TruyenHHH.com

Doogem Thanh Xuan


Khi ngày hẹn đến, tôi hồi hộp không biết điểm số của mình sẽ ra sao. Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc, nơi mà mọi người thường tụ tập. Không khí tại đó thật náo nhiệt và vui vẻ. Hào và Sơn đã có mặt, nhưng cả hai đều mang vẻ mặt ảm đạm, dường như đang lo lắng hơn cả tôi. Đăng thì ngồi im lặng ở một góc, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng tôi cảm nhận được rằng hắn có gì đó không nói ra.

Khi tất cả đã ngồi đủ, chúng tôi cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc quan trọng. Đếm ngược từng giây, không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hy vọng. Khi những thông báo điểm đại học được công bố, tôi mở điện thoại ra, tim đập rộn ràng.

Tôi nhìn vào màn hình, nhưng cảm giác như mình bị chững lại. Điểm của tôi không cao như mong đợi, một chút thất vọng dâng lên. Trong lòng tôi, một nỗi buồn thoáng qua, nhưng tôi không muốn để cảm xúc ấy lộ rõ.

Khi nhìn sang Sơn và Hào, tôi thấy vẻ mặt của họ còn buồn hơn tôi. Họ thì thầm với nhau, vẻ mặt lo lắng như thể không dám tin vào con số hiện ra. Đăng vẫn ngồi im lặng, không ai biết điểm số của hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận rằng điểm của Đăng có lẽ rất cao. Hắn luôn là người học giỏi, và điều đó không làm tôi ngạc nhiên.

Trong suốt buổi gặp gỡ, tôi không thể không cảm thấy sự khác biệt trong tâm trạng giữa chúng tôi. Trong khi tôi và Hào, Sơn đang chật vật với cảm giác thất vọng, thì Đăng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể mọi chuyện không làm ảnh hưởng đến hắn.

Khi những tiếng cười nói và trò chuyện xung quanh tôi dần trở lại, tôi nhận ra rằng, mặc dù chúng tôi có những nỗi buồn riêng, nhưng việc cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc này lại làm chúng tôi gần gũi hơn.

"Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội ở phía trước," tôi nghĩ thầm, và nhủ bản thân cần mạnh mẽ hơn. Cuộc sống không chỉ xoay quanh điểm số, mà còn là những trải nghiệm mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua.

Hào kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ đó bằng một câu hỏi đầy hào hứng

-Này, mọi người có muốn ra ngoài ăn chút gì không? Lời đề nghị ấy khiến không khí trở nên vui vẻ hơn, và tôi quyết định tham gia cùng với mọi người. Dù điểm số có ra sao, điều quan trọng nhất là chúng tôi vẫn có nhau.

Sau một hồi bàn luận, chúng tôi quyết định đi ăn ở một quán Hàn Quốc gần đó. Chân tôi như nhẹ hơn khi rời khỏi quán cà phê, cái không khí ảm đạm dần tan biến khi chúng tôi bước ra ngoài. Không khí mát mẻ làm tôi cảm thấy vui vẻ hơn, như thể những mệt mỏi, lo âu vừa qua đã bị xóa nhòa.

Khi đến quán, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra phố phường tấp nập. Hào và Sơn bắt đầu lục đục chọn món, họ nhiệt tình gợi ý những món mà họ từng thưởng thức. Đăng thì vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lướt qua thực đơn, như thể đang suy nghĩ về món nào sẽ khiến chúng tôi vui hơn.

-Cậu ăn món gì, Đăng? - Tôi hỏi, cố gắng tạo không khí thoải mái hơn, mặc dù trong lòng vẫn lăn tăn về điểm số vừa công bố, cũng 1 phần vì còn ám ảnh với tô mì cay cá cấp 0 của cậu ta

-Món gì cũng được

Lại là món gì cũng được, tên này không biết đây là món khó tìm nhất trên thế giới sao? Thật sự cứ như mấy cô thiếu nữ mới lớn. Cuối cùng 3 chúng tôi cũng đã lựa xong món ăn mà không cần đến sự góp ý của tên "gì cũng được" kia.

Khi đồ ăn được mang ra, hương vị thơm ngon lan tỏa trong không gian, khiến tâm trạng tôi phần nào được cải thiện. Món kim chi cay nồng, món gà rán giòn rụm và món mì lạnh thật sự làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Hào và Sơn tranh nhau ăn, thỉnh thoảng lại ném cho nhau những câu đùa, không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Tôi ngồi đó, lắng nghe những câu chuyện hài hước từ Hào, thỉnh thoảng cũng tham gia vào các cuộc trò chuyện. Dù vẫn còn chút buồn trong lòng về điểm số, nhưng từng tiếng cười từ bạn bè như một liều thuốc an thần, làm tôi cảm thấy ấm áp hơn. Cảm giác cô đơn đã dần dần biến mất, nhường chỗ cho sự gần gũi, thân thuộc.

"Thật ra, điểm số cũng chỉ là một phần của hành trình thôi. Điều quan trọng là những người bên cạnh ta," tôi nghĩ thầm, nhìn vào ánh mắt của từng người bạn. Đăng vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng khi thấy hắn lén lút nhìn Nhi, tôi nhận ra rằng có thể hắn cũng đang trải qua một cơn sóng ngầm riêng tư.

Sau khi đã ăn uống no say, chúng tôi quyết định gọi thêm vài món tráng miệng. Những chiếc bánh nướng nóng hổi cùng trà sữa thơm ngon khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Cả bốn người chúng tôi cùng nhau cười nói, quên đi những lo âu về điểm số.

-Này, Hào, lần trước cậu nói nấu món kim chi, sao giờ không thấy cậu mời chúng tớ ăn thử vậy? - Sơn cười và chọc ghẹo.

-Đúng đó! Có phải cậu chỉ biết ăn chứ không biết nấu không? - Tôi cũng tham gia, mắt ánh lên vẻ đùa cợt.

-Thật ra, mình nấu rất ngon, chỉ là chưa có dịp thôi! Một ngày nào đó, mình sẽ làm cho các cậu một bữa thật đã! - Hào đáp lại, tự tin nhưng ánh mắt có chút lo lắng.

-Cậu nấu được món gì? Mì cay cấp 0 của Đăng sao? - Tôi không bỏ qua cơ hội châm chọc Đăng, khiến hắn chỉ mỉm cười mà không phản bác.

-Thôi đi, có ai mà ăn được như mình đâu! - Đăng khẽ cười, nhưng tôi cảm thấy một phần trong hắn vẫn hơi nhạy cảm với câu đùa đó.

-Đúng vậy, nếu mà Đăng rủ mình đi ăn mì cay, mình sẽ không bao giờ đi! - Sơn nháy mắt.

Chúng tôi tiếp tục cười đùa, từng tiếng cười vang lên làm cho không gian ấm cúng hơn. Dường như mọi căng thẳng về điểm số đã biến mất, nhường chỗ cho những khoảnh khắc vui vẻ này. Thời gian trôi đi mà không ai nhận ra, cho đến khi nhân viên phục vụ đến nhắc nhở.

-Xin lỗi, các bạn, quán sắp đóng cửa rồi ạ - nhân viên nói với nụ cười thân thiện.

-Chưa muốn về đâu! Hôm nay phải xả stress đã chứ! - Sơn kêu lên, vẻ mặt vẫn còn tươi tắn.

-Đúng đấy! Hôm nay phải vui vẻ đã, điểm số không quan trọng nữa! - Hào gật gù đồng tình.

-Hay là chúng ta qua nhà mình đi? Tớ không khác gì sống một mình, nhà cũng rộng rãi thoải mái - tôi đề nghị, cảm thấy hứng khởi hơn với ý tưởng này.

-Mình đồng ý! Qua nhà cậu thì thoải mái hơn, lại có thể uống một chút - Sơn phấn khởi nói.

Còn về phía Đăng, cậu ta chỉ gật đầu, có vẻ không phản đối.

Chúng tôi nhanh chóng quyết định mua thêm vài chai rượu để mang theo. Sau khi thanh toán, cả bốn người kéo nhau đến một cửa hàng gần đó. Không khí bên ngoài vẫn còn náo nhiệt, và ánh đèn neon từ các cửa hàng rực rỡ như hòa chung với tâm trạng vui vẻ của chúng tôi.

-Cái gì đó tươi tắn hơn! Chúng ta nên chọn mấy chai thật ngon! - Hào lên tiếng khi chúng tôi đứng trước tủ rượu.

-Mình muốn thử một chai rượu ngọt ngọt, dễ uống - tôi đề nghị, tự tin chọn lựa. Sơn nhanh chóng đồng tình và chọn thêm một chai khác.

Cuối cùng, sau khi đã mua được ba chai rượu, chúng tôi rời khỏi cửa hàng và hướng về nhà tôi. Không khí vui vẻ tràn ngập, những câu chuyện không đầu không cuối.

Khi bước vào nhà, tôi cảm nhận sự tự do và thoải mái.

-Tại đây, chúng ta sẽ không phải lo lắng về điểm số nữa! - tôi nói, vừa xếp chai rượu lên bàn.

-Và đừng quên là chúng ta còn phải ăn thêm đồ ăn vặt chứ! - Sơn đề nghị, mắt sáng lên.

-Chúng ta có thể làm món gì đó đơn giản mà vẫn ngon, như bánh tráng trộn hay mực nướng.

Hào gật đầu, và Đăng bắt đầu nhẩm tính xem có thể mua thêm đồ gì từ tủ lạnh. Cả bốn chúng tôi lao vào bếp, cùng nhau chế biến những món ăn nhanh chóng, tiếng cười và sự hào hứng lại vang lên, xóa tan đi mọi căng thẳng trước đó.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi ngồi quây quần bên bàn, những chai rượu được mở ra, và không khí trở nên càng sôi nổi hơn bao giờ hết.

-Chúc mừng chúng ta! Dù điểm số có thế nào, quan trọng nhất là chúng ta vẫn có nhau! - Hào nói với nụ cười rất tươi, nâng ly rượu lên.

Từng ly rượu được nâng cao, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có những người bạn tuyệt vời bên cạnh, và có lẽ chính những khoảnh khắc này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong những ngày tháng cuối cùng ở trường cấp ba.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com