TruyenHHH.com

Dong Phuong Bat Bai Dich Nhan The Chi Lo Edit


Sự chú ý của Sở Đông Thanh chỉ đặt trên người Đông Phương Bất Bại cùng Trang viên ngoại, đương nhiên không chú ý tới ánh nhìn khác thường của Trang Vụ. Chính là, Đông Phương Bất Bại lại nhìn thật rõ ràng.

Trang Vụ vừa xuốt hiện, Đông Phương Bất Bại liền cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn. Cô bé này có sức sống thanh xuân, khuôn mặt mỹ lệ, quan trọng nhất chính là, nàng là một nữ tử chân chính mà không phải như mình.

Bất quá như vậy thì như thế nào, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Sở Đông Thanh ngay từ đầu đã không thèm để ý đến Trang Vụ, cũng không có hướng nàng ta hỏi thăm này nọ, khóe miệng câu lên một nụ cười đắc ý. Hiện tại, trong mắt Sở Đông Thanh chỉ có mình, cho dù ngươi có đẹp như hoa cũng vô dụng.

Sở Đông Thanh thấy mục đích ngày hôm nay đã hoàn thành liền ôm quyền chuẩn bị cáo từ. Trang viên ngoại gật đầ khách sáo vài câu, Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại liền ly khai.

Trang Vụ đứng sau lưng cha, lén lút nhìn theo hướng Sở Đông Thanh rời khỏi.......

Sở Đông Thanh vừa ra khỏi Trang phủ liền rất tự nhiên kéo tay Đông Phương Bất Bại, một bên nhỏ giọng nói: "Xem ra đêm nay chúng ta có việc phải làm."

Đông Phương Bất Bại vừa nghe, đôi mắt buông xuống, qua một hồi lâu mới ấp úng nói: "Liền, liền làm theo lời Thanh nói."

Sở Đông Thanh có chút kỳ quái, Đông Phương Bất Bại thế nào lại giống như có chút thẹn thùng. Nghĩ lại, nhẫn không được 'phốc xuy' cười một tiếng, nhéo nhéo tay y, Sở Đông Thanh giải thích nói: "Đây không phải nói tới chuyện tối về hai chúng ta cùng nhau làm a, mà là khuya hôm nay chúng ta phải đem những kẻ quấy rầy Trang viên ngoại xử lý sạch sẽ."

Đông Phương Bất Bại sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng nguyên lai Sở Đông Thanh nói chính là chuyện này, nhất thời vừa thẹn lại vừa quẫn. Sở Đông Thanh ngược lại vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí bên tai y: "Xem ra là vi phu bình thường không đủ cố gắng mới khiến cho Đông Phương ngươi dục vọng không thỏa mãn a."

Đông Phương Bất Bại nâng mắt lườm hắn một cái, cũng không nói gì thêm.

........

Gía áo túi cơm cũng có tác dụng của giá áo túi cơm, Giống như những kẻ Sở Đông Thanh mang đi lần này, chỉ cần đưa cho bọn chúng một xấp ngân phiếu, chúng liền cho Sở Đông Thanh một danh sách kỹ càng cùng nơi thường xuyên hoạt động của nhóm thổ phỉ. Sau khi Sở Đông Thanh lấy được danh sách cũng không tiếp tục trì hoãn, chuẩn bị cùng Đông Phương Bất Bại đi gặp nhóm người này.

Hẻm nhỏ tịch mịch.

Vương Râu nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt dám cản đường gã cùng nhóm huynh đệ. Trong lòng vốn có chút khó chịu, bất quá khi nhìn thấy gương mặt của Đông Phương Bất Bại khó chịu kia lập tức đổi thành □.

Từ sau khi Đông Phương Bất Bại ở cùng một chỗ với Sở Đông Thanh, mỗi ngày đều trang điểm phấn son, phối hợp với gương mặt mỹ lệ càng tăng thêm sức mạnh. Cho dù mấy ngày nay bị Sở Đông Thanh hung hăng làm dụi bớt, gọi là dịch dung, cũng không thể che đẫy phong tư hấp dẫn người kia.

Vương Râu đến gần một chút, đối Đông Phương Bất Bại nói ra dâm ngữ xấu xa: "Các huynh đệ, mau tới đây nhìn một chút, đây là tiểu công tử nhà ai a, lớn lên thật không tệ. Đến đây cản đường các gia, có phải là muốn gia làm cho sướng một phát không a. Mọi người nói có đúng không a!"

Một tên xấu xí bên cạnh phụ họa nói tiếp: "Đại ca nói không sai a, không chỉ là vị tiểu công tử này, người bên cạnh lớn lên cũng rất tuấn tú ni, không biết rốt cuộc kẻ nào tốt hơn?"

Đông Phương Bất Bại ngược lại đối với chuyện bọn họ vũ nhục mình không hề có cảm giác gì. Bất quá, khi nghe những kẻ này dám dùng ngôn ngữ đáng ghét đó nói Sở Đông Thanh, toàn thân đều tản ra sát khí khủng bố chưa từng có. Bất quá không đợi Đông Phương Bất Bại bạo phát, gã Vương Râu kia liền ngã xuống đất, đồng thời 'Oa' hét thảm một tiếng.

Chân Sở Đông Thanh giẫm mạnh lên cánh tay đã bị bẻ gẫy của gã, ánh mắt âm trầm khủng bố: "Ngươi lập lại một lần nữa a, muốn làm cho ai sướng một phát?!"

Vương Râu đau đến không nói nên lời, chỉ có thể phát ra mấy chữ đứt quãng 'Cứu, cứu......' mà thôi. Người xấu xí bên cạnh thấy tình thế không ổn lập tức xoay người bỏ chạy, chỉ tiếc chạy không được bao nhiêu bước đã bị Sở Đông Thanh một chân giẫm lên người.

Ngay sau đó, Sở Đông Thanh dùng thân pháp vô cùng nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh những tên còn lại. Mỗi lần đi qua một người liền nghe thấy tiếng hét thảm phát ra. Về sau, Sở Đông Thanh chỉ cần lập lại một động tác là dùng khủy tay phải kẹp vào cái cổ dùng lực một chút, có ít người thậm chí không kịp phát ra tiếng nào đã đi đời nhà ma.

Cuối cùng chỉ còn lại Vương Râu cùng tên xấu xí kia, nhìn Sở Đông Thanh từng bước từng bước đi về phía bọn họ, chỉ có thể lôi kéo tấm thân tàn, miệng không ngừng lập lại 'Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng........"

Sở Đông Thanh vừa định giải quyết bọn họ, Đông Phương Bất Bại đột nhiên giữ chặt tay hắn, chỉ về phía nam nhân xấu xí kia: "Thanh, người này giao cho ta."

Dám vũ nhục Thanh của y làm sao có thể chết nhẹ nhàng như vậy ni?

Sở Đông Thanh gật nhẹ đầu, đi tới bên cạnh kẻ còn lại, không chút do dự giải quyết Vương Râu mặt mũi tràn ngập hoảng sợ.

Trái lại, nam tử xấu xí kia không được may mắn như vậy. Đông Phương Bất Bại chỉ nhẹ nhàng gật ngón tay, người này toàn thân cao thấp đều phủ đầy kim, rập rạp chằng chịt. Vốn cũng đã đủ thống khổ hết lần này đến lần khác Đông Phương Bất Bại lại lưu cho gã một hơi thở, làm cho người này chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn, muốn sống không được muốn chết không xong.

.........

Trên đường trở về, Sở Đông Thanh vẫn luôn trầm mặt không nói. Đông Phương Bất Bại vài lần muốn mở miệng nhưng lời nói vừa đến môi liền ngưng lại, trong lòng tràn đầy không yên. Thanh có thể hay không vì thủ pháp giết người quá tàn nhẫn của y mà hốn hận, hối hận cùng y ở chung một chỗ. Ý nghĩ này vừa hiện ra, sắc mặt Đông Phương Bất Bại lập tức tái nhợt, hiện tại nếu Sở Đông Thanh rời khỏi y, y thật sự, thật sự không chịu nổi........

Đến khách điếm, Sở Đông Thanh vừa vào phòng liền đột nhiên ôm mạnh lấy cổ Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại ôm trở lại, vuốt ve lưng Sở Đông Thanh, cẩn cẩn dực dực hỏi thăm: "Làm sao vậy?"

Sở Đông Thanh không có trả lời, chỉ đem đầu vùi vào trong tóc Đông Phương Bất Bại, thật lâu không nói tiếng nào.

Sở Đông Thanh không cách nào nói rõ cảm thụ của mình. Ở hiện đại, hắn không phải chưa từng giết người. Cha mẹ Sở Đông Thanh là nhà khoa học, hơn nữa còn rất có danh tiếng. Uy hiếp, ám sát, bắt cóc tống tiền, những loại chuyện này Sở Đông Thanh không phải chưa từng trải qua, nhiều khi để tự bảo vệ mình hắn cũng giết qua vài người.

Nhưng hôm nay không đồng dạng, Sở Đông Thanh vẫn là lần đầu tiên không chút do dự giết nhiều người như vậy. Đám côn đồ kia nhục mạ Đông Phương Bất Bại là một nguyên nhân, chính là lúc động thủ, Sở Đông Thanh lại loáng thoáng cảm nhận được một cỗ thị huyết dâng lên từ trong cơ thể.......

Qua một hồi lâu, Sở Đông Thanh mới ngẩng đầu lên, ngón tay chỉnh lại tóc cho Đông phương Bất Bại: "Thực xin lỗi, làm cho ngươi lo lắng."

Sở Đông Thanh vuốt ve sợi tóc trong tay thật lâu, âm thanh có chút khổ sở nói: "Ta là lần đầu tiên giết nhiều người như vậy."

Đông Phương Bất Bại biết rõ nguyên nhân Sở Đông Thanh một mực rầu rĩ không vui, lúc này mới bình tĩnh lại.

Đau lòng kéo tay hắn, Đông Phương Bất Bại an ủi: "Ta biết rõ Thanh làm như vậy cũng là vì ta. Huống hồ trên giang hồ không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi, đám người kia nói năng lỗ mãng trước, Thanh cần gì phải tự trách ni?"

Sở Đông Thanh sáng tỏ cười cười, cũng không nói cho Đông Phương Bất Bại biết vừa rồi mình sử dụng võ công phát sinh dị thường. Trước mắt, hắn không muốn làm Đông Phương Bất Bại vì chút chuyện này mà lo lắng, cuyện này sau khi trở về hắn tìm biện pháp gặp Bình Nhất Chỉ rồi hãy nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com