TruyenHHH.com

Drahar Soulmate

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Sau khi Salazar lấy đi hai cái Trường sinh linh giá mà Harry mang theo, nói là muốn đem về nghiên cứu tỉ mỉ, lại cẩn thận hỏi rõ ràng địa chỉ nhà cũ của Gaunt, liền nhẹ nhàng xoay người, gọn gàng dứt khoát rời khỏi vũ hội Giáng sinh. Harry cũng coi như may mắn, cái thân phận Trường sinh linh giá của Voldemort, cũng xem như là lí do để cho dấu cho việc vì sao cậu lại biết nhiều chuyện của gã như vậy.

Mà trong lúc Harry cảm thấy vui vẻ với những ý nghĩ của mình, cậu bỗng phát hiện người đang đứng bên cạnh mình, cũng chính là Draco, sau khi Salazar vừa rời đi, sắc mặt hắn cực kì nhanh chóng trở nên dữ dội như cơn bão cấp mười hai, nhìn qua quả thực vô cùng đáng sợ. Harry thật cẩn thận chớp chớp mắt, Draco thế này là bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tức giận nhiều như thế?

Draco nhìn về phía Harry hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng túm lấy cánh tay của Harry, kéo cậu rời khỏi Đại sảnh đường.

Bọn họ không quay về phòng ngủ, mà đi tới tháp Thiên văn, sắc mặt Draco lạnh lùng dọa người, trông không khác Salazar chút nào, bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Harry cảm thấy bất ổn, nhưng không rõ là Draco bị làm sao. Harry giống như con mèo con cọ cọ đến gần hắn, cất giọng mềm mại ngoan ngoãn hỏi: “Draco, anh làm sao vậy?”

Lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, Draco cũng không thèm hé răng.

"Draco?"

“Harry Potter.” Ngữ khí của Draco không có độ ấm, còn mang theo một chút trào phúng, giống như những lần hắn gặp Harry trước đây: “Em còn nhớ rõ em đã từng nói gì với tôi không?”

Trong lòng Harry gấp không chịu được, cậu không hiểu rốt cuộc là Draco bị làm sao nữa. Rõ ràng mới hồi nãy còn tốt mà, lúc ở vũ hội cũng rất vui vẻ, tại sao bây giờ lại lạnh lùng với cậu như vậy chứ? Cậu nói sai cái gì, hay làm sai chuyện gì sao? Trong lòng Harry không kìm được mà cảm thấy tủi thân, cậu hỏi: “Anh muốn nói về vấn đề gì vậy?”

“Em đã nói em yêu tôi.” Draco bình tĩnh tự thuật: “Hiện tại tôi bắt đầu nghi ngờ liệu rằng đó có phải là một lời nói giỡn của em hay không?”

Harry bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói giỡn? Draco làm sao có thể, làm sao có thể nghĩ như thế chứ? Cũng sắp nửa năm rồi, tâm ý của cậu chẳng lẽ Draco vẫn chưa nhìn ra sao? Chẳng lẽ những chuyện mà cậu làm suốt thời gian này, Draco đều không để vào mắt sao?

“Đó không phải là nói giỡn! Sao anh có thể coi đó là một lời nói giỡn được chứ?!”

“Nhưng chính em cũng chưa từng thẳng thắn thành khẩn với tôi, không phải sao?” Draco hỏi lại: “Em rốt cuộc đã che giấu tôi những chuyện gì? Tôi biết, có lẽ có một số chuyện em còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt để nói với tôi, nhưng mà, trước đó em cũng chưa từng lộ ra chút gì với tôi, cho dù chỉ là một chút xíu chuyện cỏn con cũng không có.”

Harry tức khắc nói không nên lời, cậu biết mình giấu giếm Draco quá nhiều, bởi vì cậu không hy vọng những áp lực đó đè lên người Draco khi còn quá sớm. Đó vốn dĩ là vận mệnh của cậu, là trách nhiệm của cậu, cậu không muốn khiến cho Draco giống như kiếp trước, vẫn luôn vì cậu mà trả giá hy sinh, cậu tình nguyện để một đời này, để Draco có thể làm việc mà anh ấy thực sự thích.

Draco hít sau một hơi: “Harry, tôi không phải là một người cần đứng ở phía sau để em bảo vệ.” Cũng không phải là hắn không đoán được ý Harry, nhưng chính là bởi vì đoán được, cho nên mới cảm thấy càng thêm tức giận. Harry cho rằng hắn là người thế nào chứ? Một cô bé nhu nhu nhược nhược cần được em ấy bảo vệ sao? Đùa giỡn cái gì vậy, Malfoy chưa bao giờ cần được người khác đối đãi như thế cả!

“Em hiểu ý của anh, Draco, nhưng em không hy vọng nhìn thấy anh xảy ra chuyện!” Harry nhìn hắn, trong lòng có quá nhiều chuyện nặng nề, cậu nói không nên lời.

"Như vậy, nói cách khác, em thực sự hy vọng tôi tránh ở một góc nào đó an toàn, một mình một người ôm cõi lòng lo lắng chờ đợi em đi lên chiến trường chém giết, sau đó cái gì cũng không làm, chỉ cần hoan nghênh Cứu thế chủ quang lâm sao?” Những câu nói châm chọc hoa lệ dài dòng đúng kiểu Slytherin lâu lắm rồi mới lại được Draco sử dụng khi nói chuyện với Harry.

Harry nói: “Em căn bản không có ý này!”

“Em chính là có ý này!” Giọng Draco bỗng cao lên một chút, hắn rút đũa phép của mình ra, thuận tay hạ một bùa Cách âm, sau đó mới tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao không để cho tôi tham dự những chuyện đó? Vì sao lại sợ tôi xảy ra chuyện chứ? Em với tôi chẳng lẽ không phải đều là học sinh chỉ mới mười bốn tuổi giống nhau hay sao?! Có chuyện gì mà em có thể gánh vác nhưng tôi lại không thể? Đừng quên, tôi lớn lên dưới sự giáo dục chính thống của quý tộc, so với bất kì kẻ nào, tôi đều hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình hơn!”

“Nhưng em không muốn nhìn thấy anh chết trước mặt em!” Harry mất khống chế kêu lên.

Cảnh tượng sâu nhất trong trí nhớ của kiếp trước, chính là khoảnh khắc trong nháy mắt khi chiến tranh vừa kết thúc, Draco ngã vào trong ngực cậu, không còn thở nữa. Trong nháy mắt kia, tâm Harry như tro tàn, bi ai tuyệt vọng đến cùng cực, không có bất kì từ ngữ nào có thể hình dung cảm nhận của cậu lúc đó cả, ngay khoảnh khắc Harry được sống lại cũng đã thề ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không để cho cảnh tượng như vậy tái diễn một lần nữa.

Nhìn Harry trước mặt hiếm khi lộ ra biểu tình đau thương lại mất kiểm soát đến vậy, Draco sửng sốt một lát, cuối cùng thất bại mà thở dài một hơi, duỗi tay kéo Harry ôm chặt trong lòng ngực: “Rốt cuộc là vì sao mà em lại chắc chắn là tôi sẽ chết chứ?” Giọng Draco chứa đầy bất đắc dĩ nhưng cũng thực ôn nhu: “Tôi sẽ không chết, Harry, tôi sẽ không chết đâu. Tin tưởng tôi, tôi không muốn để em một mình đối mặt với những chuyện như vậy.”

Harry không nói gì, chỉ cố hết sức ôm chặt Draco, cậu dùng lực mạnh tới mức khiến người ta phát đau, nhưng Draco không có chút bất mãn nào.

“Harry, nghe tôi nói này, tôi còn có rất nhiều rất nhiều mộng tưởng, tôi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không chết.” Draco thấp giọng nói bên tai Harry: “Tuy rằng tôi là người thừa kế của gia tộc Malfoy, nhưng cha tôi vẫn còn rất trẻ, cho nên tôi đã lên kế hoạch cả rồi, tôi muốn thương lượng với cha, sau khi tốt nghiệp tôi không định lập tức tiến vào Bộ Pháp thuật, bởi vì tôi thực sự rất thích Độc dược. Tôi muốn ở lại bên cạnh cha đỡ đầu làm học trò một thời gian, có lẽ sau mười hoặc hai mươi năm nữa, tôi cũng có thể trở thành một Bậc thầy Độc dược giống như cha đỡ đầu của mình. Tôi còn nghĩ tới, tương lai khi mình có con, nếu là con trai thì tên Scorpius, con gài thì gọi là Elizabeth…”
Khẽ giật giật trong lòng ngực Draco, Harry nhớ tới đứa con đỡ đầu của mình trong kiếp trước – Scorpius, đó là một đứa bé đáng yêu hoạt bát tài năng xuất chúng, đáng tiếc, có lẽ kiếp này hẳn là sẽ không còn được gặp lại nữa rồi…

“Cho nên, Harry, tin tưởng tôi, được không? Để tôi và em cùng nhau gánh vác những chuyện này, đừng để tôi phải đứng ngoài cuộc.” Draco nâng mặt Harry lên, giọng nói ôn nhu như nước, trong đôi mắt màu xanh xám dường như còn có ánh nước lấp lánh, hết sức động lòng người.

Harry ôm lại hắn, kiếp trước, kiếp này, vô số cảnh tượng cùng với vô số cuộc trò chuyện, những kí ức có liên quan đến Draco cứ lần lượt tua qua trong đầu như một cuốn phim, rành mạch chi tiết từ đầu đến cuối. Từng có đau đớn thấu triệt nội tâm, từng có ngọt ngào đến mức nở hoa trong lòng, bọn họ đã từng bỏ lỡ, đã từng ở trong sự im lặng dài lâu, chôn vùi đáy lòng yêu thương lẫn nhau sâu sắc, để rồi lấy danh nghĩa bạn tốt mà bên nhau cả đời. Cuối cùng, Harry nhìn Draco, sau đó mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Draco, anh có yêu em không?”

“Tôi…” Draco hơi hơi ngẩn người, sau đó nghiêm túc nhìn Harry. Hắn có yêu cậu không? Cậu bé kì lạ này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã đoạt lấy toàn bộ sự chú ý của hắn, từ lần đầu tiên gặp được cậu, hình như hắn cảm thấy tự tận sâu thẳm trong linh hồn của mình đang rung động. Vui sướng như vậy, độc nhất như vậy, Draco vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác trái tim mình rung động trong khoảnh khắc ấy.

Bọn họ đối địch ba năm, sau đó Harry đi về phía hắn, đến bên cạnh hắn, nói yêu hắn. Hắn không muốn dối lòng nữa, cái giây phút mà chiếc nón phân loại đưa Harry vào nhà Slytherin, đáy lòng hắn đã dâng lên niềm vui sướng như điên. Hắn cũng không muốn dối lòng nữa, cái giây phút mà hắn đứng lên từ bàn dài nhà Slytherin, vươn tay ra với Harry, đáy lòng không kìm được mà cảm thấy sợ hãi – hắn sợ hãi lại bị từ chối cái bắt tay một lần nữa. Hắn cũng không muốn phủ nhận việc mình đã cảm thấy vui vẻ đến thế nào khi Harry nắm lấy tay hắn, ngồi xuống bên người và mỉm cười với hắn, cho dù hắn đã rất cố gắng nói với bản thân mình không cần để ý cũng không cần suy nghĩ đến những chuyện đó.

“… Tôi yêu em.” Draco dường như là thở dài mà thừa nhận: “Từ thời điểm lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, cũng đã yêu.”

“Em biết, bởi vì em cũng vậy.” Harry rúc vào trong lòng ngực Draco, lẳng lặng nói: “Draco, em yêu anh, em yêu anh như thế, cho nên nếu anh gặp phải bất trắc gì, em sẽ hận bản thân mình đến chết. Em thề, em sẽ không để anh đứng ngoài cuộc trong những chuyện liên quan đến Voldemort nữa, tuy rằng vẫn còn có một số việc hiện tại em vẫn chưa thể giải thích với anh ngay được.”

Draco vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Harry: “Tôi biết, tôi hiểu được, tôi sẽ bảo vệ tốt chính bản thân mình và cả em nữa. Mà những chuyện bây giờ em chưa có cách nào giải thích, tôi cũng sẽ không truy hỏi nữa.”

“Cảm ơn anh, Draco.” Harry ngẩng đầu mỉm cười với Draco, sau đó mắt cậu sáng lên, chỉ tay về phía bầu trời đêm: “Draco, anh nhìn kìa, là chòm sao Thiên Long.”

Draco nhìn theo hướng ngón tay Harry chỉ: “Đúng vậy, là chòm sao Thiên Long. Harry, lần đầu tiên tôi biết hóa ra em còn có kiến thức thiên văn học đấy.”

“Draco!” Giọng nói Harry không giấu được bất mãn.

“Bởi vì môn Thiên văn học của em cũng chỉ tệ xếp sau mỗi Độc dược thôi, không phải sao?” Draco trêu đùa.

“Draco!” Trọng giọng nói đã bắt đầu xuất hiện oán khí.

"Ha hả..." Draco cười vô cùng vui vẻ.

.........

Bấm vào ngôi sao nhỏ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

13/8/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com