Dramione Ran Bac Va Su Tu Do Kokonut
-Diễn Biến Nhanh-
Ron và nắm thóp cậu "nè! Mình vừa đổi đống bảng anh đó thành Galleon tháng trước đó!'' "Nhưng mà má sẽ mắng mình nếu mình lại vung tiền vào đồ ăn vặt mất!" Ron mếu môi và sờ vào cái bụng đang kêu ọt ọt của cậu."Đưa cô ấy tiền thừa đi, tao có mấy đồng Sickle này." Giọng nói vang lên ở cuối đoàn tàu, khỏi nói cũng biết đó là giọng của Draco Malfoy. Hermione đang giằng co với Ron thì dừng hẳn lại rồi chui tọt vào trong để ngồi xuống. Nhưng Draco đã len qua cái xe đẩy và tên tóc đỏ để luồn đầu vào trong "không phải ta nên có một cuộc nói chuyện cho tử tế sao? Định tránh mặt bao lâu nữa?""Được rồi, mình đi đây Harry, Ron, nhớ canh đồ dùm mình.'' Hermione chầm chậm đứng lên, không hấp tấp lắm khi đi ra ngoài.Draco dẫn cô lên một toa tàu khác vắng vẻ hẳn hơn, toa tàu của các bị huynh trưởng và thủ lĩnh học sinh, họ thường không hay rời khoang tàu nếu không có gì cần thiết. Nhưng Draco vẫn cẩn thận nhìn quanh rồi mới bắt đầu thì thầm "xin lỗi, chả ngờ là Lucius lại đến cùng lúc với ta, em nên biết rằng anh luôn yêu em cho dù em có là một Muggle.""Anh vẫn nghĩ em tránh mặt anh là vì Lucius miệt thị em sao?" Hermione khoanh tay lại, cái khoảng cách giữa cô và Draco chỉ có một cánh tay, nhưng mà sao Draco thấy cô đang đứng xa nó quá. Nó sốc khi nghe câu hỏi của Hermione và có phần uất ức vì chả biết mình sai ở đâu."Draco, hay mình dừng lại đi. Như kiểu nghỉ ngơi ấy." Hermione nắm tay Draco, nhưng cái nắm hờ hững lắm, nó không ấm áp hay bồn chồn như những lúc trước. Cái cảm giác hụt hẫng khi nắm tay Hermione là cái cảm giác mà nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải trải qua."Em... Em nói gì vậy? Nghiêm túc đi Granger, sao ta có thể nghỉ ngơi trong một mối quan hệ được chớ?" Nó nắm chặt lấy tay Hermione, cái nhẫn có kí hiệu con rắn lại lần nữa cạ vào da cô khiến cô hơi khó chịu. Nhưng Hermione không hất tay nó ra, mà cô còn nắm chặt hơn. Cô thở dài, lông mày nhíu lại mệt mỏi còn khóe miệng thì buồn thiu "anh biết đó, ta đều mệt rồi... Anh đâu có muốn cứ phải chạy trốn mỗi khi ta nắm tay đâu nhỉ? Vậy nên em nghĩ cách tốt nhất cho ta là nghỉ ngơi. Dừng một nhịp.""Granger, anh xin lỗi, ta có thể nói chuyện với nhau thêm mà, đừng như thế mà!""Em đâu có bỏ anh, ta chỉ sẽ... Nghỉ thôi." Cô mỉm cười ôm nó vào lòng "khi cả hai ta đều đã sẵn sàng, ta sẽ lại đi uống bia bơ vào thứ bảy và đọc sách cùng nhau mà.""Granger! Anh không muốn! Sao em... Cái đồ..." Nó hất cô ra, trong sự ngạc nhiên của cả bản thân nó và cô nàng. Nhưng Draco cố thuyết phục bản thân đó là hành động đúng đắn rồi lại tiếp tục "nếu em muốn chia tay thì cứ hãy nói ra đi! Anh biết anh sẽ chả bao giờ đủ tốt cho một người cao thượng như em mà!" nó nhếch mép và mỉa mai."Không! Anh vẫn chưa hiểu vấn đề sao! Sao anh cứ luôn cứng đầu như thế vậy!" Hermione cũng bắt đầu lên giọng, nhưng giọng nói của cô không thể cao như Draco vì đang nghèn nghẹn muốn khóc."Chả có vấn đề gì cả! Em chỉ đang tìm một cách để đá anh và làm như một người cao cả mà thôi! Cái đồ mưu mẹo, xảo quyệt!" "Đủ rồi! Em đang cố tìm cách chắc chắn rằng cả hai ta đều đã sẵn sàng cho một mối quan hệ rõ ràng, và tên hèn như anh có lẽ chả quan tâm đến điều đó!" Mắt Hermione đã bắt đầu long lanh nước mắt, nhưng Draco nó đâu thèm quan tâm, nó chỉ đang nhìn vào cái "mặt" mà nó cho là Hermione đang dựng lên để lừa nó.Mạch máu của Draco đã nổi lên khắp trán và cái tay đang siết lại của nó, cái lòng tự tôn làm cho nó cư xử còn nhanh hơn tốc độ mà não nó đang xử lí "Tôi là tên hèn á? Còn cô là cái đồ MÁU BÙN DƠ BẨN" Rồi Draco trợn trừng mắt, nó bịt miệng mình lại. Nhưng đã quá trễ, giọt nước mắt đầu tiên trên má Hermione đã bắt đầu lăn xuống "vậy cuối cùng tôi vẫn chỉ là Máu Bùn và anh thì là thuần chủng nhỉ...""Không, Granger, anh-"Draco nó muốn tiến lên và trấn an Hermione, nhưng đột nhiên cái tàu dừng lại khiến cho nó và Hermione xém ngã ra sau. Các vị huynh trưởng và thủ lĩnh bắt đầu tràn ra và điều phối mọi người cùng với hướng dẫn họ đi đến Hogwarts."Đến nơi rồi, dọn hành lí xuống đi nào mấy đứa!" Một vị huynh trưởng nhà Ravenclaw ráo riết chạy ngang qua cặp đôi đang tan vỡ. Rồi một loạt phù thủy sinh từ toa trên bắt đầu ùa xuống, khiến cho hai người đang nhìn rõ nhau trước mặt lại bắt đầu lạc nhau. Nhưng mà điều đó thì thay đổi gì? Từ đầu họ đã có nhìn rõ nhau đâu.Hermione nhìn Draco và thấy ánh mắt hoảng loạn của nó, nhưng cô cũng mệt mà, cô cũng muốn thử mặc kệ một lần xem sao. Vậy là Hermione từ chối nghe nó giải thích và đi thẳng về toa tàu của mình. Trong khi Draco ngồi gục xuống ngay trong góc của toa tàu "xem mày làm trò tuyệt vời gì kìa, chết tiệt Salaza!"Ron và Harry vội vàng đi tìm Hermione để báo cho cô về một tin mà cả hai cậu đều rất hào hứng muốn kể cho cô. Chẳng có gì khó khăn để tìm mái tóc xoăn nâu ấy trong cả tá người đang lên xe vong mã. Ron nắm lấy vai của Hermione từ đằng sau và dừng cô lại, nhưng cô nàng không quay lại và cũng chẳng mắng chửi cả hai."Nè! Hermione Granger tụi mình biết đâu rồi?" Ron có phần trêu chọc cô bạn. Nhưng càng nắm vai Hermione, cậu càng có thể cảm thấy được người của cô hơi run lên. Còn có tiếng hức hức đang thầm vang lên trong họng của Hermione."Cuộc nói chuyện của bồ và Malfoy..." Ron nhíu mày và lòng cậu cũng trùng xuống "Harry, bồ ấy và Malfoy...""Bồ đã cố gắng rất nhiều rồi." Harry nghe thấy thế liền biết chuyện gì xảy ra, cậu lại gần Hermione và ôm cô vào lòng, Ron cũng thế. Lúc đó Hermione mới khóc òa lên và ôm lại cả hai người bạn. Cả ba đứa nó cứ ôm nhau như thế cho đến khi Harry quyết định sốc lại tinh thần của cả bọn."Nè, bồ biết gì không? Năm nay trường ta sẽ có trường khác đến đấy!""Phải phải! Có Viktor Krum đó Hermione! Họ sẽ đến đây ngay bữa tối đó." Ron kéo Hermione ngồi lên xe vong mã rồi bắt đầu đánh lạc hướng cô bạn khỏi sự rầu rĩ bằng cách liệt kê một loạt các thành viên trong đội Quidditch đi cùng với Viktor Krum.Từ phòng sinh hoạt chung đi ra, chả có đứa nào là đi thẳng đến đại sảnh mà đang leo lên thêm vài tầng lầu nữa để có thể có cái nhìn rộng nhất về những học sinh trao đổi kì thú. Nhưng cả dadm chả thấy gì cả, chẳng có tàu nào cập bến đến Hogsmeade cả.Cho đến khi một cậu trai hô lên "nhìn kìa! Thiên mã!" thì cả trường mới hướng mắt về phía ngược lại.Một cỗ xe kéo khổng lồ, quý phái, điểm xuyến và đường nét màu vàng ánh kim cược tinh xảo từ đằng xa xuất hiện. Điểm đặc biệt là cỗ xe này được các thiên mã, những con ngựa có đôi cánh trắng muốt cùng với vẻ uy nghiêm, cao cả đang từ từ đáp xuống. Thì đột ngột từ trong mặt nước trồi lên một cái thuyền khổng lồ, cái thuyền to, màu gỗ sẫm và lá cờ giương cao biểu tượng của trường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com