Dramione Loi Cau Hon Khong Tuong The Unseemly Proposal
Trans by Eyestorm."Được rồi Hermione, đừng hoảng lên!" Ron nói với giọng gào lên nhức óc, không rõ là đang nói cho Hermione hay là đang trấn an chính mình. Hermione chỉ đơn thuần trợn mắt nhìn nó.Harry bước vòng quanh phòng học trống với khuôn mặt đăm chiêu. "Hermione, cậu nói là Cái còng cho phép một khoảng cách nhất định là 3,5 feet giữa cậu và Malfoy phải không?"Đúng" Hermione gật đầu."Thế có nghĩa là nếu cậu cần dùng nhà vệ sinh" Harry nói với cái nhíu mày, "Malfoy sẽ phải đứng bên ngoài buồng cầu mà cậu dùng. Vậy nên, Malfoy sẽ phải vào Toilet của Con gái cùng cậu, Hermione.""Cái gì?!" Draco hét lên, há hốc mồm. "Không đời nào! Tôi phản đối!""Chúng ta không có thời gian cho phản đối của cậu" Hermione sốt ruột nói, không có vẻ gì là thích thú với chính ý nghĩ ấy."Ôi, thôi nào, đi vào trong nhà vệ sinh của bọn con gái ư?!" Draco gào lên, càng ngày càng mất bình tĩnh. "Tôi từ chối! Phải có cách khác!""Mày có nghĩ ra cái gì không, Malfoy?" Harry hỏi, hơi tức giận."Ừm không, nhưng nếu các người cho tôi chút thời gian, tôi có thể sẽ...""Malfoy!" Hermione gào lên, tuyệt vọng. "Cậu có hiểu sự khẩn cấp của tình huống này không?! Không có cách nào khác! Cậu không nhớ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bước qua khoảng cách 3,5 feet với tôi à?""Tôi sẽ bị kéo lại với cô" Draco nhớ lại tai nạn trong văn phòng giáo sư Dumbledore. Nó cố kiềm chế cơn giận như thể nó đang phải chịu đựng cơn đau đầu khủng khiếp và rên lên một tiếng khổ sở. "Càng ngày càng tồi tệ hơn.""Nhưng chúng ta sẽ phải đảm bảo rằng nhà vệ sinh sẽ không có ai cả" Ron nhảy vào. "Chúng ta không thể để bọn con gái lượn lờ trong khi Malfoy ở trong nhà vệ sinh nữ. Hãy thử tưởng tượng tin đồn sẽ được truyền tụng trong bọn con gái thế nào nếu bị phát hiện. Đặc biệt nếu chẳng may đứa con gái bắt gặp là Lavender hay Parvati. Nó có lẽ sẽ thành tin giật gân trên Tuần báo phù thủy ngày mai. 'DRACO MALFOY, KẺ ĐỒI BẠI CỦA TRƯỜNG HOGWARTS', đó là những gì họ sẽ viết." Một nụ cười ác quỷ hiện lên trên môi Ron. "Thực ra thì, đó cũng không phải là ý kiến tồi.""Câm mõm lại, Weasley," Draco rít lên."Có lẽ chúng ta nên sử dụng phòng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle." Ginny lớn tiếng đề nghị, không đợi cho Ron có cơ hội cãi lại Draco. "Không ai thèm dùng nó đâu. Sẽ không có nguy cơ đứa con gái nào đi vào chỗ đó.""Không, chúng ta không thể dùng nhà vệ sinh đó" Hermione nói, lắc đầu thật mạnh, khiến cho những cọng tóc nâu xoăn của cô nảy lên trên vai. "Myrtle có một thói quen kinh khủng là thò đầu vào những toa let bất kì. Chị không muốn muốn cô ta thò đầu ra từ cái bồn chị đang dùng.""Hành lang ở lầu 4 thường vắng người" Harry chỉ ra. "Ngoài ra, hôm nay là ngày lễ. Sẽ không có nhiều học sinh xung quanh. Hermione có thể dùng toa let ở đó, Malfoy có thể đứng bên ngoài buồng vệ sinh, và Ron, Ginny và tớ sẽ đứng canh gác ngoài nhà vệ sinh phòng trường hợp ai đó cố vào trong. Tớ sẽ nói với họ là nó bị lụt hay gì đó.""Nghe có vẻ được với tớ."Ron nói."Được rồi, chúng ta đi thẳng lên lầu bốn được chưa?" Hermione nói, giọng vô cùng khẩn cấp.Cả năm người bọn họ vội vã đi thẳng lên lầu bốn. Tâm trạng Draco càng trở nên tồi tệ hơn. Đầu tiên, nó phải ngồi và ăn cùng Hermione. Sau đó là Đội quân trong mơ của chúng xuất hiện và Con bé nhà Weasley đe dọa dùng bùa chơi khăm lên nó. Giờ thì nó lại phải đi theo Hermione tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh của Nữ."Tại sao chúng ta không dùng toa let nam?" Nó hỏi như cố gắng cuối cùng để tự cứu bản thân mình khỏi sự mất mặt khi phải vào nhà vệ sinh nữ."KHÔNG!" Có tiếng trả lời dứt khoát.Draco xịu mặt. Nếu chẳng may có ai đó phát hiện ra chuyện này, danh tiếng của mình coi như sẽ trôi tuột theo cái bồn cầu, nó thầm nghĩ.Bọn họ đi đến nhà vệ sinh nữ ở lầu 4 sau năm phút. Hermione nhìn quanh để chắc chắn không có ai nhìn thấy cô vào nhà vệ sinh với Draco. Sau đó, cô từ từ mở cửa toi let và kiểm tra khắp phòng để xem có ai ở trong hay không. Cô bé thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra nó hoàn toàn vắng người rồi bước vào, Draco theo sát đằng sau."Thật là nực cười" Draco lầm bầm khi nó đứng ngoài buồng vệ sinh của Hermione. Cái còng tình yêu được kéo giãn mỏng đủ để cho cô có thể đóng cửa buồng và khóa lại.Hermione đứng trước bồn cầu một lúc, cảm thấy vô cùng bất tiện khi phải sử dụng bệ với Draco trói chặt vào khỉu tay mình và đứng sát ngay phía ngoài cánh cửa gỗ. Nhưng khi tiếng gọi tự nhiên thúc giục, bạn không thể từ chối. Nên cô đã thực hiện những gì phải làm trong vòng 1 đến hai phút, sau đó đỏ mặt mở cánh cửa buồng, đáp trả cái nhìn khiếp sợ trên mặt Draco với nụ cười gượng gạo."Không đến nỗi tệ quá đúng không?" Cô nói, nụ cười gượng gạo còn nguyên trên mặt.Draco khịt mũi khó chịu và đợi cô rửa sạch tay trước khi kéo cô ra ngoài, nơi Harry, Ron và Ginny đang canh giữ. "Tôi đang nghĩ đến việc nó sẽ tồi tệ tới mức nào nếu như tới phiên tôi cần dùng toilet," Nó bình thản nói, vui sướng nhìn khuôn mặt Hermione chuyển dần sang màu tái nhợt. "Trong trường hợp cô chưa từng nhìn thấy nhà vệ sinh Nam, chúng tôi thường dùng máng." Nó nói như thể để tăng thêm hiệu ứng. Khi nhìn thấy Hermione ngày càng tái nhợt, nó nhếch mép một nụ cười đầu tiên sau nhiều giờ.Ron trông như sắp tát thẳng vào mặt Malfoy, nhưng Harry đã cản nó lại. "Malfoy, mày quên là có cả bồn cầu ở nhà vệ sinh nam à. Với Hermione ở quanh, mày sẽ phải dùng chúng thay vì máng tiểu" Harry nói , bình tĩnh nhất có thể. "Tao không nghĩ mày lại đần đến thế.""Cẩn thận với cái mồm mày, Đầu sẹo" Draco cảnh cáo, tiến lên một bước đối mặt với Harry. "Nếu không tao có thể sẽ lệnh cho Crabbe và Goyle ấn đầu mày vào một trong mấy cái bồn cầu đó.""Thật đáng xấu hổ là mày không có gan tự làm việc đó" Ron nói, nheo mắt nhìn Draco, người cũng đang nhìn nó trừng trừng đầy thách thức."Thật đáng xấu hổ là mày có một cái mặt xấu đến mức mấy cái bồn cầu đó sẽ phải phun mày lại nếu chẳng may mày đặt mặt mình vào chúng." Draco cười khinh bỉ."Sao mày...""Đủ rồi!" Hermione hét lên, chen vào đứng giữa Draco, Ron và, Harry, những kẻ trông như đã sẵn sàng cho một cuộc đấu tay đôi sống mái một phen. "Malfoy và tớ đã vướng vào vụ cấm túc vì vụ cãi cọ, và tớ không muốn hai cậu cũng gặp rắc rối," Cô nói, nghiêm khắc nhìn Harry và Ron.Sự căng thẳng giữa ba thằng con trai dịu đi một chút, nhưng Harry và Ron vẫn tiếp tục nhìn Draco ăn tươi nuốt sống, trong khi nó cũng nhìn lại với ánh mắt sát thủ không kém."Giờ tớ cần đến thư viện để làm vài nghiên cứu" Hermione tiếp tục. "Malfoy, cậu rõ ràng là phải đi cùng tôi." Rồi quay lại Harry, Ron và Ginny. "Tớ sẽ gặp mọi người sau, trong bữa trưa. Mang lên cho chúng tớ chút thức ăn. Chúng tớ sẽ đợi ở phòng học cũ.""Tớ sẽ đi cùng cậu đến thư viện, Hermione!" Ron nói, rõ ràng không hề thích cái ý tưởng để Hermione lại một mình với Draco."Tớ sẽ ổn thôi" Hermione làm yên lòng nó. "Thực lòng thì Ron à, tớ có thể tự lo cho bản thân mình, cậu biết mà."Ron toan mở miệng để cãi lại, nhưng lại ngậm lại ngay, quyết định không nói gì nữa. "Được rồi, chúng tớ sẽ gặp cậu sau". Rồi nó, Harry và Ginny trao đổi với Draco cái nhìn mà theo Hermione hiểu là, 'Nếu mày dám làm gì cô ấy, Tao sẽ đem mày làm mồi cho một sinh vật to lớn đầy lông lá.'Hermione trao cho họ nụ cười nhẹ sau khi chứng kiến các bạn cô quan tâm đến mình như thế nào. Cô bé trìu mến chỉnh lại tóc cho Harry và Ron và trao Ginny một cái ôm. "Yên tâm, tớ sẽ ổn thôi. Tớ hứa.""Ôi, đừng có khóc rống lên chứ, cô ta chỉ đi tới thư viện với tao thôi mà, chứ có phải đi đến ngày tận thế đâu" Draco nói to trước khi khéo Hermione ra và đi về thư viện, bỏ lại ba đứa kia nhìn theo.
________________________________________Việc nghiên cứu của Hermione ở thư viện không hề suôn sẻ. Cô đã tìm thấy rất nhiều sách có những trang về còng tay tình yêu, nhưng chúng chỉ đơn giản là viết về những thông tin cơ bản của Cái còng, thứ không hề giúp cô bất cứ ý tưởng nào về cách thoát khỏi nó. Cô bé không cần biết về những thứ như, còng tay tình yêu không thấm nước và nó có thể phát ra ánh sáng trắng trong môi trường thích hợp. Những thông tin kiểu đó hoàn toàn vô nghĩa với cô.Thêm vào đó, Draco không hề thể hiện chút hợp tác nào. Nó chỉ ngồi cạnh Hermione với khuôn mặt dửng dưng. Hermione đã cố thử vài lần để bắt nó giúp một tay trong việc tìm kiếm, nhưng muốn tìm sự giúp đỡ từ Draco chẳng khác nào muốn dạy một con khỉ cách để nhảy gõ nhịp...hoàn toàn bất khả thi., bởi những con khỉ luôn là sinh vật ngoan cố nhất.Sự kiện nổi bật nhất trong ngày của Draco có lẽ là khi nó ngắm bà Madam Pince, người thủ thư khó tính của trường, vấp ngã vào đống sách bọn học sinh để vương vãi trên sàn khi chúng đang bận tìm kiếm các giá sách cho những quyển khác. Bà Pince, người ghét cay ghét đắng tất cả bọn học sinh Hogwarts, đuổi cổ chúng ra với những cuốn sách đuổi theo và liên tục táp vào đầu chúng. Ngoài việc đó ra, cả ngày chỉ có thể được miêu tả bởi một từ duy nhất: NHÀM CHÁN. Không chính xác phải là cả ba từ: NHÀM CHÁN ĐẾN CHẾT.Hermione thì hấp dẫn như một con ruồi vo ve khi cô ta bận bịu với đống nghiên cứu của mình. Draco suýt không nhịn được việc chọc tức cô ta chỉ với mục đích để xem phản ứng của cô. Suýt chút nữa. Nhưng cuối cùng nó lại tự mua vui bằng việc đọc một cuốn sách về Quidditch.Cả hai có bữa trưa nhanh chóng trong phòng học, nơi họ gặp Ginny, Ron và Harry. Hermione đã chỉ thị cho chúng mang thức ăn cho cô và Draco vào bữa tối rồi lại tiếp tục đi thẳng xuống thư viện, mặc kệ lời phàn nàn của Draco bởi việc chán đến tận cổ.Phần còn lại của ngày được sử dụng hoàn toàn ở thư viện, nhưng nó cũng không hề hữu dụng hơn phần trước. Hấu hết tất cả những gì Hermione tìm được về còng tay tình yêu chỉ là nó có thể dùng làm một cái buộc tóc hữu dụng. Tôi chỉ có thể dùng nó làm buộc tóc nếu như tôi có thể tháo nó ra khỏi cổ tay mình trước đã! Hermione bực mình nghĩ khi đóng ập cuốn sách cuối cùng."Chúng ta đi ăn tối được chưa đây Granger?" Draco hỏi lần thứ 100 trong vòng nửa giờ qua. "Có vẻ như vụ nghiên cứu của cô thất bại thảm hại. Đó hoàn toàn phí thời gian, nếu như cô hỏi tôi.""Ồ, tôi đâu có hỏi cậu" Hermione nói qua hai hàm răng nghiến chặt khi cô đứng lên để trả đống sách lại kệ."Không cần phải bực mình lây sang tôi chỉ vì cô không tìm thấy những gì mình cần" Draco nói, không thèm nghĩ tới việc trả lại cuốn sách Quidditch mà nó đã mượn từ kệ sách. "Thực tế là, tôi đã hy vọng cô có thể tìm ra thứ gì đó giúp chúng ta để tôi sẽ không phải đi cùng cô nhiều hơn một ngày."Hermione ngừng việc đặt lại cuốn Những thực thể bị bùa chú trong thế giới pháp thuật và quay phắt lại nhìn Draco. Cô cố kiềm chế mong muốn của việc thả cả cuốn sách dày lên chân nó. "Chúng ta đã tranh cãi về việc này rồi" Cô nói với giọng thì thầm chỉ đủ để một mình nó nghe thấy. "Chúng ta đều căm ghét việc bị mắc kẹt với nhau, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn phải chịu đựng tôi và tôi vẫn phải chịu đựng cậu. Chúng ta không có bất kì lựa chọn nào khác vào lúc này."Cô nhanh chóng đặt quyển sách trở lại giá và đi thẳng ra khỏi thư viện với Draco đằng sau. Khi ra tới bên ngoài, chúng đi lên phòng học thứ 2 của tầng ba nơi Harry Ron và Ginny sẽ mang đến cho chúng bữa tối."Hermione, đợi đã!" Một ai đó cất tiếng gọi từ phía sau.Hermione dừng ngay lại khi nghe thấy tên mình và cô thầm rên lên khi thấy Lavender và Parvati đi thẳng về phía mình. Hai người cuối cùng trên đời mà cô muốn gặp mặt vào lúc này. "Chào Lavender, Parvati" Cô nói, cố cư xử thật bình thường nhất có thể.Hai đứa con gái liếc nhanh qua Draco trước khi quay lại với Hermione. " Chào Hermione" Chúng đồng thanh nói, cười khúc khích."Granger, cô có chào hỏi nhanh lên không? Tôi đang chết đói đây" Draco nói, trao cho Lavender và Parvati cái nhìn chán ngấy."Đừng lo Hermione, chúng tớ sẽ không giữ cậu lâu đâu" Parvati nói, che giấu sự thích thú với một nụ cười. "Chúng tớ chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi.""Là về Còng tay tình yêu" Lavender tiếp tục hộ. "Chúng tớ băn khoăn không biết ai đã gửi chúng cho hai cậu." Nó ném cho Hermione và Draco cái nhìn thích thú, "Và với mục đích gì"Hermione gần như có thể thấy bong bóng kích động xung quanh hai đứa con gái với viễn cảnh của tin đồn mới để buôn dưa. Cứ như là chúng sống nhờ những tin đồn. Và cô sẽ không để chúng thỏa mãn với việc phát động một tin đồn nóng hổi khắp nhà Gryffindor và cuối cùng là cả trường học."Ừm" Hermione nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Có vẻ như đó là ý định của ai đó về một trò đùa. Chúng tớ không hề có manh mối gì về việc nó từ ai tới và với mục đích gì."Cùng một lúc hai khuôn mặt của chúng xịu hẳn xuống. Chúng trông như có ai đó vừa thông báo kì nghỉ Giáng sinh đã bị hủy. "Ôi" Parvati nói, rõ ràng rất thất vọng. "Cả hai cậu điều không biết gì à?"Hermione lắc đầu. "Không ai trong chúng tớ" Cô khẳng định. "Ý tớ là, cậu có thể nghĩ ra ai lại muốn cả hai chúng tớ dính với nhau thế này chứ? Việc đó nghe thật là phi lý đúng không?""Ừ, tớ cho là thế" Lavender đồng ý."Tớ đoán là chúng tớ phải đi thôi." Parvati nói, ra dấu cho Lavender theo sau.Khi Parvati bước qua Hermione, nó ghé tai và thì thầm. "Chúc cậu chịu đựng được hắn ta, Hermione" nó dừng lại và nhe răng cười gian. "Nhưng hắn ta thật là hấp dẫn, cậu biết mà." Sau đó, nó nháy mắt với Hermione và nhanh chóng đi về phía đại sảnh đường.Hermione sững người nhìn theo Parvati,. Malfoy? Hấp dẫn?! Làm sao mà cô ta có thể nghĩ ra chuyện đó?! Cô ta phát điên rồi sao?! Hermione nghĩ thầm, giật mình vì những lời Parvati vừa nói."Cô ta đã nói gì?" Draco hỏi sau khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Hermione.Hermione quay lại nó và tự động kiểm định nó một cách vô thức, từ đầu đến chân. Ừm, có lẽ hắn ta cũng có chút hấp dẫn. Chỉ là một chút xíu không hơn. Hermione thấy mình nghĩ thầm."Ôi, Granger cô có nghe không đấy? Cô ta đã nói gì?" Draco nhắc lại.Đầu cô tỉnh giấc sau khi nghe thấy tên mình rồi cô lắc nhẹ đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ về Draco có chút xíu hấp dẫn ra khỏi đầu. "Không có gì. Hoàn toàn không có gì," Cô đằng hắng nói, thầm cầu cho mặt mình không đỏ lên. " Đi ăn tối thôi."________________________________________Bữa tối giáng sinh vô cùng tráng lệ. Harry, Ron và Ginny đã mang cả một bọc thức ăn to cho Draco và Hermione, những người vô cùng sung sướng với bữa ăn. Hối tiếc duy nhất của Hermione là cô đã không thể tham gia bữa tiệc giáng sinh ở đại sảnh đường, gặp gỡ những đứa bạn khác và ngắm nhìn những trang trí giáng sinh lộng lẫy.Sau bữa tối, Draco đã từ chối cho phép Hermione có thể ngồi lại nói chuyện với ba đứa bạn."Nghe đây, tôi sẽ không chịu việc ngồi đợi cô ở xung quanh trong khi cô nói chuyện phiếm với lũ bạn thân yêu của cô đâu" Draco cáu kỉnh. "Cả ngày giáng sinh của tôi đã đủ tồi tệ lắm rồi và tôi không cần thêm việc ngồi đó lắng nghe bốn người nói chuyện trong khi bản thân nhìn vào không khí và cố kiềm chế để không nôn ra bữa tối của mình."Đã một vài lần Ron muốn ếm bùa Draco, nhưng Hermione ngăn nó kịp và nghĩ rằng tốt hơn hết lên quay về kí túc xá. Sau khi chúc các bạn ngủ ngon (với Ron la lên ở phía sau "Nếu hắn ta dám làm gì khôi hài vào buổi tối, cứ đá hắn vào chỗ đau nhất ấy!"), Draco và Hermione lên đường trở về kí túc xá của các thủ lĩnh.Chúng im lặng bước dọc theo các hành lang, có vẻ như đang cố tiêu hóa cái thực tế rằng chúng đang thực sự bị mắc kẹt với nhau. Hermione nhìn chằm chằm xuống mỗi bước chân, cố lờ đi sự im lặng khó chịu giữa chúng, cũng là lúc cô nhận ra có một sợi dây trên giày của mình bị tuột ra."Đợi đã" Cô nói, phá vỡ yên lặng và dừng Draco lại ngay giữa đường. "Tôi cần buộc lại dây giày." Cô cúi xuống và tháo dây giày của mình trước khi buộc lại.Đúng lúc đó, Peeves, lướt qua hành lang và dừng lại ngay trước chỗ Draco và Hermione, một nụ cười ma quỷ thoáng qua trên khuôn mặt trong suốt của gã."Cút đi, Peeves" Draco nói với con ma, kẻ vẫn lờ đi mệnh lệnh của nó."Cậu phải hôn cô ả chứ" Peeves nói, nụ cười kéo rộng tới tận mang tai."Cái gì?!" Cả hai đứa thủ lĩnh đồng thanh hét lên, Hermione ngay lập tức ngước đầu dậy để nhìn Peeves.Nụ cười của Peeves giờ đây đã choán lấy toàn bộ khuôn mặt nó. Nó chỉ thẳng lên trần nhà và cười hí hí. "Bom thối"Hermione và Draco nhìn lên, và cùng với sự kinh hãi của chúng, chúng nhận ra mình đang đứng ngay dưới quả bom thối."Ai lại để bom thối ở đây, ngay giữa hành lang mà ít người đi tới?" Hermione hỏi, mặc dầu cô biết chắc rằng đó là trò của Peeves.Không hề sai, Peeves chỉ vào chính mình và làm một cử chỉ cúi chào nhỏ. "Vậy, giờ thì tiếp tục đi" Hắn nói với giọng thích thú. "Trao cho cô ta nụ hôn nho-nhỏ-nhỏ-nhỏ ướt át." Hắn làm bộ giả tiếng hôn. "Một nụ hôn nho nhỏoooo..." thêm những tiếng hôn tục tĩu." Mày thật là kinh tởm, Peeves!" Hermione nói, đứng dậy thật nhanh ngay sau khi buộc xong dây giày. "Cút đi."Draco và Hermione tiếp tục bước, lờ đi con ma. Nhưng Peeves di chuyển quả bom thối từ trần nhà để chắc chắn nó đặt ngay trên đầu hai thủ lĩnh khi chúng bước qua và Ré lên bên trên chúng. "Hai đứa có thể chọn, hoặc là một nụ hôn hoặc là 4 quả Bom thúi" Hắn cười rúc rích sung sướng."Tôi thà nhận bom thối còn hơn." Draco lặng lẽ nói, để chắc chắn rằng Peeves không nghe thấy.Hermione, dù vậy, đã nghe thấy những gì Draco vừa nói. Vì một lí do nào đó, cô cảm thấy hơi gợn chút tổn thương rằng Draco thà bị Bom thối dội xuống khắp người còn hơn là hôn cô. Nhưng khi cô bắt đầu nghĩ về điều đó, cô lại cũng quyết định rằng mình thà bị chọi Bom thối còn hơn."Peeves, tao sẽ gọi Nam tước đẫm máu nếu mày không biến đi ngay" Draco đe dọa. "Và tao biết chính xác chỗ để tìm thấy ông ta.Câu đó dường như có tác dụng lên Peeves. Dù thế, nó vẫn tiếp tục làm những tiếng hôn tục tĩu khi lướt đi."Tôi sẽ giết chết nó nếu như lần sau tôi còn bắt gặp nó" Malfoy nói, bực bội."Peeves đã chết từ lâu rồi, Malfoy" Hermione nhắc nhở. "Nên trên thực tế, cậu không thể giết nó.""Ôi, câm miệng Granger" Draco lầm bầm khi chúng tiếp tục đi về kí túc."Không cần thiết phải thô lỗ thế đâu, đó chỉ là thực tế" Hermione khoanh tay nói."Vậy thì giữ cái thực tế đấy cho riêng mình cô" Draco cãi lại."Thật lòng nhé Malfoy, cậu cần phải được dạy dỗ học cách cư xử cho phải phép." Hermione nói, trừng mắt nhìn.Draco đáp lại bằng một cái bĩu môi.Theo sau là một giây im lặng, rồi sau đó Hermione đột ngột hỏi. "Có thật là cậu thà bị ngập bởi Bom thối còn hơn là hôn tôi ?" Ngay lập tức, cô hối tiếc vì đã hỏi câu đó. Cô không thể hiểu nổi cái gì đã nhập vào mình vào cái tíc tắc cô hỏi nó.Lúc đầu, Draco trông như hơi sốc trước câu hỏi, nhưng sự sốc nhanh chóng chuyển thành tràng cười. "Cô nghĩ rằng tôi thà hôn cô sao?" Nó bắt đầu bật cười to hơn. " Tôi luôn biết rằng cô có gì đó với tôi mà. Nhưng tôi không hề nghĩ đó lại là một ham muốn bí mật để được hôn tôi!""Vớ vẩn! Tôi chỉ hỏi mà thôi" Hermione chống chế cho mình. "Bản thân tôi thà làm cả đống thứ kinh tởm khác còn hơn là hôn cậu!""Xin lỗi đã phá tan ảo tưởng của cô, Granger à, nhưng đôi môi này" Draco đột ngột bĩu môi, "sẽ không bao giờ đưa ra vì cô đâu!""Ngay cả khi chúng đưa ra vì tôi bởi một sự ngẫu nhiên nào đó" Hermione nói, nổi xung. "Tôi cũng sẽ không bao giờ tới gần chúng!""Ôi, thôi nào Granger, cô biết là cô thèm muốn tôi mà" Draco lè nhè, tạo ra những âm thanh hôn hít nghe giống Peeves một cách kì lạ.Hai má Hermione đỏ ửng. "Tôi thèm muốn cậu nhiều như tôi muốn con Bạch tuộc khổng lồ!"Vì lí do nào đó, điều đó càng khiến cho Draco cười to hơn.Sau vài phút tranh cãi (Mà trong đó chủ yếu là Hermione cãi cọ bởi Draco còn quá bận với việc phì cười bởi trò đùa của chính mình), chúng đã bước vào trong phòng sinh hoạt chung của kí túc. Chúng được chào đón bởi tấm chân dung của Godric Gryffindor và Salarzar Slytherin, cầu chúc chúng một giáng sinh vui vẻ và sử dụng cả giờ sau đó để bàn luận liên miên về cái còng quanh cổ tay chúng khi họ nhận ra. Họ dường như vô cùng hứng thú với nó."Thật là tiếc ta đã không ở đây sáng nay để xem cả hai đứa phản ứng khi bị nó trói quanh cổ tay " Salazar Slytherin nói với giọng thất vọng. "Chắc hẳn phải là một màn giải trí hay ho lắm.""Giải trí hay ho?" Hermione bực mình nhắc lại. "Tất cả tình thế này có thể miêu tả bởi bất kì từ gì ngoài giải trí và hay ho!" Cô thở dài và ngả lại trên ghế sô fa. "Chúng tôi bị dính với nhau. Không hay ho chút nào đâu khi ông bị dính chặt với một người ông ghét cay ghét đắng.""Tôi miến cưỡng đồng ý với cô ta," Draco nói.Hermione lại thở dài. "Tôi đi ngủ đây.""Nhưng hai người định đi ngủ trong phòng ai?" Godric Gryffindor hỏi.Đó cũng là lúc ý thức đến với Draco và Hermione rằng họ sẽ phải ngủ trong cùng một phòng, mà rất có thể là cùng một giường."Ôi, không!" Hermione và Draco rên lên trong một hợp âm.Hermione nhanh chóng lộn tung tìm kiếm khắp cả bộ não mình cho một giải pháp và cuối cùng, cô tìm ra một cách và cô thấy rất thích hợp. "Malfoy, chúng ta có thể ngủ ở phòng tôi. Tôi sẽ cho cậu một ngoại lệ dựa vào tình hình của chúng ta. Tôi sẽ ngủ ở trên giường còn cậu có thể ngủ dưới sàn bên cạnh tôi. Tôi chắc rằng khoảng cách giữa giường và sàn nhà sẽ ít hơn 3,5 feet nên Cái còng sẽ không kéo chúng ta lại với nhau."Draco càu nhàu. "Cô có thể quên chuyện đó đi, đừng có mơ" Nó lạnh lùng nói. "Cô có thể ngủ ở phòng tôi, dưới sàn nhà, trong khi tôi lấy chiếc giường. Đừng hòng trông chờ việc tôi ngủ dưới sàn cho cô.""Tôi sẽ không ngủ dưới sàn!" Hermione chống đối. "Tôi là con gái. Cậu cần phải cho tôi quyền ưu tiên!""Ha! Đừng có mơ!""Ồ, tôi sẽ không ngủ dưới sàn, cũng như không ngủ trên giường bên cạnh cậu!""Đây cũng thế!""Cậu đã bao giờ nghe thấy câu 'Ưu tiên phụ nữ' chưa?!""Cô đã bao giờ nghe thấy câu 'Tôi không thèm quan tâm' chưa?!""ÔI chúa ơi" Godric Gryffindor nói, thở dài, "Chuyện này sẽ còn kéo dài chán."End chap 10.
________________________________________Việc nghiên cứu của Hermione ở thư viện không hề suôn sẻ. Cô đã tìm thấy rất nhiều sách có những trang về còng tay tình yêu, nhưng chúng chỉ đơn giản là viết về những thông tin cơ bản của Cái còng, thứ không hề giúp cô bất cứ ý tưởng nào về cách thoát khỏi nó. Cô bé không cần biết về những thứ như, còng tay tình yêu không thấm nước và nó có thể phát ra ánh sáng trắng trong môi trường thích hợp. Những thông tin kiểu đó hoàn toàn vô nghĩa với cô.Thêm vào đó, Draco không hề thể hiện chút hợp tác nào. Nó chỉ ngồi cạnh Hermione với khuôn mặt dửng dưng. Hermione đã cố thử vài lần để bắt nó giúp một tay trong việc tìm kiếm, nhưng muốn tìm sự giúp đỡ từ Draco chẳng khác nào muốn dạy một con khỉ cách để nhảy gõ nhịp...hoàn toàn bất khả thi., bởi những con khỉ luôn là sinh vật ngoan cố nhất.Sự kiện nổi bật nhất trong ngày của Draco có lẽ là khi nó ngắm bà Madam Pince, người thủ thư khó tính của trường, vấp ngã vào đống sách bọn học sinh để vương vãi trên sàn khi chúng đang bận tìm kiếm các giá sách cho những quyển khác. Bà Pince, người ghét cay ghét đắng tất cả bọn học sinh Hogwarts, đuổi cổ chúng ra với những cuốn sách đuổi theo và liên tục táp vào đầu chúng. Ngoài việc đó ra, cả ngày chỉ có thể được miêu tả bởi một từ duy nhất: NHÀM CHÁN. Không chính xác phải là cả ba từ: NHÀM CHÁN ĐẾN CHẾT.Hermione thì hấp dẫn như một con ruồi vo ve khi cô ta bận bịu với đống nghiên cứu của mình. Draco suýt không nhịn được việc chọc tức cô ta chỉ với mục đích để xem phản ứng của cô. Suýt chút nữa. Nhưng cuối cùng nó lại tự mua vui bằng việc đọc một cuốn sách về Quidditch.Cả hai có bữa trưa nhanh chóng trong phòng học, nơi họ gặp Ginny, Ron và Harry. Hermione đã chỉ thị cho chúng mang thức ăn cho cô và Draco vào bữa tối rồi lại tiếp tục đi thẳng xuống thư viện, mặc kệ lời phàn nàn của Draco bởi việc chán đến tận cổ.Phần còn lại của ngày được sử dụng hoàn toàn ở thư viện, nhưng nó cũng không hề hữu dụng hơn phần trước. Hấu hết tất cả những gì Hermione tìm được về còng tay tình yêu chỉ là nó có thể dùng làm một cái buộc tóc hữu dụng. Tôi chỉ có thể dùng nó làm buộc tóc nếu như tôi có thể tháo nó ra khỏi cổ tay mình trước đã! Hermione bực mình nghĩ khi đóng ập cuốn sách cuối cùng."Chúng ta đi ăn tối được chưa đây Granger?" Draco hỏi lần thứ 100 trong vòng nửa giờ qua. "Có vẻ như vụ nghiên cứu của cô thất bại thảm hại. Đó hoàn toàn phí thời gian, nếu như cô hỏi tôi.""Ồ, tôi đâu có hỏi cậu" Hermione nói qua hai hàm răng nghiến chặt khi cô đứng lên để trả đống sách lại kệ."Không cần phải bực mình lây sang tôi chỉ vì cô không tìm thấy những gì mình cần" Draco nói, không thèm nghĩ tới việc trả lại cuốn sách Quidditch mà nó đã mượn từ kệ sách. "Thực tế là, tôi đã hy vọng cô có thể tìm ra thứ gì đó giúp chúng ta để tôi sẽ không phải đi cùng cô nhiều hơn một ngày."Hermione ngừng việc đặt lại cuốn Những thực thể bị bùa chú trong thế giới pháp thuật và quay phắt lại nhìn Draco. Cô cố kiềm chế mong muốn của việc thả cả cuốn sách dày lên chân nó. "Chúng ta đã tranh cãi về việc này rồi" Cô nói với giọng thì thầm chỉ đủ để một mình nó nghe thấy. "Chúng ta đều căm ghét việc bị mắc kẹt với nhau, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn phải chịu đựng tôi và tôi vẫn phải chịu đựng cậu. Chúng ta không có bất kì lựa chọn nào khác vào lúc này."Cô nhanh chóng đặt quyển sách trở lại giá và đi thẳng ra khỏi thư viện với Draco đằng sau. Khi ra tới bên ngoài, chúng đi lên phòng học thứ 2 của tầng ba nơi Harry Ron và Ginny sẽ mang đến cho chúng bữa tối."Hermione, đợi đã!" Một ai đó cất tiếng gọi từ phía sau.Hermione dừng ngay lại khi nghe thấy tên mình và cô thầm rên lên khi thấy Lavender và Parvati đi thẳng về phía mình. Hai người cuối cùng trên đời mà cô muốn gặp mặt vào lúc này. "Chào Lavender, Parvati" Cô nói, cố cư xử thật bình thường nhất có thể.Hai đứa con gái liếc nhanh qua Draco trước khi quay lại với Hermione. " Chào Hermione" Chúng đồng thanh nói, cười khúc khích."Granger, cô có chào hỏi nhanh lên không? Tôi đang chết đói đây" Draco nói, trao cho Lavender và Parvati cái nhìn chán ngấy."Đừng lo Hermione, chúng tớ sẽ không giữ cậu lâu đâu" Parvati nói, che giấu sự thích thú với một nụ cười. "Chúng tớ chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi.""Là về Còng tay tình yêu" Lavender tiếp tục hộ. "Chúng tớ băn khoăn không biết ai đã gửi chúng cho hai cậu." Nó ném cho Hermione và Draco cái nhìn thích thú, "Và với mục đích gì"Hermione gần như có thể thấy bong bóng kích động xung quanh hai đứa con gái với viễn cảnh của tin đồn mới để buôn dưa. Cứ như là chúng sống nhờ những tin đồn. Và cô sẽ không để chúng thỏa mãn với việc phát động một tin đồn nóng hổi khắp nhà Gryffindor và cuối cùng là cả trường học."Ừm" Hermione nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Có vẻ như đó là ý định của ai đó về một trò đùa. Chúng tớ không hề có manh mối gì về việc nó từ ai tới và với mục đích gì."Cùng một lúc hai khuôn mặt của chúng xịu hẳn xuống. Chúng trông như có ai đó vừa thông báo kì nghỉ Giáng sinh đã bị hủy. "Ôi" Parvati nói, rõ ràng rất thất vọng. "Cả hai cậu điều không biết gì à?"Hermione lắc đầu. "Không ai trong chúng tớ" Cô khẳng định. "Ý tớ là, cậu có thể nghĩ ra ai lại muốn cả hai chúng tớ dính với nhau thế này chứ? Việc đó nghe thật là phi lý đúng không?""Ừ, tớ cho là thế" Lavender đồng ý."Tớ đoán là chúng tớ phải đi thôi." Parvati nói, ra dấu cho Lavender theo sau.Khi Parvati bước qua Hermione, nó ghé tai và thì thầm. "Chúc cậu chịu đựng được hắn ta, Hermione" nó dừng lại và nhe răng cười gian. "Nhưng hắn ta thật là hấp dẫn, cậu biết mà." Sau đó, nó nháy mắt với Hermione và nhanh chóng đi về phía đại sảnh đường.Hermione sững người nhìn theo Parvati,. Malfoy? Hấp dẫn?! Làm sao mà cô ta có thể nghĩ ra chuyện đó?! Cô ta phát điên rồi sao?! Hermione nghĩ thầm, giật mình vì những lời Parvati vừa nói."Cô ta đã nói gì?" Draco hỏi sau khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Hermione.Hermione quay lại nó và tự động kiểm định nó một cách vô thức, từ đầu đến chân. Ừm, có lẽ hắn ta cũng có chút hấp dẫn. Chỉ là một chút xíu không hơn. Hermione thấy mình nghĩ thầm."Ôi, Granger cô có nghe không đấy? Cô ta đã nói gì?" Draco nhắc lại.Đầu cô tỉnh giấc sau khi nghe thấy tên mình rồi cô lắc nhẹ đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ về Draco có chút xíu hấp dẫn ra khỏi đầu. "Không có gì. Hoàn toàn không có gì," Cô đằng hắng nói, thầm cầu cho mặt mình không đỏ lên. " Đi ăn tối thôi."________________________________________Bữa tối giáng sinh vô cùng tráng lệ. Harry, Ron và Ginny đã mang cả một bọc thức ăn to cho Draco và Hermione, những người vô cùng sung sướng với bữa ăn. Hối tiếc duy nhất của Hermione là cô đã không thể tham gia bữa tiệc giáng sinh ở đại sảnh đường, gặp gỡ những đứa bạn khác và ngắm nhìn những trang trí giáng sinh lộng lẫy.Sau bữa tối, Draco đã từ chối cho phép Hermione có thể ngồi lại nói chuyện với ba đứa bạn."Nghe đây, tôi sẽ không chịu việc ngồi đợi cô ở xung quanh trong khi cô nói chuyện phiếm với lũ bạn thân yêu của cô đâu" Draco cáu kỉnh. "Cả ngày giáng sinh của tôi đã đủ tồi tệ lắm rồi và tôi không cần thêm việc ngồi đó lắng nghe bốn người nói chuyện trong khi bản thân nhìn vào không khí và cố kiềm chế để không nôn ra bữa tối của mình."Đã một vài lần Ron muốn ếm bùa Draco, nhưng Hermione ngăn nó kịp và nghĩ rằng tốt hơn hết lên quay về kí túc xá. Sau khi chúc các bạn ngủ ngon (với Ron la lên ở phía sau "Nếu hắn ta dám làm gì khôi hài vào buổi tối, cứ đá hắn vào chỗ đau nhất ấy!"), Draco và Hermione lên đường trở về kí túc xá của các thủ lĩnh.Chúng im lặng bước dọc theo các hành lang, có vẻ như đang cố tiêu hóa cái thực tế rằng chúng đang thực sự bị mắc kẹt với nhau. Hermione nhìn chằm chằm xuống mỗi bước chân, cố lờ đi sự im lặng khó chịu giữa chúng, cũng là lúc cô nhận ra có một sợi dây trên giày của mình bị tuột ra."Đợi đã" Cô nói, phá vỡ yên lặng và dừng Draco lại ngay giữa đường. "Tôi cần buộc lại dây giày." Cô cúi xuống và tháo dây giày của mình trước khi buộc lại.Đúng lúc đó, Peeves, lướt qua hành lang và dừng lại ngay trước chỗ Draco và Hermione, một nụ cười ma quỷ thoáng qua trên khuôn mặt trong suốt của gã."Cút đi, Peeves" Draco nói với con ma, kẻ vẫn lờ đi mệnh lệnh của nó."Cậu phải hôn cô ả chứ" Peeves nói, nụ cười kéo rộng tới tận mang tai."Cái gì?!" Cả hai đứa thủ lĩnh đồng thanh hét lên, Hermione ngay lập tức ngước đầu dậy để nhìn Peeves.Nụ cười của Peeves giờ đây đã choán lấy toàn bộ khuôn mặt nó. Nó chỉ thẳng lên trần nhà và cười hí hí. "Bom thối"Hermione và Draco nhìn lên, và cùng với sự kinh hãi của chúng, chúng nhận ra mình đang đứng ngay dưới quả bom thối."Ai lại để bom thối ở đây, ngay giữa hành lang mà ít người đi tới?" Hermione hỏi, mặc dầu cô biết chắc rằng đó là trò của Peeves.Không hề sai, Peeves chỉ vào chính mình và làm một cử chỉ cúi chào nhỏ. "Vậy, giờ thì tiếp tục đi" Hắn nói với giọng thích thú. "Trao cho cô ta nụ hôn nho-nhỏ-nhỏ-nhỏ ướt át." Hắn làm bộ giả tiếng hôn. "Một nụ hôn nho nhỏoooo..." thêm những tiếng hôn tục tĩu." Mày thật là kinh tởm, Peeves!" Hermione nói, đứng dậy thật nhanh ngay sau khi buộc xong dây giày. "Cút đi."Draco và Hermione tiếp tục bước, lờ đi con ma. Nhưng Peeves di chuyển quả bom thối từ trần nhà để chắc chắn nó đặt ngay trên đầu hai thủ lĩnh khi chúng bước qua và Ré lên bên trên chúng. "Hai đứa có thể chọn, hoặc là một nụ hôn hoặc là 4 quả Bom thúi" Hắn cười rúc rích sung sướng."Tôi thà nhận bom thối còn hơn." Draco lặng lẽ nói, để chắc chắn rằng Peeves không nghe thấy.Hermione, dù vậy, đã nghe thấy những gì Draco vừa nói. Vì một lí do nào đó, cô cảm thấy hơi gợn chút tổn thương rằng Draco thà bị Bom thối dội xuống khắp người còn hơn là hôn cô. Nhưng khi cô bắt đầu nghĩ về điều đó, cô lại cũng quyết định rằng mình thà bị chọi Bom thối còn hơn."Peeves, tao sẽ gọi Nam tước đẫm máu nếu mày không biến đi ngay" Draco đe dọa. "Và tao biết chính xác chỗ để tìm thấy ông ta.Câu đó dường như có tác dụng lên Peeves. Dù thế, nó vẫn tiếp tục làm những tiếng hôn tục tĩu khi lướt đi."Tôi sẽ giết chết nó nếu như lần sau tôi còn bắt gặp nó" Malfoy nói, bực bội."Peeves đã chết từ lâu rồi, Malfoy" Hermione nhắc nhở. "Nên trên thực tế, cậu không thể giết nó.""Ôi, câm miệng Granger" Draco lầm bầm khi chúng tiếp tục đi về kí túc."Không cần thiết phải thô lỗ thế đâu, đó chỉ là thực tế" Hermione khoanh tay nói."Vậy thì giữ cái thực tế đấy cho riêng mình cô" Draco cãi lại."Thật lòng nhé Malfoy, cậu cần phải được dạy dỗ học cách cư xử cho phải phép." Hermione nói, trừng mắt nhìn.Draco đáp lại bằng một cái bĩu môi.Theo sau là một giây im lặng, rồi sau đó Hermione đột ngột hỏi. "Có thật là cậu thà bị ngập bởi Bom thối còn hơn là hôn tôi ?" Ngay lập tức, cô hối tiếc vì đã hỏi câu đó. Cô không thể hiểu nổi cái gì đã nhập vào mình vào cái tíc tắc cô hỏi nó.Lúc đầu, Draco trông như hơi sốc trước câu hỏi, nhưng sự sốc nhanh chóng chuyển thành tràng cười. "Cô nghĩ rằng tôi thà hôn cô sao?" Nó bắt đầu bật cười to hơn. " Tôi luôn biết rằng cô có gì đó với tôi mà. Nhưng tôi không hề nghĩ đó lại là một ham muốn bí mật để được hôn tôi!""Vớ vẩn! Tôi chỉ hỏi mà thôi" Hermione chống chế cho mình. "Bản thân tôi thà làm cả đống thứ kinh tởm khác còn hơn là hôn cậu!""Xin lỗi đã phá tan ảo tưởng của cô, Granger à, nhưng đôi môi này" Draco đột ngột bĩu môi, "sẽ không bao giờ đưa ra vì cô đâu!""Ngay cả khi chúng đưa ra vì tôi bởi một sự ngẫu nhiên nào đó" Hermione nói, nổi xung. "Tôi cũng sẽ không bao giờ tới gần chúng!""Ôi, thôi nào Granger, cô biết là cô thèm muốn tôi mà" Draco lè nhè, tạo ra những âm thanh hôn hít nghe giống Peeves một cách kì lạ.Hai má Hermione đỏ ửng. "Tôi thèm muốn cậu nhiều như tôi muốn con Bạch tuộc khổng lồ!"Vì lí do nào đó, điều đó càng khiến cho Draco cười to hơn.Sau vài phút tranh cãi (Mà trong đó chủ yếu là Hermione cãi cọ bởi Draco còn quá bận với việc phì cười bởi trò đùa của chính mình), chúng đã bước vào trong phòng sinh hoạt chung của kí túc. Chúng được chào đón bởi tấm chân dung của Godric Gryffindor và Salarzar Slytherin, cầu chúc chúng một giáng sinh vui vẻ và sử dụng cả giờ sau đó để bàn luận liên miên về cái còng quanh cổ tay chúng khi họ nhận ra. Họ dường như vô cùng hứng thú với nó."Thật là tiếc ta đã không ở đây sáng nay để xem cả hai đứa phản ứng khi bị nó trói quanh cổ tay " Salazar Slytherin nói với giọng thất vọng. "Chắc hẳn phải là một màn giải trí hay ho lắm.""Giải trí hay ho?" Hermione bực mình nhắc lại. "Tất cả tình thế này có thể miêu tả bởi bất kì từ gì ngoài giải trí và hay ho!" Cô thở dài và ngả lại trên ghế sô fa. "Chúng tôi bị dính với nhau. Không hay ho chút nào đâu khi ông bị dính chặt với một người ông ghét cay ghét đắng.""Tôi miến cưỡng đồng ý với cô ta," Draco nói.Hermione lại thở dài. "Tôi đi ngủ đây.""Nhưng hai người định đi ngủ trong phòng ai?" Godric Gryffindor hỏi.Đó cũng là lúc ý thức đến với Draco và Hermione rằng họ sẽ phải ngủ trong cùng một phòng, mà rất có thể là cùng một giường."Ôi, không!" Hermione và Draco rên lên trong một hợp âm.Hermione nhanh chóng lộn tung tìm kiếm khắp cả bộ não mình cho một giải pháp và cuối cùng, cô tìm ra một cách và cô thấy rất thích hợp. "Malfoy, chúng ta có thể ngủ ở phòng tôi. Tôi sẽ cho cậu một ngoại lệ dựa vào tình hình của chúng ta. Tôi sẽ ngủ ở trên giường còn cậu có thể ngủ dưới sàn bên cạnh tôi. Tôi chắc rằng khoảng cách giữa giường và sàn nhà sẽ ít hơn 3,5 feet nên Cái còng sẽ không kéo chúng ta lại với nhau."Draco càu nhàu. "Cô có thể quên chuyện đó đi, đừng có mơ" Nó lạnh lùng nói. "Cô có thể ngủ ở phòng tôi, dưới sàn nhà, trong khi tôi lấy chiếc giường. Đừng hòng trông chờ việc tôi ngủ dưới sàn cho cô.""Tôi sẽ không ngủ dưới sàn!" Hermione chống đối. "Tôi là con gái. Cậu cần phải cho tôi quyền ưu tiên!""Ha! Đừng có mơ!""Ồ, tôi sẽ không ngủ dưới sàn, cũng như không ngủ trên giường bên cạnh cậu!""Đây cũng thế!""Cậu đã bao giờ nghe thấy câu 'Ưu tiên phụ nữ' chưa?!""Cô đã bao giờ nghe thấy câu 'Tôi không thèm quan tâm' chưa?!""ÔI chúa ơi" Godric Gryffindor nói, thở dài, "Chuyện này sẽ còn kéo dài chán."End chap 10.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com