TruyenHHH.com

Doogem Domicpad Trang Ben Chien Hao

Warning: Truyện được lấy bối cảnh là cuộc Kháng chiến chống Mỹ (1954 - 1975). Tất cả các chi tiết, tình huống, nhân vật trong truyện đều xuất phát từ trí tưởng tượng của tác giả.

---

Trời đã chạng vạng, ánh dương dần tắt, nhường chỗ cho bóng tối buông xuống khu rừng già. Mùi đất ẩm quyện với hương rừng thoang thoảng như một lời nhắc nhở về mảnh đất quê hương đang từng ngày phải mang lấy đau thương dưới gót giày xâm lược. Trong căn hầm bí mật được ngụy trang kỹ lưỡng dưới tán rừng, không khí bỗng trở nên căng thẳng khi trung đội trưởng Tuấn Tài bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trọng. 

"Đồng chí Đăng, tập hợp trung đội!" - Giọng Tuấn Tài vang lên, mang theo sự quyết đoán của người chỉ huy đã trải qua bao trận mạc.

Đăng nhanh chóng đứng dậy. Bên cạnh, Hùng cũng đã có thể tự đứng lên, vết thương đã lành hẳn sau những ngày được đồng đội tận tình chăm sóc. Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau trong thoáng chốc. 

"Báo cáo Trung đội trưởng, trung đội 3 hiện diện 20 đồng chí, vắng tiểu đội 3 đang làm nhiệm vụ trực gác!" - Đăng báo cáo, giọng anh trầm ấm và dõng dạc.

Tuấn Tài gật đầu, ánh mắt anh lướt qua từng khuôn mặt trẻ trung đầy nhiệt huyết: "Các đồng chí nghe đây. Tôi vừa nhận được chỉ thị từ trên. Đế quốc Mỹ đang chuẩn bị một cuộc hành quân càn quét lớn trong 72 giờ tới. Trung đội ta được giao nhiệm vụ đào một hệ thống hầm hào chiến đấu dọc theo khu vực này. Phải hoàn thành gấp rút trong 2 ngày tới!"- Anh trải tấm bản đồ vẽ tay lên mặt bàn tre rồi tiếp tục - "Đây là sơ đồ hệ thống hầm. Ba tuyến chính, năm nhánh phụ, độ sâu xấp xỉ 2 mét...."

Toàn bộ không gian chìm trong im lặng. Dường như mỗi người lính đều đang thầm lo lắng, tính toán khối lượng công việc khổng lồ phải hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi.

"Chia làm ba tổ" - Tuần Tài tiếp tục - "Tổ 1 đào tuyến chính, tổ 2 đào các nhánh phụ, tổ 3 lo việc ngụy trang và canh gác. Hai tiếng đổi một lần. Đồng chí Kim Long phụ trách điều phối."

"Rõ!" - Tiếng đáp vang lên đồng loạt.

"Khó khăn lớn nhất là phải tuyệt đối giữ bí mật. Địch đang tăng cường tuần tra ban đêm, máy bay trinh sát liên tục quần, đảo. Đất đào lên phải ngụy trang kỹ, không được để lộ dấu vết!"

"Thưa đồng chí! Em đề nghị tận dụng những gốc cao su để ngụy trang đất đào. Lá rụng nhiều, dễ che giấu." - Hùng xung phong

"Phương án tốt!" - Tuấn Tài gật đầu - "Còn nữa, phải bố trí ca kíp hợp lý. Ban ngày hạn chế đào, tập trung vào ban đêm. Ai mệt quá thì báo để thay ca, không được liều lĩnh. Các đồng chí có 15 phút chuẩn bị công cụ. Đúng 19 giờ bắt đầu đào!"

Cả đơn vị nhanh chóng tản ra chuẩn bị. Tiếng cuốc xẻng va vào nhau lách cách trong đêm. Đăng và Hùng kiểm tra lại dụng cụ một lần cuối, rồi cũng vội vã chạy theo các đồng đội.

Đúng 19 giờ, những nhát cuốc đầu tiên bổ xuống mặt đất. Giữa những thân cây thẳng tắp vươn cao, ánh trăng non nhỏ giọt xuống những khuôn mặt trẻ đang miệt mài với công việc. Trong bóng trăng mờ, các chiến sĩ cặm cụi đào từng tấc đất, lặng lẽ và kiên trì. Thỉnh thoảng, tiếng máy bay địch gầm rú trên cao, cũng không làm chậm đi những nhát cuốc đều đặn của người lính giải phóng quân.

Mới đó mà đã gần nửa đêm, không gian chỉ còn tiếng rả rích của dế, tiếng ộp oạp của ễng ương và tiếng đanh khô những nhát cuốc đều đặn đang từng bước cắm sâu vào lòng đất. Mồ hôi nhễ nhại, áo quần ướt đẫm, nhưng không một ai dừng tay. Trong mắt những người lính trẻ giờ đây chỉ còn lại sự trôi chảy của thời gian. Những đôi tay run rẩy vì mệt mỏi vẫn không ngừng đào xới, từng nhát cuốc như thể đang đào chính con đường về với chiến thắng...

Dương dừng tay lau mồ hôi, ngước nhìn bầu trời đầy sao qua kẽ lá. Anh chợt nhớ đến những đêm trăng ở Hải Dương, khi tiếng sáo diều vi vu theo gió, và lời mẹ vẫn thường dặn: "Ra Hà Nội cố gắng học cho giỏi, con nhé!". Giờ đây, nơi chiến trường miền Nam khốc liệt, anh vẫn đang học - học cách làm một người lính, học cách yêu thương đất nước, yêu thương đồng bào. 

"Này, Dương!"  - Tiếng Đăng khe khẽ vọng lại - "Nhớ nhà à?"

"Ừ... tao nhớ mẹ quá Đăng ạ..." - Dương mỉm cười - "Tao nhớ nhà lắm! Nhưng giờ... đất nước là nhà của mình rồi..."

Anh Duy dù là quân y của đơn vị, cũng cầm xẻng thoăn thoắt đào cùng anh em. Mái tóc đen cắt ngắn của cậu thỉnh thoảng lấp lánh trong ánh trăng. Dương không khỏi liếc nhìn bóng hình mạnh mẽ ấy. Trong tâm trí anh bỗng hiện lên hình ảnh ngày đầu Duy về đơn vị, với chiếc ba lô nhỏ và nụ cười hiền hậu như suối mát. Giờ đây, sau bao nhiêu trận mạc, đôi bàn tay từng nhẹ nhàng băng bó vết thương ấy đã chai sần, nhưng nụ cười trên môi Duy vẫn giống như thuở nào, một nụ cười một nụ cười tươi như nắng hạ trên cánh đồng lúa chín, ấm áp và tràn đầy sức sống. Nó khiến Dương nhớ về những buổi chiều vàng rực ở quê nhà, khi nắng chiều dát vàng trên từng bông lúa và gió đồng nội thổi về mang theo hương thơm ngọt ngào của đất mẹ. Nụ cười ấy cũng rạng rỡ như đóa hướng dương ngẩng cao đầu đón ánh mặt trời, mạnh mẽ mà đầy sức hút.

"Này, đào hầm hay đào tim thế?" - Tiếng Đăng trêu chọc khẽ vang lên bên tai Dương, kéo anh về với thực tại. Dương lúng túng quay đi, nhưng vẫn không giấu được nụ cười.

Bên kia đường hào, Tuấn Tài đang hướng dẫn các chiến sĩ trẻ cách gia cố vách hầm. 

"Trung đội trưởng!" - Tiếng Trường Sinh gọi khẽ - "Tổ trinh sát báo về. Địch đang tăng cường tuần tra khu vực phía Bắc."

Tuấn Tài gật đầu: "Cho anh em tập trung đào nhanh tuyến phía Nam. Phải hoàn thành trước khi trời sáng!"

Những nhát cuốc lại vang lên đều đặn. Thỉnh thoảng, một cánh chim đêm vỗ cánh bay qua, như thể đang tò mò về những bóng người miệt mài đào bới dưới tán rừng. Mùi đất mới đào hòa cùng hương hoa rừng thoang thoảng, tạo nên một mùi hương đặc trưng của những đêm chiến trường... 

Đất cứng, đá sắc cứa nát cả găng tay, nhưng không ai than vãn một lời nào. Họ đã quen với những đêm không ngủ, những bữa cơm vội vã, những cơn mưa rừng như trút nước. Tất cả những khó nhọc ấy đều không thấm vào đâu so với khát vọng được thấy ngày đất nước hòa bình. Thỉnh thoảng, tiếng ho khan vang lên trong đêm. Sốt rét rừng, viêm phổi, những căn bệnh dai dẳng vẫn đeo bám các chiến sĩ, nhưng không ai xin nghỉ. Đối với họ, mỗi phút giây đều quý giá, mỗi công sự hoàn thành là thêm một cơ hội để bảo vệ đồng đội, để tiến gần hơn đến ngày thống nhất.

Anh Duy bước đến, nhẹ nhàng đặt chiếc bi đông nước bên cạnh Dương: "Này, em uống chút nước đi, đừng để kiệt sức." 

Trong ánh trăng mờ, đôi mắt anh ấm áp đầy quan tâm. Dương nhận lấy bi đông. Hôm nay, anh bỗng thấy thứ nước suối bình thường kia ngọt đến lạ thường.

Trên cao, những vì sao lặng lẽ dõi theo những con người đang âm thầm vẽ nên bản đồ tự do trong lòng đất. Gió đêm thì thầm những câu chuyện tình đồng đội, những ước mơ chưa thành, và cả những hy vọng về một ngày mai tươi sáng.

"Anh Duy này" - Dương khẽ gọi khi hai người tình cờ đứng gần nhau - "Sau này... khi đất nước thống nhất... anh có muốn về Hà Nội không?"

Duy mỉm cười, ánh mắt xa xăm: "Hà Nội... nghe nói mùa này hoa sữa đang nở..."

"Chúng ta sẽ cùng đi thăm Hồ Gươm, dạo phố cổ..." - Dương nói, giọng trầm ấm - "Nếu anh muốn..."

Câu nói còn dang dở bỗng bị cắt ngang bởi tiếng máy bay trinh sát. Tất cả nhanh chóng nép vào góc tối. Trong giây phút ấy, hai người đứng sát bên nhau trong im lặng. Hơi thở của Duy phả nhẹ lên vai Dương, ấm áp và gần gũi đến lạ...

Đêm cứ thế trôi đi. Hệ thống giao thông hào dần hiện rõ trong lòng đất. Mồ hôi thấm đẫm trên từng chiếc áo. Họ đào không chỉ bằng sức lực, mà bằng cả niềm tin vào một ngày mai tươi sáng. Trong từng nhát cuốc có tiếng hát quê hương, có nụ cười đồng đội, có giấc mơ về một đất nước hòa bình. 

Phía xa xa, Đức Duy, dù là người lính trẻ nhất đơn vị, đôi tay em run rẩy vì mệt, nhưng vẫn cố nén đau để tiếp tục công việc. Bên cạnh, Quang Anh cũng đang âm thầm đỡ lấy phần việc nặng nhọc hơn, trong khi chính anh cũng đã kiệt sức.

"Vì miền Nam thân yêu!" - Ai đó cất tiếng hát khẽ, và rồi cả đơn vị cùng hòa vào, những giọng hát mệt mỏi nhưng đầy nhiệt huyết. Tiếng hát như tiếp thêm sức mạnh, như xua tan cơn đau nhức trong từng khớp xương.

Đêm thứ hai, bóng tối dày đặc bao trùm cả khu rừng. Đã hơn 24 giờ đồng hồ kể từ khi nhát cuốc đầu tiên xới tung từng lớp đất. Dưới ánh sáng tờ mờ tỏa ra từ những chiếc đèn dầu cũ kĩ, Hùng vẫn miệt mài đào xới, gương mặt lấm lem đầy mồ hôi và bùn đất. 

"Còn một đoạn nữa thôi, cố lên" giọng Đăng khàn đục vang lên trong đêm khuya. Dù đã thấm mệt sau hàng giờ liền làm việc không ngơi nghỉ, ánh mắt người lính trẻ vẫn sáng lên niềm tin. Từ trên cao nhìn xuống, hệ thống chiến hào đã hiện rõ như một mạng nhện khổng lồ, thành quả của những đôi tay chai sần không biết mệt mỏi. 

Tuyến hào chính dần thành hình dưới những nhát cuốc không ngừng nghỉ. Trung đội trưởng Tài vẫn kiên trì đo đạc từng góc độ vách hào. "75 độ - góc này sẽ giữ cho vách hào không bị sụt," anh giải thích trong hơi thở nặng nhọc. 

Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán rừng, năm nhánh hào phụ đã hoàn thành như những xúc tu vươn ra. Trên những khuôn mặt hốc hác vì thức trắng, nụ cười mãn nguyện nở rộ. 

Những đoạn hào "răng cưa" uốn lượn như một dòng sông bí mật dưới lòng đất. Tại mỗi góc ngoặt, những ụ đất nhỏ đắp lên không chỉ là lá chắn, mà còn là chứng nhân cho những giờ phút căng mình của người lính. Dọc theo vách hào, những bậc thang đất được tạo nên bởi những bàn tay khéo léo với ý chí quật cường.

Trong ánh nắng mai, hệ thống chiến hào hiện ra hoàn chỉnh như một kiệt tác. Những "túi" hào rộng rãi đủ cho 3-4 người trú ẩn được hoàn thiện trong những giờ phút cuối cùng. Hùng đặt những bó cỏ rừng cuối cùng để ngụy trang, trong khi các chiến sĩ ngồi bệt xuống đất, tựa vào nhau, những nụ cười mãn nguyện nở trên môi dù cơ thể đã rã rời sau hơn 48 giờ miệt mài với đất đá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com