TruyenHHH.com

Drahar Lay Tinh Doi Tinh End

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Trans: Alice. Beta: Chè

Rạng sáng, cả bốn người bọn họ cuối cùng cũng đứng ở trước cửa quán Đầu Heo. Sự xuất hiện của Aberforth dường như đã xoay chuyển tình thế, ít nhất thì họ rốt cuộc cũng có được một ít thức ăn tương đối tươm tất.

Sau khi cô gái trong bức chân dung quay người và rời đi, Ron cuối cùng cũng mở miệng nuốt thức ăn và hỏi Harry tại sao cậu lại không ngủ ở trong lều tối qua.

Ngụm bia nghẹn lại trong cổ họng Harry, cậu đột nhiên cảm thấy tội lỗi mặc dù rõ ràng là tối qua cậu không hề làm gì cả, được rồi, có lẽ cậu đã ngủ với Malfoy trong vòng tay của người kia suốt nửa đêm, nhưng họ chỉ ôm nhau thôi và không làm gì nữa hết. Và khi Harry bị Hermione đánh thức trước lúc bình minh, cậu thấy mình là người duy nhất ở dưới gốc cây, được đắp một chiếc chăn ấm.

Harry túm lấy cái chăn và gần như nhảy dựng lên khỏi mặt đất, sau đó cậu thấy Malfoy bước ra khỏi lều với vẻ mặt vô cảm, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Harry vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

"Sáng nay mình thức dậy thì thấy thằng Malfoy từ bên ngoài lều đi vào." Ron nhấp thêm một ngụm bia bơ và nuốt miếng bánh mì xuống họng. "Hai người đã làm gì vậy?"

"Ừm, mình không –"

"Hử, tao nghĩ mày và Granger sẽ vui khi chỉ có hai đứa mày ở trong lều thôi chứ." Draco đột nhiên nói, giải thoát cho chiếc lưỡi đang rối lại của Harry và thành công chặn miệng Ron không cho cậu ta tiếp tục nói.

Harry để ý thấy má của Ron và Hermione ửng hồng ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, cố gắng để không nhếch mép một cách quá lộ liễu. Sau đó cậu quay đầu sang nhìn Draco, có vẻ rất vui vì tâm trạng của người kia đã khá hơn.

Tin tốt là giờ đây Malfoy đã có thể cãi nhau với Ron, nhưng chính Harry thậm chí còn không nhận ra điều đó, và cậu đi đến kết luận này mà không hề cân nhắc đến cảm xúc của bạn mình.

Khi Neville xuất hiện ở lối đi bí mật đằng sau bức chân dung, ba Gryffindor gần như đã reo hò cùng lúc. Neville muốn tham gia cùng bọn họ, nhưng khi cậu ta nhận ra Malfoy đang đứng kế Harry, cậu ta đã cứng đờ. Hermione dường như cũng đồng thời xấu hổ, nhưng cô nàng vẫn chủ động giải thích cho Neville vì sao Malfoy lại ở đây. Vì vậy Harry cũng nhận ra rằng có thể cậu phải đưa Slytherin này, một Tử Thần Thực Tử, đi gặp bạn bè của DA. Cậu quay lại và nhìn Draco, nhưng khi cậu đang định mở miệng thì đã bị cắt ngang.

"Chúng ta hãy tách ra ở đây."

"Cái gì?! Malfoy, mày đang giỡn với tao đó hả?"

"Tao đoán những người hâm mộ điên rồ của mày sẽ không thích nhìn thấy tao đi theo mày đâu."

"Mày đang nói gì vậy! Tao có thể giải thích với mọi người, kể cả Hermione và Ron! Hơn nữa, với tình hình hiện tại của Hogwarts, làm sao mày có thể quay lại trường nếu mày không đi theo tụi tao qua lối đi bí mật này?"

"Không phải hôm trước Weasley đã nói so với lũ sư tử bọn mày phải trốn khắp nơi, tao có thể đi bằng cửa trước sao."

Harry im lặng một lúc.

Cậu mím môi lại thành một đường xấu xí và bắt đầu nhìn chằm chằm vào Draco. Cậu cảm thấy tức giận, mặc dù cậu thậm chí còn không biết cơn giận này xuất phát từ đâu. Rõ ràng là đối phương đã cân nhắc và suy nghĩ dựa trên theo điểm của hắn và đề xuất một giải pháp rất phù hợp. Nhưng Harry vẫn cảm thấy tức giận, giận Malfoy.

Không ai lên tiếng trong một lúc. Neville cảm thấy bất lực, mắt cậu ta đảo quanh từ Harry sang Draco và cuối cùng nhìn Hermione cầu cứu, nhưng cậu ta lại không nhận được sự giúp đỡ nào cả.

"Được rồi, hẹn gặp lại ở trường nhé." Draco đưa tay ra và chỉnh lại cổ áo. Hắn chắc chắn đã nhận ra ánh mắt đang rực lửa của Harry, nhưng hắn chỉ nhanh chóng liếc nhìn bốn Gryffindor ở phía đối diện và Độn thổ đi mất.

"Thật lòng mà nói," Hermione là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu không rõ ràng, "Đôi lúc mình nghĩ rằng con trai các cậu hơi kỳ quặc."

"Này, mình là một người 'bình thường' đấy nhé." Ron theo bản năng mà vặn lại, sau đó dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình vừa bị tên Slytherin đó bóp cổ hai lần và cần lấy lại một chút động lực gấp. "Sẽ tốt hơn hết nếu mình gặp thằng Malfoy ở trường. Mình nghĩ nó khá giỏi trong việc trở thành một kẻ hèn nhát chạy trốn khỏi chiến trường đó chớ."

Vì vậy, khi Harry va phải ai đó trên cầu thang hỗn loạn của trường và ngước lên thấy khuôn mặt cũng sốc không kém của Malfoy, cậu cảm thấy một niềm vui sướng một không thể giải thích được.

"Potter! Mày đi đâu vậy!"

"Phòng Yêu cầu, vương miện của Ravenclaw đang ở đó!"

Harry gần như chạy về phía trước hai bước rồi cố tình nhìn lại. Các học sinh hoảng loạn chạy ngang qua cậu, có tiếng bước chân và tiếng la hét, nhưng Harry vẫn đứng ở đó, rồi cậu nhìn chằm chằm vào Malfoy cách cậu hai bước chân và hỏi: "Mày đi cùng tao chứ?"

Draco cảm thấy mình không nên đi.

Hắn cuối cùng cũng tìm thấy một cơ hội để nói lời tạm biệt ở quán Đầu Heo. Đã đến lúc kết thúc chuyến phiêu lưu ngắn ngủi kỳ quặc này. Draco tỉnh dậy sau một giấc mơ khô khốc, máu đông lại vỡ tan thành từng mảnh. Con lắc đung đưa về phía trường trong môt giây. Tuyết phủ trắng xóa ngọn núi và vầng trăng lưỡi liềm. Cây bách đã chứng kiến trong đêm lạnh giá rằng thực chất hắn chẳng có gì. Hắn không có cách nào để đáp lại cái ôm của Potter, và thứ mà hắn có thể trao cho đối phương thậm chí còn chẳng ấm bằng một cái chăn.

Nhưng khi Draco đã đứng trong Phòng Yêu cầu, hắn chỉ có thể hỏi trong sự thất vọng: "Mày có chắc sẽ tìm được nó ở đây không? Nơi này trông như một cái nhà kho vây."

Câu trả lời duy nhất của Harry thậm chí còn thiếu kiên nhẫn hơn: "Thay vì phàn nàn, tại sao mày không đến đây và giúp tao một tay đi."

Draco hơi đảo mắt, nhưng vẫn cam chịu tìm kiếm cẩn thận trong mớ đồ linh tinh. Khi Harry mở chiếc hộp gỗ trên bàn tròn, cậu thấy một chiếc vương miện được giấu bên trong, nhưng trước khi cậu có thể chia sẻ niềm vui của việc tìm thấy Trường Sinh Linh Giá với Draco, cậu đã bị cắt ngang bởi một tiếng hét: "Potter! Là Potter! Chúng ta đã tìm thấy Harry Potter!"

Nhưng rõ ràng, niềm vui của Crabbe không kéo dài được bao lâu, đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy một phù thuỷ tóc vàng đang đứng với Potter. Hắn ta và Goyle nhìn người kia nhưng không hạ đũa phép xuống: "Draco? Tại sao mày lại ở đây? Mày đang làm gì ở đây vậy?"

Goyle dường như không chú ý đến gương mặt cứng đờ của Draco và Harry. Một nụ cười vui sướng đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt tròn trịa và sưng tấy của cậu ta: "Draco, mày vừa bắt được Potter phải không? Crabbe, tao biết những tin đồn về sự phản bội là sai sự thật mà!"

"Sự phản bội", "Tin đồn", những từ này đã bóp nghẹt thần kinh của Draco. Hắn cố gắng hết sức để không nghĩ đến bất cứ chi tiết nào của cái gọi là tin đồn ấy. Hắn chỉ đứng thẳng người mà không đáp lại hai người đi theo mình. Tuy nhiên, Crabbe dường như không hiểu được sự phấn khởi của Goyle. Biểu cảm của hắn ta trở nên u ám. Hắn giơ đũa phép của mình lên và tiến tới hai bước: "Có thật không? Nếu tin đồn là sai sự thật, vậy hãy chứng minh đi, Draco! Giết Potter! Ngay bây giờ!"

Harry cầm chiếc vương miện trong tay, nhìn chằm chằm vào Crabbe đang chĩa đũa phép về phía cậu, theo bản năng lùi lại một bước và chuẩn bị chạm vào cây đũa phép trong túi. Nhưng không ngờ, vào khoảnh khắc mà Harry lùi lại, Draco đột nhiên tiến lên một bước và đứng chắn giữa cậu và đũa phép của Crabbe.

Ngay cả Goyle lúc này cũng bối rối. Cậu ta hơi không chắc liệu mình có nên chĩa đũa phép vào Draco không nếu hắn thật sự muốn đứng giữa họ và Potter, vì vậy cậu ta quay sang nhìn Crabbe để xin một vài lời khuyên, nhưng rõ ràng là đối đang nổi điên.

"Draco, mày đang làm gì vậy!" Crabbe hét lên, nắm đũa phép. "Vậy ra những gì họ nói là thật! Mày và cha mày đã không còn hữu dụng với Chúa tể Hắc ám nữa!"

Điều này không giống như những gì Draco đã tưởng tượng.

Khi hắn Độn thổ khỏi quán Đầu Heo, hoặc đúng hơn là trước đó, khi đắp chăn cho Potter đang ngủ dưới gốc cây, hắn đã quyết định rằng đã đến lúc phải dừng lại. Mặc dù Chúa cứu thế vĩ đại đã tuyên bố rằng cậu ta sẽ chiến thắng trong cuộc chiến này, ôi làm ơn, Draco nghĩ gần như trong tuyệt vọng, Harry Potter cũng chỉ là một phù thuỷ vị thành niên 17 tuổi giống hắn mà thôi.

Potter sẽ không giúp hắn giải quyết bất kỳ vấn đề nào, mà chỉ mang đến cho hắn nhiều rắc rối hơn, chẳng hạn như hình phạt với Crucio trong ngục tối, và sau đó lại trao cho hắn thứ mà hắn không thể trả lại một cách vô lý, chẳng hạn như cái ôm đó.

Vì vậy, hắn nên ngăn chặn những mất mát kịp thời, Draco tự nhủ, đây là phẩm chất mà một Slytherin xuất sắc nên có. Hogwarts có thể tương đối an toàn, hắn nên trốn ở phòng sinh hoạt chung chờ chiến tranh kết thúc, và nếu tình huống thực sự không được khả quan lắm, vậy Draco tin rằng hắn có lẽ vẫn có đủ dũng khí để đối diện với cái chết, cơn ác mộng tồi tệ kia đã giúp hắn thực hành rồi mà, đúng chứ?

Vậy làm thế nào mà mọi chuyện lại tiến triển đến thời điểm này?

Hắn bị kẹt trong đám đông hoảng loạn và tình cờ va phải Potter đang vội vã - liệu cơ hội này có giải thích được tại sao hắn lại đứng chắn cho Potter đằng sau mình và đối mặt trực tiếp với đũa phép của bạn cùng nhà, khi mà hắn thậm chí còn không có đũa phép để tự vệ?

Draco nhận ra mình không biết câu trả lời.

Nhưng hắn vẫn không di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào Crabbe và bình tĩnh nói: "Crabbe, bình tĩnh nào. Chúa tể Hắc ám đã nói ngài muốn nó được sống. Mày không thể giết nó ở đây được."

"Im đi! Tao sẽ không nghe lời mày nữa! Đồ phản bội hèn nhát! Tránh ra, nếu không tao sẽ giết cả mày luôn!"

"Crabbe! Sao mày dám —"

"Avada —"

Khoảnh khắc mà Crabbe đọc câu thần chú, Harry đã túm lấy cánh tay của Draco và kéo hắn ra xa, nhưng câu thần chú đã vô tình đánh bật chiếc vương miện khỏi tay Harry. Nhìn thấy Trường Sinh Linh Giá rơi vào đống đổ nát cao ngất, Harry phớt lờ hai tên điên Slytherin kia và bắt đầu trèo lên đỉnh của đống đổ nát bằng tay không. Sau khi Draco loạng choạng, hắn quay lại và thấy Crabbe giơ đũa phép lên lần nữa. Vì vậy, hắn lao vào mà không nghĩ gì, túm lấy bàn tay đang cầm đũa phép của Crabbe và giật mạnh cổ áo hắn, cố kéo hắn ra xa.

Đương nhiên, Crabbe tức giận bắt đầu vật lộn với Draco, trong khi Goyle, người đang đứng một bên, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta giơ đũa phép, nhưng không biết phải chỉ vào ai.

"Expelliarmus!" Hermione và Ron đột nhiên xuất hiện và giúp cậu ta đưa ra lựa chọn.

Ron giơ đũa phép lên và đuổi theo Goyle đã quay đầu bỏ chạy, trong khi Hermione ngước lên nhìn Harry vẫn đang lục lọi trên đỉnh của mớ đồ bỏ đi, cất đũa phép và trèo lên để giúp Harry tìm Trường Sinh Linh Giá. Crabbe nhận thấy tình thế đã đảo ngược, tỏ ra vô cùng tức giận. Hắn ta lên gối và đập mạnh vào bụng của Draco, rồi đẩy hắn xuống đất, sau đó vẫy đũa phép và niệm Lửa Quỷ vào Goyle và Ron đang chạy.

Ngọn lửa quét sạch Phòng Yêu cầu chỉ trong tích tắc. Ron muốn quay lại và chạy đến chỗ của Harry và Hermione ở phía xa, nhưng ngọn lửa dữ dội ngay lập tức đã chặn cậu ta lại, và Draco cũng bị mất dấu của Crabbe và Goyle trong ngọn lửa. Nhưng khi Draco đang cố tìm đường thoát khỏi đám cháy, hắn nghe thấy Weasley điên tiết hét lên với mình: "Malfoy! Mày còn chờ gì nữa?!"

Draco quay người lại và Ron ném thẳng một cây chổi vào mặt hắn.

Đống đổ nát cao ngất bắt đầu sụp đổ. Hermione cầm đũa phép và cố niệm một vài thần chú chữa cháy, nhưng nó chẳng có tác dụng gì. Ngay khi cô cố thuyết phục Harry hãy nhảy xuống, Harry tìm thấy chiếc vương miện từ trong khe hở của một cái ghế sofa, và nơi mà Hermione sắp nhảy xuống đã bị bao trùm bởi ngọn lửa. Harry nhìn ngọn lửa đang ngày càng cao lên xung quanh mình. Cậu đặt vương miện trên tay ghế của chiếc sofa và hỏi Hermione, "Bồ vẫn còn giữ chiếc răng của con Tử Xà, đúng không?"

"Cái gì?" Hermione trợn tròn mắt không tin nổi. Cô nhìn Harry với gương mặt nghiêm trọng và thậm chí còn lắp bắp, "Harry, không, không. Ở đây quá nguy hiểm! Hãy tìm đường thoát ra trước đã, đống đổ nát này sắp sập rồi! Nếu bây giờ cậu định phá huỷ Trường Sinh Linh Giá đó, cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Hermione! Đưa mình chiếc răng! Nếu không tất cả sẽ quá trễ!

Hermione nhìn vào đôi mắt màu lục lấp lánh của Harry trong ánh lửa, và đột nhiên cảm thấy chúng còn sáng rực hơn cả ngọn lửa.

Khi Harry đâm chiếc nanh của con Tử Xà vào vương miện, cậu cảm thấy đau nhói, rồi chân của cậu yếu đi, và cậu hầu như không cảm nhận được đống đổ nát dưới chân mình nữa. Nhưng Harry không chắc, liệu có phải bởi vì đống đổ nát cuối cùng cũng sụp đổ trong ngọn lửa hay không, và cậu đang ngã xuống, sức nóng của ngọn lửa bao quanh cậu từ mọi phía, và Harry nghe thấy Hermione đang hét gọi tên mình.

Sau đó, một cơn gió khác thổi qua Harry thậm chí còn dữ dội hơn, rồi cánh tay của cậu bị ai đó nắm lấy và cậu lại va vào một người nào đó.

Như thể hàm trên và hàm dưới va vào nhau, cảm giác đau đớn và nhức nhối với dây thần kinh run rẩy và một chút ngứa ngáy trong tim; cũng giống như hai vì sao xui xẻo cách xa hàng vạn năm ánh không thể thoát khỏi lực hấp dẫn, và trong cái nhìn tĩnh lặng của toàn vũ trụ, chúng khiến hoa anh đào nở rộ khắp bầu trời; nó cũng tựa như hai chiếc gối lông vũ đã anh dũng hy sinh trong trận đấu gối, với những nắm lông vũ rơi ra từ các lỗ trên gối, giống như pháo hoa giữa ánh đèn và rượu vang.

Bốn người ngã xuống sàn trông một tư thế không được thanh lịch lắm, cửa của Phòng Yêu cầu đóng lại sau phía sau họ, chặn đứng ngọn lửa dữ dội.

Khoảnh khắc mà Hermione ngồi dậy từ mặt đất, cô lao về phía Ron và ôm cậu chàng thật chặt, mặc dù cô vẫn làm điều đó suốt từ lúc ngồi trên cây chổi. Harry nhìn hai người bạn của mình đang ôm nhau như thể xung quanh đây chẳng có ai cả, và đột nhiên cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng không may, Malfoy là lựa chọn duy nhất ở trước mặt cậu lúc này, mặc dù họ đã ôm nhau dưới gốc cây bách vào đêm đó, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com