nhà thời thơ ấu của mình.""Nhưng tại sao?" Hermione vẫn kiên trì."Vì lợi ích của Salazar, Granger! Vì lần duy nhất em rời khỏi ngôi nhà này trong sáu tháng là khi em bị dính Lời Nguyền để tàn sát người khác, nên tôi nghĩ em có thể thực sự muốn hít thở một chút không khí trong lành khi em không phải giết người!" Anh gầm gừ và nhéo sống mũi mình. "Mẹ kiếp, tôi cố gắng làm điều gì đó tốt đẹp cho em và em lại khiến nó trở nên khó khăn đến vậy...""Khi nào chúng ta đi?"Malfoy thả tay xuống và nhìn chằm chằm vào cô. "Em đồng ý đi cùng tôi rồi à?""Ừ," cô nói. "Nhưng chỉ khi anh trả lời tôi một câu hỏi và anh phải trả lời thành thật.""Còn tùy vào câu hỏi là gì nữa.""Tại sao anh lại làm điều này cho tôi?"Lông mày của Malfoy nheo lại đầy nghi ngờ. "Em đã cứu Astoria. Em đã làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Tôi nghĩ sẽ công bằng nếu tôi làm điều này, nhưng đừng có nảy ra ý tưởng gì về việc cố gắng trốn thoát. Sẽ chỉ có hai ta thôi, em sẽ không có một cây đũa phép hay phép thuật nào, và nếu em nghĩ đến việc chạy trốn, tôi sẽ xích em lại, ném em qua vai và tự mình cõng em về lại cái nhà này. Hiểu không?"Ngay khi Hermione gật đầu, mặt đất rung chuyển như thể vừa trải qua một trận động đất nhỏ. Narcissa đã xé chân sau của con ngựa ra và đang bò về phía Hermione với miếng thịt nhỏ giọt máu giữa hai hàm răng.Hermione thở hổn hển, lùi lại khi cái chân rơi xuống chân cô một cái bịch. Cái quái gì thế...Narcissa cúi đầu xuống sàn và dùng chóp mõm đẩy cái chân đầy máu về phía Hermione."Nó..." Hermione bắt đầu, choáng váng và bối rối. "Nó làm gì thế?"Malfoy quan sát con rồng thật kỹ, và khi nó đẩy cái xác về phía Hermione lần nữa và bắt đầu tạo ra những tiếng động nhỏ khe khẽ, anh mỉm cười. "Nó đang cố xin lỗi em thôi," anh nói, đưa tay vuốt ve má con rồng. "Nó nghĩ ban nãy nó đã làm em khó chịu khi cố ngửi mùi của em, và đây là cách nó nói 'xin lỗi'.""Ơ, tại sao nó lại cố ngửi mùi tôi?""Vì em có mùi giống anh. Nó có thể ngửi thấy mùi của anh trên người em." Malfoy lại nhìn cô, trong mắt anh lóe lên thứ gì đó mộc mạc. Một cái gì đó gần như... chiếm hữu. "Và bên trong em."Cách anh nói, tiếng gầm gừ trong giọng nói của anh khiến ngón chân của Hermione cong lên."Nó không thích ai ngoài tôi, nó không bao giờ thích... nhưng giờ nó lại thích em. Và với những gì nó quan tâm, nó sẽ bảo vệ em. Và điều đó có lẽ đã làm em trở thành phù thủy an toàn nhất đất nước này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com