TruyenHHH.com

Drahar Soulmate

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Buổi tối ngày hôm sau, Draco bị Hermione chắn lối ngay trước cửa văn phòng độc dược.

Tâm tình Draco lúc này vô cùng tồi tệ, ngày hôm qua là thứ sáu, hắn căn bản là không có trở về phòng ngủ, mà đi tìm cha đỡ đầu của mình mượn phòng thí nghiệm Độc dược, điều chế Độc dược tới hơn nửa đêm, cho đến khi đã mệt rã rời mới thiếp đi trên một chiếc ghế ở trong phòng. Suốt cả ngày hôm nay hắn cũng đọc sách, không hề trở về hầm ngục của Slytherin một bước nào.

"Có chuyện gì sao, Hermione?" Hắn nói với một giọng điệu tồi tệ, giống như hắn của hồi năm ba vậy.

"Cậu và Harry cãi nhau à?" Hermione nói thẳng: "Đừng phủ nhận, chuyện này đã bị đồn khắp nơi trong trường học, ngày hôm qua sau khi tan học, việc hai cậu tranh chấp nhau trên hành lang đã bị người ta nhìn thấy."

Draco cũng không có ý định phủ nhận: "Đúng vậy."

"Vì sao vậy?"

"Tôi không có lí do gì để kể cho cậu nghe về tất cả mọi chuyện, đúng không nhỉ?" Draco lộ ra một nụ cười giả dối, ngay sau đó dùng một giọng điệu vô cùng trào phúng nói: "Thêm vào đó, tại sao cậu không đi hỏi cậu bạn thân của mình một chút đi? Tôi tin chắc rằng cậu ta sẽ vô cùng vui lòng giải thích cho cậu nghe, sau đó còn xin cậu một chút kiến nghị và trợ giúp nữa đấy. Còn tôi thì, thật không may, tôi chẳng có hứng thú với việc đáp ứng cho sự khao khát và tò mò của cậu."

Hermione cố gắng nén lại việc bản thân mình sẽ cho Draco một đấm ngay giữa cái bản mặt kiêu ngạo đáng ghét kia như những gì cô nàng đã từng làm hồi năm ba: "Nếu tôi có thể tìm được Harry, tôi tuyệt đối chẳng bao giờ tới đây để tìm cậu! Đáng chết, cả hai người các cậu hôm qua đều không trở về phòng ngủ! Cậu thì ở văn phòng Độc dược, nhưng ai biết được Harry ở đâu cơ chứ?"

Con ngươi của Draco hơi co lại một chút, chẳng qua hắn đã khôi phục thái độ bình thường rất nhanh chóng, trong đôi mắt xanh xám kia chẳng hề mang theo chút tình cảm nào, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy cực kì lạnh lẽo tàn nhẫn: "Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi cả, cũng không phải tôi bảo cậu ta đừng có trở về phòng ngủ."

Nếu như nơi này không phải văn phòng Độc dược, chắc chắn Hermione đã cho Draco một bùa hóa đá, sau đó đá thêm cho vài cái nữa: "Tôi vốn dĩ cho rằng dù ít nhiều gì thì cậu cũng không phải là một tên khốn khiếp, nhưng xem ra tôi đã sai quá sai rồi! Suốt một năm này Harry đối xử với cậu như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng! Chỉ có tên khốn nhà cậu là cái gì cũng không biết thôi!"

"Tôi cái gì cũng không biết?" Draco hơi cao giọng, hắn ngạo nghễ nhìn Hermione, chuẩn xác mà nói là nhìn chằm chằm cô nàng, trên người hắn tỏa ra một luồng áp suất cực lớn: "Cái gì cũng không biết, là cô mới đúng. Harry đối xử với tôi như thế nào? Ha, cô thân là bạn tốt của Harry, chẳng lẽ cô không cảm thấy có gì quái lạ sao? Vì lý do gì mà chỉ qua một kì nghỉ hè, cậu là đã có cái biểu hiện... giống như khăng khăng một mực yêu tôi? Cô thật sự chưa từng cảm thấy hoài nghi sao?

Hermione bị hỏi đến nghẹn họng, cô nàng đương nhiên đã từng cảm thấy nghi ngờ. Merlin làm chứng, trước đó cô vân luôn cho rằng Draco hạ tình dược hoặc bùa chú tình yêu gì gì đó với Harry! Nhưng sự thật đã chứng minh với cô, Harry là hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, cho nên sau này cô nàng cũng từ từ chấp nhận, cũng vui vẻ chúc phúc cho bọn họ. Nhưng lúc này nghe cách nói chuyện của Draco, có lẽ còn có ẩn tình gì khác?

Draco hít thở sâu, che giấu biểu hiện thật thố trong một tích tắc kia của mình, biểu cảm trên gương mặt lại trở nên lạnh băng: "Nếu muốn biết tỉ mỉ hơn, thì đi hỏi bạn tốt của cô, đừng đến tìm tôi."

Hermione cản hắn lại: "Nhưng trước hết cậu phải cho tôi biết cậu ta đang ở đâu!"

"Tôi đã nói là tôi không biết..." Draco dừng lại, hắn bỗng nghĩ tới một khả năng, tuy rằng hắn cảm thấy như vậy có hơi ngu ngốc, nhưng nghĩ đến con sư tử đáng chết đầu óc như quỷ khổng lồ, hắn khịt mũi: "Cô có lẽ, có thể lên Tháp Thiên văn tìm thử xem, tôi không cam đoan cậu ta chắc chắc ở đó."

Liếc hắn một cái cuối cùng, Hermione không hề quay đầu lại mà lập tức đi về phía Tháp Thiên văn, lúc này việc tìm được Harry mới là quan trọng hàng đầu. Mà cái thái độ mềm cứng đều không vào này của Draco, sẽ chỉ khiến cho người ta càng nhìn càng phát bực, căn bản là không thể hỏi ra được chuyện gì.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Draco không có một chút sai lầm nào, chờ khi Hermione leo lên đến đỉnh Tháp Thiên văn và tìm được Harry, cậu gần như đã ở đó hứng gió lạnh suốt một ngày một đêm. Ở cái thời điểm khí trời đã bắt đầu vào mùa đông này, ngồi ở bên ngoài lâu như vậy mà chẳng có bùa chú hay bất kì biện pháp giữ ấm nào, cậu ta quả thực là muốn tìm cái chết đây mà!

Hermione vung đũa phép lên, một bùa giữ ấm được thi triển thành công, sau đó cô tiến lên ôm lấy Harry: "Harry, Harry! Bồ có ổn không? Harry!"

Cả cơ thể của Harry đều lạnh lẽo khiến người ta hoảng sợ, mặt mũi tái mét, Hermione sợ cậu thực sự xảy ra chuyện, liền dùng một bùa bay để đỡ cậu đến bệnh thất.

Phu nhâm Pomfrey vừa nhìn thấy bộ dạng này của Harry, sắc mặt liền biến thành dáng vẻ của cơn bão cấp mười hai, có lẽ còn đáng sợ hơn cả giáo sư Snape! Bà chỉ huy Hermione đem Harry đặt lên một chiếc giường trống, lại vung tay thi triển liên tiếp vài loại bùa chú, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Bà vội vã đút cho Harry mấy bình Độc dược bổ sung thể lực cùng với thuốc trị cảm, sau đó bắt đầu chú tâm thi triển các bùa chú chữa trị khác.

Hermione đứng một bên quan sát, cô thật sự rất muốn tóm Draco từ văn phòng Độc dược tới đây, để cậu ta nhìn xem Harry hiện tại đã trở nên như thế nào! Ai quan tâm cái lí do chết tiệt gì của cậu ta cơ chứ! Cô chỉ biết Draco đã khiến Harry rơi vào trình trạng tồi tệ như bây giờ! Mà Draco căn bản là đang mặc kệ không thèm hỏi han gì!

"Trò Granger, trò Potter đã không còn gì đáng ngại, nhưng vẫn nên nằm lại đây quan sát thêm một thời gian nữa. Trò ấy bị cảm lạnh rất nặng, lại còn sốt cao, cần phải chú ý ăn uống, Độc dược chữa bệnh cũng phải uống đúng giờ." Phu nhân Pomfrey thu đũa phép lại, dặn dò cẩn thận, lông mày nhíu lại thật chặt: "Cũng không biết thanh niên dạo này nghĩ gì nữa, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà không yêu quý thân thể của mình."

"Chuyện này..." Hermione không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì căn bản là cô cũng chưa rõ có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, trò Granger à, hẳn là hôm nay trò Potter sẽ qua đêm ở bệnh thất. Thời gian cũng không còn sớm, trò quay về trước đi, ở đây đã có tôi canh chừng rồi."

Hermione cũng không hề miễn cưỡng, mà nói lời cảm ơn với phu nhân Pomfrey, lại lo lắng nhìn Harry, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi bệnh thất.

Thực ra Harry đã sớm tỉnh lại, nhưng cậu rất mệt, thật sự rất mệt, cũng chẳng muốn mở mắt ra để đối mặt với những nghi vấn của Hermione. Bởi vì cậu không có cách nào nói cho Hermione biết tất cả những chuyện này, đây là bí mật mà càng ít người biết càng tốt, cũng không thể công khai, cho dù người đó có là Hermione, cậu cũng không định nói.

Draco có lẽ... thật sự rất đau lòng vì chuyện này... Đã mặc kệ cậu rồi, cũng không thèm tới tìm cậu, cậu thật là ngu ngốc, nếu để cậu thay vào vị trí của Draco, chắc chắn cũng sẽ không thèm tới. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, tất cả những chuyện này đều do cậu gây nên. Trước đây Draco mắng không sai một chút nào, cậu quả là một con sư tử ngu ngốc!

Cậu vùi đầu mình vào chiếc gối mềm mại, cái chăn đắp trên người thật ấm áp, nhưng tâm trí cậu dường như vẫn chìm trong cơn gió lạnh buốt, lạnh lẽo tới mức không thể chịu được. Nếu Draco thực sự không cần cậu nữa, cậu rốt cuộc phải làm cái gì bây giờ? Trong đầu cậu bây giờ vẫn rất hỗn loạn, căn bản vẫn chưa hiểu rõ được tâm tư của mình.

Nhưng mà, cậu chắc chắn một điều, cậu không muốn Draco rời đi.

Cậu đã hứa rằng đời này tuyệt đối sẽ không tay, cậu sẽ không buông tay, tuyệt đối không... Chỉ là, Harry cười một cách khổ sở, nếu Draco từ chối bàn tay vươn ra của cậu thì sao? Cậu có thể ép buộc Draco sao? Chuyện đó có ý nghĩa nữa không? Có ích gì không?

Văn phòng độc dược

"Draco Malfoy, nếu mục đích trò hỏi mượn phòng thí nghiệm Độc dược của ta chính là để lãng phí nguyên liệu Độc dược mà nói, vậy thì trò có thể rời đi ngay lúc này." Thời điểm Snape nói những lời này, sắc mặt đã hoàn toàn đen kịt, nhìn qua có vẻ rất muốn ném luôn con đỡ đầu của mình vào vạc Độc dược rồi nấu lên.

Draco chật vật đến mức không chịu được, thu dọn đống hỗn độn trước mặt mình, thật là hay, đây là cái vạc Độc dược thứ mấy bị hắn làm nổ rồi? Từ khi Harry chuyển đến Slytherin, trình độ Độc dược của hắn gần như sắp bị hủy diệt rồi! Đáng chết, tên kia căn bản là chưa hiểu rõ được tấm lòng của mình đã vội vã nhào lên, tên Đầu Sẹo mắt xanh làm rối loạn tâm tình của người khác, chẳng lẽ có sức ảnh hưởng lớn như vậy với hắn sao?

"Nghe nói con quỷ khổng lồ ngu xuẩn kia phải vào bệnh thất." Snape nói xong câu đó thì không ngừng tự chửi mắng chính mình, từ khi nào mà ông ta đã bắt đầu quan tâm mấy cái chuyện này?

"Nếu thật sự không yên lòng thì đừng có ở lại chỗ này của ta, nguyên liệu Độc dược của ta không phải là để cho trò lãng phí."

Bệnh thất? Cậu ta thực sự ngồi hứng gió lạnh cả đêm sao? Draco cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ thu thập lại cái bàn bừa bộn: "Thực xin lỗi, cha đỡ đầu, con đã dọn dẹp bàn sạch sẽ. Còn nữa, con có thể ở nhờ chỗ này của ngài một đêm không?"

Cố chấp muốn chết! Giống y hệt cha của nó! Snape khịt mũi, xem như đồng ý, và bỏ đi với tà áo chùng cuồn cuộn phấp phới.

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

09/8/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com