Dr Stone Sengen Gensen Moments
Warning: Senku hắc hóa-------------Có đôi khi, sinh ra nhầm thời cũng là một tội ác. "Senku, dừng lại đi.""Vì sao?"Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt nhà khoa học điên trở nên trắng bệnh. Đôi mắt chẳng còn tia sáng nào đối với thế giới. Có lẽ thời đại này đã quá cay nghiệt với hắn ta, ép hắn ta lưu lạc đến con đường này."Tôi lo lắm." Gen lẩm bẩm. "Cậu sẽ ngã mất.""Nhìn xem ai đang đứng trên bậc thang kìa." Senku cười khẩy. "Nếu muốn ngăn tôi thì cứ thử xem."Dứt câu, hắn quay trở lại với cái xác mà vài chục phút trước đó vẫn là một con người sống đàng hoàng. "Nói, nếu tôi cho dòng điện chạy qua thì cơ bắp của nó sẽ như thế nào?""Senku, bệnh của cậu thế nào rồi?"Im lặng.Senku nghiến răng, quay đầu đi chỗ khác. "Không phải việc của cậu. Nể tình cậu là bạn tôi, mời cút ngay và tôi sẽ coi như chưa nhìn thấy cậu ngày hôm nay.""Senku - chan," Giọng nhà tâm thần học bỗng nhiên dịu dàng hơn hẳn. "Mất thị lực ngoại biên khiến cậu không còn nhìn ra được mình là ai sao?"Hắn cúi đầu, nhìn con dao giải phẫu vẫn còn dính máu trên tay, rồi lại ghét bỏ quăng nó vào một xó. Tiếng kim loại miết vào tường đá của tầng hầm vang lên chát chúa. Senku thả mình xuống chiếc ghế cao duy nhất ở giữa chiếc bàn giải phẫu và giá đặt dụng cụ hóa học, trán gục vào hai lòng bàn tay."Cút đi Gen."Asagiri Gen tiến về phía trước vài bước nữa, chính thức đặt chân xuống nền tầng hầm. Chiếc đèn dầu treo trên cao phủ vài tia sáng đục ngầu xuống thân hình cao cao của anh. "Nhìn lại cậu đi Senku. Mấy ngày rồi cậu không ngủ? Cậu còn mộng du không? Cậu còn mê sảng không?""Câm đi mẹ kiếp!" Senku gắt lên."Ngẩng đầu dậy, Ishigami Senku!" Gen hét lên, nhào tới giật hai tay Senku ra. "Tỉnh lại đi, nhìn xem cậu đã bị biến thành cái thứ gì rồi."Anh cưỡng chế kéo nhà khoa học điên đến trước tấm gương duy nhất trong phòng, không thương tiếc mà đập mặt hắn vào đó. "Nhìn."Hốc mắt Ishigami Senku trũng sâu, đỏ tia máu vì thiếu ngủ. Gương mặt hắn trắng một cách bệnh hoạn, da dán vào xương. Senku giật mình, hai tay buông thõng, run rẩy."Đâu...đây đâu phải...không phải...""Senku - chan," Một lần nữa, giọng nói của Gen trở nên nhẹ nhàng như dòng nước ấm áp, làm dịu đi vết thương đỏ máu trong tâm trí hắn. "Tôi đã hi vọng cậu có thể tự thoát ra khỏi hố sâu không đáy này. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm."'Đáng lẽ tôi không nên bỏ cậu một mình.'"Trước khi cậu muốn tâm sự với tôi, thì hãy ngủ đi."Bàn tay nhà tâm thần học che đi mắt hắn, che giấu hắn khỏi tất cả những thứ bẩn thỉu đang bủa vây, để Senku có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.----------------Chọn tự: Eden - "Wake up""Bởi em chỉ nhìn thấy những gì em muốnĐường hầm trong mắt* ám lấy emVà em không thể hiểu bản thân bị làm saoKhi em cứ ngủ gật mỗi khi ta nhắn tinMắt mở to mỗi khi em mơEm đang mộng du đấyEm toàn nói sảng thôiEm có thể dùng những ngôn từ ấy đưa em ra khỏi nơi vực sâu này màTrong từ điển của em không có kế hoạch BHãy nói với anh đi, những gì em nghĩAnh sợ rằng em sẽ gục ngã mất"***(*) Nguyên văn: Tunnel vision. Bệnh mất thị lực ngoại biên, tra google để có thêm thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com