CHƯƠNG 78: TỤ HỌP BẠN HỌC
Ăn cơm trưa xong, Thu Đồng Tâm và Dương Cảnh Diệu cùng đến trụ sở chính tập đoàn Thu Viễn.Tòa nhà trụ sở chính nằm phía sau tòa nhà Tinh Thần*. Hai tòa một cao một thấp, tựa vào nhau, nhìn chung rất uy nghiêm.(*Mấy chương trước t làm dựa vào convert nên để Tinh Tinh. Giờ xem raw mới thấy là Tinh Thần. T lười sửa mấy chương trước quá nên mấy nàng thông cảm nha.)Hiện tại, sự hợp tác giữa tập đoàn Châu Nhĩ và tập đoàn Thu Viễn ngoài việc đầu tư vào một vài bộ phim truyền hình và quảng cáo đại diện, còn có hai dự án xây dựng phim trường và khu nghỉ dưỡng văn hóa giải trí. Vì vậy, Dương Cảnh Diệu thường xuyên đến trụ sở chính."Nghe nói bên em đã quyết định chuyển đến tòa nhà tổng bộ này. Nếu vậy thì sau này tôi sẽ có nhiều lý do để tìm em hơn.""Chẳng lẽ bây giờ mỗi lần anh đến tòa nhà Tinh Thần tìm tôi đều có lý do chính đáng chắc?" Thu Đồng Tâm trêu ghẹo, nghịch nút áo sơ mi của anh: "Nếu chuyển đến đây, thì sẽ ở ngay dưới mắt bố mẹ và anh trai tôi. Dương tổng xác định vẫn dám tùy tiện xông vào văn phòng tôi muốn làm gì thì làm sao?""Có gì mà không dám?" Dương Cảnh Diệu hất hất cằm về phía camera trong thang máy: "Em xem, đây không phải là ngay dưới mắt họ sao?"Vừa dứt lời, anh đã ôm chặt eo cô, không chút kiêng dè mà gặm mút môi cô.Vừa rồi hai người dùng chung loại nước súc miệng. Trong miệng nhau vẫn còn mùi chanh nhạt nhạt. Mùi thơm dễ chịu khiến môi lưỡi quấn lấy nhau càng thêm nồng nàn."Ting!" Thang máy đến tầng cao nhất. Hai người đang hôn nhau say đắm lập tức tự giác buông nhau ra, chỉnh lại quần áo. Khi bước ra ngoài, nhìn qua cũng chỉ là hai đồng nghiệp đang nói cười vui vẻ.Lúc này chưa đến giờ làm việc buổi chiều. Hai thư ký của chủ tịch đang tụ tập lại, hào hứng mở mấy chiếc túi trên bàn ra xem xét."Cái này đẹp quá, thực sự siêu đẹp. Lúc nãy ở cửa hàng tôi vừa nhìn thấy đã thích ngay rồi. Tiếc là quá đắt, haizz.""Lần trước tôi vừa dành dụm tiền mua một chiếc mới giá rẻ nhất, còn bị chồng mắng là phá của. Giờ lại ra mẫu đẹp hơn, đúng là muốn mạng người. Cái nào cũng đắt thế này, bán thận cũng không mua nổi."Thu Đồng Tâm liếc nhìn ba chiếc túi giấy mới tinh, quả nhiên đều là hàng hiệu cao cấp.Nghe thấy tiếng động, hai thư ký vội vàng đặt đồ xuống chào hỏi: "Thu tổng, Dương tổng."Mua giúp bố tôi à?" Thu Đồng Tâm đi tới mở túi ra xem: "Ông ấy có mắt thẩm mỹ không tệ nha. Nhìn là biết hợp với các cô gái trẻ.""Đúng vậy, mấy chiếc túi này rất hợp với Thu tổng, đều là chủ tịch tự chọn. Tôi đi cửa hàng lấy giúp ngài ấy. Giờ thấy Thu tổng thích như vậy, càng chứng tỏ chủ tịch có mắt nhìn chuẩn. Thu tổng thật hạnh phúc, nhìn ra được chủ tịch rất thương cô."Câu nói vừa dứt, không khí lập tức ngưng đọng.Người thư ký lớn tuổi hơn mặt đỏ tía tai kéo tay áo đồng nghiệp mới bên cạnh. Nhưng đổi lại là vẻ mặt ngơ ngác của đối phương. Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô ấy, Thu Đồng Tâm bật cười: "Thư ký Thạch không cần căng thẳng. Người mới vào mà, nên không hiểu rõ ông già nhà tôi, không sao cả."Nói rồi cô lại nhìn những chiếc túi trên bàn: "Những thứ này không phải mua cho tôi. Tôi cũng không cần ông ấy mua cho. Ông ấy đâu rồi? Chưa về à? Đi ăn cơm với ai vậy?"Thư ký Thạch vội vàng trả lời: "Chủ tịch... đi ăn cơm với cô Chu. Nhưng chiều có họp, chắc là sắp về rồi ạ.""Cô Chu?" Thu Đồng Tâm nhướng mày, chỉ vào những chiếc túi trên bàn: "Chủ nhân của ba chiếc túi này?"Thư ký Thạch vô cùng lúng túng gật đầu.Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vườn... tóm lại, bất cứ người phụ nữ họ nào cũng có thể là chủ nhân của những chiếc túi hiệu, quần áo và mỹ phẩm đắt tiền, Thu Đồng Tâm đã quen từ lâu rồi.Tới chiều tối, vừa tan làm là cô lái xe đến nhà hàng tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn học cấp ba.Cô học cấp hai và cấp ba ở cùng một trường tư. Trong 6 năm đó cô tiếp xúc gần như đều là nhóm người này. Đến giờ vẫn thường xuyên liên lạc. Thật ra cũng chỉ khoảng mười mấy người.Gần công ty kẹt xe, cô mất khá nhiều thời gian trên đường. Khi xuống xe ở tầng hầm đi vào thang máy mới thấy tin nhắn WeChat của Hàn Thắng Nam: [Chu Tử Lâm thế mà cũng ở đây. Nếu cậu không muốn gặp thì đừng đến, tránh nhìn khó chịu.]Chu Tử Lâm, là nữ sinh duy nhất trong đời cô từng cãi nhau thậm chí là tuyệt giao. Nhưng nhiều năm đã trôi qua, cô lười so đo chuyện xưa tích cũ, càng không cần thiết phải cố ý tránh mặt ai.Mọi người chia hai bàn ngồi trong phòng riêng. Hàn Thắng Nam đã để dành cho cô một chỗ ngồi quay lưng về phía Chu Tử Lâm, vừa hay không nhìn thấy nhau.Nhưng ăn một lúc, không hiểu sao chủ đề lại xoay quanh hai người họ."Chị họ Chu Tử Lâm không phải ký hợp đồng với giải trí Tinh Thần sao? Đang hot mà sao lại đột ngột tuyên bố rút lui? Đồng Tâm, không phải tin đồn là thật chứ. Chu Tử Mạn bị Tinh Thần phong sát, nên bất đắc dĩ mới rút lui?"Thu Đồng Tâm cười: "Tinh Thần chỉ là một công ty nhỏ bình thường trong giới giải trí, làm sao có thể phong sát nghệ sĩ được? Hơn nữa cũng không nên phong sát nghệ sĩ của chính mình chứ? Chẳng qua cô ta chỉ đơn giản là hủy hợp đồng với Tinh Thần mà thôi. Còn sau này phát triển như thế nào là việc của cô ta.""Ha!" Chu Tử Lâm cười lạnh: "Thu tổng nói hay thật. Chẳng lẽ không phải Tinh Thần ép chị tôi đi tiếp rượu rồi ngủ với khách, chị tôi không chịu nên mới chọc giận các người?""Ồ? Tin đồn này từ đâu ra vậy?" Hàn Thắng Nam cười nhìn cô ta: "Đồng Tâm của chúng tôi chừa cho cô chút mặt mũi, cô còn không muốn nữa sao? Chị họ cô làm sao đắc tội với Tinh Thần, cô không biết à? Chuốc thuốc Cao Hạ rồi dâng bím cho người ta mà bị né như né tà. Loại chuyện này rất vẻ vang à? Còn phải ép người ta nói ra trước mặt nhiều người như vậy?"Câu nói vừa ra, như là ném quả bom vào trong phòng.Nghe thấy mọi người bàn tán xì xào, Chu Tử Lâm tức đến tái mặt. Cô ta quay lại trừng mắt nhìn Hàn Thắng Nam: "Bịa đặt, vu khống người khác là phải chịu trách nhiệm pháp luật.""Có phải bịa đặt hay không, tự đi tìm hiểu chẳng phải sẽ biết à? Trong giới nhiều người biết chuyện này lắm. Có lẽ trong phòng này cũng có nhiều người biết đấy. Nhưng mọi người đều giữ chút mặt mũi cho cô. Tự cô nhất định cứ muốn vạch trần thì đừng trách người khác."Chu Tử Lâm lập tức đứng bật dậy, xem ra còn muốn giải thích gì đó. Thu Đồng Tâm vừa quay lại thì nhìn thấy chiếc túi trong tay cô ta.Nhãn hiệu và kiểu dáng rất quen thuộc, cô vừa thấy vào buổi trưa.Hơn nữa, thư ký Thạch nói cũng là cô Chu.Là trùng hợp sao?"Chiếc túi của cô ai mua cho đấy?" Chưa kịp tự thuyết phục mình là trùng hợp, cô đã không nhịn được buột miệng thốt ra.Chu Tử Lâm sững sốt, nhìn cô không nói gì. Bạn học nữ bên cạnh Chu Tử Lâm tỏ vẻ khó chịu: "Đồng Tâm, câu nói này của cậu hơi quá đáng rồi? Dù mấy năm trước nhà Tử Lâm có gặp chút chuyện, nhưng một chiếc túi cô ấy vẫn mua được, cậu...""Đúng vậy, hơn nữa Tử Lâm có bạn trai. Người ta lái Maybach, tặng cô ấy chiếc túi này cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Đừng tưởng rằng chỉ nhà cậu có tiền.""Maybach?" Nhà cô cũng có một chiếc. Nhưng bình thường chỉ có tài xế của Thu Quốc Bình lái."Sao? Cậu không tin? Vừa rồi lúc chiếc xe đó đưa Tử Lâm đến, tôi thấy rồi. Tử Lâm xinh đẹp như vậy, nhiều người có tiền theo đuổi cô ấy lắm.""Biển số xe bao nhiêu?" Thực ra Thu Đồng Tâm cũng biết mình hỏi tới cùng như này là quá đáng rồi. Nhưng trong lòng có một ý nghĩ đang phát triển điên cuồng.Thấy thái độ kiên quyết của cô, Chu Tử Lâm đột nhiên cười khẽ: "Đúng vậy, không sai. Chính là như cậu nghĩ vậy đó. Tôi và anh ấy đã ở bên nhau lâu rồi, chiếc túi này là anh ấy mua cho tôi. Sao nào? Chúng tôi quang minh chính đại ở bên nhau, cậu còn muốn phản đối chắc? Thực ra, xét về vai vế, cậu nên gọi tôi một tiếng mẹ nhỏ mới đúng."Phòng riêng lập tức rơi vào im lặng. Mọi người không tin nổi nhìn Thu Đồng Tâm, rồi lại nhìn Chu Tử Lâm. Nhất là hai cô gái vừa bênh vực Chu Tử Lâm, sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng.Hàn Thắng Nam sững sờ vài giây, rồi nhìn Chu Tử Lâm với vẻ chán ghét: "Có liêm sỉ một chút được không? Còn quang minh chính đại? Còn mẹ nhỏ? Làm tiểu tam làm đến mức này cũng đủ trâu bò rồi. Bị đàn ông bao nuôi còn thành vốn liếng để cô khoe khoang à?""Tiểu tam?" Chu Tử Lâm cười nhạo, khinh thường nhìn Thu Đồng Tâm: "Các người giả vờ cái gì? Ai chẳng biết bố mẹ cô ta từ lâu đã chẳng khác gì ly hôn rồi? Chuyện thối nát nhà cô ta thời cấp ba cả trường ai mà không biết, còn đứng trên lập trường đạo đức chỉ trích tôi?""Đúng là không cần." Thu Đồng Tâm cười khẽ, mở túi xách lấy hết tiền mặt ra đập lên bàn: "Còn không phải là chơi đĩ thôi sao? Chút tiền này, nhà họ Thu chúng tôi trả được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com