TruyenHHH.com

ĐỒNG TÂM [Cao H]

CHƯƠNG 71: KHÔNG CHÊ EM

Vivi_V1989

Đôi môi bị dùng sức hôn, Thu Đồng Tâm thuận thế ôm lấy eo Mộ Nghi Niên, dựa người vào sát anh. Mới vừa ôm vào cô đã phát hiện vật giữa há/ng kia sớm đã cứng ngắc dựng đứng, thẳng tắp mà để ngay bụng cô.

Cô vừa hưởng thụ môi lưỡi cuồng nhiệt, vừa vặn eo bụng cọ xát d/ư/ơ/n/g v/ậ/t cư/ơng cứng của anh. Cho dù cách lớp vải cô cũng cảm giác được đồ vật kia vô cùng căng chặt.

Hai bàn tay nhỏ chậm rãi vuốt ve dọc theo eo anh, cô nghịch ngợm bóp bóp cái m/ô/n/g rắn chắc của anh, sau đó lại vòng ra phía trước chen vào giữa hai thân thể đang kề sát nhau, nhẹ nhàng xoa nắn d/ư/ơ/n/g v/ậ/t đang cứng ngắc.

Mộ Nghi Niên kêu lên một tiếng, buông môi cô ra, cằm đặt trên trán cô thở dốc: "Đừng nghịch, tôi sẽ không nhịn được."

“Nhịn không được cái gì?” Vẻ mặt Thu Đồng Tâm vô tội ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là ý cười đắc ý "Là nhịn không được b/ắn ở trên đường? Hay là nhịn không được muốn là/m tôi trên đường?"

Hầu kết Mộ Nghi Niên lăn lăn, bàn tay vững vàng bắt lấy ma trảo của cô đang lộn xộn ở giữa háng anh. Tiện tay cản xe taxi lại, anh nhét cô vào, thân hình cao lớn theo vào cùng cô ngồi ở ghế sau: "Vân Giang Hi Ngạn".

Đó là nơi lần trước Thu Đồng Tâm đi theo anh sau khi hai người â/n ái ở hành lang nhà hàng. Nghe nói đó là chung cư của bạn anh, mỗi lần anh về thủ đô đều ở tạm nơi đó.

Thấy người đàn ông ngồi trên xe mà còn nắm chặt lấy tay cô sợ cô tiếp tục khiêu khích, Thu Đồng Tâm cười thấp giọng nói bên tai anh: "Đoạn đường từ đây đến Vân Giang Hi Ngạn khoảng bảy tám km, anh xác định có thể nhịn lâu như vậy? Anh xem bên ngoài khắp nơi đều là khách sạn, anh có thể mang tôi đi lấy phòng nha, giống như lần ở Anh đấy, chúng ta làm t/ì//nh ở khách sạn, từ vách tường, đến phòng tắm…"

Sợ cô lại tiếp tục nói bậy, Mộ Nghi Niên vội ngắt lời: "Tôi không thích ở khách sạn. Chung cư tôi thuê ở Anh xảy ra chút chuyện, hai ngày đó tạm thời không tìm được chỗ ở thích hợp."

"À." Thu Đồng Tâm gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy cách xa anh chút.

Ngay lúc anh thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cô sẽ không khiêu khích mình nữa, cô lại đột nhiên dựa sát vào, thậm chí l/i/ế/m l/i/ế/m vành tai anh: "Nếu anh không thích dã chiến trong ngõ nhỏ, cũng không thích đi khách sạn, thì chúng ta có thể chơi xe chấn nha. Xe tôi còn ở nhà hàng lúc nãy dùng bữa đấy, đoán chừng cũng chỉ cách 1km thôi. Bây giờ đổi tuyến đường thì 5 phút sau là có thể là/m tôi rồi. Chưa từng thử xe chấn đúng không? Rất kích thích, chúng ta có thể dùng tư thế nữ ở trên, tư thế này sư/ớn/g lắm. Anh không cần cố sức vẫn có thể c/ắ/m thật sự sâu... rất sâu…"

Hơi thở ướt nóng phả vào vành tai, giọng nói mị hoặc thẳng tới đáy lòng. Khi đầu lưỡi cô khẽ li/ếm lần nữa lên vành tai, anh rốt cuộc nhịn không được xoay đầu cô qua hôn xuống cánh môi mê người.
  
Ở trên xe taxi họ làm lơ tài xế ôm hôn mãnh liệt một lúc lâu, rồi đến thang máy của khu nhà môi lư/ỡi lại tiếp tục triền miên không ngừng nghỉ. Thu Đồng Tâm sớm đã đ/ộ/n/g t/ì/n/h, giữa hai chân là một mảng dính nhớp. Cô hận không thể lập tức đem cây g/ậy t/hị/t đang cư/ơng cứng kia, mạnh mẽ cắm vào cái l/ỗ n/h/ỏ đang ngứa ngáy khó nhịn của mình.

Mới vừa vào chung cư, cô vội vàng cởi qu/ần anh. Dư/ơ/n/g v/ậ/t nóng như lửa bị tay nhỏ của cô chạm vào lập tức không khống chế được mà run rẩy vài cái.

Anh đã sớm căng cứng đến phát đau, hô hấp vẫn luôn hỗn loạn khó có thể bình phục. Nhưng sau khi nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người cả hai, anh lại đột nhiên bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm mở vòi sen ra để tẩy rửa cho hai người.

Nhìn vật dữ tợn giữa h/áng anh gân xanh quấn quanh thậm chí đã tiết ra chất lỏng, Thu Đồng Tâm cười nhẹ: "Bây giờ anh muốn làm tôi lại chê tôi bẩn sao?"

Động tác Mộ Nghi Niên hơi dừng lại, đón nhận đôi mắt mang theo ý cười và t/ì/n/h d/ụ/c của cô, đột nhiên anh lắc đầu: "Không phải, là do vừa rồi ngồi trên xe rất bẩn, tôi không chịu được, chứ không phải chê em."

"Tôi biết, anh có thói quen sạch sẽ mà, sạch hơn bất cứ người nào tôi từng gặp."

Mộ Nghi Niên lẳng lặng nhìn cô vài giây rồi đột nhiên buông vòi hoa sen, bế cô đặt lên bồn rửa mặt. Tách hai chân cô ra, anh cong người xuống hôn lên nơi riêng tư đã ướt át kia.

Động tác bất ngờ không kịp phòng ngừa này làm Thu Đồng Tâm kinh ngạc. Cô còn chưa kịp phát ra tiếng thì đầu lưỡi trơn ướt của người đàn ông đã đ/â/m mở k/h/e h/ở giữa hai chân cô, liếm dọc một đường từ phía trên â/m vật (hột l.e) đi xuống, cuối cùng ngậm lấy hai mảnh môi nhỏ â/m h/ộ đã sớm ướt đẫm mà nhẹ nhàng l/i/ế/m m/ú/t.

"Ưm…" Kh/oái cảm đến bất ngờ làm Thu Đồng Tâm run rẩy, hai tay nắm chặt bồn rửa mặt, giữa môi tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

L/ỗ n/h/ỏ vốn ẩm ướt dưới sự l/i/ế/m m/ú/t của anh rất nhanh lại trào ra một đợt chất lỏng. Mộ Nghi Niên thuận thế cuốn mật dịch vào trong miệng rồi nuốt xuống bụng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi không chê em."

Giờ thì Thu Đồng Tâm đã hiểu.

Hai lần trước khi cô làm tì/nh với Mộ Nghi Niên, quả thật là anh chưa từng khẩu giao cho cô. Nhưng cô cũng không cảm thấy có gì không ổn. Đừng nói anh là một xử nam căn bản không hiểu được làm kh/ẩu gia/o cho phụ nữ, cho dù anh hiểu, nhưng chưa chắc người đàn ông nào cũng nguyện ý làm. Cô cũng không để ý chuyện này.

Nhưng hôm nay, anh lại dùng hành động như vậy để chứng minh cho cô thấy anh thật sự không chê cô.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, Thu Đồng Tâm lại nhịn không được nữa mà cười ra tiếng: "Thì ra cơ trưởng Mộ lại suy nghĩ nhiều như vậy."

"Bẩn" như lời cô nói là theo đúng nghĩa đen, quả thật chỉ là nói về sự dơ bẩn. Hơn nữa thực ra cô cũng không chịu nổi mùi trong chiếc taxi, cùng với ghế dựa nhìn qua không mấy sạch sẽ kia.

Câu nói kia của cô hoàn toàn là đang trêu chọc Mộ Nghi Niên. Cái hành vi rõ ràng đã cứng đến sắp nổ rồi lại còn bắt buộc phải tắm rửa trước, thật sự quá thú vị.

Nhưng Mộ Nghi Niên rõ ràng là hiểu sai, anh cho rằng từ "bẩn" Thu Đồng Tâm nói có thâm ý khác. Thậm chí anh còn cho rằng tươi cười trên mặt cô là nụ cười tự giễu.

Không nghĩ tới vị cơ trưởng Mộ này kinh nghiệm không tính là nhiều nhưng nội tâm lại rất phong phú.

Thấy Thu Đồng Tâm cười sáng lạn như vậy, Mộ Nghi Niên nhất thời cũng không hiểu được tâm tư của cô, chỉ có thể tiếp tục ngơ ngác nhìn cô.

Thu Đồng Tâm dịch thân mình về phía trước, đặt hai tay trên vai anh: "Cơ trưởng Mộ đáng yêu, vào lúc như thế này, điều duy nhất anh nên nghĩ, đó là l/àm tôi như thế nào, có hiểu không?"

Dứt lời cô dạng đôi chân thon dài ra càng rộng, bàn tay tìm được nơi ướt dầm dề giữa hai chân, cô cười rồi tách hai môi nhỏ â/m h/ộ đầy đặn ra: "Thật ra lúc mà anh cõng tôi ấy, lúc đó tôi đã ướt rồi rất muốn anh c/ắ/m tôi."

Ngón tay trắng nõn, lông tơ màu đen, l/ỗ n/h/ỏ hồng nhạt, chất lỏng trong suốt. Tất cả những thứ đối lập trước mắt hình thành một hình ảnh d/â/m mỹ đánh sâu vào thị giác.

Ánh mắt Mộ Nghi Niên thâm trầm, hô hấp dày nặng, theo bản năng liếm liếm khóe môi còn lưu lại hoa d/ị/c/h. Dnh cúi người tiến lên một tay ôm eo cô, một tay đỡ vật to lớn giữa há/ng để vào ngay miệng h/u/y/ệ/t mê người kia.

D/ư/ơ/n/g v/ậ/t anh cương cứng vô cùng, kích cỡ cũng kinh người trước giờ chưa từng có. Cho dù đường đi đã sớm ướt át cũng vẫn cần phải đẩy vào một cách chậm rãi.

Nhưng chỉ là mới c/ắ/m vào một nửa, cái loại khoái cảm sung sướng này khiến cho hai người đã nhịn hơn nửa ngày thiếu chút nữa đồng thời nghênh đón cao trào.

“Ưm...” Thu Đồng Tâm nắm chặt hai vai anh, ưỡn về phía trước thẳng lưng chủ động đón ý nói hùa. Vách thịt bên trong hoa huyệt mấp máy co rút lại, phun ra nuốt vào d/ụ/c v/ọ/n/g nóng bỏng của anh, “Thật thoải mái...”

Mộ Nghi Niên cắn chặt răng, ôm hơn nửa người Thu Đồng Tâm vào trong ngực. Bàn tay dùng sức xoa b/ó/p m/ô/n/g thịt đầy đặn của cô. Anh thở hổn hển, rốt cuộc cũng cắm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào lút cán, quả nhiên trực tiếp xuyên qua â/m đ/ạ/o vào cổ t/ử c/u/n/g.

Một loạt khoái cảm sung sướng làm Thu Đồng Tâm than thở thành tiếng. Cô dựa đầu vào vai anh há miệng thở dốc: "Ôm em đi tắm, anh có thể… vừa c/ắ/m vừa rửa.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com