TruyenHHH.com

doogem | starlight

03

KwenyDnhy

Căn phòng thoáng chốc im ắng lại.

Sợ họ không nghe rõ, cậu lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ không kí kết với mấy người nữa."

Bấy giờ, Vương Nguyên - Chủ tịch công ty mới phản ứng lại, đập một tay lên bàn, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Hoàng Hùng: "Loại nghệ sĩ chỉ mới nổi tiếng lên đã chẳng để ai vào mắt như cậu, sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật!!"

"Thế à?"

Cậu híp mắt lại, liếc nhìn qua Vương Nguyên, giọng chứa đầy ẩn ý nói: "Tôi cũng chẳng rõ khi nào nghiệp quật sẽ tới, mong là vậy nhé."

Vương Nguyên đã ở trong giới đủ lâu để hiểu rõ về những câu nói châm chọc nhau, chẳng hạn như câu vừa rồi, hắn cảm giác câu mà Hoàng Hùng muốn nói đúng hơn là: Chúc ông sớm bị nghiệp quật nhé. 

Một cảm giác bất an trong lòng dần trào dâng.

Thấy cậu chuẩn bị rời đi, Vương Nguyên hoảng càng hoảng hơn, hắn cắn chặt răng, nói với cậu: "Mong cậu hãy suy nghĩ kĩ đi! Công ty chúng tôi đối đãi chưa đủ tốt với cậ-"

"Im miệng" Cậu mất kiên nhẫn ngắt ngang: "Đúng là phải xem lại thái độ, thêm cả cái cách làm việc của lãnh đạo các người đi." Hoàng Hùng đi thẳng ra cửa, không thèm đoái hoài lại, còn trợ lí đuổi theo cậu ra đến tận nơi.

Tối đấy, cõi mạng xôn xao với hot topic mới trên Facebook: Diễn viên mới nổi H.H.H rời khỏi Dreams Entertainment rồi kiện ngược lại công ty cũ!

Nhìn hot topic mới lên, Hoàng Hùng vui vẻ tắt máy, ánh mắt dịu dàng đưa về phía người ngồi kế bên mình.

Bấy giờ là 8 giờ tối, Hải Đăng vẫn còn công việc nên cậu đi thẳng tới công ty hắn. Hoàng Hùng được chính hắn đi ra dẫn vào phòng, bây giờ đang ngồi trên bàn làm việc của hắn, kế bên là chồng tài liệu dày cộp đã được xử lí xong.

Hải Đăng: "Yên nào, đống hồ sơ đấy mà rớt là ngày mai anh không cần đi đóng quảng cáo cho sản phẩm nữa nhé." Hắn cảnh cáo.

Bấy giờ cái chân lung đưa lắc lư nãy giờ mới dừng lại, Hoàng Hùng nhìn Hải Đăng, hắn cũng nhìn lại cậu, chẳng biết nhìn nhau làm chi, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy nhau.

Thấy vậy, cậu nhảy xuống bàn, cười khúc khích rồi đi tới trước mặt Hải Đăng: "Đang làm việc mà xao nhãng thế, muốn làm chút gì đó để tập trung hơn không?" Câu nói mang ý tứ rõ ràng.

Hải Đăng: "Ồ, ý anh là dời sang tập trung một việc khác à bae?" Hắn kéo người cậu tới, Hoàng Hùng vào tư thế nửa đứng nửa quỳ, hai tay đặt trên vai Hải Đăng.

Hắn ôm eo cậu, thấp giọng hỏi: "Lát nữa sẽ có người vào đưa và lấy tài liệu, anh cảm thấy như này có ổn không ấy nhỉ?"

"Ồ, có lẽ là không khi anh đang cần một nụ hôn." Cậu cúi người xuống, mắt nhắm nghiền, hôn lên đôi môi kia. Hắn đưa đầu lưỡi vào, thành một nụ hôn sâu.

Hoàng Hùng thở ra một hơi, trên môi còn dính chút nước, ánh mắt vừa thâm tình lại còn như lóng lánh nước.

Hải Đăng hài lòng nhìn cậu, đưa tay lên xoa xoa đầu cậu, dỗ dành: "Nào, anh về nghỉ ngơi trước đi nhé. Hiếm khi mới rảnh rỗi vậy nhỉ? Nào xong em sẽ về với anh ngay."

Cậu thoải mái cảm nhận cái xoa đầu đầy nuông chiều này, khẽ "ừm" một tiếng.

Cậu vừa đi khỏi văn phòng, Hải Đăng lập tức lấy điện thoại nhấn mở cuộc gọi, bên kia sau khoảng nửa phút đã bắt máy, nhưng không phải giọng cao vút và lanh lảnh mà là một giọng trầm và khàn hơn một chút.

Đầu dây bên kia hỏi: "Chào sếp nhé, gọi điện cho người yêu em bàn công việc thì để mai nha. Giờ em ấy ngủ rồi." 

Hải Đăng: "Thế à? Lại ở chỗ Đức Duy nữa đấy hả Quang Anh?"

Quang Anh: "Vâng vâng thưa sếp. Chưa xong việc à?"

Hải Đăng: "Sắp xong. Cậu lo mà chuẩn bị cho concert sắp tới cho đàng hoàng, lỗ tiền là mệt nhé."

Quang Anh: "Được được biết rồi, để tụi tôi yên đi." Tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia kêu lên, là tiếng Quang Anh kéo Đức Duy sát vào lòng mình: "Chúc sếp làm việc vui vẻ nhá."

"Ờ ờ, chúc cậu sớm lật xe." Hải Đăng nói với giọng không vui, bên kia vui vẻ tắt máy, hắn vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, cây bút trên tay liên tục chuyển động, hết trang giấy này đến trang giấy khác được hoàn thành...

11 giờ đêm, một chiếc Maybach đen chạy vào trong khuôn viên của khu Biển Sao, chạy vào bãi đỗ xe của căn biệt thự số 4 cạnh nhà kính khổng lồ. Cửa xe được mở ra, một người đàn ông bước xuống rồi đi vào trong căn nhà.

Tiếng máy quét nhận diện vang lên một tiếng 'ting', cánh cửa mở ra, bên trên sofa phòng khách là chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt nhắm nghiền lại, hai chân co lại làm rõ đường cong mềm mại, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra, trên tay cậu còn cầm chiếc điện thoại nhỏ.

Hoàng Hùng vốn là muốn chờ Hải Đăng về, nhưng sức người có hạn, cậu chỉ gắng được 30 phút, trong lúc xem điện thoại thì đã ngủ quên mất.

Hải Đăng ngồi xuống, chỉnh đầu anh nằm lên đùi mình rồi luồn tay vào mái tóc xinh đẹp ấy, mân mê, vuốt ve nhẹ nhàng từng sợi tóc mỏng gầy yếu.

Cậu nhìn anh, cứ nhìn mãi, mãi mãi vẫn là ánh mắt nuông chiều ấy. Anh vẫn luôn nhìn thấy hi vọng trên người này, người không ghét cậu, không kì thị cậu, người cũng điên giống cậu.

Hai kẻ điên yêu nhau thì có gì sai chứ?

Không có gì sai cả.

Yêu thì vẫn là yêu thôi.

Còn Hải Đăng thì vẫn yêu Hoàng Hùng nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com