TruyenHHH.com

Doraemon Tsukarete Genjitsu Kara Nigeru Book 1

Giờ thì tôi bắt đầu lại từ đầu

Khung cảnh xung quanh đã rải đầy lá . Dấu hiệu cho biết là học kì mới à ? Chắc là vậy rồi .

" Tuyệt thật ... Mà , cũng chán thật "

( Thánh Nô đây nhé ^^ )

Chàng trai với mái tóc đen ngước nhìn trên bầu trời . Trong nó thật tinh khuyết . Cơ mà nó lại dẫu lên 1 nổi buồn ko nguôi .


Tại một ngôi trường cao trung

" Aaa , cậu ấy kìa "

" Ngầu wá đi mất "

Không gì cả . Chỉ là những nữ sinh xunh quanh lẫn những người trong câu CLB hâm mộ Nobita . Với cậu , nó thật là vô nghĩa.

" Oi , này Nobita-san ! "

" Chào Fumika . " Một câu đáp lại chẳng đâu vào đâu có thể nói là mất lịch sự . Nobita cũng chẳng nhìn mà nói với cô ấy nữa .

( Fumika Hiyoko đây nhé ^^)

Huuum .... Fumika phồng má giận dỗi , quen nhau tới 5 năm rồi mà cứ lạnh nhạt với tỉnh bơ như chết vậy.
Không quan tâm đến những lời nói đó. Cậu vẫn trong tư thế đút 2 tay vào túi quần . Không mặt vẫn không hề có cảm xúc . Đặc biệt là sự sống ở còn 2 ngươi . Một màu đen [ trống rỗng ] .

" Mou , chí ít phải trả lời tớ chứ ! "

Không trả lời , Nobita bước nhanh vào trong lớp.

" Ừm , có chuyện gì à Nobita-san ? "

" Không biết ! "

Cô gái mỉm cười , cậu vẫn như thế. Vẫn lạnh nhạt , thiếu sự sống . Tuy vậy nó mới là thứ mà Mizuki thích cậu .

( Mizuki Mitsuha ^^ )

" Nè nè , cậu có định tan học là đi làm thêm không ? "

" Có "

Nobita chỉ liếc sang . Không phải là cậu không muốn nói chuyện hay bắt chuyện người khác . Lí do cậu lười vler ra.

" Nay vẫn là một ngày lặp đi lặp lại , phát chán quá đi mất ! Xui xẻo . " Nobita lầm bầm trong miệng.

✿✿✿

Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu đã đến giờ tan học . Chả tự hào lắm , nhưng cậu đã ở trong CLB về nhà [ nói momy ra là ko tham gia CLB nào cả ].

" Giờ thì ... "

" Nobi-kun ! "

Giọng nói đó vang lên. Chắc chắn là của người đó rồi . Cậu đã quá quen với cách gọi của chị ấy. Thật tình không biết Shieru-senpai cần gì ở cậu nữa đây .

( Shieru Tatsuya ^^ )

" Cần gì ở tôi à Senpai ? "

" Kêu chị đàng hoàng coi "

Bụp . Một cú nhéo tai đau điếng , người chắc chắc đã hét to rồi. Ấy vậy tên này mặt vẫn tỉnh bơ mà đáp.

" Đau đấy Senpai ."

" Chưa đc Nobi-kun "

" Tha cho em đi Shieru-senpai "

" Tha cho đấy "

Nobita xoa nhẹ tai . Có vẻ Senpai muốn nhờ cậu làm cái gì đó nữa .

" Etou , thế có gì không ạ ? "

" Em có muốn tham gia CLB trà đạo của chị ko ? Em pha trà giỏi mà ! "

" Vậy nếu em từ chối ? "

" Chị sẽ nhéo 2 bên tai của em ! "

Shieru-senpai nói khi sát khí từ 2 tay chỉ ấy bốc lên dày đặc . Cứ ngỡ có thể rút Black Key [ Hắc kiện ] mà chọt cậu . Khoan , đây không phải là Nasuverse nên không lo ... Cơ mà đề phòng cho chắc .

" Etou , vậy ngày mai em có thể trả lời không ? "

" Được mà , chị sẽ chờ câu trả lời của Nobi-kun ! "

Vậy là tạm thời qua đc mối nguy hiểm từ Shieru-senpai rồi . Còn lại mai rồi tính. Giờ phải đi làm thêm kiếm tiền đã.

✿✿✿

Cậu đi tới chỗ làm. Nó cũng chỉ là quán ăn bình thường thôi. Cơ mà nó cũng được lên tạp chí nên tính ra cũng khá nổi tiếng vào đông khác .

" Cháu tới rồi đây ạ . "

" Oh , Nobita-kun đến làm rồi à ? "

Đây là chủ quán . Bác ấy giúp đỡ Nobita rất nhiều lúc mới tới , chẳng khác gì bố vậy ... Mà đó đã lâu rồi . Vừa thay đồ ra cậu đã lại gặp người quen .

" Đến làm rồi à Himiko ? "

( Isayama Himiko ^^ )

" À ừ ! " Cô có biểu hiện đó mặt nhìn sang chỗ khác.

" Nobita-kun hôm nay cháu có thể nấu thay ta được không ? "

" Để cháu ạ . "

Vài phút sau khi làm xong " Omurice " và bánh mì nướng . Cậu phải nhờ Himiko mang đến khác vì cậu đã kẹt .

" Nè nè , cậu trai kia là bạn trai cậu à ? Sướng qué ! "

" Sau này là khỏi lo thiếu cơm rồi , bắt cậu ta làm nồi cơm của cậu đi ! " ( Tư tưởng của con cụt với thằng Sĩ :)) ) .

Các nữ sinh trường khác nói thế . Himiko đã phải đi đến chỗ khác để cho dấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình . Xấu hổ quá !

" Etou , cậu sốt hay gì à ? " Nobita đã đứng ở bên cô lúc nào cũng chả hay . Làm cô phải bật lùi quơ tay múa chân giải thích rằng "Tớ vẫn khỏe đây Nobita" .

" Vậy thì tốt . " Nobita quay sang chỗ khác , trạng thái vô cảm đó vẫn không chấm dứt.

* Sau giờ làm *

Khung cảnh giờ cũng đã nhá nhem tối . Dòng người tấp nập . Đông người thật , thật là khó chịu . Tuy vậy , nó cũng thật tuyệt với những kẻ đang bị đeo bám cô đơn. Túm cái váy lại là giờ phải về nhà trước đã.

Mà cũng không hẳn là yên ổn lắm .

" Cướp , trời ơn trả đồ cho tôi lũ mắc dịch "

Vâng 1 toán cướp gồm 4 người vừa lấy chiếc cặp xách của một ông Nhân viên công sở hay tập đoàn gì đó . Chạy mà chẳng hiểu sao cứ chỉa dao vào Nobita .

" Tránh ra thằng oắt con "

Bốp . Nobita lách sang 1 bên đưa 1 chân ra gạt giò làm 1 tên chạy đầu ngã. Cầm dao gì mà chả thấy ngầu gì cả.

" Thằng nhãi "

1 tên khác dùng tay tính túm cổ áo cậu thế nhưng cậu chỉ gạt tay hắn ra mà lùi lại phía sau .

" Tck , thân thủ khá đấy . Mày có học võ hay cái gì à ? "

" Không , 1 chút thư pháp và 1 chút piano thôi . " ( Tg : mấy bác mấy thím nghe quen ko ) .

" .... " Mấy tên kia há mồm vì nghĩ cậu nói giỡn.

" Không thì tùy mấy người vậy . Mặc dù không quan tâm lắm , những có thể đưa tôi cái mấy người vừa lấy ko ? Hoặc tốt hơn là trả nó về với chủ ! "

" Câm mồm ngay cho tụi ông ! "

Cả đám ấy bu vào cậu như kiến. Hết cách rồi là họ làm họ chịu vậy. Qua vài đường quyền ( Bát cực quyền chứ say dell tiền ) . Cậu vả cho 4 người ấy nửa sống nửa chết.
Cũng chả biết sao họ không tấn công bằng dao nhỉ ? Mà vậy thì tốt .

" Của ông bác phải ko ? "

" Tôi cảm ơn cậu có thể cho tôi ... "

Chưa kịp xưng tên hay hỏi tên nữa mà Nobita đã chuồn đi mất hút rồi . Không biết cậu có việc gì gấp hay ko đây.

✿✿✿

" Xui xẻo quá đi ! "

Nobita nằm trãi dài trong căn phòng của mình. Nhìn nó sẽ trống vắng nếu ko có cái bàn vi tính , bàn học với cái tủ lạnh toàn là nước lọc.

" Lâu rồi nhỉ Shisou ? Cuộc sống bây giờ tẻ nhạt lắm chả có gì ... Có gì thú vị cả ... Chả ... C...ó .

Và thế là màn đêm đã bao quanh . Ko phải là ko gian kì lạ nào cả . Chỉ đơn giản là Nobita đang ngủ thôi. Trong tư thế cuộn người như để chịu đựng 1 thứ cảm xúc đau đớn .

[ End ]

Cũng đã lâu rồi nhỉ ? Nay tôi muốn thay đổi chút đỉnh nên viết thôi . Coi như tôi xin lỗi nhé ^^ .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com