TruyenHHH.com

ĐQDV

Chương 20

lovebhyunee666

Nhiệt độ cách khăn che mặt biến mất, phát hiện Biên Bá Hiền muốn bỏ chạy, Phác Xán Liệt phản ứng nhanh, trong nháy mắt bắt lấy tay y.

Nhìn khuôn mặt y bị vải đen che kín, cổ họng Phác Xán Liệt căng lên, chìa tay ra, khàn giọng nói: "Để tôi xem..."

Biên Bá Hiền ngăn động tác của hắn, cơ thể hơi nghiêng ra sau, tựa như đang cực lực bày tỏ sự bài xích.

Chuyện y cố chấp khiến Phác Xán Liệt có chút tức giận, hắn càng dùng sức kiềm chế y: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại trở thành thế này?!"

Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt: "Tại sao ta lại trở thành thế này ư, vậy ta hỏi ngươi, năm đó là ai giao ta cho Hoa Lam?"

Phác Xán Liệt cau mày, ngón tay khẽ run, nhưng hắn không định buông Biên Bá Hiền ra, hắn nói: "Đó là bởi vì em phản bội tôi!"

"Đúng, ta phản bội ngươi, ta không phải người tốt, mọi thứ bây giờ đều là cái giá ta phải trả, ta không oán trách cũng không hận ngươi, ta chỉ cầu xin ngươi hãy thả ta đi, ngươi sống cuộc đời của ngươi, ta sống cuộc đời của ta."

Giọng Biên Bá Hiền mang theo tuyệt vọng, yếu ớt, lại nặng nề làm Phác Xán Liệt liên tục nhíu chặt chân mày. Hắn nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, gằn từng chữ:

"Nếu như tôi không thả thì sao?"

Biên Bá Hiền cố gắng gạt tay Phác Xán Liệt, y vừa sợ vừa lớn gan một cách dị thường, dứt khoát đưa một chân ra khỏi đài quan sát, đoạn tuyệt nói: "Vậy thì ta sẽ nhảy xuống đây!"

Dưới đài quan sát là ngân hà sâu thăm thẳm, người nhảy xuống chắc chắn thịt nát xương tan.

Nhìn một chân Biên Bá Hiền chơi vơi bên ngoài, Phác Xán Liệt tin rằng y nói thật, vội lui về phía sau: "Tôi thả tôi thả, em bình tĩnh một chút."

Xác nhận y an toàn, hắn lẩm bẩm: "Vừa rồi em hôn tôi... chỉ vì không muốn tôi cởi khăn che mặt thôi sao?"

Biên Bá Hiền lại cúi đầu, né tránh ánh mắt Phác Xán Liệt, cũng né tránh luôn câu hỏi của hắn.

Y sợ, sợ mở miệng nói "Không phải", sợ mất khống chế sẽ đến ôm hắn giống như vừa rồi mất khống chế mà hôn hắn vậy. Cho nên trước khi vạ miệng, y chỉ muốn mau chóng rời đi.

Thấy Biên Bá Hiền một mực trốn tránh mình, dáng vẻ tựa như không thể ở đây thêm một giây nào nữa, lúc này, Phác Xán Liệt mới nhớ ra một sự thật rằng bọn họ đã xa nhau ba năm, nhớ ra những khoảng cách và mưu cầu, nhớ ra những lợi dụng, phản bội khi ấy...

Nực cười, đáng hận, cũng đáng buồn.

Đôi mắt là thứ duy nhất y để lộ, nhưng điều mà hắn nhìn thấy trong đôi mắt y chỉ có lảng tránh. Phác Xán Liệt không đoán được hết điều Biên Bá Hiền đang nghĩ, cho nên cuối cùng hắn chọn thỏa hiệp với y...

Giọng hắn khàn đặc: "Được, nếu không muốn quấy rầy nhau, vậy thì dành chút thời gian, chúng ta ký giấy ly hôn, còn phải tính tiền bồi thường. Hoàn tất mọi thủ tục, đến lúc đó tôi sẽ không quấy rầy em nữa."

Hóa ra đây là lý do hắn gấp gáp đuổi theo mình... Biên Bá Hiền gật đầu cười khổ, y hiểu tại sao Phác Xán Liệt làm vậy, dầu gì hắn cũng phải quay về trạng thái độc thân thì mới kết hôn với người khác được chứ...

"Ừ."

"Mười giờ sáng ngày mai, tôi kêu người đến đón em." Lúc nói lời này, Phác Xán Liệt một mực nhìn Biên Bá Hiền, hắn ảo tưởng trước khi rời đi y sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thật đáng tiếc, đối phương cứ cúi mặt xoay người, cúi mặt bước đi, cúi mặt ngồi vào phi hành khí và biến mất ở ranh giới nơi mặt trời sắp lặn.

○○○

Sáng hôm sau, còn chưa tới giờ hẹn, Phác Xán Liệt đã phái người lái phi hành khí đến trước tòa nhà chính phủ Quang dị tinh.

Biết Biên Bá Hiền phải đi ký giấy ly hôn nên Kim Chung Nhân mới đồng ý để y quay lại dị tinh kẻ thù. Lần này, Biên Bá Hiền phải cắt đứt bằng được với Phác Xán Liệt, kết thúc mối nghiệt duyên đáng lý không nên tồn tại, chờ y trở về, anh nhất định sẽ bảo vệ y thật tốt, đưa y thoát khỏi khói lửa tranh đấu chính quyền.

Kim Chung Nhân đỡ Biên Bá Hiền lên phi hành khí, đứng ở cửa khoang có chút không yên lòng: "Hay là tôi đi cùng cậu nhé?"

Biên Bá Hiền lắc đầu: "Đây là chuyện của ta và hắn, không cần ngươi xen vào đâu."

"Tôi sợ cậu lại bị hắn làm tổn thương."

Một chữ "lại" của Kim Chung Nhân làm cho Biên Bá Hiền bất giác ngước mắt nhìn diện mạo mình phản chiếu trên bàn điều khiển, y chậm rãi nâng tay phải lên, lấy một bên khăn che mặt xuống. Trải qua nhiều năm như vậy, vết sẹo đỏ thẫm vẫn khiến y giật mình.

"Còn điều gì tệ hơn nó nữa sao?" Y tự giễu bản thân, khóe mắt anh ánh nước.

Kim Chung Nhân vô cùng đau lòng, anh không có cách nào đối diện với Biên Bá Hiền mỗi lần y thống khổ nhìn vết sẹo trên mặt. Không nhịn được đè tay y lại, anh giúp y đeo khăn lên.

"Bá Hiền, sẽ ổn thôi." Anh đè nén giọng nói nghẹn ngào, nhét thuốc vào lòng bàn tay y, "Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, hiểu không, uống thuốc đúng giờ thì mọi thứ đều sẽ khá hơn..."

Biên Bá Hiền nhìn những viên con nhộng đủ màu sắc, cười nói: "Uống những thứ này... thật sự sẽ khá hơn sao?"

Giọng Biên Bá Hiền rất nhẹ nhàng, nhưng mà càng nhẹ nhàng thì càng đâm nát cõi lòng Kim Chung Nhân. Anh không dám nhìn biểu cảm của y lúc này, chỉ biết cúi đầu ôm lấy y: "Ừ, sau này hôm nay, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi."

Biên Bá Hiền vô cảm nhìn binh sĩ Hỏa dị tinh đứng bên ngoài phi hành khí...

Sau ngày hôm nay y sẽ ổn ư? Sau ngày hôm nay y sẽ hạnh phúc hơn ư? Tại sao...

Tại sao chỉ có mình y cảm thấy sau ngày hôm nay... y sẽ càng trở nên cô độc vậy...

...

Đúng giờ, phi hành khí hạ cánh tại phòng làm việc của Phác Xán Liệt, lúc Biên Bá Hiền vào trong, luật sư, người phụ trách thủ tục ly hôn cho chính trị gia và Phác Xán Liệt đều đã có mặt.

Mới vừa uống nhiều loại thuốc, dạ dày bắt đầu kiếm chuyện, Biên Bá Hiền hơi choáng váng đi tới, trên bàn đặt sẵn hai phần tài liệu: Một là đơn ly hôn, một là thống kê số tiền mà y phải bồi thường.

Số tiền này được tích lũy trong tổng cộng ba năm, cho đến ngày hôm nay nó đã lên tới con số không hề nhỏ.

Mí mắt trở nên nặng trĩu, y không thể nghĩ thêm bất kỳ chi tiết nào để giảm tiền bồi thường, giờ phút này y chỉ muốn mọi chuyện kết thúc nhanh một chút, sau đó tìm nơi không có Phác Xán Liệt, nhắm mắt dấn thân vào bóng tối.

Y cầm cây bút máy thân vàng bên cạnh, mở nắp bút, ký tên ngay mà không đọc điều khoản qua một lần.

Giây phút đầu bút vừa chạm xuống mặt giấy, Phác Xán Liệt từ đầu đến cuối đứng im lặng sau bàn làm việc rốt cuộc cũng không nhịn được, vội giữ tay y lại.

"Thật sự không cần suy nghĩ gì hết sao?" Hàng mi Phác Xán Liệt khẽ run, "Em chưa đọc kỹ à? Em phải bồi thường một số tiền rất lớn đấy."

Biên Bá Hiền vô cùng mệt mỏi, y yếu ớt rút tay mình ra, nói: "Không sao, tổng cộng bao nhiêu tiền cũng được, Chung Nhân sẽ chuyển đủ vào tài khoản của ngươi."

Sau câu trả lời nhẹ hẫng, Biên Bá Hiền không chút do dự ký tên mình lên bản thỏa thuận.

Màu mực tuôn đều dưới đầu bút, nhìn giấy trắng mực đen, Phác Xán Liệt biết tất cả phải đến lúc kết thúc rồi.

Từ bây giờ, ngay cả lý do để gặp Biên Bá Hiền... hắn cũng không có.

Luật sư thấy Biên Bá Hiền ký tên xong liền thu hồi tài liệu nói: "Tôi sẽ mang đi đóng dấu, thủ tục hoàn tất, bản chính này sao y ra cho mỗi bên giữ một bản, sau khi nộp đủ tiền bồi thường, lúc đó đồng nghĩa hai vị đã chính thức ly hôn."

Biên Bá Hiền đặt bút xuống, nói với Phác Xán Liệt: "Bản sao kia phiền ngươi kêu người tới đưa cho ta, ta không tới đây nữa."

Tác dụng phụ của thuốc làm người Biên Bá Hiền mất thăng bằng, thậm chí cơn choáng váng càng lúc càng tệ hơn, y cảm thấy lạnh, cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Phác Xán Liệt không ngăn Biên Bá Hiền rời đi, hắn cầm đơn ly hôn đã ký, quả thật là chẳng có lý do gì để giữ y lại cả.

Xoay người sang cửa sổ sát đất, nhìn Biên Bá Hiền ra khỏi tòa nhà, bóng lưng gầy gò bày hết sự cô đơn và xa cách. Mẫn Sơn vừa tiễn xong luật sư đại diện, không đành lòng trước khung cảnh này nên mở miệng quan tâm: "Thượng tướng, ngài ổn không?"

Ánh mắt Phác Xán Liệt một mực đuổi theo Biên Bá Hiền, y đang bước qua vườn hoa tulip sớm đã héo khô.

"Khuôn mặt em ấy sau mảnh vải đen... không thể điều tra được chút gì sao?"

Mẫn Sơn gật đầu nói: "Quang dị tinh phong tỏa tin tức, tận lực bảo vệ Biên Bá Hiền, nhưng nghe nói là bị hủy dung."

Phác Xán Liệt cau mày: "Năm đó rốt cuộc Hoa Lam đã làm gì em ấy?"

Mẫn Sơn cắn môi, ánh mắt né tránh như thể có lời không dám nói. Phác Xán Liệt nhìn ra, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu biết?!"

Biểu cảm trên mặt Mẫn Sơn rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã cắn môi bật máu, biết Phác Xán Liệt sắp tức giận, nghĩ tới nghĩ lui đành mở miệng: "... Thật ra, chỉ có mỗi thượng tướng là không biết thôi..."

Phác Xán Liệt hoang mang: "Ý gì đây? Cái gì gọi là chỉ có mỗi tôi không biết?"

Ánh mắt Mẫn Sơn lẫn đi nơi khác: "Tổng thống các hạ không cho phép bọn tôi tiết lộ với ngài, bảo nếu để ngài biết sẽ xử tội theo quân pháp, phế trừ cấp bậc, đuổi khỏi dị tinh..."

"Tóm lại hắn không cho tôi biết chuyện gì?" Phác Xán Liệt cố gắng kìm nén huyết dịch đang không ngừng sôi trào trong cơ thể.

Mẫn Sơn cắn răng, vẫn do dự không biết có nên nói hay không ————

"Mẹ kiếp! Nếu bây giờ cậu không nói thì lập tức cút ngay cho tôi!" Phác Xán Liệt dùng sức vỗ bàn, Mẫn Sơn giật mình lùi về sau.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Phác Xán Liệt lớn tiếng như vậy...

"Ba năm trước, để Biên Bá Hiền tự mở miệng nhận tội phản quốc, tổng thống các hạ đã dùng roi ngân cốt ————"

Phịch! Mẫn Sơn còn chưa dứt lời, Phác Xán Liệt đã mất lực ngồi xuống ghế.

Hắn biết rất rõ roi ngân cốt mạnh cỡ nào, chỉ với ánh sáng phát ra từ nó thôi mà khiến con mắt bị thương của hắn gần như không thể chữa trị được nữa, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả khi roi quất trên người sẽ ra sao, huống hồ đây còn là khuôn mặt...

Phác Xán Liệt nhắm mắt, nhớ tới khi đó vì quá đau lòng và tức giận mà bỏ lại y trong ngục giam, về sau nghe tin y được cứu cứ cho là đã bình yên vô sự bỏ trốn... Giờ nghĩ lại, có lẽ phải là bế y đi với khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi...

Tất cả những thứ này, suy cho cùng cũng tại hắn nông cạn, chấp nhận để Hoa Lam tự mình xử tội y.

...

Về phía Biên Bá Hiền, chẳng biết trùng hợp thế nào, sắp đi hết vườn hoa thì y đụng độ Hoa Lam giữa vòng vây của đám ký giả.

Thời điểm đôi bên đối mặt nhau ở vườn hoa tàn úa, không khí xung quanh dường như lắng đọng, nhiệt độ tựa hồ cũng giảm đi nhiều...

Đám ký giả đầu tiên là sửng sốt, có vẻ chưa nhận ra người mang khăn che mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt là ai. Tuy nhiên, A Sâm bị kẹp trong đám ký giả lại có chút bàng hoàng, đây không phải người lần trước cứu mình còn cầm ảnh của mình sao?! Làm thế nào mà y xuất hiện ở tòa nhà chính phủ?!

"Ấy, kia hình như là... vợ trước của thượng tướng Phác!" Không biết ai mở miệng, ngay lập tức đánh thức trí nhớ tất cả mọi người!

Biên Bá Hiền – vợ trước của Phác Xán Liệt, phản đồ của Hỏa dị tinh, gián điệp bỏ trốn ba năm trước!

Ống kính máy ảnh nhanh chóng dời từ Hoa Lam sang Biên Bá Hiền.

"Kỳ lạ, tại sao cậu ta đeo khăn che mặt vậy?"

"Phong tục gì nữa à? Tôi nghe đồn trước kia cũng vì phong tục gì đó nên thượng tướng mới phải cưới về đấy, bây giờ xuất hiện ở tòa nhà chính phủ chẳng lẽ lại muốn giở trò nữa?"

Đối mặt với vô số ánh đèn loang loáng, ngón tay Biên Bá Hiền hơi run, nếu không phải trên mặt có khăn che, nói không chừng giây kế tiếp y sẽ ngất vì tiếng chụp ảnh cứ văng vẳng ám ảnh.

"Đã lâu không gặp, cậu còn dám xuất hiện à?" Hoa Lam tiến lên, mắt nhìn chằm chằm mảnh vải đen trên mặt Biên Bá Hiền. Có lẽ ở đây chỉ có gã là người biết rõ nhất phía sau mảnh vải đen này cất giấu bí mật gì.

Tất nhiên, Biên Bá Hiền không muốn nán lại ôn chuyện cũ cùng Hoa Lam, y phớt lờ "câu chào hỏi" của gã, đáng tiếc lại không thể thoát khỏi vòng vây của ký giả xung quanh.

Hoa Lam xoay người nói: "Gián điệp bỏ trốn mà dám ngang nhiên xuất hiện ở tòa nhà chính phủ, tôi có nên sai cảnh vệ bắt cậu không? Sau đó cho cậu thêm một roi?!"

Hoa Lam đến gần Biên Bá Hiền, thừa dịp y chưa kịp chuẩn bị, dứt khoát tháo khăn che mặt của y.

Mảnh vải mong manh rơi xuống đất, vết sẹo trên mặt hoàn toàn bại lộ!

Ánh đèn chớp nháy liên tục, âm thanh chụp ảnh tựa sấm rền vang, giống như hàng vạn lưỡi kiếm điên cuồng đâm nát trái tim Biên Bá Hiền. Những tia sáng chiếu vào mắt y chẳng khác gì ánh sáng tản ra từ roi ngân cốt năm đó, làm toàn thân y nhuốm đầy máu tươi, không có chỗ để tránh ————

Là một người nhạy cảm thông tin, A Sâm cũng không hề do dự giơ máy lên nhấn chụp vài tấm, qua ống kính có thể nhìn thấy cơ thể Biên Bá Hiền không ngừng run rẩy, vầng trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn không giống một người bình thường khi sợ hãi, nó cơ hồ thuộc về loại bệnh lý nào đó hơn.

Phát hiện điểm không đúng, A Sâm lập tức bỏ máy xuống, lao ra giang tay chắn ký giả: "Đừng chụp nữa, không thấy người ta có vấn đề sao? Dừng lại đi!"

"Mẹ nó, tránh ra, cậu ở báo nào thế? Trông như tên trộm gà!"

Không một ai để ý A Sâm, cố gắng chen qua cậu để chụp bằng được hình Biên Bá Hiền. Còn phải nói sao, đây rõ ràng là tin tức chấn động: Tân hôn cận kề, vợ trước bị hủy dung của Phác Xán Liệt bất ngờ xuất hiện tại tòa nhà chính phủ. Lần này không bùng nổ truyền thông mới là lạ!

Biên Bá Hiền bắt đầu có biểu hiện khó thở, thấy vậy, A Sâm càng chắc chắn do bệnh cũ tái phát, tuy nhiên sức lực mọi người đều quá lớn, cậu căn bản không thể cản nổi.

Hoa Lam đứng một bên nhìn Biên Bá Hiền mệt nhọc hít thở từng ngụm, hoàn toàn không quan tâm.

Chính lúc này, đột nhiên có một bóng người từ bên trong tòa nhà chạy ra.

Phác Xán Liệt vừa sải bước lớn vừa cởi áo khoác, nhanh chóng phủ lên đầu Biên Bá Hiền rồi ôm y vào lòng, dùng cơ thể mình che chở y khỏi bão táp đèn flash.

Hắn đẩy đám người vây chật cứng, bế Biên Bá Hiền đi ra ngoài. Hai chân người trong lòng vốn đã sớm không còn khí lực, cảm nhận toàn thân y run rẩy bất thường, Phác Xán Liệt che đầu y, cố gắng tránh va phải người xung quanh.

Đám ký giả ngoan cố ùa lên, A Sâm một mình giang tay ngăn cản.

"Đừng có chụp! Người ta ngất rồi kìa! Các người có nhân tính hay không hả?!"

Người được Phác Xán Liệt đưa đi, đám ký giả mất mục tiêu buộc phải quay lại Hoa Lam bị xem thường từ nãy đến giờ, người người chen lấn loạn xạ, thiếu chút nữa đẩy ngã A Sâm.

Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền vào phòng nghỉ trong phòng làm việc, cẩn thận đặt y xuống giường, vừa định lấy áo khoác ra, y liền sợ hãi ôm đầu mình, chạy theo quán tính tới góc tường, ngồi xổm trên sàn hét lớn: "Tránh ra! Cút hết đi! Tất cả mau ra ngoài! Đừng nhìn ta! Không được phép nhìn ta!"

Do hô hấp không thông, giọng Biên Bá Hiền run rẩy khàn khàn, Phác Xán Liệt đứng chết lặng, đau lòng đến tột cùng nhưng lại không thể đến gần y một bước.

"Nơi này không có ai cả, em đừng sợ, lấy áo khoác xuống trước đi, em đang hô hấp khó khăn, nếu cứ như vậy sẽ ngất đấy."

Phác Xán Liệt thử tiến lên, tuy nhiên hắn vừa mới nhấc chân rồi đặt xuống, đối phương lại sống chết trốn tránh, mấy lần không nhìn thấy đường mà đụng trúng đồ đạc, sợ y bị thương nên hắn đành từ bỏ...

"ngươi đừng tới, đừng tới đây, không được nhìn ta..."

Âm thanh Biên Bá Hiền phát ra đều là hơi thở và tiếng khóc, y trùm áo khoác kín bưng vẫn không giấu được bản thân run rẩy, dáng vẻ chật vật thu mình một góc thật sự quá bi thương.

"Tôi không nhìn, nhưng trước tiên em hãy lấy áo khoác xuống có được không, coi như tôi cầu xin em, em lấy áo khoác xuống trước đã!" Giọng Phác Xán Liệt cũng trở nên run rẩy, xưa nay hắn vốn rất kiên cường, chỉ là thấy Biên Bá Hiền thành ra thế này, hắn quả thật bất lực, lo lắng y thiếu dưỡng khí sẽ ngất, thành thử ngoại trừ cầu xin hắn chẳng biết phải làm gì khác cả.

"Biên Bá Hiền, tôi xin em, lấy áo khoác xuống đi, tôi không đến gần em, không nhìn em, tôi cầu xin em đấy, xin em hãy nghe tôi..."

Dường như nghe ra nghẹn ngào lẫn trong lời nói của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền thở hổn hển từ từ lấy áo khoác xuống. Y ngồi đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, đầu dựa tường cố gắng hô hấp bình thường.

Thấy đối phương dần ổn định, Phác Xán Liệt mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi ngồi xuống giường, một khắc cũng không dám rời mắt khỏi Biên Bá Hiền.

Chờ tấm lưng run rẩy của y từ từ dịu lại, Phác Xán Liệt nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa..."

"Ngươi đi đi."

Phác Xán Liệt biết Biên Bá Hiền không muốn hắn nhìn thấy vết sẹo, hắn nâng mắt, quay sang cửa sổ sát đất, nơi mà Biên Bá Hiền hoàn toàn không hề hay biết khuôn mặt y đều được phản chiếu rất rõ ràng...

Nhìn vết sẹo hằn lên khuôn mặt xuất chúng của y, Phác Xán Liệt cảm thấy vô cùng đau đớn, tựa như vết thương đó là do chính tay hắn gây ra vậy...

"Ngươi ra ngoài... được không..."

Thanh âm run rẩy cầu xin, đau lòng hơn Phác Xán Liệt chưa từng nghe qua chất giọng hèn mọn này của Biên Bá Hiền.

"Được, tôi ra ngoài." Phác Xán Liệt hiểu rất rõ, nếu hắn miễn cưỡng đến gần sẽ chỉ khiến Biên Bá Hiền kích động thêm, chi bằng tạm thời cứ để y một mình.

Hắn bước từng bước ra khỏi phòng, lúc cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc hắn rơi nước mắt.

"Cậu khóc à, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc."

Giọng Hoa Lam truyền tới từ phía sau, Phác Xán Liệt cố điều chỉnh tâm tư rồi xoay người, ánh mắt đắp lên một tầng âm u lạnh lẽo, chặn cửa căn phòng có Biên Bá Hiền ở bên trong,

Hoa Lam liếc nhìn cánh cửa sau lưng Phác Xán Liệt, sau đó quay về nhìn cách hắn ngăn mình lại, mở miệng nói: "Cậu phải tập rõ ràng đi, bất kể như thế nào, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, đây là sự thật không thể thay đổi."

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Hoa Lam, không nói một lời.

Hoa Lam không quan tâm, nói tiếp: "Coi như không thích tôi, không phải vì quốc gia này thì cậu cũng phải kết hôn với tôi, cho nên cậu đừng tốn công nghĩ tới người mà cậu giấu sau cánh cửa nữa."

Hoa Lam xoay người, đi đến bàn làm việc: "Vĩnh viễn đừng hòng nghĩ tới."

○○○

Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau tin tức về Biên Bá Hiền đã phủ sóng toàn bộ trang bìa, bất kể là báo mạng hay báo giấy, chỉ cần là trang đưa tin thì chắc chắn không bỏ qua tin tức chấn động này.

Trước hôn lễ, vợ cũ hủy dung xuất hiện.

Tình xưa chưa dứt, lựa chọn phản bội quốc gia hay phản bội tình cảm?

Sự thật về việc vương tử Quang dị tinh mai danh ẩn tích hóa ra là vì bị hủy dung?

Loạt tựa đề chẳng khác gì nước sôi lửa bỏng tràn vào mắt dư luận, Phác Xán Liệt xem từng bài báo, cho dù hắn đã cố gắng liên hệ truyền thông cũng không tài nào gỡ hết hình ảnh của Biên Bá Hiền.

Từng tấm hình một, tàn nhẫn và chân thực.

Một đêm qua đi, Biên Bá Hiền vẫn trốn trong phòng nghỉ không chịu ra ngoài, sáng nay Phác Xán Liệt có đến nhìn y, phát hiện y còn không đụng tới bữa sáng.

Thuộc hạ lại gửi báo cáo, đây là lần thứ n hắn nhận tin Kim Chung Nhân muốn xông vào Hỏa dị tinh. Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Kim Chung Nhân cũng mang Biên Bá Hiền đi lần nữa.

Phác Xán Liệt đang suy tính thì Hoa Lam dẫn theo vài người bước vào phòng làm việc.

"Tôi muốn cậu xem qua những tin tức này." Hoa Lam đưa một chồng báo cho Phác Xán Liệt, phía trên đều là chế nhạo và đặt vấn đề về hôn lễ sắp tới của bọn họ.

"Ý ngài là gì?"

"Biên Bá Hiền xuất hiện gây nên ảnh hưởng quá lớn, để kịp thời ngăn chặn tổn hại, chúng ta phải mau chóng đáp trả thôi." Hoa Lam đứng trước mặt Phác Xán Liệt, ung dung nói.

"Nếu biết có tổn hại, tại sao ngài còn lấy khăn che mặt của em ấy xuống?!" Phác Xán Liệt trừng mắt đối mặt Hoa Lam.

"Bởi vì so với tổn hại, tôi ghét cậu ta hơn." Hoa Lam không hề che giấu dã tâm của mình, "Tôi không cần đối xử tử tế với một tên phản bội."

Phác Xán Liệt đứng phắt dậy, liếc mắt nhìn đám người Hoa Lam dẫn tới: "Ngài muốn thế nào?"

"Tôi đã chuẩn bị xong buổi họp báo, tôi muốn chính cậu ra mặt tuyên bố sắp kết hôn cùng tôi, hơn nữa cậu cũng phải giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là cậu đang bắt tên gián điệp bỏ trốn ba năm trước."

Phác Xán Liệt hơi nâng cằm: "Ý ngài là không cho em ấy trở về?"

Hoa Lam chớp mắt, lạnh lùng nói: "Bắt giữ phản đồ bỏ trốn, quy án lần nữa chẳng lẽ không được sao? Chung quy chúng ta nên cho dân chúng một lời giải thích. Hay là cậu muốn không phối hợp, sau đó bị quy tội theo giặc bán nước?"

Gân xanh trên trán Phác Xán Liệt giật một cái, Hoa Lam đi đến chỗ hắn, bỗng nhiên mỉm cười lương thiện, khoác lấy cánh tay hắn: "Thôi mà, làm sao tôi nỡ tống cậu vào tù với tội danh bán nước được, tôi thật lòng muốn cùng cậu thống trị Hỏa dị tinh, cùng nhau hạnh phúc đến già, vì nguyện vọng tốt đẹp này nên mới cần nhanh chóng xóa bỏ những trở ngại."

Gã dựa vào ngực Phác Xán Liệt, mềm giọng: "Tôi yêu cậu, cậu biết đấy."

Phác Xán Liệt hít sâu một hơi, nhìn đám người có mặt trong phòng, biết rõ chỉ cần hắn từ chối, bọn họ sẽ lập tức lao vào phòng nghỉ cưỡng ép đưa Biên Bá Hiền đi.

"Khi nào họp báo?"

Nghe hắn thỏa hiệp, Hoa Lam mỉm cười ngước lên: "Bây giờ! Đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ mỗi cậu."

Phác Xán Liệt đẩy Hoa Lam ra, đi tới giá treo quần áo lấy áo khoác: "Tôi có thể đi cùng ngài, nhưng ngài phải bảo lũ chó của mình rời khỏi phòng tôi!"

Hoa Lam nghiêng đầu nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, khinh thường cười nói: "Được, tôi đồng ý với cậu."

Gã phất tay, đám người đi theo hắn lập tức lui ra. Phác Xán Liệt vẫn chưa yên tâm, gọi Mẫn Sơn tới giữ cửa: "Không cho phép bất kỳ ai đến gần, nếu tôi trở về không thấy người đâu, tôi sẽ lấy đầu của cậu!"

"Vâng!"

Phác Xán Liệt đẩy nhẹ cửa phòng, nhìn Biên Bá Hiền bọc chăn kín đầu qua khe cửa nhỏ, sau đó lại đóng cửa thật nhẹ, đi theo Hoa Lam tới nơi tổ chức họp báo.

Buổi họp báo vô cùng hoành tráng, có thể nói toàn bộ những tờ báo nổi tiếng đều có mặt, vừa thấy Phác Xán Liệt và Hoa Lam xuất hiện, tất cả máy ảnh liền thi nhau nháy đèn loang loáng.

Nhân vật chính được sắp xếp ngồi ở vị trí trung tâm, ngay khi cả hai ngồi vào chỗ, các ký giả lập tức bắt nhịp.

"Xin hỏi thượng tướng Phác, ngài có lời nào giải thích cho những chuyện xảy ra ngày hôm qua không?"

"Thượng tướng Phác, hôn lễ của ngài và tổng thống Hoa Lam vẫn sẽ cử hành đúng ngày đã công bố phải không? Hay là đã hủy bỏ vì sự xuất hiện của Biên Bá Hiền rồi?"

"Thượng tướng Phác ——"

Bộp ——

Phác Xán Liệt dùng tay vỗ xuống micro, tiếng động thay lời yêu cầu mọi người trật tự.

Hoa Lam mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt chuẩn bị lên tiếng, gã vừa tự tin lại còn tự phụ, thong thả chờ xem phản ứng của đám người bên dưới.

Ánh mắt Phác Xán Liệt lãnh đạm, hắn vô cùng kiên định, cũng biết rất rõ những gì mình sắp nói.

Hắn nhìn thẳng ống kính, âm thanh trầm ổn tuyên bố:

"Không có hôn lễ nào cả, bởi vì tôi chưa từng ly hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com