Drago Kieu Ngao Yeu Thuong
Chung sống với nhau lâu dài, nhìn chung cũng không thể nào không gặp mâu thuẫn. Có một lần, vì một chuyện nhỏ nhặt mà hai người nảy sinh bất đồng quan điểm.Minh Nguyệt vốn tính trẻ con, liền nổi thói giận dỗi, nhất quyết không nhường.Minh Duy xuống nước một hồi, cô cũng không lay chuyển.Khi đó cô nóng giận, đối với những lời anh nói, hoàn toàn nghe không lọt tai, hơn nữa càng ngang bướng hơn. Cô hùng hổ nói, "nếu đã như vậy, chúng ta ly dị đi."Anh hơi bất ngờ, sững người nhìn cô, "em nói thật sao?""Thật!" Lời đã nói ra, làm sao lại không thật.Anh không nói gì nữa, lặng lẽ bỏ vào phòng sách. Đêm hôm đó hai người không ngủ cùng nhau. Cô vẫn ngủ trên giường lớn, còn anh ngủ ngoài phòng khách.Minh Nguyệt nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, bực dọc nghĩ lại những chuyện không vui. Cô rất không tính cách anh hay cấm đoán, rất không thích các anh tỉ mỉ đến từng chi tiết, không thích cách anh quá cẩn thận trong vấn đề thực phẩm, lại càng không thích vẻ dửng dưng của anh đối với mình trước mặt những đồng nghiệp khác. Nếu không biết thì thôi, người nào biết họ là vợ chồng chắc chắn đều không khỏi ngạc nhiên với cách cư xử đó của anh.Trong hôn nhân, hình như mọi chuyện đều có thể trở thành vấn đề. Bất kì một vấn đề nhỏ nào nếu tồn tại cũng sẽ vẫn mãi còn đó, cho đến một ngày nó kết hợp cùng những vấn đề nhỏ khác, tạo thành một vấn đề lớn. Hóa ra, chỉ là giọt nước tràn ly. Cô không nghĩ cuộc hôn nhân mình rồi sẽ kết thúc như vậy. Cô lại nghĩ về ba mẹ mình, ba mẹ anh. Mọi người đều rất thương cô, nếu họ ly dị, ba mẹ hai nhà chắc chắn sẽ rất buồn và thất vọng. Rồi làm sao có thể nhìn mặt nhau?Cuộc sống sau khi ly hôn sẽ thế nào? Cô sẽ dọn ra khỏi căn hộ này như trước khi cô chuyển đến? Đúng vậy. Sau đó, cô sẽ nộp đơn thôi việc rồi xin vào làm ở một công ty khác. Anh rồi cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cô cũng thể. Cả hai rồi sẽ quen với việc mất đi sự tồn tại của đối phương.Nguyệt vắt tay lên trán, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô khẽ thở dài. Bỗng nhiên, cô nhớ lại, lần cuối mình trong tình trạng thế nào là vào cái đêm anh bị giữ ở sở cảnh sát. Cũng đã gần một năm trôi qua rồi... Mấy ngày đó quả thật là một thời điểm kinh hoàng. Nó đáng sợ đến mức cả tuần liền sau đó, Nguyệt vẫn còn gặp dư chấn trong giấc mơ.Có lần sau đó mấy hôm, cô nằm mơ thấy Minh Duy thật sự bị kết án. Giấc mơ đó cô đã từng gặp rồi, hôm đó không hiểu sao lại mơ thấy lần nữa. Vẫn là anh nhưng xơ xác, tiều tùy, đứng trước vành móng ngựa, dù oan khuất nhưng lại chẳng thể kêu oan. Lúc anh bị cảnh sát đưa đi, Minh Nguyệt khóc thét lên, gọi tên anh. May sao, khi tỉnh lại, người vẫn bên cạnh. Hơn nữa, anh còn ôm lấy cô, dịu dàng vỗ về sống lưng cô. Khi ấy cô đã nghĩ gì? Cô nhớ rất rõ lúc ấy mình nghĩ rằng cô không cần gì cả, chỉ cần mình anh thôi.Thế rồi, cô lại nhớ đến những lúc cùng anh khi ở nhà ông, nhớ đến lúc cùng anh tìm Thy An, nhớ đến lúc cả hai song hành trên con phố đêm, anh hỏi cô rằng cô có yêu anh không. Minh Nguyệt nhớ hết thảy từng bước chuyển trong mối quan hệ của bọn họ, thậm chí cô nhớ lại những lúc mình còn là một đứa trẻ mải mê đuổi theo anh rồi bị anh từ chối suốt. Cô khẽ cười, nhưng chẳng hiểu sao lòng lại đau nhói. Nước mắt cứ thế vô thức tuôn ra.Đúng lúc đó, cửa phòng chợt mở. Minh Nguyệt vội vã kéo chăn che kín mặt vờ như đang ngủ. Anh tiến đến thật chậm, không nói gì. Một lát sau cô cảm thấy mép nệm phía ngoài lún xuống, nhưng rất lâu sau vẫn không có âm thanh gì.Không thể giả vờ mãi được, Nguyệt lén vén chăn nhìn về phía mép giường kia thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt phả lên gương mặt anh chút âm u khó đoán. Trong một khoảng khắc, cô nhất thời không biết phản ứng thế nào, cũng đành im lặng dời mắt đi.Đúng lúc đó, giọng anh vang lên pha một chút khản đặc, âm trầm. "Lúc nãy em nói thật sao?"Cô nhàn nhạt nhìn anh, "anh ở đây làm gì?""Ngắm em."Minh Nguyệt bất ngờ với câu trả lời này. Cô bật dậy, chau mày. "Anh có hiểu tình hình không? Bây giờ chúng ta đang cãi nhau, có khả năng ly dị, anh ngắm em làm gì?""Anh chợt nhớ ra một chuyện cần nói với em.""Chuyện gì?""Em có nhớ hồi em học cấp hai, có một lần em bị đám học sinh đổ thùng nước giặt khăn lau bảng lên người không?"Có thể quên được sao? Lúc đó anh nhìn thấy em mà cũng không giúp, còn dùng ánh mắt thương hại đó... Cả đời này em cũng không quên. Nhưng Nguyệt không nói ra những điều cô nghĩ, chỉ đưa mắt nhìn anh. "Thì sao?""Vậy em có biết nhóm học sinh đó sau đó thế nào không?""Thế nào?""Dọn nhà vệ sinh một tháng.""Thì sao? Bọn họ làm gì liên quan gì đến em. Anh cảm thấy kể chuyện này ra có thể khiến em đỡ tức hơn sao, hay là muốn đánh lạc hướng em. Em nói cho anh biết, chuyện đó em chưa hết cay cú anh đâu. Anh không giúp em thì thôi mà còn dùng ánh mắt đó nhìn em... Anh làm như bọn họ bị phạt là nhờ anh không..." Lời dù chưa nói hết, nhưng giọng cô nhỏ dần rồi im bặt. Cô nhướng mày nhìn anh, há hốc miệng kinh ngạc. Lời lẽ đang tuôn như suối lúc nãy bỗng trở nên ấp úng. "Chẳng lẽ... là...""Phải, anh méc thầy giám thị. Lần đầu tiên anh can thiệp vào chuyện không phải của mình với giáo viên. Anh biết đáng lý anh không nên bỏ mặc em ở đó. Anh xin lỗi. Dù bọn họ bị phạt cũng không thể bù đắp tổn thương cho em..."Nguyệt lặng thinh.Anh nhoài người, kéo cô ôm vào lòng. "Anh xin lỗi. Chúng ta có thể cãi nhau, có thể bất đồng quan điểm, có thể tranh luận, có thể giận dỗi... Nhưng tuyệt đối, không thể ly dị. Được không?"Cô gục đầu trên ngực anh, tay bấu lấy áo anh. Một lát sau mới ngẩng đầu nhìn anh, mắt cô lóng lánh nước, giọng cũng nhòe theo. "Em xin lỗi. Em thật sự không muốn rời xa anh."Anh vẫn cứ thế, thuần thục lau đi mấy giọt lệ vươn trên má cô, mĩm cười. "Được rồi, được rồi. Đừng khóc. Có gì có thể từ từ nói."Cô ôm anh nức nở như một đứa trẻ. "Lúc nãy em nằm đây một mình, trong lòng rất khó chịu, lại nhớ đến ngày hôm đó... Khi đó em cũng rất hoang mang, em rất nhớ anh, rất lo cho anh, lại sợ anh không về nữa... Em không muốn cuộc sống sau này phải sống chuỗi ngày lặp lại như ngày hôm đó..."Minh Duy khẽ ôm siết cô trong lòng. "Sau này anh sẽ không để em ngủ một mình nữa... được không!""Vậy anh không đi công tác sao?""Phải... còn phải đi công tác. Nhưng anh có thể dẫn em theo.""Chẳng phải anh luôn làm vẻ mặt không quen biết em sao? Dẫn em theo không sợ mọi người đồn thổi lời ra tiếng vào sao?""Em không thích anh sẽ không như vậy nữa. Chúng ta là vợ chồng, muốn nói gì cứ nói sợ gì chứ!""Không cần. Em không muốn anh phá bỏ nguyên tắc của anh vì em.""Cũng đâu phải lần đầu.""..." Cô ngẩng đầu nhìn anh, kiên quyết. "Em thật sự không cần. Anh chỉ cần làm theo những gì anh cho là phải thôi. Đừng theo em.""Làm những gì bản thân cho là đúng thì chắc chắn sẽ không có gì miễn cưỡng, không bao giờ hối hận. Mà với anh hiện tại, không gì đúng đắn hơn là em và cuộc hôn nhân của chúng ta." Và bởi vì anh của hiện giờ sẽ không giống lúc xưa, ngập ngừng hèn nhát khiến cô đau khổ, ám ảnh không thôi... Mà chính mình cũng vì một ánh mắt day dứt mãi đến sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com